TUYỂN TẬP TRUYỆN THƠ CHO TRẺ EM MẦM NON
TUYỂN TẬP
TRUYỆN THƠ CHO TRẺ EM MẦM NON
Ngô Thị Thái Sơn
LỜI GIỚI THIỆU
Những câu chuyện, bài thơ in trong tuyển tập này chủ yếu được sưu
tầm từ các báo Họa Mi, Nhi Đồng và một vài tập thơ của các tác giả chun
viết cho trẻ em như "Chú bị tìm bạn" (Phạm Hổ), "Góc sân và khoảng trời"
(Trần Đăng Khoa)... Do sơ xuất trong q trình sưu tầm, có một vài tác phẩm
chúng tôi không ghi lại được tên tác giả nhưng xét thấy các tác phẩm này có
nội dung và hình thức phù hợp, mới lạ với trẻ nhỏ nên vẫn xin giới thiệu cùng
bạn đọc.
Xuất phát từ yêu cầu đào tạo sinh viên khoa Mầm non tại các trường
CĐSP và tình hình thực tế của việc đổi mới giáo dục Mầm non hiện nay
chúng tôi đã sắp xếp các câu chuyện, bài thơ trong tuyển tập này theo các
chủ đề lớn được Bộ GDĐT qui định trong chương trình chăm sóc - giáo dục
trẻ hiện hành. Ở mỗi chủ đề, chúng tôi sắp xếp giới thiệu thể loại thơ trước,
truyện sau và theo thứ tự ABC của tựa đề các tác phẩm được lựa chọn.
Khơng sắp xếp theo độ khó, dễ hoặc độ dài, ngắn của tác phẩm; không phân
chia các tác phẩm cho từng độ tuổi ở mỗi chủ đề cụ thể.
Việc sắp xếp trên nhằm đạt 2 mục đích sau:
- Giúp sinh viên dễ dàng tra tìm khi có nhu cầu tham khảo.
- Giúp các giảng viên dạy môn Văn học trẻ em, môn Phương pháp tổ
chức hoạt động cho trẻ làm quen với TPVH và một số mơn khác có thể sử
dụng làm tài liệu cho SV thực hành các bài tập phục vụ cho lý thuyết về đặc
trưng của văn học cho trẻ MN, về các nguyên tắc lựa chọn TPVH cho trẻ
MN...
Hy vọng tài liệu này sẽ góp phần phục vụ thiết thực cho việc giảng dạy
và học tập của thầy và trò khoa GDMN tại trường CĐSP.
1. CHỦ ĐỀ BẢN THÂN
HẠT ĐẬU KIÊU CĂNG
(Nguyễn Thị Phương Anh sưu tầm)
Có một hạt đậu
Thật là kiêu căng
Đậu cứ cho rằng
Mình là tất cả?
Lên cây ra lá
Là tự đậu ta
Gieo ở ruộng xa
Đậu không vùi đất
Lúc người tất bật
Đậu lên bờ chơi!
Một cánh chim trời
Xơi ngay hạt đậu
Khơng rõ tốt xấu
Chẳng cịn ăn năn...
MẮT ĐỂ LÀM GÌ
(Phạm Hổ)
Bị mẹ đố Bê:
Mắt để làm gì?
Bê nghĩ một lúc,
- À… à đôi mắt
Để ngủ mẹ ơi!
Bò mẹ cả cười
Thế con nhắm mắt
Thử đi mấy bước
Mẹ xem tí nào
Nhìn trước ngó sau
Rồi Bê nhắm mắt
Thử đi mấy bước
Để mẹ xem sao?
Bê bỗng húc đầu
-Cái gì thế nhỉ?
Ra mẹ xoay người
Chặn đường Bê đấy
Mà Bê không thấy
Bê cứ húc vào.
Bê được xoa đầu
Được nghe mẹ dạy
-Mắt chính để nhìn
Chắc con đã thấy!
