Tải bản đầy đủ (.docx) (7 trang)

Kể một câu chuyện mà em từng làm khiến em vô cùng hối hận Xem nhật kí bạn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (34.47 KB, 7 trang )

Nhật ký là một quyển sách ghi chép điều riêng tư của ai đó, chỉ riêng chủ nhân biết
về những bí mật, tình cảm, suy nghĩ của chính bản thân mình. Nhật ký là nơi gói
gém biết bao tình cảm, ln là người bầu bạn tâm sự cùng, chỉ có nhật ký là người
hiểu ta nhất, là nơi có thể cho ta bộc lộ được hết suy nghĩ của mình. Vì thể nó ln
được trân trọng, giữ gìn và khơng để cho ai đọc được. nếu là em thì cũng ko thích
dc ng khác đọc nhật kí của mình. Thế mà em lại vơ tình xem trộm được quyển nhật
ký của một người bạn cách đây 2 năm. Trớ trêu thay, đó lại chính là người bạn thân
nhất của em. và mỗi lần nhớ lại khiến em hối hận vô cùng.
Em là một người cực kỳ vui vẻ và lạc quan, thích hđ, năng nổ, hoạt bát và dễ gần
gũi vs mọi ng. th. Tường là cô bạn gái thân thiết nhất của em. Tường cùng tuổi,
cùng lớp và cũng có thân hình nhỏ nhắn như em, vì thế cả lớp đã đặt biệt danh cho
chúng em là “ cặp đơi chích ch”. Thế nhưng, tín cách của Tường và em thì tồn
trái ngược nhau. Tường là ng trầm tính, ít nói,điềm tĩnh, sâu lắng nhưng lại hết
lịng vì bạn bè, gđ, thầy cơ. Chín năm học chung với nhau, chơi cùng nhau cũng là
một thời gian khá dài để em và Tường hiểu nhau.Tình bạn của chúng em rất khăng
khít, gắn bó, đi đâu cũng phải có nhau. Các bạn trong lớp cứ nói đùa vs chúng em
là ở đâu có em là ở đó có Tường. em cảm thấy đúng và vui vì địều đó. Những tâm
sự của chúng em đều chia sẻ cho nhau. em tưởng tình bạn của chúng em sẽ không
bao giờ rạn nứt, sức nẻ mà ngày càng bền chặt. Thế nhưng một chuyện buồn đã
xảy ra. Và người làm lỗi là do em, chính em đã gây ra chuyện đó. Đó là qng thời
gian tồi tệ nhất trong đời .
Hôm ấy là 1 sáng CN đẹp trời,như thường lệ, em và Tường cùng hẹn nhau học
nhóm tại nhà nhỏ bạn. T vẫn cứ thế thơi, vẫn vui vẻ niềm nở chào đón em rồi 2 đứa
cùng chạy tót lên phịng nhỏ, vừa chơi vừa học. đg hí hốy ơn bài dở dang thì có
tiếng mẹ T từ dưới lầu vọng lên gọi:


- T ơi, con giúp mẹ đi mua 1 vài món đồ nha, hơm nay nhà ta có khách.
T nhìn em bĩu môi làm xấu rồi “ Dạ” 1 tiếng rõ dài. Trước khi rời khỏi căn phòng,
T dặn em:
- Ta đi chút xíu nữa về, mi ở nhà đợi ta nhé! À mà mi có muốn q bánh gì ko, ta


