Tải bản đầy đủ (.pdf) (151 trang)

Hạt giống tâm hồn Tập 15

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (9.05 MB, 151 trang )



Nhiều tác giả

Ln là chính mình

15
Biên dịch:
Phan Quang – Việt Hà – Hoa Phượng

NHÀ XUẤT BẢN TỔNG HỢP TP. HỒ CHÍ MINH


4


Lời giới thiệu

C

uộc sống ln ẩn chứa những điều tích cực lẫn
tiêu cực. Ấy vậy mà dường như chúng ta chỉ để ý

đến những điều tiêu cực để rồi thường chán nản kêu than:
“Cuộc sống thật không công bằng!”.

Phải! Cuộc sống khơng cơng bằng! Ít nhất là với những
ai ln khư khư giữ trong đầu mình suy nghĩ đó, hoặc
những ai đang sống trong trạng thái mất cân bằng, bất an
thường trực.


Khi cảm thấy bất lực, cô độc và bị bỏ rơi trong những
giây phút cam go của cuộc sống, chúng ta dễ đổ lỗi cho số
phận để rồi phó mặc đời mình cho dịng đời xơ đẩy.

Nhưng bạn hãy tin rằng, ẩn sâu ở đâu đó, có thể là
trong tận góc khuất tâm hồn bạn, hạt mầm của tình yêu
đời vẫn đang chờ ngày đâm chồi, bừng lên sức sống mãnh
liệt. Vậy, bạn muốn để mầm xanh ấy mãi mãi bị chơn vùi
hay mong nó được vươn lên, tươi tốt bền lâu?

Điều

First

News

muốn

gửi

gắm

qua

những

mẩu

chuyện ý nghĩa trong cuốn sách này là niềm tin trong mỗi
con người, đó như dịng nước mát tưới tắm cho nỗ lực

nuôi giữ mầm hy vọng trong mỗi chúng ta. Hãy cùng gặp
gỡ những con người đã sống cùng và khuất phục những
tai chứng quái ác bằng ý chí và lịng u đời tha thiết! Hãy
tìm hiểu cách vượt qua cơn chán nản của những con người

5


vốn tưởng rằng cuộc đời mình vơ vị! Hãy cùng lắng nghe
câu chuyện về những sự tình cờ mà một số người gặp được
trong đời, để rồi chính những khoảnh khắc đó đã giúp họ
nhận ra những khía cạnh khác, những góc nhìn khác vơ
cùng thú vị trong hành trình cuộc sống.

Phải, họ vẫn tiếp tục nỗ lực, bất chấp mọi nghịch cảnh.
Họ tìm được cho riêng mình những nguồn lực riêng để
không bao giờ, không bao giờ được đánh mất niềm tin vào
cuộc sống.

Chúng tôi mong rằng khi đọc xong quyển sách này,
các bạn sẽ nhận ra điều giản dị mà vô cùng sâu sắc:
th â n

cuộ c

kh o ả n h

p h úc

tặ n g


s ốn g

kh ắ c

cũn g

ch o

đã

dẫ u

đều

ch ún g





m ột

b uồ n

điều

hay

n h ữn g


vui,


m ón

kỳ

diệu,

dẫ u

quà ”

kh ổ





b ất

đa u

cuộ c

kỳ

hay


B ản

m ột

h ạnh

s ốn g

tra o

ta .

- First News

6


Khơng cần phải hồn hảo

L àm





sự

t
hật
,


bởi

t
ất

cả

ch ỉ

t


sự

nh ậ n

~

C

t
hứ
c

G
us t
a ve




ra . ”

Fla ubert

ách đây vài năm, một ngày nọ, tơi ngồi trong căn
phịng khách được trang trí bằng giấy dán tường

rất đẹp của Sara, cô bạn thân của tôi. Bữa đó chúng tơi
đang nói về chuyện tơi đã lao công khổ tứ đến thế nào để
dán tường cho những căn phịng ở nhà tơi.

– Tớ khơng thể nào dán các đường nối cho khớp được,
– tôi than thở. – Nhất là phần trần nhà, chúng chẳng thể
nào thẳng thớm và đẹp như nhà cậu. Tớ có làm gì sai đâu
chứ? Làm thế nào cậu lại dán đẹp hơn tớ nhiều vậy?

Sara ngồi yên lắng nghe tất cả sự than vãn của tôi. Tôi
thấy cô ấy hơi mỉm cười và tự hỏi phải chăng cô ấy đang
cười nhạo tôi. Cô ấy đã thấy căn phịng đầu tiên mà tơi dán
giấy. Có lẽ cơ ấy đang cười khi nhớ đến thành quả tệ hại mà
tôi đã làm. Cuối cùng, tôi cũng thôi phàn nàn và cho cô ấy
cơ hội để trả lời.

– Donna, – cô ấy dịu giọng. – Tất cả chỉ là ảo ảnh thôi.
Chi tiết không quan trọng. Cậu hãy nhìn các mối nối của

7



tớ mà xem, chúng cũng đâu có hồn hảo đâu. Ở góc đằng
kia cịn có vết rách nữa, cậu có thấy khơng?

