Bài-Giảng
Ngày Lễ tạ Ơn
Đề Tài
Nhận Của Ai Tạ Ơn Ai ?
Câu Gốc : “Tạ ơn Đức Chúa Trời, vì sự ban cho của Ngài Không xiết kể.” I Cô-rinh-tô 9 : 15
Quý Vị Thân Mến.
Hàng năm tại Hoa-Kỳ có nhiều ngày lễ lớn. Nhưng có một lễ xem ra khá quan trọng, nhằm
tạo cơ hội cho người dân của quốc gia Hoa-kỳ bày tỏ lòng biết ơn của mình với Đấng ban cho.
Đó là ngày Lễ Tạ Ơn. Cho nên trước khi tìm hiểu về ngày Lễ phước hạnh này, thiết tưởng có
một số điều tối quan trọng cần phải được nhắc nhở cho mọi người dân sống trong quốc gia
Hoa-kỳ nói riêng và trên toàn thế giới được biết đó là: “Qua đời sống hàng ngày, mình đã nhận
sự ban cho từ nơi ai? Và bây giờ mình sẽ quyết định cảm tạ ai?”
Sở dĩ tôi muốn thưa với quý vị điều quan trọng đó: Là vì trên thực tế, có vô số người
trong chúng ta đã sai lầm một cách nghiêm trọng. Nhận của Đức Chúa Trời, nhưng hàng ngày
thì lại cảm tạ con người, hay “thần nhân tạo!” Phải chăng trong chúng ta có người chưa thực
sự hiểu rõ Đấng ban cho mình về tất cả mọi phương diện trên đời sống hàng ngày là ai? Cho
nên đã cảm tạ bất cứ ai ngoài Đấng ấy? Vì lẽ đó cho nên có hai phương diện vô cùng quan
trọng, mà chúng ta sẽ lần lượt làm sáng tỏ sau đây:
I / Hãy Xác định Đấng nào hay thần nào hàng ngày ban cho con người ?
Quý vị thân mến.
Có một sự thật qúa phũ phàng, mà chúng ta bắt buộc phải đề cập đến, dù có phải mất
lòng đến mức độ như thế nào đi chăng nữa, thì cũng là điều ngoài ý muốn, nhưng lại có lợi cho
tất cả những ai chưa thực sự biết về điều quan trọng này. Vì ông bà ta thường nói: “Thuốc
đắng thì giã tật, mà sự thật thì hay mất lòng.” Cho nên vấn đề thường xảy ra là như thế này:
Hình như có một số người không ít trong chúng ta, có vẻ muốn tránh né khi nói đến Đức Chúa
Trời là Đấng ban phước cho quốc gia này, hay là ban cho chính mình! Đành rằng quốc gia được
phước, hay mình được phước thì cũng là điều đáng mừng rồi. Nhưng lại ngại, hoặc không thích
nói đến Đấng ban phước, sợ các thần mình đang thờ bị mặc cảm. Vì những loại trái cây đặt
trên bàn thờ cho các thần mỗi ngày thì đều do Đức Chúa Trời ban cho con người, chứ không
phải các thần! Vậy nếu nói thẳng ra, thì chẳng lẽ các thần có được của dâng, là do sự san sẻ của
con người. Vậy thì các thần lại mang tiếng là nhờ vào con người sao?
Lại có một số người có quan niệm kỳ lạ lắm cho rằng: “Thượng-Đế là của người theo
Đạo Tin-Lành, cho nên nếu có nói lên lời cám ơn Thượng-Đế thì cũng hơi ngại. Vì nghĩ rằng:
Mình ở tôn giáo này mà lại xác nhận hưởng phước của Đạo khác thì kỳ qúa.” Cho nên khi nói
đến sự ban cho cũng phải kèm theo tên của một vị khác nữa, để coi như sự ban phước này
không phải chỉ riêng Đức Chúa Trời mà có cả đối tượng niềm tin của tôn giáo mình nữa mới
đau buồn chứ! Đúng ra mình phải có tấm lòng biết ơn Đức Chúa Trời là Đấng duy nhất, mà
không có thể dựa vào bất kỳ nền tảng nào ở trong mọi tôn giáo để chối cãi. Vì Đức Chúa Trời
không những ban cho con người đồ ăn hàng ngày, mà Ngài còn ban cho tài sản hiện đang có
trong tất cả mọi gia đình, mà chính mỗi gia đình đang sở hữu nó, gồm đủ mọi thứ loại có trên
thế gian này. Trong Thánh Kinh sách Tiên tri Ê-sai 45 :5 Lời Chúa phán: “ Ta là Đức Giê-hô-va ,
không có đấng nào khác ngoài ta ,không có Đức Chúa Trời nào khác nữa.” Giê-hô-va tức là
danh xưng của Đức Chúa Trời. Cho nên trong câu Thánh Kinh này Ngài khẳng định cho chúng ta
biết rằng: Không có Đức Chúa Trời nào khác nữa ngoài Ngài. Như vậy thì ngoài Đức Chúa Trời
sẽ không có “thần nhân tạo” nào đủ tư cách để ban cho con người nữa.
