TRAN
MƯA
VAN
TUAN
TIM
_TẬP TRUYỆN NGẮN
NHÀ XUẤT BẢN THANH NIÊN
‘Ha Noi — 1987
Mua Tim
bày
Giéi m¥ thuat xdn xao vé mét birc tranh duge
ở
Người
triền
ta
lãm
ca ngợi
tranh
bức
tượng
trrnh
đó
chống
Mỹ
khơng
tiếc
trung
cứu
lời.
rước.
Mọi
từ
ngữ tốt đẹp đã được dành cho nó. Có người cịn nói
rằng chính bức tranh đã mang lại cho họ những cẩm
xúc tuyệt với. Bức tranh khêu gợi và làm phong phú
cho từ ngữ, âm điệu. Rất nhiều từ ngữ mới đã nây
sinh
thứ
khi
ánh
người
sáng
ta
kỳ
xerma
tranh.
lạ làm
cho
Người
con
ta
gọi
người
nó
nhìn
là
một
thấy
những vật thề nhỏ nhất và những nơi xa nhất. Đấy Ja
chất a-xít cực mạnh làm tan vỡ, mục nát những lớp
màng của sự chai lỳ vơ tỉnh bao phủ tâm hồn con người.”
Nó là tiếng sấm rền báo hiệu cơn mưa đầu mùa, là
tiếng chim, tiếng gà gáy báo hiệu trời sáng. Nó thức
tỉnh những gi sâu xa nhất trong ký ức. Nó là thứ thuốc
an thần
hiệu
nghiệm
cho
những
cái
đầu
quá
nông
và
3
éN
thứ thuốc trợ lực cho trái từm quá lạnh. Nó
tửa tuyệt vời của sự sóng tạo...
thê
là một
Những lời khen trên như một cơn gió nhẹ thơi lưới
qua một đơi vợ chồng đang tạm trú tại một khách sạn
lớn của thành phố. Họ từ một nước tư bản trở về thăng
,
quê hương xứ sở.
Người chồng hững hờ thơi khói thuốc :
— Thì cũng thế cả. Súng, đạn, mưa, gió, đánh nhau,
sự đũng cẩm và những mẫu sắc thi vị hóa... Những thứ
đó, người ta đã mhã hóa cả rồi, chẳng có gì lạ đâu...
. Ơng ta, một họa sĩ bỏ nghề theo nghiệp kinh doanh
buôn bán đồ cỒồ. Và, với cêng việc mới này, ông ta đã
thu được nhiều tiền. Cùng lớn lên với số tiền thu được
thong két, cái bụng và bộ mặt ông ta cũng được phinh
ra ning ninh. Trông êng ta giống như một chiếc máy
chiếu phim 36 ly. Với thân xác trên, người ta khó có
thề tin ông ta đứng lâu được. Sự mất cân đổi nghiêm
trọng giữa chân đế và phần chính giữa làm cho ơng
ta có
khả
ai có đã
chính
năng
kinh
ngồi
nhiều
nghiệm
và
hơn
là đứng
trí thơng
minh
hoặc
đề
đi.
Khâng
đốn
xác ơng ta cẢ. Ở đây, nó lại gặp phải một
tuổi
tình
trạng mất cân đối nghiêm trọng nữa. Cái thân Xác phì
phì mang đáng về của người già, nhưng bộ mặt trịn
nhãn bóng của ơng ta lại mang nét bụ bẫm của trẻ con.
Khi ông ta hút thuốc, người ta có cẩm tưởng như
ơng ta đeng chơi trị chơi hút thuốc, nghĩa là ơng ta
thơi ra nhiều hơn là hít vào.
Trái với chồng, người vợ là hiện thân mẫu mực
của sự cân đối có góc cạnh. Chị ngồi 30 tuổi, một phự
nữ có về đẹp sắc lạnh, khêng son phấn. Đôi mất chị
không to, không dài, vừa đủ đề cho người ta thấy sự 0
win
kinh niên. Có
thề gọi đôi mất
ấy giống
như
một
|
khu rừng rậm nhiệt đới. Khi nó nhìn xuống, đầy những bí
ân, u tối. Khi nó nhìn lên, với niềm phấn kích nào đó,
thì sáng rực đến mức ồn ào. Và, khi nó đăm đăm nhìn
một góc nảo đó thì người ta thấy trong khu rừng rậm
kia có một hồ nước phẳng lặng mơ mộng.
Người vợ nhìn bàn chân bé nhẻ múp míp của chồng:
— Thải thế nào người ta mới khen như thé chit.
Chị cũng như
chồng, một họa sĩ bổ nzhề làm nội trợ
và du lịch cùng chồng đi khấp nơi khảo n-hiệm xem xét
đồ mỹ
phương
Nghe
thuật. Một
cố vấn
điện.
vợ
thuốc nữa.
nói,
người
đúc
chồng
lực
thêi
của
chồng
khêng
trong
chơi
trị
mọi
hút
Bộ mặt trể con của ông ta trở nên nghiêm
trang đến hài hước.
— Em có biết vì sao người ta khen như vậy khơng?
