Tải bản đầy đủ (.docx) (7 trang)

Tải Top 7 bài kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn lớp 8 - HoaTieu.vn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (83.26 KB, 7 trang )

1. Dàn ý Kể lại kỉ niệm đáng nhớ với người thân
1. Mở bài
Giới thiệu vào câu chuyện kỉ niệm với người thân bằng hình thức trực tiếp hoặc gián tiếp tùy
vào năng lực của học sinh.
(Trong cuộc sống, chúng ta sẽ có những kỉ niệm, những khoảnh khắc khơng thể nào qn,
một trong số đó chính là kỉ niệm của em với người thân…).
2. Thân bài
a. Bối cảnh xảy ra kỉ niệm
Câu chuyện đó xảy ra ở đâu? Vào lúc nào? Khơng gian và thời gian lúc đó ra sao?
Nêu cảm xúc của bản thân mình lúc đó và thái độ của người thân.
b. Kể diễn biến câu chuyện
Câu chuyện diễn ra như thế nào? Thái độ của mọi người lúc đó ra sao? Em đã có những suy
nghĩ và hành động gì?
Lưu ý: kể chuyện theo một trình tự nhất định (thường là trình tự thời gian) để tránh bỏ sót
những chi tiết hoặc làm cho câu chuyện lủng củng, thiếu logic.
Câu chuyện có kết quả như thế nào? Em rút ra được bài học gì sau câu chuyện.
c. Nêu cảm nghĩ của em về kỉ niệm đó
Bản thân em cảm thấy như thế nào qua câu chuyện, kỉ niệm đó? Nó để lại bài học sâu sắc hay
những niềm vui không thể nào quên?
Qua câu chuyện, em rút ra được bài học gì? Tình cảm của em với người thân đó qua câu
chuyện như thế nào?
Đưa ra lời khuyên của em dành cho những bạn đã và đang rơi vào câu chuyện, hoàn cảnh
tương tự như của em.
3. Kết bài
Khái quát lại câu chuyện đồng thời nêu cảm nghĩ của em về kỉ niệm với người thân đó.

2. Kể một kỉ niệm đáng nhớ lớp 8
Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Chính vì vậy,
những kỉ niệm gắn bó với tuổi thần tiên ấy cũng sẽ khơng bao giờ phai nhạt trong tâm khảm
chúng ta. Và với tôi, mà không, với rất nhiều người nữa, ngày khai trường đầu tiên sẽ là hồi
ức tươi đẹp nhất, để lại ấn tượng sâu sắc nhất.


Ngày khai trường đầu tiên của các bạn như thế nào?
Cịn với tơi, đó là một buổi sang mùa thu trời trong xanh. Mẹ gọi tôi dậy từ sáng sớm, rồi lại
tất bật chuẩn bị cho tôi; nào quần áo đồng phục, sách vở, rồi nâu ăn sang cho cả nhà. Nhìn mẹ
bận rộn như vậy, tơi thầm tự nhủ mình phải vệ sinh thật nhanh chóng để mẹ khơng phải nhắc
nhở. Ấy vậy mà cứ một lúc mẹ lại giục tôi “Quỳnh ơi nhanh lên nào không lại muộn giờ
mất!” Lúc ấy, tôi nghĩ thầm, chắc khai trường sẽ có rất nhiều chú cơng an, nếu mình đi muộn,
mẹ sợ mình sẽ bị các chú ấy bắt nên phải luôn mồm thúc tôi như vậy. Thế nên tôi quáng
quàng cả lên, ăn vội mấy miếng cơm rang và lúc này, người giục mẹ tôi chở đi khai giảng
sớm lại chính là tơi. Mẹ cười đơn hậu và dịu dàng nói “Cứ từ từ thơi con ạ, còn sớm mà, ăn
cho no đã”. Rồi tới lượt bố tơi chậm rãi nói “Hơm nay con đã là học sinh lớp một rồi, phải
ngoan và biết nghe lời mọi người hơn nữa, khơng cịn nhõng nhẽo, làm nũng bố mẹ như các


