Tải bản đầy đủ (.docx) (13 trang)

Bai 3 Viet bai tap lam van so 1 Van thuyet minh

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (106.51 KB, 13 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>ĐỀ : Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ . Hãy viết thư cho 1 bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó Bài làm : Nha Trang , 28 tháng 10 năm 2026. Quỳnh Anh thân mến, Bồ có ngạc nhiên không khi lá thư này được gởi đến bồ từ thành phố Nha Trang, quê hương tụi mình? Cũng đơn giản thôi bởi như bồ biết, mình về Việt nam đã được 10 ngày. Ở Hà Nội , quê nội của Cu Tí một tuần thì mình và " ông xã" quyết định " hành phương nam", nghĩa là đưa cháu về thăm quê ngoại. Bồ biết đấy, mình phải thắp hương cho ba mẹ mình vì khi ông bà mất, mình không có mặt. Hơn nữa, mình muốn Cu Tí hiểu được trọn vẹn hai tiếng " quê hương". " Về phương nam thiết tha câu hò..." Không hiểu sao câu hát ngày nào còn bé cứ hiện lên dai dẳng trong tâm trí mình. Ra đi thấm thoắt đã gần 20 năm. Học hành, làm ăn, lấy chồng, sinh con...cuộc sống cứ như là cơn lốc cuốn mình trôi đi chẳng lúc nào dừng.Bởi vậy, về nước, bước xuống sân bay, mình có cảm tưởng như vừa sống lại. Mình chỉ còn là cô bé 14 tuổi ngày nào bước chân đi du học với bao hăm hở. Giờ đây đến lúc trở về, tuổi gần 40 mà sự hăm hở, háo hức vẫn còn nguyên vẹn. Cu Tý, con mình thì ngẩn ngẩn, ngơ ngơ. Cháu luôn miệng hỏi: " Tới rồi hả mẹ", " Mình đi đâu mẹ"? Mình trả lời con mà thực ra là nói với bản thân mình: Về quê! Về quê con ạ!". Hai tiếng ấy giờ đây mình mới cảm nhận hết được ý nghĩa thiêng liêng! Rồi mình cũng đặt chân về tới quê mình, phường Tân Lập, con đường Ngô Đức Kế yêu dấu. Mình lại được trở về với mái nhà xưa, nơi ba mẹ mình yên nghỉ. Đứng trước mộ song thân, đốt nén hương tạ tội mình thấy lòng vô cùng xúc động. Giá như ngày này mình còn gặp được ông bà... Nhưng chưa hết Anh ơi, một điều xúc động bất ngờ ngoài dự kiến đã xảy đến với mình trong chuyến về thăm quê ấy. Đó là tình cờ mình qua lại ngôi trường cấp 2 ngày xưa của bọn mình, nơi đã từng " khai tâm mở trí " cho lũ con nít tụi mình hồi đó. Anh biết không? Trường vẫn nép mình trên con đường Lê Đại Hành như xưa. Có điều con đường nơi bọn mình hay đi ngày ấy giờ đã được mở rộng và khang trang hơn rất nhiều. Không có con đường ấy định vị và cái bảng tên trường không đổi thì có lẽ mình đã không nhận ra trường cũ được rồi. Bồ biết tại sao không? Bởi nó không còn như trong kí ức của bọn mình nữa, nghĩa là không phải là một dãy nhà lợp ngói, vách cây , xây trên nền xi măng cao nhằm tránh lũ. Giờ đây trường được mở rộng, xây tầng, sơn vôi, ốp đá...hiện đại chẳng kém gì trường của Cu Tí nhà mình bên ấy nữa đâu . Nhìn cảnh ấy mình.