mua ln?.
Tính em vốn “dễ ni” và cũng rất dễ chịu nên :
-Ờ, sao cũng được. T đóng cửa 1 cái “ cạch”, thế là trong phòng chỉ còn mình em.
Lúc ấy tay chân rảnh rỗi ko có viêc gì làm, em đành giết thời gian bằng cách
giương đơi mắt bé nhỏ ngắm nhìn căn phịng nhỏ bạn . bấy lâu nay tới nhà nó chơi
mà chưa lúc nào dành chút ít phút xem phóng nó ntn. Chà! Phịng T sạch sẽ, gọn
gàng thật. giường ngủ, chăn gối đc xếp ngăn nắp vào 1 góc, trên bàn học là 1 giá
sách đc trang trí thêm = 1 chậu xương rồng nhỏ, nhìn trơng thật đẹp mắt. khơng
như phịng em. Phịng T ngăn nắp, chỉnh chu bao nhiêu thì phịng em lại bừa bộn
bấy nhiêu, vì tính em hay để quên đồ đạc lung tung, ko bao h dành chút t/g sắp xếp
lại bàn học. À, mà sao nhỏ bạn đi lâu thế nhỉ? Dg nằm trên giường em bỗng ngồi
phắt dậy, dạo xung quanh căn phịng tìm thứ gì đó để giải bày 1 chút. rồi sau đó em
tiến đến bên góc học tập của T. Là bạn rất thân nên chúng em thích đọc sách như
nhau,nhất là truyện tranh.Kệ sách của T đủ các loại đến nỗi đầy kín cả. Em đang
lựa cho mình một quyển sách ưng ý nhưng sao quanh đi quẩn lại tìm chẳng
thấy.Đang loay hoay thì em thấy có quyển sổ màu hồng được che lấp bởi những
quyển sách giáo khoa. vốn dĩ bản tính hay tị mị nên em bèn thị tay vào lấy ra
xem thử. Ồ, quyển sổ đẹp chưa kìa, bên ngồi bìa cuốn sổ là những nét vẽ đc trang
trí rất điệu nghệ và công phu thôi thúc em như phải mở cuốn sổ ra ngay lập tức. giở
thử xem trang đầu tiên thì bắt gặp hàng chữ : “ Những dịng tâm sự của tơi” đc
viết nắn nón chính giữa trang tập. Trời, thì ra đây là nhật kí của T. mà con nhỏ này


cũng lạ thật, từ trước đến giờ chưa hề nghe T nhắc đến là mình dg viết nhật kí, bởi
vì có chuyện gì thì nhỏ cũng kể hết cho em nghe, dù đó là chuyện buồn hay vui,
thế mà bây h lại viết nhật kí. Những điều đó làm em càng nghi ngờ T hơn và thúc
đẩy em mở “ thế giới nội tâm” của T ra. Chợt em sực nhớ ra rằng em hành động
như thế này là đã xâm phạm đời tư cá nhân của T vì thầy cơ đã dạy mình điều này
ở trên lớp, và em cũng chưa bao h đọc nhật kí của ng khác. Bàn tay em cứ nửa như
muốn lật từng trang, nửa như muốn cất nó đi vì khơng muốn xâm phạm đến bí mật

riêng tư của người khác. nhưng sao em lại khơng kìm được đơi mắt mình,khơng
kìm được sự tị mị của bản thân vì ko biết T có nói gì về mình ko. Và rồi em đánh
liều 1 phen, mở ra trang đầu tiên là bức ảnh chụp em và T trong buổi cắm trại hồi
2 năm trước đc viền trong 1 cái khung đính những đố hồng đỏ bằng giấy và bên
dưới là dòng chữ: “ Forever best friend”. Em thất vui lắm. lật thêm trang nữa : “
Ngày...tháng…năm : Hơm nay mình thấy khơng vui vì Thảo giận vơ cớ, khơng
nghe mình giải thích lí do nữa.Mình mong lần sau bạn ý sẽ bình tĩnh hơn”. Đọc
đến đây em cảm thấy mặt mình nóng ran, thế mà nó chẳng bao giờ nói trước mặt
mình mà chỉ nói sau lưng mình thơi ư? Em giở sang trang tiếp theo.Ơi trời ơi! Và
cịn cả thế này nữa:“ ngày…tháng…: mình thấy nhớ…q. Hơm nay là sinh nhật
mình, đc …tặng q vui thật, ko biết cảm ơn t/c …dành cho mình thế nào, mình
nghĩ là … thích mình rồi.”. em vừa đọc vừa cười thầm trong bụng: “ ko ngờ con
chích choè này lại có ng thương nó rồi, thế mà nó lại giấu ko cho mình biết”. lúc
đầu em nghĩ thầm mình sẽ chỉ đọc vài trang xem T nói gì về mình thơi, nhưng quả
thực ko ngờ càng đọc em càng thích thú trước những khám phá mà bấy lâu này T
chưa hề nói vs mình. Từng ngày, tháng, kể cả những chuyện uất ức, thương ai, ghét
ai, nó đều ghi sạch tất. Hết trang này đến trang khác, ko biết em đã đọc bao nhiêu
trang rồi kể từ lúc T đi, em bị cuốn vào 1 cách say mê như dg trực tiếp xem 1 bộ
phim ngắn 3d vậy. bỗng “rầm” , 1 tiếng đóng cửa vơ tình làm em giật mình, xé
toạc bầu ko khí tĩnh lặng. em bất giác quay ng lại , lỡ tay đánh rơi quyển nhật kí


xuống đất. T đg đứng trc mặt em , trên tay vẫn cịn đg cầm gói bánh mà T mua về
để chia sẻ niềm vui. Để rồi bây h ko thấy niềm vui ở đâu mà thời gian ngay lúc này
đây trong tưởng tượng của em cứ như nó đang tạm ngừng…ngừng lại để đếm từng
nhịp tim,hơi thở của cả hai. Mọi vật như cũng đã đứng yên,ngay lúc này em cảm
nhận được nhịp đập trái tim của T…hình như…nó cũng đang giận dữ. Mọi thứ
diễn ra quá nhanh làm em không thể tưởng tượng được. gương mặt T hiện lên khá
thất vọng về em vs đơi mắt Trân nhìn em= vẻ lạnh lùng, đầy thù hận. em lắp bắp
ko nói đc gì khi thấy trên khn mặt bạn là hai hàng nước mắt:

