Tải bản đầy đủ (.doc) (37 trang)

Những kinh nghiệm hay, những bí quyết và kĩ năng sống tốt giúp bảo vệ hạnh phúc gia đình

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (159.51 KB, 37 trang )

Những kinh
nghiệm giữ
gìn hạnh phúc
gia đình
Cuộc sống vợ chồng, khó tránh khỏi những lúc làm cho
người kia không hài lòng. Điều này có thể xuất phát từ
khuyết điểm, lỗi lầm của một trong hai người, cũng có thể
chỉ là sự khác biệt về tính cách, hoặc chỉ là người này không
làm theo ý người kia.
Trong tình hình này, thông cảm và bỏ qua cho nhau là biện
pháp tốt nhất để điều hòa mối quan hệ vợ chồng. Thông cảm
và bỏ qua thực tế là một loại điều hòa thích hợp tâm lý của
chính mình, thông qua đó hóa giải những căng thẳng, mâu
thuẫn hoặc xung đột có thể xảy ra giữa hai vợ chồng.
Để đạt tới độ hiểu và thông cảm cho nhau, luôn giữ được hòa
khí trong gia đình, bạn cần kiên nhẫn thực hiện theo 5
nguyên tắc sau đây:
1. Nhìn nhận khuyết điểm của vợ hay chồng mình một
cách chính xác
Nếu người bạn đời có những việc làm cho bạn không vui,
không vừa lòng thì bạn hãy nghĩ rằng: Đó có thực sự là
khuyết điểm không? Là người, ai chẳng có khuyết điểm,
mình không nên nổi cáu mà phải nói chuyện với anh ấy xem
sao, rồi khuyên anh ấy sửa chữa.

Nếu đây không phải là khuyết điểm, chỉ là không làm theo ý
mình thôi, vậy thì cứ để cho anh ấy làm có sao đâu. Anh ấy
có nhân cách độc lập, có suy nghĩ riêng, tại sao mình lại cứ
đòi hỏi anh ấy phải theo ý mình, và không chắc lúc nào ý của
mình cũng là đúng nhất.
Hoặc tự đặt ra những câu hỏi rồi tự trả lời, ví dụ: “Tại sao


anh ấy lại làm như vậy?”, “Việc này anh ấy đáng trách lắm,
nhưng bực tức, trách móc có tác dụng gì không? Còn có cách
nào tốt hơn không?”
2. Tìm ra những ưu điểm của người bạn đời
Luôn cổ vũ động viên, luôn tìm ra những điểm tích cực, hậu
quả sẽ hay hơn nhiều.
Có người vợ, trong con mắt của mình lúc nào cũng thấy
chồng toàn là khuyết điểm, thường trách mắng chồng khiến
quan hệ vợ chồng rất căng thẳng, ngột ngạt. Một lần chị đến
gặp chuyên gia tâm lý xin ý kiến, chuyên gia này khuyên
chị: “Trong 3 tuần, ngày nào cũng tìm ra 1 ưu điểm nhỏ của
chồng và hãy khen anh ta”.
Lúc mới bắt đầu, chị cảm thấy rất khó khăn. Chị miễn cưỡng
tìm được 1 ưu điểm của chồng rồi khen ngợi anh khiến
người chồng mình cảm thấy như mình được vợ yêu chiều.
Về sau, càng tìm chị càng phát hiện ra: “Sao chồng mình có
nhiều ưu điểm như vậy mà trước đây mình không hề nhận
thấy nhỉ?”.
Sau 3 tuần, cách nhìn của chị về người chồng đã thay đổi
hẳn, nhờ đó người chồng cũng thay đổi thái độ và hành vi
theo hướng tích cực, quan hệ vợ chồng dần dần trở nên hòa
hợp.
3. Có lòng khoan dung, độ lượng
Không nên so đo, xét nét những việc nhỏ trong sinh hoạt,
phải học cách “cười xòa”. Nhiều người, đặc biệt là phụ nữ,
thường hay “soi kính lúp” để tìm ra những nhược điểm trong
tính cách hay trong sinh hoạt của chồng để bắt bẻ, cật vấn.
Điều này khiến các ông chồng khó chịu vô cùng, họ không
biết phải làm thế nào thì “mụ vợ” mới vừa lòng.
Hoàn toàn không cần thiết phải so bì tính toán từng cân từng