<span class='text_page_counter'>(2)</span> vừa vui, vừa buồn lẫn lộn. Vui vì quê mình tiến bộ, thoát cảnh nghèo nàn. Vui vì thế hệ đàn em giờ được học hành trong trường lớp khang trang, đẹp đẽ. Nhưng buồn vì tâm trạng " người cũ" nhưng " cảnh đã khác xưa rồi". Hai cây phượng mà hồi đó lớp mình trồng bên cổng , giờ chỉ còn có một cây. Cây kia không biết sao rồi. Chỉ có điều sân trường mở rộng nên nó thụt vào sừng sững giữa sân. Nó to lắm bồ ơi. Gốc nó phải đến hai vòng tay ôm mới xuể. Nhớ hồi tụi mình trồng nó thay cho cây gòn trốc gốc, nó mới chỉ là một nhánh cây non. Vậy mà giờ đây đã là " cổ thụ".Tán nó đẹp mê hồn Anh ạ. Cứ như những cánh tay dài, vươn mình ra trước, vẫy vẫy, chào chào. Mùa này nó nở hoa đỏ rực, cứ như một ngọn đuốc cháy giữa trời, như thi gan cùng nắng lửa. Sân trường bây giờ càng rộng mênh mông, lại được trải nhựa, tinh tươm đẹp đẽ. Trên sân còn hằn rõ vạch sơn để tập bóng rổ, thi chạy...Nhìn khoảnh sân ấy mình lại nhớ cái sân đất ngày nào, bọn mình vẫn thường nhảy dây, đánh đũa, lò cò...Ngày ấy mùa nắng thì bụi mù, mùa mưa thì tha hồ mà lội. Thậm chí khi lũ tràn về, trường đóng cửa nghỉ học, tụi mình còn có thể vào trường bắt cua, hái bông điên điển nữa. Nhớ không? Nói như thế nhưng mình vẫn thấy sân trường ngày ấy của mình đẹp. Đẹp vì rất, rất nhiều cây xanh.. Nào là trứng cá, nào là cây bàng, rồi chuối, rồi tre ...Ngày ấy ở sân sau còn có hai cây sầu đông mà mình vẫn gọi là hoa anh đào nữa. Mỗi khi trời trở lạnh, cây trổ bông đầy cành là mình biết sắp được nghỉ Tết. Lúc ấy lòng mình náo nức làm sao! Giờ trường vẫn có cây xanh, nhưng bao bọc khuôn viên không còn là hàng rào dâm bụt và me keo rủ bóng. Thay vào đó là hàng rào sắt và những bồn hoa uốn lượn cặp vòng. Cũng đẹp lắm vì hoa lá được tỉa cành, chăm bón công phu. Tuy vậy mình vẫn thích cái dân dã, đơn sơ của ngôi trường mình hồi ấy.Nó gần gũi, ấm áp làm sao đó! Trường bây giờ cũng có sân sau. Khoảng sân này cặp sát mé sông. Có một khu vườn cỏ xanh mát mắt. Một sân chơi với cầu tuột, xích đu... Thậm chí có một hồ bơi xinh xắn cùng một vườn chim rộn rã, tưng bừng. Nhìn cảnh đó mình chợt nghĩ trẻ con sướng thật. Sướng hơn tụi mình. Trường vắng lắm bồ ơi. Mùa hè mà. Hơn nữa là buổi trưa nhân viên về nghỉ hết. Học trò cũng không thấy bóng. Các lớp học dường như đang nằm say ngủ. Thỉnh thoảng , đâu đó vọng về tiếng chim ríu rít chuyền cành. Và nắng. Nắng ngập sân trường, rọi vào hành lang sâu hun hút. Nhìn bóng nắng in thành vệt dài trên tường, mình lại nhớ đến cái bóng nắng trứng gà rọi từ mái ngói lớp mình ngày cũ. Ngày ấy chuyện nắng rọi loang lổ và mưa dột tứ tung là chuyện bình thường, ngày nào cũng gặp. Trong cái lớp học như vậy tụi mình vẫn cứ là học đọc, học viết ê a. Mà bồ nhớ không, hồi đó lớp năm, mình học với thầy gì nhỉ? Lâu quá mình quên mất tên rồi. Chỉ nhớ thầy đã đứng tuổi, tóc hoa râm, kính trễ xuống mũi, dáng cao cao, gầy gầy...Thầy hay gọi mình lên bảng. Thầy dạy bọn.

<span class='text_page_counter'>(3)</span> mình tính nhẩm, tính đố thiệt hay. Thầy cho mình thi đua. Trò nào giải đúng, giải nhanh, thầy cho con mười thật đỏ, thật to vào tập. Con 10 ấy không chỉ làm mắt bọn mình tròn xoe, rạng rỡ mà còn khiến cả mắt thầy cũng mãn nguyện, long lanh. Bây giờ thì chắc thầy đã chẳng còn. Nhưng những chuyện kể cuối tuần của thầy mình vẫn còn nhớ mãi. Ngày ấy thầy hay kể cho tụi mình nghe những chuyện nói về" Tâm hồn cao thượng". Mình nhớ nhất là câu chuyện của " chú phó nề" với lời nhắn nhủ kèm theo của thầy:" Bàn tay con có thể lấm lem bùn đất, tấm áo con có thể loang lổ dầu sơn vì con phải kiếm ăn nhọc nhằn vất vả. Nhưng chớ để lòng mình hoen ố, lấm lem. Chớ để tâm hồn nhuốc nhơ, bẩn thỉu!" Những lời thầy dạy mìnhh ghi khắc trong lòng, để rồi bôn ba xứ người, mình phải đổ mồ hôi đổi lấy chén cơm nhưng không bao giờ đánh đổi lương tâm lấy vinh hoa, phú quý. Mình luôn tự nhủ với lòng không thể bán rẻ linh hồn để làm điều sằng bậy! Ôi thầy yêu quý của con. Ước gì thầy có thể hiểu được thầy có ý nghĩa to lớn như thế nào trong sự trưởng thành của con hôm nay. Ước gì con cứ mãi là bé bỏng bên thầy. Ước gì con đựơc gặp thầy lần nữa... Thôi Loan nhé, thông cảm cho sự " lắm lời" của mình bởi cảm xúc cứ dâng trào ngập ứ. Mình cần tâm sự, sẻ chia. Và Loan, bạn thân, bạn cũ, đồng cảnh, đồng hương...với mình sẽ hiểu được mình hơn ai hết. Một ngày nào đó, bạn hãy trở về, hãy đem con theo và nói với nó rằng: " Đây là ngôi trường của mẹ, là nơi mà mẹ được tắm mát trong tình yêu thương, nơi tuổi thơ mẹ xanh tươi như màu lá, nơi các thầy cô dạy mẹ làm người. Chính tại nơi này, mẹ đã" lớn lên"... Cuối thư, mình mong bạn và gia đình gặp nhiều điều tốt lành trong cuộc sống. Nhớ hồi âm cho mình sớm nhé! Bạn thân, Linh..

