Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Suy nghi ve cau noi Gan muc thi den gan den thi rang

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (54.55 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đề 3: Từ lâu nhân dân ta đã rút ra kết luận đúng đắn là môi trường xã hội mà mình đang sống, đặc biệt là mối quan hệ bạn bè có một tác </b>
dụng quan trọng đối với nhân cách đạo đức của mỗi người. Kết luận ấy được đúc kết lại thành câu tục ngữ:


“ Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”


Câu tục ngữ có giúp ích gì cho chúng ta trong cuộc sống hôm nay?


Để nêu lên một bài học, một kinh nghiệm trong cuộc sống, ơng cha ta thường mượn hình ảnh sự vật có liên quan đến con người để thể hiện ý
của mình. Mực có màu đen, nếu ta tiếp xúc, sử dụng không khéo léo sẽ dễ dàng bị vấy bẩn. Mực tượng trưng cho những cái xấu xa, những
điều khơng tốt đẹp. Cịn đèn là vật phát ra ánh sáng soi tỏ mọi vật xung quanh. Đến gần đèn, ta được soi sáng. Đèn tượng trưng cho những
cái tốt đẹp, sáng sủa. Từ hai hình ảnh tương phản nhau “ mực” và “ đèn”, câu tục ngữ nhằm nhắc nhở chúng ta : Nếu giao du với những
người xấu ta se tiêm nhiễm thói hư tật xấu; ngược lại nếu ta quan hệ với người tốt ta sẽ được ảnh hưởng tốt, sẽ học tập được những đức tính
của bạn


Câu tục ngữ là bài học kinh nghiệm của người xưa được đúc kết từ cuộc sống. Nó thể hiện rất rõ mối quan hệ giữa mơi trường xã hội vơi việc
hình thành nhân cách con người.


Ở gia đình, cha mẹ anh chị là tấm gương để cho đứa trẻ bắt chước. Nếu gia đình hịa thuận, cha mẹ là tấm gương sáng về học tập, về đạo
đức thì gia đình đó sẽ có những đứa con ngoan. Trong khu xóm cũng vậy, nếu cả tập thể đều biết chấp hành tốt những quy định chung về
nếp sống văn minh đô thị , biết giáo dục con cái tốt thì con em trong khu phố đó sẽ có một cuộc sống nền nếp đạo đức tốt. Gần gũi với chúng
ta nhất là việc giao du với bạn bè trong trường trong lớp, nếu ta quan hệ được với nhiều bạn tốt, chăm ngoan học giỏi, nói năng lễ độ biết
kính trên nhường dưới… thì chúng ta sẽ học tập được những đức tính tốt ấy và trở nên người tốt.


Ngược lại, trong gia đình, nếu cha mẹ chỉ biết lo làm ăn không quan tâm đến con cái, vợ chồng luôn ln bất hịa thì chắc chắn những đứa trẻ
lớn lên trong mơi trường đó sẽ nhanh chóng trở thành đứa con hư. Ngoài xã hội, khi tiếp xúc gần gũi với môi trường không tốt đẹp, con người
dễ dàng tập nhiễm những thói hư tật xấu và dần dần đánh mất bản chất lương thiện của mình. Cụ thể ở mơi trường học tập, quanh ta có biết
bao nhiêu bạn xấu thường xuyên trốn học, quậy phá, học yếu làm phiền lịng thầy cơ. Nếu ta cứ lân la gắn bó với những bạn ấu ấy thì sớm
muộn gì ta cũng bị ảnh hưởng lây. Trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam, nhân dân ta có nhiều câu ca dao mang nội dung giáo dục về
vấn đề này:


“ Thói thường gần mực thì đen


Anh em bạn hữu phải nên chọn người”


Tuy nhiên, không phải ai cũng dễ dàng bị lôi kéo bởi môi trường xấu xa. Vẫn có những cánh sen vươn lên từ bùn lầy nước đọng, dù xung
quanh hôi hám sen vẫn nở đẹp và tỏa ngát hương thơm. Thực tế vẫn có những người sống trong mơi trường khơng tốt đẹp, khơng thuận lợi
mà vẫn giữ mình khơng sa ngã. Mơi trường càng xấu xa thì phẩm chất của con người càng tuyệt vời đáng khâm phục. Anh Nguyễn Văn Trỗi,
người thợ điện ở thành phố Sài Gòn hoa lệ, vẫn không chút mảy may xao động bởi cuộc sống hào nhoáng, những thủ đọan lọc lừa xảo trá.
Anh chọn cho mình con đường Cách mạng, chấp nhận chiến đấu và hy sinh cho lý tưởng mà mình theo đuổi… Tấm gương của anh và biết bao
gương sáng khác đã trở thành bài học cho bao thế hệ cháu con học tập.


