Tải bản đầy đủ (.docx) (39 trang)

NHUNG MAU CHUYEN KE VE BAC HO

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (695.22 KB, 39 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>Hội thi kể chuyện về Bác Hồ BÁC HỒ ĐẾN VỚI CÁC CHÁU MỒ CÔI Ở TRẠI KIM ĐỒNG. BÁC HỒ ĐẾN VỚI CÁC CHÁU MỒ CÔI Ở TRẠI KIM ĐỒNG I. Mở đầu: Ai yêu nhi đồng bằng Bác Hồ Chí Minh Ai yêu Bác Hồ Chí Minh bằng các em nhi đồng. Bài thơ ấy, câu ca ấy luôn vang vọng trong trái tim bao thế hệ thiếu nhi Việt Nam. Trong trái tim Việt Nam, tâm hồn Việt Nam hình ảnh Bác như ngọn đuốc lửa soi đường. Bác là một lãnh tụ nhưng cũng là người ông, người cha giản dị thân thiết và gần gũi. Một ngày Bác đến với các cháu ở trại Kim Đồng đây là nơi nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ những đứa trẻ đang rất cần sự cưu mang, đùm bọc an ủi và sẻ chia. Bác mang đến đây không chỉ những món quà những lời động viên an ủi mà ý nghĩa hơn chính là tình cảm yêu thương đầm ấm của gia đình. Ngày kỷ niệm sinh nhật Bác đang đến gần, Bác đã đi xa nhưng những kỷ niệm về Bác vẫn luôn sống mãi trong lòng mỗi người dân chúng ta, đặc biệt là thế hệ trẻ. Mẫu chuyện nhỏ được Sơn Tùng ghi lại trong cuốn “Hoa dâm bụt” nhân dịp trại trẻ mồ côi Kim Đồng thuộc tỉnh Thái Bình may mắn được đón Bác về thăm vào mùa thu năm 1967 và được tái bản trong “117 tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” thực sự đã đem đến cho em những xúc động về tình yêu thương con người của Bác, một bài học vô cùng sâu sắc: Bài học về sự giáo dục nhân cách của con người. Đó là một cái nhìn, là quan điểm của Bác trong giáo dục. Câu chuyện có tựa đề “Bác Hồ đến với các cháu mồ côi ở trại Kim Đồng”. II. Nội dung: Chuyện xảy ra vào một buổi sáng đẹp trời, Bác Hồ đến thăm các cháu ở trại Kim Đồng. Ngay từ phút đặt chân đến cổng trại nhìn bờ rào dăng dây thép gai, trong mắt Bác hiện lên sự nhức nhói. Nói chuyện với các đồng chí cán bộ trại, giọng bác nhẹ nhàng nhưng vô cùng thấm thía: - “Đây là nơi nuôi dạy các cháu mồ côi, được mang tên liệt sĩ Kim Đồng sao các cô, các chú lại đây thép gai như một nhà tù thế này ?”. Một đồng chí cán bộ phụ trách thưa: - Dạ thưa Bác, cơ ngơi của thời đại cũ để lại đấy ạ ! Bác lắc đầu: Các cô, các chú phải tháo gỡ đám dây thép gai ngay. Chế độ cũ nhóm các cháu vào đây, chúng ta tiếp tục nuôi dạy vì tương lai của các cháu. Rồi Bác đi thăm phòng ăn , phòng ngủ, phòng học tập, phòng các cháu vui chơi. Bác khen : “Được cái gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ, nhưng còn.

<span class='text_page_counter'>(2)</span> thế nào các cô, các chú có biết không ? Mọi người vừa xúc động , vừa lúng túng. chú Thuận mạnh dạn đáp: Thưa Bác các cháu ở trại còn chật chội ạ ! Bác mỉm cười và nói : Chú mới nói đúng có một phần nhỏ thôi. Đối với các cháu mồ côi, cái lớn nhất là phải bù đắp tình thương. Các cháu đã không con bố, mẹ thì các cô chú ở đây là bố, là mẹ của các cháu. Các cô, các chú nuôi dạy phải đem cả tấm lòng của người làm cha, làm mẹ mà cư xử, mà săn sóc, dạy bảo các cháu. Bác thấy ở đây đối với các cháu còn cái vẻ “trại lính”, thiếu cái ấm cúng của gia đình. Dạy cho các cháu vào khuôn phép, sống có kỷ luật, trật tự là đúng, nhưng không để các cháu mất cái hồn nhiên, mất cái vui tươi thoải mái. Đừng biến các cháu thành các “ông cụ non”. Các cô, các chú phải làm sao cho các cháu thấy trại trẻ Kim Đồng này là gia đình, đi xa các cháu nhớ, lúc ở nhà các cháu vui. Được như vậy thì cần gì phải rào dây thép gai, phải canh phòng nghiêm ngặt với các cháu ? Rồi Bác hỏi một đồng chí phụ trách. Những cháu kém có nhiều không ? Thưa Bác còn nhiều lắm ạ ! Nhiều là bao nhiêu ? Đồng chí phụ trách hơi bối rối dạ thưa bác ……thưa bác, Bác nhắc nhở ngay: - Quản lý các cháu thì cần biết cụ thể từng cháu một, biết chắc chắn cái dở, cái hay của mỗi đứa. Có như vậy mới có kết quả tốt được Rồi Bác quay sang chú Thuận đứng bên: Cho Bác gặp cháu nào kém nhất trại. - Em Quốc đứng khoanh tay trước mặt Bác, Bác trìu mến vuốt nhẹ tóc em, Bác hỏi: Tên cháu là gì? - Thưa Bác tên cháu là Quốc Lủi ạ! Bác nhìn em ái ngại. Ai đặt cho cháu cái tên ấy? Dạ thưa Bác các bạn gọi cháu thế ạ! Vì sao các bạn gọi cháu là Quốc Lủi ? - Thưa Bác …taị cháu, tại cháu …hay chốn trại, cháu chui qua hàng rào, lủi vào các ngõ phố ạ ! - Sao cháu không chịu ở trong trại mà lai trốn ra bên ngoài. Thưa Bác ở trong trại khổ cực lắm ạ ! Khổ cực như thế nào ? Chúng cháu bị gò bó đủ thứ ạ ! Cháu nói rõ sự gò bó cho Bác nghe nào ?.

<span class='text_page_counter'>(3)</span> - Thưa Bác …Quốc lủi nhìn bác nước mắt tràn ra nghẹn ngào không nói nên lời. Bác xoa đầu em, dường như Bác đã hiểu tất cả những điều em muốn nói với Bác. Bác khuyên Quốc “Từ nay cháu phấn đấu bỏ cái tên “lủi” giữ lại cái tên Quốc. Bác cầm tay em Quốc đi ra cả trại đang chờ đón Bác, Bác thân mật kể cho các em nghe gương tốt của các em thiếu nhi chống Pháp, gương các bạn thiếu nhi Liên Xô. Các em không cầm được nước mắt khi nghe Bác kể về thời niên thiếu của mình, Bác đã từng ước ao có một cái đồ chơi, được mẹ mua cho tấm áo mới trong ngày tết, và Bác cũng đã chịu cảnh mồ côi mẹ khi mới lên 9 lên 10; phải trèo trạo bế em bên hông đi xin sữa cho em khi mẹ qua đời … Những lời căn dặn của Bác thân thương như lời của người ông khi ông dặn cháu: - Các cháu phải nghe lời các cô, các chú phụ trách, thiếu nhi thì phải ngoan, phải thật thà, lễ phép với người lớn, kính trọng người già, giúp đỡ người tàn tật, ốm đau, các cháu trong tập thể với nhau thì càng phải thương yêu nhau, như anh em ruột thịt và phải dũng cảm sửa chữa khuyết điểm, những thói hư tật xấu để lớn lên làm chủ đất nước, đừng để mình là gánh nặng của xã hội. Rồi Bác hỏi : - Các cháu có hứa làm được điều bác căn dặn không nào ? - Một tiếng “có” vang lên, Bác còn căn dặn thêm là phải noi gương dũng cảm của liệt sĩ Kim Đồng. Em nào có kết quả tốt được ban phụ trách báo lên Bác. Bác sẽ gửi phần thưởng “Nếu cả trại tiến bộ vượt bậc Bác sẽ còn về thăm nhiều lần nữa”. Ngày hôm đó Bác đã dành rất nhiều quà cho các em, có những em đã không ăn món quà của Bác mà giữ lại như một kỷ vật đáng nhớ trong đời. Và cũng từ hôm nhận quà của Bác, trong mắt các em ngời lên niềm vui. Em Quốc không lủi ra ngoài như trước nữa mà giữ gìn mình như giữ gìn kỷ niệm của Bác trong trái tim. III. Ý nghĩa của mẫu chuyện và rút ra bài học cho bản thân: Chỉ qua những câu chuyện đời thường nhất, Bác như đang sống trong chúng ta, trong trái tim nhân hậu của mình bao giờ Bác cũng dành phần lớn tình ỵêu thương cho các cháu thiếu niên, nhi đồng và cho thế hệ trẻ. Bác từng nói “ Tôi không có gia đình cũng như không có con cái, nước Việt Nam là đại gia đình của tôi, tất cả thanh niên Việt Nam là con cháu tôi” . Vâng! Không phải ngẫu nhiên mà mọi thế hệ Việt Nam đều gọi người là Bác, không phải ngẫu nhiên mà thế hệ trẻ hiện nay chưa một lần gặp Bác chưa một lần nhìn thấy Bác, nhưng vẫn thấy Bác thật gần gũi bởi mỗi động thái của chúng ta từ một mẩu chuyện nhỏ, dù những điều giản dị nhất, chân thành nhất, sáng lên một vị lãnh tụ, một nhân cách lớn, một con người Hồ Chí Minh. Chính vì thế nhà thơ Tố Hữu đã từng viết:.

<span class='text_page_counter'>(4)</span> “ Ôi lòng Bác vậy cứ thương ta Thương cuộc đời chung thương cỏ hoa Quên hết thân mình cho hết thảy Như dòng sông chảy nặng phù sa Thưa ban giám khảo ! Câu chuyện tôi kể trên đây xảy ra đã lâu. Nhưng tình yêu thương của Bác vẫn bao chùm khắp non sông đất nước, vẫn sưởi ấm con tim của các tầng lớp đồng bào. Quả thật là tấm gương đạo đức sáng ngời của Bác là chuẩn mực để các chúng ta học tập và noi theo. Không những thế Bác Hồ còn là một nhà giáo dục vĩ đại, Người từng đúc kết “Hiền dữ phải đâu là tính sẵn Phần nhiều do giáo dục mà nên”. Theo quan điểm của Bác, giáo dục có một ý nghĩa rất quan trọng đối với sự hình thành nhân cách của con người. Bác dạy chúng ta phải có tình yêu thương thật sự. Đem lòng yêu thương mà cảm hoá con người. Đối với những cháu có hoàn cảnh khó khăn phải dành cho các cháu một sự quan tâm, ưu ái đặc biệt. Giờ đây, đất nước ta đã hoà bình, trẻ em được chăm lo trong tình thương yêu của gia đình, cộng đồng và toàn xã hội. Công ước quốc tế về quyền trẻ em được thông qua, điều đó khẳng định sự quan tâm của Đảng và Nhà Nước. Nhưng đâu đó trong sự xô bồ của cuộc sống ta vẫn bắt gặp những mảnh đời bất hạnh; những đứa trẻ không nơi nương tựa đang rất cần “Mái ấm tình thương”. Với tư cách là một giáo viên làm công tác giáo dục, đặc biệt là nuôi dạy trẻ. Bản thân tôi cần phải tích cực ra sức học tập, tu dưỡng đạo đức theo tấm gương Hồ Chí Minh mà công việc đầu tiên là phải yêu nghề mến trẻ, chăm sóc quan tâm tới cái ăn giấc ngủ, bồi dưỡng cho các cháu trở tành những bông hoa tươi đẹp ươm mầm xanh tương lai cho đất nước. Phải ý thức được rằng việc tôn trọng quan tâm và yêu thương mọi người trong đó có các cháu thiếu niên nhi đồng là một phần ta đã thực hiện tốt lời dạy của Bác Hồ. Bởi “ Bồi dưỡng thế hệ trẻ cho cách mạng đời sau là việc cần thiết và vô cùng quan trọng” “ Vì lợi ích 10 năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người. Đó vừa là trách nhiệm, tình cảm được thể hiện trong nhân cách đạo đức Hồ Chí Minh mà trong mỗi chúng ta cần phải học tập. Ngày nay trong bối cảnh mới, thách thức mới khi xã hội đang trên đà phát triển, hội nhập quốc tế. Tất cả chúng ta ngồi đây, tại diễn đàn này phải coi đạo đức cách mạng và tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh là trung tâm của vấn đề phát triển. Phải giáo dục cho toàn dân, đặc biệt là thế hệ trẻ thành những con người có đức, có tài, có phẩm chất” Trung - hiếu tình- nghĩa – nhân – trí cần kiệm liêm chính. phải học tập và làm theo tấm gương đạo đức HCM là mệnh lệnh của cuộc sống, đó là đòi hỏi của nhân.

<span class='text_page_counter'>(5)</span> dân ta cán bộ ta, đảng viên vì mục tiêu “ Dân giàu nước mạnh xã hội dân chủ công bằng văn minh” Để thay cho lời kết tôi xin mượn một đoạn thơ của nhà thơ Chế Lan Viên khi về viếng Bác. “Ôi giữa lòng ta Bác đến tự hồi nào ! Bác vĩ đại mà chẳng làm ai kinh ngạc Mỗi buổi sáng nhìn lòng ta, ta thấy Bác Nước mắt ràn ra ta cảm hết ơn sâu”. Bác Hồ Tắm cho trẻ ở Việt Bắc I. Mở đầu: “Dân tộc ta, nhân dân ta, non sông đất nước ta đã sinh ra Hồ Chủ Tịch, người anh hùng dân tộc vĩ đại và chính Người đã làm rạng rỡ dân tộc ta, nhân dân ta non sông đất nước ta”. Chủ Tịch Hồ Chí Minh vị lãnh tụ thiên tài, Người thầy vĩ đại của Cách mạng Việt Nam vị anh hùng giải phóng dân tộc, danh nhân văn hoá thế giới. Người đã đi xa nhưng đã để lại cho chúng ta một di sản văn hoá tinh thần to lớn , những giá trị đạo đức nhân văn cao cả . Tất cả những điều đó đã thể hiện rất rõ trong đời sống hằng ngày của Người. Không ít những nhà văn nhà thơ bằng ngòi bút của mình đã viết nên những lời ca ngợi về Người. Còn nhớ trong bài thơ “ Bác ơi” của nhà thơ Tố Hữu: Bác sống như trời đất của ta Yêu từng ngọn cỏ, mỗi nhành hoa Tự do cho mỗi đời nô lệ Sữa để em thơ lụa tặng già Tôi thuộc thế hệ sinh ra khi Bác kính yêu đã không còn, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn tôi cũng như bao nhiêu người Việt Nam khác vẫn luôn cảm nhận tình thương bao la trời biển của Người “Bác ơi tim Bác mênh mông quá, ôm cả non sông vạn kiếp người” và trong vạn kiếp người ấy có cả tôi một cô bé mà ngay từ lúc đi học được khoác trên vai mình chiếc khăn quàng đỏ thắm màu dân tộc miệng vẫn luôn hát rằng: Ai yêu nhi đồng bằng Bác Hồ Chí Minh Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên nhi đồng Và mỗi ngày được trưởng thành hơn trong sự hoà bình mà Bác đã dâng cả cuộc đời đã để lại. Tôi còn hiểu sâu sắc hơn tấm gương đạo đức nhân cách sáng ngời mà Bác đã để lại. Với tôi tấm gương đạo đức sáng ngời của Bác luôn là vầng thái.

