Tải bản đầy đủ (.docx) (9 trang)

VAN 6

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (312.49 KB, 9 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Em bị ốm, người luôn bên em động viên em, chăm sóc, lo cho em từng viên thuốc, ăn từng thìa</b>
<b>cháo, mất ăn , mất ngủ vì em là mẹ. Hãy tả lại kình ảnh của mẹ lúc chăm sóc em bị ốm </b>


1. Tuổi thơ chúng ta ln được sống trong tình u thương của mẹ. Với tơi mẹ là người tơi u q và
kính trọng nhất. Mẹ ni dạy chăm sóc chị em tơi vì bố tôi luôn đi làm xa.


Hôm ấy ở lớp tôi cảm thây nhức đầu, người hơi lạnh nôn nao. Tôi cố gắng đi về đến nhà. Mọi ngày bước
chân đến cửa tôi đã gọi: "Mẹ ơi" và chạy vào tìm mẹ. Hơm nay bước chân đến cửa tơi đứng khơng vững mặt tái
đi.


Mẹ nhìn thấy tôi như vậy liền chạy vội đến bên tôi dù rất mệt nhưng tôi vẫn nhận thấy khuôn mặt mẹ
nhợt nhạt môi run run: "Con ơi, con làm sao thế này?" Mẹ dìu tơi vào giường. Mẹ đắp chăn cho tơi xoa dầu cho
nóng khắp người tơi. Đơi bàn tay mềm mại ấm áp như truyền hơi ấm cho tôi làm tôi bớt đi cảm giác ớn lạnh.
Vừa xoa đầu mẹ vừa nói giọng xót xa: "Khổ thân con, đã ốm lại phải đi bộ về". Uống xong bát nước gừng nóng
pha đường thấy người nhẹ hẳn thế rồi tơi thiếp đi. Bỗng tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi: "Con ơi dậy ăn bát cháo
nóng đi". Lúc này tơi mới ngắm kĩ mẹ. Gương mặt mẹ tròn phúc hậu đã có những vết nám mờ mờ nhưng khơng
làm mất đi vẻ đẹp dịu dàng của người phụ nữ đã đứng tuổi. Đôi mắt mẹ mới âu yếm làm sao, trong đơi mắt ấy
đầy nỗi lo âu và chan chứa tình yêu thương. Mẹ ngọt ngào dỗ dành tôi như tôi còn bé lắm.Cái miệng xinh xắn
của mẹ thổi nhẹ từng thìa cháo.Tơi bỗng thấy người mẹ của tơi là người mẹ đẹp nhất trong tâm hồn tôi. Cả vết
nám, cả đôi mắt thâm quầng... Tất cả đều đẹp.


Ơi! Mẹ của con, người mẹ đã chịu bao vất vả nhọc nhằn lo toan chăm chút các con. Mẹ là người mẹ
tuyệt vời, con rất cần có mẹ ở bên. Khi vui và cả những lúc buồn đau ốm yếu như thế này. Con yêu mẹ nhất
trên đời mẹ ạ!


2. Em được sống trong vịng tay âu yếm của gia đình. Nhưng đối với em, mẹ vẫn là người em yêu quý
nhất. Mẹ thương em lắm, khi em bị ốm mẹ ln ở bên em động viên, chăm sóc và lo cho em từng viên thuốc,
ăn từng thìa cháo, mất ăn, mất ngủ từng ngày vì phải chăm sóc cho em.


Năm nay mẹ em đã ngoài ba mươi tuổi. Khi em bị ốm, đôi mắt mẹ đen láy, thâm quầng, ánh lên sự âu
yếm. Mọi khi mái tóc mẹ mượt mà nhưng hơm nay tóc mẹ lại rối lên buộc gọn sau gáy. Mẹ lo cho em mà mẹ


quên mất mình. Mẹ không cao lắm, dáng mẹ mảnh mai nhỏ nhăn. Mẹ hay lấy khăn ướm nướclau toàn thân cho
em để em hạ nhiệt. Nhiều lúc, em đi bệnh viện, mẹ đã khóc, những giọt nước mắt của mẹ nghẹn nghào vì sợ em
sẽ khơng khỏi. Sau đó mẹ hát cho em nghe, giọng hát của mẹ ngân nga như tiếng chng đổ chùa giúp em có
thể ổn định lại tinh thần. Em được mẹ đút cháo cho em ăn, em ăn từng muỗng như hồi còn bé. Khi em ăn gần
hết chén cháo emvui lắm. Rồi mẹ cho em uống thuốc. Da mẹ sạm lại, khuôn mặt mẹ xanh xao, mẹ ln động
viên em để em hết bệnh rồi cịn đi học với các bạn nữa chứ. Mẹ lo cho em đến nỗi mồ hôi của mẹ làm ướt đẫm
chiếc áo ngủ. Sáng hôm sau, bạn bè đến nhà thăm em, hỏi thăm sức khỏe của em nhưng lúc đó em rất vui vì em
đã khỏi. Nhưng mẹ thì lại rất mệt vì đêm qua phải tần tảo chăm sóc cho em. Hơm đó em có một điểm mười để
tặng mẹ. Mẹ rất vui sướng.


Tình cảm của mẹ như biển cả bao la .Mẹ là người giúp em vươn lên trong cuộc sống.Em sẽ không bao
giờ bị bệnh nữa và cố gắng ăn thật nhiều vào để mẹ không phải khổ như ngày hơm đó.Em sẽ học thật giỏi để
sau này kiếm thật nhiều tiền để giúp mẹ không phải làm việc vất vả nữa đâu. Yêu mẹ biết bao nhiêu , mẹ ơi!


3. “Mẹ là tia nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn con.Mẹ là dịng sơng tháng năm yêu thương hiền hòa…” Lời
bài hát thể hiện niềm hạnh phúc dạt dào khi có mẹ! Khi ốm,tơi lại được tắm mình trong tình yêu thương bao la
ấy của mẹ.Và hình ảnh mẹ chăm sóc khi tơi bị ốm sẽ mãi nhắc nhở tôi về công ơn trời biển ấy.


Mẹ tôi công việc bận bịu lại càng bận bịu hơn khi tôi bị ốm. Cơn sốt kéo dài do tơi bị cảm nắng,người
mệt lả,tồn thân nóng ran,miệng khơ đắng lại…Tơi nằm rên ừ ừ…cịn mẹ thì hai chân như đánh ríu vào nhau.
Mẹ vo gạo bắc lên bếp chút cháo,rồi chờm túi đá cho tôi.Mẹ kẹp nhiệt vào nách tôi với đôi mắt đầy lo lắng.


Chốc chốc, mẹ lại đến sờ vào trán tôi.Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Cái khô ráp chai sạn biến đâu cả
rồi,tôi chỉ thấy dường như đơi bàn tay ấy có sức mạnh diệu kì khi chạm vào da thịt tơi.Mẹ đỡ tôi ngồi dậy,kê
đầu tôi vào cánh tay, mẹ chăm cho tơi từng viên thuốc.Thấy tơi uống có vẻ khó khăn mẹ tôi lại động viên: Ráng
uống cho mau lành bệnh rồi cịn đến trường với thầy cơ,bạn bè,cịn nghe mẹ kể chuyện, dạy con học nữa chứ?