lạng hàng loạt vấn đề không thuộc nguyên tắc tồn tại trong
quan hệ vợ chồng (ở gia đình nào cũng vậy). Hiền lành một
chút, mơ hồ một chút, qua loa một chút còn tốt hơn nhiều so
với việc ăn miếng trả miếng.
Khi vợ hay chồng mình nói hoặc làm điều gì đó khiến mình
không vui thì hãy nghĩ rằng: “Có phải mình có khuyết điểm
khiến anh ấy bực mình không?”, “Có phải anh ấy gặp
chuyện gì đó không vui ở bên ngoài khiến tâm trạng bị kích
động không? Vậy thì có lẽ mình phải nói chuyện và an ủi,
động viên anh ấy”, “Có lẽ anh ấy vô ý thôi, mình chẳng để
bụng làm gì”, v.v
4. Phải biết “tự giải thoát”
Nếu trong gia đình xảy ra một sự cố không may ngoài ý
muốn, không thể cứu vãn được nữa thì không được dừng lại
ở chỗ sầu thảm, ảo não hoặc oán trách, qui kết tội lỗi cho
nhau, mà phải “tự giải thoát mình”, tức là hãy nghĩ thoáng
rộng ra một chút.
Chẳng hạn, nếu vợ hay chồng lỡ tay làm vỡ chiếc lọ hoa đắt
tiền, bạn có thể nghĩ thế này: “Thôi, coi như từ trước tới nay
chưa từng có chiếc lọ hoa này trong nhà”, hoặc: “Coi như đã
tặng nó cho người khác vậy!”.
Nếu vợ hay chồng mình đi ra ngoài không cẩn thận bị kẻ
cướp giật mất điện thoại di động hoặc cướp mất ví tiền, bạn
có thể tự an ủi: “Chỉ là của đi thay người. Thế là phúc lớn
rồi”.
Kiểu “tự giải thoát” này làm cho sự việc trở nên “hợp lý
hóa”, tìm được sự an ủi cho lòng mình, đồng thời giúp cả hai
nhanh chóng lấy lại sự cân bằng tâm lý, trở nên bình tĩnh và
xử lý vấn đề tỉnh táo, thông minh hơn. Nếu có thể làm được
như vậy, hai tấm lòng chắc chắn sẽ quyện chặt với nhau hơn.

5. Khéo léo “xoay chuyển tình thế”
Người chồng hay người vợ không được vừa ý trong công
tác, hoặc bị oan ức gì đó trên các phương diện khác thì cả hai
bên đều phải khéo léo biết chuyển tâm trạng tiêu cực của
mình sang hướng khác, chứ không được trút lên cuộc sống
gia đình và quan hệ vợ chồng.
Có một số người bị oan ức ở bên ngoài, về nhà lấy người bạn
đời ra làm chỗ “xả hơi” hoặc “giận cá chém thớt”, điều này
sẽ đem lại những hậu quả tệ hại cho quan hệ vợ chồng.
Gặp trường hợp này, tốt nhất là bạn hãy tâm sự cho vợ hay
chồng nghe nỗi oan ức của mình, nói ra hết những điều ấm
ức tích tụ trong lòng, hoặc bạn là người lắng nghe, góp ý, an
ủi, giúp người kia lấy lại tâm trạng bình tĩnh, hoặc chuyển
tâm trạng sang hướng khác như làm một việc gì đó, đọc sách
hoặc nói chuyện gẫu đều là những cách xử lý tốt.
Hạnh phúc ở
dưới chân
Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng
hành và thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng
thiếu nữ đang uốn mình mềm mại với chiếc áo dài tha thướt
xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến rũ…
Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang
vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe
mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ
vào lòng. Đầm ấm…

Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng
nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng
bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước
nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá, nơi đó phải

chăng là thiên đàng?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết
định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.
“Anh đi đâu vậy ?” - Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.
“Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc” - Cây lạnh lùng đáp và
cất bước ra đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói. Cỏ
ở lại một mình nơi triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn Cây
thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày càng vươn xa.
Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây
mơ ước một ngày được gặp các vì sao ngời sáng…
Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn…
Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở
thành bậc đại thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát
nhưng vẫn chưa với được những vì sao cho riêng mình… Cỏ
cũng không còn màu xanh nữa mà trở nên vàng úa, và lặng
lẽ ở phía dưới cây cao.

Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng mình không thể đi đến cái
nơi bản thân vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận
nhìn xuống phía dưới. Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui đùa với
những cánh hoa, vẫn đang thướt tha cùng muôn loài bướm.

Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận khi hiểu: Hạnh phúc
chính là điều mà Cây đã từng có và đánh mất. Cây buồn, nỗi
buồn không thể nói cùng ai…

“Cây ở trên đó thế nào?” - Một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm.

“Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng
chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ” - Cây
ngẩng cao đầu trả lời ngọn Cỏ.


“Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc ?” - Cỏ
nhìn Cây hỏi tiếp.

Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười quay đi,
ngẩng cao đầu hướng về phía các vì sao lơ đãng. Không phải
vì Cây muốn tiếp tục đi tìm hạnh phúc mà đơn giản, Cây
đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì Cây đang nói dối! Vì
Cây biết mình cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ
Cây ở lại và lả lơi thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại. Và
Chim cũng vậy, Chim không thể ở đó hót mãi cho Cây nghe.

Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn
có đã không cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận sự nuối tiếc.
Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi
ngẩng cao đầu và không chịu nhìn xuống…

Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi… Cho đến một ngày, Bão đến!
Cây đương đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả nghiêng
rung chuyển. Bão thổi mạnh, Cây bật gốc lung lay. Bão cười,
Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo
nguyên lạnh lẽo… Cây kiệt sức, lịm đi.

Hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn
lên, bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật
gần, và ấm áp.

Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau nơi cây đổ
xuống mọc lên một loài cây lạ. Và người ta đặt cho nó tên là
cây Xấu Hổ. Một cây Xấu Hổ với cỏ mọc xung quanh.


Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm
hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang
ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và
không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên…
Những bí quyết kìm
nén sự giận dữ.
Ở hãng tôi từng làm có người nữ đồng
nghiệp đã lớn tuổi làm tiếp tân. Thông
thường ai cũng nghĩ rằng người tiếp tân là
bộ mặt công ty, sẽ là một thiếu nữ trẻ trung
tươi mát mang lại sinh khí cho văn phòng.
Vì thế, khi vào làm ở hãng này tôi có ý xem
thường công ty và không đánh giá cao cô
tiếp tân đã không còn trẻ lại chẳng được ưu
đãi về nhan sắc.
window.onload = function () {resizeNewsImage("news-
image", 500);}
Lúc đó tôi là một nữ viên chức đang lên, nhưng trong công
việc thường xuyên gặp nhiều phiền toái. Tôi quyết định xem
xét lại cách thức làm việc của mình. Tôi để ý rằng mọi việc
nhân viên trong phòng mình xử lý đều tốt nhưng dường như
hơi quá tải, trong khi các phòng ban khác việc cứ ro ro chạy.
Đó là vì sự ân cần và nhiệt tình của cô tiếp tân lớn tuổi kia
trong việc xử lý công việc mà các phòng ấy sắp xếp cô vào
như một mắt xích của quy trình hoạt động.
Nhìn kỹ lại thì cô tiếp tân không chỉ là một người trực điện
thoại và chuyển máy cho các anh chị em đồng nghiệp; cô
cũng không chỉ là một người hầu như không biết nói tiếng
Anh mà chỉ thuần Việt khi thưa gửi với sếp Mỹ, mà là một

