Tải bản đầy đủ (.pdf) (7 trang)

dong vai thuy kieu ke ve viec bao an bao oan

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (223.55 KB, 7 trang )

Đóng vai Thúy Kiều để kể lại cho lớp nghe về việc báo ân báo ốn
Đề bài: Em hãy đóng vai Thúy Kiều để kể lại cho lớp nghe về việc báo ân báo oán.
Trong khi kể, cố gắng làm nổi bật tâm trạng của Thúy Kiều lúc gặp Hoạn Thư.
Bài làm 1:
Sau khi bị gã Sở Khanh lừa đảo đƣa vào cạm bẫy của Tú Bà và bị Tú Bà đánh đập
dã man, không thể chịu đựng nổi nhục nhã, uất hận nên tơi đã tìm đến cái chết để giải
thoát. Sợ mất cả vốn lẫn lời, mụ Tú Bà đành giở giọng nhân nghĩa dỗ dành, hứa sẽ tìm
cho tơi một ngƣời chồng xứng đáng. Mụ đƣa tơi ra ở lầu Ngƣng Bích, bảo rằng để cho tơi
bình tâm trở lại, Nhƣng thực ra là mụ giam lỏng, chờ ngày bán tôi đi.
Cũng tại đây, tôi đã may mắn gặp đƣợc ngƣời anh hùng Từ Hải tiếng tăm lừng lẫy.
Chàng đã hào phóng chuộc tơi ra khỏi lầu xanh và cƣới tôi làm vợ. Từ thân phận của một
kĩ nữ, tôi đã đƣợc chàng đƣa lên vị thế của một bậc phu nhân quyền quý. Trong một lần
tâm sự với chàng, tôi bày tỏ ý nguyện đƣợc báo ân báo oán cho vơi bớt nỗi khổ chất chứa
trong lòng bấy lâu nay. Vốn là ngƣời hào hiệp, giữa đƣờng thấy sự bất bằng chẳng tha,
Từ Hải đồng ý giúp tơi thực hiện nguyện vọng đó.
Chàng cắt cử mấy đạo qn lập tức lên đƣờng. Đạo ra Vơ Tích, đạo vào Lâm Tri,
mời những ân nhân của tôi và bắt những kẻ đã gây ra tội ác đối với tơi. Sáng hơm sau, Từ
Hải mở phiên tịa. Giữa trung quân, chàng cùng tôi sánh vai nhau ngồi xử án. Khung
cảnh phiên tịa vơ cùng trang trọng. Qn lính dàn hàng hai bên, gƣơm lớn giáo dài lăm
lăm trong tay, khiến cho kẻ yếu bóng vía phải run sợ Từ Hải giao cho tơi tồn quyền xét
xử. Tơi quyết định báo ân trƣớc, báo oán sau.
Khi Thúc Sinh đƣợc mời đến trƣớc trƣớng hùm, tôi thấy mặt chàng xám nhƣ chàm
đổ, chân tay run cầm cập, chẳng dám ngƣớc mắt nhìn ai. Ngƣời đời thƣờng nói: Một
ngày nên nghĩa, chuyến đị nên quen, huống hồ tơi với chàng đã từng là vợ chồng, dẫu
chẳng đƣợc bao lâu. Tôi cất tiếng nhẹ nhàng chào hỏi trƣớc:
– Thiếp xin chào chàng! Ơn nghĩa của chàng đối với thiếp nặng tựa nghìn non.
Thiếp là ngƣời cũ ở Lâm Tri, liệu chàng có nhớ?! Tại ai mà chúng ta phải chia lìa đơi ngả
Sâm Thƣơng? Tại ai mà thiếp đành phụ lịng chàng?! Thơi, chuyện cũ đã qua. May mà
trời xanh có mắt, thiếp vƣợt đƣợc bƣớc gian nan. Giờ đây, thiếp có chút q mọn xin tạ
lịng chàng!
Nói rồi, tơi sai lính đem ra trăm cuốn gấm quý và một ngàn lạng bạc để đền ơn