<span class='text_page_counter'>(6)</span> dương soi sáng mỗi chặng đường mà tôi đã đi qua, đang đi qua và rồi sẽ đi qua. Nếu có thể ví tấm gương đạo đức của Bác như một đại dương mênh mông bao la, thì bản thân tôi chỉ mong mình có thể học được một phần nào đó nhỏ bé như một giọt nước trong đại dương ấy cũng đủ để tôi làm đẹp cho cuộc đời này. Có lẻ trong mỗi chúng ta, ai cũng đã từng nghe kể rất nhiều câu chuyện về Bác Hồ kính yêu, tôi tin chắc rằng mỗi người đều cất giữ cho riêng mình những hình ảnh đẹp về Bác. Với tôi cũng thế, câu chuyện mà tôi sắp kể là sự kết tinh về vẽ đẹp tâm hồn Bác, vẻ đẹp của một con người cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư với một phong cách sống khiêm tốn, giản dị hết mực yêu thương trẻ em, kính trọng và thương yêu các cụ già. Điều đó tôi muốn kể qua mẫu chuyện cảm động: “Bác Hồ tắm cho trẻ em ở Việt Bắc” II. Nội dung: Hơn một năm xa Tổ Quốc, trải qua ngót 30 chục nhà tù của Tưởng Giới Thạch gần khắp Quảng Tây, Bác Hồ trở về Pác Bó năm 1944. Nhìn thấy việc giữ vệ sinh nước ăn và nơi ở chưa được dân ở đây chú ý, Bác bảo chúng tôi cùng Bác bắt tay dọn dẹp. Một buổi sáng Bác bảo các cháu xếp hàng đi ra phía khe nước. Người tự tay cởi quần áo tắm cho các cháu bé, lần lượt tắm rửa, kỳ cọ cho từng cháu. Chúng vừa tắm, vừa đùa, bắn cả nước vào mặt Bác. Trong số bọn trẻ được tắm cho hôm đó, có cháu bị chốc đầu, tóc dính bết . Tắm gội xong Bác còn làm thuốc rịt cho các cháu, thuốc xót, thấy cháu kêu khóc, Bác Hồ dỗ dành ngọt ngào Không sao chỉ một lát là hết xót nhanh thôi cháu ạ! Rồi Bác nói với đám thanh niên chúng tôi đang đứng quanh đó: - Các cô , các chú, vợ chồng còn trẻ phải giữ gìn quanh năm sạch sẽ cho con cái, bệnh ghẻ lây nhanh lắm đấy, thật khổ cho cháu tôi Chúng tôi im lặng cảm động. Trông thấy các cháu mặt quần áo bẩn và rách Bác không vui. - Các cháu này con cô chú nào đây. Lấy áo sạch thay cho trẻ, còn mang quần áo bẩn đi giặc, chổ nào rách thì khâu lại. Bà cố tôi gần một trăm tuổi, nghe vậy xuýt xoa thán phục, nói: - Ông già này là con người quí giá lắm đấy Rồi bà cố bảo tôi bưng một bát cháo có đánh trứng gà lại mời Bác Hồ. Bác tỏ vẻ không bằng lòng: - Các đồng chí làm cách mạng, tôi cũng làm cách mạng, tại sao tôi được ăn đặc biệt hơn các đồng chí ? Và Người đứng dậy bưng bát cháo trứng gà mời cố tôi ăn và nói:.

<span class='text_page_counter'>(7)</span> - Đây mới là người cần đặc biệt bồi dưỡng. Bà đã sống gần trăm tuổi rồi, khổ cực nhiều, cần ăn cho khỏe để sống đến ngày độc lập, vui hưởng thái bình. III. Ý nghĩa của mẫu chuyện và rút ra bài học cho bản thân: Qua câu chuyện “Bác Hồ tắm cho trẻ ở Việt Bắc” đã để lại cho chúng ta một bài học quý báu về tình thương yêu của Bác đối với trẻ em và các cụ già Và cũng qua đó , cho chúng ta mới thấy được Người chính là tấm gương cụ thể nhất, chân thực nhất, gần gủi nhất để chúng ta noi theo. Ôi giữa lòng ta Bác đến tự hồi nào Bác vĩ đại mà chẳng làm ai kinh ngạc Một buổi sáng nhìn lòng ta, ta thấy Bác Nước mắt ràng, ta cảm hết ơn sâu Cho dù không mấy ai trong mỗi chúng làm được như Bác, nhưng sẽ soi rọi cho mọi người về tấm gương đạo đức của vị cha già dân tộc về tấm lòng và tình yêu thương, quí mến trẻ em, kính trọng yêu thương các cụ già. Nếu là ở cương vị lãnh đạo là cán bộ, là Đảng viên chúng ta cần phải chú trọng thường xuyên quan tâm chăm sóc trẻ em, người già bằng những hành động cụ thể thiết thực nhất, trong từng lĩnh vực và điều kiện cho phép, để cộng đồng xã hội tích cực tham gia. Là cô nuôi dạy trẻ tôi luôn phải trao dồi nhân cách đạo đức, nâng cao trình độ chuyên môn và phải có một tấm lòng yêu nghề, mến trẻ. Đó vừa là trách nhiệm vừa là tinh cảm cũng được thể hiện trong nhân cách đạo đức Hồ Chí Minh về tấm gương sáng ngời luôn chăm sóc yêu thương trẻ em và kính trọng người cao tuổi.. MẪU CHUYỆN “Có ăn bớt phần cơm của con không” I. Mở đầu: Chủ Tịch Hồ Chí Minh, Vị lãnh tụ vĩ đại và kính yêu nhân dân Việt Nam, Người sáng lập và rèn luyện Đảng ta, Người đã chèo lái con thuyền đưa cách mạng Việt nam vượt muôn trùng gian khó, đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác, Với cả cuộc đời chiến đấu, hy sinh không mệt mỏi vì độc lập, tự do.

<span class='text_page_counter'>(8)</span> của dân tộc, vì hạnh phúc nhân dân, bằng cuộc sống giản dị, trong sáng và đạo đức cách mạng mẫu mực của một người cộng sản, Bác Hồ đã nêu tấm gương sáng cho toàn thể cán bộ, nhân dân và để lại cho chúng ta một di sản vô cùng quí báu về tư tưởng và đạo đức của một ngươi cách mạng trong thời đại mới Những giá trị tư tưởng, văn hoá, nhân văn và đạo đức của CTHCM là kết tinh tất cả những gì tốt đẹp nhất của dân tộc, của văn minh nhân loại, đang soi sáng dẫn dắt đất nước ta trên con đường phát triển không chỉ trong hiện tại mà cả đến tương lai “Bác Hồ, người là tình yêu thiết tha nhất trong lòng dân và trong trái tim nhân loại, cả cuộc đời Bác chăm lo cho hạnh phúc nhân dân, mãi ngàn đời Bác hy sinh cho dân tộc Việt Nam…”Những câu hát trong bài hát “Bác Hồ một niềm tin bao la” của nhạc sĩ Thuận Yến như cứ vang mãi trong lòng mỗi người dân Việt Nam. Đúng vậy, Hồ Chí Minh người là tấm gương mẫu mực về thực hành đạo đức cách mạng để toàn đảng, toàn dân noi theo. Suốt cuộc đời hoạt động cách mạng Hồ Chí Minh đặc biệt quan tâm đến việc giáo dục, rèn luyện đạo đức cho cán bộ dảng viên và nhân dân. Người quan niệm đạo đức là nền tảng là sức mạnh của người cách mạng, coi đạo đức là gốc của cây. nếu cây không có gốc cây sẽ chết, người cách mạng mà không có đạo đức thì dù tài giỏi đến mấy cũng làm cách mạng không thành công, do đó đạo đức là nhân tố quyết định thắng lợi của mọi công việc “Công việc có thành công hay thất bại đều do cán bộ tốt hay kém”. Quan niện lấy đạo đức làm gốc của Hồ Chí Minh không có nghĩa là tuyệt đối hoá mặt đạo đức, coi nhẹ mặt tài. Người cho rằng “Có tài mà không có đức là người vô dụng, có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó”. Cho nên đức và tài phải song hành với nhau để hoàn thành nhiệm vụ cách mạng. Nói về đạo đức HCM thì ta không thể nào kể hết được vì người là 1 bậc vĩ nhân, là danh nhân văn hoá thế giới. Lúc sinh thời người nói: “Tôi có 1 mong muốn tột bậc là làm sao cho nước nhà hoàn toàn độc lập, dân ta hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”. Suốt cả cuộc đời Bác đã dành tình thương yêu cho đồng bào đồng chí, già trẻ gái trai, miền suôi, miền ngược hễ là nhười VN yêu nước thì đều có chỗ trong tấm lòng nhân ái của Bác. Đối với những người phạm phải sai lầm, khuyết điểm thì với tấm lòng vị tha, khoan dung, nhân hậu người căn dặn: “ Mỗi con người đều có cái thiện và ác trong lòng, ta phải biết làm cho phần tốt của con người nãy nỡ như hoa mùa xuân, và phần xấu bị mất dần đi, đó là thái độ của người cách mạng”.

<span class='text_page_counter'>(9)</span> Từ tấm lòng yêu thương bao la sống vì mọi người mà Bác là tấm gương Cần-Kiệm-Liêm-Chính- Chí công-Vô tư. Bác sống giản dị khiêm tốn coi kinh sự xa hoa, không ưa chuộng những nghi thức trân trọng không phù hợp. Người sống vì dân, vì nước không một chút riêng tư, người đã đề ra đạo đức cho người cách mạng là : Nhân-Nghĩa-Trí-Dũng-Liêm và Cần-Kiệm-Liêm-Chính. Mỗi cán bộ đảng viên phải phấn đấu và gương mấu thực hiện góp phần đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng, chính trị, đạo đức, lối sống, đặc biệt là nạn tham nhũng, lãng phí đang là quốc nạn của xã hội. Ta không những học tập tấm gương Cần, kiệm, liêm, chính của Bác mà còn học cách nói, cách phê bình. Bác phê bình, giáo dục cán bộ bằng những hành động, lời nói rất mộc mạc, dễ hiễu qua mẫu chuyện: “Có ăn bớt phần cơm của con không” II. Nội dung: Mùa thu năm 1951, Bác đến thăm lớp chỉnh huấn chính trị toàn quân, sau khi đọc lên những con số cụ thể về tệ nạn tham ô lãng phí mà ban lãnh đạo nhà trường đã báo cáo với Bác, Bác nói: - Các chú xem đấy, mới có từng này cán bộ mà đã tham ô lãng phí thì thử hỏi cán bộ trong toàn quân, toàn quốc cũng phải khuyết điểm như các chú ở đây thì thiệt hại cho công quỹ của nhà nước của nhân dân biết bao nhiêu. Ngừng 1 lát bác hỏi: Ở đây những chú nào có vợ rồi giơ tay Có độ 1 phần 3 số cán bộ giơ tay. Bác chỉ vào 1 đồng chí trong số cán bộ vừa giơ tay rồi hỏi: - Chú có bao giờ ăn bớt phần cơm của con mình không? Đồng chí cán bộ trả lời: Thưa Bác không ạ! - Thế thì tại sao của cải của nhân dân, tiêu chuẩn của chiến sĩ hễ sễnh ra là đút vào túi Bác vừa nói vừa làm động tác vơ vét và đút vào cái túi vải bên mình. Bác phân tích cho mọi người thấy rõ, tham ô, lãng phí là 1 tệ nạn, 1 thói xấu, nó giống như sâu mọt đục khoét của cải cuả nhân dân, nó làm vẫn đục chế độ tốt đẹp của chúng ta, đến đạo đức và nhân phẩm của người cán bộ đảng viên Hôm ấy chúng tôi được 1 bài học nhớ đời, có anh cúi mặt không dám nhìn lên Bác nữa. III. Ý nghĩa của mẫu chuyện và rút ra bài học cho bản thân: Qua câu chuyện trên chúng ta còn thấy được trách nhiệm của mọi người trong việc phòng chống tham nhũng, lãng phí. Phải phòng chống từ 1 đơn vị, 1 cơ quan ở từng cơ sở và có thể từng thành viên trong mỗi gia đình. Bằng những hành động, lời nói gần gũi,.

<span class='text_page_counter'>(10)</span> mộc mạc, dễ hiểu, dễ nghe mà đem lại hiệu quả thiết thực như Bác đã nói, đã dạy. Chúng ta phải thấm nhuần lời dạy của người: “ Cán bộ là công bộc của dân, hết lòng phục vụ nhân dân” Hiện nay một bộ phận cán bộ đảng viên có lối sống thiếu trung thực, cơ hội, chạy thành tích, chạy chức quyền…khá phổ biến. Các cơ quan, đơn vị thì chạy theo hình thức, mang bệnh thành tích, nói không đi đôi với làm. Đối với Bác trong cuộc sống cũng như trong công việc, Người rất giản dị, khiêm tốn, chân thành, trung thực. Bác muốn mọi người cũng phải sống thật, nói thật, làm thật, không nên coi trọng hình thức theo kiểu thành tích suông. Mỗi 1 lời nói, 1 bài viết, 1 lời căn dặn trong buổi gặp gỡ công tác của Người đều chứa đựng ý nghĩa tư tưởng, quan niệm cách mạng. Con người, cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác là tấm gương mẫu mực sáng ngời rộng lớn cho mỗi chúng ta noi theo. Mỗi mẫu chuyện được ghi lại, kể lại về Bác là một tài liệu quý trong kho tàn vô giá. Kho tàn ấy đã cho chúng ta sức mạnh, niềm tin vượt qua những cám dỗ đời thường, vượt qua những khó khăn thách thức, nhất là với giai đoạn hiện nay đất nước ta đang trong thời kỳ hội nhập cần có những con người có tài, có đức, sống giản dị, chân thực, cần, kiệm, liêm, chinh, chí công vô tư để sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc VNXHCN được thành công. Còn mỗi chúng ta phải tự ý thức với tổ chức kỹ luật, ý thức với trách nhiệm, cương quyết đấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân, quan liêu, tham nhũng, lãng phí, ngại khó, ngại khổ. Tích cực thực hiện: Học tập và làm theo tấm gương đạo đức của Bác bằng những việc làm cụ thể. Là một cán bộ công chức trong ngành giáo dục, chúng tôi sẽ làm những việc gì có thể, nhất là tích cực thực hiện không tham ô lãng phí trong công việc..

