Tải bản đầy đủ (.doc) (72 trang)

Tài liệu Tiếu Ngạo Giang Hồ 206 doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (105.95 KB, 72 trang )

Tiếu Ngạo Giang Hồ
Hồi 207
Linh Quy Các, Hào Kiệt
thụ hình
Lệnh Hồ Xung nhìn bóng dưới
nước thì người kia ngồi ở phía
sau chàng cách xa không đầy
hai thước. Giả tỷ người kia
vươn tay ra là có thể điểm vào
tử huyệt làm cho chàng phải
uổng mạng nhưng chàng sợ quá
ngồi ngây ra không biết vọt về
phía nào để tránh.
Người đó lần đến sau lưng
chàng không một tiếng động
nên chàng chẳng hay biết gì, đủ
tỏ võ công họ cao thâm đến
trình độ khôn lường.
Một ý niệm cổ quái khiến
chàng la thầm:
- Quỷ!
Nghĩ tới ma quỷ chàng lại càng
bở vía ngồi trơ ra một lúc.
Chàng lại nhìn xuống nước.
Nước chảy rung rinh, bóng
trăng lộn ngược lờ mờ không
nhìn rõ nhưng cũng nhận ra
được hai bóng người giống hệt
nhau. Hai người đều là đàn bà
mặc áo rộng thùng thình, đầu
tóc chải mượt quấn lại thành


một búi chẳng khác gì nhau,
nghĩa là giống hệt người chàng
đã hóa trang.
Lệnh Hồ Xung càng nhìn càng
khiếp vía, trống ngực đánh hơn
trống làng, tưởng chừng trái tim
muốn nhảy ra ngoài cửa
miệng.
Bất thình lình một luồng dũng
khí không biết từ đâu kéo tới
khiến chàng quay phắt lại, mặt
chàng đối diện với mặt "quỷ"
kia.
Lệnh Hồ Xung nhìn rõ đối
phương rồi, bất giác chàng hít
một hơi khí lạnh. Mắt chàng
nhìn rõ đối phương là một
người đàn bà đứng tuổi, phảng
phất giống như mụ bộc phụ vừa
câm vừa điếc ở trên chùa
Huyền Không.
Chàng tự hỏi:
- Mụ đến sau lưng mình từ lúc
nào? Bằng cách gì? Sao mình
lại không hay biết chi hết? Thế
này thì thật là kỳ.
Bây giờ chàng đã bớt phần sợ
hãi nhưng lại tăng thêm phần
kinh dị.
Bất giác chàng buột miệng lên

tiếng:
- Á bà bà! Bà bà đấy ư? Bà bà
làm cho bản nhân phải một
phen bở vía.
Thanh âm chàng run run đủ tỏ
ngoài mặt tuy chàng ra vẻ bạo
dạn mà trong lòng chưa hết
kinh hãi.
Chàng nhận thấy bà bà cài búi
tóc bằng một cành kinh thoa,
mình mặc áo vải xám lợt giống
hệt màu áo của chàng.
Lệnh Hồ Xung lại nói tiếp:
- Bà bà miễn trách cho! Trí nhớ
của Doanh Doanh thật là tuyệt
diệu. Nàng nhớ được bà mặc áo
màu này liền hóa trang cho tại
hạ giống hệt. bây giờ tại hạ
cùng bà bà coi chẳng khác gì
chị em sinh đôi.
Chàng thấy nét mặt Á bà bà vẫn
trơ như gỗ không ra chiều giận
dữ cũng chẳng tỏ vẻ vui mừng,
chẳng hiểu trong lòng mụ nghĩ
gì.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Mụ này thật là cổ quái! Ta hóa
trang làm mụ bị mụ nhìn thấy
rồi, bây giờ mụ lại tới đây thì ta
phải bỏ đi không nên chần chờ

ở lại nữa.
Chàng nghĩ vậy liền đứng lên
nhìn Á bà bà xá một xá rồi nói:
- Ðêm đã khuya rồi, tại hạ xin
cáo biệt!
Ðoạn chàng trở gót nhằm
đường cũ ra đi.
Lệnh Hồ Xung mới đi được bảy
tám bước đột nhiên chàng thấy
một người đứng chắn đường.
Người này chính là Á bà bà
nhưng không hiểu thân pháp
mụ xuất quỷ nhập thần thế nào
mà không một tiếng động,
không thấy bóng hình mụ đã tới
được trước mặt chàng.
Ðông Phương Bất Bại lúc đối
địch chuyển động thân hình
nhanh như chớp nhoáng nhưng
vẫn còn nhìn rõ bóng người.
Mụ này đột nhiên đứng sững
trước mặt tựa hồ ở dưới đất
chui lên mới thật là kỳ.
Lệnh Hồ Xung trong lòng xiết
bao kinh hãi! Chàng biết đêm
nay đúng là đã gặp phải cao
nhân, bất giác chàng than
thầm:
- Mình hóa trang làm người nào
chẳng được mà lại hóa trang

