Tải bản đầy đủ (.docx) (210 trang)

WingMan tổng hợp how to get the girl

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (896.22 KB, 210 trang )

Tổng hợp kinh nghiệm Wing Man
Stories
Japan
Mình vừa nhận được thư của 1 bạn đọc Wingman từ Nhật gửi đến hỏi ý kiến. Khác
những tin nhắn thường ngày, tin nhắn này giống như một câu chuyện tâm sự hơn là
chỉ hỏi han. Dù rất dài nhưng mình nghĩ đây là một câu chuyện khá ... éo le và có
phần hài hước do cách viết của tác giả. Hy vọng các bạn sẽ enjoy câu chuyện dưới
đây, cười thoải mái đừng ngại, và chia sẻ cho bọn mình những kinh nghiệm các bạn

Gửi Wingman.
Cảm ơn Wingman ( vì trong lúc tơi viết thư này, hay là trước đó một chút tơi cũng
khơng nhớ nữa, có người khun tơi khơng biết mở bài thế nào thì cứ cảm ơn cái đã
- mong là wingman sẽ không cắt đoạn này). Hiện tôi đang viết lá thứ này tại một
quán cafe ở Akihabara-Nhật Bản.
Em ( em xin phép đổi cách xưng hô cho hợp với hồn cảnh ), một lần nữa muốn nói
lời cảm ơn với Wingman. Em vẫn nhớ cái buổi chiều định mệnh ấy, một chiều xuân
nhiều mây, không mưa, kanji 5 điểm, mạng ngon, tốc độ gió 3km/h em vẫn chưa ăn
gì từ sáng vì đầu đít khơng vào 10.
Và vì là thứ 6 nên em cũng khơng biết phải làm gì, Friend days nhưng tiền đâu mà
theo bạn bè lên bar lên club. Loanh quanh ngoài home của facebook lại thấy có cái
link ảnh hot girl đồ lót, của cái fanpage "Wingman" mà hơm nọ có đứa bảo vào đọc.
Chắc lại 3X trá hình rồi - em nghĩ - thơi đang khơng có gì làm vào fap fap tí cho đời
thêm tươi. Ai dè phía dưới là một đoạn wall text mà em vẫn còn nhớ mang máng cái
tiêu đề " Tán tỉnh là gì? ". Cũng đang rảnh rỗi nên em thử đọc chơi coi sao. Sau khi
đọc xong bài viết đó em đã tìm lại những bài cũ hơn và các bài gần đó của Wingman
để đọc, và rút ra một kết luận mang tính cách mạng. Vâng, thì là em đã thực hiện
tốt đến 90% những gì mà Wingman khuyên mọi người đừng làm...
Ra đứng trước gương ngắm lại mình em thấy mình cũng khơng đến nỗi nào, cao ráo
sáng sủa, đã thế cịn thơng minh tối ngủ sớm nữa. 20 tuổi rồi nên em cũng từng có
nhiều bạn gái, cũng biết nắm tay ôm eo trong những dịp đặc biệt có tiết văn nghệ
tập thể của lớp chứ bộ. Thế nên là sau đó... mà thơi em thấy tốt nhất là có những


cái điều bí mật thầm kín thì chỉ tự mình biết là được rồi. Bỏ qua đoạn nói về sự
chuẩn bị về mặt tư tưởng cũng như sự xám hối của bản thân, em xin đi thẳng vào
vấn đề chính tiếp theo.
Sau khi tham khảo hết những bài viết của Wingman, và nếu WM còn nhớ, đã có
khoảng 3 lần em gửi câu hỏi về những thắc mắc của em tới WM. Nên sau khi đã
chuẩn bị kĩ lượng em quyết định chuyển từ học lý thuyết sang thực hành đời sống.
Và điểm đến đầu tiên mà em chọn sau khi đã kì keo xin tiền học thêm từ bố mẹ đó
là Club Giraffe cách nhà 15' đi xe đạp. Loanh quanh một hồi em nhận ra một sự thực
là mình đã đến quá sớm, 11h30 chẳng có mấy bóng người.


Khoảng hơn 12h Bar bắt đầu trở nên nóng hơn nhờ nhiều lượt người tới lui và tiếng
nhạc đã trở nên bốc hơn so với trước. Quả thật cũng không khác trong phim cho lắm
- em nghĩ - chắc cũng đơn giản thơi. Nhưng hiện là nó khơng dễ như mình nghĩ,
ngay từ đối tượng đầu tiên đã thất bại, ngun nhân khách quan là bởi vì đó là một
em người Tàu không biết tiếng Nhật và đi cùng với bạn trai. Chuyện khơng có gì to
tát nhưng nó đã làm cho nhuệ khí chiến đấu của em giảm đi đáng kể. Em bắt đầu
run và cầu cứu sự trợ giúp 50:50 từ quầy bar. Sau 3 ly Sminoff xanh (loại vodka 50*)
em thấy mình đã dần tự tin trở lại, khơng nóng vội, rất bình tĩnh trở lại sàn nhảy và
bắt đầu múa may theo tiếng nhạc. Không lâu sau đó lọt vào tầm ngắm là một em
người Hàn Quốc vận một bộ đồ bó hở nửa ngực và đùi khá bốc lửa, gọi thêm 1
Tequila vàng em bắt đầu tiến về phía nàng. Bài học thứ 2: tán tỉnh/ bước 1: trêu
chọc. " em nhìn có vẻ buồn nhỉ? Mới bị bạn trai đá hay sao mà đến đây một mình? "
- xời, quá đỉnh! bước 2: khen. Trong lúc vẫn đang nghĩ xem sẽ khen nàng như thế
nào thì một giọng the thé mà dù tiếng nhạc trong Club đã giúp ích cho việc giảm
bớt sự thu hút từ những người xung quanh cũng không thể khiến
em nghe xót một chữ nào " thằng con hoang, cút đi đồ con lợn, chết mẹ mày đi ".
Bao nhiêu lời khen đang ấp ủ bỗng chốc bay đâu hết, em ngượng quá, bị chửi như
vậy ngay giữa club, đành quay lưng lại rồi lẩn vào trong đám đông nốc nốt ly tequila
cay nồng để giữ lại chút bình tĩnh. Và chẳng hiểu mình đã làm gì sai mà khiến cơ

nàng nổi điên lên như vậy với mình.
Cho rằng đó chỉ là một tại nạn nên sau khi trấn tĩnh lại em quyết định sẽ thử lại một
lần nữa. Nhưng dường như có điều gì đó khơng được đúng, các mục tiêu thứ 3 và
thứ 4 liên tục thất bại với sự khó chịu khơng chỉ của những cơ gái mà em tiếp cận.
Chắc chắn đã có gì đó khơng đúng, em đã cố sử dụng hết chỗ nơ ron thần kinh
không bị ngập trong cồn để nhớ lại những bài học từ Wingman cùng các câu hỏi tình
huống đã được chỉ dẫn từ trước đó. Quyết định thử lại lần cuối, cẩn thận lựa chọn
em đã chấm một cô nàng nhìn có vẻ là người Nhật vận một chiếc áo sơ mi với quần
jean, với một khuôn mặt xinh xắn dễ thương, thân hình khá cân đối tuy rằng ngực
hơi nhỏ một chút đang một mình uống soda ở góc phịng.
Mình có thể mời bạn nhảy cùng bài này được khơng?
Tơi khơng muốn nói chuyện cùng người lạ.
Cho mình biết tên bạn là chúng ta quen rồi đấy. Nàng khơng nói gì... À, chắc
bạn ngại nói trước nhỉ. Ưm, vậy mình là D*, du học sinh, mong được giúp đỡ.
Khơng phải người Nhật? Thật khơng nhìn ra, tiếng Nhật của cậu tốt thật đó,
đến bao lâu rồi?
Ồ, nhiều câu hỏi q nhỉ, mình nghĩ ít nhất cũng nên biết tên bạn trước chứ
ha.
Aoi, Aoi Fujishita.
...
...


Câu chuyện trở nên khá hơn. Nhưng không phải cái gì cũng đơn giản, khi những câu
hỏi dần trở nên khó trả lời, em đã khá căng thẳng và khơng cịn lưu lốt như lúc
đầu. Chất men trong rượu cũng bắt đầu ngấm khiến cơ thể mất dần sự kiểm sốt
cần có.
Vì lí do nào đó tay em vơ tình ( hay là cố ý thì giờ sao mà em nhớ được nữa ) chạm
vào một vài nơi mà cả đời em trước đấy chưa từng biết đến. Khổ nỗi cái thiên đường
cuộc sống lúc đấy với em quá mờ ảo cịn hiện thực đối diện sau đó với em thì lại rõ

ràng q. Vâng, một cái tát nghe giịn tan, gần 3 giờ sáng, chẳng ai còn để ý tới
quanh mình đang xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng em thì rõ lắm, cái tát đau làm hơi
men bay đâu mất tiêu dù đầu vẫn còn hơi quay quay một chút nhưng em nghĩ chắc
do cái tát nhiều hơn là hơi men q chừng. Nhận ra cái gì đó khơng đúng em sợ
rằng mình sẽ lại bỏ chạy, lại lẩn vào đâu đó, lại sợ phải đối diện với con gái. Hay cứ
kệ đi, một bữa nào đó lại uống rượu mình sẽ làm lại sau. Toan bỏ đi bỗng một phần
não sau cái tát được kích phát, một lời khuyên từ WM mà em đã từng được nghe
"nói chuyện với gái thì đừng mượn đến rượu, nếu khơng thì chỉ dừng lại ở mức đùa
bỡn cho có chuyện để nói được thơi, chẳng tiến xa được đâu"... Em khơng bước đi
được nữa, em nhìn thẳng vào cơ gái xinh xắn trước mặt, thoáng qua một giây bất
giác cả người em gập xuống quỳ theo thế dogeza (hành động quỳ và cúi đầu của
một người để diễn tả một lời xin lỗi hoặc yêu cầu lịch sự, đầu, 2 khuỷu tay và 2 đầu
gối cùng chạm đất) và xin lỗi.
Có lẽ suốt khoảng thời gian sau đó em đã cảm thấy đó là một hành động đúng đắn
nhất của mình trong cuộc cách mạng " Con đường trở thành Đàn Ông ". Lặng đi một
lúc, có lẽ khoảng 10 giây, em tưởng nó phải là 20 giây đấy nhưng chắc chỉ 10 giây
thôi. Aoi cúi người xuống và nâng em dậy, đôi bàn tay xinh xắn chắp lại và để phía
trước đơi mơi gợi cảm:
Em xin lỗi, anh khơng sao chứ. Hồi nãy, bất ngờ quá... Anh đứng lên đi.
Anh thực sự xin lỗi, lúc nãy anh hơi quá chén. À khơng, đổ thừa cho rượu có lẽ
khơng đúng lắm, lỗi là do anh không kiềm chế được. Cũng tại ... ờ...
Sao vậy anh (đoạn này thực ra em ấy chỉ " wa? " lặp lại câu của em ở trước
nhưng chẳng biết nói sang tiếng Việt thế nào)?
Vì... ờ... em dễ thương quá, nên anh cũng hơi mất tự chủ, anh nghĩ anh đã rất
thích em mất rồi ( Đoạn này, người nhật nói daisuki thường mang nghĩa là u
ln chứ ko dùng aishiteru. Em là rất thích nhưng có thể Aoi đã hiểu thành
yêu).
Em cười gượng và cố nói nốt những gì mình nghĩ. May sao, Aoi dường như đã quên
đi cái hành động lúc nãy của em. Với 1 nụ cười duyên dáng nhất em từng được thấy,
cô ấy đề nghị hai đứa ra khỏi club.

