/ Bibliothèque
CAO-VONG
CUA
BON
4
THANH: NIÊN _ AN-NAM
‘ikea
772
đêm 15 Octobre 1928 tai
*" ‘Khuyén-hoe-hdi, Saigon)
Năm
“tôi có
cỏ một
ngoai,
cung
dién-thut ve
ở
Cae ngai,
tại
phịng
cải vấn-đề
diễn-thuyết
nầy
day,
« An-nam ta cần phải
nền học-thức để trao dõi cải tỉnh-thần
của
người
An-nam nên cao-thanh ». Bửa tôi diễn-thuyết dấy, tôi tưởng
phần nhiều trong người nghe, hiều lôi khơng mấy đúng. Nói
thật, có lỡ khịng có ai hom ấy biểu toi cho dung cả. Cái
hoc-thire tau của Annam la nay da suy, con bon hoc theo
đời nay thi lai miic lay trong sw ddt-nat, nén hom day mà
mấy người nghe tơi, khơng hiểu tịi tơi khơng lạ chúc nào.
'Tơi mới vừa nói: Cái học-thức tàu của An-nam ta nay đả
'suy, đường như trong xứ ta có một lúc kia cải học-thức tàu
cao thạnh lắm vậy. Nhưng mà xét cho thật, thì tơi lại khơng
chắc rằng cái học-thức của Tàu đả chịu cải phong-thồ nước
An-nam. Vì người mà đả tiêu hưởng trọn một
thức đảng cho tá gọi là một cải nền học-thức,
một ché r6ng minh-mong, mot chd cao hon
hưởng cải cảnh cao rộng chúng quanh mình.
cải
thì
hết
Mà
nền
như
mà
bên
họcđến
xem
Tau
mấy nhà văn-sỉ làm sách ni tỉnh-thần đàn tàu thì nhiều;
mơi khi nghe người có học tàu trong nước ta nói chuyện,
†hì ta lại chỉ nghe trương phỏ khen tặng một mình cái danh
ịng Khơng mải thơi. Ai là người có học hiễu, cũng đều
nhận ông Không là một bực thánh-nhơn đáng cho bọn dân
vàng kỉnh, phục, yêu, nhở. Nhưng mà mấy người tinh-thần
cao, khỏ mà nhận ơng Khơng làm thầy mình. Ịng Khơng là
người lo về luàn-lý trong dàn, là người làm thầy dạy dân.
a4
Những lần lần cái đạo Khơng bên Tàu hóa ra một cái khéo
đề trị gân, như một cái nhắn hàng-hóa đề rãi cải danh của
Tàu ngoài ranh nước. Cái đạo Khơng của Tàu gối theo với
hàng-hưa xuất cảng qua xử ta ấy, làm hại trong bọn thượng-
Jưu ta rất nhiều ; làm cho
bọn thượng-lưu ấy tưởng mình
đầy-đủ mà trương phỏ cái đầy-dũ ấy ra một cách rất thô-
kịch;
làm
cho cải bực trí-thức của xứ ta càng ngày càng
thấp thêm. Hơm
nay tơi nói phốt qua về đạo Khơng đây,
là vì cái bại ấy. Tơi nói rằng tơi nói phớt qua, vì nếu
muốn
cho
người
hiểu rổ trong các bực
thánh-nhơn làm
thầy nhon-loại, ông Không là dửng bực nào, thì phải viết
tổ ra trong năm
ba quyền sách mới đũ. Tơi có lịng ước-
mơ rằng Trời sẽ giúp cho tơi đủ sức và dư thìi-giờ dé ma
viết sách giúp cho đồng-bào hiểu rõ tríthức
và tríthúe âu-tây. Trong buồi chiều nầy, tôi
cho mấy người muốn tim hoe cho cao rộng
Khơng vào bực nào trong các bực thánh-nhơn.
cực-địng ta
chỉ có ý nỏi
phải đề ong
Ơng Khơng,
lúe cịn sống, eũng khơng dám tự xưng rằng cái ý-kiến cũa
mình là cao hơn hết. Tuy đạo Không, dao Lao là khác
nhau, = cỏ lẻ lại là chọi nhau -—- mà ơng Khơng có đến tìm
ơng Läo, hạ mình xuống. nhận ong Lao 1a thay. Ong cho
ơng Lão là nhứ rồng vậy. Ơng lại có nói :« Ghim bay thì tơi
biết, cá lội thì tơi biết, mà cịn cái
lực,
cái tinh-thần của
con rồng tơi khơng biết được. » Cịn ơng Lão thì có nói nhỏ
vào tai ông Không rằng:
vo Irong ghè vậy.»
—
«dạo của ông như eon mịng bay
Tơi nhắc lại mấy đều ấy là có ý đề hỏi đồng-bào ta vậy
chờ sao ông Không đã nhận có người cao hơn mình, mà
trong xứ ta bọn học-tiức lại nhận dạo Không là cao thượng
hơn các đạo hết? Ấy có phải là vì dàn ta yếu thấp, ấy có
phải là vì bọn tài-cao tri-rộng trong xứ ta khong ding may
cao rộng hay không? Mà thật vậy, tỳ như sách Lão thì khơng
mấy người xem nồi. Có người cũng rắng sứe, mỏi cơng vì
sách Lão rồi lại dụng tài biếng-nhát thấp-thỏi của mình mà
cất một cải đài cao, lên trên chót đài ấy rao cùng trong