Trong mỗi mái ấm gia đình của chúng ta hiện nay. Bất kỳ ai đang ở trong hoàn cảnh nào.
Thì ít hay nhiều cũng có vô số những tài sản giá trị gồm đủ mọi loại; được sản xuất từ vô số các
công ty, thuộc quyền sở hữu của nhiều quốc gia trên thế giới. Nhưng chúng ta không thể lầm
lẫn, bởi vì những công ty sản xuất đã đóng tên của mình trên những loại hàng hoá này. Cho
nên khi nói về một sản phẩm nào đó bất kỳ, chúng ta chắc-chắn phải am tường cái nguồn gốc
xuất xứ của nó để hỏi rằng: Quốc gia nào sản xuất chứ. Vì đó là một điều quan trọng để xác
định giá trị, nên không thể thiếu đối với sự hiểu biết của mỗi chúng ta.
Đời sống của chúng ta trong cõi đời tạm này cũng thế. Chúng ta phải hiểu để khẳng
định rằng: Tất cả mọi sự mà chúng ta có được ngày hôm nay là do sự ban cho của Đức Chúa
Trời. Giả sử nếu có ai đó không đồng ý với tôi, thì tôi cũng qủa quyết một cách mạnh mẽ và
chắc-chắn qua sự soi sáng của Thánh Kinh để thưa rằng: Nếu ai đó có nỗ lực tìm kiếm nguồn
gốc nào đó để phản bác, thì cũng chẳng có bất kỳ cơ sở hay nền tảng nào, để ủng hộ cho lập
trường của chính người ấy.
Bây giờ qúy vị và tôi, chúng ta hãy thử làm một việc này trước xem sao, đó là: Mỗi người
chúng ta đứng trước một tấm gương soi một cách cẩn thận, để có thể thấy được hết con
người của mình trên tấm gương ấy: Và bây giờ mỗi chúng ta hãy xác định con người mà mình
thấy trong tấm gương đó từ đâu mà có? Bạn hãy trả lời đi? Nếu chúng ta muốn tạ ơn Đấng ban
cho chúng ta về tất cả mọi sự trong đời sống này, thì trước hết chúng ta phải xác định con
người của chính mình đang thuộc về quyền sở hữu của Đấng nào mới được? Trong Thánh Kinh
sách Sáng-thế-ký 1:27 Lời Chúa phán: “ Đức Chúa Trời dựng nên loài người như hình Ngài.
Ngài dựng nên loài người giống như hình Đức Chúa Trời. Ngài dựng nên người nam cùng
người nữ.”
Cái khó rất đúng của chúng ta nói chung, là khi đi sắm một món đồ, bắt buộc chúng ta
phải biết quốc gia nào sản xuất để xác định độ bền, rồi định cái giá tương đối phải trả cho món
hàng đó. Nhưng vô số người trong chúng ta lại qúa dễ dãi đến nỗi, không cần tìm hiểu cái xuất
xứ của chính con người mình từ đâu mà có. Miễn là có mặt trên đời là cứ sống, sống cho đến
khi nào hết sống thì thôi! Vậy thì máy móc còn có cơ sở sản xuất để ra đời, chẳng lẽ cả một con
người đầy dẫy sự kỳ diệu thế này mà lại không biết có từ đâu thì thật là tiếc qúa! Nếu ai trong
chúng ta cố tình rơi vào trường hợp này, thì coi như người ấy đã đánh mất một điều vô cùng
quan trọng, mà trong suốt cuộc đời của người đó sẽ chẳng có điều nào quan trọng hơn.
Quý vị thân mến.
Chúng ta đang ở trong một quốc gia giàu có và văn minh nhất thế giới. Thật hãnh diện
qúa. Nếu ai trong chúng ta có đi du lịch đến bất cứ quốc gia nào mà có ai đó hỏi thăm nơi mà
chúng ta sinh sống, thì chúng ta sẽ không ngần ngại trả lời họ là tôi ở Hoa-Kỳ. Bởi vì có quốc gia
nào tiếng tăm lừng lẫy hơn Mỹ đâu thưa quý vị? Nhưng tại sao quốc này được như thế? Nếu ai
là người trả lời đúng câu hỏi này, thì ngày Lễ Tạ Ơn đối với người ấy mới thật sự có ý nghĩa. Và
giữa người ấy với đất nước này mới có sự liên hệ sâu sắc trong tư cách là một người dân của
một Hiệp Chủng Quốc vĩ đại. Trong Thánh Kinh sách Thi-Thiên 33: 12 Lời Đức Chúa Trời phán: “
Nước nào có Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình. Dân tộc nào được Ngài chọn làm cơ nghiệp mình
có phước thay.”
