NGHỊ LUẬN XÃ HỘI VỀ CỜ BẠC
1 vài ý tưởng cho bạn tham khảo khi viết về đề tài này nè :83:
TỨ ĐỔ TƯỜNG - BÀI SỐ 3: CỜ BẠC
Hồng Ngọc - Vovinam Q. 10
Giữa buổi giao thời này chắc chẳng cần nói thêm về những tật xấu, thói hư,
muôn hình vạn trạng, dường như mỗi con người đều có một mảng tối riêng cùng song
hành với một thói quen xấu nào đó. Trong đó có một trong nhóm "tứ đổ tường" mà từ
xa xưa con người vẫn luôn mắc phải, thói hư khiến ta chông chênh đứng giữa hai bờ
còn mất. Vâng, đó chính là cờ bạc. Như đã nói ở trên, thói quen này đã in sâu vào con
người như một loại ma tuý gây nghiện, không thể nào từ bỏ được nó. "Dân trong
ngành" gọi "chỉ là chơi vui thôi mà" thế mà "không chơi nhớ không chịu được", một
cuộc chơi may rủi
Dẫu biết rằng nay có thể sống trong đầy đủ, nhưng ngày mai trong ván cờ cược
đã hoá mình tay trắng. Biết rõ là vậy nhưng chẳng thể thoát ra khỏi vòng mê muội. Có
những người xa rời chốn thành thị, nơi người ta bảo dễ nhiễm thói hư tật xấu để đến
những vùng quê sống đời nông nghiệp, những tưởng rằng nơi vùng quê nghèo đói,
khô cằn, họ sẽ ý thức được cuộc sống hơn, chăm chỉ làm ăn hơn, thế nhưng, bàn tay
của cờ bạc vẫn phủ tới nơi đây. Vì cờ bạc: bán xe, bán nhà, ruộng vườn, kể cả đất tổ.
Nơi họ sinh ra và lớn lên, gắn bó với bao nhiêu tình cảm, ký ức cũng bị xoáy theo
những ván cờ. Cả bản thân, linh hồn họ chẳng thiết thì nói chi đến đất tổ cha ông.
Nhưng đôi khi cũng có kẻ vẫn còn ý thức, quay đầu lại tìm về bên người thân.
Trong khi viết về đề tài "cờ bạc" này, tôi đã có dịp chứng kiến về câu chuyện
của một con nghiện cờ bạc. Vì cờ bạc mà trắng tay, trắng tay về vật chất đã đành, vợ
con cũng chẳng còn. Chẳng thể trách cô vợ phụ nghĩa vong tình, chẳng ai dám đặt cả
cuộc đời mình lên canh bạc để rồi chẳng còn tương lai, chẳng biết về đâu, phần thắng
chỉ là mịt mù xa vợi, khi đã vượt quá sức chịu đựng, đành ra đi. Khi ấy, sợi dây ràng
buộc, những đứa con. Chúng sẽ ra sao? Gia đình góp phần ảnh hưởng quan trọng đến
quá trình hình thành nhân cách của trẻ, đến lúc không còn cha mẹ bên cạnh chăm lo
dạy dỗ, với hình ảnh người cha vô trách nhiệm, người mẹ quay lưng, chúng sẽ thế nào
đây? Bơ vơ không người thân, tự buông trôi cuộc đời, sống không cần ngày mai? Dễ
nhận thấy đấy là con đường mà những đứa con sẽ vướng vào khi lạc lối
Giá như cuộc đời không có những điều phải ngỡ ngàng tiếc nuối thì sẽ đẹp biết
bao! Thế nhưng, vâng, lại thêm một lần tiếc nuối, cờ bạc như một con ma bám víu
những kẻ đã trót sa chân vào vũng lầy, ngựa quen đường cũ, biết chừng nào mới thoát
ra được? Ranh giới mong manh giữa sự còn - mất, ai sẽ tỉnh giấc giữa vòng mê muội?
Khi tôi viết ra những dòng này, cuộc sống vẫn tiếp diễn, xoay tròn theo bánh xe
thời gian, và có những bóng ma cuộc đời mãi lăn vào vết xe đổ Canh bạc của cuộc
đời vẫn chưa ngã ngũ
CON MA CỜ BẠC
(Đây là một câu chuyện có thật, nhưng xin tạm gọi là anh A.)
