Tải bản đầy đủ (.pdf) (2 trang)

Tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong chuyện cười mà em đã học potx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (106.86 KB, 2 trang )

Tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ với
một nhân vật trong chuyện cười mà em
đã học




Một buổi sáng trời thu mát mẻ, những cơn gió heo may đưa hương hoa sữa bay
tràn ngập không gian. Hôm đó, tôi đi dạo ngoài phố để thưởng thức cái không khí
trong lành với mùi hương hoa sữa nồng nàn. Vừa đến đầu một khu phố nọ, tôi chợt
ngửi thấy mùi tanh nồng nặc. Khó chịu, nhưng vì tò mò, tôi bước vào một của hàng
gần nhất ngay đầu phố.
Sáng sớm thấy tôi bước vào, ông chủ tưởng có người mở hàng bèn đon đả mời
chào. Tôi đang thắc mắc, bèn hỏi ngay.
Nhà anh có cái gì hay tại vệ sinh hàng quán mà mùi tanh vậy ?
À ! đó là mùi tanh của cá mà !
Chị vợ anh này đoảng thật, tôi nghĩ, rồi nói tiếp.
Nhà anh mua cá về ăn sao không làm thịt ngay đi, để mùi tanh bay khắp quán
ai còn dám vào mua hàng nữa.
Anh chủ cửa hàng thấy tôi nói vậy thì ngơ ngác.
Nhưng…nhà tôi bán cá mà !
À ! thì ra vậy. Mới đầu tôi cũng nghĩ nếu mua độc cá về ăn thì cần gì phải mua
nhiều đến vậy. Thế là đâm ra tôi lại trách oan chị vợ.
Nhưng mà anh bán cá thì phải có biển hiện treo lên chứ. Thế này người ta
nhầm lẫn thì biết làm sao.
Vậy là anh bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện của anh. Chả là, anh là người
bán cá mà mọi người đã từng biết trong câu chuyện treo biển. Trước đây nhà anh bán
hàng có treo biển hiệu đầy đủ, đàng hoàng. Nhưng cứ vài hôm lại có người đến nói
này nói nọ nên anh dỡ biển cất đi.
Từ đó cửa hàng không treo biển nữa.
Nghe xong câu chuyện của anh tôi bỗng bật cười, quả thật là hài hước.



Tôi nói :
Anh là người chẳng có chính kiến gì cả, ai bảo gì cũng nghe. Bây giờ giả sử
mỗi ngày anh gặp mấy chục người như tôi liệu anh có bán được hàng không ? Tôi
cam đoan anh chỉ cần giải thích cho họ rõ là nhà mình có bán cá tươi thì đã hết cả buổi
rồi còn bán buôn gì nữa.
Nghe thấy tôi nói có lý, anh kia mang biển cũ ra treo.
Nhiều ngày sau, hôm nào tôi cũng dạo quanh cái quán nhà anh thì thấy cái biển
kia đã yên vị. Tôi bật cười, thật đúng là chẳng có chính kiến gì cả. Nhưng tôi mừng vì
sự phát đạt của anh vì ngày nào khách cũng đông nườm nượp và anh thì lại khỏi mất
thời gian để trả lời.

×