<span class='text_page_counter'>(4)</span> Bài làm 2 Sao Hoả , 12 tháng 6 năm 2036 Quỳnh Anh thân mến ! Tớ viết thư này trước hết là để hỏi thăm cậu, cậu dạo này có khỏe không ? Cuộc sống của cậu như thế nào? Có gì đặc biệt không? Nghe nói vẫn chưa có chồng à, phải cố gắng lên, sắp 40 rồi đấy. Tớ dạo này vẫn khỏe, cuộc sống của tớ rất tuyệt vời lắm. Cậu có biết thành phố thứ 2 trên sao hỏa không ? Tớ có một biệt thự ở khu ngoại ô trên ấy, hàng năm cứ cuối hè tớ lại lên đấy chơi cùng với gia đình, nhắc mới nhớ, tớ lấy chồng được gần một năm rồi. Chồng tớ là phi hành gia làm việc tại NASA . Còn tớ sau khi học hỏi kinh nghiệm của bà Hillary Clinton thì đã “leo” lên được chức Ngoại trưởng Mĩ . Dù cả 2 vợ chồng đều bận rộn nhưng cũng cố gắng dành nhiều thời gian cho nhau nên gia đình tớ sống rất tốt. Hiện tại, tớ đang trên phi cơ riêng bay sang Anh để tiếp xúc cùng các đại biểu cấp cao của Liên Hợp Quốc. Cách đây ba hôm, trước khi lên đường sang Mĩ để giải quyết một số việc quan trọng và nhận giải thưởng Nô-ben về hòa bình, tớ có về thăm Nha Trang - nơi mà hồi nhỏ bọn mình còn học ở đây. Tớ về chính ngôi trường Trần Quốc Toản từ thuở nào, ngày nay nó đã được tu sửa lại khang trang hơn và được dát toàn bộ bạch kim ở khắp trường. Không những thế, nó đã được đưa lên trên không, cao hơn 100m so với mặt đất để mở rộng chỗ ở cho người dân. Khi bước vào trường, tớ mới phát hiện ra hiệu trưởng ở đây chính là Tú Uyên - một trong những người bạn đã học chung với bọn mình trong bốn năm cấp hai. Cậu ấy giờ đã khác, với vị trí hiệu trưởng, cậu ấy chín chắn ,cứng rắn hơn nhưng vẫn đầy tình cảm và tình yêu thương ấy. Cậu đón tiếp tôi với sự niềm nở, tự hào kể cho tôi về những việc cậu đã làm nào là các dãy nhà đã được tăng lên thành sáu tầng, được lắp cầu thang máy, được xây thêm khu liên hợp, khu thể thao có thêm bề bơi, sân bóng đá, bóng rổ, sân tenis, bãi giữ xe,... Ngoài ra, tớ thấy được mới vài điểm quen thuộc trong khuôn viên trường, đó là cây hoa sữa trước cửa lớp mình, nó đã cao hơn , to hơn. Tớ vẫn nhớ hồi bọn mình học thể dục, vì trời nắng nên lại chạy ào về gối cây này tránh nắng, đứa này tranh đứa kia, bàn tán rôm rả để rồi bị thầy tổng phụ trách phải ra nhắc hay cái lần thằng Hy , thằng Huy thi nhau xoay vòng để xem ai lâu bị.

<span class='text_page_counter'>(5)</span> chóng mặt hơn , cuộc thi chưa kết thúc, thì cả hai cùng ngã xuống đất rồi, thế là cả lớp cười ồ lên. Đang xao xuyến vì những kỉ niệm, đột nhiên có một giọng nói khàn khàn, nhưng đầy sự trìu mến, gọi : "Hoàng Linh đó hả em?" Tôi ngờ ngờ rồi quay lại. Hóa ra đó chính là cô Giao , Anh ạ. Cô đã già và trên tóc có nhiều sợi bạc, nhưng bên ngoài vẫn luôn có sự vui vẻ và nhí nhảnh như ngày nào .Khuôn mặt cô cũng ẩn hiện nhiều nếp nhăn , tôi xúc động đến tột cùng – cô Giao đây ư ? Người đã dạy tôi và chủ nhiệm tôi suốt 1 năm lớp 9 và cũng là người đã dành hơn 4 thập kỉ đê cống hiến cho giáo dục nước nhà , nhờ cô bao thế hẹ đã lớn lên , trở thành những trụ cột , những người xây dựng đất nước, là người cống hiến thầm lặng ,.... thậm chí bỏ cả cuộc đời vì học sinh thân yêu. Khi nghĩ về những điều đó, Anh ạ, tớ chỉ chực bật khóc. Cô quá tận tâm với nghề, cống hiến hết mình. Cô giờ là một bà lão ngoài bảy mươi cũng về thăm trường rồi tình cờ gặp tôi... Tôi dìu cô ra ghế đá, nó đã được lắp đặt thêm một bộ tản nhiệt nên mặc cho trời hôm ấy nóng hơn 30 độ, tôi và cô vẫn thoải mái ngồi nói chuyện... Tớ hỏi thầy rất nhiều, và cũng tự hào kể ra những thành tựu mình đã đạt được nhưng không quên cảm ơn thầy vì những công lao như biển cả của cô . Nhìn cô, tớ lại nhớ về những kỉ niệm với cô , như lần cô cho bọn mình kiểm tra 15 phút một bài cực dài nhưng rồi lại không thu khiến cả lũ lăn đùng ngã ngữa , nghĩ đến đó, tớ và thầy lại bật cười. Mặc dù không muốn, nhưng cuối cùng cũng phải rời đi, tôi chào cô ,từ biệt Tú Uyên, rồi hẹn một lần khác gặp sau. Buổi chia tay ấy đầy xúc động , rồi tớ lên phi cơ bay đi, ngó lại, tớ thấy được bóng dáng của cô mờ dần, nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất sau làn mây làm tôi lại suy nghĩ viển vông. Tớ chỉ viết đến đây thôi, Cho tớ gửi lời chào đến gia đình của cậu và chúc cậu gặp thành công trong mọi mặt cuộc sống . Bạn cũ của cậu, Hoàng Linh..

