Tải bản đầy đủ (.pdf) (7 trang)

TRUYỆN KIỀU (Trích đoạn) - KIỀU VÀ THÚC SINH pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (126.24 KB, 7 trang )

TRUYỆN KIỀU (Trích đoạn) -
KIỀU VÀ THÚC SINH


Một hôm, Kiều nhận được danh thiếp của một người khách hâm mộ tài sắc của
nàng. Đó là Thúc Kỳ Tâm, một thanh niên dòng dõi con nhà nho học. Chàng là người
huyện Vô Tích, phủ Châu Thường. Cha chàng có mở một của hàng buôn bán ở Lâm
Tri, nên chàng phải theo.
Hai người gặp nhau và có cảm tình với nhau. Không thể cầm lòng truớc vẻ đẹp
mơn mởn của Kiều, chàng Thúc đã vui say bên nàng đến não nùng. Nào ai có lạ gì cái
lẽ đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu! Tuổi trẻ. Sắc đẹp. Duyên dáng. Đêm
vắng… Thử hỏi làm sao không say đắm nhau?
Dịp may đã tới: Thúc ông về quê thăm nhà. Thế là ngày nào Thúc Sinh cũng
đến với Kiều; gió mát trăng thanh, câu thơ chén rượu, hương thơm trà đượm, cờ vây,
điệu đàn… Tài, sắc, cảnh, tình đã làm cho Thúc Sinh ngây ngất, mê mệt, quên cả việc
buôn bán, quên luôn gia đình. Hai người đã hiểu tính nết của nhau nên sự dan díu
càng thêm sâu đậm, khó lòng gỡ ra.
Thúc Sinh hoàn toàn chìm đắm trong đôi mắt Kiều. Chàng vung tay không chút
hối tiếc, miễn sao Kiều được vui. Thấy vậy, mụ Tú bà càng ra sức trang điểm cho
Kiều. Máu tham của ả giang hồ già sôi sục lên trước cây tiền của Thúc Sinh
Kìa! Chim quyên đã kêu, hoa lựu đã nở. Hè đã đến rồi! Một hôm trong lúc
Kiều tắm bằng nước thơm, Thúc Sinh tò mò nhìn xuyên qua bức màn đỏ rồi tức cảnh
sinh tình, làm một bài thơ Đường luật, tả cái “vẻ đẹp trời cho” của Kiều và muốn Kiều
họa lại bài thơ của mình. Kiều khen thơ của Thúc Sinh nhưng từ chối họa thơ, nói
rằng mình đang nhớ nhà, hẹn dịp khác.
Thúc Sinh lấy làm lạ, hỏi:
- Thế ra má đây không phải là mẹ của nàng sau?
Nghe hỏi thế, Kiều sa sầm nét mặt, nói xa xôi:
- Thiếp nay như cánh hoa đã lìa cành còn chàng thì như con bướm bay lượn
chung quanh. Lại nữa, chàng đã có vợ rồi! Đôi ta chỉ nên “thân nhau” theo kiểu tạm
bợ mà thôi