Dù mệt nhưng tôi vẫn nhìn thấy nếp quầng thâm trên mắt mẹ,tóc lịa xịa dính bết vào trán với những
giọt mồ hơi nhễ nhại .Trong đôi mắt dịu hiền ấy như ngân ngấn nước mắt.Mẹ cho tôi nằm xuống gối,vừa thổi
cháo,vừa đút cho tôi. Cái hương vị quen thuộc của bàn tay nội trợ thường ngày lại ùa về trong tôi. Tay mẹ luồn


chiếc khăn lau mồ hơi dọc sống lưng cho tơi.Gió từ tay mẹ lại làm hạ nhiệt cho tôi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Tơi lớn khơn từ đơi tay của mẹ,tấm lịng yêu thương và chở che của mẹ..Sự ấp ủ yêu thương của mẹ để
lại cho tôi bao nghĩ suy về cái mênh mơng,bao la của tình mẹ! Tơi lại cầu mong mẹ tơi mãi bình an....! Và,tơi
cũng mong mình khỏe mạnh để mẹ bớt vất vả vì tơi.


4. Trong cuộc sống của chúng ta , ai cũng đã có lúc bị mệt , bị ốm và được mẹ chăm sóc , dỗ dành . Tơi
cũng vậy, cũng đã có nhiều lần em bị ốm nhưng em nhớ nhất là hình ảnh mẹ ngồi bên giưởng và chăm sóc em
từng li từng tí .Đối với tơi lúc đó mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất.


Da mẹ trắng hồng là thế nhưng khi mẹ chăm sóc tơi , làn da mẹ đã sạm lại . Đôi mắt của mẹ trũng sâu hơn
so với mọi ngày vì những đêm dài thức trắng . Tuy vậy , giọng nói mẹ vẫn rất ngọt ngào và ấm áp . Nhìn bát
cháo và những liều thuốc đắng , tôi ớn cả người , nhưng mẹ vẫn dỗ dành cho tôi ăn và uống thuốc . Thương
mẹ , tôi rơm rớm nước mắt và vẫn cố ăn cháo và uống thuốc.


Ôi! mẹ của con,người mẹ đã chịu bao vất vả nhọc nhằn lo toan chăm chút các con.Mẹ là người mẹ tuyệt
vời,con rất cần có mẹ ở bên khi vui và cả những lúc buồn đau ốm yếu như thế này.Con yêu mẹ nhất trên đời.
<b>TẢ ƠNG HOẶC BÀ</b>


1. Trong gia đình, người mả em yêu quý nhất đó là bà của em. Bà là người gần gũi với em, chăm lo cho
em từ thuở em mới lọt lòng. Bà ru em bằng những lời ru êm dịu.


Bà em năm nay đã già rồi, mái tóc đã bạc phơ vì bươn chải với thời' gian. Khn mặt đầy đặn, đẹp lão.
Vầng trán cao đã có nhiều nếp nhăn. Em nghĩ rằng, mỗi nếp nhăn trên gương mặt bà là một chuỗi ngày dài vất
vả. Đôi mắt bà khơng cịn tinh anh nữa nhưng đơi mắt ấy thật dịu hiền khó tả. Đơi mắt đầy u thương, trìu
mến.


Tuy lưng hơi cịng nhưng bà đi lại rất nhanh nhẹn. Đáng chú ý nhất là đôi tay khéo léo của bà. Đôi bàn
tay ấy đã chai sần, những ngón tay gầy gầy, xương xương nhưng bà làm biết bao nhiêu là việc. Bà rất thích lao
động, ít nghỉ ngơi. Bà thích làm bánh, nấu ăn, dọn dẹp đồ dùng gọn gàng, ngăn nắp.



Những ngày thơ ấu, em được sống trong tình yêu bao la của bà. Bà bao giờ cũng yêu quý và chăm sóc
em. Bằng những câu ca dao ru hò êm ái, những câu chuyện cổ tích li kì, bà đã đưa em vào giấc ngủ say nồng.
Bà yêu thương tất cả mọi người, hay giúp đỡ người nghèo khó. Bà mong em học giỏi, thành tài. Bà dạy em
những điều hay, lẽ phải. Bà nhắc nhở em phải biết đạo lí, kính trên nhường dưới, vâng lời thầy cơ giáo, hịa nhã
với bạn bè. Bà thường lấy những câu chuyện đời thường thể hiên điều nhân nghĩa để giáo dục em.


Tấm lòng nhân hậu của bà đã làm tâm hồn em thêm phong phú, đã truyền thêm sức mạnh cho em để
vững bước đi lên. Gia đình em ai cũng thích bà, làm theo điều mong muôn của bà. Em vẫn thường tha thẩn theo
bà, lúc quét nhà, khi nhặt rau, múc nước giúp bà. Em thầm mong sao cho bà em đừng già thêm nữa.


2. Em được sống trong một gia đình đầy ắp tình thương và sự hịa thuận. Cả nhà, người được kính yêu
nhất là bà. Với em, bà là cơn mưa mùa hạ tưới mát cho tuổi thơ của em.


Bà đã ngồi bảy mươi tuổi, như cổ nhân thường nói đây là tuổi “xưa nay hiếm”. Bà đã già nhưng vẫn
nhanh nhẹn và dai sức lắm. Khuôn mặt thanh tú của bà in đầy các vết nhăn của thời gian và sự lo âu, vất vả. Bà
trông như cây mai gầy guộc, mảnh mai nhưng rắn rỏi, vững vàng. Mái tóc bà đã sớm bac trắng, đơi mắt thì
nheo nheo nhưng ánh mắt vẫn sáng và nhân từ. Đôi tay của bà gầy guộc, các đường gân và mạch máu nổi rõ
lên, nhưng vẫn nhanh nhẹn lo toan được đủ việc trong gia đình. Mẹ vẫn thường nói với em, cả đời bà vất vả
quá, khi trẻ lo toan việc nhà để chồng yên tâm đi chiến đấu, nay lại chăm sóc gia đình để các con phấn đấu
vươn lên, rồi bà lại chăm chút các cháu để chúng trưởng thành. Vậy là bao nhiêu gánh nặng gia đình một mình
bà gánh vác hết. ơ trong nhà, bà ln là trung tâm hịa giải mọi chuyện, bà thường nói: “Chuyện trong nhà, cứ
lớn thì coi là nhỏ, mà nhỏ thì coi như là khơng có thì mọi chun sẽ êm đẹp cả thôi!”. Tôi vừa yêu quý bà lại
vừa thương bà. Nhiều lúc tơi chỉ muốn ngã vào lịng bà và nói: “Bà ơi, cháu yêu bà lầm!


Bà tôi nhiều tuổi nhưng rất chăm tập thể dục buổi sáng. Bà cứ chê lũ trẻ chúng tôi học nhiều mà lại ham
ngủ, ít tập tành. Việc nhà nhiều vậy mà bà tơi vẫn tham gia tích cực các hoạt động xã hội. Bà tham gia Hội phụ
nữ phường, Hội hòa giải, Hội từ thiện,… Ai ai cũng quý mến bà, có việc gì mọi người thường tới hỏi và nghe
bà phân tích. Bà tơi khơng khéo nói, nhưng bà nói lại hợp tình hợp lí nên dễ thuyết phục mọi người. Vừa rồi,
nhà bác hàng xóm sơ ý bị cháy, bà kêu gọi mọi người giúp đỡ để vượt qua khó khăn buổi đầu. Tơi thật sự tự


hào về bà mình.