Dời khỏi club 2 đứa tản bộ dọc theo con sông trên đường Dontobori và nói nhiều hơn
về cuộc sống riêng của mình. Cơ ấy hơn em 2 tuổi và đang là sinh viên khoa kinh tế
của trường đại học Hannan năm sau sẽ ra trường. Và ... À thôi, không nên kể nhiều
quá thì hơn, dù sao thì đoạn dưới đây cũng hơi phức tạp một chút. Bỏ qua phần tản
bộ chuyện trò tán gẫu. Vào thời điểm đấy, buổi sáng ở nơi đây vẫn lạnh run người,
nhiệt độ bên ngoài chỉ khoảng 1~2*C và em nhanh chóng cảm thấy khó chịu với sự


thay đổi đột ngột giữa bên trong và bên ngoài của Giraffe. Có thể vì có chung cảm
giác với em, Aoi đột ngột hỏi:
Trời có vẻ lạnh, anh có muốn qua chỗ em nghỉ một chút không, cũng ở gần
đây thôi qua ngã tư kia là đến rồi.
Và nếu ai nghĩ rằng em sẽ từ chối cô ấy và đi về nhà mình ngủ thì họ đã ... ờ hồn
tồn ... NHẦM TO RỒI. Vào lúc đấy em chỉ biết gật đầu và cúi mặt nhìn xuống mặt
đường, chẳng hiểu sao em thấy nó hơi kì cục, giống như vai trị của 2 bên đang bị
đảo lộn vậy. Chắc nó hao hao cái mà người ta hay gọi là " gái về nhà chồng ". Nói là
nhà có vẻ là hơi sai, vì cơ ấy ở trong một phịng của một cái mansion. Tuy không
thực sự gọn gàng cho lắm, nhưng cũng khơng q bừa bộn, và cịn có mùi thơm dễ
chịu. Nếu so sánh với cái ổ chuột của em thì gọi đây là thiên đường chắc cũng
khơng phải là nói quá. Ngả lưng lên chiếc giường thơm mùi hoa oải hương cực kì dễ
chịu, cơ thể em nặng trĩu nhưng rất thoải mái. Phía bên ngồi phịng ngủ tiếng của
Aoi khẽ cất lên:
Em đi tắm, có muốn vào tắm chung khơng.
Đèn xanh rồi! Nhưng mà... có hơi kì q khơng nhỉ? Đắn đo một hồi em cịn chưa kịp
nói gì Aoi đã tiếp:
Nghĩ lâu thế, anh tưởng em nói thật hả * cười *. Đồ ngốc, em tắm trước rồi
đến anh, nhanh thôi.
Hơi chưng hửng, nhưng thật ra em cũng định nói là khơng... Ơm một cảm giác sung
sướng trong lòng, kiểu này chắc cú rồi, vĩnh biệt đời trai tân, tôi đặt chân vào thế
giới của đàn ông rồi, từ nay sẽ có thêm trải nghiệm mới đây. Không biết lần đầu sẽ

thế nào nhỉ? Cũng hơi lo lắng đây, mà Aoi có cịn zin như mình khơng nhỉ ? Liệu con
gái có kinh nghiệm có thích trai tân như trong mấy quyển hentai mình xem ở tiệm
tạp hóa khơng nhỉ?... Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu em và rồi chuyện mà nó
nhất định phải xảy ra cũng tới. Khi Aoi bước ra khỏi cửa buồng tắm vào trong phòng,
em đã chấm dứt việc suy nghĩ về những điều vơ ích phía trên kia và ngủ ngon lành
từ đời nào rồi...
Qua một giấc ngủ dài, em tỉnh dậy với mồm miệng chua loét do rượu bia, cái đầu
quay quay cùng 3 giây bàng hoàng với câu hỏi " mình đang ở đâu đây! " trước khi
nhớ ra được những gì xảy ra vào đêm hơm trước với vô vàn những cảm xúc lẫn lộn
khác nhau. Vừa vui vừa buồn, vừa sợ vừa hạnh phúc, vừa cảm thấy may mắn nhưng
thực ra tiếc nhiều hơn vì tại sao hồi sáng lại ngủ mất,... ngó đồng hồ đã 3h chiều.
Em đã ngủ hơi nhiều, ngó quanh khơng thấy Aoi đâu, em cất tiếng gọi tuy nhiên
không ai trả lời. Để ý trên bàn có một chiếc chìa khóa và một tờ giấy đề " gửi D kun
" nội dung bức thư đại khái nói về chuyện cơ ấy đã nghĩ em khá dễ thương sau khi
rời khỏi club và thật tiếc là em đã ngủ mất tiêu. Đã thế ngủ mà vẫn mặc đồ và người
thì nồng nặc mùi rượu nên cô ấy đã phải trải futon ra sàn để ngủ. Nghe tới đây em
cảm thấy mình có lỗi ghê gớm, nhưng lại thấy cái gì đó vui vui, ngồi ra trong thư
cịn viết là cơ ấy đã để lại một chiếc chìa khóa cửa nhà trên bàn, em có thể tới đây
bất kì lúc nào, số của cô ấy đã được lưu lại trong máy di động của em thế nên hãy


gọi cho cô ấy khi em tỉnh dậy. Dù vậy em khơng chắc rằng mình phải nói gì khi gọi
nên đã đi về nhà. Không hiểu sao việc gọi cho cơ ấy trở nên khó khăn kì lạ, nhưng
đã tới nước này mà cịn khơng tấn tới thì ko phải bao nhiêu cơng sức và những gì
được học sẽ uổng phí sao?
Em nhấc máy và bấm số: 080-xxxx-xxxx
Alo, Aoi à, tối nay em rảnh không?
Chờ anh mãi, giờ mới gọi điện, em vừa tan học.
Vậy em về nhà luôn nhé, anh chờ.
Anh vẫn cịn ở nhà em hả?

Về nhanh nhé!
Khơng tiết lộ những điều mình định làm, cứ âm thầm làm những gì mà vơ tình nghe
được từ con gái. Đó là một trong những thứ biểu hiện sự quan tâm của mình cho
người ấy. Hơm nay vừa mới đọc được trên Wingman, biết rằng cô ấy nấu nướng hơi
tệ và thường xuyên ăn ngoài. Một thằng con trai Việt Nam đi ra nước ngồi kể ra thì
vẫn cịn tốt hơn chán. Em quyết định làm một cái gì đó đặc biệt cho Aoi. Và khơng
khó để có thể nấu một bán phở sườn khi mà nguyên liệu ở Nhật khơng q khó
kiếm. Một món ăn siêu dễ khi việc mà em làm chỉ đơn giản là ninh canh xương, chút
cà chua, rau thơm, hành , và bỏ bánh phở mua tại siêu thị vào. nhưng hiệu quả đạt
được lại cao ngồi dự kiến, nhìn khn mặt hạnh phúc của Aoi vào lúc đó em nghĩ
rằng mình đã u cơ ấy thật rồi.
Tối đó em đã ở lại phịng Aoi. Và lần này thì khơng cịn ngủ gật, đã fap fap trước ở
nhà vì nghe WM bảo lần đầu sẽ nhanh lắm nên cần chuẩn bị trước. Phim ảnh đã
được đem ra nghiên cứu kĩ lưỡng, tâm lí đã được đầu tư kĩ càng từ khi quyết định
bước vào bên trong căn phòng này. Nỗi lo lắng cuối cùng về thái độ của Aoi cũng đã
trở nên thừa thãi. Và lẽ tự nhiên, hơm đó em đã trở thành đàn ông.
Cảm giác vui sướng hạnh phúc sau chuyện đó, mặc dù khơng giống em đó khơng
phải lần đầu của Aoi, thì nó cũng khơng phải chuyện to tát gì ảnh hưởng đến những
cảm nhận về cuộc sống mới của một người đàn ơng 20 tuổi.
Suốt một tháng sau đó, một tuần khoảng 2 - 3 lần, em ở lại nhà Aoi. Cũng bởi vì cịn
bạn cùng phịng, đi suốt nó cũng khơng hay cho lắm, lỡ có gì bất thường nó phát
hiện ra, cũng khơng trẻ con gì để mà sợ nhưng mà khéo lại lằng nhằng nên em cũng
không quá ham với những cảm giác mới lạ về thể xác. Trong khoảng thời gian đó
bọn em đã thực sự gần giống như người yêu của nhau. Tuy nhiên thú thực mà nói từ
bạn tình có lẽ đúng trong trường hợp này của em hơn.
Một tháng sau, anh trai của em từ Việt Nam cũng sang du học sau khi tốt nghiệp đại
học, em phải kiếm một chỗ ở mới để ở cùng với ông anh, do ổng mới sang nên em
nghiễm nhiên phải đảm đương trách nhiệm của một hướng dẫn viên miễn phí. Đưa
ổng đi đây đó, nấu cơm dọn nhà và nhiều việc khác.Cũng vì vậy mà khơng thể ra
ngồi và ở ngồi qua đêm được. Do gia đình em vẫn là một gia đình kiểu cổ. Mọi thứ