Ngày nay, trong xu thế cả nước tiến lên con đường cơng nghiệp hóa hiện đại hóa, vẫn có những con người khơng giữ vững bản chất tốt đẹp
của mình. Giữa cuộc sống tốt đẹp, giữa môi trường thân thiện, họ vẫn biến chất, thoái hoa, sống ăn chơi sa đọa trên những đồng tiền bất
chính, những đồng tiền mồ hơi xương máu của nhân dân đóng góp… Những con người đó chính là những “ con sâu làm rầu nồi canh”, là thứ
ung nhọt của xã hội mà chúng ta có nhiệm vụ phải loại trừ.


Có thể nói, câu tục ngữ trên là một lời khuyên bảo sâu sắc, giúp em bài học bổ ích, một cách nhìn đúng đắn về mối quan hệ giữa môi trường
xã hội với việc hình thành nhân cách của bản thân. Câu tục ngữ giúp em có tinh thần cảnh giác trong việc giao du tiếp xúc với bạn bè, đồng
thời xác định cho mình một thế đứng vững vàng trước những tác động tiêu cực của môi trường xung quanh để luôn luôn “ gần mực” mà vẫn
không “ đen” và “ gần đèn” để luôn tỏa sáng.


<b>Đề 4 : Trái Đất chúng ta là một tạo vật kì diệu. Địa Cầu như người mẹ nuôi chúng ta, luôn chiều chuộng cung cấp cho hàng tỷ đứa con bé nhỏ </b>
những điều tuyệt vời nhất. Nơi chúng ta sống, mọi thứ xung quanh đều được dùng 1 từ để diễn tả: “Môi trường” – không phải là một vật thực
thể sống nhưng với tầm vóc của nó, nó có sức ảnh hưởng hết sức lớn lao đối với chúng ta. Mơi trường, khi hiền hồ, khi dễ chịu, khi lại phẫn
nộ, giận dữ - nó dựa vào những hành động chúng ta làm với nó và trả lại đủ - môi trường sẽ cuốn phăng đi mọi thứ đang hiện hữu, để chúng
biến mất vào hư vơ nếu chúng ta khơng quan tâm bảo vệ nó. Và khi nó biến mất đi, lồi người cũng sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt, đời sống
chúng ta sẽ bị tổn hại một cách lớn lao vơ cùng. Vì vậy, mỗi người phải có ý thức bảo vệ nó.


II. Thân bài: *Tầm quan trọng của môi trường sống:


Thời gian trôi qua, khi công nghệ hiện đại ngày càng phát triển, những mẩu sắt thép đã dần thay thế cho những khúc gỗ đơn sơ, và những
ánh đèn dầu mập mờ đã khơng cịn nữa, nhường chỗ cho những bóng đèn điện quang sáng rực giữa màn đêm. Mọi người cứ nghĩ thiên nhiên


đã khơng cịn vĩ đại như xưa, đều có thể thế bởi những thứ tạo ra từ đôi bàn tay đầy kĩ thuật của con người, rằng gỗ chẳng thể nào sánh được
với sắt, hay bóng cây so với quạt máy vẫn cịn kém xa. Nhưng, đã có ai từng tự hỏi kim loại từ đâu mà ra, hay chiếc quạt tiện dụng ấy được
cấu tạo từ thứ gì? Câu trả lời lại đơn giản lắm: chúng nằm thành vụn trong lòng đất, như những mẩu rác được hình thành từ xa xưa được
chúng ta chọn lọc và chuyển thể. Vậy, không phải là những thứ ta sử dụng hơm nay, đều có nguồn gốc xuất xứ từ môi trường hay sao?
Chúng ta đã biết quý trọng chúng chưa, hay ‘được voi đòi tiên’, cứ tiếp tục khai thác chúng để thoả mãn lịng tham vơ đáy của mình?
*Đất: Những tồ nhà cao tầng ta đang sống, chơi đùa và nghỉ ngơi, phải chăng đều được xây dựng bằng gạch, bằng cát, bằng cốt thép xi
măng, mọc lên một khu đất trống.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

vàng, rồi khai thác lấy để sử dụng. Có đất, mới có thể mọc cây, đất giúp hạt nảy mầm, cung cấp chất dinh dưỡng cho cây ra hoa kết trái. Trẻ
con quê thường chôn giấu những thứ q giá của mình xuống lịng đất, hay có một câu chuyện mang tên ‘Cây cúc áo’ kể về một cậu bé chôn
một chiếc cúc, hằng ngày tưới nước, hy vọng nó có thể mọc thành cây để có cúc may áo cho ơng. Đất đá tạo thành hang động – đó là nhà ở
của loài người thời cổ xưa, đồng thời cũng là chỗ trú ngụ cho các động vật sau này.


