Tải bản đầy đủ (.pdf) (151 trang)

Hạt giống tâm hồn Tập 14

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (8.42 MB, 151 trang )



Nhiều tác giả

Góc nhìn diệu kỳ
của cuộc sống

14
Biên dịch:

Ngọc Như – An Bình – Hồi Ngun

NHÀ XUẤT BẢN TỔNG HỢP TP. HỒ CHÍ MINH


Lời giới thiệu

C

uộc sống của chúng ta có thể ược ví như
một bức tranh rộng lớn ghép từ mn vàn

mảng màu sáng tối. Dường như chẳng mấy ai dám
mạnh miệng nói rằng mình hiểu tận tường từng
cung bậc cảm xúc hay sắc ộ sáng tối trong sự an
xen ó. Ta cứ tự hỏi sắc trời biếc xanh kia sao không
ứng gần màu ỏ ể ấm thêm chút nữa nhỉ. Còn mảng
sương bảng lảng phớt hồng ấy ặt cạnh màu tro làm chi
ể phải nhuốm vẻ u sầu. Ta không biết ược. Nhưng ta
hiểu ược một iều rằng bức tranh ó thật ẹp, như chính
cuộc sống này.


Mỗi ngày i qua, ta lại nhận ra những gam màu mới
(hay sắc thái mới của các gam màu cũ?) ể thấy rằng cuộc
ời này thật lạ lùng: vừa quen thuộc vừa khác lạ, vừa ơn
giản vừa phức tạp, vừa như nắm bắt ược vừa như quá xa
vời… Ta ngộ ra rằng không phải mảng en nào cũng là
iều tăm tối và không phải cái gì trơng giống hoa hồng
cũng tỏa ra mùi hương quyến rũ. Từ ó, ta hiểu hơn về
cuộc ời cũng như trải nghiệm nhiều cung bậc cảm xúc
phong phú và khác lạ mỗi khi ối diện một màu sắc mới.
Nhưng bức tranh này dù rộng lớn và phong phú bao
nhiêu cũng chỉ là một mặt phẳng hữu hạn giữa không

5


gian a chiều mở rộng ến vô cùng, và mỗi chúng ta chỉ có
thể thấy ược một phần vơ cùng nhỏ. Vậy nên với mong
muốn chia sẻ những câu chuyện sâu sắc ể mỗi người có
ược cái nhìn tồn diện hơn về nhân sinh, First News xin

Hạt giống tâm hồn 14 với chủ ề
Góc nhìn diệu kỳ của cuộc sống.
gửi ến bạn tập truyện

Mỗi câu chuyện, như một sắc màu, lại chuyển tải một
thông iệp khác nhau, cho chúng ta cơ hội chiêm nghiệm
những cung bậc và sắc màu a dạng của cuộc sống. Dù là
bài ca về tình ơi lứa, nghĩa vợ chồng hay khúc hát về tình
mẫu tử, thì những câu chuyện nhỏ này cũng gửi gắm ến
ta thơng iệp về ý nghĩa và sức mạnh của tình u thương.

Ở một thời iểm nào ó, khi ang chìm trong màu xám
xịt tối tăm của lo lắng, tuyệt vọng thì chỉ cần một ánh mắt
ồng cảm, một nụ cười thân ái hay một cái siết tay khích
lệ… cũng ủ ể ta ứng thẳng dậy, dũng cảm bước qua
những tháng ngày tăm tối, tìm lại ánh dương tươi sáng cho
cuộc ời mình.

Có thể nói, cuộc sống - với tất cả những khổ au và
hạnh phúc, nước mắt và nụ cười, chia ly và sum họp… không ngừng khiến trái tim ta thổn thức. Nhưng vượt qua
mọi nỗi sợ hãi và bi quan, tận sâu trong trái tim mình, mỗi
chúng ta ều giữ lại những sắc hồng ấm áp làm nên ý nghĩa
của cuộc ời mình.
Mời bạn cùng chúng tơi khám phá “Hạt giống tâm
hồn 14 – Góc nhìn diệu kỳ của cuộc sống” ể hiểu hơn về
bức tranh cuộc sống. Và về chính tâm hồn mình.

-

6

First News


Trời vẫn đang mưa

T

rời mưa to liên tục suốt mấy ngày liền. Tức
giận, một người ứng ở giữa vườn chỉ tay


lên trời mắng:

– Ơng thật khơng có mắt. Mưa nhiều thế muốn
hại tơi à? Nhà thì dột, quần áo ướt hết, lương thực ẩm
mốc, củi cũng ướt… Tôi xui xẻo thì ơng ược ích lợi gì
âu chứ? Sao khơng ngừng mưa i?