Bà sống giản dị và khiêm nhường. Những bữa cơm của gia đình em dưới tay bà thật ấm cúng. Bà khéo
chiều lòng được cả nhà với những món ăn bình dân nhưng ngon lành, sạch sẽ. Nhà có máy giặt nhưng bà vẫn
động viên mọi người vị tay rồi hãy cho vào máy. Bà bảo như thế sạch hơn.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

nói nên lời. Em có nhiều “mẹ” quá, mẹ ở nhà này, ở trường này và bà ln bên cạnh em. Em tự nhủ lịng mình
phải cố gắng sao cho khỏi phụ lịng những “Người mẹ” của mình, phải học giỏi và ngoan để vui lịng họ. Em vơ
cùng u q và biết ơn bà. Bà sẽ mãi mãi là người em kính yêu nhất. Em mong bà mạnh khỏe, sống lâu cùng
con cháu. Bà ơi, bà bình thường thơi mà sao thật là vĩ đại!


<b>Đề bài: Em hãy viết bài văn để tả lại quang cảnh lớp học trong giờ viết bài Làm văn</b>


<b>1. Khi lớn lên con người ta luôn ước muốn để quay về tuổi thơ của mình, quay về những ngày tháng hồn</b>
nhiên vơ lo vơ nghĩ bởi vì càng lớn, con người ta càng đối diện với nhiều thách thức, khó khăn trong cuộc sống.
Trong một lần ngồi ngẫm lại những gì mà mình đã trải qua trong quá khứ, tơi đột nhiên nghĩ về thời học sinh
của mình. Đặc biệt hơn đó là những giờ kiểm tra đầy căng thẳng, áp lực và tơi nhớ nhất đó là trong giờ viết bài
TLV.


Quang cảnh lớp học lúc đấy thật lạ thường. Bởi lẽ, môn Văn là một môn học khác xa so với các mơn
học khác, nó có những đặc điểm đặc thù nhất định. Bạn có thể nhẩm những phép tính trong giờ học Tốn, bạn
có thể phát biểu và đưa ra ý tưởng của mình về những phản ứng xảy ra trong tự nhiên đối với mơn Hóa học.
Nhưng với mơn Văn thì khác, nó cần đến sự tập trung và suy nghĩ một cách mạch lạc. Tôi bỗng nhớ đến quang
cảnh của lớp tôi trong buổi viết văn hơm đấy, đó là lúc tơi đang học lớp sáu, cô giáo đưa ra đề bài cho chúng tôi
là: “ Suy nghĩ của em sau khi học xong truyện cổ tích Em bé thơng minh”.


Sau khi nhận được đề bài, tất cả thành viên trong lớp đều chăm chú làm bài, mọi người đều vạch ra dàn
ý trước khi viết vào giấy để tránh những sai sót khơng đáng có. Quang cảnh lớp học thật tĩnh lặng, chỉ có những
tiếng kêu nhỏ nhẹ của ngịi bút. Ngồi ra cịn có tiếng hót của những chú chim đang đậu trên cây bàng trước của
lớp. Ai nấy đều suy nghĩ, viết ra những gì mà mình đã được học.



Cứ thế, bốn mươi học sinh trong lớp đều say mê làm bài nhưng mỗi người có một sắc thái khác nhau.
Có người thì trầm ngâm suy nghĩ xem mình sẽ làm gì tiếp theo. Có bạn thì cặm cụi viết mà khơng để ý xem
xung quanh đang xảy ra chuyện gì, ngịi bút in hằn trên trang giấy trắng gắn liền với tuổi học trị. Đơi khi, có
một số bạn khẽ cười, chắc là các bạn đang nghĩ đến những chi tiết độc đáo trong câu chuyện.


Ngoài khi, sân trường như vắng lặng, bởi lẽ đang trong giờ học. Những làn gió của mùa thu khẽ đưa vào
lớp, như là một lời động viên và chúc chúng tôi làm bài thật tốt để đạt được điểm số thật cao. Trước khi làm
bài, cơ giáo khơng gợi ý gì thêm, cơ chỉ nhắc nhở bọn tôi đọc kĩ đề, suy nghĩ thật kĩ trước khi làm bài.


Gần hai phần ba thời gian trôi qua, chúng tơi gần như sắp hồn thiện bài văn của mình để nộp cho cơ
giáo. Có những người có vẻ hài lịng với những gì mình đã viết, ngồi cười tùm tỉm và viết nốt những nội dung
còn lại của bài văn. Có bạn lại khơng hài lịng lắm với bài làm và ngồi lắc đầu, nhưng sau đó vẫn cố gắng tiếp
tục viết tiếp vì đã khơng cịn nhiều thời gian để làm lại bài. Mỗi hành động của từng người lúc đấy làm tôi
không thể nào quên được, tơi cịn nhớ như in cái Quỳnh làm 3 tờ giấy vì bạn ấy là một trong những học sinh
giỏi Văn nhất lớp tôi. Quỳnh cứ lấy bút là viết những lời văn của bạn ấy thực sự rất hay và sâu sắc.


Khơng cịn nhiều thời gian nữa, ai nấy đều hồn thiện bài văn của mình để nộp cho cơ giáo, những giây
phút cuối cùng có vẻ như ồn ào hơn một chút. Có bạn đã hồn thiện bài viết của mình trước giờ và đang ngồi
đọc lại để sửa lỗi chính tả, có bạn chưa viết xong, cặm cụi viết tiếp cho kịp giờ. Khơng khí lúc ấy thật đặc biệt.
Khi cô giáo thông báo hết giờ thì tất cả dừng bút và khơng ai viết tiếp nữa. Tơi cịn nhớ rõ năm đó là Minh, bạn
thân của tôi làm lớp trưởng. Bạn ấy đứng lên và đi thu từng bài một, sắp xếp gọn gàng rồi nộp cho cô giáo.
Tiếng thở phào nhẹ nhõm của mỗi thành viên được vang lên bởi lẽ chúng tôi đã hồn thành bài viết của mình.
Cho dù nó có như thế nào đi chăng nữa thì bọn tơi cũng đã cố gắng hết sức mình để làm tốt bài Làm văn.


Chẳng hiểu sao khi nhìn lại kí ức ấy, tơi lại nghĩ nó như vừa xảy ra vậy, thân quen một cách lạ thường.
Quang cảnh của lớp học trong giờ viết Làm văn có lẽ sẽ theo tơi trong suốt chặng đường của mình, nó hiện hữu
trong tơi một cách đặc biệt, khó có thể diễn tả bằng lời. Tơi cịn nhớ trong bài Văn ấy tơi được cơ giáo cho 7
điểm và nhận xét rằng tơi có tiến bộ. Thật sự quang cảnh lớp học hôm đấy làm tôi nhớ mãi, sẽ không bao giờ
quên.



<b>2. Tiết 2 của buổi học sáng thứ sáu tuần qua, cô Thu Nga cho lớp 6A viết bài kiểm tra làm văn giữa học</b>
kì II. Do cô đã thông báo từ trước nên chúng em chuẩn bị khá chu đáo và có thái độ bình tĩnh, tự tin trước giờ
làm bài.


Tùng, tùng, tùng… tiếng trống báo hiệu giờ học bắt đầu. Sân trường vắng lặng. Chỉ có tiếng gió lao xao
và tiếng chim ríu rít trong vịm lá. Nắng sớm vàng tươi tỏa chiếu trên nền đất mịn. Khơng khí thơm ngát mùi
hoa cỏ, mùi lúa lên đòng thoảng vào từ cánh đồng xa.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

về văn tả người. Hơn nữa, đây là một đề khá “tự do”, chúng em có điều kiện chọn lựa và miêu tả người mà
mình yêu thích.