*Rừng: Hay nói đến một khía cạnh khác của đất nước, nơi những người nghèo sống chốn thôn quê, họ sẽ tạo nên mái ấm của mình bằng
những cây gỗ đốn được: tre, nứa; lợp nhà bằng lá dừa; kết bằng nuộc lạt. Họ sống bên cạnh những vật liệu chiết xuất từ thiên nhiên, mỗi
ngày nhìn thấy cây lúa ngồi đồng – vật nuôi họ sống qua năm qua tháng. Hay những đứa trẻ chăn trâu mỗi buổi chiều nhìn cánh diều sáo
trúc bay cao trong không trung, phát ra tiếng vi vu vi vu nghe thật thích tai làm sao.


!Đâu phải ai cũng biết những trang giấy tập mỗi ngày học sinh chúng ta đều sử dụng thực chất là từ gỗ mà ra, hay những chiếc vỏ xe căn bản
cũng được làm từ gỗ. Những vật dụng hết sức thân thuộc với con người: hộp sữa, bàn, ghế, đũa ăn cơm, thậm chí cả cây đàn ghi-ta và giấy
vệ sinh cũng đều có chung nguồn gốc từ cây cối cả. Rồi dần dần, xuất hiện những bọn lâm tặc. Chúng tham lam, chặt phá cây cối khắp nơi,
mỗi nơi chúng đến chỉ còn lại những bãi hoang tàn, trơ trụi. Thật nực cười, làm sao chúng có thể hiểu được mỗi thân cây chúng chặt đi, mỗi
gốc cây chúng đốn, chính là một phút giây dẫn chúng đến gần hơn với tử thần, đưa chúng đến cái chết. Chúng tham cái lợi trước mắt, và
quên mất đi rằng chuyện gì sẽ xảy đến ngày mai, mưa rơi xuống khiến đất bị xói mịn, dòng nước mạnh mẽ tràn xuống miền đồng bằng gây
nên lũ lụt, nước sông phá vỡ đê gây hại cho mùa màng.


*Khơng khí: Mở rộng vấn đề ra thì sao? Lượng khí CO2 con người thải ra quá lớn so với khí oxy mà cây quang hợp được, dần dần khiến cho
bầu khơng khí trở nên khó thở, nồng nặc đầy ơ nhiễm. Sẽ có một ngày nào đó, bọn lâm tặc gào lên: “Trả bầu khơng khí trong lành lại đây!”
và nhận ra rằng mọi việc đã quá trễ. Cảm giác cơn gió lướt qua mặt mỗi sáng đến trường sẽ khơng cịn nữa, hình ảnh những phiến lá xanh
tươi lung lay xao động cũng sẽ biến mất khơng cịn chút vết tích nào.



Lúc đó, chúng sẽ xót thương những lúc chúng nằm trên bãi cỏ xanh, mắt hướng về bầu trời sâu thăm thẳm, mũi thoang thoảng mùi hương
hoa dịu nhẹ mà ngọt ngào, cùng đôi tay chạm vào những cánh hoa mềm mại, mỏng manh. Cảm giác đó, phải chăng là quá dễ chịu – những
phút giây mà tâm hồn ta gần như hoà vào chung với thiên nhiên, cùng cảm nhận những sự vật khác trên cõi đời này? Có lẽ ai cũng biết, một
khi công nghiệp phát triển, đồng nghĩa với việc số lượng xe cộ ngày càng gia tăng. Những chiếc xe đạp nhỏ gọn đã không còn chỗ chen chân
vào đời sống bận rộn của người dân các đô thị lớn bé, đồng thời trở nên lạc hậu hơn, vận tốc khó có thể sánh kịp xe máy ngày nay, hay tương
lai là những chiếc xe bốn bánh đồ sộ. Cứ thêm một chiếc xe máy, xe hơi được sản xuất ra, cũng như bầu khơng khí nơi đây phần nào thêm ơ
nhiễm. Cảnh các em nhỏ được cha mẹ chở đi học, mặt mũi bịt kín để tránh cái khí ngột ngạt khó chịu đã khơng cịn là hiếm lạ, hay một cơ gái
sức khoẻ yếu ho khù khụ mỗi khi ôtô rồ ga cũng trở nên thân quen. Những khu công nghiệp mọc lên như nấm, các ống khói chọc trời dựng
lên, thải khơng biết bao nhiêu khí độc vào khơng gian mà chưa qua làm sạch. Cái vấn đề này được đề cập tới đâu phải chỉ một lần, thậm chí
đã trải qua nhiều năm mà vẫn chưa được giải quyết triệt để. Họ bị mờ mắt bởi những núi tiền, những tờ ngân phiếu đầy con số 0, để quên
mất đi sức khoẻ của mình và những người xung quanh. Họ hạnh phúc ôm mộng làm giàu đi ngủ, để quên mất mình đang gây nên ác mộng
cho đồng loại của chính bản thân mình.