Thấy thế, người hàng xóm i ra nói với anh ta:

– Ông trời bị anh mắng chắc tức lắm nên sẽ khơng
mưa gió tùy tiện nữa âu.

– Ơng ấy mà nghe ược thì tốt rồi. Mắng chẳng bõ! –
Anh ta hậm hực trả lời.

– Đã vậy thì anh cịn phí sức làm chi?

Câu nói của người hàng xóm làm anh ta cứng họng.
Người hàng xóm lại nói tiếp:

– Thay vì la trời mắng ất, chi bằng anh lo sửa sang lại
mái nhà i. Bên tơi có sẵn củi khơ, anh có thể qua mượn
tạm ể hong quần áo và lương thực, rồi tranh thủ làm
những việc mà lúc thường khơng có thời gian làm i. Thế
có phải hơn khơng?

7


Sự ời biến ổi, ai chẳng ng ại


Nhưng việc dang dở, phải lo thôi

Nắng mưa là chuyện của trời

Chăm lo nhà cửa, việc tôi – tôi làm.

8


Tiền khơng mua
được thời gian

C

ó một người rất keo kiệt, lúc nào cũng chắt
bóp chẳng dám ăn tiêu gì. Tích cóp cả ời, anh

ta ể dành ược cả một gia tài lớn.

Khơng ngờ một

ngày,

Thần Chết

ột

nhiên xuất


hiện ịi ưa anh ta i. Lúc này, anh ta mới nhận ra mình
chưa kịp hưởng thụ chút gì từ số tiền kia. Anh ta bèn nài
nỉ:

– Tôi sẽ chia một phần ba tài sản của tôi cho Ngài, chỉ
cần Ngài cho tôi sống thêm một năm thôi.

– Không ược. – Thần Chết lắc ầu.

– Vậy tôi ưa Ngài một nửa. Ngài cho tôi nửa năm
nữa, ược không? – Anh ta tiếp tục van xin.

– Không ược. – Thần Chết vẫn không ồng ý.

Anh ta vội nói:

– Vậy… tơi xin giao hết của cải cho Ngài. Ngài cho tôi
một ngày thôi, ược không?

9


– Khơng ược. – Thần Chết vừa nói, vừa giơ cao chiếc
lưỡi hái trên tay.

Người àn ông tuyệt vọng cầu xin Thần Chết lần cuối
cùng:

– Thế thì Ngài cho tơi một phút ể viết chúc thư vậy.


Lần này, Thần Chết gật ầu. Anh ta run rẩy viết một
dòng:

– Xin hãy ghi nhớ: “Bao nhiêu tiền bạc cũng không
mua nổi một ngày”.

Dành dụm cả một ời, tích cóp khơng biết bao nhiêu

tiền bạc, nhưng cuối cùng cả g ia sản chỉ ổi ược một

phút ng ắn ng ủi. Vậy thì tiền bạc khơng nên ược xem

là mục ích, mà chỉ là phương tiện ể phục vụ cuộc

sống con ng ười. Khi hiểu ược ng uyên tắc ó, chúng

ta sẽ biết sử dụng ồng tiền úng cách ể có ược cuộc

sống hạnh phúc và thành công .

10


Khơng có bữa ăn
nào miễn phí

N

gày xưa, có một ơng vua muốn thu thập tất
cả mọi bí quyết thành cơng của thế gian và


ghi chép lại thành một bộ sách ể người ời học hỏi. Thế
là ông ra lệnh cho một nhà thơng thái i khắp nơi ể tìm
kiếm các bí quyết ơng tây kim cổ.

Mấy năm sau, vị lão thần này ã soạn ược 12 cuốn
sách dày, nội dung rất hay, nhưng sẽ phải tốn rất nhiều
thời gian ể ọc hết chỗ sách ó. Vì thế, nhà vua u cầu
ông viết lại cho gọn. Một năm sau, nhà thông thái rút gọn
từ 12 cuốn thành một cuốn sách. Nhưng nhà vua xem
xong vẫn cảm thấy quá dài, lại yêu cầu rút ngắn hơn nữa.

Cuối cùng, nhà thông thái ã rút gọn cuốn sách ó
thành một trang giấy, trên ó chỉ vỏn vẹn một câu:



Trên ời khơng có bữa ăn nào miễn phí

”.

11


Chưa từng cố g ắng thì ừng ng hĩ tới thành cơng .

B ỏ ra bao nhiêu thì thu lại ược bấy nhiêu.

Cái g ì cũng có g iá của nó và chẳng có


phần thưởng nào ược cho khơng .

