Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Tài liệu Khởi Tạo Blog part 8 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (159.44 KB, 5 trang )

Dù bạn có giỏi tiếng Anh hay không nhưng khi bước chân vào thế giới Blog, chắc
chắn bạn biết Remove là lệnh gì. Giả sử một ngày bạn nhận ra nhiều điều và bạn
hiểu bạn cần phải dùng một động từ gì đó để hiện thực hoá hoặc thể hiện được
những suy nghĩ đó, vậy "Remove " là động từ bạn chọn.
Bạn đã từng gắn bó v
ới một người nhưng để chạy trốn những kỉ niệm, hay chỉ đơn
giản vì một lý do nào đó bạn không thích họ ở bên mình, bạn quyết định Remove
người ta ra khỏi trí nhớ của bạn. Bằng cách này hay cách khác khi bạn quyết định
remove thì đó là một quyết định không làm cho bạn áy náy thì cũng làm cho người
bị bạn remove có đôi chút vỡ oà khi nhận thấy
Bạn đã từng đem lòng yêu thương m
ột người, rồi khi mọi chuyện không theo ý
bạn hoặc bạn nhận thấy nếu phát triển tình cảm lên nữa, chắc sẽ có nhiều đổ vỡ và
bạn chọn cách Remove người ấy ra khỏi Yêu thương của bạn Bạn có dám chắc
rằng khi bạn lệnh remove, tay bạn không run rẩy? Tim bạn không đập nhanh? Và
suy nghĩ của bạn không day dứt? Nếu quả thật bạn đã không như thế thì bạn đ
áng
được tôn vinh cho lí trí sắt đá của bạn! Còn nếu bạn đã như thế thì cũng không có gì
phải ngại, bởi đơn giản bạn là con người sống thiên về tình cảm. Điều đó không ảnh
hưởng đến sự bình yên của bất cứ người nào, có chăng thì cũng chỉ là bản thân bạn,
mà điều đó thì có xá gì bởi bạn làm được thì bạn chịu được phải không?
Bạn thu
ộc về một tập thể và bất chợt một ngày bạn thấy mình không tìm được
những điều trước đây bạn mong mỏi trong tập thể ấy và bạn thấy cần phải thay
đổi Tất nhiên, bạn không thể làm cho cả tập thể thay đổi bởi một điều rất giản
đơn: Tập thể vẫn phát triển, vẫn quay theo guồng quay của cuộc sống, vẫn
đón
nhận và hoà đồng tất cả những người mới, người cũ, duy chỉ có bản thân bạn là
không chịu thay đổi để quay theo cái guồng đấy Vậy thì cớ gì bạn lại dám đòi hỏi
cả tập thể đấy phải chú ý đến bạn hoặc phải cho bạn những điều ngày xưa bạn đã
tìm thấy ở trong nó? Đó là điều không chấp nhận được, vậ


y tốt nhất, nếu bạn không
theo được, nếu bạn không tìm thấy được niềm vui, niềm hứng thú trong một tập thể
thì tốt nhất bạn nên tự Remove mình ra khỏi Tập thể ấy!
Có những thói quen đã khiến cho bạn rất hào hứng, rồi một ngày bạn thấy chúng
trở nên nhạt nhẽo và bạn bắt đầu remove từng cái, không dễ nhưng bạn hiểu là bạn
phải làm như vậ
y, và bởi "remove" không có nghĩa là "delete" Bạn có run tay khi
lệnh Remove không?
( Theo blog ChijNhocs)
Về tác giả blog:
ChijNhocs: Một người luôn muốn Ủ
ấm cả mùa đông… "Trời lạnh quá để
phố thành rộng quá. Thèm chút nắng
hồng, hơi ấm một Bàn tay"





