Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (86.64 KB, 3 trang )
Khen hay chê trẻ cũng cần 'nghệ
thuật'
Khen, chê là những công cụ để giáo dục trẻ em tương đối phổ biến. Để việc
khen chê hiệu quả, không thể theo cảm tính mà cần có sự nhìn nhận, đánh
giá nghiêm túc.
Từ khi còn bé cho đến lúc đi học phổ thông, trẻ thường được nghe những
câu khen chê mang hàm ý so sánh như:
- Con ăn nhanh hơn bạn A rồi, giỏi quá!
- Con của ba thông minh quá. Con lúc nào cũng là số 1 của lớp.
- Tại sao học kỳ này lại thụt lùi sau thằng B hả? Học hành kiểu gì thế?
- Mày chỉ cần học bằng một nửa của chị hai là được rồi. Sao lại kém thế hả
con?
Liệu phụ huynh đã suy nghĩ tác dụng của những câu nói này chưa, hay chỉ là
câu nói theo cảm xúc lúc đó.
Tự cao hay tự ti?
Dù đứa trẻ có thành tích thế nào đi nữa, chúng vẫn cần được tôn trọng và
khích lệ. Những đứa trẻ thường được khen là thông minh số một, là hơn bạn,
điều gì sẽ xảy ra với chúng sau đó?
Thích được khen tặng là tâm lý chung của mọi người. Trẻ em cũng vậy. Tuy
nhiên, trẻ được đánh giá cao hơn bạn bè lâu ngày sẽ dần hình thành sự phân
biệt rằng: nó giỏi, còn những đứa khác dở hơn nó. Trẻ sẽ dễ thỏa mãn, sinh
tâm lý tự cao, coi thường bạn bè. Dễ thỏa mãn, tin rằng thành tích của mình
là nhờ thông minh dễ làm cho trẻ thiếu nỗ lực cho việc học. Những đứa trẻ
này thường khó duy trì kết quả học tập cao.
Với những em chưa có thành tích tốt, liệu cách dạy con theo kiểu “khích
tướng” có mang lại hiệu quả? Khi bị động đến lòng tự ái, có thể trẻ không
thể hiện sự phản kháng nhưng vẫn cảm thấy bị tổn thương. Đây là một dạng
bạo lực về tinh thần.
Trẻ bị chê thường xuyên sẽ tin rằng mình là đứa kém cỏi, sinh ra nản lòng,
mất ý chí phấn đấu. Bé bắt đầu thấy tự ti, ghen ghét người được so sánh.
Khen hay chê theo kiểu so sánh đều không mang lại sự cải thiện thành tích