Anh cèn lạ gì nữa. Vì tun truyền đấy.
tuyên truyền cho quá khứ oanh liét ma.
Họ cần phải
VA lại, điều
này thì em cũng biết khá rõ. Giới cùng n-hề với nhau
“hen khơng tiếc lời bức tranh đó vì nó là tóc phầm của
một người vơ danh, một người nào đó đã chết hoặc mất
tích
rềi.
Khen
những
người
chết
bao giờ
cũng
rong
lượng hơn mức bình thường. Chẳn+? phải cân nhắc đán
đo nhiều như khen người đeng sống, Điều này thì ở
xứ
hào cũng thế cả, phải khêng em ?
Cái vuốt má của chồng lâm người vợ khó chịu.
— Nhưng em muốn đến xrm bức tranh đó —Chi
đứng lên. Và đó là mệnh lệnh dành cho đức
ơng chồng
vốn đi là một người chiều vợ nếu khơng muốn
nói là
Sợ vợ.
"
Thế là sáng hơm
sau, trên đường
¢i Sơng
Bé đề xem
và mua tranh sơn mài, họ ghế qua khu triền lãm,
ˆ
Đức tranh mà họ cần xem, treo & trong căn
phòng
bên trái. Nhiều người đang xem bức tranh đó. Lớn tiếng
tình phầm nhất vẫn là mấy họa sĩ. Trong số hợ có một
vài người bất bình về bố cục của bức tranh. Lời chế
Đức
tranh
cũ
đống đão những
mịn
khơng
người
xem
gây
được
ấn
tranh cơng kích.
tượng
đã
hị
Hai vợ chồng người Việt kiều về nước phải chờ
đám đông tấn ra mới đi lại gần bức tranh đề xem.
Người chồng hơi ngạc nhiên, ơng ta lùi lại nghiêng
đân ngắm.
— Cũng được... có thề mua được... cái thứ mưa tim
nảy có tiền đấy — Đột nhiên ông ta kêu to, không
biết là vui sướng hay khồ sở.
~~ Ma này, cô gái ở bên cạnh người lính kia giống
_
em quá... Sao lại giống như thế được nhỉ ?
Người vơ khêng trả lời. Tư đuy tỉnh cằm và các
giếc quan của chị như bị đỉnh chặt nơi bức tranh.
nó
Bức tranh ấy khơng có tên gọi rà tên tác giả của
cũng
chỉ
là một
chữ
H
nhỗ
bé
kiều
chữ
viết
họa
của
nó,
bay bướm ở dưới góc. Bức tranh bột màu thề hiện
cảnh trời mưa ở vùng trắng (nơi giáp ranh vùng giải
phóng
và
vùng
tạm
chiếm).
Những
màu
sắc
tuy nhịa nhoẹt nhưng có ranh giới rõ rằng, dứt khoát..
Những thân cây cut ngon mau da cem giơ lên trời
những cành khô gân guốc nhiều màu sắc. Có cành cây
màu xanh dịu giống như cánh tay đỡ một cái gì đó thật
nặng. Cũng có cảnh màu hồng nhạt giống như bàn
tay hứng nước mưa. Một lối mèn như vệt sáng nhạt
khúc
xạ
qua
các
than
cây
màu
da
cam.
Nó
cũng
giống
như một dịng nước chẩy rõ dần, rõ cần từ mệt nơi
xa xôi nào đó phía sau cái tháp canh được vẽ gidng
8
`
-nhu một khối u đổ bầm trên ray một con người màu
‘yang kh’ co rit lei vi dau đớn.. Cái lối mịn ấy là
_ mệt đường chếoc chia đơi bức tranh. Nơi điềm cuối
của nó là một vũng sáng xanh lơ. Chính giữa bức trønh,
dưới một bụi tầm vơng lơ tho 14 dé, thin tim đậm;'
bên cạnh lỗi rrôn, một đôi thanh niên nam nữ ngồi
tri mue, che chung mét tém nỉ-lông. Người thanh
nifn ôm súng, gương mặt ngước lên cao chăm chú
nhìn chiếc máy bay trinh sát được vẽ giống như mội
con bướm đen méo mó, với đơi mắt lo âu, căng thẳng.
Bên
cạnh
“Tác
như
anh
là
một
cơ
gái
tóc
dài
và
gương
hồn
nhiên,
nghịch
nưzợm.
giả bức tranh khơng vẽ tồn thân cô gái giống
kiều vẽ anh bộ đội mà chỉ vẽ giống như một cái
bóng.
Ở
mái
mặt
của
cơ,
tuy chỉ
được thể hiện bằng đổi nét chấm phá, nhưng người
xem có thề biết rõ được nguyên mẫu. Cơ gái chỉ cho
enh
xem
chiếc
trời màu
xám
cầu
vồng
bẩy
sắc
phía trái bức tranh
nồi đệm
trên
nền
kế bên cái thấp canh.
Và, tất cả những cảnh vật của bức tranh được vẽ trên
cái nần mưa màu tím nhạt.