Giao diện Blog ChijNhocs

Hình ảnh đại
diện của
ChijNhocs
Phép màu của cuộc sống17:49' 05/02/2007 (GMT+7)
Tôi luôn tin phép màu không phải điều gì quá cao xa, viển vông mà nó chính là
những hạnh phúc giản dị con người mang đến cho
nhau…

Cuộc sống vốn là một vòng xoay của những màu nhiệm,

không phải những phép biến hoá hay những vị thần
ước nó là một màu nhiệm

Làm sao một người mẹ có thể chịu đựng suốt 16 năm
với đứa con bị bệnh "xương thuỷ tinh", hơn 27 lần gãy
xươ
ng, bán nhà 7 lần cuộc sống dường như dồn họ
vào đường cùng nhưng Họ vẫn lạc quan và hy vọng
bởi chỉ cần được sống bên nhau, người mẹ ấy vẫn cười
trong những nỗi đau vì họ còn hy vọng.

Làm sao một anh gù có thể giữ được nụ cười trong suốt những năm sống. Anh lặng
lẽ trong lò rèn của mình, bị bạn chế giễu, khinh rẻ. Anh đã không ghét mộ
t ai, anh
sẵn sàng lao vào cứu một cô gái đã không tiếc lời xỉ nhục mình đến nỗi giập nát cả
cánh tay. Nụ cười đã không rời bỏ anh vì anh đã không rời bỏ mọi người.

Làm sao một trọng tài vẫn cuời sau một quyết định đã khiến anh phải đổ gục trên
sân với những giọt nước mắt. Lẽ ra anh đã có những của cải vật chất giá trị nhưng
đó không phải là tất cả, anh giữ lại đuợc nụ cuời để mãi không bao giờ sống nhục
trước bà con. Anh vẫn cười.

Làm sao một đứa bé 13 tuổi có thể cõng bạn đi học suốt 4 năm, gần 1000 ngày, mỗi
ngày đi về 20 cây số em đã cõng bạn mình đi một quãng đường hơn 20.000 cây
số và trên quãng đường đó có những giọt mồ hôi, những nụ cười và cả những gi
ọt
nước mắt, một màu nhiệm phải không bạn! Em giữ lại nụ cười cho tình bạn, cho
ngày mai của chính mình.

Một đứa con chăm lo giặt giũ quần áo cho mẹ, từng miếng cơm, manh áo khi người

bệnh, cho đến cả những thứ dơ bẩn nhất, trong khi anh em mình thì tránh đi, anh ở
lại, vì nghĩ đến niềm đau của mẹ mà anh đã không ngửi thấy mùi hôi, không cảm
thấy cực nh
ọc anh vẫn cười vì mẹ anh vẫn còn.

Làm sao một đứa trẻ để dành tiền rửa chén suốt một năm dài, để rồi làm mất trong
đám cháy chỉ vì em cứu một đứa bé không quen biết, nhưng em vui vì em đã cứu
được một mạng người, em mất đi một món tiền nhưng nụ cười đã theo em trong
suốt cuộc đời !

Làm sao một đứa bé mồ côi lại hết lòng cứu một người giàu có
đã thẳng tay đuổi em
Hình minh hoạ: theo blog
Hoang_tu_ech
khi đang ngủ trong hiên nhà, để rồi em vẫn bị khinh rẻ và đuổi đi, nhưng em
vẫn cười và nụ cười ấy mở cửa đón chào em cho đến cái ngày em rời xa nhân gian
em cao thượng lắm!

Làm sao mà một người phụ nữ có thể gánh trên vai
mình trách nhiệm với 60-70 đứa trẻ nheo nhóc chỉ với
hai, ba người cộng sự trong những năm 78-80, những
năm gạo không đủ ăn, áo không đủ mặc. Chị
lo gạo, củi,
lo mùa mưa đến, lo thuốc thang suốt đời chị đã sống
trong những nỗi lo nhưng nụ cười chưa bao giờ tắt trên
đôi một người " chưa làm mẹ nhưng chứa chan tình mẹ
"

Những tháng năm công tác xã hội, tôi đã biết, đã thấy, đã nghe về những người như
vậy, có người gọi họ là những người có "tâm hồn cao thượng", có người cho rằ

ng họ
ở không, có người lại cho rằng họ là thiên thần, có người đơn giản chỉ cho rằng họ là
người tốt, còn họ chỉ biết rằng đơn giản họ cũng là một con người bình thường như
chúng ta, kẻ đã đánh rơi nụ cười của mình ở đâu đó.