phụ nữ đa năng và chuyên cần, chịu khó. Cô luôn cảm thấy
vui vẻ và có ích khi được giúp đỡ các đồng nghiệp, và đóng
góp vào sự phát triển của công ty.
Tìm hiểu kỹ hơn thì cô từng làm tạp vụ ở công ty cũ của sếp,
và được cất nhắc làm “bộ mặt” của công ty mới này. Từ đó
tôi trở nên ngày càng phục người đồng nghiệp lớn tuổi, một
người thiếu ngoại ngữ, vi tính, cũng không được trang bị
những kỹ năng công sở cần thiết để thành công, mà vẫn cố
gắng xoay xở để làm tốt công việc và làm hơn trách nhiệm
được giao để giúp đỡ đồng nghiệp, làm lợi cho tổ chức.
Thay đổi thói quen, hoặc thay đổi tính cách là điều rất khó
và cần có phương pháp (Ảnh minh hoạ)
Một điều kỳ lạ là càng làm việc với cô tiếp tân, tôi càng thấy
phục tính tình điềm đạm ôn tồn của cô. Dù bận rộn hoặc bực
mình đến mấy, ít khi thấy cô gắt gỏng quát nạt với bất kỳ ai,
dù là với người trẻ tuổi hoặc làm chức vụ thấp. Điều này
khiến ngựa non háu đá như tôi không ngừng thán phục và
thầm nhủ phải học được bí kíp này.
Tôi được nhìn nhận là người biết khen đồng nghiệp đúng và
rất hay, nhưng đồng thời cũng có thái độ dễ khiến người
khác buồn mỗi khi không vừa lòng. Khi không vui, tôi có
giọng nói khó nghe, âm điệu chưa dễ thương, và lời lẽ thì chỉ
người nói nhìn nhận là đúng vào thời điểm nói mà thôi. Mỗi
khi nóng giận, tôi thử hít một hơi và nhớ đến người đồng
nghiệp lớn tuổi này để trau mình, nhưng xem ra việc học tập
không tiến bộ như tôi mong muốn.
Vào dịp tết Nguyên đán, chúng tôi có dịp dọn dẹp công ty,
và khi vô tình sử dụng điện thoại tại bàn làm việc của cô tiếp
tân, tôi thấy một mảnh giấy nhỏ được dán ngay ngắn vào
một vị trí dễ thấy trên bàn. Chữ viết của cô tiếp tân vừa đẹp

vừa ngay ngắn, “Hậu quả của cơn giận lớn hơn rất nhiều so
với nguyên nhân của nó”.
Đến thời khắc ấy, tôi ngộ ra rằng thay đổi thói quen, hoặc
thay đổi tính cách là điều rất khó và cần có phương pháp;
nhắc đi nhắc lại điều cần thay đổi cũng là một cách hay. Tuy
vậy, cách hay hơn cả là gần gũi và làm bạn với những người
mà mình yêu quý và cảm phục, học hỏi cách họ đã làm điều
ấy như thế nào. Nó sẽ tiết kiệm cho chúng ta biết bao thời
gian mò mẫm tự học trong những ngổn ngang của cảm xúc,
để quản trị nó, hiểu biết về nó để có thể làm chủ thành công
và hạnh phúc.
Chữ "Nhẫn"
thời hiện đại!
Ca dao trước có câu: “Chồng giận thì vợ làm
lành. Miệng cười hớn hở rằng anh giận gì”?
Nếu người đàn ông nào may mắn lấy được người vợ ấy có lẽ
khó mà giận được. Thế nhưng trong thực tế chẳng mấy khi
tìm được người đàn bà như thế. Nhất là thời nay, nam nữ
bình đẳng chẳng ai chịu nhường ai. Trái lại, phụ nữ có khi
còn nóng tính hơn cả đàn ông

Tôi nhớ thời còn đi học, có một thầy giáo rất hiền dạy môn
lịch sử Đảng. Ngồi nghe thầy phân tích nguyên nhân thành
công, thất bại của những cuộc khởi nghĩa thì thấy thầy thật là
thông thái. Có lẽ trong cuộc đời thực làm việc gì thầy cũng
suy tính trước sau như thế thì chẳng bao giờ thất bại được.

Nào ngờ một hôm nghe các bạn trong lớp thì thào với nhau:
“Cuộc khởi nghĩa của Nguyễn Huy Nhượng bị dìm trong bể
máu”. Tôi ngạc nhiên quá, chưa hiểu đó là cuộc khởi nghĩa

