Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

LỚP 7 cảm nghĩ về nụ cười của mẹ (văn độc quyền)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (28.55 KB, 2 trang )

Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ
Từ khi mở mắt chào đời, hình ảnh người mẹ ln ngự trị ở một ngơi vị cao nhất trong
trái tim tơi. Hình ảnh mẹ lúc nào cũng đẹp. Nhất là nụ cười của mẹ như đóa hoa tỏa sáng
mang cho tơi niêm hạnh phúc, hân hoan. Nụ cười của mẹ như vị ngọt đầu môi thấm vào
từng thớ thịt nuôi tôi khôn lớn thành người.
Mẹ tơi là một người phụ nữ bình thường, giản dị. Ngay cả nụ cười của mẹ cũng giản dị,
mộc mạc, chân chất. Mỗi khi mẹ cười, đôi môi không tô son hé mở tươi thắm như những
cánh hoa. Núp dưới đôi môi là hai hàng răng trắng đều như hạt bắp. Nhớ khi xưa còn bé,
mẹ thường cười vui, vỗ tay theo từng bước đi chập chững của tơi. Ngày đầu tiên tơi đi
học, lịng mẹ cũng háo hức, mẹ chuẩn bị mọi thứ. Tôi nhớ mãi mẹ tươi cười động viên
tôi, nụ cười như tiếp thêm niềm tin cho tôi mạnh dạn bước vào môi trường mới. Quên sao
được khi tôi mang về điểm mười đầu tiên, mẹ tôi ngắm mãi trang vở, rồi bất giác nở nụ
cười trịn xoe như điểm mười đỏ chót. Nụ cười ấy đã truyền cho tôi niềm sung sướng,
hạnh phúc vô cùng. Nhớ hôm ấy, mẹ rất vui, vừa làm việc vừa hát khe khẽ. Mẹ như trẻ
hẳn ra làm không khí gia đình thêm hạnh phúc. Bữa cơm mẹ nấu thơm ngào ngạt, chứa vị
ngọt của nụ cười. Tôi không nhớ mẹ đã hỏi tơi những gì, chỉ biết ngồi nhìn mãi nụ cười
trên mơi mẹ. Tơi chợt nhận ra chỉ một chút cố gắng , một chút trưởng thành của tơi cũng
đủ làm mẹ vui biết chừng nào. Ơi, người mẹ hiền dõi theo con từng bước đi. Câu ca dao
nào đó lại vọng về:
"Những ngơi sao thức ngồi kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con"
Niềm vui, niềm hạnh phúc của mẹ chỉ thế thôi nhưng lại tỏa sáng hơn cả ngàn sao. Nó
đã tỏa sáng tâm hồn tôi, đánh thức trong tôi bổn phận làm con.
Mẹ tôi là người rất vui vẻ, vô tư. Nhưng đôi khi nụ cười văng hẳn trên đơi mơi mẹ. Đó là
khi tôi bị bệnh. Mẹ chỉ lặng lẽ làm việc. Đôi mắt chứa đầy nỗi lo lắng. Trông mẹ già đi
mấy tuổi. Đáng sợ nhất là khi tôi không vâng lời, thay vào nụ cười là nỗi đau đớn thất
vọng trên khuôn mặt mẹ. Nỗi thất vọng của mẹ như mũi kim nhói đau cấu xé vào lương
tri tơi. Tơi nhận ra tội lỗi nặng nề của mình là đã cướp đi niềm vui nhỏ bé của mẹ. Tôi
không xứng đáng với tình u thương, kì vọng của mẹ. Tơi lại nhớ về lời nói của bố Enri-cơ: “Thật xấu hổ, nhục nhã cho kẻ nào chà đạp lên tình yêu thương đó". Những lúc ấy,
tơi thèm nghe giọng hát của mẹ để xóa tan khơng khí nặng nề của gia đình. Cho dù hơm
ấy bữa cơm có ngon đến mấy cũng thiếu đi vị đậm đà, ngọt ngào. Tôi càng hiểu hơn giá


trị nụ cười của mẹ, tuy không thành tiếng mà có sức lan tỏa đến mọi thành viên trong gia
đình. Nụ cười ấy ni lớn tơi và được đổi bằng mồ hôi công sức và cả tuổi trẻ của mẹ.
"Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp mật, như đường mía lau"


Niềm vui và nụ cười của mẹ còn ngọt hơn nếp mật, mía lau, soi sáng cho cuộc đời tơi
từng bước đi lên. Dù lớn thể nào tơi vấn thích ngắm mãi gương mặt mẹ rạng rỡ tươi vui.
Hiểu được tình mẹ, tơi cành nhận ra mình hạnh phúc vơ cùng, càng có thêm nghị lực
phấn đấu trên con đường học tập để làm vui lòng mẹ.



×