em bé nữa nghe chưa! Trong lớp con phải cố gắng nghe cô giáo giảng bài, cố gắng tập đọc,
tập viết, dành được nhiều điểm 10, con có hứa với bố khơng?” Tơi lí nhí đáp: “Dạ, có ạ!” Tơi
chào bô và ra sân lên xe, mẹ chở tới trường. Con đường hôm nay thật đông đúc và nhôn nhịp,
tôi nghe mẹ bảo, hôm nay, các bạn, các anh các chị cũng đi khai giảng như tơi. Tơi thích thú
và tị mị về ngơi trường mới, khơng cịn sợ chú công an như lúc ở nhà nữa. Tới rồi! Ngôi
trường mới của tơi. Ơi! Đẹp q! Tơi thốt lên trong niềm sung sướng. Ngôi trường rộng rãi
và khang trang, trong sân trường có cả một hơ nước trong vắt và vườn cây đủ các lồi hoa.
Đến chỗ nào tơi cũng chỉ cho mẹ những phát hiện mới của mình.
Tới sân trường, tôi được mẹ dẫn vào hàng của lớp 1A. Chúng tơi, những cơ bé, cậu bé học trị
lớp một bước vào lễ chào cờ đầu tiên, tôi thắc mắc không hiểu trên cồ của các anh chị lớp
lớn, ai cũng đều đeo chiếc khăn màu đỏ. về sau tôi được mẹ giải thích, nếu tơi cố gắng học
tập và đạt kết quả cao sẽ được kết nạp làm đội viên Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh
và cũng sẽ được đeo khăn quàng đỏ như các anh chị ấy. Sau khi kết thúc nghi lễ chào cờ, cô
hiệu trưởng lên nhắc nhở và căn dặn học sinh nhiệm vụ năm học mới. Khi cô đánh những
tiếng trống đầu tiên, cũng là lúc từng chùm bóng bay sặc sỡ được thả lên trời. Buổi lễ kết thúc
và chúng tôi trở về lớp. Bất chợt, tôi nhận ra…mẹ, mẹ đâu rồi! Tôi hoảng hốt đào mắt khắp
sân trường, vẫn không thấy mẹ đâu. Tơi ịa lên khóc nức nở. Bỗng tơi nhận thấy có một bàn

tay đặt lên vai mình, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng “Em bé ở lớp nào? Sao đứng ở đây khóc
mà khơng vào lớp đi?” Tôi ngước mắt lên, một chị lớn tuổi hơn tơi, dáng cao gầy, tóc thắt hai
bên. Tơi vừa nói, giọng nói nghẹn ngào trong tiếng khóc “Em…em học lớp 1A. Em chẳng
thấy mẹ ở đâu cả hu …hu…” Chị phì cười rồi nói: “Em bé ngốc, chắc mẹ em về rồi, em vào
lớp đi, khi nào học xong thì mẹ sẽ tới đón”. Tơi ngây thơ hỏi chị : “Chị ơi, thế lúc nào học
xong hả chị? Em nghe chị hàng xóm bào học 12 năm cơ, thế lúc nào em lớn em mới được
gặp mẹ à chị? À chị ơi, em không biết lớp 1A”. “Không phải đâu em à, em học từ bây giờ
đến buổi trưa, mẹ sẽ đến đón”, vừa nói chị vừa dẫn tơi tới một phòng học “Đây là lớp 1A, em
cố gắng học tốt nhé! Thôi chào em. Chị cũng phải vê lớp đây!” Nói rồi chị chạy đi, thoắt cái
đã khơng cịn thấy chị đâu nữa. Mãi vê sau này tôi mới phát hiện ra, mình chưa hỏi tên,
nhưng cái hình ảnh cao gây và mái tóc thắt bím hai bên của chị đã đề lại ấn tượng không bao
giờ quên trong tơi.
Tơi bước vào lớp, một cảm giác thật khó tả: lạ lẫm, bỡ ngỡ và đôi chút lo sợ. Cô giáo sắp xếp
chỗ ngồi cho chúng tơi thật nhanh chóng. Chỉ đến khi đã yên vị trong chỗ ngồi mới, tơi mới
có dịp quan sát lớp học, cơ giáo và những người bạn mới. Cảm giác xa lạ biến đi đâu mất, cô
giáo nhắc chúng tôi lấy sách vở viết bài tập viết đầu tiên. Không gian trở nên vắng lặng. Sân
trường vừa đông đúc, nhộn nhịp là thế, giờ đã khơng cịn một bóng người. Giờ đây, tơi chỉ
cịn nghe thấy tiếng lích chích của vài chú chim non và tiếng đọc bài của cô giáo…
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương…
Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền,…” Ngày đầu tiên ấy trôi qua, nhưng những cảm
xúc sẽ không bao giờ mờ phai, và với tôi, cái ngày ấy như chỉ mới là ngày hơm qua mà thơi,
những vui, buồn, hạnh phúc, thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những dư âm
tới tận mai sau.

3. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ với bạn thân
Tuổi học trò là tuổi thần tiên, tuổi của những mộng mơ, hồn nhiên và tươi đẹp nhất. Tuổi học
trị đối với tơi cịn là quãng thời gian quý giá nhất khi nó là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp
nhất đối với tôi. Trong số đó, có một kỉ niệm mà tơi ln bồi hồi xúc động mỗi khi nhớ lại –
kỉ niệm sâu sắc với người bạn thân của tôi.
Phương Linh là bạn thân của tôi. Nhà Linh ở gần nhà tôi, hai đứa chơi với nhau từ những

ngày cịn bi bơ tập nói, sau này lại ln học cùng lớp với nhau. Khác với dáng người dong


dỏng cao của tôi, Phương Linh là một cô bé nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng một mét bốn mươi,
nước da trắng hồng xinh xắn. Mái tóc đen ngang vai mềm mại kết hợp với khuôn mặt bầu
bĩnh khiến Linh càng thêm phần đáng u. Đơi mắt Phương Linh trịn xoe, đen lay láy, đơi
mơi đỏ mọng chúm chím. Khi cười lên sẽ để lộ ra má núm đồng tiền và hai cái răng khểnh
trắng tinh trơng rất có dun. Phương Linh xinh xắn, cởi mở và tốt bụng nên ai cũng u q,
trái ngược hẳn với tính cách của tơi, trầm và nhút nhát.
Chính vì thế, các bạn trong lớp rất tị mị, tại sao hai đứa hồn tồn trái ngược nhau lại có thể
chơi thân với nhau như vậy? Phương Linh có rất nhiều bạn tốt vì sự thân thiện và hoạt bát của
mình, cịn tơi thì chủ yếu chỉ có một vài người bạn. Điều này đã dẫn đến một câu chuyện mà
tôi mãi mãi không bao giờ quên.
Giữa năm học lớp 5, bỗng nhiên Phương Linh bảo với tôi vào giờ ra chơi:
- Tuần này, tan học cậu cứ về trước nhé, tớ có việc phải ở lại trường.
- Tớ ở lại đợi cũng được, không sao đâu. – Tôi trả lời ngay.
Nhưng Phương Linh vẫn kiên quyết:
- Cậu cứ về trước đi, chiều đi học tớ lại sang gọi. Cậu còn phải nấu cơm cho bé Ngọc nữa.
Ngọc là em gái của tôi, mẹ đi làm cả ngày tối mới về nên tôi lo cơm nước cho em gái khi ấy
đang học lớp 1. Nghĩ vậy tôi cũng không ở lại đợi Phương Linh nữa. Tan học, tôi tạm biệt
cậu ấy rồi đạp xe về nhà.
Nhưng chiều hôm ấy, tôi đợi mãi mà không thấy Phương Linh đâu. Nhìn đồng hồ sắp đến 2
giờ kém 15 phút, tơi quyết định vịng ngược đường vào nhà gọi Linh. Nhìn thấy tơi vẫn dắt
xe đứng ngồi cổng, mẹ Linh ngạc nhiên:
- Có bạn tên Hà Anh sang nhà gọi Linh, chúng nó đi được nửa tiếng rồi con ạ.
Tơi bất ngờ, dường như khơng tin vào tai mình. Hà Anh là cô bạn luôn tỏ ra ghét tôi nhất lớp.
Tôi buồn bã, thất vọng, vội chào mẹ Linh rồi đạp xe đến trường. Vừa dựng xe xong thì trống
đánh vào lớp, tôi cố gắng chạy thật nhanh nhưng vẫn vào lớp muộn hơn cô giáo. Cô thấy tôi
thở gấp, cũng mỉm cười nói khơng sao, cho tơi vào lớp. Trước ánh mắt của các bạn khác, tôi
chợt thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng. Phương Linh hôm ấy cịn tự chuyển sang chỗ Hà Anh,

