Tập Làm Văn Số 1 - Lớp 8
Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực
khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được.
Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên quá",
hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn
trong cuộc sống hiện giờ. Ngày nay, công nghệ hiện đại tiến bộ, có nhiều thú vui hơn
cả ngày xưa của tôi, cuộc sống thay đổi nhiều, nhưng trong kí ức, những kỉ niệm thời
thơ ấu sẽ mãi theo bạn suốt cả cuộc đời, sẽ mãi ở trong một góc kín tâm hồn của bạn!.
Có những dòng hồi kí, đọc lại mà thấy buồn cười, đáng yêu làm sao, cũng có những
trang hồi kí nhoè nét mực vì những dòng nước mắt!. Cũng như bao người khác, hồi kí
của tôi bắt đầu từ ngày đầu tiên đi học Ngày xưa, tôi cũng như mọi người khác,
cũng có một ngày đầu tiên đi học. Và những kỉ niệm ngày ấy đã luôn theo tôi cho đến
tận bây giờ.Tôi vẫn nhớ như in câu đầu tiên của bài văn "tôi đi học" của nhà văn
Thanh Tịnh: "Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có
những đám mây bàng bạc , lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu
trường ". Sau này nhà văn Lý Lan cũng viết một bài văn rất hay về đêm trước ngày
đầu tiên đi học của một cậu bé. Các bạn có biết không? Những hình ảnh thân thương,
trìu mến, những tấm lòng yêu con, lo lắng chăm sóc cho con của những nguời mẹ
trong ngày đầu tiên đi học, đối với tôi, chỉ là những mơ ước, những khát khao mà
trong đời này tôi không bao giờ có được. Ngày đầu tiên đi học của tôi không giống và
cũng không được hạnh phúc như câu chuyện của hai nhà văn nổi tiếng đã viết ra, mà
khác nhiều lắm, khác xa lắm các bạn ạ! Tôi còn nhớ rõ buổi sáng ấy. Mẹ gọi tôi thức
dậy thật sớm. Mẹ thay cho tôi một bộ quần áo sạch, lành lặn ( không có quần áo mới
đâu nhé!). Mẹ trao cho tôi một quyển vở và một cây bút chì, rồi vuốt tóc tôi bảo: -Con
đi học đi, ráng học giỏi nha con! Thế là tôi đi học một mình cho buổi học đầu tiên của
cuộc đời mình. Tôi cũng đi trên "con đường làng dài và hẹp". Lòng tôi buồn man mác
khi nhìn những người mẹ âu yếm dắt tay con, những đứa trẻ nhỏ như tôi trên đường
đến trường. Còn tôi, chỉ một mình lủi thủi đơn độc, bị nhấn chìm trong đại dương
hạnh phúc của người khác. Khi đến trường, tôi đâu có được rụt rè "đứng nép bên
người thân". Tôi đơn độc một mình, đứng dựa lưng vào gốc cây phượng vĩ trong sân
trường, đưa mắt nhìn lên những chú chim nho nhỏ đang ríu rít bên những chùm hoa
đỏ rực. Tôi thấy trên khoảng trời xanh mênh mông, có những đám mây nhỏ trôi chầm
chậm, rồi tan biến mất. Tôi chợt nghĩ:" mình có như những đám mây ấy không nhỉ?"
Rồi tiếng trống trường vang lên dồn dập. Những tiếng trống như những nhát búa bổ
vào lòng tôi. Tôi đang lo sợ. Nỗi sợ ấy giờ đã chuyển thành khiếp sợ. Tôi chạy vào
hàng theo các bạn nhỏ khác, không hề hiểu mình phải làm gì, và làm sao cho đúng.
Tôi im lặng cúi đầu, không dám nhìn thầy giáo đang đứng phía trước học sinh. Thầy
gọi tên học sinh vào lớp. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi đứng đối diện với thầy.