<span class='text_page_counter'>(11)</span> TÌNH YÊU CỦA NGƯỜI DÀNH CHO NHỮNG KHÚC DÂN CA I. Mở đầu: Như chúng ta đã biết Bác Hồ là vị cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc, người thầy vĩ đại của cách mạng Việt Nam, một danh nhân văn hoá thế giới, một chiến sĩ cộng sản lỗi lạc trong phong trào giải phóng dân tộc trên toàn thế giới. Bác Hồ kính yêu của chúng ta tuy không còn nữa nhưng cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Người thì mãi mãi sống trong lòng mỗi người dân Việt Nam, tư tưởng đạo đức sáng ngời của Bác mãi mãi là bài học muôn đời cho con cháu. Chính vì thế mà: Đã có nhiều công trình nghiên cứu, nhiều bài báo, lời ca, câu truyện… ngợi ca vẻ đẹp con nguời Hồ Chí Minh - đó là vẻ đẹp của sự hoàn mỹ nhưng không xa lạ, vĩ đại mà gần gũi thân thương, toả sáng mà ấm áp hiền hoà. Bản thân Người, cuộc đời của Người là nguồn đề tài bất tận cho tất thảy những ai khao khát mong muốn cái đẹp “gieo mầm cho sự sống”. “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” đã khiến cho mỗi chúng ta biết dừng lại trong nhịp sống hối hả của cơ chế thị trường để tự soi mình vào tấm gương đạo đức Bác Hồ, tự gột rửa mình, làm cho mình sống tốt đẹp hơn lên, có ích cho gia đình và xã hội hơn. Được sinh ra tại làng sen, xã Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An, cái nôi của dân ca tha thiết và trữ tình, Bác Hồ đã sớm có tình.

<span class='text_page_counter'>(12)</span> yêu dạt dào đối với các ca khúc dân ca. Lớn lên bằng dòng sữa mẹ ngọt ngào với những khúc dân ca nhẹ nhàng, sâu lắng, cho đến cuối đời trước lúc đi vào cõi vĩnh hằng, Bác càng khao khát được lắng nghe một lần nữa bài dân ca quê hương, và trước muôn vàn câu truyện kể về Người, trái tim tôi lại trào lên xúc cảm trước những phút giây cuối cùng trong cuộc đời Bác – đó là mẫu chuyện “Tình yêu của Người dành cho những khúc dân ca”. NSUT Phạm Quỳnh Hoa. II.. Nội. dung:.

<span class='text_page_counter'>(13)</span> Chuyên kể rằng vào buổi sáng ngày 2/9/1969, đây là buổi sáng cuối cùng trong cuộc đời 79 mùa xuân của Bác. Bởi sau 9 giờ sáng hôm ấy Người thực sự bước vào “ cuộc trường chinh nhẹ cánh bay”, để lại cho nhân dân Việt Nam và nhân dân thế giới một niềm đau thương, mất mát không thể nào diễn tả nổi bằng mọi ngôn từ. Không gian của câu truyện cũng chỉ thu nhỏ trong căn nhà A67. Căn phòng này cách ngôi nhà sàn của Bác chỉ vài chục bước chân. Trước đó, theo lời đề nghị của bác sỹ, để tiện cho việc theo dõi, chăm sóc sức khoẻ của Người, ngày 18/8/1969, các đồng chí trong Bộ Chính trị và những đồng chí trực tiếp chăm sóc Bác đã chuyển Bác xuống ở căn phòng này. Sau gần 20 ngày chống chọi với bệnh tật, Bác đã yếu lắm. Nhưng hễ tỉnh lại là ngay lập tức, Người hỏi thăm tình hình chiến đấu ở miền Nam, tình hình lũ lụt ở miền Bắc. Người còn dặn các đồng chí trong Bộ Chính trị phải làm sao tổ chức ngày lễ Quốc khánh thật long trọng để nhân dân vui, phải bắn pháo hoa cho nhân dân phấn khởi. Trong những giây phút cuối cùng, đứng giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, đối diện với quy luật nghiệt ngã của sự tồn vong Bác vẫn luôn nghĩ cho đồng bào, cho đất nước mà “ nâng niu tất cả chỉ quên mình”. Nằm trên giường bệnh, sáng 2/9, lúc này Người đã rất mệt, mong muốn cuối cùng của Người là được gặp và thăm đồng bào miền Nam không thực hiện được, hơi thở của Người mỗi lúc một yếu dần. Các đồng chí trong Bộ Chính trị và các bác sỹ không ai nỡ rời xa Người dù chỉ là một phút. Lần đầu tiên tỉnh lại sau cơn đau, Người nhìn xung quanh rồi hỏi: Trong các chú có ai biết hò Huế không? Mọi người lúng túng nhìn nhau, quả là một tình huống không ai chuẩn bị trước. Thường ngày, Người vẫn thường nói “ miền Nam luôn ở trong trái tim tôi”, thêm vào đó Huế vốn là mảnh đất gắn bó cùng Người suốt một thời gian dài tuổi thơ. Giờ đây, trong những phút cuối cùng, có lẽ Người mong muốn mang hình ảnh miền Nam yêu thương, hình ảnh núi Ngự, sông Hương với những kỷ niệm buồn đau theo mình vào cõi vĩnh hằng bất tử. Nỗi niềm ấy của Người dường như ai cũng thấu hiểu, nhưng tìm nghệ sỹ hò Huế lúc này thật khó. Lần thứ hai tỉnh lại, Người lại hỏi. Lúc này giọng người đã yếu hơn nhiều: - Trong các chú, ai có thể hát cho Bác nghe một làn điệu ví dặm Nghệ Tĩnh được không? Thêm một lần nữa sự im lặng và bối rối bao trùm căn phòng. Câu ví dặm câu hát dân ca xứ Nghệ đã bao bọc và nuôi dưỡng tâm hồn Người từ thủa lọt lòng. Ngươì lớn lên và đi ra thế giới từ chiếc nội văn hoá quê hương mặn mòi tình nghĩa ấy. Trước giây phút sắp biệt ly Người khao khát được nghe, được sống trong hơi ấm quê hương. Lần thứ ba tỉnh lại, Người ngỏ ý muốn nghe một khúc dân ca quan họ.

<span class='text_page_counter'>(14)</span> Bắc Ninh, lần này thật may mắn khi cô y tá bé nhỏ Ngô Thị Oanh tiến lại gần Bác: “Thưa Bác, cháu xin hát cho Bác nghe ạ”. Với chất giọng trong trẻo của người con gái Vĩnh Phúc, chị cất lời hát “ Ngươì ở đừng về”.. Căn phòng nhỏ chìm trong tiếng hát. tiếng hát thay tiếng lòng! Không ai phân biệt được. Chỉ biết rằng lời quan họ sâu lắng, tha thiết quá. “ Người ơi, người ở đừng về. Mà người ơi, người ở đừng về” đã nói hộ lòng người. Cô y tá càng hát càng ngẹn ngào, những người xung quanh không ai cầm được nước mắt 9 giờ 47 phút ngày 2/9/1969 trái tim vĩ đại của Bác Hồ đã ngừng đập, để lại muôm vàn tình thưong yêu cho đồng bào cả nước. Sinh ra và lớn lên từ trong câu hát dân ca, từ điệu ví dặm ầu ơ ngọt ngào đằm thắm của mẹ, cuối cùng Ngươì thanh thản nhẹ nhàng bước vào cuộc trường sinh bằng âm hưởng tiếng hát dân ca. “Giấu mình đi Người chẳng làm phiền ai cả. Dép một đôi, áo quần vài bộ Chỉ có trái tim bao la là tất cả gia tài” III. Ý nghĩa của mẫu chuyện và rút ra bài học cho bản thân: Vâng! Đúng như vậy đấy, câu truyện giản dị mà sâu sắc như biết bao câu truyện kể về Người. Từ những tình tiết của câu truyện ta nhận thấy ở Người một tình yêu lớn bao la và đặc biệt. Ngưòi không chỉ yêu cuộc sống, yêu con người, không những chẳng làm đau một chiếc lá trên cành, thích sống hoà đồng với thiên nhiên, cỏ cây hoa lá mà Người còn yêu biết mấy những khúc hát dân ca. Người thèm nghe một câu hò Huế, một làn điệu ví dặm hay một khúc quan họ đâu phải chỉ là nghe hát mà chính là để mang cả hình ảnh quê hương xứ sở, hình ảnh miền Nam yêu thương vào cuộc trường sinh. Cả cuộc đời người sống cho nhân dân, cho dân tộc, không gợn chút riêng tư, hành trang mà Người mang theo về thế giới người hiền chỉ là ước nguyện bình dị : Mang theo âm hưởng câu hát dân ca vào cõi bất tử. Người đã để lại cho chúng ta bài học sâu sắc, thấm thía rằng muốn yêu Tổ quốc mình, càng yêu tha thiết những câu hát dân ca. Bởi khúc dân ca là linh hồn, là nơi nắng đọng tình yêu, tinh hoa, bản sắc văn hoá dân tộc. Nó là nguồn sữa tinh thần bồi đắp và nuôi dưỡng tâm hồn con người. Trước lúc đi xa Người muốn thế hệ sau hãy yêu những câu hát dân ca, hãy trân trọng và giữ gìn nền văn hoá của dân tộc. Tuổi thơ của những thầy cô giáo chúng ta đã trải qua đầy êm đềm bên những đêm trăng, những đồng ruộng, cùng nhau đọc vè, đọc đồng dao, hát dân ca… còn trẻ của ngày nay dường như “tuổi thơ của trẻ đang bị đánh cắp”. Đó là điều đã làm tôi trăn trở. Vì vậy trong chương trình giảng dạy của mình tôi sẽ cố gắng lựa chọn, lồng ghép một số bài dân ca phù hợp với trẻ. Tôi hy vọng rằng dân ca sẽ mang đến cho trẻ niềm say mê hứng thú..

<span class='text_page_counter'>(15)</span> “Câu chuyện cái đồng hồ” – Bài học về sự đoàn kết Chủ tịch Hồ Chí Minh (1890 – 1969) “Năm 1954, các cán bộ tham gia cải cách ruộng đất đang dự hội nghị tổng kết ở Hiệp Hòa (Hà Bắc) để rút kinh nghiệm làm tốt đợt mới ở vùng giải phóng, thì có lệnh Trung ương rút bớy một số người đi học lớp tiếp quản thủ đô. Ai nấy đều háo hức muốn đi. Nhất là những người quê Hà Nội. Bao năm xa nhà, nhớ Thủ Đô, nay được dịp về công tác, anh em bàn tán rất sôi nổi. Nhiều người đề nghị cấp trên chiếu cố nỗi niềm riêng đó và cho được toại nguyện. Tư tưởng cán bộ dự hội nghị có chiều phân tán… Ban lãnh đạo ít nhiều thấy khó xử. Giữa lúc đó thì Bác Hồ đến thăm hội nghị. Hôm đó giữa mùa thu, nhưng trời vẫn còn nóng. Bác bước lên diễn đàn, mồ hôi ướt đầm hai bên vai áo nâu của Bác…Khi tiếng vỗ tay đã ngớt, Bác hiền từ nhìn khắp hội trường và nói chuyện về tình hình thời sự. Nói đến nhiệm vụ của toàn Đảng trong lúc này, Bác bỗng rút trong túi áo giơ ra một chiếc đồng hồ quả quýt và hỏi: – Các chú có trông thấy cái gì đây không ? Mọi người đồng thanh: – Cái đồng hồ ạ. – Thế trên mặt đồng hồ có những chữ gì ? – Có những chữ số ạ. – Những cái kim ngắn, kim dài để làm gì ? – Để chỉ giờ, chỉ phút ạ. – Cái máy bên trong dùng để làm gì ? – Để điều khiển cái kim chạy ạ. Bác mỉm cười, hỏi tiếp:.

<span class='text_page_counter'>(16)</span> – Thế trong cái đồng hồ, bộ phận nào là quan trọng ? Mọi người còn đang suy nghĩ thì Bác lại hỏi: – Trong cái đồng hồ, bỏ một bộ phận đi có được không ? – Thưa không được ạ. Nghe mọi người trả lời, Bác bèn giơ cao chiếc đồng hồ lên và kết luận: – Các chú ạ, các bộ phận của một chiếc đồng hồ cũng ví như các cơ quan của một Nhà nước, như các nhiệm vụ của cách mạng. Đã là nhiệm vụ của cách mạng thì đều là quan trọng, điều cần phải làm. Các chú thử nghĩ xem: trong một chiếc đồng hồ mà anh kim đòi làm anh chữ số, anh máy lại đòi ra ngoài làm cái mặt đồng hồ…cứ tranh nhau chỗ đứng như thế thì có còn là cái đồng hồ được không ? Chỉ trong ít phút ngắn ngủi, câu chuyện chiếc đồng hồ của Bác đã khiến cho ai nấy đều thấm thía, tự đánh tan được những suy nghĩ riêng tư vô lý”. (trích trong tác phẩm BÁC HỒ KÍNH YÊU, Nhà xuất bản Kim Đồng, năm 1980) Qua mẩu chuyện trên, ta có thể rút ra được rất nhiều điều có ý nghĩa: 1/ Trong mỗi cơ quan, đơn vị: mỗi cá nhân được phân công một nhiệm vụ và có bổn phận làm tròn trức trách, nhiệm vụ được giao, có như vậy thì mới tạo nên hiệu quả chung của cả tập thể cơ quan, đơn vị. Cần phải hiểu rằng việc phân cấp các chức danh, chức vụ trong cơ quan, đơn vị nhằm phân biệt nhiệm vụ, quyền hạn mà bản thân mỗi cá nhân phải thực hiện khi đảm nhận chức trách đó. Việc suy bì, tính toán hơn thiệt về quyền lợi, trách nhiệm trong khi thực hiện nhiệm vụ, hoặc hành vi lánh nặng tìm nhẹ, suy nghĩ quan liêu, cục bộ… sẽ dễ dẫn đến sự mất đoàn kết trong nội bộ, từ đó sẽ ảnh hưởng đến kết quả thực hiện nhiệm vụ chung của cả đơn vị. Ngược lại nếu các cá nhân trong một tập thể nhận thức được vai trò, chức trách của mình và cố gắng thực hiện tốt nhiệm vụ được phân công, bất kể là ở vị trí Thủ trưởng hay nhân viên, tất cả đều nhắm tới một mục tiêu chung của đơn vị thì hiệu quả công tác chắc chắn đạt tỷ lệ cao..