Tơi chầm chậm lắc đầu khi nhìn kỹ vào những khiếm
khuyết mà mình đã khơng lưu ý trên tường. Sara tiếp tục nói:

– Cậu bước vào phịng mình và chỉ nhìn thấy ảo ảnh
về một căn phịng tuyệt đẹp mà khơng hề chú ý đến các
khiếm khuyết của nó. Trong khi đó, tự tay cậu dán giấy cho
phịng của mình nên cậu biết rõ mọi chỗ khiếm khuyết
của nó. Cậu muốn căn phịng của mình hồn hảo, do đó
cậu cứ đi tìm những điểm chưa hồn thiện của nó. Chẳng
ai nhìn thấy những lỗi ấy đâu, giống như cậu khơng hề thấy
những khuyết điểm trong phịng của tớ.

Hơm đó, tơi ra về mà tự cảm thấy Sara nói đúng. Về
đến nhà, tơi cũng bớt “vạch lá tìm sâu” đối với những cơng
việc của mình.

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn và tơi hầu như qn mất
những gì mà tơi và Sara đã nói với nhau ngày hơm đó. Thời
gian trơi qua, đến ngày một trong các cô con gái của tôi
quyết định tổ chức lễ cưới ngay trong sân sau của nhà tôi.
Tôi đã bỏ công sức nhiều năm để biến cái sân đó thành
một khu vườn tuyệt đẹp, từ vun bón, chiết cành, xén tỉa
cho đến trồng thử nhiều loại cây mới. Nhờ sự giúp đỡ của
chồng và các con trai, chúng tôi đã đào một cái ao ở đó,
trồng thêm những loại cây bụi và cây thân thẳng mới, biến
khu vườn thành một chốn ẩn náu sau những ngày làm việc
mệt mỏi. Nơi đây quả là một thiên đường với rất nhiều tổ

chim, mấy đàn sóc chạy nhảy tung tăng và những chú ếch
ngồi trên những phiến lá súng dập dềnh trên mặt nước.

8


Tơi vẫn thường mơ một ngày nào đó các con mình sẽ tổ
chức đám cưới ở đây. Và ngày đó đã đến, tôi hồ hởi trồng
thêm mấy cụm hoa oải hương tím lẫn những lồi hoa có
màu vàng nhạt để phù hợp với các gam màu chủ đạo trong
đám cưới của con gái.

Mọi

thứ

diễn

ra

thật

hồn

hảo,



rồi…


trời

mưa.

Chúng tơi đang ở tiểu bang Colorado vốn khô hạn, ấy vậy
mà đột nhiên lại bị lụt chỉ sau một ngày mưa tầm tã. Cỏ
trong vườn mọc nhanh như nấm; các loài nấm và cây dại
ồ ạt xuất hiện giữa tiết trời ẩm ướt, cịn trời thì mưa mãi
khiến tôi không tài nào bước ra sân để làm cỏ cho khu
vườn yêu quý của mình. Theo dự báo thời tiết thì trời sẽ
khơ ráo vào ngày cưới, nhưng làm sao tơi có thể chuẩn bị
mọi thứ cho kịp đây?

Vài ngày trước khi diễn ra đám cưới, tôi cảm thấy hơi
tuyệt vọng. Trong lúc tôi quỳ trong bùn để nhổ bớt một số
cỏ lồ lộ, một nhánh cây vuốt nhẹ qua vai tôi như thể một
bàn tay dịu dàng chạm vào, và trong làn gió nhẹ, tơi nghe
tiếng thì thào nhỏ nhẹ của Sara vọng lại từ xa xưa: “Donna,
đó chỉ là ảo ảnh thơi. Chi tiết khơng quan trọng đâu”.

Một

lần nữa,

tơi lại thấy



ấy


nói đúng.

Tơi nhìn

quanh và nhận ra rằng khơng chỉ có cỏ dại khắp nơi mà
khu vườn cịn tràn đầy hoa, những bơng hoa tuyệt đẹp
q báu. Cây lá và cỏ dại khoác lên khu vườn một tấm áo
màu xanh lục bảo và lung linh dưới nắng. Quả là một chốn
thanh bình, tĩnh lặng. Một khi con gái tơi bước ra trong áo
cưới trắng tinh thanh thốt với đơi mắt rạng rỡ tình u, sẽ
khơng ai cịn chú ý đến đám cỏ hay những đốm nâu trên
cỏ nữa. Khu vườn này sẽ trở thành khung cảnh ngát hương

9


cho một sự kiện không thể nào quên như thế. Đó là tất cả
những gì mọi người sẽ nhớ, chứ không phải những chi tiết
khiếm khuyết của khu vườn.

