Tải bản đầy đủ (.doc) (11 trang)

Bài dự thi Nét bút tri ân (4 mẫu)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (70.11 KB, 11 trang )

Bài dự thi Nét bút tri ân - Mẫu 1
“Thời gian trơi qua mau chỉ cịn lại những kỉ niệm thân u ơi sẽ cịn nhớ
mãi tiếng thầy cơ”. Những lời ca tiếng nhạc như đưa tâm hồn ta trở về
một thời học trị áo trắng tinh khơi của những ngày xưa u dấu.
Mới đây thơi tơi cịn là cơ bé ngốc nghếch đùa vui cùng lũ bạn, ấy vậy mà
giờ đây trong lịng tơi đã có một chút hồi hộp, lo âu của tuổi học trò năm
cuối, một chút bồi hồi xao xuyến khi bất chợt gặp ánh mắt ai ...
Khung trời tuổi mộng thật là đẹp đẽ biết bao, ở đó có lũ bạn quỷ sứ chơi
hết mình và cũng học hết nói có những trang sách đã cho ta những chân
trời ước vọng. Có bóng dáng cơ trên bục giảng mỏng manh, bài học tươi
nguyên trong kí ức đầu đời, và thầy cô ánh mắt nghiêm nghị nhưng tấm
lịng tràn ngập tình u thương.
Đơng lại về mang theo từng cơn gió lạnh nhưng tơi ln cảm thấy ấm áp
bởi tâm hồn ln được sưởi ấm bằng tình thương của bạn bè và thầy cô.
Những cơn mưa rả rích kéo dài vẫn khơng làm chậm thời gian đang tiến
gần ngày hiến chương nhà giáo. Truyền thống tôn sư trọng đạo chúng em
xin kính dâng lên thầy cơ những bơng hoa tươi thắm, để bày tỏ lịng tri ân
và ngưỡng vọng đối với những người đã bắc cầu cho chúng em đến bên
bờ tương lai và hạnh phúc.
Với tình u thương bao la và lịng nhiệt huyết vơ bờ bến, dù ngày hè
nóng nực hay đêm đơng lạnh giá thầy cô vẫn miệt mài soạn bài để cho
chúng em những bài học hay. Thầy cô là người thợ khéo trong “vườn
ươm nhân tài” ngày ngày “chăm lo vun xới” để cho cuộc đời trái ngọt cây
xanh, những cây ấy sẽ bám rễ vào những mảnh đất quê hương toả mát
cho cuộc đời.
Thầy cô ơi!


Chúng em biết: trắng là sắc màu của sự tinh khơi nhưng nó cũng nghiệt
ngã khi vơ tình làm bạc thêm mái tóc của thầy cơ. Bóng dáng của thầy cơ
trên bục giảng với bụi phấn trắng bay làm lịng ai nức nở? Bài học cuộc


đời và triết lí nhân gian thầy cô đều chắt chiu để dạy dỗ chúng em
nhưng... còn một điều thầy chưa kể thầy ơi!!! Năm tháng đã qua đi bụi
phấn cứ vơ tình làm bạc thêm mái tóc cơ lớp bụi thời gian cũng như xóa
mờ tất cả con người rồi sẽ trở về với cát bụi vĩnh hằng như tình u
thương của thầy cơ dành cho chúng em vẫn cịn đó như một điều bất diệt!
Xin được mang theo tình yêu thương ấy để làm lẽ sống, làm hành trang
trong cuộc đời rong ruổi kiếm tìm hạnh phúc và tương lai. Tình u ấy
chính là động lực, là mái chèo để giúp con thuyền của chúng em trên
dịng sơng đời vượt qua tất cả, neo đậu được bến bờ ước mơ!
Thầy cô biết không? Chúng em xót xa và lo sợ: sợ một ngày mai - một
ngày không xa nữa thôi, chúng em sẽ rời xa nơi đây - ngôi trường cấp 3
yêu dấu, sẽ phải giã từ "quần xanh áo trắng", em sợ một ngày đóng gói tất
cả những kỷ niệm học trị vào quá khứ hay cất vào trong cuốn lưu bút; sợ
trái tim khơng cịn biết hồi hộp trước khi lên bảng trả bài; sợ con đường
dưới chân em khơng cịn là con đường đến lớp... mà bước vào cuộc đời
rộng mở với bao khó khăn và thử thách để rồi chợt rưng rưng nơi khoé
mắt khi nhớ về những lời dạy bảo của thầy cô:
Thầy bảo rằng tương lai
Là đoạn đường gian khổ
Chẳng bao giờ nhường chỗ
Cho kẻ lười đâu em!
Cơ cho em niềm tin
Mang cho bao điều ước
Những gì ta có được
Phải tự lực nghe em!