*Nước: Lỗ thủng của tầng ozone đang ngày càng rộng ra đến mức báo động. Khi nó khơng cịn, những tia cực tím chiếu xuống làm tan băng
ở hai cực Trái Đất, khiến lượng nước biển dâng cao, tạo ra sóng thần gây thiệt hại nạng nề cho đất nước.


!Nhưng nếu nói chuyện gần gũi mà bất cứ ai cũng có thể thấy được, ngày nay, những ‘con sông rác’ đang tràn lan khắp mọi nơi, dòng nước
ngày xưa trong xanh mát mẻ bây giờ đục ngầu và bồng bềnh những rác và rác, chưa kể đến mùi hôi bốc lên nồng nặc và xác cá tôm trôi dạt
tấp vào hai bên bờ. Mỗi khi mùa mưa về, nước sơng ồ ạt dâng lên, dịng nước hung hãn như một tên quỷ dữ cuốn trôi đi tất cả mọi sự vật
sống, huỷ diệt hết màu xanh yêu thương, khiến bao nhiêu người thiệt mạng, hay may mắn hơn là rơi vào cảnh đường cùng khốn khó, ngày
qua ngày sống lay lắt với bệnh tật cùng cơn đói đến nao lòng. Rồi cứ như là chưa đủ, họ thải những hố chất độc hại ra con sơng đã cung cấp
nguồn sống cho họ khi họ còn trẻ thơ. Thơng tin về dịng sơng Thị Vải đen ngịm ô nhiễm nhờ ai, chắc hẳn các bạn đều đã biết, nhưng tơi sẽ
vẫn lấy nó làm điển hình cho điều này. Cứ mỗi lần hình ảnh 11km của con sông bị công ty Vedan ‘giết’, sự tức giận trong tâm tôi lại trỗi dậy,
tự hỏi rằng: Bọn họ có cịn là người khơng? Bọn họ bồi thường thật nhiều tiền cho bà con nông dân, nhưng ai có thể bồi thường cho dịng
sơng tội nghiệp đã mất cái vẻ trong lành vốn có, trước đây là chỗ tắm, chỗ lấy nước, còn bây giờ là nơi khiến mọi người phải nhăn mặt, rùng
mình khi nhắc đến? Và những xác của tôm cá hàng đàn nơi đây, ai có thể đền trả lại đây? Cứ tưởng tượng một ngày nào đó, khi những tồ
nhà cao tầng ở Mĩ ngập tràn trong dòng nước lũ, xe hơi trơi nổi lềnh bệnh, con người khóc hét và gào thét trong tuyệt vọng; hay khi tháp
Effiel nổi tiếng của thành phố Paris đổ sụp khi có một cơn bão đi qua, những thanh sắt khổng lồ gãy xuống giết chết bao nhiêu người, rồi sau
đó để lại một bãi tang hoang đến mức đáng sợ.



*Vấn đề nhỏ: Khó ai có thể nhận ra rằng những việc làm nhỏ nhặt như vứt một mẩu giấy rác lại góp phần làm cho mơi trường thêm xấu, và
cũng khơng phải ai khi biết điều đó cũng dừng hành vi của mình. Một hồ nước lớn được tạo nên từ triệu triệu giọt nước nhỏ, cũng như trăm
ngàn mẩu rác sẽ gây dựng cả một bãi phế thải khổng lồ. Chúng ta cứ làm, và rồi cứ hối hận khi đã quá muộn? Ý thức của người dân q kém,
cùng với tính cách có cái tơi q cao để không quan tâm đến những người khác, không nhớ rằng những thứ mình xả ra đều phải có người khổ
công dọn dẹp.


*Khắc phục: Khi môi trường đã lên đến mức báo động, loài người chúng ta cũng bắt đầu có những cách khắc phục mọi chuyện. Người ở mọi
lứa tuổi, mọi nơi đã dần trở nên có ý thức hơn, họ xung phong trồng cây xanh, tự nguyện bỏ một ngày nghỉ ở nhà để vào công viên phụ dọn
rác. Họ viết những lời tuyên truyền khắp nơi: “Nước là nguồn tài nguyên quý giá, hãy bảo vệ và sử dụng tiết kiệm.”;”Cùng tái chế rác thải
thành những vật dụng hữu ích”;”Phủ xanh đất trống đồi trọc, giữ khơng khí ln trong lành.”;...


III. Kết bài


</div>

<!--links-->

×