Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Gái 14 biết ăn diện nhưng chưa biết… gội đầu pot

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (168.07 KB, 5 trang )

Gái 14 biết ăn diện nhưng chưa
biết… gội đầu
Học lớp 8, cô bé đã ra dáng của một hotgirl, biết chọn đồ, phối đồ rất chuẩn, ấy thế
nhưng lại chưa bao giờ tự gội đầu cho mình.
Mẹ đi vắng, con gái 4 ngày chưa gội đầu

Khi cô bé xinh xắn ấy bước vào, chị chủ tiệm tóc đang sấy nốt mái tóc mới uốn cho tôi.
Lúc đó đã hơn 9 giờ rưỡi tối, tôi là người khách cuối cùng, vì đầu không ăn thuốc nên
đến giờ đó mới xong. Hai cô thợ phụ dọn dẹp xong cũng được cho về từ mấy phút trước.
Nhìn thấy cô bé, chị chủ bảo: “Linh muốn cắt hay gội? Mai ra nhé. Cô đóng cửa bây
giờ”. “Con muốn gội, cô gội nốt cho con được không?”.

Chị chủ hiệu, thường vẫn đóng cửa hàng lúc 9 giờ tối, tỏ vẻ mệt mỏi: “Cô mệt rã rời rồi,
con cô lại đang ốm. Con về mẹ gội cho vậy”. Linh bèn năn nỉ: “Cố đi mà cô. Mẹ con đi
công tác, hai ngày nữa mới về. Đầu con bẩn, ngứa lắm rồi, 4 ngày rồi cô”. Thế là chị
đành tặc lưỡi: “Thôi, nằm lên ghế đi”.

Mấy hôm sau ra nhuộm tóc, tôi hỏi chị chủ về cô bé hôm nọ, chị bật cười: “Nó ở gần đây,
học lớp 8 rồi đấy. Cô có tưởng tượng được không, trông nó vậy mà không biết tự gội đầu
đâu. Thường thì mẹ nó gội cho. Lúc mẹ nó ra đây làm tóc thì cho con đi theo để nó gội
đầu. Đôi khi đầu nó bẩn mà mẹ thì bận, mẹ nó lại cho 25.000 đồng ra đây gội”.

Vẻ ngoài của nữ sinh tên Linh ấy không hề tồ tệch. Cô bé xinh xắn, có kiểu tóc và lối
phụng phịu giống kiểu các hotgirl tuổi teen, ăn mặc cũng đẹp. “Cái Linh diện ra phết đấy.
Nó khá sành việc phối đồ, nào là giày nào đi với váy nào, rồi túi đấy có dùng với độ đồ
đấy được không. Có lần nó còn chỉ cho tôi là cái thắt lưng tôi đang đeo không hợp, đêm
về tôi mở mạng ra tìm thì thấy đúng thế thật. Ấy vậy mà mỗi việc gội đầu cho chính mình
cũng không biết”, chị chủ hiệu tóc lắc đầu.


Chị cho biết, mái tóc rất dài và dày của cô bé Linh đã được nuôi từ hồi bé tí. Mái tóc phải


nói là tuyệt đẹp, tuy dài nhưng lại phù hợp với khuôn mặt, vóc dáng và nhất là khí chất cô
bé. Người mẹ biết vậy nên ngay từ hồi nhỏ đã quyết định cho con để tóc, lâu lâu mới cắt
sửa một chút ở đuôi. Với mái tóc như vậy, dĩ nhiên chị phải giúp con gội, và vào mùa
đông thì thường đưa con ra tiệm. Thế nhưng khi Linh lớn dần lên, người mẹ vẫn không
để con tự gội đầu vì “tóc nó dày thế, dài thế, để nó tự gội thì bẩn lắm, nó có làm được cái
gì ra hồn đâu”.

Chị chủ hiệu tóc kể tiếp: “Ngoài ăn và học, cái Linh không phải đụng tay đến bất cứ việc
gì, kể cả để phục vụ mình. Quần áo nó mặc, mẹ nó cũng chuẩn bị giúp. Nước uống, mẹ
mang lên tận phòng rồi lại lên thu dọn cốc bẩn để rửa. Có lần chị ấy ra làm tóc, tôi góp ý
là nên tập cho con bé tự phục vụ, ít nhất thì cũng phải biết gội đầu, giặt và thu dọn quần
áo của mình. Chị ấy bảo, ngay cả người lớn chúng ta cũng ra hiệu gội đầu, tại sao lại bắt
một đứa trẻ tự gội chứ”.

Những đứa trẻ “thời thượng” mà ngơ ngác

Thời chúng mình nếm khổ đủ rồi, nên phải cố gắng cho con cái được sung sướng tối đa,
đó là nguyện vọng của rất nhiều bậc bố mẹ, và họ thực hiện một cách cực đoan đến mức
những đứa con của họ tuy đã ở tuổi dậy thì vẫn hoàn toàn là chú gà công nghiệp, phải
dựa dẫm bố mẹ từ những việc nhỏ nhất. Và không chỉ nhà giàu mới chiều con, hầu hạ
con từ A đến Z như vậy.