<span class='text_page_counter'>(6)</span> Bài làm Thu Anh yêu quý! Đã lâu lắm rồi chúng mình chưa nói chuyện với nhau, cậu nhỉ? Thời gian thấm thoắt trôi qua, kể từ ngày cậu sang Mỹ cùng chồng xây đắp hạnh phúc gia đình đến nay đã hơn 3 năm. Thời gian dài như vậy chắc hẳn cậu cũng đã quen với cuộc sống ở môi trường mới rồi nhỉ? Dạo này cậu và gia đình có khỏe không? Công việc của cậu bên ấy có tốt không? Tớ tin chắc rằng với tính cách năng động, hoạt bát, nhanh nhạy của mình thì bạn thân của tớ sẽ làm mọi việc ổn thôi. Còn tớ bây giờ đã thực hiện được ước mơ của mình. Công việc của tớ làm làm giáo viên dạy Văn trong ngôi trường mà chúng mình đã gắn bó – Trường Trung học Cơ sở Quảng An. Tớ cảm thấy rất vui vì mình đang làm một công việc ý nghĩa – truyền đạt lại những kiến thức cho các em học sinh. Cuộc sống gia đình của tớ cũng rất hạnh phúc. Đối với một người phụ nữ ở tuổi 35 như tớ, đó là một cuộc sống viên mãn rồi. Cậu biết không, tớ có một người chồng rất tâm lí đấy. Anh ấy chia sẻ với tớ những chuyện buồn vui trong cuộc sống, cảm thông với công việc của tớ và còn giúp tớ làm việc nhà nữa. Không chỉ vậy, tớ còn cảm thấy hạnh phúc lắm vì có một cô con gái đáng yêu. Công chúa của tớ tên là An Nhi cậu ạ. Năm nay con bé đã bốn tuổi rồi. Con gái tớ rất ngoan và nghe lời, đặc biệt là nó thích đi học lắm. An Nhi giống tớ quá,cậu nhỉ ? À, Thu Anh ơi! Hôm qua tớ và các bạn đã về thăm lại các thầy cô giáo của trường mình nhân ngày Nhà giáo Việt nam 20/11 đấy. Trên đường đến trường, tớ có rất nhiều tâm trạng : vui có, buồn có,hồi hộp có, lo lắng có... Tất cả cảm xúc, tâm trạng cứ lẫn lộn với nhau, chính tớ cũng không biết rõ mình cảm thấy như thế nào nữa. Tớ vui vì chuẩn bị gặp lại những người mà mình vô cùng yêu mến và kính trọng nhưng cũng lo lắng vì sợ các cô không nhớ mình, buồn vì thời gian trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc sẽ lại phải tạm biệt nhau. Rảo bước nhanh trên con đường đến trường,tớ tranh thủ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Cảnh vật vừa thân quen cũng vừa lạ mắt. Hai bên đường vẫn là những hàng cây xanh mướt, tạo bóng mát cho mọi người. Con đường Tô Ngọc Vân được rải nhựa bằng phẳng nên đi lại cũng thuận tiện hơn rất nhiều, không còn những đoạn đường gồ ghề như trước kia nữa. Vừa đi tớ vừa nhà lại những kỉ niệm đẹp không thể nào quên của lớp chúng mình. Tớ nhớ những buổi tan trường, chúng mình tụ tập trước cổng trường, nói đủ mọi thứ trên đời và đôi khi còn rủ nhau đi ăn nữa. Tớ nhớ cả những tiết học vui vẻ,tinh nghịch của lớp mình. Mỗi khi nhắc đến chúng, tớ lại cảm thấy vui vui..