<span class='text_page_counter'>(17)</span> 2/ Trong xã hội: Bằng những đặc điểm riêng của mình mà các ngành, các cấp… khác nhau tạo nên một bức tranh xã hội phong phú. Hãy thử tưởng tượng nếu tất cả mọi người đều đi làm công nhân hết thì lấy đâu ra người nông dân để trồng trọt, chăn nuôi tạo ra lương thực, thực phẩm nuôi sống xã hội, nếu ai cũng muốn làm kỹ sư thì lấy đâu ra thợ để thực hiện những việc thủ công… Những nét riêng đó kết lại với nhau tạo thành một xã hội hoàn chỉnh. 3/ Trong công tác Mặt trận: các giai tầng, các ngành, các giới, các dân tộc – tôn giáo trong xã hội đều có đặc điểm riêng. Người làm công tác Mặt trận cũng giống như người thợ sửa đồng hồ, phải biết gắn kết những đặc điểm riêng lại để tạo nên một khối thống nhất thực hiện nhiệm vụ chính trị thông qua các phong trào hành động cách mạng tại đơn vị, địa phương. Có như vậy thì “cái đồng hồ” do Mặt trận làm ra sẽ chạy tốt, phục vụ cho xã hội một cách có hiệu quả nhất.. CHÚ MẶC CŨNG NHƯ TÔI MẶC (Chi Đoàn 11D kể) Câu chuyện có nội dung như sau: Trong kháng chiến chống Pháp, nhân dân ta từ các cụ phụ lão, phụ nữ, thiếu niên nhi đồng, các tăng ni, phật tử, đồng bào theo các tôn giáo thường gửi khăn mặt, áo len, áo trấn thủ tặng Bác. Đồng bào biết rõ, tuy là Chủ tịch nước nhưng nước còn nghèo, Bác lại sống giản dị, tiết kiệm nên chắc là không muốn may mặc gì. Đồng bào sợ Bác lạnh, không chống đỡ được cái rét Việt Bắc, núi đá, sương mù… Bác nhận được áo tặng, bao giờ cũng có thư cảm ơn, nhờ các chiến sĩ giao thông Văn phòng Chính phủ, Ủy ban nhân dân chuyển tới. Quà áo thì nhiều, nhưng nào Bác có mặc. nay Bác tặng ông Đặng Phục Thông, mai Bác lại nhờ người đến tặng bác sĩ Trần Hữu Tước. Đọc báo biết tin có chiến sĩ liên lạc đạt thành tích cao, Bác chuyển tới đơn vị một bộ quần áo tặng đồng chí ấy. Gặp ai, không có khăn quàng, Bác cởi chiến khăn đang quàng quấn vào cổ khách… Bác cười nói: - Cụ mặc, chú mặc cũng như tôi mặc. Chú ấm cũng như tôi ấm..

<span class='text_page_counter'>(18)</span> Mùa đông năm 1948 ở Việt Bắc có lẽ là mùa đông rét nhất trong những năm kháng chiến chống Pháp. Quân dân ta tuy đã đánh tan cuộc tấn công Thu Đông 1974 của giặc Pháp nhưng cũng chưa có điều kiện để trang bị nhiều quần áo, vũ khí cho bộ đội. Năm ấy ở vùng Thái Nguyên – Tuyên Quang đến 9-10 giờ sáng mà sương mù vẫn chưa tan, mặt trời vẫn chưa rạng để sưởi ấm giúp cho con người. Rét lạnh, sương giá nên rất dễ bị ho. Đi phục kích địch mà không giữ được ấm cổ, ho lên vài tiếng có khác gì “lạy ông, tôi ở bụi này”. Không đi đánh địch, nhưng ở ATK (an toàn khu) gác đêm mà bị ho thì cũng không có lợi. Anh em đã xin, đã mua và trồng gừng để ngậm, cố giữ ấm, để không phải ho. Có một chiên sĩ cảnh vệ trẻ, đến phiên gác tại Văn phòng Phủ Chủ tịch, đêm đã khuya vẫn thấy ngọn đèn trong phòng Bác Hồ sáng. Anh biết là Bác đang còn làm việc và anh tự bảo là phải giữ cho đừng ho. “Ho lên, là gay lắm”, như lời Tiểu đội trưởng dặn. Anh xoa tay vào cổ, ngậm miệng, bịt tay chắn mũi để không cho hơi lạnh vào người… Nhưng rồi anh vẫn ho, ho nhiều… Nghe tiếng ho, Bác đi ra, đến bên cạnh, nhìn anh quần áo mỏng manh, Bác nói nhẹ: - Cháu mặc thế thảo nào chẳng lạnh. Bác quay vào nhà lấy ra một cái trấn thủ, đưa cho anh chiến sĩ: - Cháu mặc vào cho đỡ rét. Bác muốn anh chiến sĩ trẻ “cơm chưa no, lo chưa tới” này đỡ khó khăn vất vả. Anh chiến sĩ lại thương Bác nhiều tuổi, trăm công nghìn việc, nên không dám nhận. Như hiểu ý anh, Bác giục. - Chú cứ giữ lấy mà mặc. Bác đã có áo khoác rồi. Mặc như thế này làm sao mà chẳng ho. Thôi, mặc vào đi cháu. Và từ tay Bác lồng cái áo trấn thủ vào vai anh lính trẻ.. BÀI HỌC KINH NGHIỆM Qua câu chuyện trên ta có thể thấy tấm lòng bao dung của Bác và cách Bác quan tâm đến những người xung quanh mình thế nào. Mỗi người chúng ta đều nên học cách quan tâm người khác, nhất là đối với học sinh, chúng ta phải biết chia sẻ, nhường nhịn quan tâm lẫn nhau để cùng nhau vượt khó, cùng nhau phấn đấu vươn lên truong học tập cũng như trong mọi phong trào của trường của lớp..

<span class='text_page_counter'>(19)</span> Một bữa tối của Bác (Chi đoàn 11A1 kể) Câu chuyện có nội dung như sau: Tháng 4 năm 1946, giữa lúc đất nước đang bề bộn công việc, thì Bác vẫn dành những thời giờ quý báu về Ninh Bình dàn xếp những vấn đề đối nội, đối ngoại có lợi cho quốc gia. Vào khoảng ngày 10 đến 12, Bác đi qua thị xã Ninh Bình để xuống Phát Diệm. Lúc đó tôi là quyền Chủ tịch Uỷ ban hành chính tỉnh. Một dịp may hiếm có được đón Bác về tỉnh, nghĩ vậy, tôi mời đồng chí Uỷ viên thư ký kiêm Phó Chủ tịch và Chánh Văn phòng đến hội ý. Hai đồng chí cũng cùng chung một ý nghĩ như tôi. Tôi phân công đồng chí Phó Chủ tịch huy động nhân dân ra tập trung đón Bác, đồng chí Chánh Văn phòng chuẩn bị cơm mời Bác, còn tôi phụ trách việc dọn dẹp văn phòng, chuẩn bị chỗ nghỉ và chỗ ngủ cho Bác qua đêm. Quả như tôi dự đoán, sáu giờ chiều thì xe Bác về đến phía nam thị xã Ninh Bình. Nhân dân đã vẫy cờ, hô khẩu hiệu rồi ùa xuống lòng đường đón Bác. Bác ra khỏi xe vẫy chào nhân dân. Nhân lúc đó chúng tôi mời Bác vào trụ sở Uỷ ban hành chính tỉnh. Trước sự nhiệt tình của nhân dân thị xã, không nỡ từ chối, Bác đã vào gặp Uỷ ban hành chính tỉnh Ninh Bình. Đến cổng cơ quan, Bác bảo đồng chí lái xe dừng lại rồi xuống đi bộ. Vừa đi Bác vừa hỏi tình hình đời sống của nhân dân, đặc biệt đồng bào ở vùng công giáo. Chúng tôi báo cáo với Bác về những khó khăn trong tỉnh, một số nơi nông dân còn bị đói..

<span class='text_page_counter'>(20)</span> Bác căn dặn chúng tôi phải chú ý đoàn kết lương giáo, động viên bà con tích cực tăng gia sản xuất để chống đói, chú ý công tác diệt giặc dốt, mở nhiều lớp bình dân học vụ vào buổi trưa, buổi tối, vận động bà con đi học. Chúng tôi mời Bác nghỉ lại cơ quan cho đỡ mệt rồi dùng bữa tối. Thực ra bữa cơm chúng tôi chuẩn bị cho Bác không có gì ngoài một con gà giò luộc, nước dấm nấu bí đao, vì lúc đó kinh phí của Uỷ ban hành chính tỉnh cũng hết sức khó khăn. Bác nói: - Hàng ngàn đồng bào đang chờ Bác ngoài kia, Bác không thể nghỉ ở đây đó ăn cơm được vì 9 giờ tối Bác đã có việc ở Chủ tịch phủ. Bây giờ các chú giúp Bác: một chú ra tập hợp đồng bào vào một ngã tư rộng gần đây để Bác ra nói chuyện với đồng bào mươi phút, một chú ra cửa hàng bánh mua cho Bác một cặp bánh giò. Còn các chú đi với Bác thì tranh thủ ăn cơm trước. Nói chuyện xong, Bác ngược Hà Nội ngay cho kịp hẹn. Trong xe Bác sẽ ăn bánh vừa đỡ tốn kém, vừa tiết kiệm được thời gian cho Bác. Chúng tôi vâng lời Bác làm theo. Nói chuyện với đồng bào Ninh Bình hôm đó, Bác nhấn mạnh: - Đồng bào chú ý đoàn kết lương giáo vì âm mưu của kẻ thù luôn tìm cách chia rẽ đồng bào lương giáo. - Đồng bào tích cực tăng gia sản xuất chống giặc đói, chống giặc dốt. - Đồng bào chuẩn bị tinh thần chịu đựng gian khổ để chống giặc ngoại xâm bảo vệ Tổ quốc. Kết thúc, Bác hỏi: - Đồng bào có đồng ý thực hiện ba điều tôi nêu ra không? - Đồng ý! Đồng ý! Hồ Chủ tịch muôn năm. Hàng ngàn nắm tay gân guốc giơ lên hưởng ứng. Tiếng hô và tiếng vỗ tay râm ran. Bác vẫy tay chào đồng bào rồi lên xe về Hà Nội. Xe đi được một quãng Bác mới bắt đầu dùng “bữa ăn tối” của mình..

<span class='text_page_counter'>(21)</span> Câu chuyện về tấm gương đạo đức của Bác đã khép lại nhưng qua câu chuyện trên đã để lại cho chúng ta những người học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, những người chủ tương lai đất nước sau này một bài học đáng quý về sự tiết kiệm, Bác không những tiết kiệm về tiền bạc mà còn tiết kiệm cả thời gian để dành cho nhân dân. Bác biết đâu là cốt lõi của cách mạng và là nền tảng của sự thành công, và Bác luôn nêu cao tinh thần đoàn kết, tập hợp nhân dân để làm nên sức mạnh dân tộc và niềm vinh quang của sự chiến thắng! Mong rằng, qua câu chuyện trên mỗi bạn học sinh sẽ rút ra cho mình một bài học kinh nghiệm sâu sắc hơn về tấm gương đạo đức của Người trong học tập cũng như trong rèn luyện và cho cả cuộc sống sau này.. TRƯỜNG HỌC CỦA BÁC (CHI ĐOÀN 10AB KỂ) Câu chuyện có nội dung như sau: Có lần, nhân câu chuyện kể với các bạn trẻ trong Khu Phủ Chủ tịch, Bác Hồ nói: - “Các cô, các chú bây giờ đi học có trường, có bàn ghế, có thầy cô, bạn bè, sách vở, giấy bút, có giờ giấc đoàng hoàng. Tối đến có đèn điện, thế mà học một năm không lên được một lớp là không đúng. Ngày xưa, lúc Bác đang tuổi các cô, các chú thì tất cả bàn ghế, thầy, bạn, sách vở, giấy bút chỉ có trong bàn tay này thôi”. Bác giơ bàn tay trái lên nói tiếp: - “Hồi ấy Bác làm bồi tàu, làm người quét tuyết ở Anh rồi đi làm phụ bếp. Làm việc từ sáng đến tối, suốt ngày không được cầm đến tờ báo mà xem. Đến đêm mới hết việc, mới được đọc sách, đọc báo. Ban ngày muốn học chỉ có một cách là viết chữ lên mảnh da tay này. Cứ mỗi buổi sáng viết mấy chữ rồi đi cọ sàn tàu, cọ thùng, đánh nồi, rửa bát, thái thịt, băm rau, vừa làm vừa nhìn vào da bàn tay mà học. Hết ngày, người thì mồ hôi đầm đìa, chữ cũng mờ đi, cuối buổi đi tắm mới xoá được chữ ấy đi. Coi như đã thuộc. Sáng mai lại ghi chữ mới”..

<span class='text_page_counter'>(22)</span> Sách Hồ Chí Minh, đồng chí của chúng ta gồm nhiều hồi ký của các bạn Pháp viết, Nhà xuất bản Xã hội Pari in năm 1970 có trích một đoạn Bác trả lời phóng viên A.Kan (báo Nhân Đạo của Đảng Cộng sản Pháp) như sau: - “Tôi không có hạnh phúc được theo học ở trường đại học. Nhưng cuộc sống đã cho tôi cơ hội học lịch sử, khoa học xã hội và ngay cả khoa học quân sự. Phải yêu cái gì? Phải ghét cái gì? Cũng như tôi, tất cả người Việt Nam cần phải yêu độc lập, lao động, Tổ quốc”. - “Tất nhiên không phải riêng tôi mà toàn thế giới đều kính trọng những nhà báo chân chính. Tôi cũng có thời gian học làm báo, cũng có thời gian tôi bỏ ngòi bút, cầm súng để chống lại kẻ thù, chống lại chủ nghĩa thực dân. Khi tôi còn ở Pháp, khi còn biết ít tiếng Pháp tôi đã là Tổng biên tập, biên tập và phát hành cả một tờ báo”. Bác thường nói với cán bộ: “Học thêm được một thứ tiếng nước ngoài coi như có thêm một chìa khoá để mở thêm một kho tàng tri thức. Việc học là việc suốt đời”.. BÀI HỌC KINH NGHIỆM Qua câu chuyện trên chúng ta học được ở Bác một bài học quý giá của việc học. Bác của chúng ta không hạnh phúc được học ở trường Đại học, nhưng những điều Bác học được là đều từ sự cố gắng tìm tòi, học hỏi ở cuộc sống cũng như ở các nước bạn. Vì thế, chúng ta tự hào là người Việt Nam, là con cháu Bác Hồ, chúng ta hãy biết nỗ lực vươn lên trong học tập cũng như vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống để học cách làm người, và phải biết yêu độc lập – tự do, yêu lao động và yêu tổ quốc. Chúng ta hãy luôn xem sự học là suốt đời để luôn biết cống hiến cho dân tộc những thành quả lao động chân chính trong cuộc đời mỗi con người.. Tấm gương đạo đức của Bác Hồ: Lời nói đi đôi với việc làm Được đăng ngày Thứ tư, 26 Tháng 3 2014 10:52.

