Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (44.96 KB, 2 trang )
Bài dự thi nét bút tri ân
Tôi cầm trên tay tấm hình chụp toàn lớp cũ của mình hồi còn học lớp dưới. Tất cả bọn tôi lúc đó,
đứa nào đứa nấy trông thật ngây ngộ nghĩnh, thật buồn cười. Trong ảnh, cô giáo chủ nhiệm để tay
lên vai tôi. Cô cười hiền hậu. Cô như người mẹ hiền của tất cả chúng tôi. Tự nhiên nhưng kỷ niệm
cũ về cô giáo lại trỗi dậy trong tôi bồi hồi và xúc động.
Cái tên thân thương nhất là cái tên của cô giáo tôi: Bùi Thị Kim Oanh. Cô giáo tôi có thói
quen là cứ đến cuối học kỳ hoặc cuối năm học lại đề nghị chúng tôi viết vào một tờ giấy nhỏ
những ý nghĩ và nhận xét của mình muốn giãi bày với cô. Việc làm đó đã trở thành quen thuộc với
chúng tôi vì cô làm chủ nhiệm lớp tôi đã 3 năm. Nhưng trong thời gian ấy điều đáng nhớ nhất, cô
là người dạy dỗ chúng tôi được cô chăm chút, nâng niu, chỉ dẫn từng lý từng tý. Là cô giáo trẻ nên
cô luôn hăng hái, nhiệt tình. Bao giờ cô cũng đến trường rất sớm để lên lớp giúp tố trực nhật lau
chỗ bảng cao, chỉ cách quét lớp sao cho đừng bụi. Cô giạy chúng tôi cách xếp hàng ngay ngắn, di
chuyển không lê dép loẹt xoẹt. Khi tiếng trống vào học vang lên cô đã có mặt trên lớp và cô nhắc
chúng tôi chuẩn bị bài vở rồi bắt đầu vào tiết học. Cô cầm viên phấn nắn nót viết từng chữ lên
bảng. Những nét chữ tròn trịa, đẹp đẽ theo bàn tay nhẹ nhàng của cô hiện dần trên bảng đen. Từ
chữ thường đến chữ hoa, từ nết thanh đến nét đậm, nét nào cô cũng viết đều đặn đẹp đẽ như
chính con người cô. Cô chính là một tấm gương cho tất cả chúng tôi trong lớp. Mỗi khi có tiết tập
viết, cô luôn động viên chúng tôi viết đúng, viết nhanh và viết đẹp. Cô thường nói: "Nét chữ là nết
người", vì thế phải rèn luyện cho cẩn thận ngay từ ngày còn bé để khi lớn lên có những thói quen
tốt. Cô luôn chăm chú theo dõi cách viết của từng bạn trong lớp. Bạn nào ngồi tỳ ngực vào bàn,
ngồi vẹo lưng hoặc cúi gầm mặt xuống vở cô đều nhắc nhở.Tôi còn nhớ, hồi đó tôi có thói quen
cầm viết tay trái. Cô đã tập cho cầm viết tay phải gần 2 tháng nhưng tôi vẫn không viết kịp, viết
đẹp bằng các bạn. Có lần, khi cô quay lên bảng, tôi vội chuyển sang tay trái. Cuối giờ thấy tôi
được điểm 9 và được cô giáo khen có tiến bộ, bạn Long "nhí" đã "méc" với cô về chuyện này. Cô
không la tôi, không trừ điểm tôi nhưng chỉ với cái nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng và ánh mắt
nghiêm khắc. Từ giờ phút đó tôi thấy hối hận và không bao giờ quên những cử chỉ, hành động của
cô. Không phải chỉ những giờ tập viết mà trong bất kỳ giờ học nào cô cũng luôn chú ý dạy dỗ
chúng tôi hết sức chu đáo. Cô luyện cho chúng tôi làm các phép tính rất kỹ càng. Bài nào khó cô
giảng đi giảng lại khi nào cả lớp hiểu cô mới chuyển sang bài khác. Còn trong những giờ kể
chuyện lời cô thật hấp dẫn làm sao. Cô đưa chúng tôi trở về với quá khứ "ngày xửa ngày xưa" có
cô Tấm, có chàng Thạch Sanh. Cô dắt chúng tôi bước vào tương lai với những chuyến bay vũ trụ