<span class='text_page_counter'>(7)</span> Mải suy nghĩ miên man, tớ không để ý rằng mình đã đặt chân đến cổng trường Quảng An thân yêu. Trường thay đổi nhiều quá đến nối tớ còn không nhận ra. Biển tên trường đơn điệu xưa kia đã được thay thế bằng tấm biển đèn led. Dãy nhà ba tầng giờ đât được xây mới hoàn toàn, trở thành tòa nhà mười tầng cao vút. Vì vậy nên nhà trường đã lắp thêm hai chiếc thang máy tiện nghi để thuận tiện cho việc đi lại của giáo viên và học sinh. Đi qua các lớp học, tớ thấy chúng hiện đại và khang trang quá! Mỗi lớp học đều có tivi, điều hòa, máy chiếu. Các em học sinh không tự học mà học theo nhóm dưới sự hướng dẫn của các thầy cô giáo. Tớ thấy cách học này rất hay và hiệu quả đấy cậu ạ. Như vậy các em học sinh sẽ thỏa sức sáng tạo, suy nghĩ về bài học và cũng rèn luyện sự gắn bó, đoàn kết giữa các em. Trên bốn bức tường có trưng bày kết quả học tập của các nhóm cũng như ý kiến đóng góp cho mỗi giờ học đã qua. Cậu còn nhớ nơi chúng mình hay đến – căng tin không? Căng tin của trường đã rộng gấp mười lần trước kia.Chính vì vậy mà các thực phẩm cũng đa dạng hơn. Mỗi bữa ăn, các em được ăn những món mình yêu thích. Các em được tự lấy đồ, thỏa sức ăn uống. Đó có thể coi như bữa buffet ấy cậu ạ. Còn vườn sinh thái chật hẹp ngày trước giờ đã rộng hơn nhiều. Trong đó có khá nhiều sinh vật, thực vật. Tất cả đều phong phú và thuận lợi cho học sinh tìm hiểu,khám phá. Trường cũng xây dựng thêm sân bóng làm bằng cỏ nhân tạo, bể bơi, sân bóng rổ. Các lớp học năng khiếu được mở ra giúp các em học sinh tham gia học những môn mình yêu thích như : họa,đàn,hát,... Giờ đây, trường cũng có những xe đưa đóni học sinh. Những chiếc xe ấy đã giúp ích cho học sinh cũng như phụ huynh rất nhiều. Xe với đầy đủ tiện nghi như điều hòa, ti vi,đồ ăn sáng... chắc hẳn sẽ làm các học sinh thích thú cậu nhỉ? Tớ lại mong được quay lại trường học đây nè. Tớ đang bất ngờ với những sự thay đổi mới mẻ của trường thì bỗng nghe thấy tiếng gọi từ xa xa : “ Huyền My ơi!” Tớ ngoảnh mặt lại, thì ra đó chính là Ngọc Anh – cô bạn thân thiết của chúng mình. Bạn ấy bây giờ cao hơn và rất xinh đẹp. Công việc của Ngọc Anh là làm giám đốc ngân hàng Ngoại thương. Chắc hẳn để có được chỗ đứng trong xã hội như thế này,bạn ấy đã phải cố gắng rất nhiều. Ngọc Anh nói với tớ rằng các bạn trong lớp đã đến gần hết và đang tập trung ngoài cổng trường. Nghe vậy, tớ cùng Ngọc Anh rảo bước thật nhanh để ra đó gặp mặt các bạn. Trông ai cũng trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều. Chúng tớ bắt đầu trò chuyện với nhau, hỏi han về công việc hiện tại. Cẩm Tú thì thành hiệu trưởng trường tiểu học Chu Văn An. Hà Phương đã đạt được ước mơ làm bác sĩ. Xuân Tùng thì trở thành Bộ trưởng Bộ Văn Hóa – Nghệ thuật. Còn bạn Hoàng Thương –.

<span class='text_page_counter'>(8)</span> người học chưa tốt trong lớp thì giờ đây lại là một kĩ sư, thiết kế ra mô hình trường mình đấy cậu à... Tất cả lớp mình đều đã thành đạt hết rồi. Bỗng nhiên, tớ nảy ra ý nghĩ vào thăm các thầy cô giáo. Các bạn đều nhiệt tình đồng ý. Người đầu tiên chúng tớ gặp là cô Hiệu trưởng. Cô giờ đã nghỉ hưu nhưng vẫn nhớ lớp mình. Cô vui tính đùa rằng lớp nghịch nhất trường nên cô không thể nào quên được. Tiếp theo, tớ gặp cô Huyền – giáo viên chủ nhiệm yêu quý của tập thể lớp 9C ngày ấy. Cô nghỉ hưu được hơn mười năm rồi, giờ đã quay lại trường dự buổi chào mừng ngày 20/11. Cô hỏi thăm từng đứa một. Chúng tớ đều cảm thấy hối hận vì ngày ấy đã nhiều lần làm cô buồn và tức giận. Hình như cô cũng biết được điều đó nên đã nói với chúng tớ : - Các con giờ đều đã trưởng thành rồi. Cô rất vui vì điều đó. Có lẽ bao nhiêu công sức, tâm huyết cô dành cho cả lớp đều đã được đền bù xứng đáng. Đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của những người làm nghề nhà giáo. Tự dưng tớ cảm thấy sống mũi mình cay cay, rồi những dòng nước mắt như muốn trực trào. Tớ òa lên khóc và ôm trầm lấy cô. Tớ nói những lời cảm ơn chân thành xuất phát từ đáy lòng: - Cô ơi, chúng con cảm ơn cô nhiều lắm! Cảm ơn cô đã dìu dắt chúng con trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường. Cô cũng rất xúc động. Cô trò lại vui vẻ tay bắt mặt mừng, mọi người chụp những kiểu ảnh kỉ niệm với nhau. Sau đó, chúng tớ đi thăm những thầy cô khác. Chúng tớ đã gặp lại cô Minh – người mà lớp mình hết mực yêu quý đấy cậu ạ. Giờ đây cô đã 52 tuổi nhưng trông cô vẫn còn rất xinh đẹp và dịu hiền. Thật vui biết bao vì cô vẫn còn nhớ tớ - cô học trò cưng ngày nào. Cô và cả lớp chúng mình đều rất vui vì gặp lại nhau. Cô hỏi thăm các bạn và tỏ ra rất hạnh phúc vì thấy lớp mình đều thành công trong cuộc sống. Khi gặp lại cô, tớ cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể cất nên lời. Thời gian trôi qua nhanh quá, chẳng mấy chốc tất cả mọi người phải tạm biệt nhau. Ai cũng đều tiếc nuối, quyến luyến không rời. Tớ mong rằng lúc đó thời gian ngừng trôi nhưng không được. Thôi, thư đã dài rồi, tớ xin ngưng bút tại đây. Chúc cậu và gia đình luôn mạnh khỏe, thành công. Khi nào có thời gian rảnh nhớ về thăm trường lớp,thầy cô và các bạn nhé. Bạn thân của cậu My.