về quy củ, nề nếp và giới hạn không thực sự quá khắt khe nhưng cũng đủ để em


chẳng thể nào gặp được Aoi vì giờ của bọn em lệch nhau. Em cũng ngừng liên lạc
với cô ấy, và cũng ko thấy cô ấy liên lạc với em sau khi em kể về chuyện của ông
anh trai. Và có lẽ chuyện của bọn em cũng chấm dứt từ lúc đó.
**************************************
Đó là câu chuyện của trước kia, của 1 tháng trước. Hiện tại mới là cái khiến em cảm
thấy đau đầu.
Vài ngày trước em nhận được một tin nhắn điện thoại: " Em có rồi, Anh... Giờ làm
sao? "
Mặt của em nó thành ra thế này này :| Đúng poker face ln, chẳng troll một tí nào.
Nói sao nhỉ, thực sự em là một đứa thích có con, từ hồi cấp 3 đã muốn có con rồi.
Em đã từng có ý định nhận con ni cơ, nhưng gia đình không cho và yêu cầu của
trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi và quy định về việc nhận con nuôi em đều chưa đáp
ứng được vào lúc đấy nên em vẫn ln chờ có một người đó sẵn sàng cho em một
đứa con. Thế nhưng...
NHƯ THẾ NÀY THÌ EM PHẢI LÀM CÁI QI GÌ BÂY GIỜ ? Ni cái thân cịn chưa xong,
cuộc sống thì khó khăn, đi làm mà vẫn phải xin tiền gia đình ở Việt Nam để đóng
học phí, ơng anh thì mới sang, mình ở Nhật cịn chưa được trịn một năm. Chẳng
biết gia đình bạn bè sẽ nghĩ gì? Trước ở Việt Nam em có xem qua phim tài liệu về
việc nạo phá thai của giới trẻ. Lúc đó em đã cực kì phẫn nộ và tự hứa với bản thân
không bao giờ đứa con của mình sẽ giống như những sinh linh đáng thương kia. Em
yêu trẻ con và sẽ làm tất cả mọi thứ cho con của mình. Nhưng giờ... thơi thì
Wingman kêu em dại em cũng chịu, những ngày không dùng " ba con sói " thì đều
là ngày an tồn và thực ra đến lần thứ 3 em mới không dùng để hưởng cái cảm giác
" thật " sau khi nói chuyện với một ông anh khác ở Việt Nam về vấn đề này. Mà cái
chính là dù quan hệ xong ko dùng bao vẫn uống thuốc tránh thai mà. Tự nhiên giờ
như vậy thì em biết làm sao? Suốt một tháng không liên lạc tự nhiên uỳnh một cái.
Giờ em khóa cả máy, perma ln facebook cũng phải đổi. Em với Aoi cũng kết thúc

rồi, chẳng có gì ràng buộc nhau, đang vui vẻ thì nghe tin này. Và có vẻ là nó chẳng
giống đùa tẹo nào khi mà em nghe tin tức từ một vài người bạn của cô ấy. Một vấn
đề nữa mà em lo lắng là: " liệu đó có thực sự là con của em khơng " vì em biết em
khơng phải là người duy nhất. Giờ em mâu thuẫn lắm, vừa không muốn bỏ đứa bé
vừa thấy bất lực với bản thân.
Wingman giúp em thay đổi bản thân từ một đứa còn chẳng dám chủ động cầm tay
một đứa con gái xa lạ nhờ những lời khuyên cũng như bài học về phong cách, kinh
nghiệm hay câu chuyện chưa có tên... trở thành một đứa có thể tự tin đứng trước
phụ nữ. Những sự thay đổi ngay cả với cuộc sống thường nhật, dù chỉ trong một thời
gian ngắn nhưng cũng khơng ít người nhận ra sự thay đổi đó, và vì chẳng ai biết do
đâu nên những lí do như " cuộc sống ở Nhật nó giúp thay đổi " hay " lớn rồi nó cũng
ra dáng hơn " ..v..v... khơng thể coi là những biểu hiện của sự thay đổi xấu được
phải không anh? Em rất cảm ơn về điều đó, giờ em chỉ mong Wingman có thể cho
em một lời khuyên vào thời điểm hiện tại để em có một quyết định đúng đắn nhất
vào lúc này được không ạ? Chờ tin hồi âm của anh.


P/S: Em khơng chắc rằng mình có nhiều thời gian để suy nghĩ quyết định về vấn đề
phức tạp này. Mong anh có thể dành chút thời gian.

No Name
Trong lúc làm việc với công ty đối tác, tôi pick up và làm quen được với một cơ gái.
Vì cả 2 đều khá nhiều việc nên phải đến lần thứ 3 mới date được. Cơ gái của tơi nói
chuyện và cư xử rất khéo, thân thiện với tôi, nên tôi cảm thấy khá thoải mái cho cái
date này.
Vừa ngồi ăn được một lát, có một áo sơ mi màu xanh nhìn cơ gái của tơi. Tơi quay
sang nhìn với thái độ khơng có thiện cảm với anh ta lắm. Tơi quay sang nói với em,
thì hóa ra là anh chàng cùng công ty đang cầm cưa.
Một lúc sau, anh ta tiến tới bàn của tôi, tôi chắc chắn là anh ta cũng cảm thấy
chướng mắt với tôi. Anh ta chào em và cứ đứng nấn ná nói vài câu chuyện để kéo

dài thời gian. Em thì trả lời câu chuyện theo hướng xã giao. Tơi nói ln với anh ta:
“Xin lỗi anh, anh có thể kết thúc câu chuyện để chúng tơi tiếp tục nói chuyện với
nhau được khơng?”. Và tơi vịng tay qua eo của em kéo về phía mình.
Anh ta hơi sững lại và có vẻ nóng mặt với câu nói và hành động của tơi, nhưng tơi
cũng nóng mặt hơn với thái độ bất lịch sự của anh ta khi chen vào chuyện của người
khác. Em khá bất ngờ với hành động của tôi, nhưng hiệu quả của hành động đấy
cũng khiến anh chàng kia biến khuất mắt tôi.
Lúc ra về, tôi cũng ngỏ lời xin lỗi về hành động đấy, nhưng vượt qua ngồi mong đợi
của tơi, em lại hôn lên má tôi.
Tôi chào em và ra về, rất vui khi biết chắc chắn tơi sẽ có cái date thứ 2 với em.

Sarging with Mr.Wingman
Sau nhiều tháng paying half ass attention đối với pick up thì tối nay là buổi pick up
vui nhất từ trước đến giờ trong sự nghiệp cùng với anh Khánh.
2 anh em đi taxi lên Barbetta Republic với tinh thần rất là "high". Trong lúc đi tìm
chỗ ngồi ở quầy bar, thì tình cờ gặp rất nhiều bạn bè người quen. Một anh bạn của
tôi dẫn date đi cùng vừa bước vào cửa, một hội bạn cùng trường có con trai đang
chơi bi-a và con gái tụm lại uống bia ở phía trong. The night is young and the mood
is high. Đêm nay sẽ là một đêm thú vị.
Bạn bè ở đây rất nhiều nhưng mỗi người một nơi, tôi quyết định gọi tất cả mọi người
ra quầy bar và order 1 round B52 và chúng tôi cùng uống với nhau. Cô gái date của
anh bạn của tơi thì order riêng một round shots được mà đặt theo tên của cô ấy,
một sự thú vị nho nhỏ. Được tình cờ gặp nhiều bạn bè và chủ động rủ họ uống rượu
cùng luôn là một điều tuyệt vời khi mọi người xung quanh cảm thấy vui hơn khi có
thêm mình bày trị.


Uống xong thì 2 anh em ra nhảy và pick up những cơ gái ở phía sàn nhảy. Khi cồn đã
cao, tâm trạng đang vui thì cái việc pick up trở nên cực kì dễ dàng, đơn giản. Thực
ra tơi thấy đó là điều quan trọng nhất khi bạn đi pick up, nếu tâm trạng bạn không

vui và không have fun được thì bạn khơng thể pick up hoặc tán tỉnh một cô gái với
tinh thần thoải mái được. Tối thứ 6 có rượu, gái, nhạc và bạn bè là rất chuẩn đối với
tôi.
Trên sàn nhảy, chỉ cần với tay ra là một cô gái hoặc vài cô gái sẵn sàng tiến về phía
bạn và nhảy cùng với bạn một cách nhiệt tình cho dù 2 anh em tồn nhảy những
điệu rất buồn cười. Dù đang rất vui nhưng tôi cũng hơi ngạc nhiên với sự tự nhiên
của các cô gái ở đây vì cả tơi, anh Khánh và những cơ gái khơng hề nói mở đầu với
nhau câu nào, chỉ cùng nhảy vào với nhau, cười đùa như những người bạn đã quen
biết từ rất lâu rồi. Nhưng họ cũng rất vui, họ và chúng tôi đều cùng đang enjoy rượu
bia, nhạc và sự hiện diện của bạn bè xung quanh. Lúc đó chúng tơi khơng phải đang
pick up, mà chúng tôi đang mang niềm vui nhân đôi đến cho mọi người vào buổi tối
thứ 6 ngày 13 tại một qn bar có cái dynamic rất sơi động và "tây" như vậy.
Tâm trạng vẫn high, tinh thần vẫn cao. 11h tiếp tục chuyển địa điểm sang Hair Of
The Dog. Chúng tôi tiếp tục nhảy, không bận tâm gọi thêm đô uống nữa.
Anh Khánh đưa tay ra kéo một cô gái lại gần, spin cơ ấy một vịng, bế lên và họ
cùng nhau múa cột, sau đó kiss close. Sự việc xảy ra chưa đầy 1 phút. Tôi nhảy tiếp
một lúc thì một cơ gái khác kéo tơi lại, đó là cơ em. Nhạc to, nói chuyện như hét vào
tai nhau.
"Anh đi cùng anh kia à?"
"Đúng rồi"
"Anh tên là gì?
"Anh tên là Tom Cruise"
"Anh bao nhiêu tuổi?"
"20"
"Em nhiều tuổi hơn"
"Ờ"
Xong tôi kéo cô ấy lại ôm và nhảy tiếp. Tôi chợt nhớ ra một cái video pick up trên
youtube gần đây mà tôi áp dụng luôn và chắc chắn là success rate rất cao.
"Em có thấy anh đẹp trai khơng"
"Có thì sao mà khơng có thì sao"

"Em có thích mạo hiểm khơng"
"Mạo hiểm cịn phải sợ em"


Tôi lập tức kéo lại và hôn cô ấy. Đầu tiên cô ấy phản ứng bật ra ngạc nhiên. Tôi bình
tĩnh attempt lần 2 và kiss close.
2 anh em lấy số đt, chào tạm biệt 2 cô gái. Rồi đi ra Hàng Mành mua kem cá ăn.

