Tải bản đầy đủ (.pdf) (55 trang)

Giáo trình di truyện học vi sinh vật và ứng dụng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.93 MB, 55 trang )





HOÀNG TRNG PHÁN (Ch biên)
TRNG TH BÍCH PHNG






μ













NHÀ XUT BN I HC HU
Hu - 2008




1





Li nói đu
n nay, di truyn hc ra đi ch mi hn mt trm nm song nó đã
phát trin vi mt tc đ ht sc nhanh chóng. c bit là, trong vòng 50
nm li đây k t ngày James Watson và Francis Crick khám phá ra cu
trúc phân t DNA, 25/4/1953. S hoàn thành vic Gii mã di truyn bi
hai nhóm nghiên cu ca Marshall Nirenberg và Gobind Khorana vào
tháng 6 nm 1966, và s ra đi ca K thut di truyn vào gia thp niên
1970 là hai s kin ni bt nht k t sau khi Sinh hc phân t ra đi. S
phát trin cùng vi nhng thành tu đt đc ca di truyn hc trong thi
gian qua qu là vô cùng to ln!
 góp phn đi mi ni dung giáo trình Di truyn hc Vi sinh vt và
ng dng theo hng cp nht kin thc cng nh phng pháp dy và
hc b môn  bc i hc, chúng tôi đã tham cu nhiu tài liu khác nhau
và n lc biên son giáo trình trên tinh thn y. Chúng tôi hy vng rng
giáo trình này s đáp ng đc phn nào nhu cu ging dy và hc tp
ca ging viên và sinh viên, và cng có th s dng nh mt tài liu tham
kho b ích cho giáo viên Sinh hc các trng THPT trong bi cnh đi
mi giáo dc hin nay.
Ni dung giáo trình gm Bài m đu và 8 chng: Chng 1 gii
thiu các đc đim ca di truyn hc vi sinh vt. Chng 2 - C s phân
t ca tính di truyn - trình bày khái quát v cu trúc và t chc ca các
b gene vi sinh vt và các c ch truyn thông tin di truyn ch yu là 
sinh vt tin nhân (prokaryote). Chng 3 đi sâu phân tích các khía cnh
ca các nguyên lý điu hoà biu hin gene  vi khun. Chng 4 - Bin d

 vi sinh vt - đ cp đn các quá trình bin đi ca vt cht di truyn 
các vi sinh vt (đt bin gene, sa cha DNA và các yu t di truyn vn
đng). Chng 5 tp trung vào lnh vc di truyn hc ca các virus.
Chng 6 trình bày các nguyên lý ca di truyn hc vi khun - tip hp,
bin np và ti np. Chng 7 gii thiu nhng hiu bit mi có tính cht
đi cng v di truyn vi nm và vi to. Và chng 8 tp trung trình bày
các khái nim, phng pháp và thành tu ca lnh vc công ngh DNA tái
t hp - to dòng gene  vi sinh vt, cng nh các ng dng ca nguyên lý
k thut di truyn liên quan vi sinh vt trong vic to ra các sinh vt bin
đi gene (genetically modified organisms = GMOs) và phóng thích chúng

2


vào môi trng.
Cui mi chng đu có các phn Câu hi và Bài tp và Tài liu tham
kho đ bn đc tin ôn tp và tra cu. Và, trong chng mc có th, các
thut ng khoa hc thông dng đc s dng bng ting Anh hoc chú
thích trong ngoc đn đ giúp ngi hc d dàng hn trong vic tip cn
thông tin qua sách báo nc ngoài hoc internet.
Giáo trình Di truyn Vi sinh vt và ng dng do ThS. Hoàng Trng
Phán và TS. Trng Th Bích Phng - các ging viên đang công tác ti
Khoa Sinh hc các trng i hc S phm và i hc Khoa hc, i
hc Hu - biên son, vi s phân công nh sau:
ThS. Hoàng Trng Phán ch biên vi Bài m đu và các chng 1, 2,
3, 6, và 8; TS. Trng Th Bích Phng biên son các chng 4, 5 và 7.
Chúng tôi xin trân trng cm n D án Giáo dc i hc Hu đã tài
tr cho vic biên son giáo trình trong khuôn kh ca D án Giáo dc
i hc mc B.
Chúng tôi xin bày t lòng cm n đc bit đn PGS. TS. Phm Thành

H - Trng i hc Khoa hc T nhiên, i hc Quc Gia Tp. H Chí
Minh đã dày công đc bn tho và cho nhiu ý kin quý báu.
Do kh nng còn hn ch, chc chn giáo trình còn nhiu thiu sót.
Chúng tôi rt mong nhn đc s phê bình và ch bo ca các đng
nghip và bn đc đ giáo trình đc hoàn chnh hn trong ln in sau.
Xin trân trng cm n!

Hu, ngày 10 tháng 5 nm 2006
Các tác gi,
HOÀNG TRNG PHÁN
TRNG TH BÍCH PHNG

3


Mc lc

Li nói đu
3
Mc lc
5
Bài m đu: Di truyn hc vi sinh vt và cuc cách
mng công ngh sinh hc
Hoàng Trng Phán
8
Chng 1: Các đc đim ca di truyn hc vi sinh vt
Hoàng Trng Phán
23
I. Lc s vi sinh vt hc 23
II. Các loi t bào 24

III. c đim ca vi sinh vt 30
IV. Các phng pháp nghiên cu đc thù ca di truyn hc VSV
và mt s phng pháp sinh hc phân t thông dng 34
V. Vai trò ca vi sinh vt trong đi sng và sn xut 44
Chng 2: C s phân t ca tính di truyn
Hoàng Trng Phán
50
I. S lc v thành phn hoá hc và cu trúc ca các nucleic acid 50
II. T chc phân t ca các nhim sc th vi khun và sinh vt
nhân chun 54
III. Tái bn DNA (DNA replication) 61
IV. Phiên mã (transcription) và các loi RNA  prokaryote 64
V. C ch dch mã (transcription)  prokaryote 69
Chng 3: iu hoà biu hin gene  vi khun
Hoàng Trng Phán
76
I. Các nguyên lý điu hoà 76
II. Mô hình Operon 77
III. iu hoà âm tính ca các operon cm ng: lac operon 79
1. Cu trúc ca lac operon 79
2. C ch điu hoà âm tính ca lac operon 80
3. Các th đt bin ca lac operon 81
IV. iu hoà âm tính ca các operon c ch: trp operon 84
1. Cu trúc ca trp operon 85

