Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

tom tat cau chuyen chu nhiem 1718

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (66.07 KB, 2 trang )

HỘI THI GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM GIỎI
HUYỆN CHỢ LÁCH NH 2017-2018

ĐỀ CƯƠNG
PHẦN KỂ CHUYỆN

Họ và tên: Trần Thanh Lan
SBD : 39
1
Chủ nhiệm lớp: Bốn
Đơn vị công tác: Trường Tiểu học Hịa Nghĩa B
Tên câu chuyện: Chiếc đồng hồ thất lạc
Tóm tắt nội dung:
Câu chuyện xảy ra cách đây 16 năm, vào năm học 2001-2002 tôi được thầy
hiệu trưởng trường tiểu học Phú Thới phân công tôi giảng dạy và chủ nhiệm lớp 4, đa số
học sinh đều ngoan ngoãn nhưng vẫn có học sinh cá biệt.
Hơm đó là ngày thứ hai, sau giờ ra chơi, tơi bước vào lớp thì thấy em Thảo ngồi
bàn đầu khóc nức nở. Thấy tơi, học sinh báo là bạn Thảo mất chiếc đồng hồ. Tơi ổn
định lớp và u cầu em tự tìm kĩ lại nhưng vẫn khơng có. Để khơng mất thời gian của
buổi học tơi bảo em Thảo: “Thơi em nín đi để lát học xong cơ sẽ tìm giúp em.”. Sau khi
cho học sinh thực hành xong phần bài tập của tiết cuối, tôi dừng phần chấm bài lại dành
thời gian để tìm hiểu sự việc.
Khi tơi hỏi thì các em bảo rằng giờ chơi có bạn Nhung đứng ở ngay bàn bạn Thảo
và nghi ngờ Nhung đã lấy chiếc đồng hồ đó nhưng em Nhung cũng nói em khơng có lấy
của bạn. Tơi mới hỏi tiếp các em có trực tiếp thấy bạn Nhung lấy khơng thì cả lớp đều
im lặng. Để tránh điều đáng tiếc xảy ra tôi liền nói với cả lớp, tuy những năm trước bạn
sai nhưng biết đâu năm nay bạn đã khác thì sao, nghi ngờ cho người khác là điều khơng
đúng. Tơi giải thích cho các em hiểu lấy đồ của người khác là việc làm khơng đúng sau
đó tơi khun các em nếu đã trót lỡ lấy thì trả lại cho bạn, nếu ngại thì gặp riêng tơi để
trả lại cho bạn cũng được.
Tơi vừa nói vừa nhìn nét mặt từng em để dị xét nhưng khơng ai có biểu hiện gì


chỉ có em Loan trơng em như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Tìm mãi khơng được cuối
cùng tơi đành nói với Thảo đừng buồn nữa xem như em đã tặng chiếc đồng hồ đó cho ai
đi, qua sự việc này các em nhớ đồ dùng của mình thì phải biết bảo quản giữ gìn cẩn
thận.”, rồi tơi cho các em ra về. Khi tất cả học sinh ùa ra xếp hàng chỉ có em Loan cứ
loay hoay thu dọn đồ dùng cá nhân mà không kịp ra về cùng với bạn. Thấy thế tôi bảo
lớp trưởng cho các bạn về trước không cần đợi bạn Loan. Sau khi cho các em về hết tôi
quay vào lớp và bắt đầu chấm bài của học sinh.
Khi chấm được 5 vở, tôi thấy em Loan đi dần đến bàn giáo viên của tôi. Lúc này
em vừa khóc vừa đặt chiếc đồng hồ lên bàn tôi, thú nhận em đã lấy đồng hồ của bạn, em
xin lỗi tôi và hứa sẽ không tái phạm nữa. Tơi rất ngạc nhiên, cơ học trị ngoan mà tơi
hằng tin tưởng lại mắc phải lỗi lầm. Tôi xoa đầu em và nói: “Em biết nhận lỗi thế là tốt.
Cơ tin rằng sau lần vấp ngã này em sẽ trưởng thành hơn.” rồi tơi bảo em nín khóc và
hứa sẽ thay em trả đồng hồ cho bạn. Hôm sau vào lớp tôi trao chiếc đồng hồ lại cho
Thảo, rồi khuyên học sinh đoàn kết, yêu thương nhau hơn và đừng ai mắc sai lầm như
thế nữa. Kết quả là các em thực hiện đúng như mong muốn của tôi.
Tôi tiếp tục cơng tác ở đó 2 năm nữa thì được chuyển về cơng tác ở trường tiểu
học Hịa Nghĩa B. Điều làm tôi bất ngờ là vào năm học 2016 sau khi dự 20.11 ở ngôi
trường tôi hiện đang công tác xong tơi trở về nhà thì thấy một em gái đang đứng đợi tơi
trước nhà. Thì ra đó là cơ học trị đã mắc phải lỗi lầm khi xưa giờ tìm đến thăm tơi. Qua
trị chuyện tơi được biết em bây giờ đã là một bác sĩ nha khoa của một bệnh viện lớn ở
Cần Thơ. Tôi mừng cho em, khơng ngờ một cơ bé có thân hình nhỏ nhắn lại có nghị lực
khơng nhỏ chút nào.




Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×