Người xem rất dễ đàng biết nội dung của bức tranh
ấy. Nó mơ tẢ tâm trạng của một anh bộ đội đang sống
với thực tại và quá khứ của mình, tâm trạng của sự
thủy chung với tỉnh yêu và lý tưởng. Một sức sống
mãnh liệt của con người thủy chung với những gi mình
u mến thiết, tha...
Thấy vợ khơng trả lời, người chồng kếo tay vợ, cao
Biong :
I
Mặt
cao,
em xem, người ta v cnỡ ú... emm thy khụng...
nộ em a.
ngi
sỏng
v
rc,
trng
hoang
nht,
ó
i
ri
li
Đ-ơ xng ging như một thân cây đồ.
mắt
mở
nhanh
to hướng
chống
cúi
~~
— Này,
Ta sẽ mua
—~ Thấy, em thấy.
Chị nói, tiếng khơ
khốc như
tiếng vỡ của đồ sành
sử. Hồi, chị từ từ quy xuống...
Ngày ấy, cách đây !15 năm, tơi là rệt thiếu nữ
vui tươi, tính nết đồng đẳnh, thất thường. Tơi sống vơ
tu, khơng có gì phổi tính tốn, lo nghĩ Gia đình giàu
có, ba tơi là một
gái
út.
mình.
Phải
Tê:
nói
muốn
nhà
khoa
rằng
gì
ba
má
được
học nồi tiếng. Tơi là con
nấy.
tơi
đã
phục
Đang
học
vụ
tơi
đàn
hết
pi-a-nơ,
tơi chán, muốn bỏ. Tơi khênzr thích âm thenh réo rất
tra mả thích vẽ. Pa tôi phải nắn nÏ tôi học cho hất
năm
và mướn
người
đạy
vẽ
ngồi
giờ
cho
tơi
Tơi
đơi
phải được học ngay lập tức. Ngay chiều hơm đé, ba tơi
dẫn về một thanh niên ngồi 20 ti, trắng trẻo, phúc
hậu. Ảnh ta ăn mặc gọn gàng giản di. Tơi nheo mắt nhìn Ì
anh ta một cách xách mé.
— Cái
ông
quê
một
cục
nảy
mà
ba nhặt anh ta ở xa cẳng miền Tây về.
Ba tơi phật ý, mắng tơi với cái
là họa
giọng
sĩ à. Chắc
cầu
|
khin:
« Kia, con đừng nói thế, anh ấy là họa sĩ thực thy do... ».F
Người thanh niên bơi cười, nụ cười làm cho gương
mặt anh rộng ra, đầy đặn lên. Anh lễ phép nói với
ba tơi:
— Thưa ơng, chắc cơ út chưa thấy ông nhà quê bao
quay
sang
hỏi
tôi
với
về
— Cô út tiếp xúc nhiều với giới mỹ
- Tôi vênh váo:
lạnh
lùng:
thuật chưa
ạ?...
sere
lai
me ETAL
Anh
“——. PRE A
gid.
— Khêng
nhiều
lắm,
nhưng
tơi
biết,
4 phải tóc dài, râu dài. Và, phải mặc
nhiều vết mực mâu...
đã
là họa
những
sĩ
bộ đồ có
Anh bật cười thành tiếng:
— A, ra thé. Cơ út coi thưởng người hoa ¢sĩ q đấy
Nế+
wõ
coi
thường
Rồi
thì
`
ích cơ ạ.
anh
lặng
lẽ quay
nên “học làm
ra khơng
con, ba sẽ tìm người
gì,
thêm
Ba tơi đỗ đành::
tức đến điện người.
— Thơi
-eủa con.
chả
tốn
nhìn
cơng
tơi. Tôi
khác, đúng với ý muốn.
Tôi quát lên:
— Không
ai khác cả, ba lôi cái đồ quỷ sứ ấy về lại.
aay cho con!
Da
nin
biết tính
nết
của
Anh
trở
lại. Thâm
nf anh.
việc học
nảy
đề
trả
thù
tơi
anh.
ba
tơi vội
ý của
Tơi
vã
chậy
theo
tơi là sẽ lợi đụng
sẽ tìm
cách
đề
sỉ
nhục anh. Với tơi, đây là một trị chơi mà anh là thứ
đồ chơi. Nhưng rồi, thực tế đã làm cho nỗi ốn hờn rong
tơi tiêu tan hết. Dần đà, tơi thấy thích rnb. Anh giống
như một con búp bê ngộ nrhĩnh, đệc đáo. Anh có
một
trí nhớ
tuyệt điệu và có một lối sống mà
đị trở thành ngun tắc. Chính enh đã
tơi khơng nên son phẩn nhiều q, khơng
Chính anh đã làm cho tôi say mê hội họa...
trên
Chúng
Lái
tôi yêu
Thiêu.
nhau tử một
Anh
khơng
ngày
thích
đi
chủ
ơ-tơ.
sự giản
thuyết phục.
nín đua địi.
nhật,
Anh
đi chơi
ch
tơi
bằng xe Hon-đa. Lúc về, chúng têi gặp mưa và trú
mưa ở một gốc cây bên đường. Chúng tôi cùng che
“hung một chiếc áo mưa. Anh nhìn lên cao, về lo âu
vì trời mưa, vì một chiếc máy bay đang trên đường.
hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Bữa ấy có cầu
- Vồng, tơi thích thú kéo giật anh, chỉ cho anh xem sds
mầu rực rỡ.. Anh quay lại nhìn tơi..Anh nói nhỏ gọn!