- Tường, cho mình…mình...
- Thơi, cậu ko cần nói nữa, tơi biết rồi. Cậu về đi. – vừa nói, T vừa bước đến
nhặt quyển nhật kí dưới sàn lên.
Em sững sờ. Ng bỗng tê cứng lại chẳng cử động đc. Ko hiểu lúc đó tại sao ko
giải thích vs T đc chút gì. Em bước ra khỏi cánh cửa nhưng vẫn cố nói thêm 1
câu vs T như van xin:
- Cậu..tha lỗi cho mình nhé.
T ko trả lời, chỉ lặng lặng ngồi đó vs quyển nhật kí. Em ra về, lịng nghĩ rằng,
trc sau gì thì T cũng bỏ qua cho mình tị thơi vì tụi mình là bạn tốt của nhau mà.
Hơm sau đi học, nhìn thấy mặt em, T lảng tránh, em đã cố vui vẻ hồ đồng
nhưng sao T vẫn ko chịu nhìn mặt. cả ngày ko nói chuyện vs nhau, lớp em ngạc
nhiên, 1 số đứa thi nhau hỏi:
-hôm nay 2 cậu bị sao thế?
Chúng em ko trả lời. 1 ngày, 2 ngày rồi cả 1 tuần diễn ra như vậy, em bắt đầu
đâm ra tính ghét T. nghĩ bụng rằng mình cũng đã xin lỗi rồi sao lại ko bỏ
qua,mình chỉ đọc vài trang thơi mà, ng ta cũng hạ thấp mình để bắt chuyện trc


rồi, sao tính gì mà cứng đầu q. Thế là những hơm sau, em nhìn T = 1 ánh mắt
hồn toàn khác. Và để trút giận, em quyết định đem tồn bộ những chuyện
mình đã đọc đc trong nhật kí của T ra kể cho 1 số bạn trong lớp. nhưng khi đem
mấy chuyện đó ra thì ko ít bạn phản đối, phê bình rằng việc làm của em là sai vì
nhật kí là thứ bảo tồn chuyện riêng tư của ng khác, bên cạnh đó cũng có bạn
đồng tình vs em. Nhìn T có vẻ ko vui vì suốt ngày em cứ tụm 5 tụm 7 và có 1 số
bạn nhìn T cười mỉa mai, điều đó khiến cho khoảng cách giữa em và T trở nên
xa cách hơn. Bản thân em lại có tính bảo thủ nên ln cho rằng việc mình làm
ko hề sai, ai bảo T q vơ tình làm chi. Nhưng điều em vừa làm ko hề cứu vãn
đc tình thế mà càng làm mọi chuyện trở nên trầm trọng hơn. T ngày càng buồn
bã hơn, vào lớp chúng em ko nói câu nào, tan học ai về nhà nấy. đơi chim bắt
đầu xa lìa nhau và tình bạn chính thức bị sứt mẻ.

Thời gian cứ thế trôi đi, 1 tuần 2 tuần rồi 3 tuần, em thấy cơ đơn q, nhớ con
chích ch kia vô cùng, và bắt đầu cảm thấy hối hận về chuyện đã qua. Chợt
nhận ra rằng mình cần phải nói lời xin lỗi, nếu ko tình bạn này sẽ bị thời gian
chơn vùi mãi mãi, nhưng trong lịng thì ko đủ dũng khí nói ra. Mọi chuyện như
ko thể đốn trc đc, ông trời dường như sắp đặt tất cả để tạo cho em cơ hội nhận
lỗi vs T. hôm ấy trời lạnh giá, em đến trường khi trên người chỉ khoác 1 chiếc
áo ấm mỏng tanh. Thế là lúc đạp xe đến lớp em bị cảm lạnh. Ngồi học 2 tiết đầu
vẫn còn tươi tắn, bắt đầu sang tiết thứ 3, người em sốt run lên vì lạnh, mặt thì
đỏ, mơi run lên từng cơn, hơi thở trở nên nặng nề. thấy em bất ổn, cả lớp đều lo
lắng, ko may hơm ấy cơ chủ nhiệm ko có tiết dạy, lại đg giữa giờ học nên thầy
bộ môn hỏi lớp có ai biết nhà của em ko và yêu cầu đưa em về nhà. Cả lớp này
ngoại trừ T thì cịn ai biết nơi em ở đâu chứ. Hồn cảnh bắt buộc khiến T phải
nhận trách nhiệm đưa em về đến tận nhà. Trời lạnh thế kia mà ngồi sau lưng để
T chở khiên em áy náy vô cùng. Vừa đạp xe mà lưng T như đổ nước ươt hết cả


