Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (89.06 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>SUY GẪM</b>
<i><b>“Về với Suối Tiên – Đèo Le”</b></i>
<i><b>Nguyen Thuong</b></i>
Các bạn thân mến của tôi !
Chúng ta không thể cưỡng lại quy luật của tạo hóa. Dẫu vậy, đối diện với quy luật “hợp
-tan” của cuộc đời bao giờ cũng làm cho con người không thể không bộc lộ những cái yếu đuối
của mình. Những ánh mắt, kể cả những nụ cười chia sẻ, cảm thông với nhau. Có lẽ là những
chuyện thường tình như mọi ngày, nhưng sao tơi vẫn khơng khỏi có cảm giác se sắt trong tâm
hồn ở một chuyến đi.
Một chuyến đi, không xa hoa, khơng hồnh tráng nhưng đối với tơi là một chuyến đi đẹp
nhất, tình thân nhất, ấn tượng nhất : Chuyến dã ngoại “Về với Suối Tiên – Viếng cảnh Đèo Le”.
Nơi đó, anh em chúng ta được thả mình vào trong khung cảnh hoang sơ, như cái hoang sơ cịn sót
lại của một thời xa xăm của tạo hóa. Tơi có cảm giác như được tan mình vào cảnh vật huyền bí
của tự nhiên. Cảnh giới Tiên bồng.
<i>(1)Tháng 3 mùng 8 đến Suối Tiên,</i>
<i>Cảnh vật nơi đây rất dịu hiền.</i>
<i>Khi chưa đến suối Tiên là Thánh</i>
<i>Đến suối tiên rồi Thánh thành Tiên.</i>
<i>(2)Đến xem cái suối thật là tiên.</i>
<i>Lữ khách đến đây chẳng tốn tiền.</i>
<i>Dưới lạch le te dòng nước chảy.</i>
<i>Trên bờ đá dựng sửng sừng sưng.</i>
Chúng ta đã lạc lỏng vào cảnh hoang sơ lúc nào không hề biết, mọi cảnh vật như ru hồn
bé bỏng của sinh linh, tuy vậy bản năng khám phá của con người tựa hồ như bất tận :
<i>(3)Anh dắt em về chốn cõi tiên</i>
<i>Nơi đây thế giới của người hiền</i>
<i>Linh sơn u tịch hồn viễn khách</i>
<i>Đá dựng tường rêu cứ muốn trèo.</i>
Có đắm mình vào cảnh vật, có thả hồn phiêu diêu vào xa thẳm, thả hồn trong những giây
phút mơ hồ của tạo hoá. Và rồi, con người đã biết tự làm chủ chính mình, có làm chủ được chính
mình mới thấy tạo hố càng đẹp đẽ hơn.
Ồ ra thế ! Con người sinh ra từ đó, từ chỗ tỉnh lặng nhất rồi lại đến chỗ ồn ào nhất và rồi
con người cũng sẽ trở lại nơi yên tỉnh nhất. Chúng ta, các bạn trẻ, đang sống ở một thời đại đầy
biến động “Ồn ào” nhất, xin hãy giữ cho mình một cái tâm tỉnh lặng để có thể sống đẹp, sống có
ích cho con người, cho đời, cho các em nhỏ và cho mỗi chúng ta.
Rồi lại đến Đèo Le, con người cũng đã làm cho cảnh vật nơi đây gần gũi thân thiện với
cuộc đời hơn. Cả một đường đèo do con người tạo nên đầy khúc khuỷu rất ngoạn mục. Ngồi trên
xe, ta cảm giác nhỏ bé trước tự nhiên đầy nguy hiểm. Con người cũng chỉ cải tạo nó, chứ khơng
thể làm cho nó theo ý mình. À ! con người đã làm cho tự nhiên đẹp hơn rồi đấy chứ ! Ở đây
người ta còn biết khai thác những thị hiếu của con người. “Gà tre” một thứ gà mang nét đặc trưng
rất “Đèo le” làm cho bao du khách, kể cả chúng ta ai nấy cũng thì thầm là “Tuyệt”.
<i>Quảng Nam nỗi tiếng có đèo le</i>
<i>Hành khách đến đây chẳng rụt rè</i>
<i>Trăm tư một đĩa gà tre trẻ</i>
<i>Ai nấy thầm thì rẻ rè re.</i>
“Tuyệt” ở đây có lẽ cũng chính là được thưởng thức món ăn đặc sản Đèo Le giữa một
không gian mới lạ, cảnh núi non hiểm trở vẫn bao trùm và làm cho buổi trưa đúng “Tuyệt”.
Chiều lại, đến vảng cảnh suối Đèo Le. Suối Đèo le hay Suối Tiên, hoá ra đều huyền bí cả,
<i>Đèo le đá đẻo lắm anh leo</i>
<i>Hộc hệch hụt hơi vẫn cứ trèo</i>
<i>Lưa thưa rêu phủ chịm sâu hoắt</i>
<i>Ghì chặt đơi chân nước chảy leo</i>
<i>Và rồi :</i>
<i>Có đi mới biết đèo le</i>
<i>Đi rồi mới thấy đèo le, đe lèo</i>
<i>Đe lèo chỉ ở đèo le</i>
<i>Đèo le mới thâý đe lèo đè leo.</i>
Một chuyến đi đầy thú vị, một sự chiêm nghiệm giữa sự hữu hạn với cái vô hạn đan xen
nhau làm nên nhiều cung bậc cảm xúc cho con người. Ta hãy đem xác thịt ngắn ngũi để nuôi
sống trái tim yêu thương. Sự yêu thương luôn là bất tận.