Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Ăn quả nhớ kẻ trồng câ potx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (120.16 KB, 5 trang )

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây




Lòng biết ơn đối với người khác từ xưa đến nay vốn là truyền thống của dân
tộc ta. Ông cha ta luôn nhắc nhở, dạy bảo con cháu phải sống ân nghĩa thuỷ chung, đã
nhận ơn của ai thì không bao giờ quên. Truyền thống đạo đức đó được thể hiện rõ nét
qua câu tục ngữ "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây".

Đây là một lời giáo huấn vô cùng sâu sắc. Khi ăn những trái cây chín mọng với
hương vị ngọt ngào ta phải nhớ tới công lao vun xới, chăm bón của người trồng nên
cây ấy. Từ hình ảnh ấy, người xưa luôn nhắc nhở chúng ta một vấn đề đạo đức sâu xa
hơn: Người được hưởng thành quả lao động thì phải biết ơn người tạo ra nó. Hay nói
cách khác: Ta phải biết ơn những người mang lại cho ta cuộc sống ấm no hạnh phúc
như hôm nay.
Tại sao như vậy? Bởi vì tất cả những thành quả lao động từ của cải vật chất đến
của cải tinh thần mà chúng ta đang hưởng thụ không phải tự nhiên có được. Những
thành quả đó là mồ hôi, nước mắt và cả xương máu của biết bao lớp người đã đổ
xuống để tạo nên. Bát cơm ta ăn là do công lao khó nhọc vất vả "một nắng hai sương"
của người nông dân trên đồng ruộng. Tấm áo ta mặc, ngôi nhà ta ở, cả những vật dụng
hàng ngày ta tiêu dùng là do sức lao động cần cù, miệt mài của những người thợ,
những chú công nhân. Cũng như những thành tựu văn hoá nghệ thuật, những di sản
của dân tộc còn để lại cho đời sau hôm nay là do công sức, bàn tay, khối óc của những
nghệ nhân lao động sáng tạo không ngừng Còn rất nhiều, nhiều nữa những công
trình vĩ đại mà ông cha ta làm nên nhằm phục vụ cho con người. Chúng ta là lớp
người đi sau, thừa hưởng những thành quả ấy, lẽ nào chúng ta lại lãng quên, vô tâm
không cần biết đến người đã tạo ra chúng ư? Một thời gian đằng đẵng sống trong
những đêm dài nô lệ, chúng ta phải hiểu rằng đã có biết bao lớp người ngã xuống
quyết tâm đánh đuổi kẻ thù để cho ta có được cuộc sống độc lập, tự do như hôm
nay. Chính vì vậy, ta không thể nào được quên những hi sinh to lớn và cao cả ấy.


Có lòng biết ơn, sống ân nghĩ thuỷ chung là đạo lí làm người, đó cũng là bổn
phận, nhiêm vụ của chúng ta đối với đời. Tuy nhiên, lòng biết ơn không phải là lời nói
suông mà phải thể hiện bằng hành động cụ thể. Nhà nước ta đã có những phong trào
đền ơn đáp nghĩa, xã dựng những ngôi nhà tình nghĩa cho các bà mẹ anh hùng, các gia
đình thương binh liệt sĩ. Việc đền ơn đáp nghĩa này đã trở thành phong trào, là chính
sách lan rộng trên cả nước. Đây không chỉ là sự đền đáp công ơn đơn thuần mà nó trở
thành bài học giáo dục thiết thực về đạo lí làm người của chúng ta. Cho nên mỗi người
ai ai cũng cần phải có ý thức bảo vệ và phát huy những thành quả đạt được ấy ngày
càng tốt đẹp hơn, có nghĩa là ta vừa là "người ăn quả" của hôm nay, vừa là "người
trồng cây" cho ngày mai. Cũng từ đó ta càng thấm thía hiểu được rằng: Cha mẹ, thầy
cô cũng chính là người trồng cây, còn ta là người ăn quả. Vì vậy ta cần phải thực hiện
tốt bổn phận làm con trong gia đình, bổn phận người học trò trong nhà trường. Làm
được như vậy tức là ta đã thể hiện được lòng biết ơn sâu sắc của mình đối với những
người đã hi sinh, thương yêu, lo lắng cho ta. Đây là một việc làm không thể thiếu
được ở thế hệ trẻ hôm nay.
Tóm lại, câu tục ngữ trên giúp ta hiểu rõ về đạo lí làm người. Lòng biết ơn là
tình cảm cao quý và cần phải có trong mỗi con người. Vì vậy, chúng ta cần phải luôn
trau dồi phẩm chất cao quý đó, nhất là đối với cha mẹ, thầy cô với những ai đã tạo ra
thành quả cho ta hưởng thụ. Lòng biết ơn mãi mãi là bài học quí báu và câu tục ngữ
"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" có giá trị và tác dụng vô cùng to lớn trong cuộc sống của
chúng ta.

Đạo lí "Uống nước nhớ nguồn" - Bài làm 1
Sống trong xã hội,con người cần có thái độ như thế nào đối với những người đã
giúp đỡ mình ? Trước mắt ta,không thiếu những kẻ trâng tráo vô ơn làm nên những
hiên tượng “ăn cháo đá bát” mà nhân dân ta ai cũng cực lực phê phán.Những kẻ ấy đã
không hiểu được một đạo lí truyền thống của dân tộc ta đã được đúc kết từ thực tế,một
mối quan hệ cần thiết trong đời sống con người đó là : “Uống nước nhớ nguồn”.Ta
nên hiểu câu tục ngữ này ra sao ? Trong cuộc sống hiện nay,ý nghĩa của câu trên càng
trở nên sâu sắc hơn như thế nào ?