—- Ảnh
Anh
thương
hơn
tơi.
em...
Tơi
;
im
lặng
đén
nhận.
Rồi,
tơi cũng
- thương enh nồng nhiệt. Tơi rất thích thú vì tình u
của mình.
Một tháng sau, anh đệt ngột hai tdi:
— Nếu
anh
khơng?
phải
ởi
xa,
em
có
chờ
đợi
anh
duc:
Tơi hồn nhiên trả lời ngay:
— Chờ chứ. Chúng mình yêu nhau mà. Yêu nhau l¿
phải chờ nhau...
Đôi
Tôi
mắt
anh
ngấn
nước.
Anh
hôn
tôi,
thầm
thi:
— Ảnh cám ơn em, anh yêu em suốt đời...
‘
Ngày hôm sau anh không đến hướng dẫn tôi vẽ nữa.
nhận
được
một
lá
thư
của
enh.
Trong
thư,
anh
xin ÍỔi tơi vi khơng thể nói trước việc đi ra chiến khu |
của
nói
động
của
Ảnh
chờ
Rồi
gì
anh được. Ngun tắc bi mật khơng cho phép anh
điều đó. Hóa ra, anh là cán bộ biệt động, hoạt
bí mật. Anh bị lộ, cảnh sát đang truy nã. Người
cách mạng đã bố trí đưa anh ra chiến khu gấp
viết sẽ yêu tôi suốt đời cho dù seu này tôi không
đợi nồi ngày anh trở về. Tôi buồn mất mấy ngày
tôi cũng quên anh. Tôi mẻ hội họa. Tơi chẳng nhớ
tới
có nghĩa
Cịn khi
tơi cũng
10.
anh
suốt
thời
gian
qua.
Với
tơi, mọi
thứ
chí
trong hiện tại. Tôi yêu enh khi anh ở bên tôi
tôi không ở gần anh nữa thì tình u củe
khơng cịn. Tới tuổi 30, tôi sực nhớ chuyér
: phải lấy chồng. Tôi theo ba má ra nước
trước năm 75 va lay chồng ở đó...
ngồi
sống
th
Tơi đã mặc cả với ơng chồng giều có làm: nghề kin:
doanh đồ cơ mỹ thuật trước khi cưới rằng: tôi phổi
được di du lịch khắp nơi trên trái đất Chồng tôi đã
chếp nhận vêu cầu ấy.
Tôi về nơi
xe sé Xe
;
tôi sinh ra và lớn
lạ nào
đó, nấu
lên như 4i
khơng
cớ bức
thim
tranh
mi
này...
eof
»*
Theo lỏi
triện lãm, chị
hồi cuối năm
- động qn ở
ơng có nhận
' trỉnh sát của
chỉ dẫn cổa
tới gặp ông
65, là chủ
vùng biên
được một
mật đơn vị
- trưởng
sát
đầy đặc của địch mang
trinh
đó
thì
đồng chí trưởng ban tỳ chức
trung tả về hưu. Ơng kể rằng,
nhiệm chính trị một sư đin
giới Việt Nam — Campuchia,
cuốn giấy do một tiều đệ
vùng sâu vượt qua veng vay
tới. Theo
có một
họa
lời đồng chỉ tiều đội
sĩ trên
đường
Và
khị
-_ đã bị lọt vào ð phục kích của bọn biệt kích. Người
sĩ ấy
trinh
đã chiến
sát
đến
đấu
đánh
rất đũng
lui
địch
cảm.
thì
anh
đã
khi trút hơi thở cuối cũng, người họa
tới
hấp
tiều
hối.
sĩ trao
về
E
họa
đội
Trước
lại cho
anh tiều đội trưởng trỉnh sát cuộn giấy dầu và nổi
rằnz phải bảo vệ nó. gửi nó về Trung ương. Ơng nhận
bức tranh ấy, gìn giữ nó cho tới sau ngày giải phóng
mang nó ra Hà
Chị
Nội.
hồi thêm
— Liệu
:
có thề tìm
8y knơng hả bác ?
ra anh
tiều đội trưởng
trinh sat
Ơng trung tá ngẫm nghĩ một lúc rồi nói;
it
— Có thể tìm thấy đấy.
Chồng chị tổ ý khó chịu:
—
Em đã phung phí thời giờ một cách vơ ích.
Chị lạnh lùng;
— Nếu anh thấy vơ ích thì anh cứ về một mình, tơi
& lại...
.