Thúc Sinh. Tôi cũng không quên nhắc rằng sẽ bắt ngƣời vợ quỷ quái tinh ma của chàng


phải trả giá cho những mƣu mô và hành động nham hiểm, tàn nhẫn mà ả đã dùng để đày
đọa tôi suốt mấy tháng trời.
Lần lƣợt, sƣ Tam Hợp, vãi Giác Duyên, bà quản gia, Kiều Nhi… tất cả ân nhân đã
từng giúp đỡ tôi trong cơn hoạn nạn đều đƣợc trân trọng mời lên để tôi cảm tạ và báo đáp
ân tình. Thấy tơi thốt khỏi cảnh trầm ln, ai cũng vui mừng. Tôi bảo mọi ngƣời nán lại
để xem tơi báo ốn.
Khi lính áp giải Hoạn Thƣ đến nơi, tôi cố kiềm chế cơn giận dữ đang trào dâng trong
lòng, lấy giọng mỉa mai hỏi ả:
– Chào tiểu thƣ! Chắc tiểu thƣ khơng thể hình dung nổi có ngày lại đặt chân đến
đây, phải không?! Trên đời, tôi thấy thật hiếm có ngƣời đàn bà nào ghê gớm nhƣ tiểu thƣ.
Nhƣng thói thƣờng, càng cay nghiệt lắm thì càng oan trái nhiều mà thơi!
Nhận ra trƣớc mặt chính là Hoa Nơ đầy tớ ngày nào đã bị mình đọa đày đến mức
cất đầu chẳng lên, Hoạn Thƣ đột nhiên biến sắc, hồn lạc phách xiêu, vội dập đầu van xin
tha tội. Ả con quan Lại bộ thƣợng thƣ quả đúng là kiểu ngƣời: Bề ngồi thơn thớt nói
cƣời, Mà trong nham hiểm giết ngƣời không dao. Tuy run sợ nhƣng ả vẫn đủ bình tĩnh để
liệu điều phân trần, thanh minh cho nhẹ tội:
– Thƣa phu nhân! Tôi mắc tội xúc phạm đến phu nhân chẳng qua cũng vì ghen
tng là thói thƣờng tình của nhi nữ. Suy cho kĩ, tơi cũng có chút thƣơng tình đối với phu
nhân. Nhƣ lúc cho phu nhân ra Quan Âm Các chép kinh, hay lúc biết phu nhân bỏ trốn
mà chẳng sai ngƣời đuổi theo. Thật lịng, tơi rất mến mộ tài sắc của phu nhân. Cịn
chuyện chồng chung thì chƣa dễ ai nhƣờng cho ai. Nay biết mình trót gây việc chơng gai,
sóng gió, tơi chỉ xin phu nhân mở lƣợng hải hà mà tha cho!
Nghe ả trình bày, tội thấy ả đã nhận ra tội lỗi. Giết chết ả cho thỏa hận, điều ấy dễ
biết bao! Nhƣng thêm một kẻ nữa rơi đầu thì cũng chẳng ích gì, tơi bèn tha cho ả. Chắc
chắn nỗi kinh hồng ngày hơm nay sẽ đeo đẳng ả suốt đời khi chứng kiến cảnh lũ bán thịt
buôn ngƣời nhƣ Tú Bà, Mã Giám Sinh, Sở Khanh và lũ đầu trâu mặt ngựa Ƣng, Khuyển,
phải chịu tội chém đầu.

Thế là giữa thanh thiên bạch nhật, việc báo ân báo ốn của tơi đã đƣợc giải quyết
xong xuôi. Tôi quay sang cảm tạ ân nhân lớn nhất đời mình là ngƣời anh hùng Từ Hải.
Chàng đáp lại bằng câu nói thật chân tình: “Việc của nàng cũng là việc của ta, có gì mà
phải cảm ơn?! Ta chỉ mong từ nay trở đi, nàng sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc vì đã cất đƣợc