nhìn tơi đến muộn, tỏ ra rất ngạc nhiên.
Cả buổi chiều hôm ấy, lịng tơi tràn đầy khó chịu, tơi khơng hiểu tại sao Linh lại đối xử với
mình như thế. Nghĩ lại lời nói của Hà Anh trước đây rằng “Đứa nhát gan lờ đờ như cậu, sớm
muộn gì Phương Linh cũng chán. Người đâu mà lúc nào cũng tỏ ra rụt rè, nhìn thật khó chịu”
tơi dường như hiểu ra. Tan học, mặc kệ Phương Linh gọi với theo, tôi làm lơ đạp xe về nhà,
thầm nghĩ sẽ không chơi chung với cậu ấy nữa.
Tâm trạng không vui, đến khi mẹ nhắc tới sinh nhật của tôi sắp tới, tôi cũng không buồn để ý.
Tôi cứ tránh mặt Phương Linh nhiều lần, cơ bạn hình như cũng khơng quan tâm, mấy ngày
liền, tơi đi học và về nhà một mình. Hà Anh nhìn thấy tơi cũng khơng tỏ ra khó chịu như
trước, thấy kì lạ nhưng nghĩ chắc là bây giờ thân với Linh nên khơng thích nói này nói nọ
nữa. Cứ như vậy cho đến hôm sinh nhật tôi, trưa thứ 7, tiết sinh hoạt kết thúc, tôi cất sách vở,
định đứng dậy đi về thì Hà Anh xuất hiện, giọng hiếm khi thân thiện:
- Cậu ở lại một chút đi, bọn mình có cái này.
Tơi chưa kịp trả lời thì hai mắt bị ai đó che lại, cửa lớp đóng, cả lớp tối om. Vừa được thả che
mắt ra thì tơi nghe thấy tiếng hát “Happy birthday...” của nhiều người, Phương Linh bưng
một chiếc bánh kem, nến sáng lung linh tiến vào từ cửa lớp, xung quanh cả mười lăm bạn nữ
lớp tôi đều ở đây. Ai cũng vừa hát vừa mỉm cười chúc mừng sinh nhật tôi. Tôi kinh ngạc,vui
sướng, mãi mà khơng nói được lời nào.


Sau đó, Hà Anh giải thích tơi mới biết, Phương Linh cố ý tập hợp con gái, muốn cùng tổ chức
sinh nhật cho tôi nhưng Hà Anh vốn hiểu lầm tính cách tơi nên Linh phải giải thích nhiều
ngày. Các bạn ấy ai cũng ngưỡng mộ tình cảm của Linh với tôi, hiểu rõ tôi vốn nhút nhát chứ
không phải giả tạo. Hôm ấy, ai cũng tặng quà cho tôi, động viên tơi cứ thoải mái vui chơi
cùng nhau, có gì đâu mà rụt rè.
Sinh nhật năm đó là sinh nhật vui nhất mà tôi trải qua, đồng thời cũng là kỉ niệm sâu sắc về
Phương Linh, biết mình hiểu lầm, hai chúng tơi ơm nhau khóc nức nở. Từ đó, tình bạn của
chúng tơi càng thêm gắn bó. Dù chúng tơi có rất nhiều kỉ niệm nhưng kỉ niệm ấy vẫn là kỉ
niệm xúc động tôi không thể nào quên.