Thầy cô mang cho em
Những hạt vàng kiến thức
Thầy cô người tiếp sức

Cho em đến ngày mai.
Những gì thầy cơ dạy, chúng em xin khắc vào sâu thẳm trái tim, để rồi dù
dịng đời có biến đổi chúng em vẫn nhớ đến những người cha - người mẹ
thứ 2 này!
Giờ đây, tôi như nhắm mắt và cắn chặt môi để khỏi bật ra thành tiếng
khóc:
“Cánh cửa thư sinh dần khép lại
Mai mốt xa rồi có nhớ khơng?
Có nhớ ba năm chung trường lớp
Có nhớ ba năm kỉ niệm đầy."
Mười bảy năm qua, tơi đã gặp lại mình tại những cung bậc khác nhau của
cảm xúc, có những điều đã qua và vĩnh viễn khơng trở lại, có những điều
đang tới mà ta không hề biết. Và hôm nay tâm hồn tôi thêm một lần xao
động ...
Ngủ ngoan nhé những ngày xưa u dấu, hãy giữ lại cho mình thời học
trị áo trắng tinh khôi, sẽ không quên ngày tháng sống gần nhau dẫu mai
này mỗi đứa mỗi phương trời cách biệt. Trên đường đời chúng em đi có
ánh mắt thầy cơ dõi theo từng giờ, từng phút. Có kỉ niệm và tình yêu
thương nâng đỡ mỗi bước chân!
Năm học cuối tơi ước ao đến nao lịng xố đi những lỗi lầm, khờ dại đã
qua. Song ước muốn cũng chỉ là hư ảo, ta phải sống thực với hôm nay với
ngày mai, với ước mơ được nhen lên từ cuộc sống, từ túi kiến thức thầy
cô chắt chiu qua từng năm tháng. Tơi chưa nói tơi sẽ làm được gì, chỉ xin
cuộc sống chỉ mãi vẹn nguyên để niềm tin thành hiện thực, để đi tiếp con


đường thầy cơ đã vạch, tìm được hạnh phúc đem về cho chuyến đị đời
khơng phải đơn cơi!
Những gì thầy cô làm cho chúng em không sao kể hết được, nhạc sĩ Nhất
Huy đã từng viết " Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu

rơi nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người thầy..."
Nhân ngày 20/11 chúng em xin bày tỏ tấm lịng tri ân đến thầy cơ với sự
biết ơn sâu sắc và tình cảm thiêng liêng, cao quý nhất. Chúng em sẽ cố
gắng để mai sau như con ong làm ra mật ngọt cho đời. Dẫu mai sau,
chúng em có đi đâu về đâu thì nơi sâu thẳm trái tim vẫn biết rằng thầy cô
đang dõi theo và nâng đỡ chúng em trên đường đời. Chúng em sẽ nhớ
mãi thầy cô yêu quý!
Tháng 11 - xin tri ân các thầy cô giáo - người vươn mầm cho tương lai
đất nước!
Em xin cám ơn thầy cô đã mang đến một tương lai tươi sáng cho bao thế
hệ học trò!

Bài dự thi Nét bút tri ân - Mẫu 2
Tháng 11 – tháng của những yêu thương ùa về.
Hôm nay, thầy thế nào nhỉ? Thầy có cịn bận tâm về những đứa học trị
cứng đầu như em nữa khơng? Mỗi ngày, thầy đều thức đến tận hai giờ
sáng mới ngủ nữa sao? Và thầy ơi! Em nhớ thầy nhiều lắm.
Giờ đây, cuộc sống của em đã ổn định, mọi thứ đều đi vào quỹ đạo tại
một nơi bon chen và rất nhộn nhịp; đôi khi em thèm lắm dù chỉ một chút
thôi sự bình n, một chút gió nhẹ như nơi em đã ra đi.
Thầy biết khơng những lời thầy dạy có lẽ giờ em chẳng nhớ hết được đâu.
Em chỉ nhớ dáng hình của một người vào mỗi đêm bước đi một mình - cứ
thế một cách đều đặn và âm thầm dành cả tâm tư cho “những đứa con còn
khờ dại”. Em thích nhìn thầy từ xa, nhìn thầy chăm chú giải bài tập khó