CÁO VÀ MÈO
(Thái Hà phỏng theo truyện của Vân Anh)
Trong khu rừng nọ có một con Cáo và một con Mèo sinh sống. Mèo vốn
tính hiền lành cịn Cáo thì ln tự cao, tự đại cho mình người thơng minh và
tài giỏi hơn người.
Một bữa sáng đẹp trời, Mèo con ra khỏi nhà di dạo và gặp Cáo. Nghĩ
Cáo là người biết điều, từng trải, ai ai cũng kính nể nên Mèo thân mật bắt
chuyện:
- Xin chào anh Cáo. Anh vẫn khỏe chứ?
Nghe Mèo chào, Cáo không những không trả lời mà cịn nhìn Mèo từ
dầu tới chân với ánh mắt khinh khỉnh. Cuối cùng Cáo mới lên giọng hách
dịch:
- Ồ, cái đồ ngốc kia! Mi không xứng đáng được hỏi thăm sức khỏe của
ta. Thử nói xem, mi có được những tài nghệ gì nào?
Trước lời lẽ khinh miệt của Cáo, Mèo vẫn khiêm tốn đáp:
- Tôi chỉ có một tài duy nhất thơi anh Cáo ạ!
Cáo liền hỏi dồn:
- Tài gì? Tài gì nào?
Mèo thủng thẳng đáp:
- Đó là tài khi bị Chó đuổi tới bên, tơi có thể nhảy phắt lên cây: khiến
chúng khơng thể bắt tôi được!
Cáo cười vang, bĩu môi, vênh vênh cái mặt kiêu ngạo nói:
- Tưởng gì, chỉ có thế thơi à? Ta đây thơng thạo trăm thuật khác nhau
và cịn có cả một túi đầy mưu trí. Mi làm ta thấy thương hại quá. Hãy theo ta,
ta sẽ dạy cho mi cách thốt thân khỏi lũ chó!
-Vừa lúc ấy, một người thợ săn cùng đàn chó đi tới. Mèo nhanh chân
nhảy tót lên cây và rối rít kêu Cáo mở cái túi mưu trí của nó ra. Nhưng Cáo cứ
loay hoay, loay hoay mãi chưa biết túi mưu trí để ở chỗ nào. Thế là Cáo liền
bị lũ chó săn túm chặt lấy.
Ngồi an tồn trên ngọn cây, Mèo nói vọng xuống:
- Này anh Cáo ơi, anh nói anh có trăm mưu trí mà bây giờ lại như gà
mắc tóc thế. Giá mà anh chỉ có một cái tài leo cây như tơi thì đâu đến nỗi mất
mạng phải khơng
Lúc này Cáo mới thấy ân hận nhưng còn biết kêu ai! Mặc cho Mèo nói
gì thì nói, Cáo chỉ cịn mỗi một việc là im lặng chờ ai đó tới giúp!
CHUỘT NHẮT THÍCH RA OAI
(Thái Hà phỏng theo truyện dịch của Mai Kinh)
Ngày xưa, có một chú Chuột Nhắt được cả nhà chiều chuộng hết mực.
Chú muốn gì, cả nhà đều phải chiều theo. Sáng nào cũng vậy, khi ông mặt
trời đã thức dậy từ rất lâu, Chuột Nhắt vẫn cứ đắp chăn nằm ngáy khò khò.
Khi chú vươn vai trở dậy, Chuột mẹ vội vàng mặc quần áo cho chú, Chuột bố
thì lom khom xỏ dép hộ, Chuột bà lo chuẩn bị ăn sáng cịn Chuột ơng thì
mang nước tới cho Nhắt rửa mặt!