gánh nặng trong lịng!” Tơi xúc động vơ cùng vì chàng dã nói giúp điều mà tơi đang nghĩ
tới.
Bài làm 2:
Trong mƣời lăm năm lƣu lạc, cuộc đời tôi tƣởng bị chôn vùi trong những tháng
ngày “thanh lâu hai lƣợt thanh y hai lần”. Nhƣng may mắn thay, đã có lúc tôi đƣợc cuộc
đời nâng niu, ƣu ái. Nhƣng thay đổi ấy có đƣợc là nhờ Từ Hải, một con ngƣời “đầu đội
trời chân đạp đất”
Về với chàng ít lâu, sau những chiến công lừng lẫy của chàng, tôi trở thành đệ
nhất phu nhân. Chàng hỏi tôi về những ngƣời đã từng có ơn, những kẻ đã hãm hại, đ y
tôi vào bể khổ. ồi chàng mời hết những ngƣời có ơn, bắt những kẻ gian ác ấy về cho tơi
tồn quyền xử tội. Thế là hơm ấy, tơi và chàng ngồi trên điện xét xử: báo ân và báo oán.
Đầu tiên là Thúc Sinh, ngƣời đã từng có ơn cứu tôi khỏi lầu xanh. Chàng Thúc bƣớc vào,
mặt đỏ nhƣ chàm, mình m y run run. Tơi nghĩ, chắc chàng quá sợ đây mà. Tôi biết chàng
là ngƣời nhu nhƣợc nhƣng tơi khơng trách móc. Dù vợ cả chàng là Hoạn Thƣ luôn nghen
tuông hành hạ tôi nhƣng chuyện đó để khi khác! Giờ đây tơi phải đền ơn chàng.Tôi cất
tiếng “Chào chàng Thúc! Hôm nay mời chàng đến đây là để tơi bày tỏ chút lịng thành,
xin đƣợc đền ơn chàng!”
Nghe đến đây dƣờng nhƣ đã đỡ sợ nên chàng lên tiếng “Vâng…!”. Tơi lại nói
“Nghĩa chàng dành cho tơi nặng đến nghìn non, trả làm sao hết. Đây có gấm trăm cuốn,
bạc nghìn cân để tạ lịng chàng gọi là có vậy. Mong chàng nhận cho”. Ngƣời hầu bƣng lễ
ra, chàng lạy tạ lời nhận lễ. Nhƣng tơi nghĩ “Sao chàng phải lạy tạ, chàng cịn sợ chăng?
Thơi tha để chàng đi vì tơi cịn nhiều ngƣời phải báo ân nữa”. Nhìn chàng, tơi lại chua xót
nghĩ đến sự quỷ quyệt của Hoạn Thƣ. Tại sao hai con ngƣời ấy lại có thể chung chăn
chung gối đƣợc nhỉ! Tơi b n mỉm cƣời nói thêm với chàng Thúc “Vợ chàng quỷ quái

tinh ma, phen này kẻ cắp bà già gặp nhau”
Chàng đi ra và tiếp đó tơi báo ân cho nhiều ngƣời khác vãi Giác Duyên, cô a
hồn, mụ quản gia…những ngƣời đã giúp đỡ tơi trong những ngày khốn khó
Sau đó là đến việc báo ốn, ngƣời đầu tiên mà tôi phải trả thù, trả hết oán chính là
Hoạn Thƣ- vợ cả của Thúc Sinh. Mụ vừa vào tới cửa, tơi đã nói đón “Tiểu thƣ cũng có
thì giờ đến đây ƣ?”.

ồi tơi lại d ng dạc hơn “Đàn bà dễ có mấy tay. Từ xƣa đến nay

đƣợc mấy ngƣời mƣu mô, tinh quái nhƣ bà?”. Mụ vội vàng qu xuống phần vì nhận ra tơi
đang ngồi trên, phần vì thấy hàng qn lính áo giáp, gƣơm đao đầy mình. Tơi nghĩ