Pickup Report - 06.10.2013
Cũng giống như mọi câu chuyện tình khác, khi hai người bắt được nhau giữa một
đám đơng hồn tồn xa lạ. Câu chuyện của tôi mở đầu bằng một buổi tối chủ nhật
nhàm chán. Sau khi quyết định sẽ lấp đầy nó bằng rượu và nhạc, tơi và anh bạn
mình đến quán bar quen thuộc của chúng tôi tại Mã Mây. Và mọi chuyện bắt đầu
như vậy.
Em, không phải là một đứa con gái quá xinh đẹp và có một thân hình cực kì nóng
bỏng. Nếu so sánh với cái chuẩn mực khuôn mặt của các “hot girl” đang nhan nhản
trong xã hội hiện giờ, thì rõ ràng em chỉ có một nhan sắc trung bình. Nhưng có một
cái gì đấy ở người con gái này làm cô ta thực sự nổi bật. Trong cái khơng khí có phần
ảm đạm và nhạt nhoà của quán bar, giữa hàng tá đứa con gái xinh đẹp đang đứng
nhún nhẩy theo điệu nhạc thì em lại là người nhận được sự chú ý từ gần như tất cả
những thằng con trai xung quanh, và tôi không phải là một ngoại lệ. Cái mà bây giờ
tôi mới nhận ra thứ ma lực thu hút mọi người chính là từ sự tự nhiên vốn có của em.
Giống như bản năng của một con cái hấp dẫn, em toả ra một mùi hương để thu hút
tất cả những con đực xung quanh mà có lẽ đến chính bản thân em cịn khơng nhận
ra điều ấy. Em cũng ở đó hồ theo tiếng nhạc nhưng hồn tồn khác biệt với điệu
nhảy của hàng chục người, không quá sexy, không quá lố bịch, mà bằng một sự tự
nhiên, thoải mái vô cùng.
Tôi bắt gặp ánh mắt của em khi vừa tìm được chỗ đứng cùng với 2 li gin & tonic.
Chúng tơi nhìn nhau và em nhoẻn miệng cười tươi. Tơi biết em lúc đó khơng thực sự
chú ý tới tơi vì đơn giản cái làm em cười khơng phải tôi, mà là âm nhạc và con người

xung quanh, chính bầu khơng khí đang được em khuấy động kia làm em tự cảm
thấy hài lịng với chính bản thân mình và sẵn sàng tặng cho bất kì ai nụ cười của
mình. Tuy vậy, giống như bất kì một nhân vật nam chính nào trong một tiểu thuyết
sến súa, khi quyết định được đâu sẽ là nhân vật nữ chính cho câu chuyện, tơi khơng
do dự đưa tay về phía cô ấy để phá bỏ bức tường đang ở giữa chúng tơi – 2 người
hồn tồn xa lạ:
“Đưa tay cho anh”
Tơi cầm lấy tay em xoay em một vịng rồi qng tay em qua người mình. Em có vẻ
ngại ngùng vì hơi bất ngờ với hành động của tơi, nhưng tôi không quan tâm. Cái tôi
muốn bây giờ là được nhảy cùng cô gái này, và tôi biết nếu như dừng lại ngay lúc
đấy chỉ vì em chưa sẵn sàng thì sẽ là một sai lầm rất lớn. Tơi bỏ tay cơ ấy ra khỏi
người mình và nhảy cùng em tự nhiên hết sức có thể. Em mỉm cười đáp lại và vui vẻ
nhảy cùng tôi. Chúng tôi kéo nhau lên bục ở ngay chính giữa bar và cùng nhảy trong
tiếng nhạc và tiếng hô của mọi người. Đến khi nhớ lại tơi cũng khơng rõ mình đã


nhảy thế nào, chỉ biết rằng rượu có ích rất lớn trong việc làm cho cái âm thanh chán
ngắt và chát chúa kia trở nên thực sự dễ nghe. Cứ thế, chúng tơi khơng nói với nhau
một lời nào, mãi cho đến khi quán bar đột ngột dừng nhạc và đóng cửa.
Tưởng chừng như đấy là lúc kết thúc buổi tối hơm nay, tơi bước về phía anh bạn của
mình đợi để cùng về. Em bước đến phía sau tơi và cất tiếng lần đầu tiên:
“Này, Anh có muốn đi cùng lên Taboo với 2 chị em em không?”
“Định âm mưu làm gì anh tiếp đây”
“Haha, Em với em gái đang muốn đi tiếp, nhưng vì chỉ có mỗi 2 chị em nên
cũng ngại”
Tơi quay sang hỏi anh bạn mình, và thống nhất đồng ý tiếp tục cuộc vui. Vì đi xe
máy nên tơi dắt em ra phía ngồi, gọi 1 chiếc taxi và hẹn gặp lại em sau ở trước
cửa.
“Đưa số điện thoại đây cho anh” “09………..”
Tôi bấm số rồi quay sang chỉ tay vào em và làm một khn mặt khó hiểu

“Và em tên là Lan Anh"
“Em thực sự là một cô gái rất thông minh đấy, em biết không”
Chúng tôi theo sau đến điểm thứ 2 là Taboo. Tôi gọi cho em rồi cùng bạn đến ngồi
bên cạnh em phía bên ngồi taboo.
“Tại sao em khơng vào bên trong”
“Em vừa vào, nhưng bên trong vắng lắm, em khơng thích, nên ra ngồi này
ngồi”
“Thế em gái em đâu”
“Nó vẫn đang ở trong đấy với bạn”
Ba chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau một thời gian khá lâu. Tơi được biết là em lớn
tuổi hơn mình và cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ cho lắm. Em kể cho chúng tôi nghe
rất nhiều thứ, về công việc, về gia đình, và những suy nghĩ của bản thân. Nhưng
đúng như cái tơi lo sợ, tơi bắt đầu khơng cịn thích em như lúc trước nữa. Có rất
nhiều cơ gái mà khoảng thời gian tơi thích cơ ta chỉ vỏn vẹn từ lúc nhìn thấy cơ ta,
cho đến lúc cơ ta mở mồm và bắt đầu nói chuyện. Vì thế tơi sợ nếu em là một trong
những cô gái như thế, thì coi như thời gian tơi quyết định dành cho em cả buổi tối
nay là hồn tồn khơng đáng.


Khi câu chuyện trở nên thân mật hơn cũng là lúc em bắt đầu trở nên buồn cười. Em
kể cho chúng tôi nghe về những mối quan hệ đắt giá của mình, với những người
mẫu, diễn viên nổi tiếng, một vài gã nào đấy mà tôi không biết cho đến những vụ
trưởng, vụ phó trong chính phủ. Em kể về những công việc, những điều tự hào mà
em đã làm; về gã người yêu giỏi giang của mình trong con mắt trầm trồ và thán
phục của anh bạn tôi ngồi đối diện. Tôi cười và quay đi, chẳng thèm quan tâm đến
cái câu chuyện vớ vẩn của em. Với tôi bây giờ em giống như một đứa trẻ con đang
cố tự bao bọc xung quanh mình bằng những món đồ chơi đắt tiền để nhận được sự
quan tâm, thán phục của những đứa trẻ khác; chỉ tiếc cho em tôi khơng phải là đứa
có hứng thú với những món đồ chơi của em, cái tơi thật sự có hứng thú là bắt đứa
trẻ này phải nghe lời mình.

“Anh có cảm giác như đây là lần đầu tiên em được tiếp xúc với xã hội vậy”
Tôi ngắt lời khi em đang nói về một nhóm người nào đấy.
“Sao ạ ?”
“Em thấy những việc như thế lạ lắm à ?”
“Không, em cũng gặp nhiều rồi, chỉ là em khơng thích thơi”
“Thế thì lần sau đừng có vơ đũa cả nắm như vậy”
Em hơi ngập ngừng trả lời tơi
“Em biết là có người này người kia, nhưng một lần như thế làm cho em có ác
cảm, nên em mới nói thế”
Tơi đứng dậy vì đã quá mệt mỏi với câu chuyện trẻ con của em
“Em có muốn vào bên trong 1 lát khơng”
“Thơi, em vừa vào rồi, chán lắm, ngồi ngoài này cũng được”
Tôi nắm tay kéo cô ấy đứng dậy
“Em vào, nhưng anh thì chưa, nào vào cùng anh”
Đúng là khơng khí ở đây rất chán. Chỉ có chưa đến 30 người trong khi hầu hết tất
đều tập trung ở những bàn ngồi xung quanh, Gần bục nhảy thì có vài nhóm thanh
niên trẻ hơn đang đứng lắc lư theo tiếng nhạc mà tơi cho đó là loại nhạc điện tử
chán nhất mà tôi từng được nghe, cùng với khuôn mặt không lấy gì làm vui vẻ cho
lắm. Tơi ngán ngẩm nhìn quanh và dắt tay em lên tiếp tầng 2. Tôi rất muốn lên tiếp
bên trên để xem có gì thì bị nhân viên giữ lại. This bar sucks!
“Thơi mình xuống kia nhảy cùng em gái em vậy”
“Hoặc là mình tìm cách lẻn vào khu vực dành cho Staff và khám phá xem bên
trong ấy có gì”