4


2. C ch điu hoà âm tính ca trp operon 85
V. S c ch d hoá (catabolite repression): iu hoà dng tính

ca lac operon 87
VI. S kt thúc phiên mã sm (attenuation)  trp operon 89
VII. S t điu hoà (autoregulation) 91
VIII. iu hoà  mc dch mã 92
Chng 4: Bin d  vi sinh vt
Trng Th Bích Phng
97
I. t bin gene  vi sinh vt 97
1. Các kiu đt bin gene 97
2. Các tác nhân gây đt bin (mutagens) 102
3. Phát hin các th đt bin 105
4. C ch phân t ca các đt bin gene 106
II. Sa cha và bo v DNA  vi khun 107
1. Quang phc hot (photoreactivation) 107
2. Sa cha bng ct b (excision repair) 107
3. Sa cha kt cp sai (mismatch repair) 109
4. Sa cha tái t hp và error-prone 110
5. Bo v DNA vi khun bng h thng các enzyme methylase
và restrictase 111
III. Các yu t di truyn vn đng (transposable genetic elements) 112
1. Các yu t di truyn vn đng  vi khun 112
2. Các yu t di truyn vn đng  virus 115
3. Các yu t di truyn vn đng  vi nm 115
Chng 5: Di truyn hc virus
Trng Th Bích Phng
118
I. c tính ca các virus 118
1. Tính đa dng v cu trúc và thành phn di truyn 118
2. Tính đc thù v vt ch (host specificity) 118
II. Di truyn hc th thc khun (bacteriophage hay phage) 118

1. S hình thành vt tan và các th đt bin phage 118
2. Tái t hp di truyn trong mt chu k sinh tan (lytic cycle) 120
3. S sp xp ca các gene trong nhim sc th phage 120

5


4. Lp bn đò cu trúc tinh vi vùng rII ca phage T4 122
5. Tính tim tan (lysogeny) và phage  125
III. Tái bn ca các virus 128
1. Các virus ca vi khun 128
2. Các virus thc vt 130
3. Các virus đng vt 131
4. Các virus gây ung th, HIV/AIDS 132
Chng 6: Di truyn hc vi khun
Hoàng Trng Phán
138
I. Làm vic vi vi khun 139
1. Các th đt bin ca vi khun 141
2. Kiu hình và kiu gene ca vi khun 142
II. Bin np (transformation)  vi khun 143
1. nh ngha, thí nghim và đc đim chung 143
2. C ch phân t ca bin np 143
III. Tip hp (conjugation)  vi khun 145
1. nh ngha, thí nghim và đc đim chung 145
2. Các plasmid và s truyn DNA  vi khun 150
3. Nòi Hfr 151
4. S xen plasmid F vào nhim sc th vt ch 152
5. Lp bn đ bng tip hp ngt quãng 154
6. Lp bn đ vi E. coli: Các plasmid F' và trc nghim cis-

trans
155
IV. Ti np (transduction) 156
1. nh ngha, thí nghim và đc đim chung 156
2. Ti np chung (generalized transduction) 156
3. Ti np chuyên bit (specialized transduction) 158
4. Lp bn đ các đt bin bng ti np 159
Chng 7: Di truyn hc vi nm và vi to
Trng Th Bích Phng
162
I. i cng v nghiên cu di truyn  mt s vi to thông dng 162
II. Phân tích di truyn  vi nm 163
1. Tính không dung hp  vi nm 163

6


2. Phân tích b bn và lp bn đ  vi nm 164
3. Phân tích di truyn trong chu trình cn hu tính (tái t hp
trong nguyên phân) 167
III. Nm men nh là E. coli ca các t bào eukaryote 168
1. Các nhim sc th nm men nhân to (YAC) 168
2. Nhng hiu bit mi v t chc ca các nhim sc th nm
men 170
3. Nhng hiu bit mi v tái bn và phiên mã ca b gene nm
men 170
4. Nhng hiu bit mi v DNA ty th ca nm men 172
Chng 8: Di truyn vi sinh vt và công ngh gene
Hoàng Trng Phán
175

I. Các công c thit yu ca k thut di truyn 175
1. Các enzyme gii hn và mt s enzyme khác 175
2. Các vector 178
II. Các phng pháp c bn ca vic xây dng phân t DNA tái t
hp in vitro 182
III. To dòng gene  vi khun 183
1. Phân lp và tách chit các đon DNA ngoi lai 184
2. Kin to phân t DNA tái t hp in vitro 184
3. Chn lc vt ch thích hp và chuyn các gene vào t bào ch 185
4. Xác đnh các vi khun tái t hp 186
5. Phát hin và sàng lc nucleic acid ngoi lai và protein 188
6. Cho biu hin gene ngoi lai 190
IV. Phóng thích ra môi trng các sinh vt đc bin đi gene 193
V. S dng các vi sinh vt đ chuyn gene vào các thc vt 196
VI. S dng các vi sinh vt đ chuyn gene vào t bào đng vt 208
VII. To các ging vi sinh vt mi bng k thut di truyn 211
VIII. Mt s ng dng khác ca k thut di truyn  vi sinh vt 211


7
Bài m đu
Di truyn hc Vi sinh vt và Cách mng
Công ngh Sinh hc
I. S ra đi và phát trin ca di truyn hc và công ngh DNA
tái t hp
S ra đi và phát trin ca di truyn hc gn lin vi tên tui ca
Gregor Mendel nm 1865 và tri qua các giai đon sau đây.
1. S ra đi và phát trin ca di truyn Mendel
T đu Hà Lan (Pisum sativum), vi ý tng và
phng pháp nghiên cu đc đáo, nm 1865

Gregor Mendel (Hình 1) đã phát hin ra các quy
lut di truyn c s đu tiên và qua đó suy ra s tn
ti tt yu ca các đn v đi truyn đc thù - nhân t
di truyn (genetic factor) - quy đnh các tính trng
đc truyn t th h này sang th h khác mà sau
này gi là gene. Tuy nhiên, gii khoa hc đng
thi không hiu và do đó không th đánh giá tm
vóc v đi ca phát minh này.