<span class='text_page_counter'>(23)</span> Lời nói đi đôi với việc làm, đây là một trong những đạo lý làm người, mà Bác Hồ là một tấm gương sáng cho mọi thế hệ người học tập và làm theo. Bác Hồ nhắc nhở: “Nói cái gì phải cho tin - nói và làm cho nhất trí - làm thế nào cho dân tin”. Trong suốt cuộc đời mình, Người đã giáo dục mọi người và chính bản thân Người đã thực hiện điều đó một cách nghiêm túc và đầy đủ nhất. ở Bác Hồ, lời nói đi đôi với hành động, lý luận đi đôi với thực tiễn, nói là để mà làm, làm phải đúng như điều đã nghĩ, đã nói. Hơn nữa, Người nói ít, nhưng làm nhiều, có những vấn đề đạo đức Người không nói mà chỉ làm. Phải đi sâu vào hành vi đạo đức của Người, chúng ta mới khám phá ra được những tầng bản chất sâu xa, cao đẹp của việc thống nhất giữa lời nói và việc làm là nguyên tắc đạo đức của Bác Hồ, bởi đó là sự thể hiện ở tấm gương đạo đức của bản thân Người và những lời Người răn về đạo đức. Sức thuyết phục mạnh mẽ trong tấm gương đạo đức của Bác Hồ là ở chỗ, dù việc lớn hay nhỏ, đối với Người bao giờ cũng là lời nói đi đôi với việc làm. Bác nêu cho cán bộ đảng viên một luận điểm quan trọng: “Trước mặt quần chúng không phải ta cứ viết lên trán chữ cộng sản mà ta được họ yêu mến. Quần chúng chỉ quý mến những người có tư cách đạo đức. Muốn hướng dẫn nhân dân, mình phải làm mực thước cho người ta bắt chước”… “Tự mình phải chính trước, mới giúp người khác chính. Mình không chính mà muốn người khác chính là vô lý”. “Nếu chính mình tham ô bảo người ta liêm khiết có được không? Không được. Mình trước hết phải siêng năng trong sạch thì mới bảo người ta trong sạch, siêng năng được”… Vậy là, Bác Hồ đã dạy chúng ta rằng nói và làm là tự bản thân mỗi người, bản thân người được nói để người khác nghe theo thì phải là con người lòng dạ trong sáng, phải chính tâm, phải thật sự là tấm gương. Người đề xuất toàn dân tiết kiệm gạo để giúp đồng bào bị đói, thì Người thực hiện: “Lúc chúng ta nâng bát cơm ăn, nghĩ đến kẻ đói khổ chúng ta không khỏi động lòng. Vậy tôi đề nghị với đồng bào cả nước và tôi xin thực hành trước, cứ 10 ngày nhịn ăn một bữa, mỗi tháng nhịn 3 bữa. Đem gạo đó (mỗi bữa một bơ) để cứu dân nghèo”. Những năm Bác sống và làm việc tại Khu Phủ Chủ tịch, khi kinh tế khó khăn, đời sống của nhân dân còn nghèo khó, mọi người ăn cơm độn ngô, khoai, sắn, Bác bảo cán bộ, nhân dân ăn độn bao nhiêu phần trăm, độn cho Bác từng ấy giống như cán bộ, nhân dân. Khi về thăm các địa phương, Bác mang cơm nắm với muối vừng để tiết kiệm gạo, tiền của nhân dân, Bác nói: “Người ta dọn ra một bữa cơm sang, có khi Bác chẳng ăn đâu, nhưng rồi để lại cái tiếng đấy: Bác Hồ đến thăm cũng làm một bữa cơm sang, cũng điều người này, người khác từ giao tế sang, chuẩn bị cả buổi. Thế là tự Bác bao che cho cái chuyện xôi thịt. Như thế nắm cơm theo ăn cho tiện, ăn no rồi đến làm việc”. Khi ăn cơm không bao giờ Bác để rơi một hạt cơm, Bác bảo một hạt cơm là một giọt mồ hôi của người nông dân. Đúng như đồng chí Phạm Văn Đồng đã nói: Ăn cơm với Cụ hàng trăm lần, lần nào cũng thấy Cụ tém vén không để rơi một hạt cơm. Bởi vì Cụ quý và tiết kiệm công sức của người làm ra lúa gạo. Chuyện nhỏ đức lớn hài hoà ở một con người. Người khuyên cán bộ phải cần, kiệm, liêm, chính, phải thật sự là người đầy tớ của nhân dân, và chính Bác làm gương trước sống giản dị, thanh bạch, khiêm tốn để làm đúng điều Người dạy: “Cán bộ Đảng, chính quyền ngay cả Bác là cán bộ cao nhất đều là đầy tớ của nhân dân, phải hết lòng hết sức phục vụ nhân dân, phải cần, kiệm, liêm, chính”. Bởi thế, việc Người làm là khước từ ở ngôi nhà sang trọng thuộc thời Toàn quyền Đông Dương, mà chỉ ở ngôi nhà của người công nhân phục vụ Toàn quyền Pháp thời đó; đi dép lốp, mặc áo vá vai, dùng loại ô tô xoàng nhất, cũ nhất, chính là “cái phúc của dân, đừng bỏ cái phúc đó đi”. Mùa hè nóng bức, Bác dùng chiếc quạt lá cọ, Bác bảo: Bác làm như thế để dành điện phục vụ cho sản xuất, dành điện phục vụ sinh hoạt cho nhân dân....

<span class='text_page_counter'>(24)</span> Bác Hồ làm những việc như thế, để thực hiện điều Người nói: “Cơm chúng ta ăn, áo chúng ta mặc, vật liệu chúng ta dùng, đều do mồ hôi nước mắt của nhân dân mà ra. Vì vậy, chúng ta phải đền bù xứng đáng cho nhân dân. Muốn làm được như vậy, chúng ta phải cố gắng thực hiện, cần, kiệm, liêm, chính” và “Ai chẳng muốn no cơm, ấm áo, nhưng cuộc sống vật chất hết đời người là hết. Còn tiếng tăm tốt xấu truyền đến ngàn đời sau”. Cán bộ, đảng viên nếu làm theo được những việc như trên sẽ thật sự quan liêm - mà quan liêm thì dân hạnh phúc và sẽ đẩy thuyền đi; và sẽ chẳng có những loại quan tham - mà quan tham nhiều thì dân khổ, nước nguy. Người dạy mọi người chống chủ nghĩa cá nhân, thì Người đã nêu gương chống sùng bái cá nhân. Trong suốt thời kỳ đi tìm đường cứu nguy cho dân tộc, đến cả thời kỳ đứng đầu Nhà nước, và cho đến lúc ra đi “gặp Cụ Các Mác, Cụ Lênin”, cũng như những con người thật sự vĩ đại khác, Bác Hồ không bao giờ nghĩ mình là bậc vĩ nhân, không bao giờ đặt cái tôi cao hơn dân tộc và sự nghiệp của dân tộc, cho dù Bác là con người tiêu biểu nhất của dân tộc. Người chỉ ôm ấp một ước nguyện “làm sao cho nước ta hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành”. Và cả cuộc đời Người đã phấn đấu cho ước nguyện đó, cho mục tiêu cao cả đó. Bác Hồ dạy chúng ta: “Đem lòng chí công mà đối với người, với việc”, “Làm bất cứ việc gì cũng đừng nghĩ đến mình trước”, “Không ham người tâng bốc mình”, thì Người nêu tấm gương sáng sống chân thành khiêm tốn, sống cho dân, vì dân, sống cho đời chứ không sống cho mình. Vào dịp kỷ niệm Ngày sinh của mình, Người thường tìm cách vắng nhà để tránh việc mọi người đến chúc thọ, tặng quà. Bác làm việc này để thực hiện điều Người dặn các cơ quan, các địa phương là đến ngày sinh của Người không tổ chức kỷ niệm chúc thọ Người để tránh lãng phí thời giờ, tiền bạc. Khi đi vào cõi trường sinh, Người dặn không tổ chức điếu phúng linh đình để tiết kiệm tiền bạc của nhân dân... Bác khuyên mọi người sống trong sạch, không tham lam, không tham tiền tài danh vọng, không cậy quyền thế mà ăn của đút, đục khoét, thì Bác đã làm những việc quang minh chính đại, để cán bộ, đảng viên nhất là những người có chức, có quyền bây giờ phải làm theo gương Bác, mà xem mình để khỏi phạm vào vòng tội lỗi. Đồng bào Thái Bình gửi biếu Bác 2 chai nước mắm, Bác san sẻ quà đó với người khác cùng hưởng: “Hôm chủ nhật đồng bào Thái Bình có cho tôi 2 chai nước mắm làm bằng tôm. “Vật khinh tình trọng”, từ chối không được, tôi phải nhận lấy cho bằng lòng anh em. Nay tôi xin gửi biếu Cụ 1 chai, và xin chúc Cụ mạnh khoẻ”; Lần Bác tới thăm xí nghiệp May X (nay là Công ty May X), xí nghiệp có gửi biếu Bác bộ quần áo ka ki, Bác nhận và sau đó Bác gửi thư và quà cảm ơn: “Bác cảm ơn các cô, các chú biếu Bác bộ quần áo, Bác đã nhận rồi, nay Bác xin gửi lại để làm phần thưởng thi đua”; Trong dịp Bác sang thăm Liên Xô, Uỷ ban Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô gửi cho Bác 4000 rúp, đồng chí thư ký của Bác 1000 rúp. Trước khi rời Mạc Tư Khoa, Bác đã gửi lại Uỷ ban Trung ương Đảng Liên Xô 5000 rúp đó... Nói đi đôi với làm mà Bác Hồ dạy chúng ta, và những việc Bác làm để làm “mực thước” cho mỗi chúng ta, đó chính là lẽ sống “Thật” và “Thật sự”. Vì “Thật” đối lập với giả, với dối. “Thật sự” đối lập với qua loa, nửa vời. Đó là thứ thuốc: “Thuốc hay đắng miệng chữa được bệnh; lời thẳng trái tai lợi cho việc làm” (Khổng Tử) - làm thứ vũ khí hữu hiệu để chống lại những kẻ gian giảo, xảo quyệt nói không đúng với làm, nói một đằng làm một nẻo, dùng lời nói để giấu diếm tội lỗi làm trắng đen lẫn lộn, chính tà bất nhất. Như Bác đã chỉ cho chúng ta rõ: “Có những kẻ miệng thì nói phụng sự Tổ quốc, phụng sự nhân dân, nhưng bị vật chất dỗ dành mà phạm vào tham ô, lãng phí, hại đến Tổ quốc, nhân dân”. Sự xuống cấp nghiêm trọng về đạo đức từ nhiều năm nay ở một bộ phận người có chức có quyền đã biến chất nhưng vẫn giữ vai trò lãnh đạo, quản lý, đang làm băng hoại nền tảng đạo đức xã hội, băng hoại truyền thống nhân văn của dân tộc, đang là thách thức lớn.

<span class='text_page_counter'>(25)</span> nhất của công cuộc đổi mới đất nước, là nguy cơ đe doạ sự sống còn của chế độ ta, đang làm mất thanh danh uy tín của Đảng, Nhà nước, làm xói mòn lòng tin của nhân dân vào Đảng, vào chế độ. Đồng chí Tổng Bí thư của Đảng Nguyễn Phú Trọng đã nói tại Hội nghị Trung ương lần thứ tư khoá XI: “Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống, tệ tham nhũng, lãng phí hư hỏng trong một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên, kể cả cấp cao chưa được đẩy lùi mà thậm chí ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn, làm xói mòn lòng tin đối với Đảng”. Đảng ta phát động phong trào “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Bác Hồ”. Hội nghị Trung ương lần thứ tư khoá XI đã ra Nghị quyết “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay” đáp ứng đúng ý Đảng, lòng dân và thực chất đây đúng là phong trào của đạo lý làm người, thành người, trong đó có nguyên tắc “Nói đi đôi với làm” - một nguyên tắc mà Bác Hồ đặc biệt chú ý nêu gương để cán bô, đảng viên noi theo, tu dưỡng. Bác đã nói: “Nói miệng, ai cũng nói được. Ta cần phải thực hành. Kháng chiến, kiến quốc, ta phải cần kiệm. Nhưng tự mình phải cần và kiệm trước đã. Trước hết, mình phải làm gương, gắng làm gương, gắng làm gương trong anh em và khi đi công tác, gắng làm gương cho dân. Làm gương về cả ba mặt: Tinh thần, vật chất và văn hoá. Không có gì là khó. Khó như cách mạng mà ta đã làm được và đã thành công. Muốn làm được ta phải: Quyết tâm, trí tâm và đồng tâm. Ta nhớ ba chữ ấy, thực hành làm gương nêu ba chữ ấy lên, tất cả các đồng chí phải thành công”. Theo lời Bác dạy và việc Bác đã làm, lúc này cần lắm ở mỗi cán bộ, đảng viên, đặc biệt những người lãnh đạo nhất là những lãnh đạo cấp cao hãy làm những việc gương mẫu dù là nhỏ còn gấp ngàn lần những lời nói suông./.. Những câu chuyện về Bác Hồ 14/05/2014. .   . Chắc trong mỗi chúng ta ai cũng đã từng đọc ít nhất dăm ba mẩu chuyện của Bác Hồ và có thể kể tên như: Đôi dép Bác Hồ, Quả táo của Bác Hồ, Nước nóng nước nguội … Mỗi mẩu chuyện là một bài học sâu sắc cho người đọc. Không chỉ có những mẩu chuyện mà Bác Hồ còn có những câu nói dành cho thanh niên - đó là những lời dạy, lời khuyên, lời động viên có sức mạnh vô cùng to lớn đối với thế hệ trẻ “Mỗi năm khởi đầu từ mùa xuân. Một đời người khởi đầu từ tuổi trẻ. Tuổi trẻ là mùa xuân của xã hội”..

<span class='text_page_counter'>(26)</span> Đọc những mẩu chuyện, những câu nói của Bác Hồ khiến cho chúng ta không chỉ dừng lại những suy nghĩ khi câu chuyện, câu nói đã kết thúc mà những mẩu chuyện, câu nói còn theo ta mãi trong những lúc ta ăn, ta ngủ, ta làm việc, ta vui chơi … Vì những câu chuyện, câu nói ấy nó không cao xa, không khó nhớ, không chỉ trong một vài không gian, thời gian nhất định mà nó thật gần gũi, bình dị, gắn liền với những hoạt động hàng ngày của chúng ta. Do đó, trong hoạt động Đoàn suốt thời gian qua tôi thường vận dụng những mẩu chuyện, câu nói của Bác vào trong công việc như là một cách răn mình, góp ý cho đồng đội, đồng chí ngày càng hoàn thiện hơn và làm tốt hơn công việc được phân công. II/ NỘI DUNG:. Mở đầu cho phần báo cáo của tôi, tôi xin dành ít phút để kể tóm tắt cho các bạn nghe ba mẩu chuyện của Bác Hồ đó là: Thời gian quý báu lắm, Bỏ thuốc lá, Những đêm giao thừa Bác đến thăm người nghèo. 1/ CÂU CHUYỆN: THỜI GIAN QUÝ BÁU LẮM. Sinh thời, Bác Hồ của chúng ta yêu cái gì nhất, ghét cái gì nhất? Kể cũng hơi khó trả lời cho thật chính xác, bởi ở ta không có thói quen “tự bạch” và kín đáo, ý nhị vốn là một đặc điểm của lối ứng xử phương Đông. Tuy nhiên, theo dõi qua tác phẩm, hoạt động và sinh hoạt đời thường, điều ta có thể thấy rõ cái mà Người ghét nhất, “ghét cay, ghét đắng, ghét vào tận tâm” là các thói quan liêu, tham nhũng, xa hoa, lãng phí tiền bạc và thời gian của nhân dân. Ở một mức độ khác, thấp hơn, những người có điều kiện tiếp xúc và làm việc với Bác Hồ, điều thấy rõ nhất là Bác rất khó chịu khi thấy cán bộ làm việc không đúng giờ. Năm 1945, mở đầu bài nói chuyện tại lễ tốt nghiệp khoá V Trường huấn luyện cán bộ ViÖt Nam, Người thẳng thắn góp ý: “Trong giấy mời tới đây nói 8 giờ bắt đầu, bây giờ 8 giờ 10 phút rồi mà nhiều người chưa đến. Tôi khuyên anh em phải làm việc cho đúng giờ, vì thời gian quý báu lắm”. Trong kháng chiến chống Pháp, một đồng chí cấp tướng đến làm việc với Bác sai hẹn mất 15 phút, tất nhiên là có lý do: mưa to, suối lũ, ngựa không qua được. Bác bảo: - Chú làm tướng mà chậm đi mất 15 phút thì bộ đội của chú sẽ hiệp đồng sai đi bao nhiêu?. Hôm nay chú đã chủ quan, không chuẩn bị đầy đủ các phương án, nên chú đã không giành được chủ động. Một lần khác, Bác và đồng bào phải đợi một đồng chí cán bộ đến để bắt đầu cuộc họp. Bác hỏi: - Chú đến chậm mấy phút? - Thưa Bác, chậm mất 10 phút ạ!.