4. Kể về kỉ niệm đáng nhớ với người bạn thân lớp 8 - mẫu
2
Tình bạn la một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người song hành cùng chúng
ta suốt chặng đường đời. Với em thì tình bạn đẹp nhất chính là tình bạn của thời học sinh bởi
khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, khơng chút tạp niệm và khơng có bất cứ điều
gì ảnh hưởng tới tình bạn. Khi ấy, chúng ta thận thiết với nhau bởi tình cảm thực sự xuất phát
từ chính trái tim của mình mà khơng hề toan tính. Và em cũng có rất nhiều những kỉ niệm
khó quên với Linh- người bạn thân trong suốt những năm đi học của mình.
Linh và tơi chơi cùng với nhau từ lớp một. Tơi cịn nhớ rõ ngày ấy tơi cịn là một cơ bé ngại
ngùng núp sau lưng mẹ. Với tôi lúc này, ngôi trường mới là một nơi xa lạ và tơi sợ bản thân
mình sẽ lạc lõng ở nơi đây. Tôi nắm chặt vạt áo mẹ khơng rời. Có lẽ cũng giống nhu tơi suy
nghĩ, ngày đầu tiên đi học mấy cậu nhóc rất sợ sệt thế nên có cơ bé khơng kìm ném được mà
bật khóc ịa sau lưng mẹ. Thế nhưng lúc này điều mà tôi bị thu hút lại được chuyển hướng
sang cậu bạn đứng cạnh tôi. Cậu ấy không hề rụt rè như các bạn khác mà trông rất tự tin háo
hức nhìn quanh ngó nghiêng với khn mặt nơn nóng mong chờ. Thấy tơi nhìn chằm chằm
mình, cậu ấy quay sang cười với tơi và nói:
- Mình là Linh, cậu cũng học lớp này à, hay cậu ngồi cùng với mình đi.
Tơi giật mình ngạc nhiên. Lúc này khơng hiểu sao tôi thấy cậu ta rất đáng ghét. Cái bảnh mặt
của cậu ta lúc này không phù hợp tẹo nào. Giờ tơi hiểu ra có lẽ lúc đấy là tơi ghen ghét với
cái vẻ ngồi tự tin của cậu, cũng có thể là do bản thân mình để câu ta thấy mình nhút nhát nên
xấu hổ. Tơi ngoảnh mặt quay đi không thèm trả lời cậu ta. Thế nhưng đúng là người tính
khơng bằng trời tính thế nào tơi và cậu ta lại ngồi cùng với nhau. Từ đấy oan gia ngõ hẹp,
chúng tơi chí chóe nhau suốt ngày. Cậu ta thường chọc tôi tức điên lên, lấy tôi làm niềm vui
cho cậu ta. Tơi khơng học giỏi mơn tốn thế nên bài kiểm tra của tôi không được cao như cậu
ấy. Mỗi lần phát bài tôi đều giấu không cho cậu ta biết điểm của tôi. Thế nhưng không hiểu
sao một lần tơi vơ tình cậu ấy phát bài nên thấy. Tơi thấy cậu ta nhíu mày nhìn tơi, cịn mắng
tôi:
Cậu ngốc à, bài này mà cậu không hiểu sao. Từ mai không hiểu chỗ nào bảo tớ.
Thế là chẳng hiểu vì sao thây vì chí chóe nhau những chuyện vặt vãnh giờ đây là những mẩu
hội thoại:

- Cậu làm bài này đi.
- Chỗ này chưa hiểu sao
- Đúng là ngốc hết chỗ nói.
Tơi cũng khơng hiểu sao lúc đấy tôi lại không thấy ghét cậu ta nữa. Thay vào đố dần dần
chúng tôi chơi thân với nhau, thân đến tận bây giờ kể cũng lạ. Vẫn chí chóe nhau như lửa với


nước vẫn luôn miệng nào là không ưu nhau nhưng hễ có chuyện gì lại bênh vực, giúp đỡ
nhau.
Các bạn ạ, tình bạn đẹp nhất là khi mà chúng ta ln có xuất phát điểm từ chính trái tim và
tấm lịng của mình. Theo thời gian, con người sẽ dần lớn lên nhưng những kỉ niệm của chúng
ta thì vẫn còn mãi cho tới tận bây giờ. Bởi thế cho nên chúng ta ai cũng nên học cách nâng
niu những kỉ niệm để có thể khơng hối hận vì đã để thời gian trơi qua một cách nhanh chóng
mà khơng đọng lại được bất cứ một điều gì.

5. Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật ni
mà em u thích
Người ta vẫn bảo chó là lồi vật trung thành và tình nghĩa nhất nên em rất u q lồi vật
này. Năm đó, gia đình em có ni một chú chó, em gọi nó với cái tên thân thương là Mun.
Mun được cậu em ở trong Nam gửi về cho em khi bà em vào đó thăm cậu mợ..
Mun có bộ lơng xù rất đẹp, thân có mặt đen huyền. Chiếc đuôi công dễ thương và đầy đặn.
Chiếc đầu nhỏ nhắn cùng đôi mắt lanh lợi, dễ thương. Cơ nàng cũng rất điệu, thích vuốt ve bộ
lơng của mình mỗi sáng sớm, thỉnh thoảng chạy, nhảy trong sân đầy nhanh nhẹn và thu hút
trong như một động viên khiêu vũ vậy. Yêu nhất là những lúc Mun cùng mình trị chuyện, cơ
nàng cứ thích vẫy đi rồi gục vào đơi chân của mình mà nghe mình thủ thỉ. Vui, buồn gì em
cũng tâm sự với nàng, giữa chúng em khơng phải là tình cảm của chủ- em mà như tình cảm
của những người bạn thân vậy.
Rồi thời gian ấy, vì bận bịu với đống bài tập và áp lực chuyện thi cử quá, nên em không quan
tâm nhiều đến nó nữa. Chắc vì Mun tủi nên thỉnh thoảng lại chạy sang nhà hàng xóm chơi với
lũ trẻ bên ấy.

Một hôm, như thường lệ, em ngồi học bài, Mun đi chơi. Khoảng 30 phút sau m có nghe tiếng
kêu vọng lại từ nhà hàng xóm. Nhưng vì cịn lo lắng cho mấy bài tập chưa xong nên em gắng
làm thêm. Khoảng hơn mười phút sau tiếng kêu ấy vẫn cịn nhưng nhỏ dần rồi khơng nghe
nữa, lúc đấy em nghe tiếng ba lật đật từ ngoài cửa chạy vào:
- Mai ơi, cái Mai đâu rồi, con Mun nó bị người ta giết sắp chết đây này
Lúc này em mới hoảng hồn chạy ra trong sợ hãi:
- Gì...gì ...vậy ba..Mun bị sao thế ạ?
Trời ơi! Nhìn Mun mắt cụp xuống vì mệt, đầu bê bết máu mà em vừa xót, vừa lo, vừa sợ. Có
lẽ nào khi những tiếng kêu ấy bắt đầu cất lên là khi Mun đang bị người ta đánh sao? Trời ơi!
em đã làm gì thế này, sự vô tâm của em đã khiến Mun ra nơng nỗi này hay sao. Lúc ấy em đã
khóc, em khóc vì thương Mun, vì giận mình và căm thù những kẻ tàn ác kia, chúng chỉ vì
miếng mồi cho bữa nhậu mà tàn nhẫn đến thế sao?
Em đỡ Mun dậy, lấy sữa trong bịch đút từng chút một vào miệng. Vết đâm thẳng từ trên đầu
xuống khá sâu nên một thời gian Mun mới lành hẳn. Từ đó em để tâm em Mun nhiều hơn, dù
bận bịu gì cũng phải quan tâm và chăm sóc nó.
Câu chuyện ấy xảy ra cũng đã lâu mà giờ nhắc lại em vẫn thấy rùng mình sợ hãi. Mong rằng
Mun và em sẽ còn nhiều thời gian bên nhau hơn nữa.