Người chồng tức giận nhưng khêng đám lên tiếng
phan đối nữa. Chị tìm đến gặp nzưười tiều đội trưởng
kinh sát nĩm xưa bây giờ là đội trưởng một đội xây
dựng thuộc Cêng ty Cao-su. Khi nghe chị hỏi, anh ta lắc
đầu và tổ vẻ ân hận :
—- Khine, chi
chúng tơi biết cụ
£kÌ nói gọn rằng
sâu. Ảnh ấy chỉ
thêi.. Chúng têi
a, enh hoa sĩ ấy khêng kịp nỗi cho
thề tác giả bức tranh là ai. Anh Ấy
đấy là tranh của một họa sĩ ở vùng
là người chuyền bức tranh đó về mả
có ghi biên bản cụ thề lời trăn trối
của znh ấy và nệp lại cho cấp trên...
Chị thất vọng hồn tồn. Vậy là khêng cịn cách nào
=sö
thé
giả
bức
trrnh
Trên đường ra sản bay, họ đã ghé
iam lần cuối củng.
qua
phịng triền
tim nữa.
tim
ra
tung
tích
của
tác
Mưa
Thời hạn cuối cùng cho phép vợ chồng người
Việt kiều về thành phố đã đến.
mật.
Đồng
chí
trưởng
:
ban
tồ chức
tiếp
đón họ
,
rất thân
Người chền+ có về cay có, hỏi lai:
— Tơi
hỏi
lại lần nữa, tôi sẽ mua
bức
bất kỳ cid nao đo các ông đưa ra. Ơng
Đồng
1?
chí
trưởng ban
tồ
chức
nhã
tranh
ấy với
chịu khơng?
nhặn
trả
lời:
— Khơng
đvợc
xin
da
éng
tặng
-niệm vậy...
—
mum
mắt
được
ơng
bà
tấm
ơng
Cám
ạ. Chúng
ed mua
ơn.
tơi khơng
thầ
bán
đó
làm
nó
voi bet cứ gid nko... Chúng
ảnh
Người
về
chồng
bức
ngọ
tranh
nguậy
cái
đầu
tơi
kỷ
trịn
mim.
Chị vẫn nhìn về mệt nơi nào đó đăm đăm. Từ khóe
chị những giọt nước mắt từ từ lăn xuống...
Đồng
hổi chị:
chí trưởng ban tð chức triền lãm ngập ngừng
.
— Xin lỗi, tôi hổi điều này
gi lam chị không vừa ý. Tơi
thời gian chị thương znh ấy,
đình, bạn bả, nơi ăn chốn ở
—
Đúng
thế,
tôi
không
mong chị bổ qua nếu cỗ
rất lấy làm lạ vì trong
chị khêng biết Bì về gia
của anh ấy sao?..
biết
gỉ
ngồi
con
šy. Tơi chỉ biết có sự hiện thân của anh ấy
Người
chồng
nhìn
đồng
hồ, kiên
quyết
người
anh
kéo tay
vợ:
mà
thôi...
— Đi thôi, không thề chậm thêm hai phút được nữa!
Đồng chỉ trưởng ban tồ
Anh nới châm rãi, chắc chan:
chức
bát
tay
hai
người.
— Ơng bà n tâm, trước sau thì chúng tơi cũng tìm
ra anh ấy. Anh ấy khơng chết đâu. Tơi tin lÀ thế. Nếu
tim thấy, chúng tôi sẽ gửi thư cho ông bà.. Hai vợ
chồng đi ra. Người chồng bước rất nhanh. Người vợ
dừng lại trước bức tranh một lúc. Tâm hồn chị như
trút hết
vào
bức
tranh.
không hồn theo tay chồng.
Chị
bước
đi
như
một
cái
xác
Trên xe, người chồng càu nhàu:
—
Nhanh
lên...
nhanh
lên...
Thật
là một
tai họa.
§-83
13
— Đừng có coi thường tơi. Tơi sẽ cho các người biết
tay. Ơ-tơ thì hơi xa chứ xe cúp thì gần đến nơi rồi
Cịn thiếu có vài trăm thơi.
Tơi bị anh cho vào bẫy. Tơi him h& —
trăm thì tơi xin cho ơng mượn ngay tức
Anh nói thầm vào tai tơi; —
Gì chứ vài
thì.
*
Bố ơi, vài trăm đây là
vài trăm ngàn cơ.
Tơi xin nói thêm đơi đồng về anh, Có thể nói, anh
khơng được may mắn như người khác. Anh là học
sinh miền Nam ra Bắc sau năm 1954. Anh đã tốt nghiệp
ở trường nhạc, cỏ đôi ba bài hát được phồ biến trên
đài và các buổồi biều diễn. Anh trở lại miền Nam tham
gia kháng chiến và là một nhạc cơng « đa-đê-năng » trong
một đồn văn cơng qn đội. Sau đó, anh chuyền về
thổi sáo trúc, Có mội dạo, hồi tơi cịn ở bộ đội, anh khá:
nồi tiếng. Trong các chương trình biéu diễn của đồn,:
độc tấu sáo trúc của anh luôn
tiết mục
được
người
nghe
hoan nghênh nhiệt liệt, Tôi quen thân với anh từ nỗi
thật
động
xúc
những
đêm
là thằng
cịn
sự. Tiếng
trăng
bên
bờ
nhóc chun
của
sáo
sơng
Đáy
trốn học
anh
vào
gợi
cho
những
đi đấu
kiếm
tơi nhớ
nắm
tôi
và bắt
cao cao...