V.S. Cẩm Bình
Theo làn sóng tị nan, gia đình A. gom góp được vài lượng vàng, gởi con đi
vượt biên sang Mỹ để có dịp được đi học cao hơn, để tạo dựng cuộc đời mới, để có
dịp làm rạng rỡ tông môn cho dòng họ
Khi đến Mỹ, A như tất cả mọi người được lãnh trợ cấp để học Anh Văn, sau đó
vào đại học cộng đồng, anh ta học hành chăm chỉ, rất ngoan ngoản, nhưng vì cuộc
sống ở Mỹ cũng rất khó khăn, ai cũng phải cần có công ăn việc làm để trả tiền nhà,
tiền ăn, tiền xe cộ… nên chưa kịp tốt nghiệp đại học, A. phải bương chải đi làm,
không có thời gian để học tiếp tục đại học… Đi làm thì cũng có đồng ra đồng vào đủ
sống, và cũng dư giã chút đỉnh, Có tiền rũng rỉnh trong tay rồi, thời gian rảnh rổi cuối
tuần, bạn bè rủ rê đi chơi đây đó để giải trí bù lại những ngày đi làm cực khổ bù đầu
với công việc,. rồi một ngày kia, mấy người bạn rủ nhau đi Reno, Las Vegas…những
thành phố cờ bac chuyên nghiệp của quốc tế, người nào cũng muốn đi cho biết, lần
đầu đi chơi cho biết, lần kế tiếp thử thời vận ăn thua, rồi kế tiếp theo những mối lái
cho đi và ở khách sạn miễn phí được tặng thêm chip để chơi, thấy hấp dẫn quá, rồi từ
đó tuần nào cũng đi, đi riết rồi sanh ghiền. Lúc đầu chơi ít ít, từ từ chơi nhiều nhiều.
rồi sau đó chơi bất kể ngày đêm, chơi đến khi không còn đồng bạc dính túi mới chịu
về.
Rồi thì San Jose mở ra sòng bạc gần nhà, A. không cần đi đâu xa nữa, và cũng
không cần đợi đến cuối tuần để đi Reno, hay Las Vegas, A. ngày thì đi làm, đêm thì
đến sòng bạc, đi làm cực khổ dành dụm bao nhiêu đều nướng hết cho sòng bạc, chơi
đến nổi không còn đồng nào dính túi, về nhà đói lã không có tiền để mua ổ bánh mì
ăn, phải đi xin ăn ở bạn bè, bà con, lúc đầu bạn bè bà con còn nghỉ tình tội nghiệp cho
mượn tiền xài, cho ăn, và khuyên nhủ A. đừng đi đánh bạc nữa, A, hứa để được mượn
tiền, sống qua ngày tháng, nhưng sau đó chứng nào vẫn tật đó, con ma bài bạc ở trong
lòng cứ trổi dậy lôi kéo A., không thể ở nhà được, ở nhà thì tay chân cảm thấy thừa
thải, lòng bức rức không yên, mắt thì cứ nhớ đến những con số… nhớ đến những lần
được trúng, làm lòng rạo rực hẳn lên. Anh ta cứ nói:
-Một chút xíu nữa là thắng rồi !
Anh ta cứ mơ tuởng viễn vong, cứ tưởng tượng ván kế tiếp sẽ được trúng để gở
bù lại những ván bị thua, cứ thế mà tiếp tục chơi hoài, không chịu ngưng nghĩ, A.
không bao giờ nghỉ những lần trúng thì ít mà những lần thua thì nhiều… cứ ghiền
chơi, chơi mãi đến khi sạch túi rồi mới chịu thất thiểu đứng dậy đi về như nguời mất
hồn. Rồi cứ thế ngày đêm lãng vãng nơi sòng bài, không chịu lo làm ăn, có bao nhiêu
tiền đều cúng vào sòng bài cho trắng tay hết để về nhà đói lã không có gì trong bụng,
rồi đi xin bạn bè thân nhân ăn nhờ ở đậu.