Họ trở thành ngôi sao đã dẫn đường tôi Tôi đã bỏ qua vị trí ở một trường công l
ập
danh tiếng để vào một ngôi trường dân lập nhỏ bé. Tôi đi theo ước mơ của mình,
ước mơ ấy khó thực hiện nhưng nhất định tôi sẽ trở thành người điều hành một
bệnh viện lớn trên đất nước, nơi tập trung những công nghệ tiên tiến, đem lại những
dịch vụ chăm sóc sức khoẻ tốt nhất với những y, bác sĩ tài đức song toàn, n
ơi sẽ đem
đến hy vọng ngay cả trong những ngày vô vọng, một nơi chứa chan tình người.

Tôi luôn tin phép màu không phải điều gì quá cao xa, viển vông mà nó chính là
những hạnh phúc giản dị con người mang đến cho nhau, phép màu ấy vẫn hiện diện
bên cuộc sống của chúng ta hằng ngày, hằng giờ…

( Theo blog Hoang_tu_ech)

Phản hồi của độc giả Blog Việt


Về tác giả blog:
Giao diện blog
Hoang_tu_ech

Hình ảnh
Hoang_tu_ech: “ Thiên thu vạn kiếp anh chỉ yêu mình em; Sống cô đơn ta
giải sầu bên men rượu…”










Blog Việt mời bạn tham gia ý kiến trong mẫu phản hồi sau hoặc gửi bài viết, đường
link blog về địa chỉ

Độc giả Blog Việt: "Thất bại là quà tặng cho thành công"11:17' 31/01/2007
(GMT+7)
Vốn không ai không gặp sai lầm nhưng quan trọng là bạn học được gì sau những
lần vấp ngã…

• Blogger Việt là những người biết ước mơ và hành động- Phản hồi bài viết “
Để blog trở thành nguồn tri thức mở”

Ho ten: Nam Hy Hoàng Phong - NHHP
Dia chi: Hà Nội
Email:
Tieu de: Phản hồi bài viết "Để blog trở thành nguồn tri thức mở"
Noi dung: Tôi biết đến blog từ năm 2002 khi tham gia nhóm hộp thư chung- thảo
luận bằng Anh ngữ World Wide Friendship Cafe, nhưng chỉ thật sự quan tâm đến
blog từ đầu năm 2005. Khi đó tôi thường đọc blog của giáo sư Ngô Quang Hưng,
Đại học Buffalo, NewYork, một người Việt nhiệt huyết với ước mơ về một thư việ
n
tri thức mở trực tuyến dành cho người Việt. Blog của ông cũng theo đuổi ước mơ

này. Từ khi viết blog trên Yahoo, tôi luôn coi đó là nguồn tài nguyên thông tin lớn
mà tôi có thể tham khảo. Tôi tin tưởng trong một vài năm nữa, blog sẽ là kênh
thông tin chia sẻ tri thức mở cho cộng đồng. Blogger Việt là những người biết ước
mơ và hành động, ước mơ không còn là quá xa với hiện thực trong một thế giới mở
như ngày nay!