Sau một lần bị thương đo pháo chụp, anh không thôi
sáo hay
hơi trong
làm công
anh ăn ở
được nữa, Miềng đạn pháo đã làm trữ lượng
phối anh ít đi Năm 76, anh chuyền ngành về
tác thơng tin văn hóa ở quận Suốt bốn năm,
luên tại cơ quan, lấy vợ, anh cưới xong được
cấp căn nhà này, vốn
chữa
các loại
khóa,
di là nhà của một
Ơng
già
sống
độc
ơng già sửa
thân, khơng con
cái họ hàng. Ơnh chết vì bị xơ cứng động mạch não. Ủy
ban phường và bà con lân cận tổ chức chôn cho ông
và quản lý căn nhà ơng. Nói là quản lý cho sang chủ
16
thực ra người ta chỉ làm mỗi động tác là khép hờ cái
cửa ra vào, lâm bằng một mình gã và một tấm tôn lá
uhera nhớ những vết mực và sơn ghép lại Trế là xong,
Chẳng ai đòm ngề lục lợi căn nhà đỏ cä.
“
Ơng già thợ khóa chết được hơn năm thì vợ chồng
anh dọn về. Anh khơng biết ngày chết của ông nên lấy
cái ngày dọn về làm ngày giỗ cho ông già suốt đời cô
độc ấy.
`
Anh néi chậm nhạp: — Cũng chẳng bày vẽ gi, gợi là
nén nhang bát cơm đề vong linh ông bớt tôi...
Tôi hỏi thêm : — Vợ ông không sợ A...
. _ Ảnh nói nhổ: —- Khi ở đã quen rồi, bà ấy mới biết,
Đại gì đề bà ấy biết sớm. Tơi nói đối bà ấy nhà này mua
lại của người
chủ nhà,
sai cd.
đi xuất
cảnh
nước ngồi, Cịn
tơi nói là giỗ của
ơng bác
họ..
cái giỗ ơng
Bà
ấy
tin
An com xong, chúng tôi leo thang gỗ, cái thứ thang
vẫn dùng ở nhà quê, lên «chỉ huy sở» (theo cách gợi
'của anh). Đó là một cái chịi đựng trên mái bằng của
ngơi nhà. Chịi bằng gỗ Hền lá dừa nước, nom cũng xinh
xan sọn ghẽ. Nó giống như một cái chuồng chim, x2
như
cái trơn mũ,
Anh
hào hứng:
—
Ơng
thấy
chưa.
tỏi cũng ở nhà gác như ai, Tôi tự làm ra đấy. Sản phầm
tủa sự tiết kiệm,
Trêng
n#äm trăng thật là tuyệt.
cũng
được
đấy
chứ.
Ở
đây.
_ Chúng tôi rải chiếu ra «san thượng» (như cách nói
của anh) đà uống trà. Dường như ánh trăng ở cát
xúm hởm này sing hon, dju dang và tươi mát hơn các
f#Œi thác. Nó lũng lộng, kiêu hãnh. Wóư tự nha thoải
thi như người chủ tự tin bản Miah của mun. Chot
nhìn ¡lấy cây sáo trúc ở cửa chòi được ánh trăng đại
xử
tần sống láng lánh nhữ mạ bạ», tôi hồi anh 7
MT
i"
-
— Ong lai thdi sao day 47
Anh
cười nhẹ :
—- Âu: cũng là một nghiệp chướng, khong thủ dùi nội. ÿ
Fêy giờ tôi mới hiều hết con người anh. Cái về nicai vei v8 hém hình ấy khơng phản ánh đúng thực
chất tỉnh cắm coa người anh. Anh đâu chải là con người
gã mệt nỗi với nghệ thuật. Bây giờ án phận với công
việc, với vợ con, con người nghệ sĩ trong anh vẫn cịn
minh
ngun ven. Có khác chăng, nó thu nhé lai vi an
nai kín đáo. Anh vẫn khao khát có được những bén nhac
hay. Niềm
—
nồi:
Hỗ
đám
khát ấy như
khao
lơi, nó
hối thúc
khơng
lửa chấy âm Ì. Anh
nhắc
nhở
và làm
tm lại những lóc thấy lạnh sườn.
V¿
rồi,
đếm
lửa
¿y
địa
có
chày
tràng,
jén.
Phi
tơi
den
được bọc
woo căn nhà mới, ¿nh tìm thấy cây sao trúc
bàn thờ.
bàng vải độ dấu sau bát lu hương trên chiếc
nhiên
Điều Dết ngờ nhất, khiến anh sững SỜ tử nzạc
đến xúc đêng, Cây
anh
di tr truéng
sho trac Sy 1a cha enh. Ro dz theo
nhac. Vat
kỷ
niệm
cha
méi
tink
đình
cơ.
