Đôi Dép
Tác giả: Nguyễn Trung Kiên
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
Hai sắc hoa Ti-gôn
Bài thơ đã từng gây xúc động trong khoảng thời gian dài, gây tranh cãi trên
thi đàn Việt Nam, và sẽ còn tiếp tục là niềm xúc động cả mai sau nữa. Bài
thơ bắt nguồn từ những câu truyện ly kỳ, và sau này còn tiếp tục được thêu
dệt.
Xin trân trọng đăng lại ở đây để các bạn cùng thưởng thức.
HAI SẮC HOA TI-GÔN
T.T.K.H.
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng : "Hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi".
Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp : "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng nghĩ suy".
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trần gian khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm
Trong một ngày vui, pháo nhuộm đường
Từ đấy thu rồi thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo với chồng tôi
Từng mùa thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây trắng
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi ! Người ấy có buồn không ?
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng
Ghen
(Nguyễn Bính)
Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi, và mắt chỉ
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.
**************
Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai,
Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi,
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ,
Đừng tắm chiều nay biển lắm người.
**************
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa.
Mà cô thường xức, chẳng bay xa
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.
**************
Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô.
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào trong giấc mơ.
**************
Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ,
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen
Chân cô in vết trên đường bụi,
Chẳng bước chân nào được giẫm lên.
**************
Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,
Và nghĩa là cô và tất cả,
Cô, là tất cả của riêng tôi.
Quê Hương
(Giang Nam)
Trong khi “Quê Hương” của Đỗ Trung Quân được mọi người thuộc nằm
lòng với” Quê hương là gì hả mẹ?- Mà cô giáo dạy phải yêu?…” thì những
vần thơ “ Quê Hương “ của Giang Nam hẳn cũng không phải là quá xa lạ
với nhiều người. Đã có lúc lũ học trò đùa nhau” Ai bảo chăn trâu là khổ?-
Chăn trâu sướng thấy mồ!:D”
Còn tôi lại mang riêng mình cũng cảm xúc khó tả mỗi khi đọc lại bài thơ
này. Bởi nó gắn bó với những kỉ niệm khó quên của thời học sinh.
QUÊ HƯƠNG
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao.
Những ngày trốn học
Ðuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích
Cách mạng bùng lên,
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ, tôi đi
Cô bé nhà bên - (có ai ngờ)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Ðơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi
Hòa bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bày tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật!
Giặc bắn em rồi, quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Ðau xé lòng anh, chết nửa con người!
Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn, roi
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.
Giang Nam
Mẹ của anh - Xuân Quỳnh
Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong.
Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Đâu con dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao.
Lời ru mẹ hát thuở nào
Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh
Nào là hoa bưởi hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa
Xin đừng bắt chước câu ca
Đi về dối mẹ để mà yêu nhau
Mẹ không ghét bỏ em đâu
Yêu anh em đã là dâu trong nhà
Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
Chắc chiu từ những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.
Bàn tay em - Xuân Quỳnh
Gia tài em chỉ có bàn tay
Em trao tặng cho anh từ ngày ấy
Những năm tháng cùng nhau em chỉ thấy
Quá khứ dài là mái tóc em đen
Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em
Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng
Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng
Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay?
Bàn tay em ngón chẳng thon dài
Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả
Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ
Hái rau rền rau rệu nấu canh
Tập vá may, tết tóc một mình
Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ.
Đường tít tắp không gian như bể
Anh chờ em cho em vịn bàn tay
Trong tay anh, tay của em đây
Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ
Trời mưa lạnh tay em khép cửa
Em phơi mền vá áo cho anh
Tay cắm hoa, tay để treo tranh
Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc
Năm tháng qua đi mái đầu cực nhọc.
Tay em dừng trên vầng trán lo âu.
Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau
Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả
Khi anh vắng bàn tay anh biết nhớ
Lấy thời gian đan thành áo mong chờ
Lấy thời gian em viết những dòng thơ
Để thấy được chúng mình không chắc trở
Bàn tay em, gia tài bé nhỏ
Em trao anh cùng với cuộc đời.
Hoa bằng lăng
Có một mùa hạ nồng nàn trên cánh bằng lăng
Cô bé ơi sao em vờ không thấy
Khi phượng vĩ bùng lên rực cháy
Hoa bằng lăng lặng lẽ tím trong chiều
Có kẻ giật mình như thể bắt đầu yêu
Sợ tuổi thơ vì sao xanh bay đi mất
Cái màu tím dâng lên từ lòng đất
Sao em cứ vô tình không biết đến chia tay
Chỉ tại bông hoa đầu tiên ấy tím say
Mà nỗi nhớ đầu tiên cứ tìm về cô bé
Mây hạ lang thang như bâng khuâng rất nhẹ
Muốn nói cùng em - đã tím - mắt chiều.
Một chiều ngược gió
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời.
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao đời chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn em gợi khát khao xanh.
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi màu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về trong im lặng của đêm
Chẳng còn nữa, người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh chiều đông hút gió
Riêng chiều nay em biết một mình em.
