Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (87.44 KB, 3 trang )
CẶP PHẠM TRÙ CÁI CHUNG VÀ CÁI
RIÊNG
1. Định nghĩa:
- Cái riêng là một phạm trù triết học dùng để chỉ một sự
vật hiện tượng, một quá trình riêng biệt nào đó. Chẳng
hạn là cái bàn này, cái cây nọ, hành tinh kia. Như vậy cái
riêng là một chỉnh thể, nó có thể tồn tại tương đối độc lập
trước nhiều cái khác.
- Cái chung là một phạm trù triết học dùng để chỉ những
mặt, những thuộc tính, những mối liên hệ chung cho
nhiều sự vật hiện tượng khác nhau. Chẳng hạn màu trắng,
tư duy…Như vậy cái chung là cái bộ phận nhưng có sự
lặp lại nhiều lần.
Ngoài cái chung và cái riêng còn có cái đơn nhất đó là
những mặt, những thuộc tính chỉ xuất hiện ở sự vật duy
nhất nào đó, không lặp lại ở những sự vật khác.
Tóm lại cái riêng là chỉnh thể thống nhất giữa cái chung
và cái đơn nhất.
2. Mối quan hệ biện chứng giữa cái chung và cái riêng:
- Cái chung chỉ tồn tại trong cái riêng, tồn tại thông qua
cái riêng bởi vì mỗi một cái chung chỉ là một mặt, một bộ
phận của những cái riêng nên nó không thể tách riêng bởi
cái riêng. VD: Tư duy không thể tách rời con người, nó là
bộ phận tồn tại trong mỗi con người, lợi ích chung cũng là
lợi ích riêng của từng người; Màu trắng được biểu hiện
thông qua cái áo…
- Cái riêng tuy tồn tại độc lập nhưng không hoàn toàn cô
lập mà mỗi cái riêng đều phải tồn tại trong mối liên hệ để
dần đến cái chung.
- Cái chung thì bền vững sâu sắc hơn cái riêng, bởi vì nó
bao gồm những mặt, những thuộc tính bên trong lặp đi lặp