cùng với chúng em và mỗi lần thầy cười – rất đẹp và ấm áp. Em biết cuộc
đời thầy từng có rất nhiều những lớp thế hệ học trị bước vào và bước đi;
nhưng đối với chúng em cuộc đời này chỉ rất ít những người thầy, người
cơ bước vào trái tim bé bỏng này và mãi mãi không bao giờ phai mờ hình

bóng.
Thầy ơi! Là tiếng gọi mà bây giờ em rất muốn được gọi, thèm trở về
những năm tháng có thầy bên cạnh. Thầy ln ln quan tâm, động viên
mỗi khi em có dấu hiệu của sự gục ngã và nếu lỡ ngã gục đi chăng nữa
thầy vẫn an ủi em; chỉ bằng một câu nói: “Em đã làm rất tốt, chỉ là may
mắn chưa đến với em. Hãy lạc quan lên. Mọi chuyện rồi sẽ qua và ngày
mai sẽ đến em lại bắt đầu phấn đấu vì mục tiêu khác”, em đã có một chút
hi vọng, khơng còn đau buồn như trước nữa. Và bây giờ dù có khó khăn
đến đâu em cũng đều cố gắng làm hết sức, nếu thất bại em vẫn sẽ tiếp
tục.”
Trên đời này kẻ bất hạnh nhất là kẻ chủ động từ bỏ mục tiêu và hồi bão
của mình khi chưa một lần nào cố gắng vì nó.
Tháng 11, có những cơn gió nhẹ vào cuối chiều tuy khơng lạnh như
những cơn gió bấc nhưng nó đã làm lạnh biết bao tâm hồn tại đây – của
những con người ln ln hồi niệm về quá khứ, về một thời hạnh phúc
đã qua.
Thầy của em rất mạnh mẽ, là người nhà giáo nhiệt tâm; có lẽ niềm vui
lớn nhất trong đời thầy là nhìn thấy "những đứa con" trưởng thành, lớn
lên làm một người có ích cho xã hội, biết thế nào là cho đi yêu thương,
đem đến niềm hạnh phúc cho người khác. Thầy ơi! Ba năm - Khoảng thời
gian thầy trò ta đã gắn bó với nhau; tuy dài nhưng mà lại thật ngắn thầy
nhỉ? Thoáng chốc em đã xa thầy rồi. Em là một đứa học trị nhút nhát,
khơng dám chủ động tìm thầy tâm sự nhưng thầy là người em kính trọng


nhất. Em chẳng mong gì tại một nơi xa xơi này thầy hãy luôn khỏe mạnh
và mỗi ngày thầy đều có những niềm vui với những thế hệ học sinh.
Có những chiều một mình em bước trên con đường dài, quay lại sau lưng
chỉ thấy một chiếc bóng dài in hằn trên mặt đường; em cảm thấy cô đơn
lắm. Ánh sáng dần tắt lụi, bóng đêm tràn về bao trùm lấy hình bóng em.