“Chắc phen này mụ sẽ phát hoảng lên, sẽ lạy lục van xin vì biết mình có tội. Mụ sẽ biết
thế nào là “gieo nhân nào đƣợc quả nấy”. Tôi lại d ng dạc hơn “dễ dàng là kiếp hồng
nhan, ăn ở mà càng cay nghiệt thì càng chịu nhiều oan trái”. Đến đây Hoạn Thƣ đã hiểu
ra. Nhƣng mụ tinh ranh q, mụ cịn bình tĩnh khấu đầu rồi xin thƣa. Tôi biết mụ sẽ kêu
ca, sẽ chữa tội cho mình, lúc này tơi có thể cho mụ từ giã c i đời nhƣng tơi vẫn muốn
xem mụ có hối cải khơng. Nếu có, tơi có thể mở lƣợng khoan hồng tha không giết mụ.
Mụ bắt đầu thƣa “Thƣa phu nhân, tôi đây phận đàn bà h n kém nên cũng nhƣ ai. Tơi
ghen tng thì cũng là chuyện thƣờng tình, nghĩ lại ngày ấy kẻ h n mọn này đã để phu
nhân ra gác viết kinh ở, với lại khi phu nhân bỏ đi, tôi đâu đuổi theo bắt về mặc dù đã
biết gác viện đã mất vài thứ đáng giá…Nhƣng cũng tại kẻ h n mọn này gây ra việc chơng
gai, giờ chỉ cịn biết chơng chờ vào tấm lòng bao dung rộng lƣợng nhƣ biển cả của phu
nhân mà thôi. on phu nhân nghĩ cho mà thƣơng cho kẻ h n kém này”
Tơi bàng hồng, khen cho mụ khơn ngoan đến mực mà nói năng phải lời. Mụ thật
giảo hoạt, khôn ngoan, tinh quái, ranh mãnh. Nhƣng lời nói của mụ có l q, tơi cũng là
đàn bà thì cần hiểu đƣợc suy nghĩ chung của đàn bà là thói ghen tng. Nhƣng tha cho
mụ thì may đời cho mụ cịn làm ra thì lại là ngƣời nhỏ nhen, với lại tơi đã có


nghĩ

khoan hồng nếu nhƣ mụ biết hối cải. Dù chƣa thấy hành động nhƣng những lời nói của
mụ cũng có tình, có l . Mụ đã nhận hết lỗi vào mình thì cũng khoan dung cho mụ và tơi
chỉ nói thêm “Hãy biết hối cải vì sống mà tạo nhiều ơn nghĩa thì sẽ gặp nhiều điều tốt
đẹp. Nên nhớ câu ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ”
Sau đó tơi cịn xử tội nhiều tên khác. Tất cả chúng đều là lũ gian ác, độc địa, bất
nhân. Đã trả qua biết bao đắng cay, khổ nhục tơi càng thấm thía cái lẽ đời “Hồng nhan
bạc mệnh”. Nhƣng thôi, giờ đây tôi đã đồn tụ với cả nhà, có cha, có mẹ, có anh em, có
ngƣời u chung thủy thì cuộc sống cịn gì khơng hạnh phúc? Cuộc sống cũng có quy
luật “Gặp nhiều tai ƣơng rồi sẽ có đƣợc niềm hạnh phúc”.
Bài làm 3:
Sau khi chịu bao đau đớn, tủi nhục đọa đầy ở chốn lầu xanh, tơi đƣợc Từ Hải cứu
thối. Chàng khơng chỉ giúp tơi thốt khỏi lầu xanh mà cịn cho tơi hƣởng cuộc sống
hạnh phúc, đặc biệt chàng cịn giúp tơi đền ơn, trả ốn. Tơi cịn nhớ mãi cảnh báo ốn
hơm đó.Ngƣời đầu tiên tơi mời ra để báo ân là chàng Thúc Sinh thuở nào. Thật tội nghiệp
cho chàng tƣởng mình bị đƣa ra để xử tội nên chàng run r y, mặt tái ngắ nhƣ chàm. Tơi
nhắc lại với chàng những kỉ niệm hồi cịn ở Lâm Tri. Vì sự ngăn cách mà chúng tơi đã


khơng vẹn chữ tịng, song nghĩa nặng tình non của chàng thì khơng bao giờ tơi qn
đƣợc. Tơi sai ngƣời lấy trăm cuốn bạc nghìn cân làm chút lễ mọn để báo đáp cho chàng.
Tơi cũng nói trƣớc với chàng dự định báo oán ngƣời vợ cay nghiệt độc ác của chàng.
Khi Hoạn Thƣ vừa đƣợc đƣa ra, tôi đã chào cô ta bằng giọng điệu nhƣ trƣớc đây
tôi bị ép làm hoa nô phục dịch trong nhà của cô ta: Tiểu thƣ cũng có bây giờ đến đây.
Ngày xƣa bà ăn ở ác độc nhƣ thế, thì nay phải gánh chịu tất cả, gieo gió thì gặp bão, càng
cay nghiệt lắm thì càng oan trái nhiều. Đàn bà hạng nhƣ bà thế gian thật hiếm. Nghe tơi
nói nhƣ vậy Hoạn Thƣ rụng rời phách lạc hồn xiêu. Thế nhƣng vốn bản tính mƣu mơ và
thuộc loại đàn bà lắm mồm lắm miệng ngay lập tức mụ đã lên tiếng kêu ca “Tôi cũng chỉ
là phận đàn bà mà thôi, mà đàn bà thì vốn dĩ hay ghen tng, chẳng ai chịu nhƣờng