nào mà trong sách không thấy nói. Đến khi nghe các bạn giải
thích, mới biết đó là cuộc nổi dậy của thầy Nhượng. Hồi đó
các gia đình giáo viên đều ở trong khu tập thể của trường rất
gần với khu nhà nội trú của sinh viên. Có chuyện gì to tiếng
trong nhà, đám sinh viên tò mò nghe thấy hết. Họ đồn rằng
thầy Nhượng chuyên bị bà vợ quản lý nhà ăn bắt nạt. Nhưng
con giun xéo mãi cũng quằn. Một hôm có lẽ thấy các “điều
kiện đã chín muồi”, thầy quyết định “khởi nghĩa”. Như mọi
bữa ăn bình thường, bà vợ vẫn vừa ăn vừa nói chồng xa xả.
Bỗng nhiên thầy Nhượng đặt bát xuống, quát một tiếng rồi
đứng bật dậy trông điệu bộ rất “hoành tráng”. Bất ngờ thầy
cúi người cầm nồi cơm giơ lên cao chắc là định đập xuống
đất. Nhưng có lẽ sợ nồi bị bẹp mà thời bao cấp không dễ
mua được cái nồi khác nên nghĩ thế nào thầy chỉ đặt nghiêng
cái nồi xuống sàn rồi lấy tay vần mạnh một cái. Cái nồi lăn
lông lốc như bánh xe rồi đổ kềnh khiến cơm tung tóe ra sân.
Tưởng là bà vợ trông thấy thế mà khiếp vía. Ai ngờ bà ta nổi
tam bành hét lên một tiếng còn to hơn rồi bê cả mâm cho bay
vèo ra sân kêu đánh “xoảng” một tiếng làm cả xóm giật
mình. Canh rau, nước mắm, dấm ớt bắn tung tóe, bát đĩa vỡ
loảng xoảng. Lũ trẻ con khóc ré lên hoảng loạn. Thầy
Nhượng đứng ngây ra nhìn mặt cắt không còn hột máu. Tôi
kể câu chuyện có thực này để thấy cái máu tam bành của phụ
nữ thời nay. Những gia đình như thế trong thời bao cấp có
thể vẫn tồn tại dù có năm ngày ba trận. Nhưng ngày nay nếu
cứ sống như vậy e có ngày sẽ đưa nhau ra tòa.

Theo dõi quan hệ của nhiều cặp vợ chồng trong một thời
gian dài, người ta nhận thấy có những giai đoạn vợ chồng
hay cãi nhau và có những giai đoạn ít cãi nhau hơn. Thoạt

đầu là thời kỳ mới chung sống khoảng từ hai đến ba năm.
Giai đoạn này, sau khi ánh hào quang của tình yêu không rực
rỡ nữa, hai “tiểu vũ trụ” bắt đầu nhận ra họ chẳng hợp nhau
đến mức như họ tưởng. Những thói quen, sở thích, cá tính,
những quan niệm về những giá trị tinh thần, đạo đức mà họ
mang vào cuộc sống chung từ hai “nền tiểu văn hóa” khác
nhau, hóa ra không giống nhau nhiều lắm. Vì thế giai đoạn
này rất nhiều cuộc cãi vã nổ ra có khi khá quyết liệt để giành
phần thắng về phía mình. Vì thế, tỷ lệ ly hôn xảy ra trong
thời kỳ này khá cao. Nhưng qua được giai đoạn này lại đến
một thời kỳ êm ả. Một là đã có kẻ thắng, người thua. Hai là
người ta cũng nhận ra những cuộc tranh cãi vô bổ chẳng đi
đến đâu và tự điều chỉnh mình cho bớt căng thẳng. Nhưng độ
10 năm sau lại xảy ra một thời kỳ xung đột thứ hai. Bởi vì
theo lẽ tự nhiên, con người liên tục thay đổi trong suốt chiều
dài cuộc đời mình. Những ham mê, sở thích, cách nhìn cuộc
đời của bạn đã thay đổi. Trong khi đó, bên cạnh chúng ta lại
có một người bạn đời, cũng thay đổi như thế. Nếu hai quá
trình thay đổi ấy không cùng một hướng thì đến một ngày,
bạn sẽ nhận ra, giữa hai người xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn.
Đến thời điểm này tỉ lệ ly hôn cũng cao. Nhưng vượt qua
được, họ sẽ đi đến bền vững cho đến cuối đời. Và ở chặng
đường cuối cùng này bên cạnh những cặp vợ chồng hòa hợp
đến mức giống nhau một cách lạ lùng, là những cặp khác
hẳn nhau đến không nhận ra và đến mức độ cãi nhau suốt
ngày hoặc chán không thèm cãi nhau nữa.
Như vậy, chúng ta thấy, trong cuộc sống vợ chồng hiện đại,
khi hai người bình đẳng với nhau, không ai lệ thuộc ai thì sự
tranh cãi là đều không tránh khỏi. Song nếu cứ chuyện bé xé
thành to, hơi cãi cọ một chút mâm bát lại bay vèo vèo thì