<span class='text_page_counter'>(9)</span> ĐỀ : Kể lại 1 giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân của mình đã xa cách lâu ngày Bài làm : Mưa tầm tã, giã thêm cho nát thân xác hoang tàn của một công trình đổ nát hiện vẫn còn đè bẹp vài số phận hẩm hiu. Lực bất tòng tâm, mấy anh mấy chú cứu trợ đành chịu buông xuôi trước nhịp vẫy của đôi tay mỗi phút trôi qua yếu dần đi của một con người xui xẻo đang quằn quại, ngột ngạt trong đống sắt thép. Ở xa xa bên kia hàng rào ngăn cách, đằng sau cả đám người bu đông cả đường đi kia, có một người phụ nữ tuổi còn trẻ, ngồi bệt dưới đất, bên cạnh cuốn sổ đen và cái túi xách bằng vải bông đã phai màu. Gò má ướt đẫm, chả biết được đó là do nước mắt , mồ hôi,hay nước mưa chỉ biết nó đang đầm đìa trên khuôn mặt thất thần và tái xanh của cô.Mưa vẫn chưa ngớt, từ lúc chiều rồi, đến giờ trời đã tối hẳn,trên mảnh đất đau buồn này chỉ còn vài con ngừơi sắp ngã gục vì thể xác và tinh thần hành hạ, cô vẫn ngồi đó, nét mặt lạnh tanh đương thấm sự lo lắng vô cùng, chốc chốc lại gật gà gật gù, toan ngủ , đến mãi sớm mai, mặt trời còn chưa thức hẳn, chợt có một anh đội nón bảo hộ, quần áo xộc xệch tất tả chạy đến, đứng truớc mặt cô lúng túng, không dám nhìn cho thẳng, cứ đánh mặt sang chỗ hỗn độn ấy mà rặng ra chữ :” Bình tĩnh nghe tin này Nâm nhé..Đừng buồn Nâm ơi…chú Tín nói đã thấy xác…cũng đã xác nhận được tên…chính nó Nâm à, ko ai khác…nó đã đi thật rồi Nâm ơi…” Rồi yên lặng.. rồi òa khóc… cả hai ngừoi như chìm vào một thế giới đau đớn khốc liệt và nguyên nhân là một con ngừơi mà họ đã yêu mến vừa rời bỏ họ mà ra đi vĩnh viễn “Hức..hức…”tiếng nấc xé lòng của mẹ, đã một tháng qua, cái bức họa thảm khốc ấy vẫn chưa buông tha cho tâm trí của mẹ. Cứ đến chiều trời vừa chập tối là hình ảnh của cha lại hiện về nhiều hơn, mẹ cứ tự tưởng tượng ra cái cảnh cha vùng vẫy một cách vô vọng, rồi cố cảm nhận cái nỗi đau ấy để mà khóc nấc lên. Rồi lại len lẻn ra chỗ bàn thờ cha, ngồi bên linh cửu cha mà than thở: -Anh này, số mình xui thế anh nhỉ? Cũng đúng chứ, người nghèo có cái khổ của người nghèo, cái khổ của ngừơi nghèo là “khổ liên miên”- rồi khẽ nấc lên, cái giọng nói mỗi lúc lại thêm nghẹn ngào - hức..anh bỏ con bỏ em mà đi, anh đi được thì anh ráng mà sống cho sướng với ông bà, còn lại nỗi khổ của anh ở nơi này thì em thay anh em gánh…em sẽ gánh tất cả..một mình em gánh…hư..hư.. Mẹ khiến tôi muốn khóc, tâm trí tôi hỗn loạn và sao sự hỗn loạn cứ sinh sôi nảy nở.

<span class='text_page_counter'>(10)</span> thêm trong đầu, càng hỗn loạn, không thể chứa được ngần ấy suy nghĩ nữa,tôi cảm thấy… ... Căn nhà này thật ngột ngạt, Căn nhà này thật buồn chán, thật rùng rợn. Tôi ước mong được rời khỏi đây thật nhanh, Rời khỏi mẹ là một người phu nữ nhiều nước mắt và hay than vãn. Tôi muốn rời khỏi đây thật nhanh, Rời khỏi sự bi quan đó như thể nó sẽ đuổi theo tôi và biến tôi thành một con người đau khổ như mẹ. Chạy trốn khỏi đây là điều tôi muốn. Trốn đến nơi nào chỉ có mình tôi thôi. Tôi còn muốn… Đột nhiên xung quanh tôi tất cả đều là màu đen, như thể hai mắt đang nhắm tịt nhưng mà sự thật là nó đang mở to, bốn bề im lặng, tôi tự hỏi mẹ tôi đâu, sao không đi thắp nến đi, cái nệm đâu, không đến được chỗ cái nệm thì làm sao mò được cái quat tay để quạt cho mát thì mới ngủ được chứ, tôi cứ đinh ninh là cúp điện và theo thói quen thì khi cúp điện cứ mò theo bức tường khi nào đụng phải cái ghế thì rẽ trái và khi nào đụng cái nệm thì cúi xuống và mò xem cái quạt ở đâu, đó là nhiệm vụ của tôi, nhiệm vụ của mẹ là thắp nến và… nhiệm vụ của ba là bất ngờ hét to lên và cố hù cho mẹ và tôi sợ phát khiếp, đó là cái niềm vui của ba khi cúp điện. Nhưng không phải vậy, xung quanh tôi không có chút động tĩnh, không có tiếng la thất thanh và đôi bàn tay bất chợt nắm chặt vai tôi của ba cũng không có ánh nến lấp ló, lập lòe của mẹ, Tôi đi mãi đi mãi, mò mẫm hai bên nhưng không thấy bất cứ cái ghế nào đụng cái cốp vào chân như thường lệ.Sư khác lạ làm tôi sợ, bất giác nhớ lại câu chuỵen ma của Ngọc Ngạn vừa xem hôm rồi, tôi rùng mình, cảm thấy toàn thân muốn rụng rời.Tự nhiên, cái gì đó nắm lấy chân tôi, cái gì lành lạnh, kéo tôi muốn ngã xuống: -Á..á…á…!Cứu con với mẹ ơi.Cứu!Cứu con!Cứu con mẹ ơi… Tôi cố vùng chạy, tim đập như trống đánh, lúc này thật kinh dị, thật kinh khủng, tôi nhắm mắt lại, cố nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, chợt có ánh sáng nhỏ du hành vào nơi tối tăm này, tôi mừng hết lớn, vừa sợ vừa hy vọng.Thế mà ánh sáng đó vô tình cho tôi thấy một hình ảnh kinh khủng nhất trong đời mà tôi chưa từng nhìn thấy cái hình ảnh nào khủng khịếp hơn thế trong suốt thời gian tôi sinh ra đến giờ.”Cái gì.

