Tải bản đầy đủ (.pdf) (12 trang)

Văn mẫu lớp 7 đầy đủ, chi tiết bài 1 (18)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (356.62 KB, 12 trang )

Đề bài: Kể về một chuyến đi về quê
Dàn ý:
1. Mở bài
- Giới thiệu vài nét về chuyến thăm quê đó của em: Vào dịp nào?, Đi cùng ai?, Đó
là quê nội hay quê ngoại?
- Nêu cảm xúc, suy nghĩ khái quát của bản thân về chuyến đi đó.
2. Thân bài
- Kể về tâm trạng, cảm xúc của em trước chuyến đi, trên xe, khi xuống xe.
- Kể những điều em được tận mắt chứng kiến về những thay đổi về quang cảnh của
quê hương.
- Kể lại cảnh đi thăm mộ tổ tiên; gặp gỡ người thân, họ hàng, làng xóm.
- Kể về những hoạt động của em trong những ngày về thăm quê.
- Kể lại những cảm xúc lúc chia tay người thân, trở về thành phố...
3. Kết bài
- Nêu suy nghĩ, tình cảm của em đối với chuyến thăm q đó.

Mẫu 1:
Cuối tuần vừa rồi, cả gia đình em đã cùng nhau về quê thăm ông bà ngoại. Đây là
chuyến đi vô cùng vui vẻ và ý nghĩa đối với em.
Quê ngoại em là một ngôi làng nhỏ ở miền núi thuộc tỉnh Lạng Sơn. Sau gần bốn
tiếng ngồi xe xóc nảy, cả gia đình em cũng về đến cổng làng. Từ xa, em đã nhìn


thấy bác cả đứng chờ ở đầu làng. Thấy bố mẹ và em xuống xe, bác vui mừng bắt
tay từng người một. Trên đường về nhà bà, ai đi qua cũng dừng lại hỏi thăm và gửi
đến gia đình em những nụ cười thật hiền lành. Điều đó giúp em cảm nhận được sự
ấm áp của tình làng nghĩa xóm chốn thôn quê. Về đến nhà bà, em nhận ra ngay
hình dáng quen thuộc đang đứng chờ ở trước sân. Thế là, em liền chạy lại, ôm
chầm lấy bà ngoại. Khi mọi người đều đã tề tựu đơng đủ, thì kéo nhau vào nhà để
tiện hàn huyên tâm sự. Ông bà hỏi thăm về đủ thứ chuyện, nào là mọi người có
khỏe khơng, chuyện học tập như thế nào, cơng việc ra sao… Tất cả thể hiện sự


quan tâm, lo lắng của ơng bà dành cho con cháu. Tình cảm ấy thật đáng quý biết
bao.
Chiều hôm ấy, trong khi bà và mẹ đang chuẩn bị bữa tối, thì ơng dẫn em đi dạo
vịng quanh xóm. Ơng dẫn em ra hồ sen ở sau làng, có gió mát lồng lộng và những
bơng sen nở rộ. Ơng dẫn em đến ngắm ruộng lúa xanh tốt, cạnh đó cịn có cả bãi
mía nữa. Ông thoăn thoắt chặt vài cây mía rồi cùng em kéo về để tráng miệng sau
bữa tối. Trên đường về, trời đã dần tối. Nhìn ngắm những dãy núi xa xa lẫn sau
màn mây khói tía; nhìn từng đàn chim đang vội bay về tổ, em thấy lịng mình bình
n lạ kì. Lúc ấy, em mới thấu hiểu thật sự ý nghĩa của quê hương. Đó là nơi để
con người ta được trở về, được nghỉ ngơi, được là chính mình.
Tối hơm đó, em được ngủ cùng với bà ngoại. bà kể cho em nghe những câu chuyện
cổ tích từ ngày xửa ngày xưa. Những câu chuyện đó em đều đã nghe hết rồi. Thế
nhưng có lẽ chính ánh trăng thanh, làn gió mát rượi, tiếng ve kêu, tiếng lá xào xạc,
cùng giọng kể hiền từ của bà đã khiến câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn, và làm em
dễ chìm vào giấc ngủ hơn.
Ngày hơm sau, sau khi ăn cơm trưa thì cả nhà em vội lên xe để trở về Hà Nội. Trên
xe mang theo những món quà như trứng gà, rau xanh, ổi, mít… Tất cả là do ông bà


ngoại, cùng bà con láng giềng đem sang cho. Tuy khơng q đắt đỏ hay q hiếm,
nhưng chúng vẫn có giá trị vô cùng to lớn, bởi được mạ lên lớp vàng của tình
người.
Trên đường rời xa q ngoại, lịng em cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Em mong sao
thời gian trôi nhanh, để lại lần nữa được về quê thăm ơng bà.