mặt áo. Biết bố mẹ em thường xuyên vắng nhà vì cơng việc và em phải ở nhà 1
mình, nên mọi thứ của em T đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Khi ấy chỉ có T là ng
cịn lại duy nhất có thể giúp đỡ, chăm sóc cho em trong lúc em ko còn đủ sức
lực lo cho bản thân mình đc nữa. T đã quá quen vs việc đi lại trong ngơi nhà của
chính ng bạn thân nên từ việc nấu cháo, săn sóc cho em, T đều làm dc tất. trong
cơn mê man, đôi mắt em chỉ lim dim thấy T đg vắt khăn chườm lên trán cho
mình, nét mặt bạn sao lo lắng lại xen 1 chút buồn bả thế kia. Em tự dằn vặt
mình đã gây ra biết bao nhiêu chuyện đổ lên đầu đứa bạn thân mình mà bây h
cịn phải để nó chăm sóc mình nữa. mình quả thật là xấu xa mà! Khi em vừa
mới tỉnh hẳn, chợt thấy T ngủ gục bên cạnh mình, em xúc động chỉ biết ú ớ:
-Tường…
Tường vội tỉnh dậy, nhìn thầy em đã khoẻ hơn nhiều, liền bảo:
- Cậu tỉnh rồi à? Cháo mình để trên bàn, ăn xong cậu nhớ uống thuốc và giữ
gìn sức khoẻ nhé. Mình về đây.

Ko để em trả lời, T vội vã đứng phắt dậy đi ngay mà ko trách móc em gì về
chuyện lúc trc. Em thấy xấu hổ và hối hận vơ cùng. Phần thì vừa muốn xin
lỗi, nhưng 1 phần cũng vì sĩ diện. tối hơm ấy, em ko ngủ đc, trái time m như
mách bảo: “ ngày mai chính mình phải nói xin lỗi vs T và làm lành vs cậu
ấy”. Sáng hôm sau, em đứng trc cửa lớp đợi T, em nói:
-mình xin lỗi. mình sai rồi. tha lỗi cho mình nhé T.
T phì cười, rồi tự nhiên lúc đó 2 chúng em ơm nhau oà khóc, mấy đứa bạn
thân thấy vậy vỗ tay chúc mừng: “ Cặp chích ch trở lại rồi”. tình bạn giữa
chúng em đã đc hàn gắn. mọi thứ trở lại như xưa, T và em vẫn cười nói vui
đùa, ko bao h làm cho nhau buồn phiền nữa. chúng em đã vượt qua mọi khó
khăn để chứng minh tình bạn cao đẹp. và nhật kí đời riêng của ng khác, ta
cũng ko nên đọc tuỳ tiện khi chưa có sự cho phép. 1 lần xem trộm nhật kí là


1 sai lầm quá đủ, em sẽ ko bao h lặp lại điều đáng xấu hổ đó nữa. trc hết ta
cần suy nghĩ chin chắn, để ko mắc sai lầm, nếu vướng phải thi hãy dung cảm
nhận lỗi và sửa lỗi để tạo nên mối quan hệ tốt đẹp trong cuộc sống. ta nên
nhớ rằng, giữa 2 ng bạn, chữ tín là mối gắn liên kết vững chắc nhất giúp cho
tình bạn đảm bảo đc lâu bền. cuộc sống 1 phần là những gì ta làm nên và 1
phần đc làm nên bởi những ng bạn ta chọn làm bạn.
Sống trong cuộc sống cần có một tấm lịng, những lỗi lầm mà người khác
gây ra cho mình hãy để gió cuốn đi theo thời gian. và hãy tôn trọng những
người xung quah ta, vì khi làm như thế tức là ta cũng đã tơn trọng chính bạn
thân mình. nếu làm được như vậy thì chúng ta sẽ nhận được sự yêu quí của
những người xung quanh và cuộc sống chỉ còn niêm vui, tiếng cười..



×