12


Chúng ta đều có lỗi
S

au bữa cơm tối, mẹ và con gái cùng nhau
rửa chén bát, còn bố và con trai ngồi trong

phòng khách xem ti vi.

Đột nhiên, trong bếp có tiếng chén vỡ, sau ó tất
cả lại yên lặng.

Con trai nhìn bố, nói:

– Nhất ịnh là mẹ làm vỡ rồi.

– Làm sao con biết?

– Vì khơng nghe tiếng la mắng.

Chúng ta luôn ứng trên quan iểm của bản thân ể

nhìn nhận sự việc, nên dường như ln khoan dung

với mình, ng hiêm khắc với ng ười. A i cũng có thể mắc


lỗi, chỉ là mắt ta nhìn chằm chằm vào lỗi lầm của

ng ười khác nên không tha thứ cho họ ược mà thôi.

13


Dũng cảm lên!

C

ó anh chàng yêu thầm một nữ ồng nghiệp nhưng
lại khơng ủ dũng khí ể bày tỏ tình cảm với cô.

Rồi cô gái kết hôn với người khác. Chán nản và thất
vọng, anh ta chuyển sang công ty khác và quyết ịnh lấy
một người con gái mà anh ta không thực sự yêu.

Nhiều năm qua i, không hẹn mà gặp, họ gặp nhau tại
một bến xe buýt. Sau vài câu chào hỏi xã giao, anh chàng
quyết ịnh thổ lộ tình cảm trước ây của mình.

Nghe xong, cơ gái hỏi:

– Sao hồi ó anh khơng cho em biết tình cảm của anh?

Anh ta trả lời:

– Vì anh nghĩ em khơng có tình cảm với anh.


Im lặng một lúc, cơ gái mới nói:

– Làm sao anh biết em khơng u anh chứ?

Anh chàng giật mình:

– Nói vậy nghĩa là em ã từng yêu anh sao?

14


Cơ gái mỉm cười áp lại:

– Dù lúc ó em chưa u, nhưng em rất có cảm
tình với anh. Tình cảm có thể từ từ phát triển mà…

Dù biết thế nhưng tất cả ã muộn rồi. Xe buýt
ã ến, hai người bước lên hai chiếc xe khác nhau.
Đến ngã tư ường, một chiếc rẽ trái, một chiếc rẽ
phải.

Nếu bạn không bày tỏ suy ng hĩ của mình thì

bạn khơng có lý do g ì ể nói rằng ng ười khác khơng

hiểu bạn. Khi khơng nói ra iều mình muốn nói,

may mắn sẽ tuột khỏi tầm tay bạn.

15



Có ai khơng đau khổ?

B

ồ Tát vì muốn xóa hết au khổ, bệnh tật của nhân
gian nên chọn ra 100 người tự thấy mình là người

khổ nhất. Ngài bảo mọi người viết hết nỗi au của mình ra
giấy. Xong xi, Bồ Tát yêu cầu họ trao ổi tờ danh sách
ó cho nhau xem.

Hóa ra nội dung trong những tờ giấy ều y hệt như
nhau. Mọi người ều au khổ giống nhau.

Ng ười ta hay than thân trách phận mà quên mất

rằng ở ời ai cũng có nỗi buồn au và những nhọc

nhằn. Mỗi ng ười một hồn cảnh, có ng ười vuợt qua,

có ng ười lại khơng . Khi thấy ng ười khác hạnh phúc,

hãy tự hỏi và tìm kiếm cơ hội của mình chứ ừng nên

g anh tị, than vãn. Hiểu ược iều này, ta sẽ không

bao g iờ oán trách cuộc ời bất công nữa.


16


Điều làm
thay đổi số phận

N

ăm

1921,

Lewis

Lawes

ảm

giám ốc nhà tù Sing Sing –

nhận

chức

nhà tù nổi

tiếng khắc nghiệt và khó cai quản nhất lúc bấy giờ.
Nhưng hai mươi năm sau, khi Lawes nghỉ hưu thì nơi
ây ã trở thành một cơ sở nhân ạo. Mọi người ều
cho rằng mọi công lao ều thuộc về Lawes, nhưng bản

thân ông khi ược hỏi lại áp rằng:

– Tất cả ều là nhờ Catherine, người vợ thân yêu quá
cố của tôi. Cô ấy ã ược chôn cất ngay bên ngồi nhà tù
này.

Lúc

Lawes

tiếp

quản

vị

trí

giám

ốc

Sing

Sing,

Catherine vẫn cịn khá trẻ dù họ ã có ba ứa con. Khi ó,
do tình trạng của Sing Sing nên ai cũng khuyên bà không
nên i vào khu nhà tù, song họ không ngăn ược bà.