II / Chúng Ta Tạ Ơn Ai ?
Câu trả lời qúa dễ đối với mọi người trong chúng ta chứ: Đó là Tạ ơn Đấng ban cho chúng
ta, chứ tạ ơn ai nữa bây giờ. Nhưng tôi xin phép hỏi bạn: Thực tế đối với bạn trong ngày Lễ Tạ
Ơn có phải là đúng như thế không? Hay là bạn lại cảm tạ thần khác? Vì đây là sự nhận thức sai
lầm của hàng triệu trong đất nước Hoa-Kỳ mà? Vậy để tránh khỏi phải sai lầm, thì chúng ta
phải xác nhận cho bằng được, Đấng ban cho chúng ta là ai, thì chúng ta cảm tạ Đấng đó mới
đúng. Sở dĩ chúng ta đặt vấn đề này vào hàng tối quan trọng, bởi vì có hàng hà sa số người
đang tạ ơn người chết kia kìa. Người ta đã quên mất Đức Chúa Trời hằng sống là Đấng yêu
thương con người vô hạn vô lượng, hàng ngày ban cho mọi sự cần dùng dư dật. Nhưng lại đi tạ
ơn một người đã chết, đang nằm sâu trong lòng đất, không có gì để ban cho ai cả mới lạ chứ,
khó hiểu thật! Vì trong Thánh kinh sách Thi-Thiên 49:17 Lời Đức Chúa Trời phán: “Người chết
chẳng đem gì đi được. Sự vinh hiển người cũng không theo người xuống mồ mả đâu.” Cho
nên đây là một việc làm trái ngược mang tính phản bội Đức Chúa Trời là Đấng đã ban cho
mình, và đang yêu thương mình, với tình yêu thương vô hạn, vô lượng.
Tôi đã có lần hỏi một người: Tại sao anh lại đi tạ ơn người đã chết. Còn Đấng hằng sống
chăm sóc anh hàng ngày thì anh lại bỏ qua, vậy anh nghĩ sao đây? Người ấy trả lời: Vì tôi nghe
người ta nói vị ấy linh thiêng, nên tôi cầu nguyện xin vị ấy sự gì cũng được, cho nên tôi tạ ơn vị
ấy! Câu trả lời này nghe cũng hơi vui-vui, cho nên tôi muốn đặt ra một vài câu hỏi sau đây để
nhờ bạn xác định sự sai, đúng như thế nào để cùng nhau học hỏi nhé.
a/ Nếu được hỏi: Người ấy có hiện về trong giấc chiên bao, bảo bạn hãy cầu nguyện với
người ấy, hay bắt bạn phải cảm tạ người ấy không?
Giả sử, nếu bạn trả lời có thì đó là sai. Vì trong Thánh Kinh sách Truyền đạo 12:7 Lời Đức
Chúa Trời đã phán một cách rõ ràng: “ bụi tro trở vào đất y nguyên như cũ, và thần linh trở về
nơi tay Đức Chúa Trời là Đấng ban cho nó.” Không ai là người chết mà có thể trở về để truyện
trò với người sống được. Đây là việc làm giả mạo từ nơi Sa-tan khiến cho hàng tỷ người lầm
lẫn trong sự suy nghĩ vô cùng nguy hiểm này.
b/ Giả sử người chết có mang tiền đi được, thì bạn có biết người chết phải mang theo
bao nhiêu để kinh doanh để có lời nơi âm phủ, mà ban cho tất cả mọi người trên dương thế
trong mọi tôn giáo, mỗi khi họ cầu xin không? Vậy theo bạn điều này có thể xảy ra trong niềm
tin của các tôn giáo không?
Nếu bạn trả lời có là sai: Vì trong Thánh Kinh sách Truyền đạo 5:15 Lời Đức Chúa Trời
phán: “ Mình lọt ra khỏi lòng mẹ trần truồng thể nào, ắt sẽ trở về thể ấy, và về các huê lợi của
sự lao khổ mình, chẳng có vật gì tay mình đem đi được.” Như thế thì tại sao bạn lại tin rằng
người chết có của để ban cho?