“Thơi, em khơng vào đâu, mình xuống đi”
“Em đúng là một đứa nhạt nhẽo”
Chúng tôi xuống tầng 1 nhập vào với một vài người bạn ở đấy. Em tiếp tục nhảy cho
đến khi đóng cửa, cịn tơi chỉ đứng đấy nhìn em và cười.
“Anh khơng hiểu tại sao với cái nhạc và khơng khí như vậy mà vẫn có thể

nhảy được”
“Em không quan trọng, miễn là em muốn nhảy và thấy vui là được”
“Đấy người ta gọi là tự kỉ em ạ”
“Kệ em”
Chúng tôi bước ra khỏi Taboo khi đã gần 2h sáng. Tất cả mọi người đều mệt mỏi,
cộng thêm việc khơng có hứng thú mấy vào đứa trẻ con này nên tôi rủ bạn ra về.
Bạn biết đấy, dù một đứa trẻ có làm điều gì đi nữa để cho bạn khơng thích, thì vào
một khoảnh khắc nào đấy bất chợt, khi bạn bắt gặp ánh mắt buồn bã của nó, thì
mới biết hố ra mình thương nó nhiều hơn là ghét. Cái khoảnh khắc đấy của tôi là
lúc bắt gặp ánh mắt của em khi đang gọi điện thoại cho anh bạn trai hồn hảo kia.
Tơi khơng biết là đã có chuyện gì xảy ra giữa họ, cũng khơng có hứng thú muốn biết.
Nhưng đó là lúc mà tôi nhận ra, đúng, em chỉ là một đứa trẻ, và như một bản năng,
tơi muốn dang tay mình ra để che chở và bảo vệ cho cô gái này.
“Ngày hơm nay em là của anh”
Tơi bước tới nói với em khi em vừa kết thúc cuộc đối thoại và đang đứng một mình
bên cạnh chiếc lan can đã cũ, nhìn ra phía mặt hồ lặng gió.
...
“Anh vừa nói gì?”
“Anh khơng cần biết ngày mai em đi đâu, làm gì, nhưng hơm nay, em là của
anh”
Em quay sang nhìn tơi, khơng nói gì.
“Thế nào, bây giờ có dám tiếp tục đi theo anh nữa không”
“Em tưởng anh chuẩn bị về với bạn rồi ?”
Tôi mỉm cười lắc đầu
“Em sắp phải đi một thời gian, hôm nay là ngày cuối em ở Hà Nội, nên em rất
muốn được đi chơi cho thoải mái đến sáng”


“Được, quyết định vậy đi”
Tơi trở lại nói chuyện với bạn mình. Vì cơng việc nên anh ấy khơng thể ở lại quá

muộn, nên đi về trước. Tôi chào tạm biệt anh bạn và quay về với cô gái của mình.
Bắt 1 chiếc taxi, tơi, em và cơ em gái kia dừng chân tại 1 quán ăn đêm trên đường.
Chúng tôi ngồi xuống gọi đồ ăn và chờ đợi. Tôi thấy em nói gì đấy với người chủ
qn rồi quay lại nhìn về phía tơi với một khn mặt đáng thương, tội nghiệp với
ánh mắt như đang cầu cứu.
“Sao vậy ?”
“Em muốn đi vệ sinh, nhưng qn lại khơng có nhà vệ sinh”
“À, anh tưởng chuyện gì”
Tơi đứng dậy, đưa tay về phía em, rồi cười nói
“Đi nào, để anh dẫn em”
Em ngoan ngỗn nắm lấy tay tơi, để tơi kéo em đi dọc con phố, bỏ lại cô em gái
đang ngồi chờ phía sau. Chúng tơi bước tới trước một quán pub vẫn còn mở cửa. Đã
khá muộn chẳng còn mấy khách ở bên trong nên sự hiện diện bất ngờ của 2 vị
khách đi lạc thế này bỗng dưng gây được sự chú ý rất lớn từ phía nhân viên xung
quanh. Tơi bình tĩnh đưa em ngồi xuống ghế rồi hỏi xem em muốn uống gì.
“Này, em khơng muốn uống mà”
“Thế thì cứ làm bất cứ cái gì mà em muốn”. Tôi nháy mắt.
Em nhận ra cái ý đồ của tôi và bật cười.
“Nào đi đi, anh không dẫn được em đi xa hơn nữa đâu”
“Vậy thì anh vẫn phải ngồi đây chờ em đấy”
Một lúc sau em quay lại ngồi bên cạnh tơi. Chúng tơi nói chuyện với nhau thêm vài
câu cho đến khi nhân viên phục vụ tới và đặt lên
phía trước 1 cuốn menu. Tơi bất chợt quay sang hỏi em
“Duy đâu rồi?”
Em đáp lại bằng một khn mặt ngạc nhiên, khó hiểu.
Tơi vờ rút điện thoại ra đọc vài thứ rồi lắc đầu


“Nó đang ở phía bên ngồi, khơng vào đây rồi, mình ra ngồi thơi”
“Bực mình thật đấy, hẹn với chẳng hị” Em nhìn tơi cười như đã hiểu ra

Tơi lịch sự đứng dậy từ chối cuốn menu từ người nhân viên và cám ơn, rồi cùng em
bước ra khỏi quán. Em thì vẫn đang cố gắng hồn thành vai diễn của mình một cách
hồn hảo nhất có thể, tỏ vẻ giận dỗi và hỏi tôi địa điểm chúng tôi sẽ đến tiếp theo
cùng “Duy” kia.
“Quay lại ăn thơi anh đói lắm rồi”.
“Anh diễn chẳng đạt gì cả, đáng ra phải thể hiện sự bực mình khi đọc được tin
nhắn chứ”
“Em có vẻ nhập tâm q nhỉ”. Hai chúng tơi nhìn nhau rồi bật cười.
“Lúc nãy đi qua chỗ này, hỉnh như em nghe được có tiếng người nói chê em
béo”
“Em bước lên phía trước 1 bước đi”.
Tơi dừng lại quay sang nhìn em, đợi để em đi lên phía trước, rồi bất chợt dùng 2 tay
ôm lấy ngang người, bế bổng em lên khỏi mặt đất, dễ dàng như bế một con mèo.
“Ừ đúng là em béo thật”
“Bỏ em xuống, mọi người xung quanh nhìn kìa”
“Thì sao, anh chẳng quan tâm”
Tôi ôm em trên tay, bước đi qua chỗ đông người, xoay 1 vòng rồi từ từ đặt em xuống
trở lại, nhìn em với khn mặt đắc thắng.
“Chưa có một ai, kể cả người yêu, dám làm thế này với em cả”. Em nhìn tơi
trách móc.
“Ừ tất nhiên, bởi vì đây là anh mà”
Em nhìn tơi mỉm cười, và lần này tôi biết chắc chắn đây là nụ cười dành cho tơi, chỉ
riêng tơi, giữa con phố lác đác bóng người.
Sau khi ăn xong, chúng tôi vào PUKU để nghỉ ngơi. Tơi chọn một bàn phía trong gần
quầy bar với 1 chiếc sofa trơng có vẻ rất êm ái, kéo em ngồi xuống phía bên cạnh
mình và để cho cơ em gái ngồi phía đối diện. Gọi xong đồ uống, tôi cởi bỏ giày, nằm
duỗi người thoải mái trên chiếc sofa và gác chân lên bàn gỗ.
“Chúc em ngủ ngon”
“Liệu ở đây có được làm thế khơng đấy?”



“Cứ coi như đây là nhà anh, em tự nhiên đi”
Đến lúc này dưới sự “bảo lãnh” của tôi, em mới từ từ nằm xuống ghế, để chân lên
chiếc bàn đối diện và nhẹ nhàng nhắm mắt.
“Cái ghế này êm đến nỗi mà anh có cảm giác là mình đang nằm trên 1 chiếc
giường đôi”
“Em sẽ mua một cái đặt trong nhà mình”
“Anh thì sẽ mua 2 cái, một cái để ở phịng khách, cịn 1 cái để ngồi cửa nhà”
“Sao lại thế ?”
“Để đến lúc đi về muộn bị vợ khố cửa, thì anh vẫn được ngủ ngon giấc mà
khơng phải hạ mình xin lỗi”.
Chúng tơi nằm đấy nói vài câu chuyện rồi im lặng, cho đến khi em quay người tìm
cho mình một tư thế nằm thoải mái hơn. Tôi ngồi dậy lấy chiếc gối đằng sau lưng ra
đặt lên trên đùi rồi gọi:
“Lan Anh, nằm xuống đây”
“Không, em nằm thế này được rồi”
Tôi từ từ cầm tay kéo em xuống.
“Nào, nằm xuống đây ngủ cùng anh”.
“Thôi được rồi, anh bỏ tay ra đi để em tự nằm”
Tôi cười buông tay đặt lên trên ghế, hiểu rằng em vẫn cịn muốn giữ lại cho mình
một ít lịng kiêu hãnh của một con sư tử. Nhưng đến lúc em đặt lưng xuống và
ngoan ngỗn tựa đầu lên đùi tơi; cái tôi thấy chỉ là một con mèo hiền lành, nhút
nhát đang nằm ngủ ngon lành trong một buổi chiều ngày chủ nhật yên bình.
“Giờ anh mới để ý mặt em trơng giống mèo lắm đấy”
“Cũng nhiều người nói thế với em rồi”
Tơi nhẹ nhàng đưa tay vén tóc em, luồn tay và khẽ kéo nhẹ từng lọn, giống như
đang vuốt ve bộ lông của một con mèo lười.
“Em là con mèo của anh”. Tơi khẽ thì thầm.
“Anh đi ngủ đi”.



Tôi nhắm mắt nằm ngửa ra chiếc sofa, một tay vẫn cịn vuốt tóc của em, cịn một
tay vịng xuống ôm lấy cánh tay, nắm nhẹ bàn tay của em để giữ ấm. Cái cảm giác
em nhỏ bé nằm gọn trong bàn tay tơi, đang co người vì lạnh, làm tôi muốn ôm em
chặt hơn, giữ em thật lâu lại bên mình để bảo vệ và che chở. Cảm giác làm tôi muốn
em là của tôi thật sự, là người quan trọng nhất bên cạnh tôi bây giờ.
“Trông anh chị cứ như người yêu thật sự của nhau rồi ấy”. Cô em gái cất tiếng.
“Suỵt”. Tôi đưa tay lên miệng và nhìn xuống phía em. Chắc rằng em vẫn chưa ngủ
nhưng tôi không muốn em phải suy nghĩ quá nhiều về bất cứ chuyện gì. Rồi ngày
mai chúng tơi sẽ phải trở lại với những suy nghĩ riêng, những lo lắng riêng của mỗi
người, nên ít nhất hãy cứ để hai chúng tôi thoải mái thưởng thức những phút giây
của hiện tại, từ từ và nhẹ nhàng, như uống một li rượu vang vào cuối ngày.
Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc phải tàn. Chúng tôi rời khỏi PUKU khi trời đã sáng. Ôm
lấy em lần cuối cùng để chào tạm biệt, đặt nhẹ tay trên vai em, chúng tôi nhìn nhau
khơng nói gì. Cho đến lúc em gái em gọi lên chiếc taxi đang chờ sẵn để cùng về
nhà. Tơi đứng đó vẫy tay chào tạm biệt, nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất hẳn.
“Đáng ra mình phải hôn cô ấy”
Tôi mỉm cười tự nhủ. Ngồi trên chiếc taxi trên đường về nhà, tôi bật điện thoại, chậm
rãi mở danh bạ lên và xoá đi contact “Lan Anh” - “Tạm biệt em, con mèo của anh”.
Chiếc xe vượt ra khỏi khu phố cổ, leo xuống con đường lớn phía trước, hồ vào trong
dịng người đơng đúc hối hả của buổi sáng thứ 2 bận rộn, mang theo chút mùi
hương nhạt nhồ của một cuộc tình cuối hè.