Nó khiến con người ta thật sự rất khó thở, cảm thấy bản thân như bất lực,
mi mắt như chỉ muốn nhắm lại để hịa vào bóng tối. Và em ngồi xuống
ghế đá, khẽ nhắm đôi mắt mình lại; Thầy đã hiện lên, từng kỷ niệm ùa về
- quá khứ - em đã có những người Thầy, người Cô luôn luôn dõi theo
bước em tại nơi sân trường xưa. Em thấy hạnh phúc lắm, không thấy cô
đơn nữa; những điều tuyệt vời ấy sẽ mãi mãi lưu giữ trong trái tim này.
Tháng 11, có một ngày để chúng em tri ân những con người- luôn lặng lẽ
vun đắp, hi sinh tuổi xuân, tình cảm của mình cho những lớp học trị- đó
chính là những người Thầy, người Cơ.
Tình cảm xuất phát từ trái tim, được vun đắp bằng sự quan tâm, yêu
thương giữa con người với nhau. Và nó cũng giống như con người rất
phức tạp, rất phong phú. Ta có thể bất chợt dành tình cảm cho một người
qua đường chỉ vì họ là mẫu người mà ta thích, đêm về ta lại suy nghĩ về
người đó, mong được một lần gặp lại. Cũng có những tình cảm hình
thành từ lúc ta mới sinh ra đến dần dần trưởng thành, ta mặc dù chẳng
bao giờ nói rằng:”Con rất yêu gia đình mình” hay “Con yêu Mẹ”,”Con
yêu Cha” nhưng khi nhắc về gia đình ta ln có suy nghĩ phải bảo vệ nó,
phải chăm lo cho cha mẹ, ơng bà, anh chị em; đó chính là sự yêu thương.
Mãi khi cuộc sống ta bước xa hơn, ra khỏi giới hạn gia đình, tại đây ta
gặp được những người cùng chung một ước muốn, một hi vọng về ngày
mai tươi sáng, ta gọi họ là bạn; đến những người mà ta hay ví họ là “
những người cha, người mẹ thứ hai”. Họ có cơng giáo dục ta, chỉ cho ta
biết thế nào đúng, thế nào là sai; họ dạy ta biết yêu thương mọi người,


sống có trách nhiệm, sống sao cho đáng với cuộc đời này; mặc dù, có lúc
ta đã rất ghét họ vì học q nghiêm khắc nhưng sẽ sớm thơi khi bạn bước
ra cuộc sống thực sự bạn sẽ hiểu những điều đó thật ý nghĩa biết bao,
cuộc sống vốn khơng màu hồng như suy nghĩ trước kia của ta.
Thầy ta đã dành cả thanh xuân, cả cuộc đời cho những con người như

chúng ta, điều duy nhất mà ta có thể làm cho họ chỉ là một lời Tri Ân.
Thầy khơng cần những món q đắt tiền: quần áo, cà vạt, nước hoa,…hay
một đóa hoa hồng tươi, thứ thầy cần chỉ là một lời chúc mừng của các
em, nhìn ta ngày càng trưởng thành đúng nghĩa.
Thầy ơi! Mùa 20/11 năm nay em không thể trực tiếp đến để chúc mừng.
Xin gửi đến người lời tri ân chân thành nhất, em cảm ơn thầy đã làm cho
“quyển nhật ký cuộc đời” của em thêm màu sắc tươi sáng, những âm điệu
yên ả như lời ru. Thầy hãy yên tâm đứa học trị này sẽ khơng bao giờ cảm
thấy cơ đơn và hụt hẫng, sẽ mạnh mẽ và kiên cường bước tiếp trên con
đường mà bản thân đã chọn; sẽ đem đến sự hạnh phúc cho con ngườinhư là “ đặc quyền” và cũng là “sứ mệnh” khi ta được sinh ra cõi đời này.
Chúc thầy ln bình an và mạnh khỏe, mãi mãi dẫn dắt những thế hệ học
trò để chúng trở thành những mầm non tươi xanh cho cuộc sống này. Và
hãy tiếp tục yêu nghề nhà giáo- một trong những nghề cao quý nhất.
Nhớ gửi đến người thầy của tơi!

Bài dự thi Nét bút tri ân - Mẫu 3
Có một lúc nào đó, khi đang rong ruổi trên những miền đất xa lạ, ta bất
chợt ngoảnh lại phía sau.
Bạn có thấy khơng?
"Dù chạy thế nào cũng khơng thể thắng được thanh xn"...
Chun Lê Q Đơn chính là một phần tuổi trẻ đẹp nhất của tôi.


Mùa hè năm 15 tuổi, tơi háo hức đón nhận niềm vui lớn khi đỗ vào
chuyên Anh của trường. Bạn bè mới, thầy cơ mới, cảm xúc cịn nóng hổi,
trong trẻo, tinh khôi . Lưng chừng tuổi 17, tôi phải nói lời chia tay với nơi
tơi đã gắn bó 3 năm trời. Khơng phải là lần đầu tiên nói lời chia tay,
nhưng đây là lời chia tay để lại trong tôi nhiều khoảng lặng nhất. Ngôi
trường nơi tôi đã thuộc đến từng góc nhỏ, khi chia xa lại buồn đến vậy.
Dưới khung trời ấy, không biết đã bao nhiêu lần tôi cùng các bạn trải qua