Tôi không được gọi tên. Tôi sợ quá, ngồi thụt xuống, ôm mặt, bật khóc nức nở. Thầy
đỡ tôi dậy, hỏi: - Con tên gì? - Dạ! Con tên Đực. - Con còn tên Đức nữa phải không?
Tôi chợt nhớ ra mẹ có dặn tôi tên là Đức. Tôi mừng quá: - Dạ phải rồi ạ! Con quên. -
Trời! Thầy gọi nhiều lần mà con nín thinh. thôi, con vào lớp đi! Tôi đi vào lớp trong
tiếng cười thương hại của nhiều người mẹ còn ở lại trong sân trường. Vậy đó. Ngày
đầu tiên đi học của tôi là như vậy đó. Các bạn đừng nghĩ rằng mẹ không thương tôi.
Mẹ thương tôi nhiều lắm. Nhưng mẹ còn phải đi làm từ sáng sớm để tôi có ăn và được
đi học, còn cha tôi, vì bị một tai nạn, nên không thể ở nhà được. Nhà tôi nghèo
lắm,các bạn ạ! Từ ngày ấy, trong tôi luôn mang một nỗi buồn u ẩn, nhưng tôi cảm
thấy mình rất hạnh phúc, vì cha mẹ tôi đã chịu nhiều gian khổ để cho tôi được đi học
mà không hề có một lời than vãn. Họ chính là những thiên thần hộ mệnh của tôi. Còn
tôi, tôi vẫn một mình đi học trên " con đường làng dài và hẹp"."
Ngày đầu tiên khai trường, đó là cái ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta
có thể quên được. Cái ngày ấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con đường
học tập. Năm nay tôi đã lên lớp 8, đã quá quen với không khí học đường, nhưng nhìn
lại chiếc cặp chú tôi tặng tuần trước làm tôi thêm bồi hồi, xao xuyến và nhớ lại những
kỉ niệm ngây thơ, bé bỏng của một cậu bé chập chững bước vào cổng trường trong
bàn tay gầy guộc nhưng đầy tình thương của bà tôi.
Ấy là cái ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Hôm ấy, trời thu se se lạnh, mây
bồng bềnh trôi, đó cũng là biểu hiện của một ngày khai trường đang đến, một năm học
mới bắt đầu. Tôi nao nao trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một
đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan trọng. Thực ra lúc đó còn bé, chưa cảm nhận
được mấy về ngày khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan
tâm, bận rộn của người lớn phần nào tôi cũng đã nhận ra có cái gì đó quan trọng. Hôm
nay bà sẽ là người đưa tôi đến trường, bố mẹ tôi công tác xa nên không thể đưa tôi đi
được, nhưng nghe bà tôi nói bố mẹ tôi cũng háo hức cái ngày này lắm. Vùng quê tôi
không phải ở thành thị, cũng chẳng phải một nơi nào giàu có, đó là một vùng sông
nước mang đầy nét thôn quê và sự dân dã. Trên đường đi học, bà cháu tôi phải đi qua
một con sông. Bác lái đò đã chờ sẵn chúng tôi ở đó. Tôi thấy nét mặt của bác tươi hơn
mọi ngày, phải chăng đó cũng vì cái ngày hôm nay, cái ngày mà mọi người gọi là
“ngày tựu trường” – trong đầu tôi nghĩ vậy. Trên đò có rất nhiều các bạn học sinh
cùng các bậc phụ huynh. Tôi để ý thấy từng nét mặt lo lắng trên mặt bọn trẻ, trong đó
có cả mấy đứa thường đi thả diều với tôi, cùng với sự chu đáo của người lớn giống
như bà tôi vậy. Điều đó càng làm tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này,
nhưng cũng chính vì đó mà khiến tôi càng thêm bận tâm. Tâm hồn tôi bấy giờ nặng
trĩu nhưng rồi lại nhẹ nhàng như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai cùng
những giọt sương sớm bởi bà tôi đang bên cạnh cùng những dập dềnh của sóng nước.