Thúc Sinh nói:
- Sau ngày gặp nhau, tôi đã yêu nàng, vì vậy cho nên tôi mới hỏi cặn kẽ.
- Thiếp rất cảm ơn chàng, nhưng chuyện đó không dễ chút nào: việc chàng
cưới vợ lẽ cũng khó như việc thiếp ra khỏi thanh lâu. Bấy lâu nay, chàng đến đây là vì
chàng yêu cái sắc đẹp của thiếp; mai sau nếu sắc đẹp này tàn phai, liệu chàng còn yêu
thiếp không? Vả chăng từ trước đến giờ, vợ chồng chàng đã yêu thương nhau, nay nếu
chàng có thêm thiếp thì cái tình cảm của chàng làm sao không bị phân chia. Mà như
thế, thì chính thiếp là nguyên nhân làm cho tình yêu của chàng đối với chị có lúc nhạt
phai. Vậy là mọi rắc rối trong gia đình chàng đều đổ lên đầu thiếp. Khi đó nếu chàng
làm chủ trong nhà thì thiếp cũng được châm chế cho phần nào; còn nếu chị nắm
quyền, thì thiếp sẽ là con mồi trước miệng sư tử. Khi về với chàng, tất nhiên thiếp sẽ
phải luồn cúi trước chị cả, điều đó cũng không sao. Nhưng trước cái ghen kinh khủng
của chị ấy, thiếp sẽ khổ gấp ba lần so với ở đây. Lại nữa, trên chàng còn có phụ thân.
Liệu ông có thương thiếp không? Hay ông sẽ nói rằng thiếp là hạng liễu ngỏ hoa
tường rồi thẳng tay đuổi thiếp. Nếu chuyện đó xảy ra, thiếp sẽ chịu đựng được, chỉ tội
nghiệp cho danh giá của chàng! Nhưng nói thì nói vậy thôi, nếu chàng quả thật yêu
thiếp thì chàng cứ tính đi! Tính sao cũng được, miễn là cho êm đẹp thì thôi
Thúc Sinh nói:
- Nàng chớ đoán mò! Té ra bấy lâu nay nàng vẫn chưa rõ tấm lòng của tôi ư?
Chớ có sợ! Hãy tin tưởng tôi. Chúng ta đã sống bên nhau thì sao lại có chuyện xa
nhau? Nếu phong ba bão táp có kéo tới, tôi sẽ liều chết bảo vệ nàng.
Hai người tiếp tục phân tích đủ điều lợi hại, rồi chỉ non thề biển và tiếp tục tâm
sự cho đến lúc bình minh
Sáng hôm đó, Thúc Sinh dẫn Kiều đi hóng mát ở vườn trúc, rồi thừa dịp đưa
nàng ra khỏi lầu xanh, đến một nơi kín đáo. Kế đó chàng nhờ người đi nói chuyện
phải quấy, phân tích điều lợi hại cho mụ Tú bà nghe
Dẫu sao thì bà cũng mất nàng Kiều rồi! Nếu bà làm to chuyện, Thúc Sinh sẽ
đưa vụ này ra trước công đường, khi ấy bà sẽ bị ghép tội dụ dỗ gái nhà lành. Chi bằng
bán Kiều cho Thúc Sinh đi! Bà lời quá mà!
Bị thất thế, Tú bà nhỏ nhẹ xin lại số tiền đã mua Kiều. Hai bên trao vàng, nhận