Bạn bè, thân nhận ai cũng chán ghét và tức giận , không giúp đỡ nữa, người
của A. ngày càng tiều tụy trông hốc hác, thiểu nảo như một con ma, đúng với câu:
dính vào Tứ Đổ Tường thì sẽ trở thành :
- Thân Tàn Ma Dại. hay là:
- Tham thì Thân, ham của người thì mất của mình.
NGƯỜI KHÔNG NHÀ
V.S. Cẩm Bình
Khi tôi từ trong một siêu thị bước ra, bổng nghe một tiếng nói vang lên:
-Xin chị làm ơn cho một đồng để ăn cơm !
Tôi giật mình quay lại, thấy một người Việt Nam ăn mặc lôi thôi, tóc tai rủ rượi
đang chìa tay xin tiền tôi. Tôi rất ngac nhiên, thường thì tôi thấy mấy người Mễ hoặc
Mỹ đen đứng xin tiền nay ngả 3 hay ngả tư đường khi xe chay ngang qua lai, họ cầm
bảng hiệu đưa lên cho biết họ là nguời không nhà, xin được giúp đỡ thỉnh thoảng tôi
cũng cho tiền những người nầy, Đây là những người dân ở lậu không có giấy tờ họp
pháp để đi làm, không có thân nhân giúp đỡ, số còn lại là những nguời vướng vào xì
ke, bài bạc, đến nổi không có nhà để ở không có cơm để ăn, phải ngủ bờ, ngủ bụi
trong những lùm cỏ cạnh bên những dòng suối.
Những cảnh nầy tôi thấy rất quen thuộc, nhưng tôi chưa bao giờ thấy nguời
Việt Nam trên xứ Mỹ nầy lại đi xin tiền bao giờ ! vì ai đến Mỹ cũng hợp pháp cả,
không ai là dân ở lậu, mà họp pháp thì ai cũng có thể xin được việc làm không lương
nhiều thì ít cũng nuôi sống được bản thân mình, nều không xài phung phí.
Tôi ngạc nhiên lắm nhưng cũng móc tiền ra cho vì đồng hương mà, tôi tới gặp
một người bạn là phóng viên một tờ báo tâm sự về việc nầy, anh ta cười ngất:
-Tuởng chuyện gì, chớ chuyện nầy tôi đã gặp rồi.
Tôi hỏi lý do tại sao lại như vậy? anh ta trả lời:
-Ông đó lúc đầu cũng có công ăn việc làm, có vợ có con đàng hoàng, nhưng
sau đó vì đam mê cờ bạc, có bao nhiêu tiền cũng đem nuớng vào sòng bài, vợ con ở
nhà nheo nhóc, khuyên hoài không được nên ly dị rồi, vợ đã bỏ đi xứ khác làm ăn
không nhìn mặt anh ta nữa. Còn anh ta càng ngày càng lậm cờ bạc, thêm vợ bỏ, buồn
uống rượu, không còn sức làm việc nữa, bê bối qúa nên bị hảng cho nghỉ việc. Giờ
không có tiền trả tiền nhà nên phải ra ngoài ngủ bụi. và xin tiền để sống cho qua ngày.
-Trời, không ngờ Cờ bạc, rượu chè lại tai hại như vậy,
-Mỗi nguời có cái số hết chị à, tại cái số ông ta phải đi ăn xin vậy đó. Chớ xứ
Mỹ nầy dân hợp pháp làm gi đến nổi như vậy.
Lại đổi thừa cho duyên số! ừ mà có lẽ như vậy, vì tôi thấy tại sao con nguời
trên cỏi đời nầy không ai giống ai cả.
*. Tại sao có người đẹp, có người xấu?
*. Tại sao có người yếu, có kẻ mạnh ?
*. Tại sao có nguời thành thật, có người gian manh, xảo quyệt?
*. Tại sao có người giàu, tai sao có nguời nghèo?
*. Tại sao có người làm đầu tắt mặt tối mà không đủ ăn, có nguời không làm gì
lại du giả tiền vào như nuớc?
*. Tại sao có người luôn sống trong đau khổ, có nguời luôn sung suớng và hanh
phúc?
*. Tại sao ? tại sao? muôn ngàn câu hỏi tại sao?????
Những câu không trả lời được, không giải đáp được đều đổi thừa cho định
mệnh và duyên số, như những câu truyện vừa kể ở trên chăng?