Mẫu 2:
Kì nghỉ hè năm vừa rồi là kì nghỉ vơ cùng ý nghĩa đối với em. Vì em được bố mẹ
dẫn về thăm ơng bà ngoại.
Hơm đó, sau khi dự lễ tổng kết ở trường về, thì em nghe thấy bố mẹ đang bàn với
nhau việc gì đó ở trong phịng khách. Thấy em về, mẹ liền gọi em vào và bảo:

- Hè năm nay, bố mẹ quyết định là cả nhà mình sẽ về quê thăm ông bà ngoại trong
hai tuần.
Nghe mẹ nói vậy, em vô cùng vui sướng, lập tức nhảy lên và trả lời:


- Thật hả mẹ? Tuyệt vời quá đi!
Nhìn em vui sướng như vậy, bố mẹ cười theo. Sau đó, em có một ngày để cùng bố
mẹ sửa soạn các thứ. Bố mẹ tất bật mua các loại hoa quả, trà bánh để làm quà cho
họ hàng ở quê. Còn em thì được phân cơng sắp xếp quần áo và đồ dùng cá nhân
vào vali. Tất bật suốt một ngày thì đến lúc chiều tối, mọi thứ đã xong xuôi. Suốt tối
hơm đó, em cứ trằn trọc mãi khơng sao ngủ được. Nằm trên giường mà em cứ nghĩ
đến chuyến về quê ngày mai, là sung sướng vô cùng. Mãi đến gần sáng, em mới
chìm vào giấc ngủ. Sáng hơm sau, mới 6 giờ sáng, cả nhà đã lên xe để đi về nhà
bà. Trên đường đi, em ngủ say sưa. Một lúc sau, nghe tiếng mẹ gọi dậy, bảo là đã
đến cổng làng. Em liền bật dậy ngay, áp sát mặt mình vào cửa xe để nhìn ra ngồi.
Vừa nhìn vừa trầm trồ, đây đúng là quê ngoại yêu dấu của mình rồi.
Trước mắt em, là một làng quê yên bình trong ánh nắng vàng ươm của mùa hè. Xe
đi qua con đường trải nhựa bằng phẳng, êm ái. Hai bên là cánh đồng lúa chín vàng,
trải rộng mênh mơng. Thỉnh thoảng, có vài cơ chú đi xem lúa, đang đạp xe trở về
nhà đi ngang qua xe. Khi xe tiến vào làng, em thích thú ngắm nhìn những ngơi nhà,
con đường tuy nhỏ nhưng sạch sẽ. Những khu vườn xanh tốt cây cối, và những ao
hồ nhỏ dập dềnh bèo trôi. Tất cả thật tươi đẹp, thân thương đến lạ kì.
Vào đến sân nhà bà, em vừa mở cửa xe, đã nhìn thấy ơng bà đứng chờ sẵn ở đó.
Thế là em liền chạy nhanh về phía trước, ơm chầm lấy ông bà. Cảm nhận từng cái
vuốt ve hiền từ của bà mà em thấy sung sướng, cảm động vơ cùng. Vì đã hai năm
rồi em mới được về quê ngoại, em thấy nhớ ông bà nhiều lắm. Lúc này, bố mẹ
cũng đã xuống xe, mọi người nói chuyện rôm rả, dẫn nhau vào nhà. Vào trong nhà,
em ngồi xuống chiếc ghế gỗ mát lạnh, uống cốc nước mơ ướp đá được bà pha sẵn
mà thấy thư thái vô cùng.