Đang mải mê suy nghĩ, chợt tiếng bác lái đò gọi to làm tôi giật mình: “Các cháu
xuống nào, chúc các cháu vui vẻ nhé” Câu nói ấy thật quen thuộc bởi mỗi lần tôi đi đò
của bác đều được nghe nhưng hôm nay sao câu nói ấy lại in sâu vào tâm trí tôi như
vậy. Nó như động lực giúp tôi mạnh mẽ thêm trong tâm trạng như hiện giờ. Tôi mạnh
dạn chủ động nắm tay bà bước xuống đò. Làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa đi cái nóng
nực khi ngồi đò và cái bồi hồi của tâm trạng. Ô kìa, kia có phải là trường học, nơi mà
tôi sẽ đến. Tôi lờ mờ nhận ra như vậy vì thấy nó khang trang và to lớn hơn bất cứ cái
nhà nào mà tôi từng gặp. Bà xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Cháu yêu, trường học của
chúng ta đây rồi. Đây sẽ là nơi tu dưỡng đạo đức và kiến thức cháu”. Tôi ngẫm nghĩ
mãi về câu nói ấy nhưng vẫn không hiểu vế sau, tôi cho rằng đó là một câu nói mang
tính chất nghệ thuật mà các anh chị trong làng vẫn thường hay nói văn vẻ. Quả thực
tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi. Bây giờ tôi không còn cảm thấy quá sợ nữa nhưng
không hiểu sao chân tôi cứ díu lại. Dù vậy nhưng tôi vẫn cố nhảy theo những bước
chân của bà. Đi được một đoạn thì ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là
một cái cổng trường to lớn với những chữ viết lằng nhằng khó hiểu. Xung quanh đó là
hàng trăm các bạn học sinh khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu
chân mẹ, người thì mếu máo. Chợt có tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi liền chạy lại úp
mặt vào bà và cũng nghẹn ngào khó tả. Nước mắt tôi đã dưng dưng đến tận cổ họng.
Nhưng nhớ tới những lời mà bố mẹ tôi vẫn hay nựng nịu cùng với sự dỗ dành của bà.
Tôi lại can đảm lau nhẹ nước mắt và mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một
cô giáo đi lại phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn thì cô nhẹ nhàng cất tiếng nói: Bà cho cháu
vào lớp đi. Đó là lớp của cháu” Giọng nói ấm ấm, thanh thanh mà ngọt ngào của cô đã
khiến tôi nhớ đến mẹ. Tôi không còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng nắm tay tôi
dắt vào lớp, tôi đi theo sau cô và cảm nhận mùi thơm từ tà áo dài của cô.
Đã vào lớp học, tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ và tìm hình dáng thân thương
của bà tôi trong lớp người chen chúc cố gắng dặn dò con cái cẩn thận trước khi ra
cổng trường. Bà cũng nhẹ nhàng nói với tôi: “Cháu cố gắng ở lại ngoan nhé, trưa bà
đón về”. Câu nói ấy của bà khiến tôi không còn lo sợ gì nữa. Bỗng tôi lại nghe thấy
giọng nói ngọt ngào khi nãy vang lên. Thì ra cô giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự
bây giờ trong lòng tôi không còn một mối bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn bình tĩnh và
chúng tôi đang bắt đầu làm quen với cô giáo.