Hơn bốn mươi mái đầu xanh đăm chiêu suy nghĩ trước tờ giấy trắng. Im lặng tuyệt đối. Có thể nghe rõ tiếng
chú thạch sùng tắc lưỡi trên trần nhà và cánh ong bay rì rì ngồi cửa sổ. Cô giáo nhẹ nhàng nhắc nhở: "Các em
đọc kĩ đề, xác định đúng yêu cầu của đề rồi lập dàn ý sơ lược trước khi viết. Hãy làm theo đúng các bước lí
thuyết mà cơ đã dạy”.


Em chọn tả người mẹ mà em yêu quý. Từng hình ảnh quen thuộc của mẹ lần lượt hiện lên trong tâm trí:
mái tóc búi cao, gương mặt hiền từ, đôi mắt dịu dàng, độ lượng. Rồi cái dáng tảo tần, đôi tay hay lam hay
làm… Đức hi sinh và lòng nhân ái của mẹ đối với chồng con, với mọi người… Em dồn tất cả tình thương u,
kính trọng vào từng chữ, từng câu.


Bên cạnh em, bạn Hằng cũng đang cắm cúi viết. Bạn ấy tả cu Ti, đứa em trai vừa tròn năm tuổi rất đáng
yêu. Thỉnh thoảng, Hằng lại bật lên một tiếng cười khẽ. Chắc là bạn ấy nhớ lại chi tiết thú vị nào đó về cậu em
khơi ngơ và tinh nghịch của mình.


Thời gian lặng lẽ trơi, em đã viết gần xong bài. Chà! Mỏi cổ quá! Em đưa mắt nhìn khắp lớp. Các bạn
vẫn cặm cụi viết. Chắc các bạn cũng có suy nghĩ và cảm xúc giống như em khi chọn tả người mình yêu q.
Chợt tiếng cơ giáo vang lên: “Cịn năm phút nữa. Các em hãy kiểm tra lại bài viết trước khi nộp cho cơ”. Cơ
vừa dứt lời thì tiếng xơn xao nổi lên đây đó: “Thưa cơ! Em chưa xong ạ ! “Thưa cô! Cô cho thêm vài phút nữa


ạ!” Rồi tiếng hỏi nhau từ bàn nọ sang bàn kia: “Hùng ơi! Xong chưa?” “Tớ xong rồi! Còn cậu?” “Tớ cũng xong
rồi!”. Cô Nga gõ nhẹ thước kẻ xuống bàn, thay cho lời nhắc nhở. Trật tự được lập lại. Ai nấy cố gắng hồn
thành bài viết của mình.


Tùng, tùng, tùng… tiếng trống lại vang lên giòn giã, báo hiệu đã hết giờ. Cô bảo chúng em dừng bút rồi
bạn lớp trưởng lần lượt đi thu bài từng bàn. Lớp trưởng nộp bài cho cô, cô ân cần hỏi chúng em có làm được
bài khơng. Cả lớp đồng thanh đáp: “Có ạ!”. Nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt hiền hậu của cơ.


Em tự đánh giá bài viết của mình là “tạm được”, nhưng trong lịng vẫn ni hi vọng được cô cho điểm
khá. Nghĩ đến lúc cầm trong tay bài văn được 7 hay 8 điểm, em vui lắm! Em sẽ đưa cho mẹ xem đầu tiên và nói
thầm với mẹ rằng: “Mẹ ơi! Con có món quà nhỏ này tặng mẹ!”. Chắc mẹ em sẽ ngạc nhiên và thích thú vơ
cùng!hân dung hồn hảo của mẹ đã được em vẽ nên bằng ngôn ngữ dạt dào cảm xúc.


<b>2. Đối với tơi, ngắm nhìn các bạn làm bài là một điều rất thú vị. Việc quan sát mọi người xung quanh</b>
giusp tôi hiểu họ hơn và thêm yêu bạn bè của mình. Chúng ta hãy cùng nhau ngắm những người bạn lớp tôi làm
bài nhé và để xem các bạn ấy có thật là đang u hay khơng?


Hơm nay, tiết đầu tiên của lớp tôi là tiết Tập làm văn. Trước khi vào lớp, chúng tôi tranh thủ lấy sách ra
để xem lại gợi ý về đề bài. Một hồi trống vang lên báo hiệu tiết học bắt đầu. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi
đứng dậy nghiêm trang chào cô giáo. Cô cho cả lớp ngồi. cô giáo chép đề bài lên bảng, mọi người chăm chú
chép đề. Sự lo lắng bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt của mỗi người. Tôi cũng cảm thấy hơi lo bởi đề này phải
cần nhiều thời gian thì bài mới hồn chỉnh được. Tơi hướng đơi mắt về phía An, một trong ba người học tốt
môn Ngữ văn nhất lớp tôi. An cũng đang chăm chú đọc kĩ đề bài, đôi chân mày của bạn ấy nhíu lại. Cơ giáo
dặn cả lớp:


- Các em chú ý đọc kĩ đề bài, làm bài cẩn thận.


Mọi người bây giờ đã chăm chú viết bài. Lớp học thật là yên lặng, chỉ còn tiếng ngòi bút sột soạt trên trang
giấy, tiếng bước chân của cơ giáo, tiếng của những chú chim non ngồi lớp học. Viết xong mở bài tôi buông bút
cho đỡ mỏi tay. Các bạn vẫn chăm chú viết. Những gương mặt sáng sủa đang trầm ngâm suy nghĩ. Ngắm nhìn


mọi người, tôi cảm thấy yêu mến họ biết nhường nào. Ở lớp tôi, bao câu chuyện vui buồn được cùng nhau chia
sẻ. Thật là hạnh phúc phải không các bạn? Tôi đưa mắt nhìn Bích, một người bạn có hồn cảnh khó khăn nhưng
ln cố gắng học tập, rèn luyện. Và đây rồi, con mắt tôi đang hướng về Cường, cậu mọt sách của lớp tôi.
Khuôn mặt của Cường lúc này có vẻ hơi căng thẳng, đơi tay rắn rỏi của bạn cầm bút thật là nhẹ nhàng. Cường
đưa cây bút thật nhanh. Có vẻ như Cường đã viết được khá nhiều rồi. Tôi lại cầm bút và tiếp tục làm bài của
mình. Bài văn của tơi được viết một cách rất cẩn thận. Tôi cũng đã viết được gần hai mặt giấy. Lúc này cảm
xúc trong tôi đang dâng trào. Tơi viết thật nhanh để theo kịp dịng cảm nghĩ. Cô giáo vẫn lặng lẽ đi quanh lớp,
thỉnh thoảng lại cất giọng nhắc:


- Các em nhớ viết cẩn thận đấy!


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

vai một cái và thẩy rất thoải mái. Tơi đọc lại bài làm của mình. Chỉ cịn khoảng mười phút nữa là hết tiết. Hầu
hết các bạn đã làm xong và để bài ra đầu bàn. Trong lớp chỉ còn vài ba bạn vẫn loay hoay viết.


Một hồi trống vang lên báo hiệu tiết học đã kết thúc. Tôi đi thu bài làm của các bạn để nộp cho cô giáo.
Cả lớp đứng nghiêm trang chào cô. Cô mỉm cười gật đầu chào lại. Chúng tôi bắt đầu ra chơi. Vậy là một giờ
học đã trôi qua rồi các bạn ạ. Tơi cảm thấy rất vui, vì đã hoàn thành tốt bài làm và hiểu thêm về những người
bạn học cùng lớp.