Suốt những ngày ở quê với ông bà, em cảm thấy mình như đang được ở thiên
đường. Ở đây khơng có máy tính, các trung tâm thương mại lớn, bể bơi, sân
bóng… như ở thành phố. Nhưng lại có những trò chơi còn thú vị hấp dẫn hơn
nhiều. Buổi sáng, em cùng bà ra chợ, xem cá, xem gà. Được ăn bao nhiêu món quà
quê mới lạ, hấp dẫn. Buổi chiều, em theo ông ra vườn hái trái. Khu vườn của ông
to lớn, bao nhiêu là trái ngọt làm em thích mê. Buổi tối, cả nhà lại ra ngồi trước
sân, nghe ơng bà kể chuyện thời xưa. Có lúc, em cùng các bạn nhỏ hàng xóm ra
đồng xem lúa chín, hay ra sống chèo thuyền câu cá. Rồi lại đi đá bóng ở bãi đất
trống giữa làng. Xong lại đi thả diều ở chân đê.
Suốt hai tuần ở nhà ông bà ngoại, lúc nào em cũng vui vẻ, tươi cười, và mong sao
thời gian đừng trôi nữa. Thế nhưng, ngày trở lại thành phố cũng đến. Dù không
muốn chút nào, em vẫn phải tạm biệt ơng bà. Hơm đó, ơng bà gói cho cả nhà rất
nhiều đồ ăn ngon ở quê, nào gạo, gà, thịt, rau, hoa quả… Nhìn những món đồ ấy,
em lại càng thấm thía tình cảm thân thiết, yêu thương của ông bà dành cho con
cháu.
Trên đường về, em cứ nhớ mong về những ngày vừa qua. Em mong sao ông bà
luôn khỏe mạnh và yêu đời như bây giờ. Để những lần sau, khi em về thăm q sẽ
lại được nhìn thấy hình bóng ơng bà tươi cười hiền lành chờ đón ở trước sân.

Mẫu 3:
"Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Cịn về rợp bóng vàng bay"


Mới ngày nào đó mà tơi đã xa q được gần bảy năm rồi, hồi đó cịn nhỏ, tơi cũng
chẳng có q nhiều ấn tượng về q mình. Tơi theo ba mẹ lên thành phố lập nghiệp
và sinh sống. Bảy năm rịng tơi chưa có cơ hội về q vì kinh tế gia đình chưa ổn

định. Năm nay, cả gia đình quyết định về q đón tết cùng ơng bà.
Hơm đó, sau khi chuẩn bị quà bánh cho bà con ở quê, chúng tôi lên xe về quê. Trên
đường về, tâm trạng nao nức và chờ đợi khôn tả. Gần tới q hương mình, tơi bất
ngờ với sự thay đổi của q hương. Trong đầu óc non nớt của tơi hồi ấy là những
con đường gập ghềnh sỏi, có những ổ gà, ổ voi to đùng, vậy mà giờ đã đổi khác.
Thay thế vào đó là những con đường được đổ bê tông, rộng và thẳng tắp. Cạn ngày
tết nên con đường được treo cờ quốc kỳ đỏ rực. Những ngơi nhà của thơn xóm dần
mọc lên đầy khẳng trang. Dù có nhiều thay đổi nhưng hồn quê vẫn vậy. Vẫn là
những cánh đồng xa tít tắp xanh xanh, bóng từng đàn cị trắng chao nghiêng thật
thanh bình. Những chú bê con theo bò mẹ thong thả gặm chồi non của cỏ cây trên
sườn đê, ánh mặt trời dần buông xuống tạo nên khung cảnh chiều hồng hơn trên
q hương thật thanh bình.
Tới nhà ngoại, chúng tơi được mọi người ra chào đón thật nồng nhiệt, ai cũng
mừng tủi, hạnh phúc vỡ ồ khi được gặp lại nhau. Bóng ngoại đã già và gầy đi rất
nhiều khiến tôi thương vô cùng, mái tóc ngoại bạc đã hơn phân nửa, đơi bàn tay
nhăn nheo bởi tuổi giả. Hình ảnh ngoại lúc ấy khiến tơi xúc động vơ cùng. Ngoại
nhìn tơi rồi bảo: " Nhanh hén, mới ngày mơ răng nhỏ tí mà chừ cái Lan nó lớn đến
như ri rồi hè". Rồi mọi người vào chuẩn bị bữa ăn cho bữa tiệc gặp mặt tối này, ai
cũng phấn khởi hỏi thăm nhau công việc, cuộc sống thời gian qua. Sau khi bữa tiệc
kết thúc, mẹ gửi mọi người những món quà nhỏ của người xa quê trở về.
Vì đi xe mệt nên tôi đi ngủ khá sớm, tôi được nằm cùng với ngoại. Được nằm
trong vòng tay và sự ấm áp của ngoại tôi thấy hạnh phúc lắm. Lâu lắm rồi mới


được nghe lại giọng ngoại, được nghe những câu chuyện kể ngày xưa và được nằm
trên chiếc giường chiếu cói năm nào. Thời gian dẫu có đổi thay thì tình người vẫn
cịn đó, vẫn ở lại mãi bên ta mà thôi.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi được cùng bà mẹ dạo quanh xóm, bầu khơng khí thật
trong lành khác xa với những khói bụi thị thành. Mỗi vườn nhà đều có những
khoảnh rau xanh ngát được tạo nên từ bàn tay chăm sóc của người nơng dân.

