Tỉnh ngộ
Giữa đêm nghe tiếng còi tàu
Hồn ta như thể nhuộm màu thời gian.
Trăng kia trăng đã về ngàn
Em ơi lòng vẫn bàng hoàng nữa sao .
Em về từ giấc chiêm bao
Ta về từ điểm tâm giao thiên đường.
Thiên đường là cõi vô thường
Hồn ta là một bức tường vô vi .
NGUYỄN TRẦN SANH
2. 1985
Không đề
Tặng DH
Nắng chiều len nhẹ vào hồn
Để nghe tiếng hát lạc loài lặng im.
Trăng khuya ẩn hiện đi tìm
Trong ai giờ đã ngập chìm cô đơn.
NGUYỄN TRẦN SANH
18. 10. 1986
Không đề
Ta bơi giữa cuộc đời say.
Dầu cho thức tỉnh vẫn ngây ngất hồn .
Ta về lại chốn cô thôn
Tìm trong màu nhạt hoàng hôn dịu buồn
Thấy em đang đợi mưa tuôn
Rửa cho đời hết thước khuôn nhọc nhằn.
Em qua một thoáng băn khoăn
Bao giờ em sẽ vónh hằng là em.
NGUYỄN TRẦN SANH
Phù Cát , 6.6.1990
Trao đổi
Hỡi loài người ,
Hãy lặng câm đi .
Để nói lên tất cả những gì
trôi trên giòng tư tưởng.
Hỡi loài người ,
Hãy mù lòa đi .
Để nhìn thấy tất cả những gì
gần gũi và xa xôi bất tận.
Hỡi loài người ,
Hãy điếc đặc đi .
Để lắng nghe tất cả những âm thanh
và tất cả những âm thanh không phải âm thanh.
Hỡi loài người ,
Hãy thác loạn đi .
Để yên bình tâm tưởng.
Hỡi loài người ,
Hãy bước ra khỏi mọi khuôn khổ trên đời.
Để đi vào qui luật tự nhiên vũ trụ .
Hỡi loài người ,
Hãy vượt lên trên cái chết của hàng trăm thế kỷ.
Để được sống muôn đời .
NGUYỄN TRAÀN SANH
1986
Xin
vẫn làm người
Tặng DH
Kiếp sau xin vẫn làm người
Đừng như sỏi đá ngàn đời lặng câm .
Bài ca sống bởi thăng trầm
Dáng mây đẹp bởi âm thầm nổi trôi.
Kiếp sau xin vẫn làm người
Đừng như thông , đứng giữa trời mà reo .
Phải chăng đẹp lắm phận bèo
Nay dời mai đổi sống theo luật trời .
Kiếp sau xin vẫn làm người
Đừng như nhện , cứ suốt đời giăng tơ.
Khi nào mới cạn nguồn thơ ?
Kiếp nhân gian có bao giờ hồn nhiên?
Tư duy qui hướng ngõ thiền
Sao ta không thoát khỏi miền cô đơn .
Đời chi cần phết màu sơn .
Thì thôi cứ để chập chờn “dáng” em .
Cuộc tình dang dở khó quên.
Kiếp sau em nhớ ghi tên làm người .
Tình yêu mấy bận đầy vơi
Hằng mong sống mãi ngàn đời thiếu em .
NGUYỄN TRẦN SANH
5.1987
Ngày
ấy
và bây
giờ
Tặng DH
Đêm chia ly ngày ấy
Hạ đầu mùa
Lạnh cóng đôi môi
Nghẹn ngào
Từng nỗi niềm đọng trên nét mực
Trao nhau mà chẳng nói nên lời
Đêm chia ly ngày ấy
Hạ đầu mùa
Không một giọt lệ rơi
Chỉ tiếng tim thổn thức.
Đi vào không gian bao la
Bằng thứ siêu âm huyền diệu
Lá trên cây chợt ngừng đu đưa
Côn trùng về khuya thôi tiếng hát
Như mặc niệm
Điều gì đó đã qua đời
Đêm chia ly ngày ấy
Đã lâu rồi
Giờ âm thầm lệ rơi
Trong đêm
Làm xao động thời gian
Làm rung chuyển không gian .
NGUYỄN TRẦN SANH
5. 2004