Đề bài: Hãy kể lại một kỉ niệm sâu sắc khi bước vào năm học mới.
Bài viết
Năm học mới bắt đầu, tôi đã trở thành cô bé học sinh trung học cơ sở. Nhớ
hôm mới vào trường, tôi vô cùng bỡ ngỡ xen lẫn lo âu: trường mới, bạn bè thầy cô
giáo, tất cả đều mới mẻ so với ngày học ở trường tiểu học.
Tôi nhớ hôm khai giảng năm học mới, mẹ đưa tôi đến cổng trường, sau đó vội
vã đi làm vì hôm ấy công ty mẹ có việc đột xuất. Mẹ đi rồi tôi ngơ ngác nhìn
quanh, tôi thấy có rất nhiều học sinh đi lại tung tăng, tôi đoán họ là những anh chị
học lớp trên. Bên cạnh đó còn có các bạn khác rụt rè và thường níu lấy tay mẹ,
chắc họ cũng như tôi, năm nay mới lên lớp 6.
Còn mười lăm phút nữa mới đến giờ tập trung, tôi nhìn các bạn, tự hỏi: trong
số kia không biết ai sẽ là bạn học cùng lớp với tôi? Nhìn mấy dãy nhà cao tầng tôi
cũng tự hỏi: không biết tôi sẽ học ở lớp nào? Thấy các cô giáo thướt tha trong bộ
áo dài tôi cũng tự hỏi: không biết trong các thầy cô kia ai sẽ là cô giáo chủ nhiệm
của mình? Mải suy nghĩ tôi bỗng giật mình vì một hồi trống đã vang lên. Trong lúc
tôi đang ngơ ngác không biết lớp 6C đứng ở vị trí nào thì bỗng có một bàn tay nhẹ
nhàng đặt lên vai tôi và vang lên giọng nói dịu dàng:
- Con là học sinh lớp 6 phải không?
Tôi quay lại và đáp lí nhí:
- Thưa cô vâng ạ. Nhưng con không biết lớp con tập trung ở đâu
- Thế con học lớp nào?
- Thưa cô, con học lớp 6C.
Nghe xong, cô liền nhẹ nhàng dắt tay tôi lách qua đám đông đang đứng xếp
hàng và cô dẫn tôi đến lớp mới. Trước khi đi, cô dặn cả lớp:
- Các con đứng ở đây lát nữa sẽ có các anh chị dẫn con vào sân trường để khai
giảng.
Giọng nói của cô thật ấm áp nhẹ nhàng. Có bạn nào đó nói:
- Ôi cô hiền quá. Ước gì cô là cô giáo chủ nhiệm của chúng mình.
Và buổi khai giảng trôi qua âm đẹp, chúng tôi được dẫn về lớp, suốt buổi hôm
đó tôi nhớ mãi hình ảnh cô giáo, người đầu tiên đã mỉm cười chào đón tôi vào lớp
6. Và tôi cũng thầm mơ ước cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi.
Và thật vui sướng khi chúng tôi thấy cô bước vào lớp, sau khi mỉm cười chào
chúng tôi cô nói:
- Cô tên là Tâm, cô sẽ chủ nhiệm và đồng thời là giáo viên dạy các em môn văn
trong năm học này.
Cả lớp chẳng ai bảo ai mà một tràng pháo tay bỗng nổ ra ròn rã.
Tôi vô cùng sung sướng khi cô Tâm là giáo viên chủ nhiệm mới của mình.
Trong tôi đã phần nào bớt đi cảm giác rụt rè khi thấy cô chẳng khác nào người mẹ
hiền của mình.
Buổi học đầu tiên cũng là tiết học đầu tiên của chúng tôi là tiết văn, đây là môn
mà tôi thích nhất. Tôi hồi hộp mong đợi và khi trống vào lớp đã điểm cô giáo bước
vào lớp. Hôm nay cô mặc chiếc áo màu xanh da trời một màu xanh gợi cho tôi cảm
giác mát mẻ và dịu dàng.
