Kể lại ngày đầu tiên đi học
Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ,
dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau
này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên quá", hồn
nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong
cuộc sống hiện giờ.
Ngày nay, công nghệ hiện đại tiến bộ, có nhiều thú vui hơn cả ngày xưa của tôi, cuộc
sống thay đổi nhiều, nhưng trong kí ức, những kỉ niệm thời thơ ấu sẽ mãi theo bạn
suốt cả cuộc đời, sẽ mãi ở trong một góc kín tâm hồn của bạn!. Có những dòng hồi kí,
đọc lại mà thấy buồn cười, đáng yêu làm sao, cũng có những trang hồi kí nhoè nét
mực vì những dòng nước mắt!. Cũng như bao người khác, hồi kí của tôi bắt đầu từ
ngày đầu tiên đi học
Ngày xưa, tôi cũng như mọi người khác, cũng có một ngày đầu tiên đi học. Và những
kỉ niệm ngày ấy đã luôn theo tôi cho đến tận bây giờ.Tôi vẫn nhớ như in câu đầu tiên
của bài văn "tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh: "Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá
ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc , lòng tôi lại nao
nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường ". Sau này nhà văn Lý Lan cũng
viết một bài văn rất hay về đêm trước ngày đầu tiên đi học của một cậu bé.
Các bạn có biết không? Những hình ảnh thân thương, trìu mến, những tấm lòng yêu
con, lo lắng chăm sóc cho con của những nguời mẹ trong ngày đầu tiên đi học, đối với
tôi, chỉ là những mơ ước, những khát khao mà trong đời này tôi không bao giờ có
được.
Ngày đầu tiên đi học của tôi không giống và cũng không được hạnh phúc như câu
chuyện của hai nhà văn nổi tiếng đã viết ra, mà khác nhiều lắm, khác xa lắm các bạn
ạ!
Tôi còn nhớ rõ buổi sáng ấy. Mẹ gọi tôi thức dậy thật sớm. Mẹ thay cho tôi một bộ
quần áo sạch, lành lặn ( không có quần áo mới đâu nhé!). Mẹ trao cho tôi một quyển
vở và một cây bút chì, rồi vuốt tóc tôi bảo:
-Con đi học đi, ráng học giỏi nha con!
Thế là tôi đi học một mình cho buổi học đầu tiên của cuộc đời mình.
Tôi cũng đi trên "con đường làng dài và hẹp". Lòng tôi buồn man mác khi nhìn những
người mẹ âu yếm dắt tay con, những đứa trẻ nhỏ như tôi trên đường đến trường. Còn
tôi, chỉ một mình lủi thủi đơn độc, bị nhấn chìm trong đại dương hạnh phúc của người
khác.
Khi đến trường, tôi đâu có được rụt rè "đứng nép bên người thân". Tôi đơn độc một
mình, đứng dựa lưng vào gốc cây phượng vĩ trong sân trường, đưa mắt nhìn lên những
chú chim nho nhỏ đang ríu rít bên những chùm hoa đỏ rực. Tôi thấy trên khoảng trời
xanh mênh mông, có những đám mây nhỏ trôi chầm chậm, rồi tan biến mất. Tôi chợt
nghĩ:" mình có như những đám mây ấy không nhỉ?"
Rồi tiếng trống trường vang lên dồn dập. Những tiếng trống như những nhát búa bổ
vào lòng tôi. Tôi đang lo sợ. Nỗi sợ ấy giờ đã chuyển thành khiếp sợ. Tôi chạy vào
hàng theo các bạn nhỏ khác, không hề hiểu mình phải làm gì, và làm sao cho đúng.
Tôi im lặng cúi đầu, không dám nhìn thầy giáo đang đứng phía trước học sinh. Thầy
gọi tên học sinh vào lớp. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi đứng đối diện với thầy.
Tôi không được gọi tên. Tôi sợ quá, ngồi thụt xuống, ôm mặt, bật khóc nức nở. Thầy
đỡ tôi dậy, hỏi:
- Con tên gì?
- Dạ! Con tên Đực.
- Con còn tên Đức nữa phải không?
Tôi chợt nhớ ra mẹ có dặn tôi tên là Đức. Tôi mừng quá:
- Dạ phải rồi ạ! Con quên.
- Trời! Thầy gọi nhiều lần mà con nín thinh. thôi, con vào lớp đi!
Tôi đi vào lớp trong tiếng cười thương hại của nhiều người mẹ còn ở lại trong sân
trường.
Vậy đó. Ngày đầu tiên đi học của tôi là như vậy đó. Các bạn đừng nghĩ rằng mẹ không
thương tôi. Mẹ thương tôi nhiều lắm. Nhưng mẹ còn phải đi làm từ sáng sớm để tôi có
ăn và được đi học, còn cha tôi, vì bị một tai nạn, nên không thể ở nhà được. Nhà tôi
nghèo lắm,các bạn ạ!
Từ ngày ấy, trong tôi luôn mang một nỗi buồn u ẩn, nhưng tôi cảm thấy mình rất hạnh
phúc, vì cha mẹ tôi đã chịu nhiều gian khổ để cho tôi được đi học mà không hề có một
lời than vãn. Họ chính là những thiên thần hộ mệnh của tôi. Còn tôi, tôi vẫn một mình
đi học trên " con đường làng dài và hẹp".