<span class='text_page_counter'>(27)</span> - Chú tính thế không đúng, 10 phút của chú phải nhân với 500 người đợi ở đây. Bác quý thời gian của mình bao nhiêu thì cũng quý thời gian của người khác bấy nhiêu, vì vậy thường không bao giờ để bất cứ ai phải đợi mình. Năm 1953, Bác quyết định đến thăm lớp chỉnh huấn của anh chị em trí thức, lúc đó đang bước vào cuộc đấu tranh tư tưởng gay go. Tin vui đến làm náo nức cả lớp học, mọi người hồi hộp chờ đợi. Bỗng chuyển trời đột ngột, mây đen ùn ùn kéo tới, rồi một cơn mưa dồn dập, xối xả, tối đất, tối trời, hai ba tiếng đồng hồ không dứt. Ai cũng xuýt xoa, tiếc rẻ: mưa thế này, Bác đến sao được nữa, trời hại quá. Giữa lúc trời đang trút nước, lòng người đang thất vọng, thì từ ngoài hiên lớp học có tiếng rì rào, rồi bật lên thành tiếng reo át cả tiếng mưa ngàn, suối lũ: - Bác đến rồi, anh em ơi! Bác đến rồi! Trong chiếc áo mưa ướt sũng nước, quần sắn đến quá đầu gối, đầu đội nón, Bác hiện ra giữa niềm ngạc nhiên, hân hoan và sung sướng của tất cả mọi người. Về sau, anh em được biết: giữa lúc Bác chuẩn bị đến thăm lớp thì trời đổ mưa to. Các đồng chí làm việc bên cạnh Bác đề nghị Bác cho báo hoãn đến một buổi khác. Có đồng chí đề nghị tập trung lớp học ở một địa điểm gần nơi ở của Bác... Nhưng Bác không đồng ý: “Đã hẹn thì phải đến, đến cho đúng giờ, đợi trời tạnh thì biết đến khi nào? Thà chỉ một mình Bác và một vài chú nữa chịu ướt còn hơn để cho cả lớp học phải chờ uổng công!”. Ba năm sau, giữa thủ đô Hà Nội đang vào xuân, câu chuyện có thêm một đoạn mới. Vào dịp tết cổ truyền của dân tộc, hàng trăm đại biểu các tầng lớp nhân dân thủ đô tập trung tại Uỷ ban Hành chính thành phố để lên chúc tết Bác Hồ. Sắp đến giờ lên đường, trời bỗng đổ mưa như trút. Giữa lúc mọi người còn đang lúng túng thu xếp phương tiện cho đoàn đi để Bác khỏi phải chờ lâu thì bỗng xịch, một chiếc xe đậu trước cửa. Bác Hồ từ trên xe bước xuống, cầm ô đi vào, lần lượt bắt tay, chúc tết mỗi người, trong nỗi bất ngờ rưng rưng cảm động của các đại biểu. Thì ra, thấy trời mưa to, thông cảm với khó khăn của ban tổ chức và không muốn các đại biểu vì mình mà vất vả, Bác chủ động, tự thân đến tại chỗ chúc tết các đại biểu trước. Thật đúng là mối hằng tâm của một lãnh tụ suốt đời quên mình, chỉ nghĩ đến nhân dân, cho đến tận phút lâm chung, vẫn không quên dặn lại: “Sau khi tôi đã qua đời, chớ nên tổ chức điếu phúng linh đình, để khỏi lãng phí thời giờ và tiền bạc của nhân dân”. 2/ CÂU CHUYỆN: BỎ THUỐC LÁ.

<span class='text_page_counter'>(28)</span> Hút thuốc lá là thú vui duy nhất của Bác như Bác thường nói. Nhưng từ khi bị bệnh, theo lời khuyên của Hội đồng thầy thuốc, Bác có kế hoạch quyết tâm bỏ dần. Bác nói: - Bác hút thuốc từ lúc còn trẻ nay đã thành thói quen, bây giờ bỏ thì tốt nhưng không dễ, các chú phải giúp Bác bỏ tật xấu này. Rồi Bác tự đề ra chương trình bỏ thuốc dần dần. Lúc đầu là giảm số lượng điếu hút trong ngày. Khi thèm hút thuốc Bác làm một việc gì đó để thu hút sự chú ý, tập trung. Tuổi đã già phải làm như vậy thật quá vất vả. Tập một thói quen, bỏ một thói quen không dễ chút nào. Phải có một nghị lực phi thường mới làm được. Bác bảo đồng chí giúp việc để cho Bác một vỏ lọ Pênixilin ở nơi làm việc và phòng nghỉ. Hút chừng nửa điếu Bác dụi đi để vào lọ đó. Sau hút lại nửa điếu để dành. Anh em can bảo thuốc lá hút dở không có lợi, Bác bảo: “Nhưng hút để có cữ”. Với cách làm đó, Bác đã giảm từ cả bao xuống còn ba, bốn điếu một ngày. Cứ như vậy Bác hút thưa dần. Đầu tháng 3-1968, nhân khi bị cảm ho nhẹ, Bác tự quyết định bỏ hẳn. Mấy ngày sau, trong một tuần lễ anh em vẫn để gói thuốc trên bàn làm việc của Bác, nhưng Bác không dùng. Một tháng sau, khi tiếp đồng chí Vũ Quang, lúc ấy là Bí thư Trung ương Đoàn Thanh niên Lao động Việt Nam, Bác nói: Bác bỏ thuốc lá rồi, chú về vận động thanh niên đừng hút thuốc lá. Sau này Bác có bài thơ Vô đề: “Thuốc kiêng rượu cữ đã ba năm, Không bệnh là tiên sướng tuyệt trần. Mừng thấy miền Nam luôn thắng lớn, Một năm là cả bốn mùa Xuân” 3/ CÂU CHUYỆN: NHỮNG ĐÊM GIAO THỪA BÁC ĐẾN VỚI NGƯỜI NGHÈO. Xuân Tân Tỵ, năm 1941, Bác mới được đặt chân trở về giữa lòng Tổ quốc thân yêu sau đúng 30 năm trời ra đi tìm đường cứu nước (1911-1941). Hành trang theo Bác trở về vẻn vẹn chỉ có một chiếc va ly xách tay bằng mây, trong đựng hai bộ quần áo đã cũ và tập tài liệu Con đường giải phóng tập hợp những bài giảng trong lớp huấn luyện ở Nậm Quang (Quảng Tây, Trung Quốc) do Bác phụ trách vừa mới kết thúc trước Tết mấy hôm. Mùa Xuân năm ấy, từ hang Pác Bó đã ra đời một bài thơ xuân tuyệt đẹp của Bác Hồ: "Non xa xa, nước xa xa Nào phải thênh thang mới gọi là Đây suối Lênin, kia núi Mác Hai tay xây dựng một sơn hà"..

<span class='text_page_counter'>(29)</span> Chỉ hơn bốn năm sau, ngày 2-9-1945, sơn hà của Tổ quốc đã được thu về một mối, từ Lạng Sơn đến mũi Cà Mau. Hồ Chí Minh trở thành vị Chủ tịch đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà. Và mùa Xuân độc lập đầu tiên, Xuân Bính Tuất năm 1946 đã trở về trên toàn cõi đất nước với một sắc màu khác lạ làm gợi nhớ đến một thời Nghiêu Thuấn xa xưa. Vào thời khắc mọi gia đình quây quần bên nhau chuẩn bị đón giao thừa thì vị Chủ tịch nước xắn quần, bước thấp bước cao đến các ngõ hẻm ở phố Sinh Từ, phố Hàng Lọng... để được chính mắt nhìn thấy cảnh Tết vừa, Tết nghèo của bà con lao động Hà Nội mới vừa thoát khỏi ách thực dân phong kiến. Chính trong cuộc "vi hành" đêm Ba mươi Tết của mùa Xuân độc lập đầu tiên đó, Bác Hồ đã chứng kiến cảnh gia đình một người đạp xích lô "Tết mà không có Tết" ngoài một nén hương đang cháy dở trên bàn, còn chủ nhà thì đang đắp chiếu nằm mê mệt vì ốm. Bác đã xúc động lấy khăn lau nước mắt, lặng lẽ bước ra khỏi nhà, bảo đồng chí thư ký ghi lại địa chỉ để hôm sau báo cáo cho đồng chí Chủ tịch Hà Nội biết. Cũng đêm Ba mươi Tết Bính Tuất đó, đúng giờ giao thừa, khi Đài Tiếng nói Việt Nam truyền khi khắp đất nước lời chúc mừng năm mới của Chủ tịch Hồ Chí Minh, thì chính Người lại đang vui Xuân cùng nhân dân ở đền Ngọc Sơn, trong vai một cụ già cùng cháu đi hái lộc. Lần đầu tiên nhân dân Hà Nội, nhân dân cả nước, được hưởng một mùa Xuân mới mẻ, giao thừa nghe đọc thư chúc Tết của Bác Hồ: "Hỡi đồng bào cả nước! Hôm nay là mùng một Tết năm Bính Tuất, ngày Tết đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà. Tôi thay mặt Chính phủ chúc đồng bào năm mới muôn sự tốt lành". Cuối thư là một bài thơ ngắn: "Trong năm Bính Tuất mới Muôn việc đều tiến tới Kiến quốc chóng thành công Kháng chiến mau thắng lợi". Kể từ mùa Xuân đầu tiên đó, suốt 24 năm làm Chủ tịch nước, mỗi lần Tết đến, Xuân về, Bác lại nghĩ đến dân, lo sao cho dân có một mùa xuân ấm no, hạnh phúc. Thường thì trước Tết ba tháng, Bác đã nhắc các cơ quan, các ngành chuẩn bị Tết cho dân. Riêng Bác cũng tự mình chuẩn bị sớm ba việc. Tìm ý thơ cho bài thơ mừng năm mới, nhắc văn phòng chuẩn bị thiếp "Chúc Mừng Năm Mới" để kịp gửi đến những nơi xa xôi nhất, kể cả bộ đội ở các vùng rừng núi, hải đảo xa xôi và cán bộ công tác ở nước ngoài. Và cuối cùng là một chương trình đi thăm dân không thể thiếu đối với Bác, một chương trình riêng mà chỉ Bác và các đồng chí cảnh vệ biết..

<span class='text_page_counter'>(30)</span> Tối Ba mươi Tết năm 1960, Bác đến thăm gia đình mẹ con chị Tín, một lao động nghèo ở phố Hàng Chĩnh, Hà Nội. Chiều mùng hai Tết năm 1961, Bác đến Văn Miếu dự buổi bình thơ Xuân của các cụ. Mùng hai Tết năm 1962, Bác đến thăm các cháu học sinh miền Nam ở Hải Phòng. Chiều 29 Tết năm 1963, Bác cải trang thành một cụ già theo cháu đi chợ hoa và chợ Đồng Xuân... Tất cả đều bí mật bất ngờ và do đó bao giờ cũng tạo hiệu quả lớn. Như Tết năm 1960, nếu Bác chỉ đến thăm các gia đình theo chương trình của các cơ quan đã bố trí thì làm sao Chủ tịch nước biết được gần đến giao thừa rồi mà chị Tín vẫn còn phải đi gánh nước thuê đổi gạo để sáng mai mùng một Tết có cơm ăn cho bốn đưa con của mình. Gặp Bác, chị Tín xúc động để rơi cả đôi thùng gánh nước xuống đất, run run cầm lấy bàn tay của Bác: - Cháu không ngờ lại được Bác đến thăm... Chỉ nói được vậy, chị đã oà lên khóc nức nở. Vị Chủ tịch nước đã an ủi chị: - Bác không đến thăm những gia đình như cô thì thăm ai... Và Bác đã vào nhà thăm hỏi khá lâu năm mẹ con chị Tín. Gọi là nhà nhưng đâu có phải là nhà mà là một cái chái như một túp lều. Chồng chị Tín là công nhân khuân vác ở bến Phà Đen đã mất cách đó bốn năm, còn chị thì cho đến lúc này vẫn chưa có việc làm ổn định. Cảnh nghèo của gia đình đã phũ phàng hiện ra trước mắt Bác. Trên chiếc bàn gỗ mục chỉ có một nải chuối xanh và một gói kẹo. Đúng là "Ba mươi Tết mà không có Tết". Cách đây 15 năm, Tết độc lập đầu tiên, Bác đã đau lòng chứng kiến cảnh một gia đình "Tết mà không có Tết" ở ngõ hẻm Sinh Từ. Đó là khi đất nước mới thoát khỏi vòng nô lệ. Còn bây giờ, kháng chiến đã thắng lợi, hoà bình đã sáu năm, mà lại còn cái cảnh này sao? Không phải ở đâu xa mà ở ngay Thủ đô Hà Nội... Vậy còn bao nhiêu gia đình như thế này ở khắp mọi miền đất nước? Cứ ngồi nghe báo cáo thì đâu cũng là no ấm, tươi vui... Đêm ấy, trên đường về, ngồi trên xe, Bác Hồ trầm ngâm suy nghĩ. Vẻ đăm chiêu thoáng hiện trên gương mặt của Người. Bác đã từng tâm sự với các đồng chí phục vụ: "Một ngày dân chưa đủ ăn, áo chưa đủ mặc, các cháu chưa được học hành, mọi người còn khổ thì Bác ăn không ngon, ngủ không yên". Về đến nhà, các đồng chí Bộ Chính trị đang chờ Bác để chúc mừng năm mới. Mọi người băn khoăn khi thấy Bác không vui. Bác kể lại hoàn cảnh gia đình chị Tín cho mọi người nghe. Cuối câu chuyện Bác nói "Ta có chính quyền trong tay, nhưng chính quyền đó chưa thực sự là do dân, vì dân. Một số lãnh đạo các địa phương còn quan liêu và nặng về hình thức. Họ không chịu đi sâu, đi sát quần chúng, nên phục vụ quần chúng chưa tốt. Nếu chúng ta chỉ nghe báo cáo của họ thì sẽ không bao giờ nắm được chính xác tình hình để có chủ trương, nghị quyết đúng đắn. Đảng quan liêu, chính quyền quan liêu, thực sự là một nguy cơ đối với đất nước chúng ta..