<span class='text_page_counter'>(11)</span> đó” nắm chặt chân tôi chính là một bàn tay, bàn tay trầy trụa, có ít máu nhòe ở các vết trầy, mà cái rùng rợn nhất, đó là bàn tay của một người đàn ông mặc cái áo có thêu cái chữ N là chữ kí của mẹ tôi khi may áo cho cha tôi.Thật điên rồ, chưa có chuyện gì điên rồ hơn chuyện này, cha tôi đã chết rồi và cha đẹp trai lắm, còn người đang nằm đây thật ghê rợn, hốc hác, xanh xao, bầm dập, tôi sợ quá, sợ lắm, ước gì có mẹ ở đây với tôi hay nếu có thằng Ù cũng tốt, thằng ấy chả sơ cái gì bao giờ cả, vì thế có thể nó sẽ làm cho tôi hết sợ hãi. Nhưng thực tế là tôi chỉ có một mình, tôi thừa nhận là tôi đã ước được ở một mình nhưng một mình ở thế giới giống thế này thì chưa bao giờ tôi nghĩ đến . Bàn tay ấy dần nới lỏng ra và rớt xuống đất.Cha của tôi đây sao?Mười hai năm sống bên cha có lúc yêu cha có lúc giận cha, một tháng không còn cha và đây là giậy phút gặp lại thật khó ngờ, khi đã khẳng định được đó là cha của mình, và sau những giây phút hoàng hồn, sợ hãi thì lúc này đây lòng tôi nặng nề làm sao, niềm vui đoàn tụ đè nặng lên tất cả những cảm xúc khác, tôi nhìn cha, lúc này đây cha thật yên lặng, cha chẳng nói gì cả, chẳng buồn nói một câu bông đùa , ánh sáng mỗi lúc thêm tỏ hơn, tỏa rộng ra xung quanh cha, ba thanh thép đã rỉ, chắc tại mấy bữa ông trời khóc quá chừng, trên chân phải của cha, một miếng bê tông còn ẩm và lạnh tanh,đè chân cha nát tan, máu loang ra đất, tôi tự hỏi, còn bao nhiêu người đã chịu cảnh như cha? Bỗng tối dần lại, một, hai, ba giọt nước rơi rơi, có hạt rơi rất nhanh, có hạt rơi chậm rãi, có hạt thật nặng và đầy nước, có hạt bé xíu như bụi phấn, chúng nó cứ rơi vô tư như thế, tạo nên một giai điệu thật đẹp đẽ nhưng buồn và rất buồn.Chúng rủ rê cả nước mắt của tôi rơi theo, rớt lên khuôn mặt của cha, khuôn mặt vốn dĩ đang gầy gò và rất xanh.Người ta nói tình phụ tử là một tình cảm thiêng liêng và kì diệu, người ta đúng, tôi có thể nghe tiếng cha thở, và cơ thể cha chuyển động, cha đang sống lại, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ sự việc này, nó giống truyện cổ tích và thường chỉ có trong phim, cớ nào lại đến với một con ngươi` “chẳng có gì” như tôi?Mọi thứ trở nên mơ hồ, huyền huyền ảo ảo, mờ nhạt và phai nhòa thấy hẳn, bấy giờ, tôi chỉ thấy cha ngồi dậy, và tôi nhớ từng lời cha nói : -Cha yêu con, con gái, cha yêu mẹ con.Con nói với mẹ như thế, con nói với mẹ, cha luôn luôn nghe thấy mẹ than vãn với cha, con truyền lời của “vị vua già” này đến “ thái hậu” là “xì tốp” than vãn đi con nhé!Cha nghe chán quá rồi! - nói đến đây, cha tôi khúc khích cười Thật hạnh phúc khi được nghe laị cái điệu cười và lời nói quen thuộc như thế, tôi thấy cha dễ thương quá, và thóang nghĩ “trên đời này không ai có được cha như cha của mình”,bỗng, cha đổi giọng trầm xuống:.