chồng mình cho ngƣời khác cả. Với lại tơi cũng rất u q nàng, kính u nàng khi nàng
trốn khỏi Quan Âm Các tôi đã không cho ngƣời đuổi theo. Nhƣng dẫu sao tơi cũng là
ngƣời có tội chỉ mong nàng rộng lƣợng bao dung mà tha thứ cho tôi”. Trƣớc những lời lẽ
khôn ngoan, chặt chẽ nhƣ vậy, tôi nghĩ rằng “thôi tha cho mụ ta cùng là điều làm phúc”,
cho nên truyền quân lệnh tha bổng Hoạn Thƣ.
Bài làm 4:
“Lạ chi con tạo xoay vần
Đời người lắm nỗi gian truân khó lường”
Cha! Mẹ! Hai em! Chàng! Nếu mọi ngƣời muốn biết cuộc sống của con ra sao
trong từng ấy năm phiêu bạt thì con chỉ xin kể quãng đời vẻ vang nhất của con. Liệu có ai
ngờ rằng từ một tấm thân ô nhục, con bỗng chốc trở thành một phu nhân tƣớng quân nắm
quyền sinh sát của nhiều kẻ gian ác bất lƣơng. Nếu mọi ngƣời thấu hiểu lịng con thì hãy
lắng nghe chuyện con kể: Báo ân, báo oán.
Nhờ chàng Từ Hải – một vị tƣớng đã rạch đôi sơn hà, chống lại triều đình, con trở
thành một phu nhân tƣớng quân. Chàng hỏi con về những ngƣời đã từng có ơn với con,
những kẻ đã hãm hại con, đ y con vào bể khổ. Rồi chàng mời hết những ngƣời có ơn, bắt
hết những kẻ gian ác ấy về cho con toàn quyền xử tội. Thế là hôm ấy, con và chàng ngồi
trên điện xét xử – báo ân và báo oán. Đầu tiên là Thúc Sinh, ngƣời đã từng có ơn cứu con
khỏi lầu xanh. Chàng Thúc bƣớc vào, mặt đỏ nhƣ chàm, mình m y run run. Con nghĩ,
chắc chàng quá sợ đây mà. Con biết chàng là ngƣời nhu nhƣợc nhƣng con khơng trách
móc. Dù vợ cả chàng là Hoạn Thƣ ln ghen tng hành hạ con nhƣng chuyện đó để khi


khác! Giờ đây con phải đền ơn chàng. Con cất tiếng: “Chào chàng Thúc! Hôm nay mời
chàng đến đây là để tơi bày tỏ chút lịng thành, xin đƣợc đền ơn cho chàng!”.
Chàng chẳng dám nói gì nhƣng nghe đến đây chàng đã đỡ sợ nên chàng lên tiếng:
“Vâng..!”. Con lại nói: “Nghĩa chàng dành cho tơi nặng đến nghìn non, trả làm sao hết.
Đây có gấm trăm cuốn, bạc nghìn cân để tạ lịng chàng gọi là có vậy. Mong chàng nhận
cho”. Ngƣời hầu bƣng lễ ra, chàng lạy tạ nhận lễ. Nhƣng con nghĩ: “Sao chàng phải lạy
tạ, chàng cịn sợ chăng”. Thơi ta để chàng đi vì cịn nhiều ngƣời phải báo ân nữa”. Con