đản
Quan Họ
vụn, về khơng nói nến lời Mat cd géi vùng
Cây
ting
enh
cay
sáo
cồ
truyén
cia
‘gia
cho bố cé. ES
các ấy có từ thời ơng nỘi °ẻ: truyền lại
mơn trán `
thích
ham
trai của cơ chỉ
e2 chất, người anh
khơng bao gig dé ¥
và những phịng nghiên cứu nên
đầu rồi giất lên tải nhà
cón cây sóc, Nó được bọc giấy
họ. Cây sáo được lau! ra
nàng với cuộn gia pha dong
tiếng của vùng Yên THE.
tang thứ trắc vàng lá nhỏ có
vol bẩy
nude
Truớc khi: kht lỗ, ơng nội cơ đã ngâm vậy,
+
ga
cái
ngày. Bởi
ngày, ngâm nước bồ hóng ba
h màu nâu sim
vàng của nó được chuyền thàn
giống như một cây sho
gần
Ná
taa như bơi uae
`
Tự i
eb gã nó nhất ra tiếng ru lanh
kẽm fast
18
màu
bóng
bare
canl,
›
in, cốt Từ trén tay Xuông nền gạch, cây co có thể
‘aay Kn với tiếng kêu địn đanh như tiếng của thép tối
củ
ai.
Người con gái ấy đi học nước nguài. Buổồi chia tay,
co che ena một lời. Nhưng lời đó, enh đã khơng nói
được.
Anh
chỉ
biết
nói
có
một
abit, ban vé tham q tơi chứ...
câu:
-—
Bao
giờ
thống.
Cơ ríi lặng lẽ gật đều. Hai năm ‘aw anhéi Ð. Và
đa
tin đỗ, anh chẳng nhận được tỉn tức gi
bằng
cây sáo, khiến nỗi nhớ của anh
của cô. Tâm sự
cũng vơi nguôi -
rhần,
faih
uốt 4 năm trới, cây sáo trúc luôn& trong nevoi anh,
cẽi nó trong ngực áo nơi bên trái, với chiếc móc
(Ao
đư:
imốc
nối qua một
mi khả2
sảo đầu,
#v
Gèn.
tên anh
Mậu
vệng
đai bằng đuya-ra. Anh
đã tỷ
và tên cô géi ấy lên thân sáo nơi đốt
Thân,
erh
Buôi chiều mồng
theo
một
đơn
1 Tết, trên một
vị đánh
phòng
vào
tuyến
Sài
ở-
ta xùng n$ã tư Bấy
Hiền, tho yêu cầu của anh era
tron? đơn vị chút, anh đã thôi liša mech bon bai, sv.cũ
”
theo 4 lần điệu Quan Ho Bae Ninh Một tố người đề Th
từ roô cếa
nghe:
Tiếng sáo đang ở giai đcýn say mê nhất thì bcn đị::
dùng xe thiết giáp tấn công. Anh bị một quả đạn pháo nỗ
gần. Mảnh đạn găm vô ngực phải làm ngất xỉu. Anh em
trong đơn vị lo tơ chức phịn34 nzự và đưa ¿nh di gap.
khên? có điều ltiện tìm lại cây sáo bị vãng mất dâu đó.
_ Anh được chuyền về gui san, khêng thấy cây sóc:
-an ơm mặt khóc. Mết roột cánh toy tơi khơng tiếc Đăng
vây 285 đề. An nức nŠ r2. với người xung qurnh. Ceo
lẽ vì lý do đó nên
enh
i:hâng hân vì bị vếu phải.
từ
thơi hông thôi sáo nữi `.
TS
1
.
tim igi
_ Năm. thán1 trôi que. Anh khéng hy vong gi
cách
có
g
khơn
cũng
_ được vật kể niệm q giá ấy. Anh
.
mình
của
thiết
nào liên lạc được với người bạn thân
Tim thoy
Anh nhớ thương buồn váng mấy năm trời,
cay sáo 12 năm xa cách, anh như
người mất hồn suối
ngày trời, ngôi
khéa cha
Sau dé, anh tim hiều lei lịch ông già chữa
nhà
này,
Nhiêu
sự kiện,
tiết lất léo
tỉnh
rời
rac
adi hep ly
được cnh chấp lei thành một chuyện tươnä
r.hư sau :
gì đó, Ơng đi
Ơng q vùng Bác Ninh -— Bắc Giang
c
trướ năm 45. ỜÒ
nhu đồn điền ở trên Đầu Tiếng từ
Nguoi ve meng thes
đều điền, ơng có vự và mội con trai,
Sài Gòn sinh sống.
dua con ci voi mét ngudi xhác về
điền về Sài Gịn
đồn
bủ
Vi thương con, nhớ vợ, éng đã
khơng, nhưng
thấy
tìm kiếm. Khơng biết ơng có tim
đời, khơng
cuốt
độc đến
người ta biết ơng sống đơn
`
-
có người thân thích.
thật ấy, anh chợt
Thế rồi, từ câu chuyện có thể là
enh thơ;
mồng một “Tết Mậu Thân, khi
nhớ ra chiều
r đến ngha, có ong. Ngày
sio, tron? £0 din chung tị
gần 60.
#y ơng cũng đã giả, Có lẻ đến
anh hồi nehen ngào : —
Giữa hai bản nhạc, ơng níu tay
_—
g ?