Một hôm, Chuột ông và Chuột bố đi kiếm ăn mãi không thấy về nên
Chuột bà và Chuột mẹ phải chia nhau đi tìm họ. Trước khi đi, Chuột mẹ
nướng một chiếc bánh lớn cột dây đeo vào cổ cho Chuột Nhắt. Bà và mẹ đi
rồi, Nhắt ta ở nhà tha hồ chơi đùa, hễ thấy đói bụng thì chỉ việc cúi đầu xuống
gặm chiếc bánh đeo trước ngực. Nhưng ăn hết chiếc bánh mà bà và mẹ vẫn
chưa về. Thế là Nhắt ta chui ra khỏi hang đi tìm bố mẹ.
Vừa ra khỏi hang, Chuột Nhắt gặp một đàn kiến đang chuyển nhà. Nhắt
lên giọng quát:
- Tránh ra, ta là Chuột Nhắt đây! Chúng mày dám cản đường ta hả? Ta
oai nhất nhà đấy!
Đàn kiến nghe Nhắt quát chẳng buồn trả lời mà bỏ đi. Nhắt ta thấy thế
tưởng là kiến sợ mình nên càng nghênh ngang. Đi được một đoạn nữa,
Chuột Nhắt lại gặp một chú giun đang đào đất. Nhắt chống tay ngang hông,
quát lớn:
- Ê mi cản đường ta hả? Ở nhà ta chỉ giậm chân một cái là mẹ dỗ, bà
nựng, cả nhà phải xúm lại...
Giun nghe Nhắt nói, cười nhạt, lắc đầu rồi chui tọt xuống đất. Nhắt lại đi
tiếp. Thế rồi nó gặp Mèo đen đang lim dim ngủ. Khơng biết đó là kẻ thù số
một của họ hàng nhà chuột, Nhắt lại ra oai quát:
- Ê tránh ra mau. Mi định cản đường ta hả?
Nghe Nhắt quát, Mèo đen im lặng không thèm trả lời. Chuột Nhắt tức
điên lên:
- Thằng Đen kia, mi có biết là ở nhà, không ai dám trái lời ta không
Mèo đen quất mạnh đuôi xuống đất rồi chồm dậy lên tiếng:
- Thằng Nhắt kia, mày có muốn vào chơi trong bụng ta cùng với những
con chuột khác không?
Chuột Nhắt sợ khiếp vía, run lên cầm cập muốn bỏ chạy. Nhưng chạy
làm sao được khi mà nó quá mập lại chưa tập chạy bao giờ! Mèo đen với tay
giữ chặt Nhắt trong bộ móng vuốt sắc nhọn của nó rồi nói:
- Lần này thì ta tha cho vì mi cịn bé q nhưng lần sau thì chớ có mà
hơng hách nghe chưa!
Nhắt ta mừng quýnh lên, cám ơn Mèo đen đã tha mạng rồi lê bước
nặng nề trở về hang.
Các bé thấy đấy, vì khơng tự biết mình mà Chuột Nhắt st bị mèo ăn
thịt đấy, đúng khơng nào?
ĐƠI TAY ĐỂ LÀM GÌ
Bé Bi; rất thân với ơng nội. Hàng ngày Bi thường trị chuyện cùng ơng.
Một lần, ơng nội hỏi Bi:
- Con người cần có đơi tay để làm gì?
Bi đáp:
- Để chơi banh ơng ạ!
- Thế cịn để làm gì nữa?
- Để cầm muỗng ăn cơm nữa ơng nội ơi!
Nhìn Bi âu yếm, ơng lại hỏi:
- Cịn để làm gì nữa nào?
Nghĩ một chút rồi Bi lại nói:
- Ơng nội ơi, cịn để vuốt ve con mèo phải khơng ạ?
Nghe Bi hỏi, ông nội gật gật đầu rồi lại hỏi:
- Ồ, Bi nghĩ kĩ xem, đơi tay cịn để làm gì nữa khơng?
- À à để ném hịn sỏi xuống sơng nữa ơng ơi!
Suốt buổi chiều, bé Bi trị chuyện với ơng về đơi tay. Nó nói đúng cả
đấy nhưng chỉ nói về mỗi đơi tay của nó thơi.