<span class='text_page_counter'>(12)</span> -Con gái, từ nay, có lẽ cuộc đời con sẽ có chút thay đổi đấy, biết không con?Cha sẽ không thể giúp đỡ mẹ được nữa, vì vậy mẹ sẽ rất cơ cực, mẹ sẽ rất mệt, và mẹ sẽ cáu lên!Con thấy mẹ cáu chưa?Ôi cha sợ lắm đấy.Ha ha.Này con, cha thật là buồn vì từ nay sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện nhưng có một điều cha muốn con nhớ : “sự mất mát dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự tốt đẹp hơn, như thế thì sự mất mát ấy mới không vô ích”.Rồi mọi thứ sẽ lại như bình thường, quan trọng là từ đây, ta có tốt lên hay không và ta phải cố gắng làm sao không để xảy ra thêm sự mất mát khác.Từ nay, con phải thay cha an ủi, động viên mẹ này, giúp mẹ những việc mà mẹ vẫn làm, để mẹ có thời gian làm những công việc ba “nhường” lại cho mẹ đó con, nhớ lời cha chưa nào? Thật dễ dàng cho tôi trả lời:”Dạ vâng ạ!” Và nhanh như thời gian cho một cái xe tải từ trên ngôi nhà hai tầng rớt xuống đất, tôi trở về căn nhà yêu dấu của tôi.Sau bức tường, tiếng mẹ hòa với tiếng nấc:”Sao không bật đèn vậy con gái?”.”A !Mẹ mẹ.”-nguời tôi lảo đảo, đến ôm me một cái thật chặt, cảm thấy tâm hồn thật bình yên và hạnh phúc.Tôi nói với mẹ: -Mẹ này, con yêu mẹ lắm!Mẹ có mệt không con lấy cho li nước? Rồi tôi nói với ba “Con cũng yêu ba lắm!Ba yên tâm, con gái ba sẽ làm cho mẹ thật hạnh phúc, con sẽ ngoan hơn bất kì đứa trẻ nào trên đời, con rất bùôn đó ba, vì mai này con sẽ không bình thường nữa, con sẽ thành mồ côi, là một đứa vừa nghèo vừa mồ côi, nhưng mà ba ơi, con gái ba sẽ cố gắng, dù điều đó thật khó khăn.”Sự mất mát dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự tốt đẹp hơn, như thế thì sự mất mát ấy mới không vô ích”, phải không ba? Bài làm: Những ngày đầu mùa đông, trời trở lạnh, em đi ngủ sớm hơn mọi khi. Em nằm bên cạnh bà và được nghe những câu hát mượt mà của ngày xưa bà thường hay hát. Chắng mấy chốc, giọng hát ngọt ngào ấy đã đưa em chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, em thấy ông nội trở về trò chuyện cùng với em. Ông nội em năm nay cũng khoảng 70 tuổi nhưng ông đã không còn từ khi em mới bỡ ngỡ bước vào lớp một. Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt cũng đã gần chục năm rồi em không đuợc sống bên cạnh ông, không đuợc nghe giọng nói ồm ồm chứa đựng bao tình thương của ông. Em vẫn nhớ như in giấc mơ hôm đó, em thấy ông nội với hình dáng gầy gầy thân.

<span class='text_page_counter'>(13)</span> quen đi về phía em đang học bài. Em vui sướng chạy ra ôm chầm lấy ông. Đôi bàn tây ấm áp của ông nhẹ nhàng xoa lên đầu em rồi ông dắt em từ bàn học ra chiếc ghế nhỏ ngày xưa hai ông cháu dạy nhau tập đọc đặt ở phòng ngoài. Đã lâu lắm rồi mà nhìn ông vẫn không thay đổi là bao so với trước. Khuôn mặt vấn rạng ngời phúc hậu đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Đôi mắt sâu hơi mờ đi nhưng đôi tai ông vẫn còn tinh lắm. Dường nhu chỉ có mái tóc bạc thêm là thấy rõ vì dấu ấn thời gian. Ông hỏi han về tình hình học tập của em có tốt không? Em tự hào kể cho ông nghe về những thành tích mà mình đã đạt được. Nói đến đâu ông cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng và khen em đã có tiến bộ hơn ngày trước rất nhiều. Em cảm thấy ông rất vui và hãnh diện vì mình. Song ông vẫn nhắc nhở em phải biết lấy đó làm động lực để mình cố gắng. Ông mong em luôn chăm chỉ học tập, rèn luyện bản thân, không lúc nào được nguôi nhớ công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của bố mẹ, thầy cô. Em ngồi im lặng và thấm thía những lời dạy đầy ý nghĩa của ông vào tâm trí. Rồi em hỏi thăm sức khoẻ của ông. Ông nói rằng ông rất khoẻ và luôn nhớ về mọi người. Ông hy vọng rằng em sẽ thay ông chăm sóc bà thật tốt. Em cảm động lắm, không biết nói gì em chỉ biết nhìn ông và gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Ngồi nói chuyện được khá lâu, ông kể tiếp cho em nghe nhiều câu chuyện hay mà ngày trước ông vấn thường hay kể. hai ông cháu nói chuyện vui vẻ, giọng nói và tiếng cười ấm áp của ông vang khắp căn nhà bé nhỏ. Trời về khuya hơn, màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Em hỏi ông hay nói đúng hơn nó là lời trách móc ngây thơ rằng: “Sao ông không thường xuyên về thăm gia đình hay là ông đã quên mọi người? Lần này về ông phải ở đây thật lâu để chơi với chúng cháu”. Ông khẽ nói với em rằng: “ Hãy nhớ ông luôn ở bên cạnh mọi người”. Nói xong, ông lẳng lặng bước ra cửa, vì sợ phải xa ông em vội chạy theo nhưng hình ảnh ông cứ xa dần, chỉ thỉnh thoảng ông ngoảnh lại vẫy tay tạm biệt. Em khóc gọi theo ông. Thấy mình khóc, em tỉnh dậy thì ra những gì mình vừa thấy chỉ là mơ. Đó là một giấc mơ mà em không bao giờ quên được. Em sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng giấc mơ quý giá này. Em tin rằng dù không có thật nhưng mỗi lời nói, cử chỉ ông dành cho em đều là động lực để em vươn lên trong cuộc sống..

<span class='text_page_counter'>(14)</span>

×