<b>3. Hôm nay là thứ năm, em có hai tiết kiểm tra mơn văn ở trường. Do cơ Tú đã nói trước nên em đã chuẩn bị</b>
bài khá tốt lúc ở nhà nhưng vẫn có một chút hồi hộp và lo lắng. Khi đến lớp em thấy các bạn tụm ba, tụm bảy
tạo thành một nhóm để ôn bài. Một số bạn nam thì đi chơi đá cầu. Bỗng tiếng chuông vào lớp vang lên “Reng,
reng, reng”. Các bạn ngồi vào chỗ của mình, lấy bút, giấy ra điền tên rồi vào chỗ ôn bài. Hết mười lăm phút đầu
giờ, cô Tú bước vào lớp, các bạn đứng nghiêm chào cô. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo dài màu trắng, trên tà
áo là những bông hoa màu hồng thắm. Cô cười thật tươi để chào chúng em, rồi cầm viên phấn viết đề lên bảng.
Dòng chữ to và mềm mại hiện lên: “Em hãy tả lại quang cảnh lớp học trong giờ kiểm tra Tập làm văn”. Cả lớp
reo lên “ồ”, vẻ mặt ai cũng vui mừng vì bài này cơ đã cho chứng em làm nhiều lần rồi. Cô đọc lại đề rồi căn dặn
chúng em: “Cácem đọc kĩ đề rồi làm bài, nên nhớ đây là bài văn miêu tả chứ không phải kể”. Cơ vừa nói xong
bốn mươi sáu cái đầu cặm cụi xuống mặt giấy, em và các bạn bắt đầu làm bài. Lớp học im ắng không một tiếng
động đến nỗi em nghe được cả tiếng chim hót, ngọn gió và cây cũng hịa mình vào giai điệu. Những chiếc lá


đập vào nhau nghe xào xạt. Trong lớp học mọi người cũng đang làm bài. Tiếng ngòi bút viết trên giấy cũng
phát ra âm thanh xột xoạt. Khuôn mặt cô Tú nghiêm khắc. Thỉnh thoảng, cơ đưa mắt nhìn xung quanh xem có
bạn nào trao đổi bài hay khơng. Rồi cơ lấy bút viết ra chấm bài cho các bạn lớp khác. Nhìn xung quanh, em
thấy bạn Hiếu rất căng thẳng ngồi suy nghĩ làm bài. Bạn Hạnh thì vui vẻ, có lẽ bạn rất hài lịng về bài làm của
mình. Còn về bài của em, do đã chuẩn bị bài rất kĩ rồi nên em cảm thấy rất tự tin, sự hồi hộp đầu giờ kiểm tra
cũng đã biến mất. Bài làm của em cũng gần xong, xung quanh em cũng đã vài bạn xong. Mấy bạn định trao đổi
bài làm để đọc thì lúc đó, cơ Tú đã nhìn thấy và khẽ nhẹ cây thước. Mọi người vẫn tiếp tục làm bài. Bỗng cơ Tú
nói: “Các em cịn năm phút nữa để kiểm tra lại bài làm của mình”. Cơ vùa dứt lời cả lớpxơn xao lên vài bạn
nói: “Cô ơi, em chưa làm xong”, “Cô ơi, cho thời gian dài thêm được không cô?”. Lúc đấy, em kịp làm làm
xong bài của mình và trút tiếng thở dài. Giờ kiểm tra cũng đã kết thúc cô thu bài rồi chào lớp. Em nghĩ bài văn
hơm đó mình sẽ được điểm khá và những tiếtkiểm tra sau em sẽ khơng cịn cảm giác hồi hộp và lo lắng nữa mà
thay vào đó sẽ là sự tự tin hơn giúp em đạt được điểm cao trong các kì thi và kiểm tra.


Cảm ơn mọi người rất nhìu


<b>4. Khi lớn lên con người ta luôn ước muốn để quay về tuổi thơ của mình, quay về những ngày tháng hồn nhiên</b>
vơ lo vơ nghĩ bởi vì càng lớn, con người ta càng đối diện với nhiều thách thức, khó khăn trong cuộc sống.
Trong một lần ngồi ngẫm lại những gì mà mình đã trải qua trong q khứ, tơi đột nhiên nghĩ về thời học sinh
của mình. Đặc biệt hơn đó là những giờ kiểm tra đầy căng thẳng, áp lực và tơi nhớ nhất đó là trong giờ viết bài
Làm văn. Quang cảnh lớp học lúc đấy thật lạ thường. Bởi lẽ, môn Văn là một môn học khác xa so với các mơn
học khác, nó có những đặc điểm đặc thù nhất định. Bạn có thể nhẩm những phép tính trong giờ học Tốn, bạn
có thể phát biểu và đưa ra ý tưởng của mình về những phản ứng xảy ra trong tự nhiên đối với mơn Hóa học.
Nhưng với mơn Văn thì khác, nó cần đến sự tập trung và suy nghĩ một cách mạch lạc. Tôi bỗng nhớ đến quang
cảnh của lớp tôi trong buổi viết văn hơm đấy, đó là lúc tơi đang học lớp sáu, cô giáo đưa ra đề bài cho chúng tôi
là: “ Suy nghĩ của em sau khi học xong truyện cổ tích Em bé thơng minh”.


Sau khi nhận được đề bài, tất cả thành viên trong lớp đều chăm chú làm bài, mọi người đều vạch ra dàn
ý trước khi viết vào giấy để tránh những sai sót khơng đáng có. Quang cảnh lớp học thật tĩnh lặng, chỉ có những
tiếng kêu nhỏ nhẹ của ngịi bút. Ngồi ra cịn có tiếng hót của những chú chim đang đậu trên cây bàng trước của
lớp. Ai nấy đều suy nghĩ, viết ra những gì mà mình đã được học.



Cứ thế, bốn mươi học sinh trong lớp đều say mê làm bài nhưng mỗi người có một sắc thái khác nhau. Có người
thì trầm ngâm suy nghĩ xem mình sẽ làm gì tiếp theo. Có bạn thì cặm cụi viết mà khơng để ý xem xung quanh
đang xảy ra chuyện gì, ngịi bút in hằn trên trang giấy trắng gắn liền với tuổi học trị. Đơi khi, có một số bạn
khẽ cười, chắc là các bạn đang nghĩ đến những chi tiết độc đáo trong câu chuyện.


Ngoài khi, sân trường như vắng lặng, bởi lẽ đang trong giờ học. Những làn gió của mùa thu khẽ đưa vào lớp,
như là một lời động viên và chúc chúng tôi làm bài thật tốt để đạt được điểm số thật cao. Trước khi làm bài, cơ
giáo khơng gợi ý gì thêm, cơ chỉ nhắc nhở bọn tôi đọc kĩ đề, suy nghĩ thật kĩ trước khi làm bài.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

nào qn được, tơi cịn nhớ như in cái Quỳnh làm 3 tờ giấy vì bạn ấy là một trong những học sinh giỏi Văn nhất
lớp tôi. Quỳnh cứ lấy bút là viết những lời văn của bạn ấy thực sự rất hay và sâu sắc.


Khơng cịn nhiều thời gian nữa, ai nấy đều hồn thiện bài văn của mình để nộp cho cơ giáo, những giây phút
cuối cùng có vẻ như ồn ào hơn một chút. Có bạn đã hồn thiện bài viết của mình trước giờ và đang ngồi đọc lại
để sửa lỗi chính tả, có bạn chưa viết xong, cặm cụi viết tiếp cho kịp giờ. Khơng khí lúc ấy thật đặc biệt. Khi cơ
giáo thơng báo hết giờ thì tất cả dừng bút và khơng ai viết tiếp nữa. Tơi cịn nhớ rõ năm đó là Minh, bạn thân
của tơi làm lớp trưởng. Bạn ấy đứng lên và đi thu từng bài một, sắp xếp gọn gàng rồi nộp cho cô giáo. Tiếng
thở phào nhẹ nhõm của mỗi thành viên được vang lên bởi lẽ chúng tơi đã hồn thành bài viết của mình. Cho dù
nó có như thế nào đi chăng nữa thì bọn tơi cũng đã cố gắng hết sức mình để làm tốt bài Làm văn.