Sương đọng trên nhành lá cùng tiếng chim hót chào ngày mới khiến khung cảnh
càng thì vị vơ cùng. Một vài cơ bác đã dậy đi chợ tết từ sớm, tranh thủ bán mớ rau,
bó hoa kiếm ít tiền để tiêu tết. Chợ q thì lúc nào cũng đơng vui, kẻ mua người
bán tấp nập, gần tết nên nhiều mặt hàng được bày bán, nhiều nhất có lẽ là bánh kẹo
và áo quần trẻ em.
Rồi những ngày tết ở quê là vui nhất. Tôi cùng lũ bạn trong xóm được diện quần
áo mới đi mừng tết và nhận lì xì tiền mọi người. Bố mẹ tơi cũng đi chúc tết bà con
xóm giềng trong niềm vui và sự phấn chấn.
Thế đấy, một chuyến về quê của tôi thật vui vẻ và đầm ấm. Xa q mà lịng tơi tiếc
nuối vơ cùng, ước gì có thêm nhiều thời gian nữa để được lại quê hương mình.

Mẫu 4:
Mỗi dịp nghỉ lễ đối với em vơ cùng ý nghĩa, đó khơng chỉ là khoảng thời gian em
có thể nghỉ ngơi, cùng gia đình tận hưởng kì nghỉ sau những ngày học tập, làm
việc căng thẳng mà đó còn ý nghĩa hơn nữa bởi mỗi dịp nghỉ lễ em sẽ cùng bố mẹ
về thăm quê, thăm ông bà. Hồn cảnh làm việc và cơng tác xa nhà khiến cho em và


bố mẹ không thường xuyên về quê thăm ông bà được, vì vậy mà những ngày nghỉ
trở về quê hương em đều vô cùng trân trọng. Chuyến về thăm quê ý nghĩa nhất đối
với em đó chính là dịp về quê nhân dịp tết.
Sau một năm học tập đầy căng thẳng, đến dịp lễ tết Nguyên Đán, nhà trường cho
học sinh nghỉ lễ trong vòng mười lăm ngày. Em thấy vui vẻ và hạnh phúc lắm bởi
dịp tết nguyên đán chính là ngày lễ đặc biệt nhất trong năm. Và sẽ cịn hạnh phúc
hơn nữa khi em và gia đình mình sẽ được đón tết bên ơng bà. Đó sẽ là cái tết sum
vầy đầy ấm cúng, hạnh phúc. Bố mẹ em được nghỉ muộn hơn em nên phải đến
ngày hai mươi sáu tết âm lịch thì gia đình em mới bắt đầu về quê đón tết.
Trên đường đi em đã vô cùng háo hức, hân hoan, đan xen chút hồi hộp, bởi chỉ một
chút nữa thôi em sẽ được tự do chạy nhảy trên con đường làng thân quen, được gặp
ông bà sau một thời gian dài xa cách. Tuy đây không phải lần đầu tiên em được về

quê nhưng lần nào cảm xúc cũng dạt dào, hân hoan như thế. Kể từ dịp nghỉ hè bảy
tháng trước thì em chưa có dịp về q thăm ơng bà, vì vậy mà nỗi háo hức, mong
chờ càng to lớn hơn nữa. Em liên tục nhìn ra ngồi cửa sổ, mong cho xe nhanh
nhanh chạy đến để em có thể trở về quê hương đầy yêu dấu của mình.
Sau hơn hai tiếng chạy xe đường dài, cuối cùng con đường đê cũng hiện ra trước
mắt của em, em vội vàng gọi bố mẹ cùng sướng, niềm vui như vỡ òa khi vừa đặt
chân xuống thì em bắt gặp ánh mắt hiền từ, trìu mến của ơng. Nghe tin gia đình em
hơm nay sẽ về nên ơng nội đã ra đón từ rất sớm, ông ngồi bên quán nước của bà
Hoa, khi thấy xe dừng thì lại gần đón con, đón cháu. Em vui sướng gọi to tên ơng:
“Ơng ơi, con về rồi. Con nhớ ông lắm” Em ôm chầm lấy ông, ông bế em lên,
miệng cười đầy nhân hậu.


