Cung Oan Ngâm (Khúc ai oán của người
cung nữ ) - Bài làm 1
Ở " Cung Oan Ngâm" ( khúc ai oán của người cung nữ ) . Nàng là một cô gái
xinh đẹp rất thiết tha với tình yêu hạnh phúc . Khi được tuyển vào cung tưởng rằng sẽ
một cuôc sống hạnh phúc giàu sang sẽ mỉm cười với nàng , nàng sẽ được CHúa Yêu
thương Nhưng than ôi ! Khi vào phủ Chúa nàng mới nhận ra rằng bên cạnh nàng
còn có bao cung nữ khác - họ cũng là những bông hoa xinh đẹp và đầy khát vọng như
nàng ! Vì vậy nàng đã bị Chúa lãng quên , bỏ mặc Nàng đã sống trong những
ngày khắc khoải - những ngày mong chọ bóng xe Vua thật tội nghiệp !
Ngày sáu khắc tin mong nhạn vắng
Đêm 5 canh tiếng lắng chuông rền
Lạnh lùng thay giấc cô miên
Mùi hương tĩnh mịch bóng đén thâm u
"Ngày sáu khắc" , "đêm năm canh" Thời gian như trôi đi nặng nề được thể
hiện bắng tiếng đếm cụ thể . ĐÓ là tâm trạng mong đợi triền miên từ ngày sang đêm
Những đêm trắng đã đi vào cuộc sống của người cung nữ như một điều rất quen
thuộc
"Tĩnh mịch" ,"Cô miên" sao mà cô đơn đến thế !. CHỉ một thân một mình
ngày đêm chờ đợi không có một mối quan hệ nào bởi vì nàng đã bị cắt hết mối quan
hệ với gia đình bạn bè rồi . CHỉ có tình cảm với Vua là niềm hy vọng, niềm an ủi của
một đời Hoa . Sự mong đợi này của họ thật đáng thương !
Vì mong mãi đợi mãi mà chẳng thấy bóng xe vua . Nỗi buồn khiến nàng
không thiết tha gì với cuộc sông xung quanh :
Tranh biếng ngắm trong đồ Tố nữ
Mặt buồn trông trên của nghiêm lâu
Một mình đứng tủi ngồi sầu
Những than với Nguyệt ,lại rầu với Hoa
Vệ cuộc sống nàng rất đầy đủ , được vua ban cho lầu cao , xung quanh là
những bức hoạ người đẹp thiên nhiên cũng rất tình tứ có NGuyệt và Hoa Nhưng
tất cả những cái đó không đem lại cho nàng cuộc sống hạnh phúc , vui vẻ Nàng thờ
ơ tất cả , tủi buồn cho thân phận mình ở chốn nghiêm lâu biết nói cùng ai đây khi
chỉ có một mình ra đứng vào trông Trăng và Hoa dù có đẹp , có tình tứ đến bao
nhiêu thi cũng khác chi nàng bị lãng quên Cái nàng cần là tình yêu thương của
CHúa . Thật tủi buồn biết bao !
Từ nỗi buồn chuyển sang nỗi giận hờn, oán trách :
Buồn một nỗi lòng đẵ khắc khoải
Ngán trăm chiều bước lại ngân ngơ
Hoa này bướm nỡ thờ ơ
Để gầy bông thắm , để xơ nhị vàng
Có thể nói cách sử dụng từ và hình ảnh của Nguyễn Gia Thiều rất sắc sảo .
Mượn hình ảnh hoa và bướm để thể hiện giữa nàng và Chúa . Khi vào cung người
cung nữ giống như một bông hoa đầy hương sắc , tràn trề nhựa sống với những hy
vọng được hưởng vinh hoa phú quý , hưởng sự sủng ái của Chúa . Nhưng ngờ đâu
nàng chỉ là một bông hoa trong cả rừng hoa cũng có số phận như nàng Có người đã
phải chờ đợi 36 năm dòng mà không được vua tới thăm . Bị vùi dập tuổi thanh xuân
theo năm tháng và buồn đau cho sắc đẹp bị tàn phai ! Ngán ngẩm trăm chiều với
những cái gì gọi là đài các , giàu sang , những vinh hoa phù du mà lạnh lùng , cô đơn ,
tàn tạ " gầy bông thắm ", " xơ nhị vàng" Nhiều lúc nàng trở về khao khát một cuộc
sống hạnh phúc bình dị , thôn dã :
"Thà rằng cục mịch nhà quê
Giàu lòng nũng nịu Nguyệt kia , hoa này "
Đêm năm canh lần vương vách quế
Cái buồn này ai để giết nhau ?
Giết nhau bằng cái lưu cầu
Giết nhau bằng cái u sầu độc chưa
Suốt 5 canh chỉ có một mình buồn tủi mong ngóng Buồn tủi > Giận hờn
> Tức giận . Một loạt những điệp ngữ " Giết nhau" đặt thành một câu hỏi từ từ gợi lên
tâm trạng phẫn uất tức giận của nàng . Xưa nay người ta giết nhau bởi những cái " lưu
cầu" , tranh quyền , đoạt tước , những lợi ích cá nhân , chiến tranh phi nghĩa bao
người hy sinh vì chúa . Đó là những tội ác những đấng tự xưng là Thiên Tử phải chịu
trách nhiệm trước lịch sử , trước nhân dân . Cái tội ác đó ai cũng chứng kiến . Nhưng
còn những tội ác gì mà mọi người không hề biết mà chỉ có những người cung nữ mới
biết !?. Triều Đình nhà Trịnh đã không giết họ bởi gươm , giáo mà giết họ bằng nỗi cô
đơn , khổ buồn , u sầu mới độc ác làm sao !?
ý thức được cái tội ác đó , nàng đã phản kháng lại với chế độ CUng Tần nhà
Chúa . Biết bao nhiêu mỹ nhân xinh đẹp đã bị lãng quên nơi cung cấm và nhiều người
đã phải từ giã cõi đời một cách âm thầm mang theo trong lòng một khoảng trời
riêng .
Tay Nguyệt Lão khéo xe chằng chỡ
Xe thế này có dở dang không ?
Dang tay muốn dứt tơ hồng
Bực mình muốn đạp Tiêu phòng mà ra !
Nàng muốn cắt đứt sợi tơ hồng mà Nguyệt Lão đã xe chằng chỡ giữa CHúa Và
Nàng . Một mối lương duyên cả đời không được chồng đoái hoài , không được hưởng
cuộc sống gia đình , bị gò ép trong một cái lầu được gọi là chốn nghiêm lâu Chẳng
khác gì một cái nhà tù . Nàng đã chán ngán cuộc sống vinh hoa phú quý kiểu này lắm
rồi . Ở đó chỉ có tủi hận , buồn đau và cô đơn thôi Nhưng đó chỉ là sự phản kháng
trong ý nghĩ , liệu nàng có làm được hay không !? khi quá nhỏ nhoi , quá yếu ớt
giữa cái chốn hiểm độc ,luật lệ khắt khe này ? và rồi đây số phận nàng mãi mãi là sự
chờ đợi cho đến lúc chết !