làm mụ này, chắc mụ tức giận
lắm rồi đây.
Chàng liền xá dài nói:
- Bà bà! Tại hạ có điều mạo
phạm, đã cải trang làm bà bà
vậy bà bà hãy về đi! Tại hạ sẽ
đến chùa Huyền Không tạ tội.
Á bà bà vẫn mặt lạnh như tiền
chẳng có vẻ chi nóng giận.
Lệnh Hồ Xung lại nói:
- À phải rồi! Tại hạ có nói gì bà
bà cũng chẳng nghe tiếng.
Chàng liền cúi xuống, lấy ngón
tay viết ra mặt đất mấy chữ:
- Xin lỗi bà bà từ nay trở đi tại
hạ không dám thế nữa.
Ðoạn chàng đứng ngây người
lại thì thấy bà bà vẫn ngơ ngáo
đứng đó. Mụ chẳng buồn nhìn
đến những chữ chàng vừa viết.
Lệnh Hồ Xung trỏ tay xuống
đất lớn tiếng:
- Xin lỗi bà bà từ nay không
dám thế nữa.
Á bà bà vẫn đứng trơ như pho
tượng Bồ Tát ở chùa.
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:
- Hỏng bét! Chắc mụ không
biết chữ rồi!
Chàng lại xá lia lịa luôn mấy

cái, giơ tay chỉ trỏ làm hiệu rồi
sẽ cởi bỏ tóc, trở lại chân
tướng.
Ðoạn chàng chắp tay ra chiều
xin lỗi. Không biết có phải Á bà
bà chẳng hiểu ý chàng hay mụ
giả vờ mụ cứ đứng trơ không
nhúc nhích và tựa hồ không để
ý gì.
Lệnh Hồ Xung không biết làm
thế nào lại gãi đầu gãi tai nói:
- Bà bà không hiểu thì tại hạ
cũng chẳng biết làm thế nào
được.
Ðoạn chàng né mình lướt qua
bên người mụ. Nhưng chân trái
chàng vừa cử động thì người Á
bà bà cũng lấp loáng một cái.
Mụ đứng trước mặt chàng rồi.
Lệnh Hồ Xung hít một hơi khí
lạnh nói:
- Xin lỗi!
Chàng khoa chân bước sang
bên phải rồi đột nhiên vọt qua
mé tả lướt đi.
Nhưng chân trái chàng vừa
chấm đất thì Á bà bà lại đứng
chắc trước mặt chàng.
Lệnh Hồ Xung chuồn luôn mấy
lần, mỗi lúc một mau lẹ hơn

nhưng Á bà bà không rời chàng
nửa bước, thủy chung mụ vẫn
án ngữ trước mặt.
Lệnh Hồ Xung thấy bà bà cứ
cản đường hoài thì trong lòng
nóng nảy vô cùng, chàng liền
vươn tay trái ra đẩy vào bả vai
đối phương.
Ngón tay chàng sắp đụng vào
vai mụ thì đột nhiên mụ vung
bàn tay chém xuống cổ tay
chàng.
Lệnh Hồ Xung vội rụt tay về.
Tuy động tác của chàng cực kỳ
mau lẹ mà lưng bàn tay cũng bị
ngón tay út của Á bà bà quét
trúng. Chàng cảm thấy đau rát
chẳng khác gì bị dao khứa.
Chàng thấy mình đuối lý không
dám cùng mụ quyết đấu và chỉ
mong được chóng thoát thân.
Lệnh Hồ Xung liền cúi xuống
muốn chuồn qua mé bên người
mụ để lướt đi nhưng chàng vừa
chuyển động thân hình đã cảm
thấy chưởng phong xô tới.
Á bà bà đã phóng chưởng đánh
vào đỉnh đầu chàng.
Lệnh Hồ Xung vội nghiêng
người đi để tránh nhưng phát

chưởng của đối phương phóng
ra cực kỳ mau lẹ.
Bỗng nghe đánh "bốp" một
tiếng, vai chàng đã bị trúng
chưởng.
Người Á bà bà cũng bị chấn
động. Nguyên phát chưởng của
mụ đánh tới vai Lệnh Hồ Xung
thì môn Hấp tinh đại pháp trong
người chàng tự động phát sinh
phản ứng, hút lấy chưởng lực
của mụ.
Á bà bà đột nhiên thò tay trái
ra, hai ngón tay khô đét như
chân gà nhọn hoắc nhằm đâm
vào mắt Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi vô
cùng, vội cúi đầu xuống để
tránh khỏi chiêu trảo của đối
phương nhưng trường hợp này
khiến cho sau lưng chàng có
chỗ sơ hở rất lớn. Nếu bị quyền
chưởng đánh trúng thì thật là
nguy hiểm.
May ở chỗ bà bà lúc nào cũng e
sợ Hấp tinh đại pháp của chàng
nên không dám thừa chỗ sơ hở
đánh vào.
Tay mặt mụ cong đi và đâm
ngược lên vẫn nhằm móc mắt

Lệnh Hồ Xung.
Hiển nhiên mụ quyết định chủ
ý, bất luận Hấp tinh đại pháp
của chàng ghê gớm đến đâu thì
ngón tay của mụ mà đâm trúng
mắt cũng làm cho chàng phải
đui mù. Con mắt là vật mềm
nhũn thì chẳng thể nào hút
được công lực của người
ngoài.
Lệnh Hồ Xung vung tay lên
gạt. Á bà bà liền xoay bàn tay
lại, năm ngón tay của nụ biến
thành chiêu trảo chụp xuống
mắt bên trái chàng.
Lệnh Hồ Xung lại vung tay trái
lên gạt thì ngón tay trỏ bên phải
của Á bà bà đã nhằm đâm vào
lỗ tai bên trái Lệnh Hồ Xung.
Á bà bà luôn luôn thay đổi
chiêu thức, ngón tay mụ lúc đưa
lên lúc đâm xuống cực kỳ mau
lẹ! Chiêu thức của mụ rất cổ
quái coi như mụ đàn bà nhà quê
đánh lộn với người khác, nhưng
nó vừa hiểm độc vừa mau lẹ.
Chỉ trong mấy chiêu mụ đã bức
bách Lệnh Hồ Xung phải lùi
hoài.

×