“Cái Bống của ông về rồi, lớn quá ông sắp không bế được rồi” Em vui mừng và
hạnh phúc lắm, vịng tay của ơng bao giờ cũng ấm áp như vậy, n bình như vậy.
Sau khi chào hỏi thì ơng nội dắt tay em, cùng bố mẹ đi về nhà.
Trên đường về nhà em bắt gặp rất nhiều hình ảnh thân quen, là con đường làng
quen thuộc, là những bầy trâu thả ven đê, là những người bạn đang ngồi trên lưng
trâu thổi sáo, thả diều. Nhìn thấy em các bạn gọi tên đầy vui vẻ, khơng khí ngày tết
ở làng quê thật ấm áp, nếu như thành phố có cái ồn ào, tấp nập thì ở những vùng
quê lại yên bình, thấm đượm tình người, những cành đào khoe sắc được các bác,
các chú mang về nhà bày biện ngày tết mới thật rực rỡ làm sao.
Về đến nhà, nghe tiếng em từ ngoài cổng, bà nội đã vội ra đón, nhiều tháng khơng
gặp, bà nội vẫn vậy, ánh mắt vẫn hiền từ, nụ cười vẫn ấm áp như vậy. Bà đang rửa
lá dong ở sân giếng, em đã cùng bà rửa cẩn thận từng chiếc lá dong xanh ngắt, để
cho những chiếc lá không bị dập nát, như vậy gói bánh chưng mới thơm, ngon.
Những cơng việc giản dị nhưng khi được làm với những người mà ta thương yêu
thì ý nghĩa hơn rất nhiều. Sau khi rửa sạch, em lại giúp bà lau khô từng chiếc lá,
sau đó mang lên trên mái hiên để ơng nội gói bánh.
Ơng nội vơ cùng khéo tay, việc gì ơng cũng có thể làm được, em ln có suy nghĩ

ơng là người tài giỏi nhất trên đời. Những chiếc lá dong được ông gấp khéo léo để
cho gạo, đỗ, thịt lợn vào gói bánh, những chiếc bánh vng vức, xanh ngắt được
buộc bằng những sợi lạt dẻo dai trông thật đẹp mắt. Bánh chưng là món bánh
truyền thống của đất nước ta, đối với những vùng quê như quê em thì những chiếc
bánh chưng không chỉ là biểu tượng của ngày tết mà còn là biểu tượng của sự sum
vầy. Bởi những người thân sẽ cùng nhau làm ra những chiếc bánh thơm ngon, đêm
giao thừa sẽ ngồi bên bếp lửa luộc bánh, tâm sự những chuyện đã qua, cùng nhau
vui vẻ đón một năm mới lại về.


Chuyến về thăm quê của gia đình em dịp tết Ngun đán này vơ cùng ý nghĩa bởi
chính sự hạnh phúc, niềm vui của sum vầy. Đây là dịp để cả gia đình em được
quây quần hạnh phúc bên nhau, cùng đón năm mới về biết bao nhiêu hi vọng tốt
đẹp về một cuộc sống bình an, vui vẻ. Đón tết bên ông bà, người thân làm cho
niềm vui năm mới nhân lên gấp bội, em sẽ mãi trân trọng những khoảnh khắc hạnh
phúc như thế này.

Mẫu 5:
Cuối tuần vừa rồi, cả nhà em đã cùng nhau về thăm quê ngoại. Đó là một làng chài
ở ven biển, có rất nhiều những điều thú vị.
Tối thứ sáu, em cùng bố mẹ sắp xếp áo quần, quà bánh các thứ vào vali, túi cho
gọn gàng, để sẵn vào cốp xe rồi mới đi ngủ. Sáng hôm sau, không cần mẹ gọi mà
em đã tự thức dậy từ sáng sớm, vệ sinh cá nhân và xuống nhà chờ mẹ. Bởi vì em
rất mong chờ chuyến đi ngày hôm nay. Suốt đường đi, em cứ nhìn chăm chú ra bên
ngồi cửa sổ. Để chờ đợi được nhìn ngắm hình bóng quen thuộc của những hàng
dừa cao vút ở quê ngoại. Từng dãy nhà cao tầng, làn xe cứ thế lướt nhanh qua ô
cửa. Dần dần, các tòa nhà thưa thớt đi, và những lùm cây cũng xuất hiện nhiều
hơn. Chợt, em nhìn thấy từ xa, những tàu dừa đung đưa trong gió. Và nghe thấy cả
tiếng sóng vỗ rì rào. A, vậy là đã sắp đến nơi rồi. Qua cửa kính, em nhìn thấy bãi
biển rộng lớn, với bãi cát vàng ươm. Từng đợt sóng thi nhau lao vào bờ rồi tan ra