Chẳng hiểu sao khi nhìn lại kí ức ấy, tơi lại nghĩ nó như vừa xảy ra vậy, thân quen một cách lạ thường. Quang
cảnh của lớp học trong giờ viết Làm văn có lẽ sẽ theo tơi trong suốt chặng đường của mình, nó hiện hữu trong
tơi một cách đặc biệt, khó có thể diễn tả bằng lời. Tơi cịn nhớ trong bài Văn ấy tôi được cô giáo cho 7 điểm và
nhận xét rằng tơi có tiến bộ. Thật sự quang cảnh lớp học hôm đấy làm tôi nhớ mãi, sẽ không bao giờ quên.
6. Tiết 2 của buổi học sáng thứ sáu tuần qua, cô Thu Nga cho lớp 6A viết bài kiểm tra Làm văn giữa học kì II.
Do cô đã thông báo từ trước nên chúng em chuẩn bị khá chu đáo và có thái độ bình tĩnh, tự tin trước giờ làm
bài.


Tùng, tùng, tùng… tiếng trống báo hiệu giờ học bắt đầu. Sân trường vắng lặng. Chỉ có tiếng gió lao xao và


tiếng chim ríu rít trong vòm lá. Nắng sớm vàng tươi tỏa chiếu trên nền đất mịn. Khơng khí thơm ngát mùi hoa
cỏ, mùi lúa lên đòng thoảng vào từ cánh đồng xa.


Cô Nga thong thả bước vào lớp. Chúng em đứng nghiêm chào cô. Hôm nay, cô mặc chiếc áo dài màu
thiên thanh thật đẹp. Trơng cơ thanh thốt, dịu dàng. Cô tươi cười gật đầu đáp lại rồi yêu cầu chúng em lấy giấy
bút ra làm bài. Cô đọc trước một lần đề bài rồi chép lên bảng. Từng dòng chữ mềm mại, rõ ràng hiện dần trên
nền bảng đen: Em hãy tả lại một người thân của em. Cả lớp ồ lên mừng rỡ vì cơ giáo đã cho làm nhiều bài tập
về văn tả người. Hơn nữa, đây là một đề khá “tự do”, chúng em có điều kiện chọn lựa và miêu tả người mà
mình u thích.


Hơn bốn mươi mái đầu xanh đăm chiêu suy nghĩ trước tờ giấy trắng. Im lặng tuyệt đối. Có thể nghe rõ
tiếng chú thạch sùng tắc lưỡi trên trần nhà và cánh ong bay rì rì ngồi cửa sổ. Cơ giáo nhẹ nhàng nhắc nhở:
"Các em đọc kĩ đề, xác định đúng yêu cầu của đề rồi lập dàn ý sơ lược trước khi viết. Hãy làm theo đúng các
bước lí thuyết mà cô đã dạy”.


Em chọn tả người mẹ mà em yêu quý. Từng hình ảnh quen thuộc của mẹ lần lượt hiện lên trong tâm trí:
mái tóc búi cao, gương mặt hiền từ, đôi mắt dịu dàng, độ lượng. Rồi cái dáng tảo tần, đôi tay hay lam hay
làm… Đức hi sinh và lòng nhân ái của mẹ đối với chồng con, với mọi người… Em dồn tất cả tình thương u,
kính trọng vào từng chữ, từng câu. Dần dần, bức chân dung hoàn hảo của mẹ đã được em vẽ nên bằng ngôn ngữ
dạt dào cảm xúc.


Bên cạnh em, bạn Hằng cũng đang cắm cúi viết. Bạn ấy tả cu Ti, đứa em trai vừa tròn năm tuổi rất đáng
yêu. Thỉnh thoảng, Hằng lại bật lên một tiếng cười khẽ. Chắc là bạn ấy nhớ lại chi tiết thú vị nào đó về cậu em
khơi ngơ và tinh nghịch của mình.


Thời gian lặng lẽ trơi, em đã viết gần xong bài. Chà! Mỏi cổ quá! Em đưa mắt nhìn khắp lớp. Các bạn
vẫn cặm cụi viết. Chắc các bạn cũng có suy nghĩ và cảm xúc giống như em khi chọn tả người mình u q.
Chợt tiếng cơ giáo vang lên: “Còn năm phút nữa. Các em hãy kiểm tra lại bài viết trước khi nộp cho cô”. Cơ
vừa dứt lời thì tiếng xơn xao nổi lên đây đó: “Thưa cơ! Em chưa xong ạ ! “Thưa cơ! Cô cho thêm vài phút nữa
ạ!” Rồi tiếng hỏi nhau từ bàn nọ sang bàn kia: “Hùng ơi! Xong chưa?” “Tớ xong rồi! Cịn cậu?” “Tớ cũng xong


rồi!”. Cơ Nga gõ nhẹ thước kẻ xuống bàn, thay cho lời nhắc nhở. Trật tự được lập lại. Ai nấy cố gắng hồn
thành bài viết của mình.


Tùng, tùng, tùng… tiếng trống lại vang lên giịn giã, báo hiệu đã hết giờ. Cơ bảo chúng em dừng bút rồi
bạn lớp trưởng lần lượt đi thu bài từng bàn. Lớp trưởng nộp bài cho cơ, cơ ân cần hỏi chúng em có làm được
bài khơng. Cả lớp đồng thanh đáp: “Có ạ!”. Nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt hiền hậu của cô.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

<b>Đề bài: Tả lại quang cảnh một buổi sáng trên quê hương em.</b>


Trước khung cảnh thiên nhiên đẹp mơ màng tựa thiên đường trên mặt đất. Tôi đang mơ màng say sưa
với những màn sương tựa như những chiếc kem bông xinh xắn mà bác bảo vệ trường học vẫn bán cho tôi hàng
ngày. Đằng xa xa là hình ảnh ơng mặt trời đang từ từ rướn mình lên khoe bộ áo màu đỏ tuyệt đẹp và bắt đầu
thay bộ hồng bào quyền uy của mình chiếu sáng khắp mọi nơi. Đắm chìm vào cảnh đẹp như tiên tơi đang mơ
màng say sưa thì bỗng có tiếng gọi dịu dàng và ngọt ngào “Dạy đi sáng rồi con gái ơi”. Ơ hóa ra cảnh đẹp đó
chỉ là mơ. Nhưng tôi thắc mắc rằng tại sao mẹ lại gọi tơi dậy sớm đến như thế. Lí do là hơm nay là chủ nhật nên
cả gia đình tơi quyết định dậy sớm để cùng đi tập thể dục trên con đê của làng. Tôi thức dậy vệ sinh cá nhân và
bắt đầu buổi tập thể dục sáng sớm đầu tiên với tinh thần vui vẻ.


Tiết trời đang là mùa thu cho nên khơng khí mang chút se lạnh đặc trưng của một mùa Bắc Bộ, chính
làn gió mùa thu ấy đã làm cho tinh thần của tơi có vẻ khá phấn chấn. Tôi cảm nhận được sự tươi mát của trời
đất và trong tâm hồn của con người. Thiên nhiên quả là một người bạn tâm lý với con người. Bốn giờ sáng
chúng tôi bắt đầu buổi đi bộ thể dục của cả gia đình, từng thành viên trong gia đình ai cũng tỉnh ngủ vì tiết trời
mát nhẹ nhàng của mùa thu.