• "Cảm ơn và Xin lỗi" thể hiện bản sắc văn hoá- Phản hồi bài viết “ Cảm ơn và
Xin lỗi, bạn có thói quen đó không?”
Ho ten: Nguyễn Công Chính
Email:
Tieu de: ý kiến
Noi dung: Cảm ơn anh Ngọc đã đề xuất vấn đề này! Hai câu "Cảm ơn và Xin lỗi"
thể hiện đầy đủ bản sắc văn hoá.
đại diện
H.T.E
Ho ten: Võ Hùng
Dia chi: Đồng Nai
Email:
Tieu de: Cám ơn và xin lỗi
Noi dung: Tôi đồng ý với bạn những suy nghĩ liên quan đến cám ơn xin lỗi và quên
gạt chống. Riêng tôi vẫn thường dùng câu "cây chống kìa…" với ánh mắt nhìn là
người bạn kia hiểu, và cũng không mong một câu cám ơn, mặc dù đôi khi được
nghe. Và tôi cũng từng được nhắc một câu như thế, tôi gạt chống lên thì người bạn
đã chạy qua khỏi, không chạy theo kịp để cám ơn. Và tôi mong răng chúng ta khi ra
đường v
ẫn còn nghe được những câu thế, một câu nhắc rất đơn gian nhưng đề
phòng một cú ngã có thể nguy hiểm. Tôi nghỉ người được nhắc có thể chưa nói kịp
cám ơn nhưng rất ấm lòng, vì như bạn đã nói ngoài đường tuy xa lạ nhưng vẫn còn
nhiều người quan tâm đến người chung quanh. Tuy nhiên tuỳ nơi mà câu xin lỗi và
cám ơn bị hạn chế, ví dụ nơi tôi ở, chợ người ta xây nhỏ như

ng đương vào chợ, hai
bên chợ rất rộng, người đi chợ phải thật cẩn thận chỉ qua lại để mua thức ăn, nhưng
dễ bị đụng xe như chơi, vì vào chợ xe chạy tốc độ thoải mái, chở cồng kềnh, và
người chạy xe sẽ trừng mắt hoặc mắng bạn nếu họ xuýt va vào bạn, mong gì một
câu xin lỗi, hay cái nhìn bình thường không dữ dằn.
Ho ten: Nguyen Thi Y Nhi
Email: tieulongnhi_205
Noi dung: Vẫn còn đó những người Việt Nam biết nói xin lỗi và cảm ơn! Em ra
đường vẫn thấy nhiều người nói câu đó. Em vẫn hay nói câu đó với mọi người và
thật sự khi nói được những câu đó em thấy thật vui và hạnh phúc !
• Sai lầm làm chúng ta lớn lên- Phản hồi bài viết “ Đọc trong lúc khó khăn”
Ho ten: Yến
Dia chi: Hà Nội
Email:
Tieu de: phải luôn tiến về phía trước để can đảm nhìn lại phía sau!!!
Noi dung: Tôi đồng ý với bạn về quan niệm SAI LẦM. Thật sự sai lầm làm cho
chúng ta lớn lên! Tôi cũng đồng ý với bạn về sự dũng cảm của người chiến binh dám
chiến đấu đến phút cuối cùng, cho dù họ ngã xuống ngã xuống trong chiến thắng!
Tôi là sinh viên, 21 tuổi, có ước mơ là đến được với nhiều ngườ
i, tuy thế trên con
đường tôi đang đi, tôi vấp phải sai lầm hàng giờ, hàng phút, tôi đã chán nản và trốn
chạy chính bản thân, nhưng cuối cùng người đau khổ nhất vẫn là chính mình! Tôi
nhận ra: mong muốn luôn tiến về phía trước là cực kỳ quan trọng, nhưng có lẽ biết
được mình đang ở đâu còn quan trọng hơn! Mong được sự chia sẻ của các bạn,
những người đang từng giờ tiến về
phía trước, những người đã và đang vượt qua
ranh giới
Ho ten: Trần Tuệ
Email:
Noi dung: Thất bại chính là quà tặng dành cho những người muốn có thành công

thật sự. Vốn không ai không gặp sai lầm nhưng quan trọng là bạn học được gì sau

×