Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

Tả em bé

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (45.49 KB, 1 trang )

Tả em bé
“Ba tháng biết lẩy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi” Em gái của em cũng thế. Bé đã được mười
tháng tuổi và đang lò dò tập đi, trông thật là đáng yêu, ngộ nghĩnh.
Bé là út trong nhà, mà lại là con gái nên được bố mẹ cưng chiều lắm. Bố đã đặt cho bé một cái tên mà ông
lấy làm tâm đắc lắm “Nguyễn Vân Huyền Băng”. Ai trong nhà cũng tranh thủ dạy cho bé đủ điều. Nào là
vỗ tay, múa, lắc đầu,… Nên bé biết đủ trò. Trong nhà, người mà bé thương nhất là mẹ, đòi mẹ ẵm hòi, mẹ
mà không ẳm là khóc toáng lên cho đến khi nào mẹ dỗ mới thôi. Nhưng cũng có những lúc bé sợ mẹ, ấy
là lúc mà Băng phát hiện ra bát cháo để dưới chân bàn. Băng hư lắm, suốt ngày đòi bú, chẳng chịu ăn gì
cả. Để bé ăn, cả nhà phải vất vả nhảy múa, kiếm đồ chơi mới cho Băng. Nên đôi khi, mẹ nói vui:
- Băng là nữ hoàng của nhà này đấy.
Băng rất thích nghe nhạc trong chiếc điện thoại của bố, mỗi khi nghe người ta hát, bé lại cười đùa vui vẻ,
rồi lắc lư cái đầu, coi bộ thích thú lắm. Ngoài ra bé còn là người nghiện ti vi và thích mở cửa tủ lạnh cho
hơi lạnh thổi vào. Ba đi làm xa, mỗi tuần mới về một lần nên bé nhớ ba lắm, khi ba về, bé rất mừng và
chơi với ba quên đòi bú luôn. Từ khi biết lật đến giờ, bỏ Băng xuống đất bé không còn khóc nhè nữa mà
vội vàng lật qua. Cũng như bao đứa trẻ khác, bé Băng nghịch ngợm lắm. Khi được mọi người ẵm đi, bao
giờ bé cũng dang rộng hai cái tay nhỏ xíu ra để với bất cứ cái gì hay hay mà Băng thấy trên đường. Và
nếu Băng nắm trúng cái gì rồi thì đừng dại dột mà bỏ đi, phải đứng lại cho bé chơi chán rồi vứt đi, nếu
không thì “chị” sẽ khóc toáng lên cho mà xem. Những lúc ấy, dù có đưa cho đồ chơi thích nhất của mình
thì bé cũng không thôi khóc. Khóc mãi cho đến khi nào mẹ đút vú vào miệng mới thôi. Nếu như mà
không có mẹ ở nhà thì thật khổ. Bé rất ghét đội mũ, ghét lắm. Mỗi khi thấy ai đội cái gì lên đầu mình là
bé rất tức giận những được một cái là không khóc mà dùng hết sức lực lấy cho được cái thứ trên đầu
xuống, lấy mà không được là với cái tay níu tóc người ta xuống rồi bấu. Nhiều lần em bị chảy máu mặt
cũng chỉ vì cái này.
Em thương Băng lắm. Mỗi khi đi học về là em ẵm Băng hôn ngay. Em mong Băng sẽ trở thành một đứa
em ngoan và sau này là Con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ để tương lai thành một người công dân
tốt.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×