Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

ĐỪNG BAO GIỜ SỢ HÃI, ĐỪNG BAO GIỜ BỎ CUỘC CHƯƠNG 2

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (136.08 KB, 3 trang )

2
o0o
SỢ HÃI CHỈ TẤN CÔNG NHỮNG KẺ YẾU ĐUỐI,
VÌ THẾ HÃY ĐỐI MẶT VỚI NÓ BẰNG SỨC MẠNH

Từ cánh cửa ra vào, Paulquan sát hình ảnh của mình bước vào bếp. Trước đó, anh
đã không hề để ý rằng chiếc nơ đeo cổ của mình hơi lệch và trông anh thật xanh xao trong
bộ vét màu xanh thẫm.
Anh theo dõi chính mình ngồi vào bàn ăn sáng khi Joan bưng lên hai tách cà phê
đang bốc khói. “Sao anh không ăn một chút đi, Paul? Đã hàng tuần nay anh chỉ uống cà
phê và ăn đồ ăn vặt rồi.” Anh ta khuấy bá ngũ cốc nhưng không hề ăn lấy một miếng. “Có
phải đêm qua anh lại thấy ác mộng không?”
Paul khẽ thối tách cà phê. “Em biết họ chuẩn bị làm gì hôm nay phải không?”
“Paul, anh kiệt sức mất rồi. Gọi điện và nói với họ hôm nay anh không thể tới
được. Ở nhà nghỉ ngơi đi. Hãy nói với họ là anh ốm.”
“Anh không thể. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi họp với ngân hàng chiều nay.
Anh không biết mình sẽ làm gì nữa, nhưng anh phải làm gì đó. Họ sắp đóng cửa trường
học mất rồi.
“Và em biết điều đó nghĩa là gì mà: Chúng ta mất tất cả - công việc của anh, căn
nhà của chúng ta, tất cả.”
“Không phải tất cả, Paul à. Chúng ta vẫn còn có nhau. Cả Jeff và Sandra nữa.
Chúng ta phải bắt đầu lại mọi thứ. Thế gian này sẽ không bắt ta đối mặt với những vấn đề
mà Chúa không cho ta sức mạnh để giải quyết nó. Có thể tất cả chuyện này là điều tốt. Có
lẽ giữ được ngôi trường không hẳn xứng đáng với những áp lực và cơn đau tim này.”
Paul nhìn chính mình đang nhấp ngụm cà phê, không chắc là nên cười hay nên
giận dữ trước thực tế là không những anh không phải hồi tưởng lại nỗi thống khổ này
một lần nữa, mà còn phải sống lại nó lần thứ hai. Hình ảnh chàng Paul nhìn ra ngoài cửa
sổ. “Đã quá muộn để anh có thể tìm được một công việc hành chính. Anh chưa từng làm
cho một hãng luật nào. Anh chẳng có gì ngoài mười năm hoài phí trong bản sơ yếu lí lịch.
Họ sẽ không bao giờ thuê anh. Anh đã từng nghĩ rằng điều tuyệt vời nhất khi trở thành
ông chủ của chính mình là không ai có thể thuê mình cả. Ô hô! Đúng là một trò đùa. Sự


thật là sẽ chẳng ai thuê anh cả.”
Rời khỏi chỗ đứng của mình, Rafe thì thầm với Paul: “Sợ hãi là một kẻ hèn nhát.
Nó chỉ tấn công anh khi anh yếu đuối và hoang mang. Dù vậy, cũng như hầu hết những
kẻ hèn nhát khác, sợ hãi dễ dàng bị lừa gạt. Nó sẽ rút lui ngay khi phải đối mặt với sức
mạnh và lòng kiên định. Nếu là một năm trước đây, sợ hãi không thể khiến anh trở nên
như thế này, phải không?”
Paul quắc mắt nhìn Rafe. “Một năm trước, mọi thứu khác và ổn định hơn bây giờ
nhiều.”
“Đúng vậy. Đó chính là cách sợ hãi hoạt động. Trước hết, nó đem đến cho anh sự
nghi ngờ, khiến anh trở nên mềm yếu. Anh bắt đầu nghi ngờ không biết những việc mình
đang làm có đúng không. Cuối cùng, anh thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có phải là
người tốt hay không. Lúc nghi ngờ lên tới đỉnh điểm cũng chính là lúc anh không còn tin
vào bản thân mình nữa. Khi đó, sợ hãi biết nó có thể đánh bại anh. Chính sự hèn nhát cho
sợ hãi trở thành một kẻ thù xảo trá.”
“Rafe, lý do trên đời này có sợ hãi chính là vì có những vấn đề nghiêm trọng –
những vấn đề tôi không thể giải quyết được. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, tôi đã hết tiền.
Đó là hiện thực. Và nếu tôi không còn tin vào bản thân mình nữa thì đó là do tác động của
cái hiện thực đau xót kia. Không phải do sợ hãi, không phải do nghi ngờ, không phải do
ông ba bị nào hết.”
“Sợ hãi cũng là một kẻ dối trá nữa.” Rafe vẫn tiếp tục với sự chắc chắn của một
người đang mô tả một kẻ thù lâu đời và vô cùng quen thuộc. “Sợ hãi sẽ đưa ra cả đống
thứ mà anh gọi là hiện thực – từng đó có thể đúng khi đứng một mình. Nhưng khi đưa hết
chúng vào một bức tranh thì chúng hoàn toàn sai. Bằng cách thêm vào những hiện thực
khác hay sắp xếp chúng theo những cách khác, anh có thể vẽ nên một bức tranh hoàn
toàn khác, phải vậy không? Chắc chắn sẽ có một nơi mà ở đó mọi thứ kết hợp với nhau
thật hài hòa. Nhưng sợ hãi sẽ không bao giờ vẽ bức tranh ấy cho anh và nó sẽ làm mọi thứ
có thể để ngăn cản chính anh vẽ bức tranh ấy.
“Sợ hãi không bao giờ nói cho anh sự thật. Nó muốn anh trở nên yếu đuối, bởi chỉ
khi đó nó mới có thể mạnh mẽ. Khi anh mạnh mẽ, sợ hãi không thể chế ngự anh. Bằng
việc chấp nhận bức tranh về một tương lai ảm đạm mà sợ hãi vẽ nên, anh đã tham gia vào

một trò lừa bịp – trò lừa bịp mà chính anh cũng là một nạn nhân.
“Để khuất phục kẻ dối trá, hèn nhát ấy, anh phải đối mặt với nó bằng sức mạnh và
sự quyết tâm, bằng những hiện thực và hy vọng mà nó tìm cách giấu giếm anh đằng sau
đám mây mù tuyệt vọng. Đừng nghe lời sợ hãi. Hãy tấn công nó.”


×