Và đúng thế, lễ cưới diễn ra thật hoàn hảo. Thực ra thì
cũng khơng hồn hảo lắm, nhưng ít nhất cũng tạo được
cảm giác hoàn hảo về một đám cưới thần tiên ở một chốn
kỳ diệu. Những lời nói năm xưa của Sara vẫn sống mãi
trong tôi. Tôi sẽ luôn nhớ đến chúng trong suốt qng đời
cịn lại của mình.

Tất cả chỉ là ảo ảnh. Từng tiểu tiết chưa phải là tất cả.

~ Donna Milligan Meadows


10


Tìm thấy con người thật
của chính mình

Một

mình

ngư
ời

kh ơng

kh ơn





ngoa n

t
hay

sẽ

và o


kh ơng

đ
ó,

lấy

đ
au

là m

kh ổ



nh ữ
ng



vui



nh ữ
ng




mình

~

H

đ
a ng

có. ”

Ep ict
et
us

ơm đó là một trong những ngày tốt đẹp nhất của
đời tôi, mà cụ thể là đối với sự nghiệp của tôi.

Tôi và các nhân viên của mình được bình chọn là đơn vị
số một trong cơng ty, do đó tới buổi trưa tôi bèn dắt họ đi
ăn mừng. Tôi làm chung với một nhóm tuyệt vời và chúng
tơi rất tự hào về tinh thần tập thể lẫn những thành quả mà
chúng tôi đã cật lực cống hiến và đạt được trong năm qua.

Bữa trưa thật vui, thức ăn ngon lành và tình cảm thân
thiết giữa mọi người khiến tơi ln mỉm cười. Tơi rất tự
hào về tập thể của mình, những người đã cùng cười, khóc
và yêu thương lẫn nhau, và tơi thấy mình rất may mắn
được làm người lãnh đạo của họ. Bên ngoài, thời tiết trong

trẻo, mát mẻ và đầy nắng, cịn tơi tự nhủ cịn gì có thể tốt
đẹp hơn thế này nữa! Thật là một ngày hoàn hảo.

Sau bữa trưa, chúng tôi trở lại làm việc. Khi kiểm tra
mail, tôi nhận được tin phải tiến hành một cuộc họp khẩn
qua điện thoại ngay chiều hơm đó.

11


Chúng tơi thường có những cuộc họp như thế này để
tiết kiệm chi phí tổ chức, do đó tơi cũng chẳng bận tâm
mấy và tiếp tục làm việc, kiểm tra lại những cú điện thoại
gọi nhỡ trong lúc ăn trưa.

Hai giờ chiều, đã đến giờ họp. Tôi bật chế độ speaker
để vừa làm vừa nghe như thường lệ. Giọng của viên giám
đốc ngày thường rất thân thiện và vui vẻ nhưng hơm nay
có vẻ buồn bã thế nào ấy. Anh ta cứ lắp bắp lạ thường và
cuối cùng đã tiết lộ một tin không hay.

– Các bạn sẽ được chuyển đến Ohio, nếu đồng ý. –
Anh ta nói mà giọng run run. – Nếu không, công ty sẽ
tiến hành đền bù hợp đồng và báo trước cho các bạn trong
vòng sáu mươi ngày.

Tơi điếng cả người. Sao lại có chuyện này được kia
chứ? Đa số chúng tôi đều là nhân viên kỳ cựu của công ty
và ai cũng bảo vị trí của chúng tơi là an tồn nhất. Tất cả
chúng tơi đều khơng thể chuyển đến nơi khác, cịn những

vị trí khác của cơng ty trong cùng khu vực thì lại khơng
trống. Như vậy nghĩa là tơi và cả nhóm của mình sẽ nhanh
chóng bị thất nghiệp. Tơi thấy đau lịng vơ cùng khi phải
lãnh nhiệm vụ báo tin này cho nhân viên của mình. Là
trưởng nhóm, tơi phải tỏ ra mạnh mẽ, tươi vui và can đảm,
trong khi tận đáy lịng tơi đang lo sợ đến chết đi được.
Miệng nói lời khích lệ với nhân viên mà lịng tơi cảm thấy
cuộc sống của mình như đang đi dần đến chỗ kết thúc.

Tuy có chồng và gia đình an ủi, tôi vẫn cảm thấy lo sợ.
Sợ thật sự. Tôi không lo về mặt tài chính vì chồng tơi vẫn
có cơng việc tốt, hơn nữa khoản đền bù và những món tiền

12


dành dụm khác cũng giúp chúng tôi xoay xở được trong
một thời gian, nhưng cả đời tôi đã quen làm việc, làm thế
nào tôi chịu được cảnh thất nghiệp đây? Sự nghiệp đã tạo
nên hình ảnh của tơi, tơi sẽ là ai và làm thế nào tơi xác định
được hình ảnh của mình đây nếu khơng có cơng việc? Tơi
là một người lãnh đạo, và tơi cảm thấy mình là một người
lãnh đạo giỏi. Tôi sẽ là ai nếu bị tước mất vai trị đó?

