Ca Dao Tình Yêu Cà Mau
Anh ngó lên trời thấy đám mây bạch,
Ngó xuống rạch thấy cá trạch đỏ đuôi,
Nước chảy xuôi, con cá buôi lội ngược,
Anh mảng thương nàng biết được hay không.
Áo vá vai, vợ ai không biết,
Áo vá quàng chí quyết vợ anh.
Cây cẩm lai tiện ghế chân quỳ,
Vợ anh còn đó, cớ gì anh thương em.
Lòng anh thương bậu nên tìm tới đây,
Tới đây lạ xứ, lạ làng,
Ai ai cũng lạ, chỉ mình nàng anh quen.
Chiếu Cà Mau nhuộm màu tươi thắm
Công tôi cực lắm mưa nắng dãi dầu
Chiếu này anh chẳng bán đâu
Tìm em không gặp, anh gối đầu mỗi đêm.
Chiều chiều ra đứng cổng làng,
Nghe trống bãi tràng, em chạy đón anh.
Chữ rằng bằng hữu chi giao,
Tôi đây mình đó, biết làm sao đặng lòng.
Có chồng thì phải theo chồng,
Chồng vô hang rắn, hang rồng cũng theo.
Còn duyên bán mắc hơn dù,
Hết duyên tiền chục, tiền bù không ham.
Còn duyên con đỉa còn đeo,
Hết duyên con đỉa nằm queo bờ vùng.
Đèn ai leo lét trên lầu,
Giống đèn người nghĩa đang sầu căn duyên.
Đêm nằm lưng chẳng bén giường,
Trông cho trời sáng ra đường gặp anh.
Giả tỉnh say, dò lòng thục nữ,
Giả khách qua đường thử dạ người thương.
Mạ non mà cấy đất gò
Thương em đứt ruột giả đò làm ngơ.
Miệng đọc cửu chương, tay nương bàn toán,
Anh hỏi thăm nàng quê quán ở đâu?
Một bàn tay năm ngón,
Có ngón ngắn, ngón dài,
Người ta kẻ kém người tài,
Anh xem cho kĩ, gái này kém ai?
Một miếng nhục em còn chịu được,
Hai miếng nhục em bước ra đi,
Con cá tróc vi, hiềm vì nước chảy,
Cần câu kia gãy, bớ hỡi cần câu,
Anh với em chưa dứt đoạn sầu,
Canh năm gà gáy, trống trên lầu vội tan.
Nhạn lạc bầy, kêu sương nơi viễn bắc,
Em thương anh rồi, em hứa chắc một câu.
Nhợ xa cần, nhợ lại nằm khoanh,
Chim kêu rủ rỉ, nhớ tới anh tui khóc muồi.
Tay cầm nhánh dứa, lệ ứa hai hàng,
Hồi thuở xuân xanh sao anh không kết bạn
Để hoa nở nhụy tàn mới làm bạn với em?
Tay nắm tay cho chắc,
Mặt giáp mặt cho tường
Để chiều nay về trễ, đôi đường cách xa.
Tham giàu phụ khó ai khen,
Như con châu chấu rạng đèn đáp vô.
Trồng tre, trồng trúc hai hàng,
Trồng cây vạn thọ cho chàng bẻ bông.
Từ ngày xa đất Tiền Giang
Em theo anh về xứ Cảnh Đờn
Muỗi kêu mà như sáo thổi, đĩa lềnh tựa bánh canh
Em yêu anh nên đành xa xứ,
Xuôi ghe chèo miệt thứ Cà Mau
Gió lao xao thổi vào mái lá,
Như ru tình cô gái Tiền Giang ,
Yêu quê hương thương miền cổ cựu,
Vấn vương tình đất tổ quê cha
Đêm đêm ra đứng hàng ba
Trông về quê mẹ lệ sa buồn buồn
Bông bần rụng trắng ngoài sông
Lấy chồng xa xứ khó mong ngày về,
Xa xưa con ở vựa kề
Bên ba mà bên má vỗ về ca dao,
Má ơi đừng gả con xa,
chim kêu mà vượn hú biết nhà má đâu,
Sương khuya ướt đọng giàn bầu,
Em về miệt thứ bỏ sầu cho ai
Muỗi kêu như sáo thổi
Đỉa lội như bánh canh
Cỏ mọc thành tinh
Rắn đồng biết gáy
Rừng thiêng nước độc thú bầy
Muỗi kêu như sáo thổi, đỉa lội đầy như bánh canh
Tháp Mười nước mặn, đồng chua
Nửa mùa nắng cháy nửa mùa nước dâng
U Minh, Rạch giá thị quá Sơn Trường
Tới đây xứ sở lạ lùng
Cà Mau khỉ khọt trên bưng
Dưới sông sấu lội trên rừng cọp um.
