Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

Khái niệm về tranh chấp tên miền pot

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (114.85 KB, 3 trang )

Khái niệm về tranh chấp tên miền
Tranh chấp tên miền xảy ra trong trường hợp một chủ thể tiến hành đăng ký
tên miền và phát hiện thấy tên miền này đã được sử dụng bởi một chủ thể
khác. Có hai lý do cho tình trạng này.
Thứ nhất, trong khi pháp luật của các nước công nhận sự cùng tồn tại của
các nhãn hiệu hàng hoá, dịch vụ giống nhau giữa các quốc gia thì hệ thống
tên miền trên thế giới cũng như tại mỗi quốc gia chỉ chấp nhận tính duy nhất
của một tên miền cụ thể. Do đó, khả năng nhiều chủ thể cùng xin đăng ký
một tên miền ở những thời điểm khác nhau là vì tên miền là duy nhất nhưng
sự cùng tồn tại của nhiều thương hiệu, nhãn hiệu hàng hoá và dịch vụ lại là
điều rất có thể xảy ra.
Thứ hai, do tính đa dạng và cạnh tranh cao của môi trường thương mại,
nhiều chủ thể kinh doanh đã tiến hành đăng ký trước những tên miền mà
theo sự tính toán của họ, trong tương lai sẽ có chủ thể đăng ký. Khi có đối
tượng cần đăng ký, chủ thể kinh doanh này sẽ bán lại để thu lợi. Hiện tượng
này được gọi là “đầu cơ tên miền” (domain name speculation). Có một dạng
khác là các chủ thể kinh doanh đăng ký trước tên miền của các đối thủ cạnh
tranh trên thương trường của mình nhằm gây khó khăn cho công việc kinh
doanh và công tác tiếp thị của họ. Hiện tượng này thường được biết đến với
tên gọi “chiếm dụng tên miền” (domain name cybersquatting).
Trước thực trạng trên, Tổ chức quản lý Tên miền và Số hiệu mạng thế giới
(ICANN), phối hợp với Tổ chức Sở hữu trí tuệ thế giới (WIPO), đã tiến
hành nghiên cứu và ban hành Chính sách giải quyết tranh chấp tên miền
thống nhất (đặt link đến bản dịch UDRP), được điều chỉnh bằng phương
thức hoà giải (Alternative Dispute Resolution – ADR) và trọng tài
(Arbitration), dựa trên các quy định về trọng tài thương mại, có tính đến các
yếu tố kỹ thuật của tên miền. Mục tiêu của chính sách này là:
- Giải quyết trực tiếp các tranh chấp tên miền tên miền cấp cao dùng chung;
- Tạo nên thông lệ chung về giải quyết các tranh chấp tên miền
- Chính sách này sau khi ra đời năm 1999 đã được đa số các tổ chức quản lý
tên miền cấp cao trên thế giới áp dụng và ngày nay đã trở thành một thông lệ


được mặc định hiểu là “phải có” đối với tên miền.
Tín hiệu âm thanh là thứ đầu tiên được 'số hóa', kế đến là dữ liệu. Vào năm
1984, Philips và Sony giới thiệu chuẩn định dạng CD-ROM. Chuẩn này phù
hợp với các ổ quang dùng trên PC. Về mặt vật lý, CD-ROM giống như định
dạng audio CD nhưng cách chứa dữ liệu của 2 định dạng khác nhau. Trong
khi audio CD chỉ có thể đọc được ở một tốc độ duy nhất, CD-ROM có thể
đọc ở tốc độ đến 56X. CD-ROM có cơ chế nhận diện và sửa lỗi phức tạp
hơn so với audio CD (thêm vào một lớp nhận diện và sửa lỗi riêng), dễ hiểu
là vì nếu đĩa audio CD có lỗi, âm thanh sẽ nghe không liền lạc, còn với CD-
ROM, dữ liệu bị sai là điều khó chấp nhận.
Đây là định dạng cải tiến do Philips, Sony và Microsoft đưa ra vào năm
1988 để đồng bộ văn bản, audio và video chính xác hơn. Các sector ở Mode
2 có thể chứa vừa audio và dữ liệu xen kẽ nên có thể đọc đồng thời. CD-
ROM XA dùng chuẩn định dạng hình 256 màu, chuẩn mã hoá audio
ADPCM (Adaptive Delta Pulse Code Modulation). Kiến trúc vật lý Mode 2
của CD-ROM XA còn có thêm 2 định dạng phụ: Mode 2 Form 1 và Mode 2
Form 2. XA Mode 2 Form 1 có cơ chế phát hiện và sửa lỗi giống như các đĩa
Mode 1 nhưng có tính tương thích cao hơn. Còn XA Mode 2 Form 2 bỏ bớt
một lớp dữ liệu sửa lỗi để có nhiều chỗ cho dữ liệu hơn. Thực chất, định
dạng này không được sử dụng rộng rãi và chưa thực sự thu hút các nhà sản
xuất đi theo. Có 3 định dạng đĩa CD căn bản dựa trên kiến trúc vật lý của
CD-ROM XA: Photo CD, Video CD và CD Extra. Hiện nay, chỉ còn tồn tại
2 định dạng phổ biến là Video CD và CD Extra.

×