Ngày đầu tiên thất nghiệp, tơi không muốn bước ra
khỏi giường. Trước mặt chồng con tôi vẫn tỏ ra mạnh mẽ
nhưng khi họ đi vắng thì tôi thẫn thờ, rũ rượi và thật sự
không biết phải làm gì. Sau hai mươi lăm năm làm việc
khơng ngừng nghỉ, tơi thấy mình như bị lạc lối. Tơi gửi sơ
yếu lý lịch đi khắp nơi nhưng do tình hình kinh tế sa sút,

hiếm có vị trí nào trong lĩnh vực của tơi cịn trống. Có vẻ
như tơi sẽ phải ngồi nhà một thời gian và tơi khơng biết
mình phải làm gì với khoảng thời gian trống mới mẻ này.

Một hôm, sau khi ngồi buồn khổ cho bản thân, tôi
bật ti-vi lên và xem một chương trình nói về nhóm truyền
giáo chuyên giúp trẻ em và những người nghèo đói trên
tồn thế giới. Tơi cảm thấy áy náy vơ cùng khi thấy rằng
dù thất nghiệp, tơi vẫn cịn vơ số thứ tốt đẹp, còn thức ăn
ngon lành trên bàn mỗi tối. Những lời của nhà truyền giáo
dường như nhắm thẳng vào bản thân tơi. Bà nói: “Cách tốt
nhất để được ban phúc và qn đi khó khăn của bản thân
chính là giúp đỡ một ai đó”.

Tơi xấu hổ nhận ra mình đã đắm chìm trong cảm giác
thương hại bản thân trong khi vẫn cịn có nhiều thứ tốt đẹp
trong cuộc sống: một người chồng hết mực thương yêu tôi,
những đứa con xinh đẹp, gia đình và bạn bè ln cần đến

13


tơi. Và tơi có thể chọn giữa hai điều, hoặc là cứ tiếp tục
chú tâm vào nỗi mất mát đó và đau khổ khôn nguôi, hoặc
là nhận ra những may mắn của mình và chia sẻ may mắn
đó với người khác.

Thế là tôi quyết định ngồi dậy, thay đồ và nấu cho cả
nhà một bữa tối ngon lành. Trước nay tơi vẫn thích nấu
ăn và học được rất nhiều bí quyết nấu nướng theo phong

cách miền Nam từ mẹ và bà. Tơi cịn nghĩ đến chuyện nấu
dư ra một chút để mang tặng những người hàng xóm đã về
hưu cho họ vui.

Tôi bắt đầu chuẩn bị thành phần nấu nướng, vừa làm
vừa ngâm nga hát khẽ. Tơi thấy mình lại yêu thương bản
thân như trước. Vừa lúc đó, một trong các cô con gái của
tôi bước vào và đề nghị phụ tôi một tay. Chúng tôi rây bột,
nhào nặn để làm vỏ bánh rồi nướng bánh trong lúc làm
bữa tối. Hai mẹ con vừa làm vừa cười nói, kể cho nhau
nghe đủ thứ chuyện. Tôi kể cho con gái nghe bà ngoại và
bà cố của cháu ngày xưa đã cho tôi phụ nấu nướng ra sao,
rồi chúng tôi cùng dọn bàn, lòng tự hào nghĩ đến bữa tối
ngon lành đã sẵn sàng và lời khen ngợi của mọi người.

Sau bữa tối, trong lúc rửa chén tơi chợt nhận ra mình
chưa bao giờ dạy các con làm bếp. Lúc nào tôi cũng q
bận rộn vì là “người mẹ của cơng việc” và khơng có thời
gian chỉ cho chúng cách làm những món ngon mà tơi đã
được học từ bé. Lúc nào tôi cũng nấu ăn cho cả nhà nhưng
lại chưa bao giờ tặng cho các con món q mà tơi đã nhận
được từ bà và mẹ của mình, đó là cách chuẩn bị bữa ăn
cho những người mình yêu thương. Điều đó khiến tơi thấy

14


buồn và quyết định sẽ dành khoảng thời gian rảnh rỗi này
để làm điều đó.


Sáng hơm sau, tơi tun bố với cả nhà sẽ mở lớp nấu
ăn cho các con. Nghe vậy, các con tơi rên rỉ vì khơng có
chuyện này chúng cũng đã quá bận bịu chuyện trường lớp
cùng các kế hoạch riêng. Nhưng tôi vẫn thuyết phục các
con hãy thử và chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau nấu bữa
ăn khuya cho cả nhà vào tối hôm sau. Tơi để bọn trẻ tự
chọn món ăn và chỉ hướng dẫn chúng cách làm. Và chúng
tôi quyết định mỗi tuần sẽ nấu như thế một lần, đồng thời
nấu dư thêm chút ít để mang tặng bạn bè, hàng xóm.