Hình 1 G. Mendel
Mãi đn nm 1900, ba nhà thc vt hc là Carl Correns (Germany),
Hugo de Vries (Netherlands) và Erich von Tschermak (Austria) đc lp
nhau khám phá li các quy lut di truyn ca Mendel. Và di truyn hc
chính thc ra đi t đây mà ngi sáng lp là Mendel.
2. S ra đi và phát trin ca thuyt di truyn nhim sc th
T 1910, Thomas Hunt Morgan (Hình 2) cùng
vi ba cng s là Alfred H.Sturtevant, Calvin
Bridges và Herman J. Muller đã xây dng thành
công thuyt di truyn nhim sc th (chromosome
theory of inheritance) da trên đi tng nghiên
cu là rui gim Drosophila melanogaster. Hc
thuyt này xác nhn rng gene là đn v c s ca
tính di truyn nm trên nhim sc th ( trong
nhân); trên đó các gene sp xp theo đng thng
to thành nhóm liên kt. Nhng đóng góp đáng k ca các môn đ xut
sc ca Morgan đó là: xây dng bn đ di truyn (Sturtevant 1913), ch ra
c ch xác đnh các kiu hình gii tính  rui gim (Bridges 1916) và phát

Hình 2 T.H.Morgan


8
trin phng pháp gây đt bin bng tia X (Muller 1927). Vi đóng góp to
ln đó Morgan đã đc trao gii Nobel nm 1933 và Muller nm 1946.
Nm 1931, Barbara McClintock (Hình 3) và
Harriet Creighton thu đc bng chng vt lý trc
tip v tái t hp  ngô. Sau đó, hin tng này
cng đc C. Stern quan sát  Drosophila. Nh
vy tái t hp có th đc phát hin c v mt vt
lý ln di truyn  đng vt cng nh  thc vt.
n 1944, McClintock phát hin các yu t di
truyn vn đng (transposable genetic elements),
và bà đã đc trao gii Nobel nm 1983 v khám
phá này.

Hình 3 B.McClintock
3. S ra đi và phát trin ca di truyn hc phân t
S ra đi ca di truyn hc phân t (molecular genetics) gn lin vi
các khám phá v DNA (deoxyribonucleic acid) t gia th k XX trên đi
tng nghiên cu ch yu là các vi sinh vt. Tuy nhiên, trc đó Friedrich
Miescher (1869) đã khám phá ra mt hn hp trong nhân t bào gi là
nuclein mà thành phn chính ca nó sau này đc bit là DNA.







V mi quan h gia gene và protein, t 1902 Archibald Garrod qua
nghiên cu bnh alcaptonuria  ngi đã gi ý rng đây là mt tính trng

ln Mendel, có th liên quan ti s sai hng mt enzyme. Bng các thí
nghim gây đt bin các gene liên quan đn các con đng sinh hóa trên
nm mc Neurospora, nm 1941 George Beadle và E.L.Tatum (Hình 4)
xác nhn mi gene kim soát s tng hp mt enzyme đc thù. Chính gi
thuyt mt gene-mt enzyme (one gene-one enzyme hypothesis) ni ting
này đã m đng cho s ra đi ca di truyn hóa-sinh, và hai ông đã đc
trao gii Nobel cùng vi Joshua Lederberg nm 1958. V sau, gi thuyt
này đc chính xác hóa là mt gene xác đnh ch mt chui polypeptid -
cu trúc s cp ca các protein, trong đó có các enzyme.

Hình 4 Beadle, Tatum, Jacob và Monod
(t trái sang)
Vy bn cht ca gene là gì? Nm 1944, Oswald Avery (Hình 5) và

9
các cng s là MacLeod và McCarty bng thí nghim bin np in vitro đã
chng minh rng DNA là vt cht mang thông tin di truyn. Nm 1949,
Erwin Chargaff công b các kt qu đu tiên v thành phn hóa hc ca
DNA mt s loài.

Hình 5 O.T. Avery, MacLeod và McCarty (t trái sang)
Vic nghiên cu cu trúc phân t DNA đc bt đu t 1951 vi các
dn liu nhiu x tia X ca Rosalind Franklin và Maurice Wilkins (Hình
6). Các s liu hóa hc và vt lý này là c s mà t đó James Watson và
Francis Crick (Hình 7) đã xây dng thành công mô hình cu trúc phân t
DNA nm 1953, còn gi là chui xon kép (double helix). Phát minh v
đi này m ra k nguyên mi cho s phát trin ca di truyn hc và sinh
hc nói chung. Vi phát minh đó, Watson và Crick cùng vi Wilkins đc
trao gii Nobel nm 1962 . K t sau đó là s ra đi ca hàng lot các
công trình nghiên cu trong lnh vc sinh hc phân t, đáng k là vic gii

mã di truyn đc hoàn tt vào tháng 6 nm 1966 bi hai nhóm nghiên
cu ca M. Nirenberg và H. Khorana (gii Nobel nm 1968).