6. Kể 1 kỉ niệm đáng nhớ về ông
Thế mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian khơng thể xóa đi kỉ niệm về
ơng, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ơng
nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lịng xót xa của cháu. Ông đã ra đi thật


nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại
quặn thắt trong lịng.
Nhưng thơi, khi nhắc về ơng, khơng nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ơng là nhắc
đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là
một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.
Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở ngại to lớn nhưng khơng gì có thể

ngăn cản ơng vượt lên. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà con người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập
đi, ơng đã khơng cịn bố nữa. Vài năm sau, mẹ ơng cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng
không biết. Người ta nói:
“Mồ cơi cha ăn cơm với cá
Mồ cơi má lót lá mà nằm”
Thế mà chỉ mười năm đầu đời, ơng đã khơng cịn cả cha lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng đến
năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học sinh xuất sắc của thành phố Huế. Hoạt động
cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ đánh đập tàn bạo để đến mấy chục năm sau
ơng vẫn chịu di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và chắc chắn rằng nếu ơng có những trận địn
ác liệt ấy thì đến hơm nay, lúc cháu đang viết những dịng này, có thể ơng vẫn ngồi bên và
mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất… Giữ vững những
phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng khơng được đền đáp mà
ơng cịn bị nghi ngờ, bị coi là lí lịch khơng rõ ràng. Bất công đến như thế nhưng ông vẫn
sống, sống cho đời, làm việc cho đất nước và đã khẳng định được mình, ơng làm nghề nhà
giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông hiện
nay không thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia.
Ơng khơng chỉ là tình u, là người ơng mà cịn là niềm tự hào lớn lao của cháu, còn nhứ khi
cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tao khơng biết ba tao làm nghề gì,
nhưng ơng tao là một nhà khoa học”. Đối với cháu lúc áy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất,
vì đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại
càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách mà ơng viết. Cháu
vẫn khơng sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: “Chúng mày có
biết cuốn sách này của ai viết khơng? Ơng tao đấy, ơng tao chính là người viết cuốn sách
này”. Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trầm trồ đọc ba chữ “Lê Đình Phi” cháu cảm thấy lịng
mình lâng lâng. Ơi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ơng khơng cịn nữa, những niềm
tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc đời.
Nhưng có tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được có ơng bên cạnh, chỉ
bảo ân cần. Nhớ sao những ngày xưa ấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho
cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những câu chuyện thật hấp dẫn.
Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò

chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn
tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh thản nhất. Ba mẹ có đơi khi giận dữ la mắng, đánh đập khi
cháu hư. Những lúc ấy, cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, gần ông
cháu lại thấy quên đi tất cả nỗi buồn.
Nhưng nay! Cháu đã mất ông rồi! Hụt hẫng làm sao, đau đớn làm sao! Cháu khơng cịn chỗ
dựa tinh thần vững chắc nhất. Lấy ai an ủi cháu và để cháu tâm sự? Buồn quá! Biết làm sao
đây.
Ông ơi! Ở trên ấy ơng có nghe những lời cháu khơng ơng? Chắc chắn ơng sẽ nghe được rằng
cháu thật lịng u ông! Yêu ông nhiều lắm!

7. Kể 1 kỉ niệm đáng nhớ về bố


Trong đời sống tinh thần đa dạng và phong phú của con người thì tình cha con là tình cảm
máu thịt thiêng liêng, sâu đậm nhất. Công lao to lớn của người cha được nhắc đến rất nhiều
trong ca dao, dân ca: Cơng cha như núi Thái Sơn,.., Con có cha như nhà có nóc, Phụ tử tình
thâm…
Người cha đóng vai trị trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa đáng tin cậy cho vợ con. Mọi việc
lớn như làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, dựng vợ gả chồng cho con cái… thường là do người cha
quyết định. Trách nhiệm của người cha rất nặng nề. Con cái ngoan hay hư, chủ yếu là tùy
thuộc vào sự bảo ban dạy dỗ của người cha. Bên cạnh người mẹ dịu dàng là người cha
nghiêm khắc. Dẫu cách thức biểu hiện tình thương yêu có khác nhau nhưng bậc cha mẹ nào
cũng mong muốn nuôi dạy con cái trưởng thành về mọi mặt, đúng như dân gian đã nói: Con
hơn cha là nhà có phúc. Trong lúc mẹ hằng ngày chẳng quản vất vả nhọc nhằn, lo lắng cho
các con từ bát cơm, tấm áo thì người cha, ngồi những thứ đó ra còn phải nghĩ đến việc dạy
dỗ, truyền kinh nghiệm sống mà mình đã đánh đổi bằng mồ hơi nước mắt, để các con học
được những bài học thiết thực khi bước vào đời. Thật hạnh phúc cho những đứa con được
sống trong vịng tay u thương của cha mẹ!
Có biết bao người cha chấp nhận thiệt thịi về mình, dành tất cả thuận lợi cho con cái. Em đọc
trên báo và xem truyền hình thấy những người cha lam lũ, quần quật làm những việc như:

quét rác, đội than, đội trấu, đạp xích lơ… khơng từ nan bất cứ chuyện gì, miễn là lương thiện
đế kiếm tiền ni đàn con ăn học đến nơi đến chốn. Gần nhà em có một bác người Quảng
Ngãi, tuổi hơn năm chục, làm nghề mài dao kéo. Ngày ngày, bác rong ruổi khắp nơi trên
chiếc xe đạp cà tàng với vài hòn đá mài và thùng nước nhỏ. Bác vào thành phố đã hơn ba
năm, kể từ khi anh con trai lớn thi đậu đại học Bách khoa. Mỗi lúc kể về những đứa con
ngoan, bác cười rất mãn nguyện, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào: – Nhà bác nghèo lắm! Được mấy
đứa con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đậu Đại học
Sư phạm. Bác ráng làm kiếm ngày vài chục ngàn, cha con đùm túm ni nhau. Mình chẳng
có chi cho các con thì cho chúng cái chữ, cái nghề!
Em thấy ở bác có những nét rất giống cha em, một người thợ cơ khí bình thường, quanh năm
làm việc với máy móc, dầu mỡ. Đơi bàn tay cha chai sần, thơ ráp, mạnh mẽ nhưng ấm áp lạ
thường. Có thể nói rằng trong gia đình em, cha làm nhiều nhất và hưởng thụ ít nhất; Cha
giống mẹ ở chỗ nhường nhịn hết cho đàn con những miếng ngon miếng lành, cịn mình chỉ
cơm dưa cơm mắm qua ngày.
Đức tính nổi bật của cha em là cần cù chịu khó, hết lịng vì vợ con. Tuy cơng việc thường
xun bận bịu, cha vẫn cố dành thời gian quan tâm săn sóc đến việc học hành của các con.
Cha em ít lời, chỉ nói những câu nào đáng nói như nhắc nhở, uốn nắn khuyết điểm hay động
viên, khen ngợi khi các con làm được điều tốt, điều hay. Cha dạy chúng em lịng tự trọng và
tính tự lập. Có lần cha bảo: – Đã là người thì phải có ý chí, khơng được ngại khó ngại khổ.
Càng khó càng phải làm bằng được. Em quý nhất cha em ở thái độ tơn trọng mọi người, tơn
trọng vợ con. Có việc gì khơng vừa ý, cha bình tĩnh phân tích chứ khơng la lối, chửi bới. Bởi
thế nên dù tính cha nghiêm khắc mà vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm láng giềng đều nể
phục. Cứ nghe những lời cha nói, nhìn những việc cha làm, em học được rất nhiều điều hay,
điều tốt. Cha thường bảo con cái lấy bố mẹ làm gương nên cha rất giữ gìn ý tứ.
Chúng em yêu kính cha, cố gắng chăm học, chăm làm để cha mẹ vui lịng. Đó cũng là cách
đáp đền chữ hiếu cụ thể và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng cầu đã nói giúp tuổi
thơ chúng em những suy nghĩ tốt đẹp về cha mẹ: Cha sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ
sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Cha mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con… Ngày mai
con khôn lớn, bay đi khắp mọi miền. Con đừng quên con nhé, ba mẹ là quê hương!




×