Thế cịn đơi tay của ba, của mẹ, đơi tay của các cô chú công nhân, của
cô giáo, của các bác sĩ, của các chú bộ đội và những người lao động khác thì
để làm gì nhỉ? Đố bé biết đấy!
(Thái Hà phỏng theo truyện cùng tên của E.Permiak - Liên Xơ)
ĐƠI SỪNG CỦA HƯƠU SAO
(Thái Hà phỏng theo truyện cùng tên của Vũ Phong Tạo)
Trong khu rừng nọ có một chú Hươu sao với thân hình mảnh mai thật
dễ thương. Hươu Sao tự hào về dáng vẻ của chú lắm. Một hôm, Hươu Sao
đến bên bờ suối uống nước. Nước trong veo làm bóng nó hiện rõ dưới lịng
suối. Hươu cứ ngắm nghía mãi, ngắm nghía mãi đơi sừng của mình và thầm
nghĩ:
- Ơi đơi sừng của mình mới đẹp làm sao!
Chợt nhìn xuống hai cặp chân gầy guộc, khẳng khiu, Hươu ta nhăn
mặt, lẩm bẩm:
- Sao mà chúng xấu xí đến thế Đã nhỏ lại còn dài nữa chứ! Rời bờ
suối, Hươu Sao tha thẩn dạo bước trên cánh đồng và cứ băn khoăn suy nghĩ:
- Chân mình xấu q! Có thể chúng sẽ làm hỏng danh tiếng của mình
mất!
Bất chợt, một con sư tử xuất hiện trước mặt Hươu. Sợ quá, Hươu Sao
vội ba chân bốn cẳng phóng chạy. Sư tử rượt đuổi theo phía sau. Nhưng đơi
chân gầy guộc và dài nghêu đã giúp Hươu Sao chạy nhanh như bay khiến Sư
tử cứ lùi xa dần, xa dần... Mải chạy, không để ý nên Hươu vướng phải một
lùm cây rậm rạp. Thế là đơi sừng đẹp mà nó hằng yêu quí bị cành cây và dây
rừng níu chặt lại. Sư tử thì mỗi lúc một chạy tới gần. Hươu Sao cuống cuồng
sợ hãi và vùng vẫy thật mạnh. May quá, Hươu cũng chui được ra khỏi lùm
cây và chạy thoát! Nhưng một nhánh của chiếc sừng đẹp đẽ mà nó từng hãnh
diện đã bị gãy khiến nó rất đau.
Khi đã chạy như bay tới một chỗ an toàn, Hươu Sao mới dám dừng lại.
Lúc bình tĩnh lại, Hươu Sao đã thấm thía nghĩ thầm:
- Ơi cái mình nghĩ sẽ hại mình thì lại cứu sống mình cịn cái mà mình vơ
cùng cưng chiều thì lại st làm mình mất mạng!
Các bé thấy Hươu Sao nghĩ có đúng khơng nào?
GÀ VÀ CÁO
(Thái Hà phỏng theo truyện dịch của Hoàng Minh Quân)
Ngày xưa, trong khu rừng nọ có một con Cáo rất tinh ranh. Cáo thường
kiếm ăn bằng cách dụ dỗ và lừa gạt những con vật khờ dại và cả tin.
Một hôm, Cáo men theo con đường dẫn vào làng với hy vọng sẽ kiếm
được một bữa thật ngon. Đang đi, Cáo bỗng nhìn thấy một chú Gà Trống
đang đậu trên hàng rào bên đường. Ánh mắt nó sáng lên với ý nghĩ: "Gà
Trống ơi, mi đừng hòng thoát khỏi tay ta!"
Thế rồi Cáo làm bộ thản nhiên bước tới và ngọt ngào nói với Gà
- Ồ, chào Gà Trống! Cậu có bộ lơng thật tuyệt vời!