A Summer Romance
Bạn bè em bảo em khơng nên hẹn hị với tơi, vì tơi nổi tiếng xấu tính và đùa giỡn với
tình cảm của phụ nữ. Em đã từng bảo, khơng có một người phụ nữ trưởng thành và
có lịng tự trọng nào sẽ ngủ với tơi, vì tơi là một thằng khốn nạn ích kỷ. Tuy nhiên
đêm qua khi tơi ôm em lần cuối trước khi chào tạm biệt có thể là vĩnh viễn để trở lại
cuộc sống của hai người, kết thúc lại một cuộc tình mùa hạ thống qua, lời cuối
cùng em nói với tơi là cám ơn vì đã khiến cho một mùa hè đầy chuyện buồn của em

trở nên đáng nhớ hơn rất nhiều. Đây không phải một câu chuyện tiểu thuyết về tình
u, mà nó là một câu chuyện thực tế về một summer fling ngắn ngủi trong 2 tuần
chúng tôi quen nhau.
Một tối tháng 7 năm 2013, như những tối cuối tuần khác tôi kiếm cho mình niềm vui
từ các buổi tiệc tùng với rượu và nhạc. Vì một vài lý do, tơi đã tạm mất cái cảm giác
muốn chinh phục phụ nữ cháy bỏng trong người như cách đây một năm, sáu tháng,
hay thậm chí cả là trước khi về Việt Nam. Em bắt mắt tơi vì là người duy nhất im
lặng trong một buổi tiệc đơng vui, nhưng có lẽ vì sự thờ ơ về tình cảm của mình mà
em khơng thực sự bắt mắt tơi khi đó. Chúng tơi có nói chuyện qua vài câu xã giao,
và em rời buổi tiệc sớm trước khi tơi kịp bắt chuyện và tìm hiểu về người con gái
này. Buổi trưa hôm sau, khi đã tỉnh táo khỏi cơn hangover chủ nhật, tơi nói chuyện


với người bạn mình về những cơ gái có mặt ngày hơm qua và tình cờ tên em được
nhắc đến. Tôi xin contact của em qua một người bạn và nhắn một tin
"Em về sớm quá, tối qua anh không kịp bắt chuyện"
Tơi tự tin rằng, với vẻ bề ngồi và cách thể hiện của mình sẽ khiến em có ấn tượng
về bản thân. Tôi cũng không bấm nút add, vì việc đấy em sẽ phải làm sau vài tin
nhắn chúng tôi trao đổi với nhau. Tôi đứng dậy rời khỏi máy tính, và khi quay lại vài
phút sau nhận được một friend request trên Facebook kèm theo vài tin nhắn lại của
em. Tôi mỉm cười khi thấy đối tượng có vẻ hứng thú tán gẫu, và như thế chúng tơi
bắt đầu nói chuyện với nhau.
"Em thích cái cách anh nói chuyện"
"Anh biết, anh cũng yêu bản thân nhiều lắm"
Có một cái gì đấy ở người con gái này, khiến tôi cảm thấy gần gũi ngay từ những
tiếp xúc ban đầu. Tơi dần nhận ra, là vì cơ ấy là người có lẽ đã từng chịu nhiều tổn
thương về tâm lý, dẫn đến việc giống như tôi, trở thành một người với nhiều suy
nghĩ khơng bình thường.
"Anh cứ cho là em hơi thần kinh đi. Em cũng khơng hồn tồn tự tin và thoải
mái với bản thân mình"

"Liệu 'hơi thần kinh' của em có bao gồm việc làm hại người khác khơng, anh
cần biết để quyết định xem có nên mời em đi uống rượu không"
"Em chưa giết người bao giờ đâu, có lẽ anh khơng phải sợ"
"Nếu vậy anh sẽ rất vui nếu gặp được em tối mai"
"Tối thứ 5 đi, đầu tuần em bận rồi"
Tơi có thể thấy được em có cảm tình với mình khi chủ động hẹn lại hơm khác, thay
vì chỉ nói rằng hơm sau mình khơng đi được. Cuộc chơi bao giờ cũng vui hơn nếu cả
hai bên đều hoàn thành nghĩa vụ của mình vì một mục đích chung nào đấy.
Chúng tơi dành nhiều thời gian nói chuyện hơn. Với cơ gái này, tôi thực sự muốn bộc
lộ cho cô ta biết một phần khác về con người của mình, rất đen tối và đầy sự mâu
thuẫn. Tôi muốn kể cho em những điều tồi tệ nhất về bản thân, đẩy em ra thật xa
ngay từ đầu, để xem liệu em có ở lại. Tối hơm sau đó, tơi ngồi đọc một câu chuyện
bạn của tơi viết về mình và gửi em. Em thắc mắc, tại sao tơi lại kể những điều đấy
vì nó hồn tồn khơng có lợi cho việc khiến một người con gái phải lịng tơi. Tơi trả
lời rằng, tơi có rất nhiều tính xấu và giỏi trong việc giấu chúng, tơi khơng muốn em
có cái đánh giá q tốt về tôi để rồi sau này thất vọng như tôi đã từng trải qua với
người u cũ của mình.
"Em ln biết anh không phải người quá hiền hay tử tế rồi, đừng lo"
"Từ đâu?"


"Từ cách nói chuyện, thể hiện, sự kiêu ngạo quá đáng của anh. Em cũng đã
nghe kể về những chiến tích khơng hay ho gì lắm và được dặn là nên đề
phòng với anh. Anh nổi tiếng hơn anh tưởng đấy, Wingman ạ"
"Điều tra lý lịch nhanh đấy"
"Nhưng cũng có một số điều anh nên biết về em. Và để cho đỡ tốn thời gian của
mình, anh nên bỏ ý định đi với em vào thứ năm này với tư cách hơn một người bạn"
Tôi biết em đang dùng chiêu với mình, bởi vì một người con gái như cơ ta sẽ không
chấp nhận một lời hẹn như thế chỉ để làm bạn với tôi, và cũng từ đầu mối quan hệ
này cái thái độ tôi tỏ ra với em là một người đàn ông đang tiến tới một người phụ nữ

chứ tuyệt đối không phải anh trai em gái hay đồng chí đồng đội gì hết. Em biết thế,
tơi biết thế, nhưng với tư cách một đứa con gái khi tiếp cận với một cá nhân bị dán
cái mác "player" như tôi, em phải kể ra một vở kịch nhỏ để làm bản thân cảm thấy
thoải mái hơn, và tơi đồng ý đóng vai nhân vật nam chính chỉ vì nó giúp tơi tiến gần
lại với em hơn.
Chúng tơi dành cả buổi tối nói chuyện với nhau, về em và tôi, những suy nghĩ của
thân và điểm chung giữa hai đứa. Cái cảm giác nằm trên giường buổi tối, cầm điện
thoại nhắn tin cùng một người khác giới luôn cho tơi một cảm giác ấm cùng trong
lịng, như một điều an ủi rằng sau một ngày bận rộn đi làm và đi chơi, đến cuối ngày
trước khi đi ngủ vẫn có một người khiến mình cảm thấy cuộc sống bớt cơ đơn hơn.
Càng nói, tơi càng nhận ra cơ gái này thật giống mình từ cách suy nghĩ, đánh giá
người khác giới, ước mơ trong cuộc sống của mình đến những điểm khiến chúng tôi
tự ti trong cuộc sống. Em như một bản sao của tơi, có điều bé và ngờ nghệch hơn,
và đó cũng là lúc tơi nhận ra sau mùa hè này chúng tơi có thể sẽ không đi đến đâu,
hoặc làm bạn, hoặc ngủ với nhau, nhưng tôi sẽ không bao giờ yêu cô ấy bởi vì em
q giống tơi và tơi khơng thể chịu nổi tính tình của chính bản thân mình.
Sáng hơm sau, hay đúng hơn là trưa vì tơi có thói quen thức dậy vào 12 giờ mỗi
ngày, giải quyết công việc buổi chiều và đi chơi vào tối, tôi nhận được tin nhắn của
em, kèm theo ảnh một con mèo.
"Chào buổi sáng anh. Đây là con mèo dễ thương nhất em tìm được, và hy
vọng nó sẽ làm anh tha thứ cho việc em hủy buổi hẹn thứ 5 này của chúng ta"
"Uh không sao đâu"
"Anh chắc chứ?"
"Một điều thôi"
"Huh?"
"Nếu lần sau chúng ta có hẹn nhau, em sẽ phải là người chủ động mời anh"


Tơi biết 2 điều. Thứ nhất, em thích tơi, và vì thế điều tơi biết thứ hai là chúng tơi
chắc chắn sẽ gặp nhau. Tơi có một biệt tài, là khiến cho những người con gái dù có

say mê nhưng vẫn ln một phần nào đó sợ mình. Có lẽ vì tơi cho thấy tơi q hiểu
họ, hoặc vì tơi rất thẳng thắn trong cái nhìn của mình về phụ nữ và các mối quan hệ
của bản thân. Nếu hai năm trước, tôi sẽ buồn và không hiểu sao người ta lại từ chối
mình, thì lần này tơi chỉ biết mình có nghĩa vụ phải hồn thành vai trị của mình
trong vở kịch của em.
"Anh khơng thắc mắc tại sao à?"
"Anh hiếm khi quan tâm"
Em suy nghĩ khá lâu, rồi trả lời tôi trên Facebook:
"Em thực sự muốn hẹn với anh. Nhưng em đã có người u, và khơng muốn
trở thành một đứa con gái dễ dãi, mềm yếu khác phải lòng anh và để cho anh
mê hoặc. Em muốn anh phải tơn trọng em"
"Em có biết những cái em vừa nói ra đáng u đến đâu khơng?"
"Thật á?"
"Uh, vì nó chỉ cho anh thấy em dành thời gian nghĩ đến anh nhiều đến mức
nào"
"Anh giỏi trong việc dẫn dắt mọi chuyện theo hướng có lợi cho mình thật đấy"
Và như vậy, buổi hẹn đầu tiên của chúng tôi bị huỷ. Tôi sẽ cho em thời gian để cảm
thấy thoải mái hơn khi ở bên cạnh tơi, và sau đó em sẽ phải là người có nhiệm vụ rủ
tơi đi chơi.
Khơng hiểu vì sao, nhưng tơi tin rằng em sẽ khơng thể kết thúc mùa hè này mà
khơng có được mình.
***
Mặc dù cuộc hẹn khơng diễn ra, nhưng tơi và em vẫn dành rất nhiều thời gian nói
chuyện với nhau. Câu chuyện chủ yếu diễn ra quanh việc tơi tìm hiểu và chia sẻ về
cuộc sống của cô ấy hiện tại. Em có một người bạn trai đã yêu từ rất lâu, dù khơng
cịn tình cảm nhưng em muốn ở bên cạnh cho đến khi em sang Mỹ trong một vài
tuần tới. Cậu ta tốt và quan tâm đến em, dù em ln bị thu hút bởi những người có
chút đểu và suy nghĩ đen tối như tôi. Trong cái nghề người mẫu khi tất cả những yếu
tố quyết định đến sự thành cơng phụ thuộc vào bề ngồi của một người con gái, em
nhiều lúc khá tự ti về bản thân.