Sau khi cả lớp đứng dậy chào cô giáo, cô cũng mỉm cười chào lại chúng tôi. Và
cô bắt đầu vào bài giảng. Tôi còn nhớ tiết học văn đầu tiên ấy cô giảng cho chúng
tôi nghe truyền thuyết Con rồng cháu tiên.
Bắt đầu vào bài giảng, cô đọc mẫu cho cả lớp nghe, giọng cô thật truyền cảm
khiến chúng tôi đều như bị cuốn vào câu chuyện.
Giờ giảng của cô cũng thật cuốn hút, bằng giọng nói truyền cảm và những dẫn
dắt cô đã đưa chúng tôi trở về thời xa xưa. Khi giảng cô thường xuyên đưa ra tro
chúng tôi những tình huống hay để chúng tôi tự suy nghĩ và sau đó cô còn đối
thoại, trao đổi với chúng tôi, việc làm đó khiến chúng tôi bớt đi khoảng cách cô
trò, hơn thế chúng tôi còn có dịp thể hiện những suy nghĩ của mình. Trong lúc cô
giảng bài tôi chợt nhận ra cô rất xinh đẹp. Cô có nước da trắng mịn màng, dáng
người thon thả, cân đối, đôi mắt đen lúc nào cũng nhìn chúng tôi đầy trìu mến, mỗi
khi cô giảng đôi mắt ấy càng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết và tôi còn nhận thấy
cô hàm răng trắng và đôi môi đỏ mọng, cô luôn mỉm cười trong lúc giảng bài.
Chúng tôi nghe như nuốt lấy từng lời cô nói, trong đầu mỗi đứa lại thấy hiện lên
hình ảnh một trăm người con của Lạc Long Quân và Âu Cơ đang cùng nhau xây
dựng đất nước. Và chúng tôi hiểu rằng tất cả chúng ta đều có chung một cội nguồn,
đều là anh em một nhà do đó cần phải biết yêu thương giúp đỡ nhau những lúc khó
khăn hoạn nạn. Để chúng tôi hiểu rõ ý nghĩa của câu chuyện, trong lúc giảng bài cô
luôn lấy những ví dụ trong lịch sử nhất là qua hai cuộc kháng chiến chống Pháp và
Mĩ. Cô nói rằng chính tinh thần đoàn kết đã giúp chúng ta chiến thắng được mọi kẻ
thù.
Và tôi chợt hiểu lớp 6C này cũng chính là một ngôi nhà nhỏ, tôi bỗng thấy gần
gũi với các bạn hơn.
Càng về cuối giờ bài học càng giúp cho tôi hiểu sâu sắc hơn những gì cô giảng.
Mải nghe cô giảng có bạn còn quên cả chép bài, có bạn còn cứ ngồi chờ cô đọc cho
chép, hiểu được cách học của chúng tôi còn xa lạ với cách học của cấp hai, cô đã
ngừng giảng một lát và nói sơ qua về cách ghi chép bài ở cấp 2.
Lời cô nói rất chân tình, cô còn chỉ cho tôi bí quyết học văn sao cho giỏi.
Buổi học hôm đó kết thúc trong sự tiếc nuối, nhiều bạn chẳng muốn rời khỏi
lớp vì muốn được nghe cô nói chuyện thêm. Giờ giảng của cô thật sự ấn tượng và
để lại trong tôi những suy nghĩ về tinh thần đoàn kết.
Trước tấm lòng nhiệt tình và yêu thương của cô chúng tôi thầm hứa sẽ học thật
tốt để nụ cười của cô luôn nở trên môi. Và tôi rất mong đến giờ giảng văn của cô,
bởi giờ giảng của rất cuốn hút, đem lại cho chúng tôi những bài học quý giá về tình
thương yêu, về cuộc sống.