Hình 6 R.Franklin (trái), M.Wilkins. Hình 7 J.D.Watson (trái) và F.H.C.Crick
4. S ra đi và phát trin ca công ngh DNA tái t hp
Có th nói, nn tng ca công ngh DNA tái t hp (recombinant
DNA technology) đc thành lp t 1972 khi Paul Berg (Hình 8) to ra
phân t DNA tái t hp đu tiên trong ng nghim (recombinant DNA in

10
vitro). Mt nm sau Herbert Boyer và Stanley Cohen (Hình 8) ln đu tiên
s dng plasmid đ to dòng DNA. Lnh vc ng dng mi này ca sinh
hc phân t đã to ra mt cuc cách mng mi trong sinh hc. óng góp
đáng k trong lnh vc này là khám phá v các enzyme gii hn
(restriction enzyme) t 1961-1969 ca Werner Arber, Daniel Nathans và
Hamilton Smith (gii Nobel 1978; Hình 8); đ xut các phng pháp xác
đnh trình t base trong các nucleic acid nm 1977 bi P.Berg, W.Gilbert
và Frederick Sanger (gii Nobel hóa hc 1980; Hình 8); s khám phá ra
các gene phân đon (split gene) nm 1977 bi Phillip Sharp và Richard
Robert (gii Nobel 1993; Hình 8); s phát minh ra phng pháp PCR
(polymerase chain reaction) ca Kary B.Mullis nm 1985 (Hình 8) và
phng pháp gây đt bin đnh hng (site-directed mutagenesis) ca
Michael Smith t 1978-1982 (gii Nobel hóa hc 1993)










Hình 8A Các nhà khoa hc đot gii Nobel y hc liên quan k thut
gene. T trái sang: D.Nathans, H.Smith, W.Arber, P.Sharp và R.Robert.









Hình 8B Các nhà khoa hc đot gii Nobel hóa hc liên quan k thut
gene. T trái sang: H.Boyer, S.Cohen, P.Berg, W.Gilbert, F.Sanger và
K.Mullis.
Cùng vi nhng thành tu ng dng ly k trong sn xut và đi sng
xã hi, nh vic sn xut các ch phm y-sinh hc bng công ngh DNA
tái t hp, s dng liu pháp gene (gene therapy) trong điu tr bnh di
truyn, to các ging sinh vt mi bng con đng bin đi gene
(genetically modified organisms = GMOs), d án b gene ngi (Human
Genome Project = HGP) gây ra không ít hoài nghi, tranh cãi xung quanh
các vn đ v đo lý sinh hc (bioethics) và an toàn sinh hc (biosafety).

11
II. Di truyn hc vi sinh vt vi cách mng công ngh sinh hc
Cho đn đu thp niên 1940 các vi sinh vt, bao gm các vi khun và
virus ca chúng và các vi sinh vt nhân chun đn bào nh nm men, nm
mc thc s tr thành các đi tng nghiên cu chính yu ca di truyn

hc. T đây hình thành các lnh vc di truyn hc sinh-hoá và di truyn
hc vi sinh vt, hai nn tng chính cho s ra đi ca di truyn hc phân t
(1953) và công ngh ADN tái t hp sau này (1978).
 đây vi khun E. coli đc xem là mt sinh vt mô hình nht quán
tuyt vi ca di truyn hc hin đi. Nó đc s dng mt cách rng rãi
trong các thí nghim chng minh các phng thc tái bn bán ca DNA
(Meselson và Stahl 1958; John Cairns 1961; Okazaki 1969), phân tích tái
t hp và lp bn đ di truyn, nghiên cu cu trúc tinh vi và chc nng
sinh hoá ca gene (Benzer 1961; Yanofsky 1961); c ch điu hoà sinh
tng hp protein (Jacob và Monod 1961) v.v. Nm men bia S.s cerevisiae
cng sm đc s dng làm mô hình cho các nghiên cu di truyn hc
eukaryote và ng dng rng rãi trong công ngh DNA tái t hp sau này.
Vi s phát trin vô cùng nhanh chóng ca di truyn hc trong vài
thp niên qua, đc bit là s tin b ca công ngh sinh hc
(biotechnology) nói chung đã có nhng tác đng mnh m lên nhiu
ngành khoa hc và trên mi mt ca đi sng, kinh t, chính tr và xã hi
 phm vi toàn cu. Di truyn hc nói chung và di truyn hc vi sinh vt
nói riêng đc hình dung  v trí trung tâm và giao thoa vi sinh hc, hóa
sinh hc, k ngh, y-dc, nông nghip, sinh thái hc, kinh t hc, lut, xã
hi hc và trit hc (Hình 9).

Hình 9: Tác đng ca di truyn hc (vi sinh vt) lên các lnh vc khác nhau.

12
Giáo s danh d môn hóa hc  i hc Havard, F.H.Westheimer,
bình lun v sinh hc phân t nh sau:"Cuc cách mng trí tu v đi nht
ca 40 nm qua đã xy ra trong sinh hc. Liu có th tìm ra mt ngi
nào đó có hc ngày nay mà không hiu bit chút gì v sinh hc phân t?"
(Weaver và Hedrick 1997, tr.15).
Các thành tu đt đc nh ng dng di truyn hc trong nông nghip

là vô cùng to ln, góp phn to nên cuc cách mng mi vi s ra đi ca
hàng lot các ging vt nuôi-cây trng có u th vt tri, các sinh vt
bin đi gene (GMO) mang nhng đc tính hoàn toàn mi l.
Trong y hc, đó là s ra đi ca hàng lot các dc phm đc sn
xut bng k thut di truyn dùng cho điu tr bnh và ci bin trí thông
minh ca con ngi; đó là các phng pháp chn đoán và điu tr bnh 
mc phân t v.v. Nhng vn đ này s đc đ cp  chng 8.
Có th nói, s thành công ca d án b gene ngi (HGP) vào tháng 4
nm 2003 cho phép chúng ta ln đu tiên đc đc toàn b trình t
khong 3,2 t cp nucleotide trong b gene con ngi (Homo sapiens).
HGP là mt trong nhng k công thám him v đi nht trong lch s nhân
loi (NHGRI 2005). Theo c tính mi nht đc công b ngày
21/10/2004 trên tp chí Nature, b gene chúng ta cha s lng gene mã
hóa protein thp mt cách đáng kinh ngc, khong 20.000 đn 25.000 ch
không phi là 50.000 đn 140.000 gene nh d đoán ban đu hoc 35.000
theo d đoán trong vài ba nm li đây (NHGRI 2005).
Tuy nhiên, nhng thách thc cho tng lai ca nghiên cu khoa hc
v các b gene (genomics) đi vi sinh hc, vn đ sc khe và xã hi
cng đc đt ra (Collins và cs 2003) . S hoàn tt ca HGP t nó không
có ngha là đã xong mà đúng hn là đim khi đu cho công cuc nghiên
cu thm chí còn hng thú hn. Các nhà nghiên cu hin gi đang c
gng làm sáng t mt s quá trình phc tp nht ca sinh hc, đó là: mt
đa bé phát trin t mt t bào đn l bng cách nào, các gene phi hp
chc nng ca các mô và c quan nh th nào, s tin đnh bnh tt xy ra
nh th nào và b não ngi làm vic ra sao (NHGRI 2005).
III. i cng v Genomics và mi liên quan gia nó vi các
lnh vc nghiên cu khác