Có lẽ trong những kỉ niệm thời ấu thơ của tôi.Ngày đầu tiên tôi đến lớp là ngày
mà tôi nhớ nhất.Hôm ấy,tôi nắm chặt tay mẹ mà lòng hồi hộp.Lần đầu tiên tôi nhìn
thấy trường học thật lớn.Lớn so với tưởng tượng của tôi.Bước vào lớp,tôi mưốn nghẹt
thở khi thấy có cả chục con mắt đầu nhìn vào mình.Cảm giác ko dễ chịu chút nào."con
ở đây ngoan nhé ".Mẹ bỗng nói với tôi rồi bước đi.Bóng mẹ dần dần khuất xa ngôi
trường.Tôi cũng nghe lời mẹ dặn.Nhưng tôi chả thích cái lớp này chút nào.Đến 12 giờ
trưa.Vẫn chưa thấy mẹ đến đón.Tôi vội hỏi cô :"Cô ơi!sao mẹ chưa tới hả cô?"."Lát
mẹ con sẽ tới ngay ý mà ".Lời nói của cô khiến cho tôi ko còn cảm thấy lo lắng
nữa.Đến khi chiều,mẹ vẫn chưa đến.Tôi lại hỏi cô 1 lần nữa."Sao mẹ chưa đến hả
cô?"."Lát mẹ con sẽ đến đón con ngay thôi".Vẫn cứ câu nói ấy,vẫn cứ"lát sẽ đến
đón".Vậy mà ko thấy đâu.1 đứa ngồi cạnh tôi bảo :"Mẹ cậu ko đến đón đâu.Đừng có
trông ".Câu nói của nó khiến cho tôi cảm thấy sợ.Rồi mí mắt tôi bỗng ươn ứot.Tiếp
đến là 1 giọt nước từ trong mắt tôi rơi ra.Thấy tôi khóc,cậu bạn khi nãy liền bối
rối:"Xin lỗi,tớ nói đùa thôi mạThôi nín đi nào.Cậu mà khóc nữa mẹ cậu sẽ ko đến đón
cậu đâu".Tôi liền nín khóc khi nghe xong câu nói của cậu ấy.Rồi một hồi sau.Mẹ cũng
đến đón.Tôi nắm tay mẹ bước đi.Vừa ra khỏi cổng trường.Tôi quay mặt lại.Cậu bạn
khi nãy vẫn đứng dõi theo tôi.Tôi khẽ cười rồi nói 1 câu với cậu ấy:"Hôm nay cám ơn
cậu.".Rồi bước đi.Cậu bạn liền hét lên "Tớ tên Trung.Cậu phải nhớ tên tớ đấy
nhé."Tôi phá ra cười.Ngày đầu tiên đi học của tôi là thế đấy.Còn lần đầu tiên đi học
của bạn ra sao ?
Trong cuộc đời hoc sinh của mỗi con người chúng ta đều gắn liền với biết bao
kĩ niệm than thương của tuổi học trò . Đối với tôi có lẽ kĩ niệm về buổi tựu trường đầu
tiên khi bước vào lớp 1 là ấn tượng sâu sắc nhất .
Đêm hôm trước, tôi sống trong tâm trạng nôn nao háo hức. Có điều gì đólạ lắm
quan trọng lắm đang xảy ra trong căn nhà bé nhỏ. Mẹ đã chuẩn bị đầy đủ những thứ
cần thiết cho tôi. Những cuốn sách giáo khoa, những quyển tập đã được mẹ bao bìa
dán nhãn cẩn thận từ mấy tuần trước . Nhìn hình chú chuột Mickey, chú mèo Đô-rê-
mon…rất dể thương được in trên bìa bao khiến toi rất nôn nao viết những dòng chữ
đầu tiên vào quyễn tậpmớI tinh còn thơm mùi gỗ. Tôi xếp chúng ngai ngắn vào chiếc
cặp xinh xinh.
Mọi người vẫn chưa ngủ, vẫn còn trò chuyện. Nhân vật chính là tôi. Mẹ mặc
thử cho tôi bộ đồng phục học sinh tiểu học : quần tây, áo sơ mi trắng. Đứng trước
gương, tôi thấy là lạ nên đã bật cười. Bà nộI xoa đầu khen ‘‘ Cháu bà lớn thật rồi,
trông chửng chạc ghê !Ngày mai cháu đã là học sinh lớp một! Cố học thật giỏI cháu
nhé ! ’’
Sáng hôm sau, cũng như bao người khác. Tôi cùng mẹ đi trên con đường dài và
hẹp. con đường này tôi đã đi lại lấm lần. Nhưng lần này tự nhiên thấy lạ. mọi cảnh vật
điều có sữ thay đổi lớn. Cánh đồng lúa, mới ngày nào chỉ là mạ non mà hôm nay đã
trở thành một cách đồng xanh mơm mỡn. hai hang cây bên đường đu đưa trước gió
như vẫy tay chào đón tôi tớI trường .