Dại khờ
Người ta khổ vì yêu không phải cách
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ
Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lỏng không kiềm chế dây cương
Người ta khổ vì lui không được nữa
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa
Nhưng tim không mà tưởng tượng tràn đầy
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây
Dấn thân mãi để thân mãi để kiếm trời dưới đất
Người ta khỏ vì cố chen ngõ chật
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao
Không muốn chữa, không chịu lành thú độc
Người đàn bà thứ hai
Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Vì trước con anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời yêu mẹ, mẹ ơi!
Mẹ sinh ra anh ấy ở trên đời
Hình bóng mẹ lắng vào tim anh ấy
Cho dù con có được yêu đến vậy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai
Mẹ đừng buồn khi mỗi hoàng hôn, mỗi ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Con chỉ là một cơn gió nhẹ
Mẹ là bến bờ thương nhớ của đời anh
Con chỉ là một cơn mưa mong manh
Người đàn bà khác có thể thay thế con trong tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu luôn âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành cho mẹ, mẹ ơi!
Anh ấy có thể sống với con suốt cuộc đời
Cũng có thể chia tay ngày mai, có thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai !
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái khác
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.
Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh
Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm, về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu.
Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa
Em nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?
Em có dám cùng anh đi tới cuối con đường
Chưa đủ thân quen nhận ra em trên phố
Trước những sắc màu rực rỡ xung quanh
Chưa đủ buồn vui tìm đến nơi em ở
Gõ cửa phòng hồi hộp đợi em ra
******
Còn tần ngần đứng trước hàng hoa
Chẳng biết chọn loại nào em sẽ thích
Cô bán hàng cứ nhìn anh tinh nghịch
Là người dưng là bạn hay là
******
Là người dưng, là bạn hay là?
Chưa đủ thời gian để hoài nghi khoảng cách
Chưa đủ buồn vui để hòa chung nhịp đập
Sao trái tim cứ phấp phỏng yêu thương?
******
Em có dám cùng anh đi tới cuối con đường?
Lời yêu thương
*
Nơi cánh chim không bay tới được
Nơi mặt trời không bị áng mây che
Nơi mơ ước chạm vào nóng bỏng
Con sẽ tìm ra đúng nghĩa bạn bè.
Tuổi của con chỉ mới bắt đầu,
Trái sẽ ngọt hay chua tùy con đấy
Ngay từ lúc mầm vươn mình đứng dậy
Cây đã khôn với đất và khoảng trời.
Ba chỉ cho con một cuộc đời,
Còn bão táp thì khi nào chẳng có
Như cây phải lớn lên cùng nắng gió
Con đừng mơ có sẵn một thiên đường.
Nơi con người nếm trải những đau thương
Nơi hạnh phúc dường như ngoài tầm với
Nơi bạn bè chung quanh con cũng đợi
Ba muốn con tìm vị trí của mình
Còn nhớ không anh?
*
Anh hẹn rằng hôm nay anh sẽ đến
Làm em mong em đợi suốt cả ngày
Nhưng đêm xuống ngoài trời kia lạnh lẽo
Một mình em cô lạnh giữa đêm nay.
Ở nơi nào anh yêu hỡi có hay
Rằng nơi đây em đợi chờ từng phút
Có lẽ chẳng thể nào anh biết được
Có một người con gái đã yêu anh.
Tình yêu em rộng hơn cả trời xanh
Nhiều hơn cả ngàn vì sao ghép lại
Anh không đến làm em chờ đợi mãi
Cả đêm dài thao thức nhớ thương ai.
Em mong rằng bình minh buổi sớm mai
Khi thức dậy mặt trời không mọc nữa
Trái tim em giờ chỉ còn một nửa
Nửa cuối cùng xin gửi lại cho anh.
Tình yêu em dường như quá mong manh
Không đủ để đưa thuyền về cập bến
Anh lỡ hẹn và rồi anh không đến
Em giật mình giờ anh đã xa em.
Nhớ hè nào nơi ấy dưới quán kem
Anh ngỏ lời em ngu ngơ từ chối
Em thấy tiếc ôi cái thời nông nổi
Không nhận ra rằng em đã yêu anh.
Em ra đi xa nơi ấy có anh
Mang trong lòng bóng hình anh yêu dấu
Những kỉ niệm của một thời thơ ấu
Xin gửi lại người em mãi mãi ra đi.
Biết nói gì trước giờ phút biệt ly
Em đau khổ nhìn anh bên người ấy
Dẫu vẫn biết yêu anh nhiều đến vậy
Nhưng muộn rồi em mãi mãi mất anh.
Nơi em đến bầu trời sẽ chẳng xanh
Và mặt đất chẳng bao giờ rực rỡ
Anh đâu biết em giờ đang đau khổ
Hạnh phúc là gì khi chẳng có anh.
Con đường ngày nào giờ sao lại vắng tanh
Em đau khổ một mình lê bước
Con đường nhỏ và khoảng trời mộng ước
Có lẽ quên rồi chẳng nhớ phải không anh?