S tin b nhanh chóng gn đây ca sinh hc phân t và công ngh
sinh hc (biotechnology), nh đã nói trên, là nh s phát trin mnh m

ca các phng pháp và k thut mi trong sinh hc phân t nh: (i) Kính
hin vi đin t; (ii) Tách chit và phân tích đnh tính và đnh lng thô
nucleic acid; (iii) Xác đnh trình t nucleic acid ca gene (bng phng

13
pháp hoá hc ca Maxam và Gilbert và bng phng pháp didesoxy ca
Sanger); (iv) Lai phân t nucleic acid; (v) ánh du đng v phóng x và
s dng các mu dò; (vi) PCR; (vii) To dòng DNA tái t hp; (viii) Gây
đt bin đnh hng; v.v.
Tuy nhiên, chính s kt hp tin hc và máy tính trong nghiên cu sinh
hc phân t đã dn ti s ra đi ca hàng lot các lnh vc nghiên cu
mi, đó là: Tin-sinh hc (bioinformatics) cho phép thu thp, t chc và
phân tích s lng ln các s liu sinh hc nh s dng mng máy tính và
các ngun d liu (databases); Khoa hc v b gene hay B gen hc
(Genomics) - phân tích toàn b genome ca mt sinh vt đc chn; DNA
microchip technology - xác đnh các đt bin trong các gene; DNA
microarray technology - nghiên cu cách thc mt s lng ln các gene
tng tác ln nhau và c ch mng li điu hòa ca t bào kim soát
đng thi s lng cc k ln các gene; v.v.
Di đây là mt s khái nim c bn v Genomics và các lnh vc
liên quan đn k nguyên sau b gene (Post-genomic Era). ây chính là
cánh ca mi v -OME và -OMICS hin đc ph bin trên các trang web
(-OME and -OMICS Gateway):


Bên cnh s phát trin ca lnh vc genomics là s ra đi ca khoa
hc v b protein (Proteomics) và nhiu lnh vc -omics khác, nh:
Transcriptomics; Cellomics; Metabolomics; Ionomics v.v. Di đây
chúng ta ch tìm hiu v genomics và mt s vn đ liên quan đ làm sang
t tc đ phát trin chóng mt ca các ngành khoa hc mi m này.

1. Genomics
Vic gii thành công trình t DNA ca b gene (genome) ngi và
ca hàng lot các sinh vt mô hình đã đc tin hành trong sut thp niên
1990 và tip din cho đn nay. [Các kt qu này đã đc công b rng rãi
trên nhiu trang web ni ting, ví d: ]. Chính
điu này dn đn s ra đi ca mt lnh vc khá mi m gi là khoa hc
v b gene (genomics).
Các tri thc bt ngun t khoa hc v b gene (genomics) cho phép
chúng ta không nhng hiu sâu và chi tit v các c ch phân t ca s
sng mà còn to nên cuc cách mng tht s trong nông nghip, y-dc
hc và nhiu lnh vc k thut và công ngh khác. Nó cng cung cp cho
chúng ta nhiu cách tip cn mi nhm phát hin, bo tn và s dng tính
đa dng sinh hc. Bên cnh đó nó còn thúc đy phát trin các th h máy

14
tính và phn mm mi da trên s mô phng cách thc truyn tín hiu
chính xác và tinh vi ca các t bào.
Có th nói, s hiu bit chi tit v cu trúc và chc nng ca b gene
ngi và b gene các sinh vt khác là đnh cao ca công ngh gene.
Genomics đã phát sinh ra mt khoa hc mi nghiên cu toàn b b
gene bng cách xâm nhp vào các môn di truyn hc truyn thng nh là
di truyn hc qun th, s lng và phân t vi nhng công ngh mi
trong sinh hc phân t, phân tích DNA, tin sinh hc và các h thng robot
t đng hoá (Hình 1.10).

Hình 1.10 Genomics mt môn hc rng ln xâm nhp vao các khu vc truyn
thng ca di truyn hc (phng theo các Hình 1.1 và 1.2 trong Liu 1998).
Ngun:

15

Mt s lng ln các phân môn ca genomics có th t hp li đ
cung cp mt cách tip cn mnh m cho nghiên cu s bin đi di truyn
thích hp nh: Genomics cu trúc (Structural genomics); Genomics chc
nng (Functional genomics)- Genomics so sánh (Comparative genomics);
Genomics kt hp (Associative genomics); Genomics thng kê (Statistical
genomics) v.v.
1.1. Genomics cu trúc (Structural genomics)
Genomics cu trúc c gng hng ti xác đnh toàn b các gene trong
mt b gene, đôi khi gi là khám phá gene, và xác đnh v trí ca chúng
trên các nhim sc th. Mc tiêu này đt đc bng cách phân tích trình t
các gene riêng l, các đon gene hoc toàn b b gene Các gene riêng l
đc xác đnh t trình t DNA thông qua các chng trình x lý bng
máy tính (sophisticated computer algorithms). Các chc nng sinh hoá ca
mt gene đc suy din thông qua s so sánh trình t DNA đó vitình t
ca các gene có chc nng đã bit trong ngân hàng d liu. Mt trong các
áp dng ni bt nht ca genomics cu trúc là nghiên cu s bin đi di
truyn thích nghi là phân tích các locus tính trng s lng (quantitative
trait loci = QTL) thông qua lp bn đ b gene (genome mapping). Tuy
nhiên, mc đích ca cách tip này là nhm gii thích cu trúc b gene
(enomic structure) và s tng tác gene (gene interaction)  mc đ b
gene hn là chc nng ca nó, không ging nh genomics chc nng.
1.2. Genomics chc nng (Functional genomics)
Genomics chc nng đi sâu tìm hiu chc nng ca các gene và cách
thc chúng xác đnh các kiu hình. Mt trong nhng li th chính ca
genomics chc nng là s dng các vi mng DNA (DNA microarray; cng
gi là các chíp DNA = “DNA chips”) đ đo s biu hin đc thù ca hàng
ngàn gene mt cách đng thi. DNA microarray cha hàng ngàn mu
DNA hoc các trình t oligonucleotide đc in hoc tng hp trên màng
lc nylon (nylon membrane filter) hoc slide kính hin vi trong mt kiu
chính xác đã đc bit và đi din cho hàng ngàn gene trong b gene. Mi

chm DNA đi din cho mt gene duy nht mà đc dùng đ đo lng
đnh lng s biu hin ca mRNA (messenger RNA) bng cáh đem lai
vi mNA có đánh du hunh quang (fluorescent labelled mRNA) (Hình
1.11).

16


Hình 1.11 S dng các DNA microarray trong phân tích s biu hin bit hoá
ca các gene (T Albelda và Sheppard 2000). Thí nghim lai so sánh liên quan
ti vic cách ly mRNA t hai mu riêng bit (A). mRNA t mi mu đc x lý
vi reverse transcriptase (B) và đc đánh du vi mt đích hunh quang riêng
(C). Hai công c RNA đanh du đc trn ln, lai vi nhau đ cho DNA
microarray có cha mt b đy đ gm hàng ngàn hoc hàng chc ngàn trình t
DNA da trên b gene hoc hoc các trình t DNA b sung (cDNA), và ra sch
(D). Microarray array này đc quét nh s dng mt máy ghi hình hunh
quang chuyên dng (specialised fluorimage), và màu sc ca mi chm s đc
xác đnh (E). Trong ví d này, các gene ch đc biu hin  Mu A s có màu
đ, các gene ch biu hiên  Mu B s có màu xanh và các gene y đc biu
hin ngang bng nhau trong c hai mu ãe cho màu vàng. iu này cho phép
nhà nghiên cu xác đnh các gene đc biu hin mt cách đc bittong vic
đáp ng vi vic x lý hoc bnh,hoc các gene đc thù cho mô đc biu hiên
 mt mô, ch không phi  các mô khác.


17

Hình 1.12
2.1.3. Genomics so sánh (Comparative genomics)
Genomics so sánh s dng thông tin t các loài khác nhau và tr giúp

cho vic hiu bit t chc và s biu hin ca gene cng nh s sai khác
v mt tin hoá. Nó có li th v s bo tn cao đ ca gene v cu trúc
và chc nng (ngha là có sai khác nh ngang qua các đn v phân loi đa
dng) và áp dng nguyên lý này theo cách thc gia các loài
(interspecific) trong s tìm kim các gene chc nng và s t chc b
gene ca chúng. Genomic so sánh còn tng cng nghiên cu bng cách
kim tra s đa dng ca các sinh vt mô hình (model organisms) mà trong
đó các tính trng sinh lý, phát trin hoc sinh hoá đã đc sn sàng đ
nghiên cu.
c bit là các nghiên cu genomics  các thc vt có hoa nh nh
cây ci Brassica, Arabidopsis thaliana, vn đc s dng rng rãi nh là
các loài mô hình, mà s liu trình t ca b gene đã đc gii xong ri.
Mt trình t b gene đy đ ca cây dng (populus) chng bao lâu na
cng s có sn cho phân tích genomics so sánh.
2. Xác đnh trình t DNA ca toàn b các b gene
Vic gii hoàn tt trình t các b gene ca nhiu loài quan trng và mô
hình là mt thành tu đáng k ca genomics, vn cung cp c s cho phân
tích so sánh v cu trúc và chc nng. Các câu tr li cho các câu hi

18
chng hn nh: (1) s lng, s đnh khu và phân b ca các gene trong
genome; (2) t chc ca gene và chc nng ca chúng; (3) các gene nào là
ging nhau hoc đc bo tn cao bng qua các loài khác nhau; và (4) các
gene nào chu trách nhim cho các loài thích nghi và tin hoá mà có th
thu nhn đc bây gi. Các trình t b gene đy đ đã đc xác đnh cho
nm men bia Saccharomyces cerevisiae (5/1997), giun tròn
Caenorhabditis elegans (12/1998), rui gim Drosophila melanogaster
(3/2000), thc vt có hoa hàng nm Arabidopsis thaliana (12/2000), con
ngi (2/2001), và còn nhiu loài khác sos liu gii trình t cng sp hoàn
thành nh chut, lúa, ngô, v.v Hin gi có th xác đnh bng thí nghim

trình t b gene đy đ ca các cây rng nh là cây dng Populus (500
triu cp base) hay Eucalyptus (340-580 triu cp base).
S lng các gene trong mt b gene là có gii hn và không quá cao
nh đã đc d đoán trc đây (c th, ch ~26,000  các thc vt và
đng vt, trong khi ~6,000  nm men bánh m, Bng 1.1). Hn na nhiu
gene là chung cho các loài và đc bit là không thay đi trong s tin hoá
đã qua. Chng hn, ch có 94 trong s1278 h protein trong b gene ngi
dng nh là đc trng cho các đng vt có xng sng. Chc nng c s
nht trong s các chc nng ca t bào - chuyn hoá c s, s phiên mã
ca DNA thành RNA, s dch mã ca RNA thành protein, s tái bn DNA
- ch tin hoá mt lúc và hu nh gi nguyên không đi k t s tin
hoá ca nm men đn bào và vi khun.
Bng 1.1 Kích thc b gene ca nhiu loài đem so sánh
Phm vi phân
loi
Tên Latin Tên chung n
S bp
(x 10
6
)
Genes (x
10
3
)
Prokaryote
Vi khun c 12
1
VSV c - 1,6-3,0 1,5-2,7
Vi khun 40
1