Sáng hơm sau, chúng tơi mua thực phẩm tại cửa hàng
tạp hóa và các cửa hàng nông sản gần nhà. Chúng tôi chất
đồ ra, đeo tạp dề vào và bắt đầu nấu nướng. Tôi chỉ cho các
con những kỹ thuật, mẹo vặt lẫn cơng thức cơ bản của các
món định nấu. Trong lúc làm món bánh trứng với chanh
trứ danh mà bà tôi từng chỉ, tôi chợt nhớ lại không biết
bao nhiêu lần mình đã đứng trong gian bếp của bà, liếm
láp cái que đánh trứng cịn dính đầy mớ bột trứng màu
trắng, xốp mịn như mây mà lòng vui biết mấy. Giờ đây tơi
đang chia sẻ điều đó với các con của mình. Tơi như thấy từ
trên thiên đường, bà đang mỉm cười nhìn các con của tơi
và xem tơi đang truyền lại cho các cháu những bí quyết gia
truyền ấy. Ngày ấy, khơng gì có thể làm bà hạnh phúc hơn
được nấu cho cả nhà một món ngon nào đó, và giờ đây tôi
đã hiểu được cảm giác ấy của bà. Thay vì phải vội vã giữa
các cuộc họp và báo cáo, tôi thong thả tận hưởng việc nấu
nướng và thưởng thức bữa ăn ngon lành mà chúng tôi vừa
làm. Thêm vào đó, tơi cịn được ở bên các con, được lắng

15



nghe chúng kể chuyện vui, được tìm hiểu những gì đã xảy
ra với chúng và trân trọng tính cách của nhau. Bốn đứa là
bốn tính cách khác biệt, nhưng đứa nào cũng đặc biệt và
đều góp phần làm cho gia đình vui vẻ. Trước đây tơi q
bận rộn nên khơng nhận ra điều đó. Tơi đã q bận kiếm
tiền cho gia đình và coi trọng sự nghiệp mà quên mất điều
gì thật sự có ý nghĩa, cũng như đâu là con người thật sự
của mình. Đó chính là một người vợ, một người mẹ đối với
những người xứng đáng có được thời gian, sự hướng dẫn
và tình yêu thương của tôi.

Lớp học nấu ăn vẫn tiếp tục hàng tuần. Dần dà, nó trở
thành giây phút mà chúng tơi hằng mong, chờ đợi vì đó là
những lúc để chúng tơi vui chơi, cười nói, yêu thương và
học hỏi lẫn nhau. Và dĩ nhiên là chúng tơi cũng thích cả
những bữa ăn tuyệt vời do mình nấu nữa. Nhưng việc nấu
nướng với con cái chỉ là điểm xuất phát, bởi tôi bắt đầu
cùng các con làm nhiều thứ khác nhau, những điều mang
lại niềm vui cho chúng và vì chúng, chẳng hạn như cùng
nhau đi thư viện, đi xem phim, chơi quần vợt hoặc thư
giãn bên hồ bơi. Lần đầu tiên trong đời, tơi thật sự có thể
chú tâm và tận hưởng niềm vui gia đình mà khơng phải lo
lắng đến những hạn định phải hồn tất, đến laptop, đến
email…Thay vì ơm đồm nhiều công việc trong cùng một
lúc, tôi chỉ tập trung vào một nhiệm vụ quan trọng nhất,
đó là đảm bảo cho mọi người trong gia đình thấy họ ln
được tôi yêu thương.


Cuối cùng tôi cũng đi làm lại, nhưng tơi đã tìm một
cơng việc linh hoạt hơn, cho phép tơi dành nhiều thời gian
hơn cho chồng con của mình. Hóa ra cơng việc này cịn tốt

16


hơn cả cơng việc trước kia, lương cao hơn, ít căng thẳng
hơn mà tơi lại có thể linh động dành thời gian cho gia đình
khi họ cần. Tơi đã thay đổi điều ưu tiên số một trong đời
mình và khơng bao giờ muốn đặt gia đình sau sự nghiệp
nữa. Trước kia tôi đã xem chuyện thất nghiệp là điều tồi tệ
nhất trong đời mình, nhưng hóa ra ẩn trong đó lại chính
là điều tốt đẹp nhất mà tơi từng có. Trong khi tơi cứ nghĩ
điều đó là dấu chấm hết của đời mình thì nó lại mở ra cho
tơi một chặng đường mới, để tơi có dịp khám phá và tìm
thấy con người thật của chính mình.

~ Melanie A dams Hardy

17


Ông bố thất nghiệp

C
h úng

để đón


ta

p h ải s ẵn

nh ận

s àng

cuộc s ống

từ bỏ

cuộc s ống

th ật s ự đang

đã

~ Jos ep h

T

dự tính

ch ờ đợi mình . ”

C
amp bell

ôi nhận được cú điện thoại ấy vào chiều muộn

ngày thứ Sáu. Trong điện thoại, giọng người sếp

của tôi đầy b í ẩn khi dặn tơi đến gặp ơng vào sáng thứ
Hai ở sân b ay. Mặc dù sếp vẫn thường b ay đến khu vực
do tôi đảm nhận kinh doanh để thăm viếng hệ thống
cửa hàng và gặp tôi, chưa b ao giờ tôi lại cảm thấy lo lắng
như lần này. Thường thì những chuyến đi như thế này
phải được chuẩn b ị từ nhiều tuần trước đó

và sẽ b ao

gồm nhiều khu vực thăm viếng khác nhau. Bởi vậy mà
chuyến đi lần này là hoàn toàn khác và tơi cảm thấy có
điều gì đó b ất ổn sắp đến.