Sương sớm ban mai chùng chình bao phủ lên mọi cảnh vật, từ bờ đê, con sông, ngôi nhà, cây cối đến cả
gia đình tơi và những người đi thể dục buổi sáng. Tôi cảm nhận được vẻ huyền ảo – một nét đẹp lạ khó tả thành
lời. Sương ở đấy không giống như trong giấc mơ của tơi, nó khơng trắng như kem bơng cũng chẳng trắng như
mấy trời. Nó mang một vẻ bảng lảng mơ hồ vơ cùng khó tả, nó gần giống với màu khói lam chiều. Đâu đây có
tiếng gà trống gáy sáng, tiếng gáy vừa oai phong vừa vang động khiến cho ông mặt trời thức giấc.



Phía bên con sông Đuống hiền hịa, sau những rặng tre làng, ơng mặt trời thức dậy mặt đỏ vì ngái ngủ,
một lát sau những ánh nắng tinh khơi đã bắt đầu le lói trên con đường. Trên con đê làng vừa mới trải nhựa mịn,
với ánh sáng tinh khơi của bình minh những viên sỏi tuy đã được nén dính lại với nhau, thậm chí là vụn nát ra
vẫn sáng lấp lánh như phô ra vẻ đẹp long lanh tiềm ẩn của mình. Nhìn dọc đường đê tưởng chừng những viên
sỏi ấy là những ngôi sao đêm qua vì mãi vui chơi nên rơi xuống mặt đất này. Ven triền đê là bờ cỏ xanh mướt,
sau một đêm ngủ dài đám cỏ ấy được tắm bởi sương sớm mùa thu nên màu xanh ấy càng trở nên tươi mới, mơn
mởn.


Xa xa những cây chuối cũng vừa tắm gội xong trút bỏ hết lớp bụi do xe cộ đi qua và khốc lên mình tấm
áo mới điệu đà, nó tự biết phối màu cho mình từ màu xanh đậm đến màu xanh nhạt của nõn chuối, một vài cây
ra hoa đỏ, một vài cây trĩu nặng những quả. Phía bên kia sơng, dãy ngơ cũng đang vươn vai thức giấc, dãy mía
ngay bên cạnh đang tự hào khoe khoang điệu nhảy mềm mại của mình trong nắng sớm bằng những chiếc lá lả
lướt. Ở giữa dòng sông Đuống cũng như được dát bạc với ánh sáng đầu ngày. Từng làn sóng nhẹ nhàng đưa
nước về với bờ rồi lại đưa ra hết đợt này đến đợt khác. Sông không ngừng chảy trôi con người không ngừng lớn
lên. Trong đầu tơi bắt chợt có cái đó hiện lên xa xăm. Những chiếc thuyền bắt đầu hoạt động, có lẽ người ta
cũng bắt đầu thức dậy để bắt đầu ngày mới với hi vọng có kết quả tốt.


Trên đê, gia đình tơi, một vài người lớn, một vài thanh niên trong làng đi bộ cùng nhau. Người vươn
vai, người thở sâu, người xoay mình lắc hơng…Người lớn nói chuyện thóc lúa, mùa vụ, chuyện cơ gái nhà ơng
nọ sắp lấy chàng trai nhà bà kia, chuyện làng ta sắp trở thành thị trấn rồi đấy. Thanh niên thì họ trêu đùa những
cô gái cũng đi thể dục, họ cười với nhau tình tứ…Trong tiếng cười nói râm ran, trong cảnh đẹp q hương lịng
tơi thấy bình n và êm đềm lạ thường!


<b>TẢ CÂY MAI VÀO DỊP TẾT </b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

<b>Thân bài: Nếu người miền bắc yêu chuộng cái sắc hồng son phơn phớt của hoa đào thì người miền nam lại</b>
say mê cái sắc vàng ươm tươi tắn của hoa mai. Cả hai loài hoa đều mang đến cho cái tết cổ truyền Việt Nam nét
xuân quyến rũ và sức sống mãnh liệt trong nghìn năm qua.


Ở nước ta, mai có hai loại: mai xuân và mai tứ quý. Mai xuân chỉ nở khi mùa xuân đến. Mai tứ quý nở hai


lần trong năm, chính vì vậy lồi mai này cịn có tên là “Nhị độ mai” (tức “mai nở hai lần”). Mai tứ quý là một
loại hoa mai vàng nhưng sau khi rụng cánh hoa còn lại đài hoa đỏ và hạt xanh (khi chín hạt sẽ chuyển thành


màu đen).


Cây mai có dáng vẻ thanh cao. Thân cây mềm mại, lá xanh thắm biếc dịu dàng, hoa tươi rực rỡ. Mai thường
trút lá vào mùa đông và ra hoa vào mùa xuân. Để cho hoa nở đúng vào ngày mùng một đầu năm người ta
thường bẻ lá đồng loạt và tưới cây đúng cách kích thích nụ hoa bung nở và lộc biếc vươn cành.


Hoa mai nở thành từng chùm, có cuốn dài treo lơ lửng trên cành, thoảng mùi thơm e ấp, kín đáo. Mỗi nụ hoa
thường có năm cánh, cá biệt có hoa tới những chín cánh, mười cánh. Những cánh hoa vàng kết dính vào tâm,
xếp đều trên đài hoa màu xanh khỏe khoắn tạo nên nét tương phản hài hòa làm nổi bậc sắc vàng tươi. Nhị hoa
bé xíu rung rinh trong gió. Từng chùm lá non khoe khuẩy trong nắng. Dân gian vẫn tin rằng năm mới nhà nào
có cành mai như vậy là dấu hiệu của an lành, của một năm thịnh vượng, an khang.


Ấn tượng nhất là khi hoa mai nở. Mới đêm qua, búp nụ còn e ấp, thế mà sáng ra, cả cây mai rực rỡ sắc vàng,
nhìn xa xa giống như một chiếc đèn lồng khổng lồ. Những cánh hoa bé xíu dịu dàng đu đưa trước gió cho ta
cảm giác thanh bình, ấm áp ngày xn. Có lẽ, hoa mai là lồi hoa thắng thế trong cuộc đua sắc màu. Nó là lồi
hoa nở trong ngày đầu tiên của năm, là loài hoa nhiều hoa và rực rỡ nhất.


Tươi đẹp là thế. Rực rỡ là thế. Tuy nhiên, hoa mai nhanh nở chóng tàn. Hoa nở trong tuần là bắt đầu rụng
cánh. Từng cánh hoa thưa thớt rụng xuống. Rồi bỗng một sớm nào đó, tồn bộ cây mai trút bỏ chiếc áo vàng
chỉ còn trơ trọi cành và mấy búp chồi xanh đứng trầm tư trong im lặng. Thế nên, người xưa hoa mai thường ví
như cái đẹp mỏng manh, dễ vỡ.


Có mai là có xuân. Người Việt Nam thường chơi hoa mai vàng vào những ngày tết. Một cành mai cắm vào
lọ độc bình để ở chính giữa nhà là đã có cả một mùa xuân rực rỡ, một cái Tết đầy hi vọng đang ngự trị trong gia
đình. Người ta chơi mai không phải chơi để thưởng ngoạn, để cho đẹp mà cành hoa mai ngày Tết còn biểu hiện
cả cuộc sống gia đình sum vầy trong năm mới sắp đến.



