Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (118.98 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>BÀI VIẾT SỐ 2 –MÔN: NGỮ VĂN 12</b>
<b>Đề bài:</b>
<b>I/PHẦN ĐỌC-HIỂU (3 điểm):</b>
<b>Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu:</b>
<i>“Nhà” chỉ là một từ ngắn ngủi, nó khơng đồng nghĩa với sự bình n, nhưng chúng ta</i>
<i>vẫn ln khao khát rằng nó gắn với sự bình yên. Và khi nào “nhà” trái nghĩa với bình </i>
<i>yên thì đó là khởi đầu của sự bất hạnh.</i>
<i>Tơi tin rằng, mái nhà nào cũng từng có lúc đồng nghĩa với niềm vui và cả sự bình </i>
<i>yên. Nhưng bạn của tơi ơi, sự bình n của nhà khơng phải là điều có sẵn. “Nhà” là </i>
<i>phần cứng, cịn sự bình yên, hạnh phúc, niềm vui là phần mềm. Gia đình là phần </i>
<i>cứng, cịn tình u và sự thấu hiểu là phần mềm.</i>
<i>Vậy cho nên, sự bình yên là thứ phải được thiết lập, và vì thế, có thể tái thiết lập. </i>
<i>Nếu ta là một phần của “nhà”, dù chỉ là một phần nhỏ, nếu ta thật mong muốn mái </i>
<i>nhà thân yêu của ta có được sự bình n, hay lại có nó một lần nữa, thì ta phải tham </i>
<i>gia vào quá trình thiết lập đó. Bằng một nụ cười xoa dịu, bằng một câu nói vị tha, </i>
<i>bằng sự yêu thương nhẫn nhịn, bằng trái tim sẵn sàng sẻ chia, bằng một cái nắm tay</i>
<i>thấu hiểu, hay có thể bằng một giọt nước mắt. Dù thế nào, cũng không phải bằng sự </i>
<i>buông xuôi. Để kéo những trái tim về gần với nhau. Để biến “nhà” thành một nơi ta </i>
<i>phải luyến tiếc khi rời xa và luôn mong mỏi quay về.</i>
<i> Bạn của tôi ơi, tơi cịn nhớ khi chúng ta cịn nhỏ, lúc chúng ta cùng ngồi chung </i>
<i>một chiếc ghế mây dưới tán mận trong vườn nhà, mẹ của bạn đã hát cho chúng ta </i>
<i>nghe câu hát này:</i>
<i>“Ai qua là bao chốn xa, thấy đâu vui cho bằng mái nhà…”</i>
<i>Tôi vẫn nhớ, cho đến bây giờ, bài hát ấy. Và tôi vẫn nghĩ rằng, nếu đã khơng nơi đâu </i>
<i>có thể bằng được mái nhà mình, thì điều tối thiểu ta có thể làm cho ký ức của mình, </i>
<i>là đừng để nhà trái nghĩa với bình yên. Và rằng đừng đợi đến khi ta “qua bao chốn </i>
<i>xa” rồi mới thấy mình u thương nó, vì biết đâu, đến khi ấy thì ta đã khơng thể nào </i>
<i>về lại được.</i>
<i> ( Nếu biết trăm năm là hữu hạn - Phạm Lữ Ân)</i>
<b>Câu 1: (0,25 điểm)Xác định phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích?</b>
<b>Câu 2: (0,75 điểm) Anh/chị hiểu thế nào về những câu văn sau: “Nhà” chỉ là một từ ngắn ngủi, nó </b>
<i>khơng đồng nghĩa với sự bình n, nhưng chúng ta vẫn ln khao khát rằng nó gắn </i>
<i>với sự bình yên. Và khi nào “nhà” trái nghĩa với bình n thì đó là khởi đầu của sự bất</i>
<i>hạnh.</i>
<b>Câu 3: (1 điểm)Theo anh/chị, vì sao tác giả cho rằng “sự bình n của nhà khơng phải là điều </b>
<i>có sẵn. “Nhà” là phần cứng, cịn sự bình n, hạnh phúc, niềm vui là phần mềm. Gia </i>
<i>đình là phần cứng, cịn tình u và sự thấu hiểu là phần mềm”?</i>
<b>Câu 4: (1 điểm)Thông điệp nào của đoạn trích trên có ý nghĩa nhất đối với anh/chị? Vì sao? (trả lời 5-7 </b>
dòng)
<b>II/PHẦN LÀM VĂN (7 điểm):</b>
<b>Câu 1 (2 điểm): Lấy cảm hứng từ đoạn trích trên, anh/chị hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 từ) với tiêu </b>
đề: Đừng để nhà trái nghĩa với bình yên.
<b>Câu 2 (5 điểm): Cảm nhận của anh/chị về vẻ đẹp của người lính Tây Tiến trong đoạn thơ sau:</b>
<i>... Tây Tiến đồn binh khơng mọc tóc,</i>
<i>Áo bào thay chiếu anh về đất,</i>
<i>Sông Mã gầm lên khúc độc hành.</i>