hạnh phúc vợ chồng là hoang tưởng. Muốn cho có thể ngăn
chặn được những cuộc xung đột để không dẫn đến đổ vỡ hôn
nhân cần nắm được kỹ thuật an toàn, biến những cuộc tranh
cãi thành trao đổi một cách hòa bình, không làm mối quan hệ
xấu dần đi, phải tôn trọng mấy quy tắc sau đây:
Thứ nhất, khoanh vùng phạm vi tranh cãi hẹp đến mức tối
thiểu. Nghĩa là cãi nhau vì cái gì thì chỉ nói về cái đó, móc
quá khứ của nhau để tìm ra những sai lầm, kém cỏi từ ngày
xửa ngày xưa rồi tổng kết rút ra kết luận.
Hai là, khi tranh cãi không dùng những lời lẽ xúc phạm
nhau. Để thuyết phục bạn đời tin rằng họ sai, thì phải dùng
lý lẽ sao cho dễ hiểu với một thái độ ôn hòa chứ không dùng
những lời lẽ cay độc có tính mạt sát. Thứ ba, cần phải tỉnh
táo nhận ra cái sai của mình. Nếu tranh cãi với một người
không có khả năng nhận ra đúng sai thì có khác gì nói với
đầu gối. Thứ tư, điều quan trọng cuối cùng là biết làm lành
và tha thứ. Người ta cũng cho rằng, tranh cãi vợ chồng
không nên đi tới thắng thua, không dồn đối phương vào chân
tường. Thật có lý khi có người còn cho rằng, trong tranh cãi
vợ chồng, “thắng” đồng nghĩa với “bại”. Bởi vì sau chiến
thắng là bầu không khí nặng nề đầu độc cả gia đình. Các nhà
nghiên cứu đã ghi âm nhiều cuộc “nội chiến” và nhận thấy
có những cuộc “chiến tranh tàn khốc” bắt đầu từ những lý do
hết sức vớ vẩn, thậm chí sau khi “ngọn lửa chiến tranh” được
dập tắt người ta không nhớ nổi bắt đầu cãi nhau vì cái gì.
Nên nhớ rằng, để cãi nhau phải có ít nhất hai người nhưng để
ngưng cãi nhau thì chỉ một người cũng làm được. Cho nên
nếu một trong hai người biết dừng lại đúng lúc thì mái ấm
gia đình sẽ an toàn.
Nói như thế không có nghĩa là luôn luôn nín nhịn, thậm chí

phải làm theo ý muốn của người khác dù biết điều đó là sai
để tránh xung đột. Nếu bạn “giữ gìn hòa bình” theo kiểu đó,
đối phương sẽ lấn tới và biến bạn thành kẻ lệ thuộc vào họ.
Các nghiên cứu mới đây của Mỹ phát hiện một trong những
nguyên nhân quan trọng làm gia tăng tỷ lệ ly hôn trên thế
giới hiện nay chính là xu thế sống lệ thuộc vào người bạn
đời. Từ trước đến nay người ta thường chỉ quan niệm hai
tiếng “lệ thuộc” trên khía cạnh kinh tế, thực ra khái niệm ấy
rộng hơn nhiều và nếu chúng ta không tìm cách giải thoát
mình khỏi sự lệ thuộc thì chính nó sẽ hủy hoại hôn nhân.
Nhà tâm lý học Edmund J.Bourne định nghĩa: “Lệ thuộc là
xu hướng đặt ý muốn của người khác lên trên khát vọng của
chính mình”. Nghĩa là bạn luôn sẵn sàng hy sinh những nhu
cầu của mình để làm hài lòng người bạn đời. Niềm hạnh
phúc của bạn phụ thuộc vào việc bạn cảm thấy người chồng
hay vợ hài lòng tới mức nào. Có thể bạn nghĩ rằng cách sống
như thế là vị tha, cao thượng nhưng thực ra, bạn đã sống cho
họ chứ không phải cho mình. Nếu tất cả chúng ta đều sống
như vậy thì thế giới này có gì đáng để mơ ước?
Khi kết hôn với ai, ta muốn mang lại hạnh phúc cho người
ấy. Nhưng cả hai đều phải có trách nhiệm mang lại hạnh
phúc cho nhau và tránh những điều bất hạnh. Nếu một người
luôn phải nhẫn nhịn, cố gắng làm cho người kia thỏa mãn dù
phải hy sinh hạnh phúc của chính mình thì sớm muộn gì
cũng trở thành bất hạnh mà thôi. Lối sống như thế sẽ dẫn tới
lo âu, phiền muộn. Bởi vì khi vượt qua ngưỡng giới hạn, nó
biến con người lành mạnh trở thành thiếu lành mạnh. Nó gây
ra nhiều điều xấu hơn là sự tốt lành.
100 điều lãng
mạn nhất trong