Nghe Cáo nói, Gà Trống khối lắm bèn nhảy từ hàng rào xuống để
khoe thêm với Cáo về bộ móng vuốt sắc nhọn của mình. Thấy Gà Trống bắt
đầu mắc mưu, Cáo lại nhỏ nhẹ:
- Cậu biết khơng, tớ cịn biết cả bố của cậu đấy. Cậu trông đẹp trai
giống hệt như bố!
Lúc này Gà Trống thấy hãnh diện quá, cười tít cả mắt rồi vênh mặt lên
đáp:
- Tôi đẹp như bố nhưng lại có thể gáy hay hơn bố nhiều!
- Nếu gáy hay hơn cả bố, sao cậu không xuống thấp hơn một chút và
gáy to lên cho mọi người cùng nghe - Cáo giả bộ hiền lành.
Đến đây thì Gà Trống vui sướng đến mức chẳng cịn nghĩ được gì nữa.
Nó bay xuống gần Cáo và vươn mình, ngửa cổ ra sau rồi nhắm hai mắt lại và
ra sức gáy: "ị, ó o...o...?". Chỉ chờ có thế, Cáo nhào tới, dùng miệng ngoạm
lấy Gà Trống rồi chạy nhanh ra khỏi làng.
Chạy được một đoạn, Cáo phát hiện ra mình đang bị một đàn chó dữ
rượt theo. Cáo sợ hãi chạy thục mạng. Đàn chó đuổi mỗi lúc một gần, sủa ầm
ĩ. Bỗng nhiên, Gà Trống chợt nghĩ ra một kế, liền bảo Cáo:
- Cáo ơi, hãy bảo với đàn chó dữ là tớ khơng phải là Gà Trống của làng
nó, cậu đã bắt được tớ ở làng bên cạnh!
Cáo đang vơ cùng hoảng sợ, nghe Gà Trống nói, nó chẳng kịp nghĩ
ngợi gì liền mở miệng định nói. Nhưng, ơi thơi! Khi vừa bắt đầu nói thì Gà
Trống đã tuột khỏi miệng Cáo và bay lên một cành cây gần đó. Cáo ức lấm
nhưng đành vội chạy thốt thân. Cịn Gà Trống thì được một phen hú vía!
Sau lần đó, Gà Trống ln ghi nhớ một bài học thật q báu. Đó là: Phải
ln nhớ mình là ai và chớ có khoe khoang khơng đúng lúc, đúng chỗ mà
mang họa vào thân.
2. CHỦ ĐỀ GIA ĐÌNH
BÉ XEM ẢNH CƯỚI*
(Lê Minh Hồi)
Bé giở ảnh cưới
Thấy mẹ ơm hoa
Cứ hỏi mãi bà
Sao không thấy bé?
Bà cười nhỏ nhẹ:
Cháu ngoan nhất nhà
Lúc ấy đang bận
Tìm kim giúp bà!
(Tựa đề do người biên tập đặt)
BÉ ĐÒI BÚ
(Phạm Hổ)
- Nhanh cho con bú tí
Đói, đói rồi mẹ ơi!
-Gì mà nhặng lên thế
Mới nhả vú đấy thơi!
-Nhả vú là đói rồi
Mẹ ơi, con bú tí!
BÊ HỎI MẸ
(Phạm Hổ)
- Mẹ uống sữa lúc nào
Mà sữa đấy vú mẹ?
Còn con bú nhiều thế
Sữa lại chạy đi đâu?
Ơ kìa, mẹ khơng nói
Lại cứ cười là sao?
CHÍCH BƠNG MẢI CHƠI
(Trích thơ của Trúc Nam)
Chích Bơng giờ đã lớn
Mẹ dẫn đi kiếm mồi
Nhưng lại mải rong chơi
Không nghe lời mẹ dặn
Thấy bướm vàng giỡn nắng
Chích Bơng vội bay theo
Thấy sắc tím hoa bèo
Chích ta nhìn ngắm mãi...
