Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (91.7 KB, 3 trang )
Nếu chỉ còn một ngày để sống
Chúng ta vẫn thường tiếc nuối về quá khứ, hò hẹn với hiện tại và
lãng quên những ngày mai
Nếu hôm nay là ngày cuối cùng, thì ngày mai sẽ chỉ còn trong tưởng
tượng…
Ngày mai, không biết rằng hoa có sẽ nở, gió có sẽ reo, và nắng có sẽ
vàng…
Ngày mai, không biết biển có ôm ấp hoài con sóng, mây và núi có còn
lững thững bên nhau và đường chân trời có còn xa hoài tít tắp…
Ngày mai . . .
Không biết con có còn được về bên mẹ?
Và rồi đôi bạn có còn sánh bước bên nhau?
Hay đôi tình nhân có còn chia chung một bờ vai để nương tựa…?
Chúng ta vẫn thường tiếc nuối về quá khứ, hò hẹn với hiện tại và lãng
quên những ngày mai. Trên những bước đường vội vã, ta vô tình đi
lướt qua vẻ đẹp đã bao lâu chờ đợi mà không chút đoái hoài, lẳng lặng
bước trôi cho trong lòng không gợn sóng.
Ta ngại ngùng một lời yêu dành trao bố mẹ, e ấp những nhịp chân sánh
bước bạn hiền, nhút nhát cái siết chặt tay cho người thương ấm áp. Ta
đang vô tâm hay vô tư quá mức đến nỗi lãng quên cả chữ yêu thương?
Ngày hôm nay, đàn chim vẫn hát ca, mặt trời vẫn tỏa nắng, gió vẫn cứ
thì thào và mưa thì vẫn bất chợt. Ngày hôm nay, vạn vật vẫn chuyển
động, đẹp và đẹp, vì đây vẫn là một ngày để sống. Đôi khi, ta tự đặt
mình trong áp lực để rồi thấu hiểu tổn thương và hối tiếc.
Nếu hôm nay là ngày cuối cùng để sống, thì hôm qua sẽ không còn tiếc
nuối và ngày mai sẽ không còn tổn thương.
Nếu hôm nay là ngày cuối cùng để sống :
Cậu con trai sẽ tìm về với mẹ, nơi tình thương đã lâu rồi đóng bụi mịt
mờ thời gian, nơi hơi thở trẻ thơ đã lạnh vùi trên những khung trời kí ức.