Tới đây sứ sở lạ lùng
Chim kêu cũng sợ, cá vùng cũng ghê
Chèo ghe sợ sấu ăn chưng
Xuống bưng sợ đỉa , lên rừng sợ ma
Hết gạo thì có Đồng Nai
Hết củi thì có Tân Sài chở vô
Cám ơn hạt lúa nàng co
Nợ nần trả hết, lại no tấm lòng
Tôm rằn bóc vỏ bỏ đuôi
Gạo thơm Nàng Quốc em nuôi mẹ già
Đồng Nai gạo trắng nước trong
Ai đi đến đó thì không muốn về.
Ai về Gia Định thì về
Nước trong gạo trắng dễ bề làm ăn.
Gió đưa gió đẩy về rẫy ăn còng
Về sông ăn cá về đồng ăn cua
Bắt cua làm mắm cho chua
Gởi về quê nội khỏi mua tốn tiền
Mẹ mong gả thiếp về vườn
Ăn bông bí luộc dưa hường nấu canh.
Ăn vào ngọt lịm như chè đậu xanh.
Làm trai cho đáng thân trai
Phú Xuân đã trải, Đồng Nai đã từng
Muốn ăn bông súng cá kho
Thì vô Đồng Tháp ăn cho đã thèm
U Minh, Rạch Giá thị quá Sơn Trường
Gió đưa bông sậy dạ buốn nhớ ai.
Trời xanh kinh đỏ đất xanh
Đỉa bu, muỗi cắn làm anh nhớ nàng.
Trai tứ chiếng, gái giang hồ
Gặp nhau ta nổi cơ đồ cũng nên.
Ruộng cò bay dặm dò truông cóc
Cháu con ông Móm lăn lóc cơ hàn
Ai xuôi khiến cảnh bẽ bàng
Mồ ông còn đó họ hàng chẳng thăm.
Đường rừng có bốn cái vui
Lúc chống, lúc lạo, lúc bơi,lúc chèo
Cá không ăn câu chê rằng con cá dại
Cá mắc câu rồi nói tại cá tham ăn
Cá không ăn câu thật là con cá dại
Vác cần câu về nghĩ lại con cá khôn.
Nước rong nước chảy tràn đồng
Tơ duyên sẵn có chỉ hồng chưa se
Nước sông lững đững lờ đờ
Thương người nói vậy biết chờ hay không.
Bìm bịp kêu nước lớn anh ơi
Buôn bán không lời chèo chống mỏi mê.
Bớ chiếc ghe sau chèo mau anh đợi
Kẻo khúc sông này bờ bụi tối tăm.
Sông dài cá lội biệt tăm
Thấy anh người nghĩa mấy năm em cũng chờ.
Biển cạn, sông cạn, lòng qua không cạn
Núi lở non mòn,ngỡi bạn không quên.
Sông sâu biết bắc mấy cầu
Khi thương thì anh thương vội
Khi sầu anh để lại cho em
Sông dài được mấy đò ngang
Ai nhiều nhơn ngãi chỉ mang oán thù.
Sông sâu vực thẳm hỡi chàng
Đâu đâu cũng vậy anh phụ phàng làm chi.
Sông sâu sóng bủa láng cò
Thương em vì bởi câu hò có duyên.
Con cá tróc vi hiềm vì cá nhảy
Cần câu gãy vì bụi gốc vướng rong.
Bởi vì mai mối không xong
Nên duyên đôi ta trắc trở chớ tấm lòng không quên.
Con cá vô lờ đụng vỉ thối nan
Em chê anh nghèo khổ kiếm chỗ giàu sang mà nhờ.