Từ xa xa, phía sau những tán cây to, cổng trường đã dần dần hiện tra trước mắt
em. Phía trên là tấm bảng to màu xanh, để dòng chữ trắng : Trường tiểu học Ngô Văn
Tô.
Khi đến trường, trước mắt tôi bây giờ là một khung cảnh hoan toàn xa lạ,có rất
đông các bạn học sinh cũng được ba, mẹ đưa đến trường như tôi. Tôi cùng mẹ bước
vào sân trường . mộI ngôi trường đồ sộ với 3 dãy lầu hiện ra trước mắt tôi. Làm tôi tự
nhiên cảm thấy mình trở nên bé nhỏ. Nên chỉ biết nắp sau lưng mẹ. Sân trường ngày
càng đông các bạn hoc sinh hơn. Cũng là lúc tâm trạng tôi ngay càng hồi hợpvà lo
lắng có lẽ là do đây là lần đầu tiên tôi đứng trước chổ đông người. Tay tôi càng siết
chặc lấy bàn tay mẹ…Mẹ cuốI xuống vuốt tóc và động viên tôi. Bỗng tiếng trống
trường vang lên dồn dập.Như từng nhát búa bổ vào long` tôi.Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống báo hiệu lễ khai giãng sắp được bắt đầu. Tôi chào mẹ và cùng các bạn sếp
hang` ngai ngắn chuẩn bị cho buổI lễ khai giãng bắt đầu. Thầy hiệu trưởng đướng trên
bục giãng và bắt đầu đọc thư của Bác Hồ gữI cho học sinh nhân dịp khai trường. Sau
đó tiếng quốc ca được các anh chị lớp 5 hát lên rất hùng hồn.
Sau khi kết thúc buỗI khai giãng, tôi cùng các bạn xếp hang vào lớp. Tôi im
lặng, cuối đầu không dám nhìn cô giáo đang đứng ở trước mặt. Cô gọi tên từng bạn
vào lớp, cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi đứng đốI diện với cô. Tôi không được đọc
tên, sợ quá, ôm mặt, bật khóc nức nở. Cô đỡ tôi dây, hỏI:
- “Con tên gì ?”
- “Dạ! Con tên Bi “
- “Con còn tên Huy phảI không ? “
Tôi chợt nhớ ra mẹ có đặn tôi tên là Huy. Tôi mừng quá:
- “Dạ! Phải rồi ạ! Con quên “
- “Trời!Cô gọi nhiều lần mà con nính thinh.”
- “Thôi con vào lớp đi! “
Tôi đi vào lớp trong tiếng cười của mọi người.
Lớp học rất sạch sẽ rộng rãi và thoáng mát, bên cạnh các cữa sổ có trang trí
những dây trầu bà trông rất đẹp. Trên cao, phía trên tấm bảng được lau rất sạch sẽ là
ảnh của Bác Hồ. Nhìn ảnh cua Bác như đang cườI vớI chúng tôi. Làm tôi cảm thấy an
long.
Bàn ghế được xếp rất ngay ngắn. Cố bước vào lớp, giớI thiệu, sắp xếp rất ngay
ngắn. Cố bước vào lớp, giớI thiệu, sắp xếp chỗ ngồI và bầu ban cán sự lớp. Vì cao hơn
các bạn khác nên tôi phải ngồi bàn 4. Lúc này tôi đã bình tỉnh hơn sau trận cườI của
mọi ngườI, tôi còn làm quen được vớI rất nhiều bạn mới
Nên cũng không còn cảm giác lo sợ nữa mà cảm thấy vui mừng, phấn khởi vì
có thêm nhiều bạn.
Bây giờ chúng tôi mớI bắt đầu cho tiết hoc đầu tiên.
Sau buổI học đầu tiên tôi rất vui vì mình đã làm quen được vói rất nhiều bạn.