Bạn thấy có một số gia đình, đến ngày giỗ người đã chết, người thân phải đốt tiền giả
là giấy vàng bạc, hay đô-la giả bán ngoài chợ, được người thân mua bằng đô-la thật gởi xuống
âm phủ, cho người chết có tiền xài không? Vậy thì người chết bất cứ là ai, có tiền thiệt đâu mà
ban cho người sống ở trên đất này? Đó là một thực tế không thể chối cãi, mà Thánh Kinh đã
phô bày một Chân Lý không thể đảo ngược; để cho con người có cơ hội mà quay trở về Tạ ơn
Đức Chúa Trời là Đấng ban mọi sự cần dùng hàng ngày cho mình và gia đình mình.
c / Giả sử nếu bạn là một người đang giàu có nhất thế giới, mà có một người nào đó
đến thưa với bạn rằng: Khi nào ông chết xuống âm phủ.Tôi ở trên này cầu xin ông điều chi. Ông
làm ơn ban cho tôi nha? Vậy thì bạn sẽ trả lời họ thế nào? Nếu bạn đồng ý với lời thỉnh cầu của
họ thì bạn có cảm thấy hổ thẹn không? Vì ở âm phủ có gì mà ban cho người dương thế này?
Bạn có thấy ở một số tôn giáo, người sống còn cúng cơm cho người chết, thì thử hỏi người
chết lấy gạo ở đâu mà ban cho người sống được, mà đi tạ ơn người chết?
d/ Tại sao có vô số người không cầu xin với Đức Chúa Trời mà cầu xin với người chết,
hay là thần của tôn giáo đang thờ, hoặc một lãnh đạo tinh thần nào đó đã chết mà vẫn được
trả lời?
Xin trả lời: Chính vì khúc quanh nghiệt ngã này, nên đã có vô số người truyền khẩu cho
nhau rằng: Ông này, bà nọ linh thiêng lắm. Chứ họ đâu biết rằng, đằng sau của tất cả mọi lời
cầu xin trái lẽ đó, chỉ do một mình Đức Chúa Trời là Đấng ban cho, chứ có ai đâu. Có như thế
con người mới hiểu được rằng: Đức Chúa Trời là Đấng yêu thươngcon người vô bờ bến.
Để chứng minh vấn đề này, tôi muốn thưa với qúi vị một trường hợp. Giả sử, nếu qúy
vị có những đứa con trong gia đình, mà có một, hay hai, trong số những đứa con ấy, cứ mỗi lần
qúy vị cho nó món qùa gì đó, thì nó cứ cám ơn người hàng xóm. Rồi mỗi lần qúy vị cho nó ăn
cơm thì nó lại cám ơn bạn bè, mà nó làm điều đó trước mặt quý vị. Vậy trong tư cách làm cha
mẹ, qúy vị giải quyết thế nào về trường hợp kỳ lạ này? Qúy vị có nỡ lòng nào bỏ đói nó, hoặc
cắt đứt tất cả mọi nhu cầu cho nó, để chỉ lo cho những đứa biết cám ơn mình không? Không!
Chúng ta không nỡ làm vậy, vì dù sao cũng là con của mình. Chẳng qua là nó bị trục trặc về
phương diện nào đó, có liên quan đến bệnh tâm thần của nó thôi, cho nên mình cứ hy vọng
suốt đời nó, để trong một tương lai không xa nó sẽ trở thành đứa con giống như những đứa
con khác trong gia đình. Thế thì Đức Chúa Trời còn yêu thương con người, hơn những gì mà
tôi vừa dẫn chứng ở trên.
e/ Bây giờ tôi muốn đặt thêm với quý vị một câu hỏi nữa đó là: Quý vị có biết tại sao
Đức Chúa Trời lại yêu thương và chờ đợi quý vị một cách kiên nhẫn và lâu dài như thế không?
Chỉ vì Ngài là Đấng dựng nên chúng ta, trong mỗi chúng ta có một tài sản vô giá là phần
linh hồn, nó lớn hơn giá trị của cả thế gian này. Nó ở bên trong con người của mỗi chúng ta
đây. Linh hồn chẳng phải chỉ sống mấy chục năm ở cõi tạm bợ này. Nhưng đằng sau của hơi
thở cuối cùng, con người thật còn bước vào trong cõi đời-đời nữa.
Vậy thì linh hồn vô giá, phải tiếp nhận Chúa Giê-xu Christ là Đấng đã hy sinh cho mình
trên thập tự giá. Đó là một món qùa vô giá, mà đáng lý ra linh hồn phải tiếp nhận mới đúng
chứ? Vô số người cho đây là phương cách cứu chuộc của Chúa Giê-xu cho người Tin Lành.
Không phải! Nhưng cho tất cả mọi người chưa nhận Tin-Lành, để trở thành người Tin Lành thật
trong Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Là một người sống trong đất nước Hoa-kỳ nói riêng. Có ai trong trong chúng ta muốn
nhìn thấy cảnh chiến tranh điêu tàn, nghèo đói, bệnh tật gia tăng dữ dội. Còn tài sản của quốc
gia là một sự suy thoái khổng lồ đang đè nặng trên đất nước, phải được chia đều cho đầu mỗi
công dân không? Không. Ai cũng ao ước đất nước mình, phước hạnh, bình an, và giàu có chứ.