Cá tính, thơng minh, và tự lực trong mắt người khác, nhưng em như một con mèo
con muốn xù lông lên trông cho giống sư tử để khẳng định bản thân mình trước mắt
tơi.
"Em đã từng làm vỡ nát trái tim và lòng tự trọng của rất nhiều người đàn ông"


Em nghĩ rằng mình là người hiểu cách chơi trị chơi tình cảm. Tơi khơng nói gì, chỉ
cười thầm trong bụng "đồ trẻ con".
Tối hơm thứ năm đấy, thay vì hẹn với em tơi đi cùng bạn mình đã rất lâu không gặp
lên Lift uống rượu. Đến giữa buổi, khi lượng cồn trong máu khiến rượu Whiskey rởm
bỗng nhiên khá vừa miệng và thứ nhạc hip hop được chơi bằng iPod dần dần nghe
cũng có vẻ lọt tai, bỗng nhiên có người chạm vào đằng sau và tơi quay lại.
"Hey"
"Oh, chào em"
"Ngạc nhiên đấy"
Có vẻ như có một sự sắp đặt nào buôc chúng tôi phải gặp nhau vào tối hơm đó. Em
mặc áo đỏ, quần jeans và đi giầy cao gót. Tơi chào, liếc mắt nhìn xem bàn của em ở
đâu, và tiếp tục ngồi với bạn mình. Nó thực sự rất không hay nếu tôi bỏ những người
bạn đã lên đây với mình để nói chuyện với một người con gái khác. Hơn nữa, tôi biết
rằng em sẽ vẫn cịn ở đó cả tối, và tơi vẫn cịn ở đây và sẽ ra nói chuyện với em khi
nào mình thích. Cái sự bình thản, khơng vồ vập trong giao tiếp với phái nữ là một
điều tơi rất thích ở bản thân.
Khi bữa tiệc của mình đã dần tàn, và bạn bè tơi phải về sớm để có thể đi làm ngày
hôm sau, tôi bước đến nắm tay, dẫn em ra một chiếc ghế sofa bênh cạnh ngồi nói
chuyện.
"Buổi tối thế nào?"
"Cũng bình thường. Có hai bạn cố gắng tán em từ đầu buổi đến bây giờ"
"Ít ra bây giờ em sẽ có được vài phút nói chuyện thoải mái mà không bị ai làm
phiền"
Tôi thực sự đã tưởng như thế, nhưng là một thứ năm vắng vẻ khi ngồi bàn của tơi

với em ra chỉ có tầm chục người nữa trên Lift hơm đó, và sự biến mất của em khỏi
bữa tiệc kèm theo xuất hiện cùng tôi trên một chiếc ghế sofa có vẻ làm cho một số
chàng trai ở buổi tối hơm đó cảm giác như không yên tâm cho lắm. Một chiếc áo sơ
mi màu xanh từ bàn em, chắc là một trong hai thanh niên vừa được nhắc đến, tiến
điến với 2 ly rượu trên tay cho bản thân và để mời em. Tôi nhìn em nói:
"Thế em có định lấy rượu mời anh khơng thế"
Giật mình vì sự sơ xuất của bản thân, em ngoan ngoãn đứng dậy và trở lại sau một
lúc với một ly rượu cho tôi. Vừa uống chưa được một nửa, áo xanh lại một lần nữa
xuất hiện với đúng hai ly rượu vừa nẫy, có vẻ như vẫn chưa uống được với em.
"Em ơi ra chỗ khác để bọn anh nói chuyện một lúc được khơng"
Áo xanh nghệt ra, đứng hình một lúc và lầm lũi quay về bàn của mình. Em cười với
tơi và tơi biết em thích thế. Tuy nhiên, khi chúng tơi vừa nói chuyện trở lại được một


lúc, có vẻ như sự thất bại của áo xanh đã đến tai tướng quân áo trắng, khi một câu
bé khác lại tiến tới chúng tôi, lần này khéo léo hơn khi luồn sang bên cạnh em định
nói chuyện.
"Eh, khơng được đụng vào. Bạn ấy của anh"
Tôi cao giọng với áo trắng, lấy tay ôm eo em kéo vào người mình, mặt đối mặt để sự
chú ý của em phải tập trung vào tơi hồn tồn thay vì dành nó cho những kẻ không
đáng quan tâm. Tôi biết tôi không có quyền gì làm thế, vì có thể cậu bé kia là một
người bạn lâu năm của em, trong khi tơi mới chỉ gặp em một và nói chuyện vài lần.
Dù thế đi chăng nữa, với bản năng cạnh tranh của một người đàn ơng, tơi tìm được
sự thoải mãn trong việc chiếm em cho mình trước mặt đứa con trai khác, có thể chỉ
trong vài phút ngắn ngủi, và gạt phăng tất cả những kẻ khác ra ngoài. Nếu đây là
hai triệu năm trước và chúng ta còn là người tiền sử, tơi sẽ cầm một hịn đá đập vào
đầu hai cậu bé kia mỗi đứa một nhát rồi kéo em vào hang làm tình như hai con khỉ.
Tơi cảm thấy một niềm tự hào ích kỷ khi em khơng hề phản đối hay tỏ ra mất lịng
bởi những điều tôi làm. Tay tôi đang đặt trên người em, nhưng tôi không giữ. Em
đang ngồi cạnh tôi, nhưng em không phải không thể đứng dậy. Tôi giữ em bên cạnh

mình khơng phải bằng một mối rằng buộc nhất định, hay bằng cơ thể mình, mà
bằng cách thể hiện và cho em biết tôi muốn em ở đây. Cái giây phút đầu tiên tôi
cảm nhận như nụ cười trên môi em nhạt đi và biến thành sự không thoải mái, cơ thể
em căng thẳng hơn nơi tay tôi đang chạm vào, tôi sẽ ngay lặp tức lùi lại, đứng lên
và để em đi. Nhưng em không làm vậy, và tôi cảm thấy rất vui vì điều đó.
"Anh nghĩ chúng ta nên có một buổi hẹn"
Ngay sau khi nói ra câu này, tơi đã nhận ra sai lầm của mình. Tin nhắn trước của tơi
cho em nói rằng, em sẽ phải là người rủ nếu chúng tơi có gặp nhau, nhưng nếu
Whiskey có thể biến cả những người thơng thái nhất thành những gã đần trong một
tối, thì nói gì là tơi? Tuy nhiên thật may, có vẻ như Vodka cũng khiến em quên đi chi
tiết đấy.
"Nhưng nếu vậy anh phải hứa là sẽ đối xử tử tế với em"
"Để xem thế nào đã"
Lại một người khác nữa, tiến tới và định phá vỡ cuộc nói chuyện của chúng tơi. Lần
này đã quen, tôi chỉ đưa tay ra gạt đi. Tôi biết rằng cách ứng xử của tơi có thể gây ra
xung đột trong môi trường Việt Nam, nhưng tôi cũng biết những đứa con trai xung
quanh em không đủ liều hay say để chạm vào người tơi lúc này. Nói chuyện với em,
tơi có thể cảm giác hàng chục đơi mắt đang nhìn về phía mình như thể đang ngồi ăn
một miếng bít tết khổng lồ giữa một ngơi làng Châu Phi tồn trẻ em chết đói.
"Bạn bè em chắc đang rất thắc mắc anh là ai, ở đâu ra, mà dám độc quyền
em thế này"
"Người ta lo cho em thôi, em cũng không hiểu tại sao"
"Hợp lý đấy, anh nguy hiểm mà"


Tơi đứng dậy, dẫn em ra một phía, xoay em một vịng để em hướng lưng về phía
bàn của mình rồi ôm lấy eo em và định nhẩy. Nhưng em bỗng nhiên ngừng lại, và
lần đầu tiên trong buổi tối tơi có cảm giác em đang dùng sức cưỡng lại mình.
"Em khơng nhẩy được với anh đâu, bạn em đang ở đây"
"Này, này. Nhìn anh đi. Em nghĩ anh có quan tâm khơng?"