<span class='text_page_counter'>(31)</span> III/ Ý NGHĨA CỦA CÁC CÂU CHUYỆN - LIÊN HỆ VÀO TRONG CÔNG TÁC ĐOÀN :. Từ những câu chuyện trên chúng ta rút ra được điều gì? Câu chuyện thứ 1- Thời gian quý báu lắm: Trong câu chuyện, Bác đã chỉ ra rằng “Thời gian là quý báu lắm”, mỗi một giờ, một phút, một giây, đều có ý nghĩa của nó. Chúng ta phải luôn sử dụng hiệu quả quỹ thời gian, luôn hết sức tiết kiệm không để lãng phí. Càng quý thời gian của mình bao nhiêu, chúng ta càng phải quý thời gian của người khác bấy nhiêu. Bên cạnh việc khẳng định sự quý báu của thời gian, Bác cũng chỉ ra phong cách làm việc của cán bộ. Trong câu chuyện, sở dĩ một đồng chí cấp tướng đến sai hẹn mất 15 phút không phải là do trời mưa, suối lũ, ngựa qua không được mà điều cốt yếu, Bác đã chỉ ra là do “Chú đã chủ quan, không chuẩn bị đầy đủ các phương án, nên chú đã không giành được chủ động”. Trong cuộc sống cũng vậy người lãnh đạo cần phải có cái “Tâm” và cái “Tầm”. Cái “Tâm” chính là đạo đức, là phong cách, lề lối làm việc, người lãnh đạo phải biết tận dụng thời gian hết lòng phục vụ nhân dân, không được nhũng nhiễu, gây phiền hà cho dân. Còn cái “Tầm” chính tầm nhìn chiến lược của người lãnh đạo. Chúng ta chỉ làm một phép tính đơn giản: Nếu một người cán bộ, trước đây mỗi ngày giải quyết 10 công việc cho 10 người dân, mỗi người hết 15 phút, nay nhờ lên kế hoạch cụ thể, xác thực, nâng cao năng suất làm việc, giải quyết mỗi công việc còn 10 phút. Như vậy 10 người tiết kiệm được 50 phút cho dân để họ chăm lo lao động sản xuất. Hàng trăm, hàng ngàn cán bộ làm được như vậy thì mỗi ngày cả nước ta tiết kiệm được hàng triệu phút cho nhân dân. Như thế dân ta chẳng mấy chốc mà giàu, nước chắc chắn sẽ mạnh “Sánh vai với các cường quốc năm châu”. => Liên hệ vào trong công tác Đoàn: Trong hoạt động Đoàn hiện nay, việc đảm bảo giờ giấc chưa được các cấp bộ Đoàn và đoàn viên thực hiện một cách triệt để. Mời sinh hoạt chi đoàn, hay hội họp giấy mời là 7 giờ nhưng 7 giờ 30 vẫn chưa bắt đầu. Từ đó đã lãng phí thời gian rất nhiều của nhiều đoàn viên tham dự; thêm nữa làm cho những bạn thực hiện nghiêm túc về thời gian cảm thấy không được tôn trọng và nếu cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy sẽ tạo thành một thói quen không tốt trong giới trẻ - Đó là mỗi người đều nghĩ rằng thời gian tổ chức cuộc họp đều trễ hơn thư mời nên luôn luôn đi trễ. Tuy nhiên vấn đề gì cũng có hai mặt, không phải việc tổ chức sinh hoạt, hội họp trễ giờ là do BTC mà còn do mỗi đoàn viên chúng ta - Những người tham dự thường xuyên đến trễ hơn giờ họp - do đó thiếu thành phần cuộc họp nên BTC phải chờ đợi từ đó gây ra sự lãng phí lớn về thời gian. Do đó để khắc phục tình trạng này, mỗi cấp bộ Đoàn và đoàn viên chúng ta cần khắc phục việc đi trễ, chúng ta cần phải biết quý trọng thời gian của mình và của người khác, phải sử dụng thời gian cho thật hiệu quả để tăng năng suất lao động, với lượng thời gian bị lãng phí thường xuyên ấy.chúng ta có thể làm được nhiều việc có ích hơn cho công việc và cuộc sống của mỗi người. Thiết nghĩ, đây là một trong những việc cần làm để nâng chất hoạt động của Đoàn..

<span class='text_page_counter'>(32)</span> Câu chuyện thứ 2 - Bỏ thuốc lá: Câu chuyện Bác Hồ bỏ thuốc là một minh chứng cho đạo đức “Nói đi đôi với làm” của Bác và cũng cho ta thấy được ý chí kiên cường, luôn luôn vượt gian khổ để rèn luyện bản thân của vị lãnh tụ kính yêu.Trong lớp trẻ ngày hôm nay nhiều nam thanh niên đôi khi muốn chứng tỏ mình bằng những thói quen xấu mà không ý thức được mặt tiêu cực của nó, đặc biệt là hút thuốc. Vì thế câu chuyện của Bác Hồ lại càng là bài học quý báu cho lớp trẻ noi theo. Một việc nhỏ, bình dị trong đời thường, nhưng đã nhắn gửi với đời một thông điệp mang ý nghĩa nhân sinh lớn lao: "Học tập và làm theo tấm gương đạo đức của Bác Hồ, hãy tự chiến thắng mình từ những việc cụ thể, thiết thực trong cuộc sống hàng ngày. => Liên hệ vào trong công tác Đoàn: Trong chúng ta ai cũng hiểu hút thuốc lá là có hại cho sức khỏe con người, không những ảnh hưởng trực tiếp đến người hút mà còn ảnh hưởng môi trường và những người hít phải khói thuốc lá. Theo công bố của Hiệp hội ung thư Hoa kỳ trong khói thuốc lá có chứa hơn 7000 loại hóa chất, trong đó có hơn 250 loại có hại cho sức khỏe bao gồm ít nhất 69 loại có khả năng gây ung thư, hút một điếu thuốc lá tự mình làm mất đi 5,5 phút cuộc sống. Ở Việt Nam theo Điều tra toàn cầu về sử dụng thuốc lá thống kê tại Việt Nam năm 2010 hiện có 15 triệu người hút thuốc lá, là một trong 15 nước có tỷ lệ người hút thuốc lá cao nhất thế giới. Riêng khu vực Asean, Việt Nam là quốc gia thứ ba có số người hút thuốc lá cao nhất sau Indonesia và Philipin. Tỷ lệ phụ nữ bị phơi nhiễm với khói thuốc lá tại nhà là 70% và trẻ em là 50%. Hiện nay ở một số cơ quan, đơn vị phát động không hút thuốc lá tại nơi làm việc, tại cổng ra vào cũng có khẩu hiệu “Cơ quan không thuốc lá”, nhưng thực tế tình trạng hút thuốc lá công khai ở nhiều khu vực trong các cơ quan, đơn vị vẫn diễn ra hàng ngày. Và đáng buồn nhất trong số đó vẫn có nhiều cán bộ Đoàn và đoàn viên. Hút thuốc lá là một thói quen xấu, dẫu biết như vậy nhưng vì sao các bạn đang nghiện không thể bỏ được? Đã là thói quen, nếu không có một ý chí, sự quyết tâm và nghị lực cao để từ bỏ thì khó có thể nào bỏ được. Hoặc nếu người hút tự cho rằng việc hút thuốc lá không là vấn đề gì, không ảnh hưởng đến ai thì cũng không thể nào từ bỏ được. Do đó, tôi mong qua câu chuyện “Bác bỏ thuốc” và những số liệu thống kê về tác hại của thuốc lá, những bạn nào còn đang hút thuốc lá nên giảm dần qua từng ngày và tiến tới bỏ hẳn, để không phải giảm tuổi thọ 5,5 phút cho việc hút một điếu thuốc lá, mà mỗi ngày còn sống trong môi trường trong lành, điều đó sẽ sẽ giúp chúng ta sống vui, sống khỏe và năng suất làm việc ngày càng cao hơn. Đó cũng là thái độ sống tích cực, yêu thương những người xung quanh không phải hít khói thuốc mỗi khi bạn châm điếu thuốc lên. Đó cũng là cách để mọi người gần gũi, thân thiện hơn, không phải tránh xa bạn mỗi khi bạn hút thuốc để bảo vệ sức khỏe cho họ đặc biệt đó còn là điều cần phải làm của mỗi người cán bộ Đoàn vì chúng ta kêu gọi thanh nên không hút thuốc mà chính bản thân ta không làm gương thì khó có thể nào mà vận động được thanh niên. Và các bạn hãy nhờ rằng, từ ngày 1-5-2013, Luật Phòng, chống tác hại của thuốc lá bắt đầu có hiệu lực, trong đó có những quy định về chế tài, xử phạt đối.

<span class='text_page_counter'>(33)</span> với người kinh doanh, buôn bán và người hút thuốc lá nơi công cộng. Do đó, tôi mong các bạn đang hút thuốc hãy sớm có những biện pháp để cai nghiện thuốc lá.. Câu chuyện thứ 3 - Những đêm giao thừa Bác đến thăm người nghèo: Qua câu chuyện ta thấy một tấm lòng vì nước, vì dân, khi người dân no ấm, hạnh phúc thì Bác vui, khi người dân nghèo khổ, cơm chưa đủ no, áo không đủ ấm thì Bác buồn. Đó cũng là tấm lòng của một con người vĩ đại. Đây cũng chính là một bài học lớn về đạo đức mà mỗi cán bộ chúng ta cần học tập. Qua câu chuyện, mong muốn mọi người học tập theo việc làm của Bác, mở rộng tấm lòng nhân ái, chia sẻ giúp đỡ người nghèo khó. => Liên hệ vào trong công tác Đoàn: Dửng dưng, thờ ơ, vô cảm trước nỗi đau của người khác là những biểu hiện thường nhận thấy nhất ở một bộ phận giới trẻ hiện nay. Hội chứng mackeno (Mặc kệ nó) đã trở thành thới quen của một số người trẻ trong đó có không ít là đoàn viên, học sinh, sinh viên. Thái độ hành vi vô cảm đó xuất phát từ sự nhận thức nông cạn, thiển cận, chỉ thấy được lợi ích trước mắt, lợi ích cá nhân, không quan tâm đến người khác. Hướng người trẻ đến với lối sống đẹp, đầy nhân văn, đầy tình người phải là trách nhiệm của tổ chức Đoàn. Để khắc phục tình trạng này các cấp bộ Đoàn cần phát động các phong trào tình nguyện, sống vì cộng đồng, các chương trình xây dựng nhà tình bạn, nhà khăn quàng đỏ …để giúp các bạn trẻ biết sống vì người khác, biết chia sẻ với những hoàn cảnh kém may mắn. Từ đó, giúp các bạn trẻ có ước mơ, hoài bão, dám nghĩ, giám làm, giàu lòng nhân ái … Và hơn hết, các cấp bộ Đoàn chúng ta cần dành thời gian để đến thăm hỏi, tìm hiểu về điều kiện sống của đoàn viên, hội viên, đội viên …để có sự giúp đỡ phù hợp, để đề ra những chương trình, kế hoạch sát thực tế hơn, tránh ngồi văn phòng nghe cấp dưới báo cáo toàn những màu hồng của cuộc sống. Trong sự phát triển chung của xã hội, bên cạnh những gia đình đoàn viên, hội viên, đội viên khá giả vẫn còn nhiều gia đình đoàn viên, hội viên, đội viên rất khó khăn cần được tổ chức Đoàn quan tâm. Sự quan tâm ấy không chỉ về vật chất mà còn về tinh thần để tiếp thêm sức mạnh, nghị lực để những bạn có hoàn cảnh khó khăn vươn lên trong cuộc sống. IV/ KẾT LUẬN:. Sinh thời Bác Hồ đã từng dành nhiều tình cảm cho thanh niên thể hiện qua nhiều câu nói như: - Nước nhà thịnh hay suy, yếu hay mạnh một phần lớn là do các thanh niên. Thanh niên muốn làm chủ tương lai cho xứng đáng thì ngay hiện tại phải rèn luyện tinh thần và lực lượng của mình, phải làm việc để chuẩn bị cái tương lai đó”. (Thư gửi các bạn thanh niên, ngày 12/8/1947) - Ưu điểm của thanh niên ta là hăng hái, giàu tinh thần xung phong. Khuyết điểm là ham chuộng hình thức, thiếu thực tế, bệnh cá nhân, bệnh anh hùng. Rất mong toàn thể thanh niên ta ra sức phát triển những ưu điểm và tẩy sạch những khuyết điểm ấy. Huy hiệu của thanh niên ta là “tay cầm cờ đỏ sao vàng tiến lên”. Ý nghĩa của nó là: phải xung phong làm gương mẫu trong công.

<span class='text_page_counter'>(34)</span> tác, trong học hỏi, trong tiến bộ, trong đạo đức cách mạng. Thanh niên phải thành một lực lượng to lớn và vững chắc trong công cuộc kháng chiến và kiến quốc. Đồng thời phải vui vẻ, hoạt bát. Bác mong mỗi cháu và toàn thề các cháu nam nữ thanh niên cố gắng làm tròn nhiệm vụ, để xứng đáng với cái huy hiệu tươi đẹp và vẻ vang ấy”.(Thư gửi thanh niên, tháng 4/1951) - Thanh niên ta phải cố gắng học. Do hoàn cảnh trong xã hội cũ hạn chế nên số đông thanh niên công - nông ta ít được học. Muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội thì nhất định phải có học thức”.(Bài nói chuyện tại Đại hội lần thứ III của Đoàn thanh niên Lao động Việt Nam, ngày 24/3/1961). - Bác rất yêu quý thanh niên: + Vì thanh niên là người tiếp sức cách mạng cho thế hệ thanh niên già, đồng thời là người phụ trách, dìu dắt thế hệ thanh niên tương lai - tức là các cháu nhi đồng. + Vì thanh niên là người xung phong trong công cuộc phát triển kinh tế và văn hóa trong sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội. + Vì thanh niên là lực lượng cơ bản trong bộ đội, công an và dân quân tự vệ, đang hăng hái giữ gìn trật tự trị an, bảo vệ Tổ quốc”. (Bài nói chuyện tại Đại hội toàn quốc lần thứ hai của Hội Liên hiệp thanh niên Việt Nam, ngày 20/12/1961). - Phải không sợ khổ, không sợ khó, thực hiện đâu cần thanh niên có, việc khó có thanh niên, gặp gian khổ phải đi lên phía trước, khi hưởng thụ phải hưởng thụ sau mọi người. (Bài phát biểu tại Hội nghị Cán bộ toàn miền Bắc, tháng 9/1962) - Bác muốn dặn thêm các cháu mấy điều: + Phải luôn luôn nâng cao chí khí cách mạng “trung với nước, hiếu với dân, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng”. Không sợ gian khổ, hy sinh, hăng hái thi đua tăng gia sản xuất và anh dũng chiến đấu, xung phong đi đầu trong sự nghiệp chống Mỹ, cứu nước. + Phải tin tưởng sâu sắc ở lực lượng và trí tuệ của tập thể, của nhân dân. Tăng cường đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau. Nâng cao ý thức tổ chức và kỷ luật. Kiên quyết chống chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa tự do. + Luôn luôn trau dồi đạo đức cách mạng, khiêm tốn và giản dị. Chống kiêu căng, tự mãn. Chống lãng phí, xa hoa. Thực hành tự phê bình và phê bình nghiêm chỉnh, để giúp nhau cùng tiến bộ mãi. + Ra sức học tập nâng cao trình độ chính trị, văn hoá, khoa học kỹ thuật và quân sự để cống hiến ngày càng nhiều cho Tổ quốc, cho nhân dân..