VSV vk - 0,6-7.0 0,5-6,6
Vi khun
Escherichia coli
2
không có - 4,6 4,3
Eukaryote
Nm men bia
S. cerevisiae
2
men b/m 16 12 6
Giun
C.elegans
2
giun tròn 5/6 97 19
Côn trùng
D.melanogaster
rui gim 4 180 13,6
TV ht kín
A. thaliana
2
arabidopsis 5 125 25,5
TV ht kín
Oryza sativa
2
lúa go 12 400 ?
TV ht kín
Zea mays
2
ngô 10 2400-3200 ?


19
TV ht kín
L.esculentum
khoai tây 12 900 ?
TV ht kín
Eucalyptus
3
bch đàn 11 340-580 ?
Cây rng/TV ht
trn
Thông
3
thông 12 20.000-
30.000
?
Gm nhm
Mus musculus
2
chut 20 3.500 21-30
Linh trng
Homo sapiens
2
ngi 23 3.400 26-31
1
S loài có các trình t b gene đã đc gii đy đ.
2
Các loài có s liu trình t b gene đy đ hoc hu nh đy đ.
3
S liu da trên nhiu loài.
(Ngun:


Hình 1.13 So sánh s lng và mt đ gene  ba loài E. coli, nm men bia ny
chi S. cerevisiae và giun tròn C. elegans.
Genomics so sánh khám phá đc tính bo tn ca gene nh th, đã
giúp cho vic hiu bit và suy ra chc nng ca mt gene c th t các s
liu thu đc đi vi các gene tng đng ging nhau (similar
homologous genes) đã đc nghiên cu  các sinh vt khác. Khá nhiu
chc nng ca các gene cây rng có th hc đc t các s iu thu đc 
các sinh vt khác, chng hn nh Arabidopsis. Trong s các thách thc
khác nhau là tính phc tp và kích thc ln ca các b gene cây ci
(Bng 1.1). Kích thc ca b gene cây thông (20,000-30,000 triu cp
base), chng hn, là ln gp 6 đssen 8 ln so vi b gene ngi (3,400
triu cp base), và 150 đn 200 ln ln hn b gen ca Arabidopsis (125
triu cp base). Ngay c kích thc vt lý tng đi nh ca b gene cây
dng Populus (500 triu cp base), vn 40 ln bé hn loài thông Pinus
taeda (đã đc nghiên cu rât k) s ging nh b gene cây rng đu tiên
đã đc gii toàn b trình t, s bng khong 4 ln b gen Arabidopsis
(mc dù ging vi lúa và 6 ln bé hn ngô, c hai hu nh đu đã đc
gii trình t đy đ).
Cùng vi s phát trin nhanh chóng và vô cùng hp dn nh vy ca

20
lnh vc genomics, hàng lot các công ty c phn doanh nghip nhà nc
(doanh nghip công) và t nhân đua nhau ra đi, đc bit là  các quc gia
đi đu trong lnh vc này nh: M , c, Pháp, Anh, Canada, B , Nht,
Úc, Thu in, v.v.
Hình 1.14 và 15 di đây cho thy s phát trin tng tin v s lng
ca các công ty c phn doanh nghip công  M t nm 1994 đn 2000,
cng nh t trng u th ca các hãng genomics  M so vi các cng
quc khác v công ngh sinh hc.


Hình 1.14 S phát trin tng tin v s lng ca các công ty c phn doanh
nghip công v genomics  M t nm 1994 đn nm 2000.

Hình 1.15 T trng u th ca các hãng genomics công và t nhân  M so
vi các cng quc khác v công ngh sinh hc.
IV. Các nguyên tc nghiên cu và phng pháp hc tp b môn
1. Các nguyên tc nghiên cu
Trong nghiên cu di truyn hc vi sinh vt và sinh hc nói chung có
các nguyên tc chung cn tuân th nh là phng pháp lun, sau đây: (1)

21
Ly t bào làm đn v nghiên cu; (2) Thông tin di truyn cha trong b
gene t bào chi phi mi biu hin sng ca nó mà các gene là đn v di
truyn c s; (3) S hot đng ca các gene trong quá trình phát trin cá
th là đc trng cho tng gene  tng giai đon c th; (4) Các quá trình
trong các h thng sng phi đc điu hòa và kim soát đ đm bo cho
s tn ti ca nó là liên tc, trong đó ph bin là s t điu chnh bng các
c ch phn hi thông tin (feed-back mechanism); (5) S thng nht gia
cu trúc và chc nng biu hin  tt c các mc đ t chc khác nhau ca
s sng; (6) Tt c các t chc và quá trình sng đu tuân theo các quy
lut vt lý và hóa hc; (7) S sng trên trái đt tri qua quá trình tin hóa
khong 3,5 t nm qua, vì vy khi so sánh, nhng nét tng đng gia
chúng cho thy tính thng nht v mt ngun gc và nhng nét d bit cho
thy tính phát trin, s phân hóa đa dng tt yu ca chúng.
2. Phng pháp hc tp b môn
Cng nh bt k môn hc nào khác, vic hc tp di truyn hc vi sinh
vt đòi hi phi nm vng lch s môn hc, đi tng, nhim v, phng
pháp nghiên cu và h thng kin thc cn bn ca nó. Bên cnh các
nguyên tc nói trên vn rt cn cho t duy trong hc tp,  đây xin nêu vài