cuộc sống.
1. Cùng nắm tay nhau đón giao thừa.
2. Đột nhiên tặng một bông hoa chẳng vì dịp gì cả, chỉ vì tự
dưng thấy yêu quá thì tặng thôi.
3. Đón bình minh và hoàng hôn ở bến Hàn Quốc.
4. Cùng thả diều ở một triền đê ngoại ô trong ánh hoàng hôn.
5. Đặt cho nhau một biệt danh thật hay ho mà nghe vừa đáng
yêu vừa buồn cười.
6. Viết cho nhau một tấm thiếp nhỏ rồi lẳng lặng nhét vào ví
trước lúc chia tay để khi về đến nhà đối phương sẽ giở ra
đọc.
7. Đan tặng nhau một cái khăn vào lúc mùa đông chẳng hạn.
Chắc chắn ấm đến ngột ngạt cho mà xem.
8. Tặng nhau một nụ hôn bất ngờ.
9. Viết một câu chuyện tình cảm, tự design một cái flash,
một cái thiệp hand-made hoặc là một bài hát tặng người yêu.
10. Cùng chúc nhau ngủ ngon vào lúc 12h đêm.
11. Thu âm một bài do chính mình hát để tặng người kia.
Hoặc cùng nhau thu âm một bài hát cũng là một ý kiến hay.
12. Nhân tiện nói đến chúc ngủ ngon vào lúc 12h thì buổi
sáng lúc thức dậy nhắn tin chúc nhau một ngày tốt đẹp.
13. Cùng nhau đạp xe đạp đôi trên những con đường đẹp và
lãng mạn.
14. Lâu lâu thỉnh thoảng cùng nhau đi dưới mưa. Lưu ý là rất
dễ ốm đấy nên hạn chế thôi nhé!
15. Cùng nhau chèo thuyền vào một buổi chiều tà
16. Học guitar dù chẳng có năng khiếu để đánh tặng người
mình yêu bài hát mà cô ấy thích
17. Bất ngờ trở về sau bốn năm du học, lù lù xuất hiện trước
cửa văn phòng người còn lại và nhăn nhở cười với hộp

chocolate trong tay (chống chỉ định với người ghét
chocolate): "Anh.em về rồi đây!".
18. Ngồi hát "sống" cho người ấy nghe suốt ba giờ đồng hồ
và sau đó về nhà ngậm chanh muối một tuần liền.
19. Vờ như là quên một sự kiện nào đó mang tính kỉ niệm
của hai người nhưng hóa ra đã lặng lẽ chuẩn bị thật chu đáo
và đầy tính bất ngờ, làm đối tượng chỉ có mà há hốc mồm
không nói được chi hết.
20. Những tin nhắn lúc 2-3 h sáng kiểu như "Anh. Em đang
ngủ nhưng tự nhiên tỉnh dậy và thấy nhớ em.anh quá ".
21. Hai người không ở gần nhau nhưng cùng nghe một bài
hát ý nghĩa qua Yahoo! Messenger (bằng PC call).
22. (Dành cho con trai ): đèo người yêu đằng sau, người đó
ôm và "mi" vào tai.
23. Ăn chung một cốc kem hoặc chè, hoặc cái gì đấy.

×