Hôm nhà tù tổ chức giải ấu bóng rổ ầu tiên, bà ã
dắt theo ba ứa con áng yêu của mình ến xem, thậm chí
bà cịn ngồi chung với các tù nhân.

Bà giải thích thật ơn giản:

17


– Vợ chồng tôi ều rất quan tâm ến họ. Vì thế, tơi
tin họ cũng sẽ quan tâm ến chúng tơi. Tơi khơng cần lo
lắng iều gì!

Khi biết trong số tù nhân có một người mù bị kết tội
giết người, Catherine ã ích thân ến thăm anh ta. Bà
cầm tay người tù hỏi:

– Anh có ược học chữ dành cho người mù khơng?

– Chữ viết cho người mù là gì? – Người tù hỏi lại.

Thế là bà bắt ầu dạy anh ta chữ nổi. Nhiều năm sau,
mỗi khi nhắc ến bà, anh ta vẫn cịn rơi nước mắt vì cảm
ộng.

Rồi một lần khác, Catherine lặn lội i học thủ ngữ ể
về dạy cho một người tù bị câm iếc bẩm sinh.

Suốt thời gian từ năm 1921 ến 1937, bà thường xuyên
lui tới nhà tù Sing Sing ể giúp ỡ các tù nhân.


Nhưng rồi một ngày nọ, Catherine qua ời trong một
vụ tai nạn giao thông. Lawes phải lo ám tang cho vợ nên
vắng mặt và một người khác ã tạm thời ứng ra quản lý
nhà tù thay ông. Ngay lập tức, tù nhân trong trại ốn ã
có chuyện khơng ổn xảy ra với gia ình Lawes.

Buổi sáng hơm mai táng Catherine, một ám ông
tù nhân ã tập trung ở cổng lớn, nhất ịnh khơng chịu
giải tán, trong ó có cả những tù nhân hung dữ với tội ác
rất kinh khủng. Nhiều người trong số họ ã rơi nước mắt.
Hiểu ược tình cảm họ dành cho Catherine, người quản
trại tạm thời nói:

18


– Được rồi, các anh có thể i tiễn Catherine,
chỉ cần nhớ quay về trại trước khi trời tối là ược.

Sau ó, ơng ra lệnh mở cổng chính ể tất cả tù
nhân ến nhà Lawes nhìn mặt Catherine lần cuối.
Khơng có bất kỳ giám thị nào i theo họ cả. Dòng
người xếp hàng ngay ngắn, i bộ suốt gần một dặm
ến nhà Lawes. Đêm ấy, họ trở về ông ủ, khơng
thiếu một ai.

Tam tự kinh có câu “Nhân chi sơ, tính bản thiện”.

Hãy g iữ g ìn và vun xới hạt mầm tốt ẹp ó trong lịng


mỗi con ng ười, ể cái nhân át i cái ác, và ể con

ng ười ối với nhau bằng tình yêu thương .

19


M

Nơi dành cho ta
ột chú lạc à con sống trong vườn thú hỏi mẹ:

– Mẹ ơi, tại sao lông mày của chúng ta dài thế?

Lạc à mẹ trả lời:

– Để khi gió mạnh, lơng mày dài cụp xuống giúp chắn
cát, nhưng vẫn cho phép chúng ta nhìn thấy ường i.

Lạc à con lại hỏi:

– Mẹ ơi, tại sao lưng chúng ta lại gồ lên xấu xí thế?

Lạc à mẹ nói:

– Đó là bướu con ạ. Nó giúp chúng ta giữ nước và chất
dinh dưỡng, như thế chúng ta mới sống ược trong sa mạc
khơng có nước và thức ăn.


Lạc à con hỏi tiếp:

– Mẹ ơi, tại sao bàn chân chúng ta dày thế?

Lạc à mẹ trả lời:

– Để cơ thể nặng nề của chúng ta không bị lún trong
cát, ể những chuyến i dài ược dễ dàng hơn.

Lạc à con hớn hở nói:

– Ồ, thì ra chúng có ích như vậy! Nhưng tại sao chúng
ta lại bị nhốt trong vườn thú mà khơng ở ngồi sa mạc hả
mẹ?

20


Mỗi ng ười ều có một vị trí và vai trị trong

cuộc sống , chỉ là ơi lúc chúng ta không biết cách

vận dụng mà thôi. Mỗi ng ười ều có tiềm năng

vơ hạn, nhưng iều cốt yếu là ta phải tìm thấy nơi

ể phát huy tiềm năng ấy.