"Có thể là anh khơng quan tâm, nhưng em thì rất có đấy"
Tơi đơ người ra, và bỗng nhận ra câu trả lời của mình cho em thật khá thiếu tế nhị.
Tôi từ từ buông em ra.
"Để hôm khác vậy"
Em lùi một bước, quay đi về phía bạn mình. Tơi cũng về với một người bạn duy nhất
chờ mình ở đó trong khi tất cả mọi chuyện trên xẩy ra, dẫn cô ấy đi ăn đêm và về
nhà lúc hai giờ sáng rồi nhắn em.
WM: Anh sẽ tốt với em
She: Em có thể thấy một điều, là tình yêu của anh dành cho bản thân thực sự
rất lớn đấy.
WM: Nó là một điều khơng hay à?
She: Uh, em ghét những đứa như anh.
WM: Nhưng mà không phải anh, tại sao?
She: Em thấy anh thú vị, và không hề có ý định tính chuyện gì lâu dài với anh,
tại sao phải lo nhiều thế?
WM: Bởi vì anh muốn chúng ta cưới nhau, có hai đứa trẻ, một con chó, ba
chiếc xe thể thao với màu khác nhau và sống cùng em trong một chiếc
penthouse đến ngày chúng ta chết.
She: Có lẽ em nên tránh anh thật xa ra. Nhưng em thích ba đứa bé cơ, một
con ni.
WM: Anh muốn một đứa tóc vàng, người bắc Âu đi.
She: Đúng ý em đấy, Phần Lan nhé.
WM: Internet high five. Chúng ta sống ở đâu đây? Anh muốn Monaco
She: Đảo Cyprus. Và chúng ta sẽ không thể nuôi mèo được, em bị dị ứng.
Nhưng em muốn sex ít nhất sáu lần một tuần. Hơn nhân hồn hảo.
WM: Em sẽ phải đeo xích cổ, bịt mắt, mang đồ ăn lên giường cho anh mỗi
sáng và gọi anh là 'Master' bằng một giọng ngọt ngào đến mức giả tạo


She: Hmm.. em thích S&M. Nhưng mà này cuộc nói chuyện này ngày càng

bệnh đấy. May cho anh em không phải trẻ vị thành niên
WM: Anh tin là em cũng sẽ khơng trơng chờ một cuộc nói chuyện q lành
mạnh với anh.
Và cứ như vậy, chúng tôi nhắn tin cho nhau đến khi hai đứa đều ngủ gật.
Ngày hôm sau, khi biết được rằng em cũng sẽ có mặt tại The Bank vào tối đấy, tơi
dặn em tìm tơi và chào, tính sẽ có một món q nhỏ cho em. Tôi lên Youtube xem
clip, rồi bỏ ra một tiếng đồng hồ để tập gấp những bông hoa hồng từ giấy ăn dành
tặng cho em. Thực sự tôi không phải người khéo tay, cho nên một điều đơn giản như
thế nhưng lại không phải quá dễ dàng với tôi. Những bông hoa tơi gấp ra méo mó,
xấu xí đến nỗi người ngồi nhìn vào nghĩ rằng nó là cái ly (Bây giờ đẹp hơn nhiều
rồi). Tuy nhiên, biết rằng ý nghĩa của nó quan trọng hơn, tơi tự nhủ rằng mọi chuyện
đều rất ổn và thay quần áo ra ngồi.
Tơi dẫn Ngọc Đặng lên Swing ngồi nghe nhạc sống, và đến 11 giờ tối bọn tôi lên The
Bank đúng khi bar đang tổ chức một trị chơi nhỏ. Em, hơm nay mặc một chiếc áo
hồng và chân váy đen, nhanh chóng nhận ra tơi trong đám đơng. Cũng tình cờ,
người tổ chức bữa tiệc hôm đấy của bàn tôi là bạn em. Cả tối, em đi lại giữa bàn
mình và bàn tơi. Em nói chuyện với bạn em, tơi nói chuyện với Ngọc và những người
khác, chúng tôi đứng cạnh nhau nhưng khơng nói gì mấy ngồi việc thỉnh thoảng
nhìn nhau và cười. Ngọc bảo tơi nên nói chuyện với em, nhưng tơi thì khơng thích.
Tơi lên đó với mục đích ban đầu là chơi với bạn bè mình, khơng phải để tán gái, và
tối đó tơi thực sự hứng thú với việc nghe nhạc, uống rượu, nhẩy hơn là tán em.
Nhưng giữa tơi và em như có một cái gì đó bí mật mà người ngồi khơng biết đến,
và chính nó làm cho mỗi lần nhìn em tơi cảm thấy rạo rực trong người dù giữ im
lặng với em.
Tơi nhìn em nói chuyện với người bạn mình. Rồi như thể cảm thấy được điều đó, em
ngắt qng quay sang mìm cười với tơi. Tơi khơng nói gì cả, cứ nhìn thế, thẳng vào
mắt em. Tơi thích cái cảm giác đó, khi nhìn một người phu nữ và biết được rằng
mình đang khiến cơ ta lúng túng vì khơng hiểu mình có ý gì. Như em nói với tơi sau
này, bên cạnh em tơi ln có một vẻ mặt như thể đang có một suy tính một điều gì
đấy nham hiểm trong đầu.

"Sao thế anh?"
Tôi biết em là một người con gái có nhiều khát vọng sâu thẳm, tơi biết em muốn
một người đàn ơng mạnh mẽ để khiến em có thể bng mình ra và thể hiện sự nữ
tính của bản thân, thay vì phải lo tỏ ra độc lập, mạnh mẽ. Tôi biết em là loại con gái
muốn tôi giật tóc, xé áo em ra rồi ném lên giường hành hạ em về thể xác như chưa
ai từng làm. Tơi kéo em lại gần mình, và bằng tơng giọng trầm nhất của mình tơi ra
lệnh cho em.
"Gọi anh là 'master', ngay"
"Khi nào em thấy anh thực sự xứng đáng"


Em cười nhẹ nhàng. Tuy nhiên sau này khi em nằm cạnh tơi có kể rằng chính câu
nói này là điều khiến em cảm thấy muốn ngủ với tôi ngay đêm hơm đó.
Em chào tạm biệt tơi và nói rằng mình chuẩn bị phải về, và bạn bè tơi cũng vậy. Tôi
ra quầy bar, xin vài chiếc giấy ăn, vội vã gấp cho em một bông hồng, rồi đi về phía
thang máy. Tơi gặp em trên đường, đang nắm tay bạn trai của mình. Tơi chậm rãi đi
qua, mắt khơng nhìn em, nhưng nhẹ nhàng cầm bơng hoa hồng giấy đặt vào tay em
một cách kín đáo, chắc chắn rằng khơng một ai có thể nhìn thấy.
Tơi rời Bank, đi ăn đêm cùng các bạn và về nhà vào lúc 3 AM, nhận được tin nhắn
của em để lại cách đấy hai tiếng
She: Hy vọng anh về nhà an toàn. master ;)
WM: Anh chán quá, mọi người về nhà sớm thật
She: Cám ơn bơng hoa của anh, nó là cử chỉ rất đẹp
WM: Anh ngồi xem youtube một tiếng mới biết làm đấy
She: Haha okay. Em chưa từng gặp ai biết làm nó. Nhưng có lẽ em khơng nên
khen anh nữa, anh quen được chiều quá rồi ;)
WM: Anh không thực sự hài lịng về nó lắm. Lúc làm cũng vội, và chỉ mới học
cách làm một tiếng trước khi đi
She: Để làm cho em à?
WM: Hãy giả vờ là không phải nhé

She: Giả vờ á? Thế tức là anh học làm nó là vì em thật á? ^_^. Bây giờ ai nghĩ
về ai nhiều hơn hả?
WM: Em cứ cho rằng biết gấp hoa hồng giấy là một kỹ năng rất quan trọng,
nên anh nghĩ mình cần phải học trước khi ra đường hơm nay
Và em có thể n tâm khi biết em sắp về, anh đã không vội vàng chạy ra quầy bar,
xin một đống giấy ăn và gấp cho em một bông hồng
She: Haha được rồi, cứ cho là thế đi
Em sẽ rất vui nếu biết được mình dành thời gian học một trò vặt như vậy chỉ để tặng
em, vì con gái bao giờ cũng muốn một người đàn ông khiến họ cảm thấy đặc biệt,
nhất là sự đặc biệt đó đến từ một player. Và cái sự ngượng nghịu của tôi khi giả vờ
từ chối việc đấy sẽ cho em thấy một bộ mặt khác hiền lành, dễ thương hơn của
mình thay vì lúc nào cũng tự tin và ích kỷ quá đáng. Cái ấn tượng của em về tôi như
một kẻ với cái tôi khổng lồ và chỉ biết nghĩ về bản thân, và tôi dần dần trút bỏ cái vẻ
ngoài đấy để cho em có cơ hội khám phá nhiều hơn về con người thật của mình.


She: Mà em còn nợ anh một buổi hẹn trước khi sang Mỹ, chúng ta có thể gặp nhau
vào thứ tư tuần sau. Em cũng hẹn bạn lên The Bank tiếp hơm đấy
WM: Anh khơng thích hẹn em ở club
She: Ý em là, hẹn ở đâu đấy ấm cúng và nhẹ nhàng khoảng 7 - 8 giờ, rồi lên
kia cùng nhau
WM: Đi club là một ý tưởng rất tồi cho một date. Anh là người khá nội tâm,
khơng thích chỗ ồn ào, và anh sẽ khơng thể nói chuyện được với em.
She: Thế có lẽ chúng ta sẽ phải gặp nhau hơm khác, vì em lỡ hẹn bạn mất rồi
WM: Anh dễ chiều lắm
She: Được rồi, để tính sau, giờ cô bé nhà lành phải lên giường đi ngủ đây
WM: Nên thế, mèo ngoan của anh
She: Anh rất thích ở vị trí của người có quyền lực đúng khơng?
WM: Đúng đây, cịn em thì sao? Liệu em có phải đứa chịu nghe lời không?
She: Nếu anh biết tỏ ra mạnh mẽ đúng cách để khiến em khuất phục, thì em

khơng có vấn đề gì với chuyện đó.
Có lẽ lúc này em dù có thích tơi nhưng vẫn chưa đủ thoải mái để ngồi với tôi cả tối.
Nhưng tôi biết, một khi nhận lời đi club tôi sẽ bị cuốn vào một mơi trường khác, với
những người em quen cịn tơi thì khơng, và sẽ mất đi rất nhiều sự chủ động của
mình. Hơn nữa, tơi khơng thích clubbing, nên sẽ không đi với em như vậy. Tôi biết
phần lớn những người đàn ơng có thể chấp nhận đi đến một nơi khơng làm mình
thực sự thoải mái chỉ để gặp người phụ nữ mình thích, và đó là ý tưởng rất rất tồi.
She: Anh xem ảnh tối qua chưa?
She: Mấy hôm nay anh thế nào?
She: Nếu anh cảm thấy không muốn trả lời em, thôi vậy
Từ hôm gặp em tại Lift bắt đầu một chuỗi ngày liên tục party của tôi, mỗi ngày dậy
từ giữa trưa, ngồi làm việc buổi chiều và uống rượu từ 9 PM đến nửa đêm rồi đi ngủ
ngay khi mới về nhà đặt lưng xuống giường. Tơi khơng có thời gian, hoặc tâm trạng,
nhiều khi là cả hai để trả lời em, nên cứ nghĩ rằng ngày mai sau khi dậy sẽ nhắn lại,
nhưng đến khi nhận được tin nhắn thứ ba tơi biết mình sẽ phải trả lời nếu không
muốn làm cô ấy giận điên lên.
WM: Làm sao thế? Cả ngày hôm nay anh chưa lúc nào ngồi nhắn lại được em
thôi mà.
She: Thế ngày hôm qua? Hôm kia nữa lol.


×