Khi Chích Bơng ngối lại
Chẳng thấy bóng mẹ đâu
May nhờ bác Sáo Nâu
Đưa Chích về với mẹ!
ĐÀN GÀ CON VÀ MẸ
(Phỏng trích thơ của Nguyễn Duy Nhân)
Đàn gà con theo mẹ
Dạo chơi trong sân vườn
Vào buổi sớm đọng sương
Cùng ngửa cổ giành uống
Nhưng giọt sương ít lắm
Cả đàn gà lại đơng
Dẫu là đã đề phịng
Vẫn sinh ra ẩu đả
Mẹ gà ta mệt quá
Vì khản cổ rầy la
Nên chiều về sốt nặng
Má bừng đỏ hây hây
Đàn gà con biết lỗi
Cùng cúi mặt lặng im
Rồi rủ nhau đi tìm
Thuốc thang cho mẹ uống!
GÀ CON VÀ QUẢ TRỨNG
(Phạm Hổ)
"Trịn nhẵn, trắng hồng,
Quả gì thế mẹ?
Hay là đá chăng?
Mổ xem thử nhé!"
- "Chính là con đó
Những ngày trước xa
Con nằm trong vỏ
Lớn dần chui ra…"
"Mẹ lại nói đùa
Con bay, con chạy
Cịn hịn đá này
Mãi khơng động đậy.
"Mẹ nói đúng đấy
Lớn, con hiểu dần
Nhiều điều rất thật
Mà lạ vô cùng
HAI MẸ CON
(Nguyễn Linh Chi)
Tan ca mẹ về nhà
Con chân sáo ùa ra
Reo giữa chiều oi ả
"Mẹ ơi. Mẹ đấy à?
Con tíu tít vào nhà
Tìm nước rót đầy ca
Miệng líu lo đon đả
Hát hị: "lá là la...
Tay bé xíu giơ ra
Con vừa đấm vừa xoa:
"Bệnh nhân này yếu quá
Để bác sĩ khám nha!
Thương mẹ còn vất vả
Con chẳng dám vòi quà
Chỉ mong mẹ thơm má
Mỗi sáng mở mắt ra
Nhìn con lịng xót xa
Nghe lời con thương q
Mới thế mà con đã
Thành người lớn trong nhà.
MẸ ỐM
(Trích bài thơ cùng tên của Phạm Hổ)
U ốm nằm nhà
Không ra đồng được
U đắp kín chăn
Mặt quay vào vách.
Em vẫn đi học
Đường xa càng xa
Người em ở lớp
Lòng em ở nhà.
Buổi học dài quá
Mãi mới trống về
Em vội ra trước
Bỏ cả bạn bè.
Em về đến cửa
Đã gọi: "U ơi"
U cố quay lại
Nhìn em mỉm cười.
Củi lửa nhóm rồi
Nấu nồi cháo trắng
Đập trứng bỏ hành
U ăn ngon lắm.
Ghét cái bệnh tật
Làm u mệt người
Đừng ai ốm cả
Là vui nhất đời!
MẸ ỐM
(Đỗ Tuyết Phượng)
Mấy hôm nay mẹ ốm
Cả nhà ai cũng buồn
Cún con dậy rất sớm
Rầu rĩ nằm góc sân
Con rón rén bước chân
Mẹ ơi, mẹ uống thuốc
Thuốc bố mua rất ngọt
Mẹ uống thử mà xâm
Cháo con nấu ngọt thơm
Hành vườn nhà ta đấy
Trái trứng này con lấy
Ở ổ gà đẻ sau
Mai con làm bác sĩ
Mẹ sẽ hết bệnh, đau
Nếu bệnh mà đến nữa
Con kí cho u đầu
MẸ ỐM
(Báo Họa mi, số 9/ 2004)
Mẹ ốm bé chẳng đi dâu
Viên bi cũng nghỉ, quả cầu ngồi chơi
Súng nhựa bé cất đi rồi
Bé sợ tiếng động vang rơi khắp nhà
Mẹ ốm, bé chẳng vòi quà
Bé thương mẹ cứ đi ra đi vào.