những cảm xúc buồn, vui, cùng nhau tạo nên những kỉ niệm thật đẹp, lấp
lánh những thanh âm an lành và trong trẻo.
Chuyên Lê Quý Đôn đã tặng cho tôi những ngày nắng đỏ, nhễ nhại mồ
hôi tự tay vun đất trồng cây. Tặng cho tôi những cơn mưa rào dưới mái
hiên dịu mát, để có lần nghịch ngợm cùng bạn rượt nhau khắp các hành
lang. Cho tôi những ngày lạnh tái tê, vẫn miệt mài bên trang sách bỏ quên
. Và tặng cho tôi cả một qng thanh xn sơi nổi, để tơi có thể tự tin lớn
lên và trưởng thành. 3 năm trôi nhanh như một thống giao mùa, đơi khi
tơi muốn giữ mãi suy nghĩ rằng mình vẫn cịn bé, vẫn là một trị nhỏ của
trường Lê. Nhưng tơi đã học được từ thầy, đâu ai trưởng thành mà không
phải lớn lên?
Trân trọng vơ cùng một thời dấu u để đó. Cho em được gửi lời cảm ơn
từ tận đáy lòng đến tất cả những ai đã làm nên ngôi nhà chung chuyên Lê
Quý Đôn này.
Xin cảm ơn tất cả các thầy, cô đã cho em một hành trang quý giá để có
thể tự tin vững bước trên con đường tương lai phía trước. Hi vọng rằng,
với vốn tri thức các thầy cô đã trang bị, với kĩ năng sống được bồi đắp
từng ngày, không chỉ em mà tất cả học sinh lớp 12 của chun Lê Q
Đơn đều có thể thành cơng với những dự định của mình.


Cảm ơn các bác, các cô, các chú cán bộ công nhân viên nhà trường đã
cùng chung tay để Lê Quý Đôn phát triển như ngày hôm nay và luôn có
một vị trí quan trọng trong lịng mỗi chúng con.
Đặc biệt nhất, em muốn gửi lời cảm ơn đến cô, cô Lê Thị Tuyết, người
đồng hành thân thiết của em. Cảm ơn cô đã luôn tin tưởng và lựa chọn
em, mặc dù em chưa bao giờ là người giỏi nhất. Cảm ơn cơ đã giúp em
kiên trì theo đuổi đến cùng, và cái đích đạt được là sự thành cơng. Cảm
ơn cơ đã chăm sóc em với tất cả tình thương của một người mẹ, người
thầy trong suốt khoảng thời gian em theo đuổi ước mơ. Cảm ơn các cô

giáo dạy đội tuyển Văn, cô Trần Hương Giang, cô Lê Thị Biên, cô Đỗ Thị
Hằng, những người mà đối với em, còn hơn cả một người thầy.
Cảm ơn thầy giáo chủ nhiệm của em, thầy Phan Bá Hiền, người đã quan
tâm, tạo điều kiện tốt nhất cho em trong suốt quá trình tham gia học tập
tại trường.
Cảm ơn thầy Nguyễn Giang Thành, người thầy, người bạn thân thiết ,
luôn cho em những lời khuyên chân thành nhất.
Cảm ơn cô Phan Hồng Hạnh - người luôn ở bên em, chia sẻ, động viên,
giúp em vượt qua những lúc khó khăn.
Cảm ơn nhiều lắm những người bạn nhỏ 12C6, cảm ơn đã cho tơi một
thời áo trắng tuyệt vời. Cảm ơn vì tất cả những gì chúng ta dành cho
nhau. Dù có những khi ta gặp nhiều khó khăn, nhưng nếu được chọn lại,
tôi vẫn xin được trở thành một thành viên của BIG S6.
Và cuối cùng, cho tôi xin được gửi lời cảm ơn chân thành đến các bạn,
các em trong đội tuyển quốc gia - những người đã cùng tôi làm nên điều
tuyệt vời nhất. Nhớ lắm những tháng ngày cùng nhau theo đuổi một ước
mơ, cùng nhau học hành vất vả, cùng nhau chơi đùa vui vẻ, cùng nhau
chờ đợi và hi vọng vào một ngày mai tốt đẹp. Tôi tin rằng, tất cả chúng ta