Nhắc nhở chính mình


C

ó một bà cụ ngồi bên ường nhìn chằm chằm vào
bức tường bên cạnh. Cho rằng bức tường sắp ổ

nên hễ thấy có người i ngang qua là bà lại nhắc:

– Bức tường sắp ổ rồi, tránh xa ra một chút.

Những người qua ường ngạc nhiên nhìn bà, rồi vẫn
àng hoàng i qua bức tường – bức tường không hề ổ. Bà
cụ tức giận thầm nghĩ: “

nhỉ?

Sao họ khơng chịu nghe lời mình

”.

Ba ngày trơi qua, rất nhiều người i qua bức tường ó,
nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Đến ngày thứ tư, bà cụ cảm thấy vừa kỳ lạ vừa thất
vọng, bèn ến gần bức tường xem thử. Nhưng khi bà vừa
buớc ến thì bức tường ổ sập, và bà cụ bị è chết trong
ống gạch á.

22



Thật dễ dàng khi nhắc nhở ng ười khác,

nhưng nhắc nhở bản thân thì chẳng ơn g iản

chút nào. Vậy nên có nhiều mối hiểm

ng uy xuất phát từ chính bản thân ta.

Và bi kịch bắt ng uồn từ ó.

23


Tự đứng lên

N

ghe nói nơi ây có một hồ nước thần, người ta
nơ nức kéo nhau tìm ến, mong ược chữa khỏi

bệnh. Nước trong hồ quả thật hiệu nghiệm. Những người
ến ây khi ra về ều khỏi bệnh song lại có cùng một thắc
mắc: khơng hiểu sao lại có một người bị bệnh phong nằm
bên ường, mặc dù từ nơi ông ta nằm ến hồ nước chẳng
xa xôi gì, chỉ vài bước chân.

Thật ra, ông lão bị phong ã ở ó gần bốn mươi năm
rồi. Ơng nằm chờ có ai ó ưa ơng tới hồ nước thần kỳ.


Thần tiên thấy cảnh ấy cũng không hiểu nỗi, ành cử
một vị xuống tìm hiểu sự tình.

– Ơng có muốn thốt khỏi bệnh tật khơng? – Vị thần
hỏi.

Người bệnh phong nói:

– Tơi muốn chứ! Nhưng lòng người thời nay thật hẹp
hòi, chỉ biết lo cho mình, chẳng ai giúp tơi cả.

Vị thần nhắc lại câu hỏi ban nãy:

– Ơng có muốn thốt khỏi bệnh tật không?

– Muốn, ương nhiên muốn rồi! Nhưng lúc tơi ến
nơi ược thì có lẽ nước ã cạn khơ rồi.

24


Vị thần sau khi nghe người bệnh phong nói bèn
hỏi một lần nữa:

– Rốt cuộc ơng có muốn chữa bệnh hay khơng?

Ơng ta nói:

– Muốn chứ! Muốn chứ!


Vị thần nói ngay:

– Tốt, vậy bây giờ ông hãy ứng lên và bước
ến hồ nước i. Đừng tìm cớ biện bạch nữa.

Người bệnh phong nghe vậy thì cảm thấy vơ cùng
xấu hổ, lập tức ứng dậy i ến hồ nước, lấy tay vốc
nước thần lên uống một hớp. Trong nháy mắt, căn bệnh
ông eo mang gần bốn mươi năm ã ược chữa lành.

Chỉ một nỗ lực nhỏ ã có thể g iải quyết ược

vấn ề lớn. Vậy thì ừng tiếp tục than vãn

hay tìm cách ổ lỗi cho hồn cảnh.

Hãy làm hết sức mình trước ã.

Thành cơng chỉ cách bạn có vài bước chân thôi.

25


Trải nghiệm

M

ột học sinh ến hỏi thầy giáo cách ể có ược trí
tuệ như thầy. Thầy cười và lấy một trái táo trên


bàn, cắn một miếng rồi nhai i nhai lại trước mặt cậu học
trị, khiến cậu bé nhìn với vẻ thèm thuồng.

Một lát sau ông nhả bã táo ra tay, rồi ưa cho cậu học
trò và bảo:

– Nào, em hãy ăn nó i!

Cậu học sinh kinh ngạc:

– Thầy, thế này thì làm sao mà ăn ược ạ?

Thầy giáo cười và nói:

– Trái táo ã nhai, ương nhiên là rất khó ăn, vậy sao
con lại muốn có ược tinh hoa trí tuệ của ta? Trí tuệ và
thành cơng cũng vậy, muốn có phải tự mình trải nghiệm
và học tập mới ạt ược.

26


×