Tôi có người bạn tên Thanh, hai vợ chồng đều là dân công sở, thu nhập thuộc hàng trung
bình. Họ cùng là người ngoại tỉnh, xuất thân từ những gia đình khó khăn. Anh chị đã phải
cố gắng rất nhiều mới bám trụ được và có cuộc sổng khá ổn ở Hà Nội, nên họ muốn rằng
những khó khăn mình từng chịu sẽ giúp cho con cái có một khởi đầu dễ dàng hơn, và
chúng sẽ không phải nếm trải những thiếu thốn, vất vả như trẻ nhà quê nữa.

Hai con của anh chị năm nay đứa lớp 9, đứa lớp 6, cũng đều được phục vụ tận răng bởi
ông bố bà mẹ tận tụy. Chúng học giỏi, tiếng Anh, vi tính thành thạo. Chúng suốt ngày

lướt mạng, nên chẳng có cái gì thời thượng mà không sành. Hai đứa trẻ thậm chí còn có
thể giảng giải cho hai bậc phụ huynh bận rộn những chuyện nọ chuyện kia vốn đang
thành xu hướng hoặc gây bão dư luận.

Nên tập cho con làm những việc nhỏ trong nhà. Ảnh minh họa.

Ấy thế nhưng, hai cô cậu đến cái khăn mặt rửa xong cũng vứt đấy cho mẹ giặt. Cậu anh
thậm chí còn phải chờ mẹ cắt móng tay, móng chân cho, nếu không thì cứ mặc kệ cho dài
thế nào cũng xong. Mỗi lần các con tắm xong, chị Thanh lại phải vào nhà tắm gom quần
áo bẩn, khăn bẩn mà bọn trẻ vứt lung tung lại, nhặt miếng xà bông cho vào hộp, nhặt
bông tắm đang đầy bọt lên giặt rồi treo…

Ngay cả đang ngồi lướt mạng cách bình nước có mấy bước chân, khi khát, chúng vẫn réo
mẹ lấy hộ, và chị Thanh đang nhặt rau vẫn vội vã rửa tay để rót nước mang cho con, chờ
con uống xong để mang cốc đi.

Cô bé Hân Nhi, năm nay 15 tuổi, thì trở thành gà công nghiệp vì một hoàn cảnh rất đặc
biệt. Bố mẹ ly hôn năm Nhi 7 tuổi, vì mẹ đi lấy chồng ngay nên cô bé ở với bố. Thương
con gái quá, anh Việt, bố Hân Nhi, cưng con như trứng mỏng. Hai năm sau, anh lấy vợ
mới. Chị Hiên vợ anh một là biết chồng cưng con gái hết mực, hai là cũng sợ xảy ra mâu
thuẫn với cô bé con đã bắt đầu biết bướng bỉnh, chống đối, sợ mang tiếng mẹ ghẻ con
chồng, nên chỉ có cung phụng Hân Nhi tối đa chứ không dám bảo ban, uốn nắn gì cô bé.

Hân Nhi được mẹ kế chăm chút từng li từng tí, mua cho những váy áo đẹp nhất. Hồi bé
vào cấp hai, thấy con bắt đầu lớn, chị Hiên cũng định hướng dẫn con làm việc nọ việc kia
cho tròn trách nhiệm, nhưng cô bé phản ứng dữ dội, khóc lóc như thể bị ngược đãi. Anh
Việt xót con, trách vợ là con gái bé tí, đã biết gì mà dạy chuyện nhặt rau, lau bàn, gập
quần áo. Thế là chị Hiên rút kinh nghiệm, không dám thử nữa. Dù sao thì với chị, phục
vụ mấy đứa nhỏ còn đỡ mệt hơn là phải bảo ban, chỉ dạy cho chúng.


Vì thế, ở tuổi 15, Hân Nhi như một cô công chúa xinh xắn, trông vui tươi, linh lợi, hoạt
bát nhưng lúc đói nếu không có bố mẹ thì một bát mỳ cũng không biết úp. Đến quả trứng
vịt lộn phải làm thế nào để ăn được cô bé cũng lúng túng. Đến lúc này, anh Việt mới
nhận ra vấn đề và lại quay sang trách vợ không hết lòng với con, không coi con chồng
như con đẻ để dạy nó đến nơi đến chốn.

Dù sao cũng chưa quá muộn để Hân Nhi có thể học hỏi các kỹ năng cơ bản của cuộc
sống, tập dần thói quen tự lập. Tuy nhiên, có vẻ cô bé đã quen với việc được phục vụ tận
răng và không muốn đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì, dù chỉ là làm cho riêng mình.
Việt nói: “Vợ chồng tôi giờ phải cố gắng kiên nhẫn uốn nắn từng chút một, khuyến
khích, lý giải, động viên cho nó hiểu dần. Dù sao thì hơi muộn một chút cũng còn hơn
không”.

×