sẽ cập bến thành cơng, chỉ là có người đến trước hay muộn hơn một chút
mà thôi. Sau mỗi kết thúc ln là một khởi đầu mới, vì vậy hãy ln vững
tin vào chính bản thân mình. Cảm ơn vì chúng ta đã luôn ở bên nhau.
Cảm ơn nhiều lắm!
Tôi của tuổi 18 đã thực sự lắng nghe được điều gì đó đang nảy mầm. Chị
Hà Nhân đã từng nói "...Như đọc sách thì cần lặng im. Như suy tư thì cần
khép mắt. Như đời người cần có những chặng, những mùa an cư cho
riêng mình. Như ai muốn trưởng thành cũng phải qua những ngày "ngắt
kết nối" để lắng nghe tiếng lòng, để sắp xếp hàn gắn nội tâm. Ta khơng
thể thực sự lớn lên mà chỉ biết có lao xao chợ đời, nhộn nhạo chợ mạng

và những thanh âm hỗn tạp mỗi ngày..." . Sẽ thiệt thòi lắm nếu ai đó lớn
lên mà chưa từng một lần lắng nghe tiếng lịng mình. Tơi thì thật may
mắn, chun Lê Q Đơn đã cho tơi một tiếng lịng tha thiết, để ln
sống với một thời học trị dấu u, để tiếp tục chạy đua với những mục
tiêu và hoài bão tuổi trẻ.

Bài dự thi Nét bút tri ân - Mẫu 4
Ngày ngày cắp sách đến trường
Cơm cha áo mẹ, tình thương cô thầy
Lời thơ như vang vọng tâm hồn mỗi con người. Khi con được sinh ra, cha
mẹ đã cho con hình hài, cho con dịng sữa mát lành và nuôi con lớn lên.
Rồi cuộc đời con lại bước sang một trang mới khi con cắp sách đến
trường. Con được gặp thầy cô những người cha, người mẹ thứ hai. Nơi
đó, dịng sữa ngọt chính là nguồn tri thức mà thầy cô đã dành cho con.
Thầy cô dạy cho con biết đọc, biết viết, biết làm những gì nên làm. Thầy
cô là người dạy con nét chữ đầu tiên để rồi sau này, khi con lớn lên một
chút con mới hiểu, khi thầy cô cầm tay con uốn từng nét chữ không chỉ
đơn thuần là dạy con biết viết mà nết người của con cũng được bắt đầu từ
những nét chữ đó. Cơng ơn trời bể đó, con khơng một phút lãng quên.


Ngày hôm nay – ngày Nhà Giáo Việt Nam 20 – 11 con xin được bày tỏ
lịng mình, được nói lên tâm tư suy nghĩ về các thầy, các cô thân yêu.
Thầy cô ơi ! Hai tiếng gọi sao mà thân thương vậy. Con sẽ mang trong
tim suốt cuộc đời. Khi sinh ra khơng ai có thể biết trước được tương lai
của mình, nhưng mỗi chúng con nhận thức được rằng : Tri thức chính là
hạt giống mà thầy cơ đã ươm mầm trong tim mỗi học trị. Cây có đơm
hoa kết quả, quả có chín ngọt lành hay khơng chính là nhờ sự dạy dỗ ân
cần của thầy cơ. Chúng con như những bơng hoa, cịn thầy cơ là lịng đất
Hoa phải nhờ đất ni sống, nhờ đất lớn lên và xinh đẹp tô điểm cho đời.

Thế nhưng người ta chỉ khen hoa đẹp, mấy ai nhớ đến nguồn gốc đã nuôi
sống bông hoa. Song, đất không bao giờ phiền lịng về điều đó, vẫn tháng
tháng ngày ngày đất cần mẫm nuôi sống vẻ đẹp cho đời. Thầy cô cũng
vậy, như dịng nước chảy xi, dạy dỗ chúng con mà khơng hề toan tính.
Thầy cơ là tấm gương sáng tuyệt vời, là ngọn đuốc thiêng liêng soi đường
cho chúng con bước tới. Chúng con muốn cảm ơn thật nhiều vì tình u
thương che chở của các thầy, các cơ. Nhưng những lời chúng con nói làm
sao kể hết được ân tình. Tự khắc ghi trong tâm trí mình, chúng con
nguyện là những đứa con ngoan, trò giỏi, xứng đáng với biết bao cơng
sức, ân tình của thầy cơ. Chúc các thầy, các cô luôn mạnh khoẻ để mãi
mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người.



×