chỉ nói thêm: “Vợ chàng quỷ quái tinh ma, phen này kẻ cắp bà già gặp nhau”. Chàng đi
ra và tiếp đó con báo ân cho nhiều ngƣời khác.
Sau đó là đến việc báo oán, ngƣời đầu tiên mà con phải trả thù, trả hết ốn chính là
Hoạn Thƣ, vợ cả của Thúc Sinh. Mụ vừa vào tới cửa con đã nói đón: “Tiểu thƣ cũng có
bây giờ đến đây ?”. ồi con lại dõng dạc hơn: “Đàn bà dễ có mấy tay. Từ xƣa đến nay
đƣợc mấy ngƣời nhiều mƣu mô, tinh quái nhƣ bà”. Mụ vội vàng qu xuống, phần vì nhận
ra con đang ngồi trên, phần vì thấy hàng hàng tƣớng lính áo giáp, gƣơm đao đầy mình.
Con nghĩ: “Chắc phen này mụ sẽ phát hoảng lên, sẽ lạy lọc van xin. Vì biết mình có tội,
mụ sẽ biết thế nào là “gieo nhân nào đƣợc quả nấy”. Con lại dõng dạc hơn: “Dễ dàng là
kiếp hồng nhan, ăn ở mà càng cay nghiệt thì sẽ càng chịu nhiều oan trái”. Đến đây Hoạn
Thƣ đã hiểu ra. Nhƣng mụ tinh ranh q, mụ cịn bình tĩnh khấu đầu rồi xin thƣa. Con
biết mụ sẽ kêu ca, sẽ chữa tội cho mình, lúc này con có thể cho mụ từ giã c i đời nhƣng
con vẫn muốn xem mụ sẽ nói gì, và cũng một phần vì con muốn xem mụ có hối cải
khơng. Nếu có, con có thể mở lƣợng khoan hồng tha không giết mụ. Mụ bắt đầu thƣa:
“Thƣa phu nhân, tôi đây là phận đàn bà h n kém nên cũng nhƣ ai. Tơi ghen tng thì
cũng là chuyện thƣờng tình, nghĩ lại ngày ấy kẻ hèn mọn này đã để phu nhân ra gác viết
kinh ở, với lại khi phu nhân bỏ đi, tôi đâu dám chửi, cũng chẳng đuổi theo bắt về mặc dù
biết gác viện đã mất vài thứ đáng giá. Với lại cũng tại chế độ đa thê, một chồng mà nhiều
vợ, chồng chung thì ai dễ chiều cho ai. Nhƣng cũng tại kẻ hèn mọn này gây ra việc chơng
gai, giờ thì chỉ cịn biết trơng chờ vào tấm lịng bao dung rộng lớn nhƣ biển cả của phu
nhân mà thôi. in phu nhân nghĩ cho mà thƣơng cho kẻ h n kém này”.
Con bàng hồng vơ cùng, khen cho mụ khơn ngoan đến mực mà nói năng phải lời.
Mụ thật giảo hoạt, khơn ngoan, tinh qi, ranh mãnh. Nhƣng lời nói của mụ có lí q,
con cũng là đàn bà thì cần hiểu đƣợc suy nghĩ chung của đàn bà là: hay ghen tng. Tha
cho mụ thì may đời cho mụ cịn làm ra thì lại là ngƣời nhỏ nhen, với lại con đã có


khoan hồng nếu mụ biết hối cải. Dù chƣa thấy hành động nhƣng lời nói của mụ thì cũng
có tình, có lí. Mụ đã nhận hết lỗi vào mình thì cũng khoan dung cho mụ và chỉ nói thêm:
“Hãy biết hối cải vì sống mà tạo nhiều ơn nghĩa thì sẽ gặp nhiều điều tốt đẹp. Nên nhớ

câu ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ”. Sau đó con cịn xử tội nhiều tên khác. Tất cả chúng
đều là lũ gian ác, độc địa, bất nhân. Con chỉ kể có vậy thôi.
Đã trải qua biết bao đắng cay, khổ nhục, con càng thấm thía cái lẽ đời: “Hồng
nhan bạc mệnh”. Nhƣng thơi, giờ đây con đã đồn tụ với cả nhà, có cha, có mẹ, có anh
em, có ngƣời yêu chung thuỷ thì cuộc sống cịn gì khơng hạnh phúc. Cuộc sống ln theo
nghĩa của nó là: “Gặp nhiều tai ƣơng rồi sẽ có đƣợc niềm hạnh phúc”. Con thấy thật
đúng!



×