Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Bài phát biểu tri ân thầy cô

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (43.63 KB, 2 trang )

Gửi thầy cơ kính u!
Tuổi học trị đến thật vội vã nhưng cũng qua đi thật nhanh, đem theo bao ước mơ và khát
vọng thời mộng mơ bay xa mãi. Nhưng nó cũng để lại trong chúng em bao dư vị khơng
phai về những mảnh kí ức tươi đẹp, khơng chỉ bên bạn bè mà cịn in dấu hình ảnh thầy cô
cặm cụi, đầy nhiệt huyết.
Thầy cô là người đầu tiên dắt tay chúng em vào ngơi trường mới cịn nhiều bỡ ngỡ và rụt
rè. Tay thầy cô nắm lấy tay chúng em, thật chặt, mang theo bao hơi ấm yêu thương. Có lẽ,
từ khi ấy, trái tim chúng em đơi phần mang một tình u và niềm hi vọng khôn nguôi.
Thầy là cha, cô là mẹ. Thầy cô yêu thương chúng em như những đứa con của mình. Thầy
cơ sẵn sàng hi sinh cho chúng em nhiều hơn những gì chúng em biết.
Những đêm dài bên trang giáo án, dù đơi mắt đã mờ đi vì mệt mỏi, biết bao lần, nụ cười
của chúng em như ánh nắng thôi thúc thầy cơ làm việc, nhiệt huyết hết mình. Để rồi, sáng
mai thôi, bước trên bục giảng, thầy cô lại được nhìn thấy những trị ngoan say sưa học bài,
những nụ cười rạng rỡ làm ấm lòng. Hạnh phúc của thầy cơ chỉ đơn giản là như thế!
Có lẽ, đối với thầy cô, chúng em là những chú chim non chưa đủ lông, đủ cánh, đủ cứng
cáp để đối mặt với bão táp cuộc đời. Vì vậy, thầy cơ sẵn sàng dành trọn thời gian của mình
để trang bị cho chúng em bề dày kiến thức. Thầy cô lo cho chúng em như cách mẹ cha lo
lắng cho đàn con thơ.
Nhưng, cũng có những khi chúng em chẳng thể hiểu hết tấm lịng thầy cơ...
Đơi lúc, chúng em chỉ biết nghĩ cho riêng mình: những trị chơi điện tử đầy lý thú, những
quyển truyện khơng có hồi kết, những phút giây vui vẻ bên bạn bè… Điểm số ngày càng đi
xuống, nhưng chúng em chẳng mảy may lo lắng. Chính sự vơ tâm với chính mình của
chúng em đã khiến thầy cơ thêm phần lắng lo. Và chính khoảnh khắc ấy, thầy cô đã lỡ cáu
giận, đã lỡ buông lời trách móc… Ấy vậy mà, chúng em lúc ấy đâu thể hiểu hết tình u
thầy cơ dành cho mình. Chúng em chỉ biết ơm ghét bỏ, hậm hực. Thậm chí, đã có lúc lời
nói đã đi xa...
Giờ đây, ở cái tuổi 15, chúng em đã đủ trưởng thành để nhận ra: thầy cơ rất u chúng em.
Chỉ vì q u nên thầy cô đã sống với chúng em, đã dạy chúng em như một người cha,
người mẹ. Có thể, tình u của thầy cơ khơng qua lời nói, nhưng mọi hành động âm thầm
của thầy cô luôn hướng tới chúng em và vì hạnh phúc của chúng em.
Chúng em xin lỗi vì đã bao lần dại dột. Chúng em xin lỗi vì những ương bướng, cáu kỉnh


mà thầy cơ phải chịu đựng. Thầy cơ đã phải cúi mình xuống để được đứng cùng chúng em,
để được nắm chặt tay chúng em trong 4 năm dài. Để rồi, chỉ cịn ít thời gian nữa thôi, khi
chúng em đã đủ lông đủ cánh, thầy cô sẵn sàng rời tay để chúng em vào đời, để trưởng
thành và bay đến một vùng trời xa hơn, rộng lớn hơn.
Cảm ơn thầy cơ vì bao đắng cay cô thầy đã chịu đựng. Cảm ơn thầy cơ vì đã cùng chúng
em đồng hành qua bao gian nan. Cảm ơn thầy cơ vì tất cả!
Trong kì thi vào 10 sắp tới, chúng em sẽ cố gắng hết sức mình để đem về cho thầy cơ bao
trái ngọt mong chờ được hái sau 4 năm vất vả vun trồng.


Và chúng em cũng muốn thầy cô biết, chúng em u thầy cơ nhiều như cách thầy cơ hy
sinh vì chúng em.
Em xin cảm ơn!



×