Suốt chín năm làm việc cho cơng ty này, tơi đã nhìn
thấy nhiều đồng nghiệp ra đi. Một sự ra đi không được báo
trước. Tôi đang dùng xe hơi, máy tính và cả điện thoại của
cơng ty. Họ chẳng việc gì phải liều lĩnh tài sản của cơng ty
vì miếng cơm manh áo của bạn. Tất cả chỉ cần một chuyến
viếng thăm ngắn ngủi của ngài giám đốc khu vực, thế là
bạn đã có thể tiêu rồi.

18


Cho dẫu bạn có gọi đó là giảm biên chế, sa thải, cho
nghỉ hay đuổi việc đi nữa thì cũng là như nhau cả thơi.
Điều đáng nói ở đây là chỉ trong vịng 48 tiếng nữa, tơi sẽ
đánh mất cơng việc mà mình đã làm chín năm trời, một

cơng việc mà vì nó tơi đã hy sinh q nhiều để có thể bảo
đảm cuộc sống tốt nhất cho vợ con.

Tơi tấp xe vào lề đường, ngồi im. Tơi hồn tồn tê liệt.
Tơi muốn khóc. Tơi muốn hét lên. Tơi muốn gọi cho sếp
để năn nỉ ông ấy đừng sa thải tơi. Và tơi tự hỏi khơng biết
mình phải nói sao với Amber, vợ tôi về chuyện này khi cô
ấy chỉ vừa mới sinh đứa con đầu lòng được ba tháng.

Những ngày cuối tuần ấy thật kinh khủng. Tôi không
tài nào ngủ được hay ăn được. Dạ dày tôi đau thắt. Amber
và tơi thức rất khuya để bàn tính kế hoạch sắp tới. Chúng
tơi chẳng có mấy tiền tiết kiệm và lại sống trong một thành
phố vốn nổi tiếng là hiếm việc làm. Tơi tự hỏi khơng biết
mình phải làm sao đây. Tơi hoảng sợ thật sự.

Chính trong những lần nói chuyện khuya khoắt ấy mà
vợ tôi đã cho tôi một lời khun tuyệt vời. Nó khơng chỉ
giúp tơi vượt qua những ngày đen tối nhất trong đời mà
cịn giúp tơi biến chuyển những điều tồi tệ nhất xảy đến
với mình thành cơ hội không tưởng.

– Hãy ngẩng cao đầu anh à, hãy tự hào về những gì
anh đã đạt được, cứ hiên ngang tiến tới với giá trị của bản
thân và ra đi với tinh thần đó. Chuyện này xảy ra hẳn phải
có một lý do gì đó và sau này anh sẽ hiểu ra đó là gì.

Sáng thứ Hai, tôi thức dậy thật sớm và diện một cái
áo trắng tinh với cà vạt hẳn hoi. Tôi soạn lại hồ sơ, mang


19


theo bảng tên, điện thoại, chìa khóa xe dự phịng cùng các
vật khác, cho tất cả vào một phong bì lớn. Tơi đến sân bay
thật sớm, có cả vợ và con gái đi theo để ủng hộ tinh thần
(và cũng để có người chở tơi về nếu tơi phải trả xe lại cho
công ty). Đến nơi, tôi trông thấy sếp tiến lại phía mình.
Lồng ngực tơi siết lại khi tơi nhổm dậy khỏi ghế. Chân tôi
run run chỉ chực khuỵu xuống khi theo ơng ấy đến một cái
bàn ở góc. Hầu như tơi khơng nhớ rõ ơng ấy nói những gì,
nhưng một khi lời phán quyết đã được chính thức đưa ra
thì mọi thứ diễn tiến như một quy trình bắt buộc. Tơi trao
lại tất cả những gì thuộc về tài sản của công ty rồi đứng lên
bắt tay sếp và cảm ơn ơng ấy vì đã cho tơi cơ hội được làm
việc với công ty trong suốt mấy năm qua.
Khi rẽ quanh góc đường để bước đến chỗ vợ con đang
ngồi chờ trong xe, nước mắt bắt đầu trào dâng trong tôi.
Lần đầu tiên trong đời kể từ năm mười ba tuổi, tơi bị thất
nghiệp.
Suốt tuần sau đó, tơi sống trong cảm giác hoang mang
ghê gớm. Vợ tôi là giáo viên nên đang được nghỉ hè. Trong
khi cô ấy ở nhà với Zoey thì tơi cứ đi xem phim buổi chiều,
khơng biết phải làm gì trong lúc mọi người đang đi làm.
Tơi cố chú tâm vào những gì đang diễn ra trên màn ảnh,
hy vọng xua tan cảm giác đau đớn đang gặm nhấm lịng
mình.
Tơi tuy khơng phải là người thông minh nhất, đẹp trai
nhất hay tài năng nhất giữa đám đông nhưng lúc nào cũng
là người làm việc chăm chỉ nhất. Mất đi tấm bình phong

phịng vệ đó, tơi thấy hồn tồn lạc lõng.

