Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (47.52 KB, 2 trang )
Bài tham khảo cuộc thi viết thư UPU lần thứ 49-2018
Việt Nam ngày 8/12/2018
Xin chào Lysa!
Lời đầu thư mình xin gửi tới bạn về lời chúc luôn học giỏi và khoẻ mạnh. Mình
viết bức thư kể cho bạn nghe về người hùng trong lịng mình nhé.
Bạn ạ, người hùng trong lịng mình khơng ai khác chính là ba của mình. Có lẽ,
với mình ba là người đàn ơng vĩ đại nhất.
Ba từng trải qua nhiều biến cố trong cuộc sống. Ông nội tôi mất năm ba 18 tuổi
và đến năm 29 tuổi thì bà nội tơi cũng mất. 32 tuổi ba mới lập gia đình. Năm
mình mới 5 tuổi, nghe mọi người kể rằng lúc đó ba bị một tai nạn giao thông
nguy hiểm lắm thập tử, nhất sinh. Từ một người lành lặn ba mình phải cắt cụt cả
đơi chân. Từ người đàn ông là trụ cột của ba mẹ con mình thì ba mình trở thành
người tàn phế.
Mẹ nói, lúc ba tỉnh dậy ở phịng hồi sức cấp cứu với đơi chân khơng cịn. Ba mở
mắt nhìn mẹ cười nhoẻn và khi ấy mẹ nghĩ ba chưa biết mình bị cắt chân.
Nhưng sau này ba kể, trước khi cười với mẹ ba đã tỉnh và sờ xuống thấy chân
không con, cảm giác đau hai đùi khiến ba sốc nhưng hé mắt nhìn thấy mẹ, ba
chợt nghĩ mình may mắn vì vẫn cịn trên đời.
Những ngày tháng sau, ba vượt qua tất cả. Ba không bao giờ chịu lùi bước dù có
lúc khơng có chân. Ba bắt đầu phục hồi chức năng. Tập đi, ba đau lắm ba đã
nhăn mặt, tái người đi. Mẹ hiểu ba rất đau nhưng nhìn hai anh em mình, ba lại
cười. Ai cũng phải khâm phục nghị lực của ba.
Sau phục hồi chức năng, mất cả năm trời đeo hai chân giả rồi tập đi, ba cứ chập
chững bước đi như đứa trẻ mới lớn. Suốt thời gian đó ba đều tự đi vào viện để
bác sĩ hướng dẫn cách luyện tập. Ba không muốn mình phải phiền tới người
khác.
Ngày ba trở lại cơng ty, ai cũng phải khâm phục ba. Mọi người nói, dù mất đôi
chân nhưng ba làm việc vẫn miệt mài, hăng say và khơng bao giờ tự ti, mặc
cảm.
Khi mình lớn, ba vẫn đưa đón mình đi học. Bạn bè thường trêu ba bạn “lùn” bởi
ba đi chân giả. Công việc của mẹ bận, ba kiêm ln việc đưa đón và chăm con.