MÈO CON BẮT CHUỘT
(Nguyễn Phương Thiên Bảo)
Mèo con tập bắt chuột
Chạy loanh quanh khắp nhà
Đuổi hoài chẳng bắt được
Lũ chuột cười: "Ha! Ha!"
Mèo con buồn ngồi khóc
Mẹ đến bên dỗ dành:
"Bắt chuột đâu có dễ,
Phải học đã con ơi?
NẤU CƠM
(Dư Duy Khang)
Hơm nay mẹ bệnh
Bé liền thổi cơm
Bàn tay lóng ngóng
Nhóm bếp lửa hồng
Đun đun, nấu nấu
Vụng về khói cay
Nước nhiều, cơm nhão
Biết làm sao đây?
Vậy mà mẹ khen
"Con trai mẹ giỏi
Cơm chín thơm rồi!"
NGÀY BA BỊ ỐM
(Hồng Vân Khánh)
Hơm nay bà bị ốm
Cả nhà bé rất buồn
Lá trầu vàng ngồi giậu
Con mắt nằm lim dim
Bé khơng buồn chơi nữa
Cứ đi quanh giường bà
Bé ấp đầu, ấp trán
"Bà mau khỏe bà nha!"
Bé giục bà uống thuốc
Bà giục bà ăn cam
Mẹ nhìn bé âu yếm:
"Con gái mẹ ngoan ghê" *
Bà ơi, đừng bệnh nữa
Kể chuyện cổ cháu nghe
Cháu thương bà nhiều lắm
Bà ơi, bà có nghe?
(*Câu thơ trong nguyên bản: "Con của mẹ thật ngoan")
NGỦ RỒI
(Phạm Hổ)
Gà mẹ hỏi gà con
- Đã ngủ chưa đấy hả?
Cả đàn gà nhao nhao
- Ngủ cả rồi đấy ạ!
SOI GƯƠNG
(Phạm Hổ)
- Có ai đang khóc nhè
Mà soi gương khơng bố?
- Một đứa khóc, đủ rồi
Soi chi thành hai đứa!!!
SĨI CON LẠC MẸ
(Phi Tuyết Ba)
Sói con đi lạc mẹ
Bị đói suốt cả ngày
Sói bên gốc cây
Trông ngơ ngơ, ngác ngác...
Thỏ cho củ cà rốt
Dê đưa một nắm rau
Sóc tặng hạt dẻ nâu
Gấu nhường cho bánh mật
Chú Cáo con khơn nhất
Tổ chức cuộc kiếm tìm
Cho tới lúc bình minh
Sói con mừng gặp mẹ.
TÌNH BÀ
(Nguyễn Hải Thanh)
Trời hơm nay se lạnh
Có bà bên cạnh rồi
Em chẳng thấy rét nữa
Chỉ ấm tình bà thơi.
THƯƠNG MẸ
(Đoàn Thị Hồng Nhung)
Sáng nay em ra vườn
Đã thấy mùa thu đến
Lung linh muôn giọt nến
Trên những bông cúc vàng
Từng đàn bướm lang thang
Dạo chơi cùng trời mát
Chị gió khe khẽ hát
Mang hương vị ngọt ngào
Chợt nhìn sang bờ ao
Mẹ vẫn cịn đứng đó
Từng giọt mồ hơi nhỏ
Em thương mẹ vơ cùng.
VỊT CON TÌM MẸ
(Vũ Anh Nơng)
- Có một chú vịt con
Bỏ đàn chạy lon ton
Mải mê đuổi bắt bướm
Từ bờ ao sang vườn
Bươm bướm bay đâu mất
Vịt con ngơ ngẩn buồn
Quay đầu vịt gọi mẹ:
-Lạc, lạc... mẹ cứu con!