20


Khơng cịn đủ tiền để gửi bé Zoey đến nhà trẻ,

tơi

đành phải kiêm nhiệm vai trị chăm con mỗi ngày ở nhà.
Chẳng mấy chốc mà vợ tôi phải quay lại trường, cịn tơi
chuyển từ vai trị một chun viên kinh doanh khu vực với
hai mươi nhân viên và doanh thu hàng năm lên đến hàng
triệu đô-la, lúc nào điện thoại cũng reo và kín lịch hẹn sang
một ơng bố ngày ngày thay tã, rửa bình sữa và ru con ngủ.

Ngày qua ngày, rồi tuần qua tuần, nỗi buồn của tôi
cũng vơi đi và tôi nhận ra rằng, dù muốn dù khơng tơi vẫn
phải có trách nhiệm chăm con sao cho tốt nhất. Vấn đề
là ở chỗ tôi không biết phải làm gì với một đứa trẻ. Trước
nay tơi chưa từng có con, lại chưa bao giờ ở bên trẻ nhiều
đến thế. Tơi khơng hề biết mình phải làm gì để chăm sóc
và chơi với con. Thế là tơi quyết định sẽ làm điều duy nhất
mình biết, đó là vừa chăm Zoey vừa khám phá ra những gì
mình phải làm cho con.

Chẳng bao lâu, tôi và Zoey đã trở thành đôi bạn thân
thiết. Chúng tôi cùng đi cửa hiệu và lái xe ra bờ hồ. Chúng
tôi trở thành khách hàng thân thiết của các hiệu sách địa
phương, cùng tham dự những buổi đọc sách và đề tặng

sách tại những nơi này. Thỉnh thoảng, con bé ngủ gật và tôi
vừa ngồi trông con vừa đọc báo, nhưng phần lớn thời gian
Zoey đều theo sát bên tôi và chẳng mấy chốc mà chúng tơi
đã gắn bó với nhau như hình với bóng.

Zoey trở thành bạn ăn trưa của tôi, người để tôi tâm
sự và là bạn thân nhất của tôi. Và hơn cả thế, tôi đã thật
sự trở thành một người cha. Tôi khơng chỉ đơn thuần là
một người góp cơng sinh ra con, một người trụ cột trong
gia đình mà là một người cha đúng nghĩa. Tôi đã chứng

21


kiến giây phút Zoey nói những lời đầu tiên, lúc con biết
cắn thức ăn cứng lần đầu, lúc con bước những bước đi đầu
tiên. Thật là kỳ diệu! Tôi hiểu cả những cách khóc khác
nhau của con, hiểu tính nết phức tạp của con và sau bốn
năm, giữa chúng tôi có một sợi dây gắn bó khơng gì phá
vỡ được.

Dù những món tiền lương và khoản đãi hậu hĩnh, chế
độ xe của công ty cùng những vật chất khác đã khơng cịn,
tơi vẫn cảm thấy cuộc sống của mình khơng có gì thay đổi.
Cái gọi là đen tối, tuyệt vọng nhất, cái đã khiến chúng tơi
gặp khó khăn nhất về tài chính đã biến tơi thành một con
người mới. Chẳng có cơng việc nào trên thế gian này xứng
đáng để tôi đánh đổi thời gian dành cho bé Zoey và với
quan niệm mới mẻ đó, cuối cùng tơi đã có đủ can đảm để
thay đổi sự nghiệp và theo đuổi những ước mơ của mình.


Giờ thì tơi đã đi làm trở lại. Tơi làm cơng việc mình
u thích, làm những gì mình ln muốn làm. Tuy tiền
lương khơng bao giờ được bằng như trước, nhưng tận
sâu trong lịng tơi lại cảm thấy thỏa mãn và mối dây tình
cảm giữa tơi và con gái là điều khơng tiền bạc nào có thể
mua được.

~ Matt Chandler

22


Khơi mở trái tim

C
ó nh ững

s ự việc ch ỉ con

tim

mới nh ìn

~ Jacks on

Đ

th ấy


được. ”

B rown

C
on

êm đó có nhiều người nhập viện tới nỗi tơi khơng
cịn giữ được sự điềm tĩnh cần có ở một bác sĩ nội

trú. Khi ca trực sắp kết thúc thì tơi nhận được tin nhắn báo
có bệnh nhân mới. Miệng thầm chửi thề, tơi tiến về phía
phịng nhận bệnh. Một ơng già đang ngồi im lặng trên
giường. Tôi cộc cằn bắt đầu với các câu hỏi theo thơng lệ
và khơng mong đợi gì nhiều ở các câu trả lời. Nhưng thật
bất ngờ, ông ấy đã trả lời các câu hỏi một cách thật rõ ràng
và súc tích. Qua đó tơi được biết ơng là một luật sư, đã
từng làm việc tại châu Âu và giúp tái thiết hệ thống luật
pháp tại Đức sau thời Đức quốc xã.