Trước tiên ta cần hiểu thế nào là “uống nước nhớ nguồn”.Câu tục ngữ đã bắt
đầu bằng một hình ảnh cụ thể,dễ thấy và dễ hiểu đó là “uống nước”.”Uống nước” là
thừa hưởng hoặc sử dụng thành quả lao động hay thành quả đấu tranh cách mạng của
các thế hệ trước đã qua rồi còn để lại.Nguồn là nơi xuất phát dòng nước.Nói rộng
hơn,là nguyên nhân dẫn đến,là con người : cá nhân hay tập thể đã đổ tâm huyết và
công sức làm ra thành quả đó.”Uống nước nhớ nguồn” là lời khuyên nhủ,nhắc nhở
của ông cha chúng ta đối với lớp người đi sau,đối với tất cả những ai,đang và sẽ thừa
hưởng thành quả được tạo nên do công lao của bao thế hệ người đi trước.
Có điều là vì sao “uống nước” phải “nhớ nguồn” cũng như ăn trái phải nhớ kẻ
trồng cây ? Điều này thật là dễ hiểu ! Bởi vì trong thiên nhiên cũng như trong xã
hội,không có bất cứ một sự vật nào,một thành quả nào mà không có nguồn gốc,không
do công sức lao động làm nên cả.Giống như hoa thơm trái ngọt phải có người trồng
cây đổ biết bao mồ hôi công sức đôi khi cả xương máu của mình nữa để cây xanh non
tươi tốt.Của cải vật chất trong xã hội cũng vậy,cũng đều cần đến bàn tay khối óc cần
lao của người lao động khổ công nhọc trí làmra.
Ngay cả đến một dải đất nước giàu đẹp của chúng ta hiện nay cũng chính là
thành quả của biết bao thế hệ ông cha đã đổ máu xương công sức ra gầy dựng và tiếp
truyền cho.Trong phạm vi hạn hẹp hơn là gia đình thì con cái là “thành quả” do các
bậc cha mẹ đã sinh thành dưỡng dục.Người thừa hưởng sử dụng các thành quả đó phải
biết đến công lao của những người tạo ra chúng.Vì thế “nhớ nguồn” là đạo lí tất
yếu.Ân nghĩa,thủy chung,không quên công lao của tổ tiên từ đó đã là một trong những
phẩm chất tốt đẹp đã trở thành truyền thống cao quý của con người Việt Nam.Ta đã
từng bắt gặp tình cảm ấy trong ca dao,tiếng nói tâm tình của dân tộc ta :
Ai ơi ! Bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Khi “bưng bát cơm đầy” ta phải biết trân trọng nhớ ơn những ai đã “một nắng
hai sương,muôn phần đắng cay” để làm nên “dẻo thơm một hạt”.Nói cách khác,được
thừa hưởng cuộc sống thanh bình,no ấm hiện nay nhất thiết ta phải khắc ghi công lao
của các vị anh hùng liệt sĩ đi trước đã hi sinh biết bao xương máy mồ hôi và nước mắt.
Do đó,”Uống nước nhớ nguồn” chính là nền tảng vững chắc tạo nên một xã hội

thân ái đoàn kết đầy đạo lí làm người.Ai chẳng biết là lòng vô ơn,bội bạc,thái độ “ăn
cháo đá bát” sẽ làm con người trở nên nhỏ nhen,ích kỉ ăn bám gia đình và xã hội.
Thế nhưng để “nhớ nguồn” chúng ta phải làm gì ? Là người Việt Nam,tự hào
với lịch sử anh hùng,và truyền thống văn hóa vẻ vang của dân tộc,chúng ta phải ra sức
góp phần bảo vệ đất nước,tích cực học tập và lao động để góp phần xây dựng đất nước
trở nên giàu đẹp hơn.
Không những chỉ có ý thức giữ gìn bản sắc,tinh hoa của dân tộc Việt Nam
mình mà chúng ta chứ không phải ai khác – phải ý thức tiếp thu một cách chọn lọc
tinh hoa nhân loại để làm giàu thêm nền văn hóa nước nhà.
Ngoài ra,để “nhớ nguồn” chúng ta phải có ý thức tiết kiệm,chống lãng phí khi
sử dụng thành quả lao động của mọi người.Có như thế mới xứng đáng trọn nghĩa trọn
tình đúng với truyền thống đạo lí “uống nước nhớ nguồn” tốt đẹp của cha ông.

Tóm lại,câu tục ngữ trên là lời khuyên,lời nhắc nhở ngắn gọn,súc tích,hình
tượng rõ ràng đơn giản dễ hiểu mà ý nghĩa thật sâu sắc.Từ bao đời nay,cha ông chúng
ta vẫn dùng câu tục ngữ để giáo dục chúng ta đạo lí làm người Việt Nam.
Là học sinh,hơn ai hết,chúng ta phải khắc ghi trong lòng công ơn sinh thành
nuôi nấng của cha mẹ và công lao tận tâm dạy dỗ của thầy cô giáo.Phải biết bảo vệ
các thành quả vật chất lẫn tinh thần của bao thế hệ cha ông để lại,và đồng thời cũng
biết kế thừa phát huy và giữ gìn giá trị vật chất,tinh thần của những thành quả đó.


×