<span class='text_page_counter'>(35)</span> + Luôn luôn chú ý dìu dắt và giáo dục thiếu niên và nhi đồng, làm gương tốt về mọi mặt cho đàn em noi theo”(Thư gửi thanh niên Ngày 2/9/1965) => Kết luận: Do vậy, tổ chức Đoàn của chúng ta cần phải hình thành, hun đúc khát vọng ở các bạn trẻ. Khát vọng được cống hiến, được học tập, được vui chơi, được sống vì mọi người. Khát vọng không chỉ là cái đích để chúng ta đạt tới mà khát vọng phải là sự trăn trở và quyết tâm hành động để thực hiện mục đích ấy trong cuộc sống hằng ngày. Vì vậy trong quá trình tổ chức cho đoàn viên, hội viên, đội viên tham gia các phong trào “xung kích, tình nguyện phát triển kinh tế - xã hội và bảo vệ tổ quốc, vì an sinh xã hội …” thì Đoàn phải nhớ mình không chỉ là “nhà tổ chức” mà còn là “nhà giáo dục”. Cái mạnh hiện nay là của tổ chức Đoàn là tổ chức rất hay, rất chuyên nghiệp nhưng cái yếu của tổ chức Đoàn lại chính là quên đi nhiệm vụ giáo dục của mình. Đoàn đang tự biến mình thành một công ty tổ chức sự kiện. Do đó, trong từng hoạt động Đoàn phải giúp cho đoàn viên, hội viên, đội viên hiểu được ý nghĩa cao đẹp của từng hoạt động, từng phong trào có thế hiệu quả mới được nâng cao và sức lan tỏa của hoạt động ấy ngày càng sâu rộng, từ đó mới hình thành được lớp đoàn viên, hội viên, đội viên sống có nghĩa có tình, có trước có sau! Khát vọng của tuổi trẻ còn được hình thành và hun đúc trong từng đoàn viên, hội viên, đội viên khi họ thật sự ngưỡng mộ những tấm gương cùng trang lứa. Sự ảnh hưởng của những người cùng trang lứa có ý nghĩa quan trọng trong việc định hướng hành vi. Do vậy, từ lối sống đẹp của đoàn viên, hội viên, đội viên, tổ chức Đoàn phải tuyên dương, nhân rộng kịp thời. Từ một hành động đẹp, Đoàn phải nâng lên thành một tính cách điển hình, từ một hành vi cao thượng Đoàn phải phát triển thành một con người tiên tiến. Từ một lớp thanh niên tiên tiến sẽ có những khát vọng đẹp và quyết tâm biến những khát vọng đẹp trở thành hiện thực. Hồ Chủ Tịch đã từng nói: “Người cách mạng phải có đạo đức, không có đạo đức thì dù tài giỏi mấy cũng không lãnh đạo được nhân dân”. Với Bác đạo đức chính là nền tảng cuộc sống, là thước đo, tiêu chí làm người, làm lãnh đạo. Vì thế dù ở bất cứ vị trí, hoàn cảnh nào Bác cũng luôn mẫu mực, đi đầu, là tấm gương đạo đức cho mọi người noi theo. Do đó, qua những câu chuyện, câu nói của Bác tôi mong mỗi chúng ta sẽ có dịp soi rọi lại mình. Ngạn nhữ có câu “Trăm lời giáo huấn không bằng một tấm gương”. Chủ tịch Hồ Chí Minh là một tấm gương cho mỗi chúng ta noi theo và chúng ta - những người thủ lĩnh thanh niên cũng hãy là tấm gương tốt để đoàn viên, hội viên, đội viên. noi theo. Năm 1954 Bác Hồ dạy “Bây giờ đây, hoàn cảnh đấu tranh không đòi hỏi chúng ta phải lấy thân mình lấp lỗ châu mai nữa nhưng người cán bộ, Đảng viên vẫn phải luôn cố gắng rèn luyện” Lời dạy ấy còn nguyên giá trị cho đến ngày nay và mai sau. Hồ Chí Minh, hình ảnh của dân tộc Việt Nam, là cái tầm của dân tộc. Người hạ mình cho vừa tầm mọi người Việt Nam để nâng đỡ mọi người Việt Nam lên tầm Người. Đây, Hồ Chủ Tịch đương tay đỡ chúng ta, chúng ta hãy nâng mình lên! Hành trang Bác chẳng có gì.

<span class='text_page_counter'>(36)</span> Một đôi dép mỏng đã lì chông gai. Cho con núi rộng sông dài Cho con lưỡi kiếm đã mài nghìn năm Cho con cả ánh trăng rằm Có quà có bánh lời thǎm ân tình Bác là Bác Hồ Chí Minh. (BCV Dương Thị Hương - Phó bí thư thành đoàn Mỹ Tho). Bài học về ý thức đúng đắn trách nhiệm của mình trên mọi cương vị, vị trí công tác Ngày đăng: T2, 12/05/2014 - 16:27. Trần Văn Hoà Khoa Xây dựng Đảng. Năm 2014, chúng ta tiếp tục học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh với chuyên đề “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh về nêu cao tinh thần trách nhiệm, chống chủ nghĩa cá nhân, nói đi đôi với làm”, gắn với chủ đề xuyên suốt: “Suốt đời phấn đấu cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư, làm người công bộc tận tuỵ, trung thành của nhân dân, đời tư trong sáng, cuộc sống riêng giản dị” và “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh về phong cách quần chúng, dân chủ, nêu gương, nêu cao trách nhiệm gương mẫu của cán bộ, đảng viên, nhất là cán bộ chủ chốt các cấp”. Là người Việt Nam, chúng ta vinh dự, tự hào được học tập và làm theo tấm gương đạo đức sáng ngời của Bác, người con vĩ đại, vị lãnh tụ kính yêu của dân tộc. Người đã để lại tài sản vô giá là tư tưởng và tấm gương đạo đức trong sáng, mẫu mực, cao đẹp, mãi mãi là nguồn sáng bất tận soi rọi vào mỗi tâm hồn con người Việt Nam, hướng cho mọi người với chân, thiện, mỹ của cuộc sống. Với Người, mỗi hành động, cử chỉ, lời nói, việc làm đều rất gần gũi với đời sống thường nhật của mỗi chúng ta, câu chuyện: “Sự phân công” trích trong cuốn “Kể chuyện Bác Hồ” là bài học sâu sắc nhất về ý thức đúng đắn trách nhiệm của mình trên mọi cương vị, vị trí công tác..

<span class='text_page_counter'>(37)</span> Chuyện kể rằng: - Các cô, các chú nhiều người có đồng hồ ở đây chứ? - Thưa Bác, có ạ! - Các cô, các chú có thấy trên mặt đồng hồ kim giây chạy nhúc nhích suốt ngày đêm, kim phút di chuyển hơi chậm, kim giờ thì rề rề chuyển chỗ, chữ số nằm yên, cái máy nằm trong vỏ đồng hồ, có đúng thế không? - Dạ, đúng ạ! - Đó là sự phân công của bộ máy cái đồng hồ. Nếu giả sử các bộ phận ấy xin thay đổi, cái kim giây nói: “Tôi chạy thế này thì mệt quá, cho tôi chạy chậm lại hoặc nghỉ ít lâu”. Mặt số kêu lên: “Đứng mãi một chỗ chán quá, cho tôi chạy như kim giây”. Bộ máy lại nói: “Tôi làm nhiều việc mà chả ai biết đến, cho tôi làm mặt số”. Các cô, các chú thử nghĩ xem, nếu ta để các bộ phận đồng hồ làm theo ý muốn riêng của mình thì sẽ thế nào? Cả lớp vang lên tiếng cười. Có đồng chí nói: - Thưa Bác, như vậy không còn là đồng hồ nữa ạ! - Trong công tác cách mạng cũng như vậy, tuỳ theo trình độ và yêu cầu mà Đảng và nhân dân giao nhiệm vụ. Ví dụ: Bác được Đảng và nhân dân giao nhiệm vụ làm Chủ tịch nước, đồng chí cảnh vệ lo công tác bảo vệ, đồng chí cấp dưỡng lo nấu ăn, đồng chí văn thư lo việc giấy tờ, mỗi người một việc, như vậy hợp lại mới thành công việc chung. Đó là sự phân công của tổ chức (Trích trong cuốn 117 chuyện kể về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh). Câu chuyện như một lời nhắn nhủ đối với mỗi chúng ta về sự phân công và ý thức về tinh thần trách nhiệm của mình trong công việc. Trong một guồng máy, mỗi người một việc đều có sự phân công cụ thể và liên hệ chặt chẽ nhau, trong sự phân công đó, mỗi người, mỗi bộ phận đều ý thức trách nhiệm chung, không thể làm theo ý muốn riêng lẻ của mình. Có thể nói, mọi nghề, mọi việc đều vinh quang, đều phục vụ nhân dân. Hiểu đúng công việc của mình dù nhỏ, dù khó đều có lợi ích chung là phục vụ nhân dân. Do đó, chúng ta phải an tâm, tận tụy thực hiện nhiệm vụ, không đắn đo, so bì, với công việc phải làm, làm cho đến nơi đến chốn, làm một cách tự giác, theo lương tâm, lương tri, theo nhu cầu nội tâm của cá nhân mình. Nếu làm một cách cẩu thả, làm cho có chuyện, dễ làm khó bỏ, đánh trống bỏ dùi, gặp sao làm vậy,... là không có tinh thần trách nhiệm. Tất cả mọi người, ở mọi địa vị, mọi công tác, mọi hoàn cảnh đều phải có tinh thần trách nhiệm. Ôn lại những bài học quý giá, những việc làm trong sáng của Người sẽ là dịp chúng ta soi chung tấm gương lớn, và mong sao mỗi người chúng ta ở mỗi cương vị, vị trí công tác đều học và làm theo Bác, để khắc phục sự suy thoái đạo đức, lối sống bớt đi những tệ tham nhũng, quan liêu, xa hoa, lãng phí, để xây dựng Đảng ta thật sự trong sạch, vững mạnh, “là đạo đức, là văn minh”./..

<span class='text_page_counter'>(38)</span> Chuyện kể về Bác tuần 2 tháng 6/2013: “Chú ngã có đau không?” học sinh Lê Văn Mong - Chi Đoàn lớp XD11-12 Thứ ba - 11/06/2013 15:27.    Kính thưa Ban Giám Hiệu! Kính thưa Quý thầy cô giáo cùng toàn thể các bạn học sinh thân mến! Tiếp tục thực hiện học tập và làm theo tư tưởng đạo đức và phong cách Hồ Chí Minh năm 2013. Hôm nay được sự phân công của cô giáo chủ nhiệm, em là Lê Văn Mong xin thay mặt lớp XD11-12 kể một câu chuyện về Bác. Câu chuyện có tựa đề “Chú ngã có đau không?”,câu chuyện được trích trong trong cuốn sách “117 chuyện kể về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” Câu chuyện có nội dung như sau: Vào đầu năm 1954, tiết trời đã sang xuân, nhưng ở Việt Bắc vẫn còn rét. Gió Bắc thổi mạnh, mưa phùn lâm râm gây nên cái lạnh buốt, Bác vẫn làm việc rất khuya. Bác khoác chiếc áo bông đã cũ, miệng ngậm điếu thuốc lá thỉnh thoảng lại hồng lên, tiếng máy chữ lách tách, lách tách đều đều… Trời lạnh, nhưng được đứng gác bên Bác, tôi thấy lòng mình như được sưởi ấm lên. Tôi nhẹ bước chân đi vòng quanh lán. Một lần vừa đi, vừa nghĩ, tôi bị thụt chân xuống một cái hố tránh máy bay. Tôi đang tìm cách để lên khỏi hố, chợt nghe có tiếng bước chân về phía mình. Có tiếng hỏi: - Chú nào ngã đấy? Chưa kịp nhận ra ai, thì tôi đã thấy hai tay Bác luồn vào hai nách, chòm râu của Bác chạm vào má tôi. Tôi cố trấn tĩnh lại để nói một lời thì giật mình khi thấy Bác không khoác áo bông, Bác đi tất, một chân có guốc, một chân không, nước mắt tôi trào ra. Vừa kéo, Bác vừa hỏi: - Chú ngã có đau không? Bác sờ khắp người tôi, nắn chân, nắn tay tôi. Rồi Bác nói: - Chú ngã thế đau lắm. Chú cứ ngồi xuống đây bóp chân cho đỡ đau. Ngồi xuống! Ngồi xuống! Tôi bàng hoàng cả người, không tin ở tai mình nữa. Có thật là Bác nói như vậy không! Bác ơi! Bác thương chúng cháu quá! Tôi trả lời Bác: - Thưa Bác, cháu không việc gì ạ. Rồi tôi cố gắng bước đi để Bác yên lòng. Bác cười hiền hậu và căn dặn: “Bất cứ làm việc gì chú cũng phải cẩn thận”. Rồi Bác quay vào. Tôi đứng nhìn theo Bác cho đến lúc lại nghe tiếng máy chữ của Bác kêu lên lách tách, đều đều trên nhà sàn giữa đêm Việt Bắc. Thông qua câu chuyện em rút ra được hai bài học lớn: + Tình yêu thương, sự quan tâm và gần gũi: Đã là con người thì cầnphải sống với nhau có tình, có nghĩa. Dù bất cứ ai, dù chức vụ hay ở cương vị nào, đều rất cần sựquan tâm chia sẻ với bạn bè, đồng nghiệp, và những người xung quanh. + Sự cẩn thận: Khi làm bất cứ việc gì thì cũng cần phải cố gắng tập trung, không được lơ là hoặc chểnh mảng sẽ nguy hiểm hoặc ảnh hưởng tới công việc chung. Các bạn học sinh thân mến! Bản thân tôi và các bạn đều là những “mầm ươm tương lai” của đất nước. Vì vậy chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn nữa trong việc học tập và làm theo tấm gương đạo đức của Bác. Nhân kỷ niệm 65 năm Ngày Bác Hồ ra lời kêu gọi Thi đua ái quốcNgày truyền thống Thi đua yêu nước (11/6/1948-11/6/2013) chúng em hứa sẽ cố gắng thi đua, học tập thật tốt để hưởng ứng lời kêu gọi của Bác xứng đáng là những Thanh niên thế hệ Bác Hồ..

<span class='text_page_counter'>(39)</span> Câu chuyện của em đến đây là hết. Kính chúc quý thầy cô và các bạn học sinh một tuần làm việc và học tập hiệu quả. Nguồn tin: Trường Trung Cấp Xây Dựng TP.HCM Từ khóa: các bạn, học sinh, học tập, đạo đức, câu chuyện, chú ngã, làm việc, lách tách, của bác, ngồi xuống, cố gắng, bất cứ, thi đua, được, không, chân. pageid=3481&ItemID=17032&mid=7347&pageindex=13&siteid=49.

<span class='text_page_counter'>(40)</span>

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×