Bằng một cây mai vàng, người Việt đã đưa vũ trụ quan vào nhân sinh quan vào trong thú chơi tao nhã này.
Một cành mai như thế phải có đủ cả thượng, hạ, tả, hữu; bao gồm cả thiên, địa, nhân; lại có cả ngũ hành tương
sinh tương khắc hịa quyện triết lí đơng phương. Nếu phần thân rễ biểu hiện cho cốt cách cứng cỏi của người
quân tử thì phần hoa thịnh khai nở rộ trong ba ngày tết thêm lá non nẩy lộc tươi mát là nguồn hạnh phúc, là tài
lộc vượng phát sung túc của gia đình trong năm mới đang lần lần đi tới với gia chủ.


<b>Kết bài: Đến rồi đi, nở rồi tàn, hoa mai biểu trưng sâu sắc cho cái vịng xoay tuần hồn đầy khắc nghiệt của vũ</b>
trụ. Từ nghìn năm qua, hoa mai vẫn giữ một vai trò trọng yếu trong tâm linh người Việt, trở thành biểu tượng
của mùa xuân, của cái đẹp, của tâm hồn bình dị mà hịa thắm thương u của dân tộc ta.


<b>2. Mỗi loại hoa đều mang một sắc thái riêng, một vẻ đẹp riêng. Chúng đều đem lại cho mọi người những cảm</b>
giác thích thú, thoải mái và dễ chịu sau những giờ học tập và làm việc căn thẳng. Nhưng đối với em, loài hoa
đặc trưng và đẹp nhất của mùa xuân ở phương Nam vẫn là hoa mai.


Thấm thoát, một năm sắp qua đi, mọi người lại chuẩn bị đón Tết. Cây mai dường như cũng âm thầm
chuẩn bị đón xuân – mùa mà nó sẽ phơi bày hết vẻ đẹp do thiên nhiên ban tặng.


Cây mai trước sân nhà em đã được mẹ vun trồng lâu lắm rồi ! Thân nó sần sùi, phân cành nhiều và toả
rộng. Vào những ngày cuối năm, cây bắt đầu rụng lá : mới ngày nào lá cây còn xanh mơn mởn, thế mà bây giờ,
vài chiếc lá khơ quắt lại, rồi theo những làn gió nhẹ, thoang thoảng đưa đi xa hoặc nằm rải rác trên mặt đất.
Trơng cây già nua, các cành khẳng khiu, khơng có lấy một chiếc lá như khơng cịn chút sức sống nào. Vậy mà
mới chớm mưa xuân của đầu năm mới, trông cây như vừa hồi sinh lại với một vẻ đẹp tươi tắn và khoẻ khoắn.
Vỏ cây căng lên, màu nâu khơ nhạt và tươi rói để chuẩn bị đâm chồi nảy lộc. Từ trong các kẽ là, các cành cây,
muôn vàn chiếc nụ hoa nhỏ bé, xinh xắn nhú ra trông như những đám lửa sáng rực dưới ánh nắng ban mai.
Thời gian trôi qua thật nhanh, các nụ hoa đó lớn dần lên, như đang hé mơi cười với mọi người. Rồi từ từ chúng
trổ ra thành năm cánh hoa vàng tươi, mịn màng, mảnh mai như lụa, toả hương thơm thoang thoảng, nhè nhẹ
khắp sân nhà, thu hút các chú ong. Đến ngày mồng một Tết, cả cây mai bừng lên một màu vàng rực rỡ trông
như một ngọn đèn khổng lồ khiến ai đi qua cũng phải trầm trồ khen ngợi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

bên nhau. Cả cây mai sắc vàng đều mang bên mình một vẻ đẹp lộng lẫy, tươi thắm riêng, một sắc thái riêng như


đang ẩn chứa bao lời cầu chúc năm mới với bao điều may mắn và tốt đẹp.


Em yêu q cây mai này biết bao ! Lồi hoa đã đem lại nhiều niềm vui khi Tết đến, xuân về. Mỗi ngày,
em đều phụ mẹ chăm sóc, tưới nước, chăm bón, nhặt lá sâu,... cho cây để nó ln tươi tốt, luôn giữ được vẻ đẹp
thuần khiết, vĩnh cửu trường tồn với thời gian.


<b>3. Mùa xuân đến hoa đua nhau khoe sắc nở. Hoa nào cũng đẹp, hoa nào cũng toả hương thơm. Nhưng tơi lại</b>
thích ngắm nhìn cây mai vang trổ hoa trong những ngày tết đến. Gia đình tơi ở Miền Nam nên khơng có hoa
đào như ở Miền Bắc.


Lá mai nhọn, hao hao giống lá chè. Trời cuối đông, lá mai vàng úa rồi lác đác rụng. Mỗi chiếc lá có một
tâm tình riêng. Có chiếc lá thản nhiên rụng xuống cho xong chuyện, không do dự vẩn vơ. Có chiếc lá nhẹ nhàng
bay lượn với làn gió thoảng. Có chiếc lá ngần ngại, rụt rè, lưu luyến khi phải xa cành, phải đợi người trồng mai
tận tay tỉa chúng. Trước khi đón tết, mai vàng chỉ còn lại những cành khẳng khiu, trụi lá. Duy nhất, là có cái
gốc trơng vững chải. Tuy vậy, mai vẫn có dáng chiều quằn, chiều lượn, uyển chuyển lắm. Nhìn cây tơi tưởng
rằng cây khơng cịn sức sống nhưng đâu nghĩ được rằng dó là sự hi sinh cao cả. Những chiếc lá già đã nhường
chỗ cho những chiếc lá non đang lặng lẽ ươm mầm, tiếp tục vươn lên để làm đẹp cho đời. Ngày tết đến, cùng
với cảnh giao mùa, cây mai vàng nở rộ, lung linh những chùm hoa tươi thắm. Hoa mai cũng năm cánh như hoa
đào nhưng cánh hoa mai to hơn cánh hoa đào một chút. Màu hoa vàng tươi, ấp áp. Cây mai vàng làm đẹp cho
sân nhà, đậm đà hương vị của ngày tết. Những câu đối đỏ, những lời chúc mừng năm mới trong những cánh
thiệp nhỏ treo trên cành mai thì ý nghĩa biết nhường nào. Nắng xuân ấm nồng, rải nhẹ lên cành cây kẽ lá. Cây
mai vàng lại càng đẹp hơn. Mai trông thanh cao, duyên dáng hơn người. những chú ong rù rì đơi cánh đi tìm
mật.Thấp thoáng vài chị bướm trắng, bướm nâu rập rờn trong vịm lá xanh non. Chim chóc cũng vui mừng
trước sắc xuân, dường như chúng cũng ngợp mắt trước màu vàng trù phú của cây mai ngày tết. Mai vàng thật
đẹp, thật q. Cây mai có mặt từ miền q n ả cho đến thành phố lộng lẫy các loại hoa. Mai ung dung đứng
trước nhà, chắc nó rất hãnh diện về mình.Cây mai được ơng tơi đặt ngay phịng khách, mai vui cung con người
đón tết, đón xuân sang. Mỗi khi thấy mai nở, thì tơi lại nhớ đến tết.


Những hình ảnh, ki ức của ngày tết đã làm cho tâm hồn tôi thêm phong phú. Bây giờ tôi nhớ lại những kỉ niệm
lúc nhỏ thì tơi lại muốn xn đến mãi, đến mãi.



Mỗi dịp tết đến, xuân về cùng với hình ảnh của mâm trái cây được đặt trên bàn thờ tổ tiên ơng bà thì
hình ảnh của cây mai với những cánh hoa vàng rộ càng làm tăng thêm sắc xuân của ngày tết. Như một bài thơ
của Mãn Giác đã viết:


“Xuân ruổi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×