Khi đó tơi cho rằng ơng già này bị hoang tưởng. Nhưng
giọng nói, ánh mắt của ơng cứ ám ảnh tôi mãi, nên tôi
đã quyết định gọi điện cho em trai mình, một sinh viên
trường luật đang theo học môn lịch sử pháp luật để hỏi
thông tin về ông và được cậu ấy xác nhận mọi thông tin
ơng cụ cung cấp đều chính xác.

Cảm

thấy


mình

q

tầm

23

thường



nhỏ



trước


những việc mà người đàn ông ấy đã làm, tôi đến gõ cửa
phịng ơng, xin lỗi vì thái độ bất lễ của mình khi nãy và đề
nghị ơng kể về quãng thời gian làm việc tại Nuremberg,
Đức. Ông mỉm cười nhìn tơi, chậm rãi

kể về cuộc chiến

khủng khiếp ở châu Âu, những nỗi đau thời chiến không
được sử sách nhắc đến. Ơng nói về những trại tập trung,
những nhà máy, những xác người chất đống, những phiên

tòa, và những tội phạm chiến tranh đáng thương. Quá xúc
động trước những đau thương, mất mát mà người dân Đức
phải gánh chịu, ông đã quyết định ở lại giúp xây dựng một
hệ thống luật pháp có khả năng ngăn chặn những tội ác
chiến tranh. Tơi ngồi đó như một đứa trẻ, im lặng và ghi
nhớ từng lời một, lịch sử như đang được tái hiện trước mắt
tôi. Bốn tiếng trôi qua. Tôi cảm ơn ông, bắt tay chào tạm
biệt rồi quay về nhà ngủ.

Ngày hôm sau, vẫn lại là một ngày bận rộn như mọi
ngày. Đến tận chiều muộn tơi mới có thời gian để ghé thăm
gặp ông cụ. Nhưng khi tôi đến, căn phịng trống khơng,
ơng đã qua đời trong đêm.

Tơi bước ra ngoài trong trời chiều và chợt ngửi thấy
mùi hương các loại hoa xuân. Bất chợt tôi nhận ra cuộc
sống của mình hình như ý nghĩa hơn. Mỗi bệnh nhân tơi
gặp đều có một cuộc đời, những câu chuyện để kể và những
bài học trao lại. Từ đó dù cho lịch làm việc kín mít, khối
lượng cơng việc q tải, tôi vẫn dành thời gian để quan sát
và lắng nghe cuộc sống xung quanh mình để cảm nhận và
làm cho đời sống của mình trở nên phong phú hơn.

~ B ác s ĩ B lair P
.

24

Grubb



Lễ Tạ Ơn đích thực

V
ới

biế
t

t
ơi,

ơn

lời

cả m

ch í
nh



ơn



h ạ nh

h ình


p h úc

t
hứ
c

gấp

ca o

đ
ơi

nh ất

so

với

của

~

V

ý

nh ữ
ng


ngh ĩ
;

đ
iều

G
. K
.

cịn

kỳ

lịng

diệu. ”

C
h es t
ert
on

ài năm trước, ngay trước ngày lễ Tạ Ơn, tơi bị
chính người mà mình vẫn nghĩ là sẽ cưới bỏ rơi.

Ngay hơm sau đó, tơi bị mất ln cơng việc trợ lý hành
chính. Và ngày tiếp theo đó là sinh nhật thứ bốn mươi của
tôi.


Tôi sống ở New York đã mười năm, cố trở thành một
diễn viên. Tuy có chút may mắn trên sân khấu nhưng công
việc của tôi lại không đủ sống. Thời điểm đó, tơi độc thân,
khánh kiệt và lại bước vào tuổi trung niên trong khi cái
nghề mà tôi theo đuổi lại tôn thờ tuổi trẻ và nhan sắc.

Tôi chẳng chút nào muốn về nhà dự lễ Tạ Ơn ở Florida
và gặp gỡ các anh chị em họ thành đạt, có gia đình và trẻ
trung hơn mình. Nhưng ít ra thì chúng tơi cũng sẽ có dịp
gặp nhau tại nhà hàng Brooks mà tơi ưa thích và đồn tụ
gia đình sau hai mươi năm.

Một ngày trước khi bay đến Florida, tôi bị cảm nặng.
Tôi nằm trên giường mà cảm thấy tủi thân hết sức. Chợt
điện thoại reng, là mẹ tôi gọi đến.

25


×