như vũ cơng đang chào đón người con trở về thăm quê. Sau một khúc cua, một
xóm chài nhỏ hiện ra trước mắt em. Hình ảnh những ngơi nhà mái ngói đỏ tươi san
sát nhau khiến em cảm thấy thân thương, ấm cúng lạ lùng. Tiến vào trong, qua vài
lối rẽ thì em cũng đến được nhà bà ngoại. Đó là ngôi nhà cấp bốn nhỏ và hơi cũ
nhưng rất xinh đẹp, nằm lẫn trong bóng mát của cây vườn.


Từ xa, em đã nhìn thấy ơng và bà ngoại đang đứng chờ ở trước cổng. Vừa xuống
xe, em liền chạy lại ôm chầm lấy ông bà. Bố mẹ cũng theo sau đó mà đi vào nhà.
Bố trí trong nhà thì vẫn vậy, khơng có gì mới cả. Vẫn sạch sẽ và gọn gàng. Bà
ngoại rót nước mát cho cả nhà uống. Còn đem ra một đĩa ổi thơm ngọt vừa hái ở
ngoài vườn. Em vừa ăn vừa ngồi tựa vào bà, nghe mọi người tỉ tê trị chuyện,
khơng khí vui sướng vơ cùng. Trưa hơm đó, sau khi dùng cơm, em theo ông ngoại
ra ngủ trưa ở chiếc chõng tre sau vườn. Nằm trong bóng mát của cây cối, tận
hưởng làn gió mát rười rượi thổi từ biển vào, em chìm vào giấc ngủ từ lúc nào
khơng hay. Đến lúc thức dậy, trời đã ngả về chiều muộn. Khi đó, chị Mai hàng
xóm dẫn em cùng các bạn nhỏ ra bờ biển. Cả bọn rượt đuổi nhau, bơi lội, rồi nhặt
vỏ sị. Một lát sau, khi đã mệt nhồi, chúng em lại nằm nghỉ dưới gốc cây dừa.
Chợt, trong tiếng sóng biển rì rào vang lên tiếng tàu lớn chạy sẽ ngang lượt sóng.
Mở mắt ra, em chống ngợp trước khung cảnh đồ sộ của những đoàn thuyền đánh
cá trở về. Những chiếc thuyền lớn của những người ngư dân mang theo biết bao
tơm cá về đất liền. Nhìn gần, em nhận ra có bác Hải, bác Thắng cũng đang lái một
chiếc tàu tấp vào sát bờ cát. Người dân từ trong làng nô nức ra nhận hàng, phân
loại để đem bán hay chế biến. Tối hơm đó, em được ăn một bữa hải sản no nê, tươi
ngon, sảng khối vơ cùng. Ngày hơm sau, em được bà dẫn ra chợ. Dù không phải
lần đầu, nhưng em vẫn phải choáng ngợp trước cảnh chợ hải sản tấp nập người
mua kẻ bán. Đủ các loại cá, cua, tơm, mực, sị… mà em ít khi được nhìn thấy.
Chiều chủ nhật, em và bố mẹ lại trở về thành phố. Vừa soạn đồ mà em vừa tiếc
nuối vô cùng. Giá như thời gian trôi chậm đi chút nữa, để em được ở lại quê ngoại
lâu hơn. Lúc chia tay, em ôm chặt ông bà thêm lần nữa, và hẹn ông bà rằng tháng

sau sẽ lại về quê chơi.


Chiếc xe ô tô cứ thế đều đặn lăn bánh, đưa em rời xa mảnh đất yêu quý này. Em
mong rằng ông bà ngoại sẽ mãi luôn khỏe mạnh, yêu đời như bây giờ. Để quê
ngoại sẽ vẫn luôn là nơi trở về tuyệt vời cho những đứa trẻ thơ.



×