Tôi rất tự hào vì mình đã khôn lớn, đã là hoc sinh lớp 1. Tôi phảI cố gắn học thật tốt
để cho ông bà, cha mẹ, thầy cô vui lòng. Mặc dù thờI gian rôi qua 8 năm rồI nhưng tôi
vẫn nhớ về những kỉ niệm mơn man của buổI tựu trường.
******************************************
Trong cuộc đời của mỗi con người thì có lẽ thời gian đẹp nhất chính là tuổi thơ
và tôi cũng vậy. Tuổi thơ của tôi cũng như bao người khác cũng vui chơi, cũng có bạn
bè, cũng có nhưng kỉ niệm thât đẹp Nhưng có lẽ sẽ không bao giờ quên đc 1 kỉ
niệm đã làm tôi nhớ mãi.
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên đươc kỉ niệm ấy, một kỉ niệm buồn nhưng tôi
không sao quên được. Khi ấy tôi có 1 cô bạn thân, có thể nói là thân lắm. Nhưng con
nít thì vẫn có những lúc giận hờn vu vơ rồi lại làm lành. Tôi nhớ có 1 lần bạn ấy vô
tình làm hư con búp bê mà tôi thích nhất đã cho bạn mượn hôm trước và cũng đã xin
lỗi nhưng vì quá thích con búp bê ấy nên tôi quá nên tôi đã giận bạn ấy. Cũng 1 thời
gian khá dài chúng tôi không nói chuyện với nhau, thực ra thì lúc ấy tôi buồn lắm
nhưng những suy nghĩ trẻ con của tôi là bạn ấy sai thì phải năn nỉ mình chứ. Sau đó
tôi đã suy nghĩ về hành động của mình nhưng vẫn cho là mình đúng. Rồi mẹ tôi thắc
mắc là vì sao 2 đứa chúng tôi không cùng đi chơi nữa và tôi đã kể hết mọi chuyện cho
mẹ nghe. Mẹ tôi nói rằng :"Con cũng biết là bạn ấy không có cố ý rồi mà,vì sao còn
giận bạn ấy nữa. Dù sao thì bạn ấy cũng đã xin lỗi con rồi mà". Tôi đáp lại mẹ " Con
không biết nữa nhưng có thể là bạn ấy ghen tị vì con có 1 con búp bê đẹp nên đã làm
hư nó". Mẹ tôi từ tốn khuyên " Nếu bạn ấy ghen tị với con thì đã không cần xin lỗi
con mà phá hư xong thì thôi ". Lúc ấy tôi vẫn khăng khăng cho rằng mình làm đúng
và mẹ nhẹ nhàng nói " Trong cuộc sống không ai không phạm sai lầm nhưng quan
trọng là họ biết tự nhận ra sai lầm của họ. Cũng như bạn con biết bạn ấy sai và xin lỗi.