nét chính liên quan đn phng pháp hc tp đc thù ca b môn.
(1) Nm vng các kin thc liên môn (nh t bào hc, hóa sinh hc,
mà trên ht là di truyn hc và vi sinh vt hc) và liên ngành (nh toán
thng kê-xác sut, vt lý và hóa hu c).
(2) Nm vng h thng khái nim c bn cng nh các thut ng mi
không ngng ny sinh. Chng hn, gene là khái nim cn bn có ni hàm
không ngng đc phát trin sâu rng. c bit, trong thi đi ngày nay,
vi s m ra mt k nguyên mi - K nguyên sau b gene (Post-genomic
Era), hàng lot thut ng và lnh vc nghiên cu mi liên quan vi nhng
cánh ca -ome và -omics đng lot ra đi và gn lin vi s phát trin ca
Tin-sinh hc (Bioinformatics) nh: genome vi genomics, proteome vi
proteomics, transcriptome vi transcriptomics,
(3) Hiu rõ bn cht ca các nguyên lý di truyn trong tng ch đ
cng nh mi liên quan gia chúng đ có th gii thích và vn dng trong
gii quyt các bài toán hoc tình hung ca đi sng và thc tin sn xut.
(4)  nm kin thc và phát trin các k nng t duy mt cách vng
chc đòi hi phi bit vn dng kin thc vào gii bài tp cng nh các k
nng thc hành thí nghim.
(5) Di truyn hc vi sinh vt là mt khoa hc thc nghim, nên thông
tin thu đc là nh các quan sát t th gii vi sinh vt, và phng pháp

22
khoa hc chính là công c đ hiu bit các quan sát đó. Nói đn phng
pháp nghiên cu khoa hc là nói đn các bc tin hành theo mt trình t
t chc công vic cht ch sau đây: Quan sát  Gi thuyt  D đoán 
Thc nghim (đ kim tra gi thuyt đt ra)   xut gi thuyt mi.
(6) Trong khi hc giáo trình, bn nên làm ít nht mt tiu lun v mt
vn đ cp nht mà mình yêu thích. Công vic này đòi hi s say mê tìm
tòi các thông tin mi, đc bit là thông qua mng internet, đ vit bài tng
lun khoa hc và trình bày trong mt seminar. iu quan trng là phi to

cho mình mt hoài bão hc tp, mt kh nng và phng pháp t hc.
(7) Bi di truyn hc vi sinh vt và các ng dng ca nó là mt lnh
vc khoa hc non tr nhng phát trin vi tc đ ht sc nhanh chóng, cho
nên khi lng kin thc mi tích ly đc là vô cùng phong phú và đa
dng.  có th cp nht thông tin v môn hc đòi hi phi tng cng
kh nng s dng ting Anh và internet. áng k là các trang web đc
gii thiu sau mi chng, hoc có th s dng ngay các t khóa (key
words) đc cho  tng ch đ đ tìm kim vi công c mnh nht hin
nay là Google ( hoc bng các công c khác
nh: MSN ( Yahoo ( hoc
Wikipedia (

Tài liu Tham kho
Phm Thành H. 2005. Nhp môn công ngh sinh hc. NXB Giáo Dc.
Atlas, RM. 1995. Principles of Microbiology. St. Louis, Missouri: Mosby.
FAO:
Kimball J. 2004: com/jkimball.ma.ultranet/BiologyPages/
Madigan, MT and JM Martinko. 2006. Brock Biololy of Microorganisms.
11th ed. Pearson Prentice Hall, Inc. Upper Saddle River, New Jersey.
Maloy, S. 2006. Microbial Genetics.

Nature -OMICS Gateway:


TIGR Microbial Genome Database.2005.

DOE Microbial Genome Program Report. 2005.


23


Chương 1
Các ñc ñim ca Di truyn hc
Vi sinh vt
I. Sơ lưc lch s vi sinh vt hc
Vi sinh vt (microorganisms, microbials) là tên gi chung dùng ñ ch
tt c các sinh vt có hình th bé nh mà ch có th nhìn thy dưi kính
hin vi quang hc hoc kính hin vi ñin t. Lĩnh vc nghiên cu này gi
là Vi sinh hc (microbiology), ra ñi cách ñây hơn 300 năm bi Antoni
van Leeuwenhoek (1676; hình 1.1) vi khám phá ñu tiên các vi sinh vt
bng kính hin vi ñơn gin.
V lch s phát trin ca vi sinh hc, các tác gi khác nhau phân chia
không ging nhau (bn ñc có th tham kho  các tài liu ñưc gii thiu
dưi ñây). Chng hn:
Theo Nguyn Thành ðt (2005), có th chia làm 4 giai ñon: giai ñon
sơ khai (vi ñi din là A. van Leeuwenhoek), giai ñon Pasteur, giai
ñon sau Pasteur và giai ñon hin ti.
Madigan và Martinko (2006, tr.9-20) xét qua 4 thi kỳ: (i) Nh!ng gc
r lch s ca vi sinh hc - Robert Hook, van Leeuwenhoek và Cohn; (ii)
Pasteur, Koch và các k" thut nuôi cy thanh trùng; (iii) Tính ña dng vi
sinh vt và s ra ñi ca vi sinh vt hc ñi cương; và (iv) K# nguyên hin
ñi ca vi sinh vt hc.
$ ñây, tm xét theo quan nim ca McKane và Kandel (1996). Có th
nói rng t% na sau th& k# XIX, s phát trin ca vi sinh hc g'n lin vi
bn hưng nghiên cu chính ñưc tóm lưc như sau:
 Tranh lun v thuyt t sinh (spontaneous generation controversy):
Hàng lot các bng chng và lý l( vưt th'ng thuy&t t sinh, tiêu biu là
các công trình ca Spallanzani (1765), Schroeder và von Dusch (1854),
Pasteur (1861) và Tyndall (1877).


×