- Chú q ở vùng Bắc Ninh phải khơn
tiếp: tha thức:
Anh casi bng nai gi Ơng mới
sơng Cầu. Tơi phiêu vet
-~ Cbó lê tơi nhớ lại coi
,
⁄
xẻ quả nạo 30 nšm vất
iy, Ka ROL.
tỷ mm os lam cương mặt nuỉc tử
Trung
San
tlc,
Khag
wane ben.
an.
`
ro
mit
Ay
nhoy
say
ân,
,
nìn
f2 tiếng trẻ coa gọi anh tw dưới ngũ :
~= Chủ hai ơi, thối sáo đì,..
Anh
nhìn tơi, cái nhìn hỏm
hnh, tươi vui như
im
tinh thong,
—- Eọn
trẻ ở đây
thích
nghe
tiếng
Thực
x êm liễm
anh, mới
ta xóra
chuyện
_#nh chơi và kề:
—
tÃi Hấm.
z2, khơng chỉ riêng bọn trễ thích. Dân trong
này, sỉ cũng thích nghe tiếng sáo của anh. Hồi
+, bác Sáu, thợ chữa gầm cầu, Ếng nước,
bền tay ngột nhà ani:. nười cunz cấp nhiều chơ
nhữaz
ach
sáo của
phút...
Tối nào tơi cũng phải thồi đảm mười
Ơng
già mất
về
đi
ơng
bà
.
giả
con
sửa
chia
buồn
hơn,
nhiều
sang
lắm
chú
nhà
ạ,
Khơng cèn nghe tiếng sáo của ơng ấy nữa. Ơng thi sae
hay đến nỗi vợ chồng tôkhông đám to tiếng cãi cọ
nhau. Bẹn nhỏ nhà tơi mãải,hóng nghe tiếng sáo nên.
người
cũng bót quấy phá nghịch nượm. Tiếc thật, con
tài hoa như thế mà cơ độc suốt đời...
_Nche raười bàng xóm nếi, anh khêng thể không dus
êm náo lần môi,
tiếng
Seu cần một năm im vắng, xém hém lai vang lên
đề
sto véo von, thánh thốt. Họ ùa đến nhà anh đề xem,
nói những
kỷ niệm
của mình với êng
chủ nhà cũ. Họ
than tiếng sáo của enh hay hơn tiếng sáo
chìa kháa.. Cơ con gái bác xích lơ nhà
bình luận:
ơng già sửa
ở đầu hểm
Sh
có về như
-— Tiếng. sáo của êng già hey nhưng ng¡e buồn thẩm
¿a vắng thế nẻo ấy#@€ðm-tiếng:
Cho Sư
gợt. EEÓ:
l.!'
nhớ những
2]
Ảnh
đưa
—- ơi
ráo šến miếi, dụo thử mấy
n»ấn
hứng
mà
thồi
ơng
nốt
rồi nói:
ạ. Đấy
là nỗi
niềm
của tôi khi thấy lại cây sáo tưởng như đã mất hin. Khon:
hiều sao, têi cứ nrhĩ rằng, ông thợ sửa chìa khóa lá
người có họ hàng thân thiết với cơ bạn thời trẻ của tôi.
Bản đệc tấu sáo túc của anh bi đầu veng lên, Alột
am
cao đãi
tưởnH
như
khong
bao
giờ
dút. Sợi
âm
mảnh
taai ấy Cược rung lên nhề nhẹ tu khéng gian. Sau 46,
tần số rung của nó mỗi lúc một mau hơn, dồn dập- hơn.
Đấy là tiếng còi tàu lân cuối bú lên và từ từ lšăn bánh.
Và, cái điều cảm nhận của tôi với bẳn nhạc không cèn
là âm thanh nữa, Trước mặt tơi là hình ảnh những nữn:
than thích: Người cịn, người mất hiện ra. TH ca
qua têi, chào hồi tôi,
:
Tâm trạng của tơi khi nghe bẩn nhạc của enh giống
.
như
tâm
trạng
thường
có ở những
giao
phút
sang
thừa
năm mới. Ở những phút đó, tơi nhớ dài, xa nhất. Những
. ngày ấu thơ với con sông Đáy. Những cánh rừng Trường
Sơn. Những con suối miền Đông. Những kỷ niệm Tết
của gia đỉnh,
ban bề..
Tất cả nhện
nhịp hăm
hở sôi
:
động trong lịng tơi.
Nước mắt của niềm vui; của nỗi nhớ chấy ra lúc nào
tui cũng không hay biết nữa.
¿nh ngùng thôi. Sau một phút a lặng, ảnh nói vỏ,
-— Ơng
-
-
:
zal:
đặt dùm tơi tín bản nhọc
nó lên đơi
đi. Tơi sẽ ¿h:
nhọc.
Tơi nói ngay: —
ảnh mỉm
này
cười:
Nỗi nhớ hay kỷ niệm cũng dược.
—
Có
lẽ gần
như
tố...
Trăng đã ln cao. Ánh trăng nìng lớng lánh trên cá:
Soak,
-
iN
tả
Rony