Còn con, con có biết mình đang sai để nhận ra không ?" Tôi vẫn cãi " Con sai nhưng
nếu con xin lỗi thì bạn ấy chắc cũng sẽ không tha cho con đâu". Mẹ đã nói "Con người
đều có lòng vị tha con à và mẹ tin rằng bạn ấy sẽ không giận con nữa đâu vì con đã
nhận ra sai lầm của mình mà". Sáng hôm sau tôi đã xin lỗi bạn ấy nhưng nghĩ rằng
bạn ấy sẽ không tha cho tôi đâu vì tôi đã làm sai mà. Nhưng khi vừa nghe câu xin lỗi
của tôi thì bạn ấy đã mỉm cưới và nói " Bạn không có sai, tất cả là do mình. Mình đã
làm hư con búp bê của bạn." Tôi chỉ cười và nghĩ thầm những gì mẹ đã nói đúng. Và
sau đó chúng tôi lại thân thiết với nhau như ngày nào. Những ngày không đến trường
chúng tôi thường cùng nhau ra công viên thả diều, nhay dây, Nhưng rồi 1 ngày, tai
họa cũng đổ lên đâu chúng tôi. Cũng như bao ngày khác, chúng tôi cùng nhau ra công
viên chơi ném bóng, lúc ấy bạn ấy lỡ tay ném trái bóng mạnh tay quá nên cũng văng
đi khá xa, tôi giận quá đã hét lên " Mình không chơi với bạn nữa, bạn ném mạnh vây
sao mình chụp được ?" Và bạn ấy đã chạy ra nhặt trái bóng và 1 chiếc ô tô lao đến
tông thẳng vào bạn rồi vọt đi luôn. Lúc ấy tôi hoảng quá không biết phải làm gì và
chạy đến bên bạn ấy. Bạn ấy đã mỉm cười và nói với tôi :"Chúng ta mãi là bạn thân
nha, tha lỗi cho mình đi. Mình nhặt lại đước bóng cho bạn rồi nè". Nói xong thì bạn
nhắm mắt lại và tôi đã nghĩ răng bạn ấy chỉ ngủ quên mà thôi. Tôi gọi mãi mà bạn vẫn
không tỉnh dậy rồi mẹ tôi chạy ra gọi tôi về như thường ngày. Tôi kể cho mẹ nghe mọi
chuyện và mẹ đã gọi ba mẹ bạn ấy đền rồi đưa tôi về nhà. Mấy ngày sao, không thấy
bạn ấy đi học cũng không thấy qua nhà rủ tôi đi chơi. Tôi hỏi mẹ thì mẹ nói :" Bạn ấy
đã đến 1 nơi rất xa, xa nơi này nhiều lắm con à". Lúc ấy tôi thầm trách bạn ấy đã đi
chơi xa mà không rủ mình, thật quá đáng mà không biết nơi bạn ấy đi chơi có đẹp
không nhỉ? Nhưng rồi cái suy nghĩ ấy đã thực sự biến mất trong đầu tôi khi tôi đã hiểu
ra rằng, cái nơi xa ấy không là gì khác mà có lẽ là thiên đường vì mẹ tôi đã nói, người
tốt nhất định sẽ được lên thiên đường mà.
Cho đến bây giờ,có thể nói tôi đã khôn lớn nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao
trên đời này lại có những người quá vô tâm đối với người khác và quá vô tâm đối với
bạn tôi, cướp đi sinh mạng của bạn ấy và rồi lao vút đi. Tôi không biết họ có ăn năn,
hối hận về nhưng gì đã gây ra cho người khác không nhưng tôi nghĩ sẽ là không. Nếu
mọi người trên thê giới này đều không quá vô tâm như vậy thì có lẽ sẽ không phải quá
nhiều người phải chết như vây. Giá mà lúc ấy, người lái chiếc ô tô đâm chết bạn tôi
dừng lại và đưa bạn ấy vào bệnh viện thì có lẽ bạn ấy đã được cứu sống nhưng mà
người ấy đã không làm như vậy. Tại sao lại thế ? Tôi nghĩ bản thân mình phải sống
thật tốt và có ý nghĩa vì luôn có 1 thiên thân bên cạnh luôn ủng hộ cho tôi mà. Tôi chỉ
có 1 ước muốn là tát cả mọi người đều phải có trách nhiệm trước những việc mình
làm vì ai cũng sẽ phạm sai lầm nhưng quan trọng là họ sẽ sửa chữa sai lầm đó như thế
nào.
************************************
Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với
chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày
chạy lăn xăn khắp nhà Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy
tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?
Tôi thấy mình đã khôn lớn.
Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi
không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử
mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích
những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm **a của những bộ phim hoạt hình Tôi
thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui
cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một
cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen
thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm
bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây
giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ
lớn rồi sao?
Tôi thấy mình đã khôn lớn.
Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc
đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu
cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không
cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm
ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những
người yêu thương tôi đến nhường nào.
Tôi thấy mình đã khôn lớn.
Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi
sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm
nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có
ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa
tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?
Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi
thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm
nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy
trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần
độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.