Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

ĐỪNG BAO GIỜ SỢ HÃI, ĐỪNG BAO GIỜ bỏ CUỘC - CHƯƠNG 9

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (135.82 KB, 3 trang )

9
o0o
SỢ HÃI LÀ MỘT PHẢN ỨNG,
DŨNG CẢM LÀ MỘT QUYẾT ĐỊNH

Paul và Rafe đứng tránh sang một bên, ngay giữa hai bức tranh sơn dầu vẽ những
ông già bọng phệ, tóc mai để dài, trông có vẻ rất hài lòng với uy danh của mình. Cả căn
phòng được thiết kế như để hăm dọa người khác: những tấm ván bằng gỗ, chiếc đèn chùm
lộng lẫy, lò sưởi bằng đá granit, chiếc bàn họp hoành tráng. Ngồi đối diện với các nhân
viên ngân hàng và luật sư, hình ảnh chàng Paul rõ ràng đang sợ hãi. “Ngài Peterson…”,
người đại diện ngân hàng bắt đầu lên tiếng.
Paul biết khi Marty Weatherford sử dụng cách nói trịnh trọng thế này thì đó sẽ là
một cuộc họp khó khăn. Với mái tóc ngắn và dáng vẻ uy nghi, Marty trông giống một
viên sĩ quan hải quân hơn là một viên chức ngân hàng. Paul gặp Marty lần đầu ở Rotary,
và đến giờ họ vẫn cố gắng chơi quần vợt sân tường với nhau vào mỗi thứ Năm.
“Có vẻ như doanh nghiệp của anh…”
“Nó là một ngôi trường,” hình ảnh chàng Paul ngắt lời. “Nó không phải là doanh
nghiệp của tôi mà là một ngôi trường cho những đứa trẻ có thể đang lang thang trên phố,
đang ở trong tù. Hoặc lẽ ra đã chết rồi.”
Marty thở dài đánh sượt. “Thôi được, tất nhiên nó là một ngôi trường, nhưng có lẽ
nếu anh cho nó hoạt động như một doanh nghiệp thì anh đã không gặp phải những vấn đề
hôm nay.” Ông ta thì thầm hỏi điều gì đó với người đàn ông thừa kế và nhận lấy một tập
hồ sơ.
“Hiện nay, theo những báo cáo của chúng tôi, thưa ngài Peterson, ngài đã chậm trả
khoản vay trả góp được ba tháng, và tỷ lệ nợ của ngài đã dưới mức cho phép…”
Paul cắt ngang bằng một cái gõ tay xuống bàn. “Anh biết rõ là tôi sẽ trả hêt khoản
vay đó mà, Marty. Anh đã có căn nhà của tôi làm vật thế chấp rồi còn gì. Tôi sẽ trả hết,
chỉ la tôi cần thêm một chút thời gian nữa thôi.”
Marty nhìn Paul theo kiểu “chuyện này còn khiến tôi đau lòng hơn anh” rồi đóng
cặp lại. “Tôi xin lỗi, Paul, nhưng cả anh và tôi đều biết rằng anh đã quá hạn nợ. Tôi sợ là
chúng tôi không có sự lựa chọn nào khác. Chúng tôi sẽ phải ngừng khoản vay này trước


thời hạn. Tôi thành thật xin lỗi.”
Hình ảnh chàng Paul liền bật dậy. “Anh đúng là hèn! Anh thậm chí còn chẳng biết
từ đó có nghĩa là gì.” Mặc dù giữa họ là chiêc bàn gỗ gụ rất lớn, Marty và các nhân viên
ngân hàng vẫn di chuyển đầy cảnh giác khi thấy Paul nổi điên lên. “Và anh cũng chẳng
cần biết xin lỗi nghĩa là gì cả. Bây giờ tôi phải làm gì đây? Dẫn gia đình và học sinh của
tôi ra sống ở gầm cầu phải không?”
Paul quan sát chính mình trút cơn thịnh nộ lên người bạn. Vào khoảnh khắc đó,
Paul chợt thấy nỗi sợ hãi mới đáng sợ làm sao. Marty đâu có trách nhiệm phải trả khoản
nợ cho anh, thế nhưng anh lại đang la hét như thể những nhân viên ngân hàng ấy vừa làm
tổn thương một trong những đứa trẻ của anh. Thực ra, Marty hoàn toàn đúng. Paul chẳng
có một cơ sở nào để chứng minh rằng anh có thể trả khoản vay đó cả.
“Anh đã thấy sợ hãi thay đổi vấn đề như thế nào chưa?” Rafe hỏi khi hình ảnh
chàng Paul buông mình ngồi phịch xuống chiếc ghế da trong phòng họp. Paul khẽ lắc
đầu.
“Sợ hãi chối bỏ sự phê phán, đặc biệt là khi nó chính đáng. Thay vì đối mặt với
vấn đề một cách chín chắn và lý trí, nó lại dùng cơn giận dữ, cảm giác tội lỗi và sự thương
xót bản thân để soi xét cuộc tranh luận. Nó không muốn nghe những điều anh chưa làm
nhưng nên làm và thay vào đó, nó tìm cách đổ lỗi cho người khác về tình cảnh khó khăn
của anh.”
Các nhân viên bảo vệ xuất hiện ở cả hai cửa, nhưng Marty ra hiệu cho họ ra ngoài.
“Mọi thứ đều ổn cả. Có lẽ ai đó nên hộ tống ngài Peterson ra xe.”
Hình ảnh chàng Paul đóng sập chiếc cặp của anh ta lại. “Tôi chẳng cần ai hộ tống
hết. Tôi biết lối đi.”
Rafe liền huých tay Paul. “Tốt hơn là chúng ta nên khân trương nếu muốn theo kịp
anh ta. Hãy đi lỗi tắt nào.” Rafe kéo Paul xuyên qua phòng của nhân viên thủ quỹ, sau đó
băng qua khu vực thanh toán ra tiền sảnh. Hình ảnh chàng Paul đang nổi khùng lên, va
vào tất cả những người chặn lối đi của anh ta.
“Hãy nhìn vào khuôn mặt đó,” Rafe nói, “và tất cả sự giận dữ ấy, anh sẽ không bao
giờ biết rằng anh ta đang chạy trốn trong sợ hãi.” Cả hai bọ bỏ lại phía sau khi hình ảnh
chàng Paul băng băng tiến ra cửa chính.

“Tất nhiên anh ta sợ.” Paul chống chế, do thấy ngượng ngùng vì những hành động
ấy bị người ngoài nhìn vào hơn chính anh tự nhìn vào bản thân mình. “Anh ta sắp sửa mất
tất cả mọi thứ - anh ta phải sợ hãi chứ.”
“Mọi thứ ư?” Rafe mỉm cười.
“Đừng có cho tôi xem lại cái viễn cảnh phi lý đó lần nữa, Rafe. Tình huống này là
bất khả kháng, anh biết mà.”
Trước mặt họ, hình ảnh chàng Paul quật mạnh chiếc cặp vào mui xe và xé toạc tấm
vé phạt đậu xe cài dưới thanh gạt nước ở kính chắn gió. Anh ta quăng chiếc cặp vào ghế
ngồi, nhảy lên xe và đấm mạnh vào bảng đồng hồ.
“Không phải là bất khả kháng, Paul ạ. Chỉ là anh chưa quyết định sẽ dũng cảm giải
quyết nó như một vấn đề thay vì phản ứng với nó như một mối đe dọa.
“Sợ hãi là cha mẹ của cả lòng dũng cảm và sự hèn nhát. Anh sẽ chọn nuôi dưỡng
đứa trẻ nào?”

×