người trước mặt nhà quan. Thế là Kiều bước ra khỏi lầu xanh, lòng nhẹ nhàng như
một nàng tiên mắc đọa được phép rời cõi trần
Kiều và Thúc Sinh về sống chung một nhà, rất hạnh phúc. Trước tình yêu vừa
mới có, Kiều càng lúc càng thêm đẹp.
Phút chốc mà đã sáu tháng rồi. Ngoài sân, cây ngô đồng đã trổ vài chiếc lá
vàng: mùa Hạ ra đi. Tại các hàng giậu, hoa cúc đâm chồi nảy lộc: Thu vừa tới. Bấy
giờ Thúc ông cũng đã trở lại Lâm Tri. Hay tin Thúc Sinh có vợ lẽ, ông nổi giận đùng
đùng, đến rầy la, bảo phải đuổi Kiều về lầu xanh
Thúc Sinh bạo gan, phân trần với cha:
- Con đã nghe rõ lời cha dạy và biết rõ tội của con. Giờ đây cha cứ rầy la, đánh
đập, con sẵn sàng chịu. Có điều chuyện… đã lỡ rồi. Vả chăng nàng sống với con như
vợ chồng, nàng không phạm lỗi lầm gì, thì làm sao có thể dứt ân tình. Nếu cha chẳng
thương con… thì thôi… thì… thì con không thiết sống nữa
Nghe Thúc Sinh nói lời cương quyết, Thúc ông giận dữ, đi khiếu kiện. Quan
phủ ra trát đòi hai bị cáo. Chuyện không có gì mà như sóng gió nổi lên ầm ầm trong
căn nhà của Thúc ông. Lát sau các sai nha đưa Kiều và Thúc Sinh vào quỳ trước công
đường
Cả hai ngước nhìn lên, thấy đôi mắt quan phủ toát ra vẻ uy nghiêm như mặt sắt
đen sì. Quan ra uy, vỗ bàn, mắng:
- Gã thư sinh kia, sao lại dại dột thế? Còn cô gái kia, cô thuộc hạng người
chuyên lấy phấn son lừa gạt đám trai tơ. Căn cứ vào đơn thưa, ta phán rằng: Hoặc là
cô thọ phạt theo luật định, hoặc là phải trở về lầu xanh. Hãy chọn một!
Kiều thưa rằng:
- Bẩm quan, con đã là vợ của Thúc Kỳ Tâm, con không muốn xa chàng, con
sẵn sàng thọ phạt
- Quân đâu! Cứ theo phép mà thi hành hình phạt!
Các sai nha lập tức xúm lại lôi cô gái yếu đuối ra khoảnh sân trước công
đường. Chúng lấy hình cụ ra gông cổ, gông tay, gông chân nàng. Kiều nằm sấp trên
mặt sân, người dính đầy đất cát, tóc rối tung. Mọi người thấy thân hình bé nhỏ rung
giật theo tiếng nức nở từng cơn

Từ xa, Thúc Sinh than thở:
- Lỗi ở ta. Nếu ta chịu nghe lời nàng thì làm gì có chuyện này! Ôi, chính cái
ngu đần của ta đã làm cho nàng phải chịu điều oan khuất này!
Quan phủ nghe câu được câu mất, bèn kêu Thúc Sinh lại, hỏi. Thúc Sinh vừa
khóc vừa trình bày rõ đầu đuôi câu chuyện, rồi nói thêm:
- Nàng rất đáng thương. Trước đây nàng đã đoán biết có ngày hôm nay, nhưng
tôi không nghe theo.
Quan phủ động lòng, ra lệnh tháo gông cho Kiều. Ông nói:
- Khá khen! Gái lầu xanh mà cũng biết điều phải trái!
Thúc Sinh nói:
- Tuy liễu yếu đào tơ, nhưng nàng giỏi chữ nghĩa lắm
Quan phủ cười, nói:
- Này cô gái, nếu cô biết văn chương, thi phú, thì thử làm một bài thơ xem!
Đầu đề là “Mộc già”
Kiều lãnh ý, cầm bút viết liền một mạch, rồi trình lên
Quan phủ xem xong, khen:
- Như là thơ của thời Thịnh Đường vậy! Tài sắc này dẫu ngàn vàng cũng gọi là
chưa đủ. Thật xứng lứa vừa đôi. Thôi nhé! Chớ có giận cha chồng mà để lở dở mối
duyên tình. Nàng phải biết, một khi có đơn thưa thì ta phải xử; mà hôm nay ta đã “xử
tình” cho nàng đấy. Hãy trở về với chàng Thúc đi!
Phán xong, quan phủ ra lệnh xuất của công mua sắm lễ cưới, rồi cho rước dâu.
Đám cưới thật là vui. Kiệu hoa cất bước nhẹ nhàng như mây gió, đuốc hồng vây
quanh như sao trời giữa đêm đen. Đi theo kiệu rước dâu, có cả một toán nhạc công tấu
khúc vui vầy
Thấy Kiều hiền hậu, lại có tài, Thúc ông nhận nàng làm dâu. Thế là sau bao
nhiêu sóng gió và gian khổ, bây giờ tình nghĩa càng thêm mặn nồng





×