Tải bản đầy đủ (.pdf) (183 trang)

Tiểu thuyết Đầu độc hay bảo vệ (song ngữ Anh Việt)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.39 MB, 183 trang )

(Dự án Đột Phá Tiếng Anh)
CHAPTER ONECHƯƠNG MỘT
The Game BeginsTrò chơi bắt đầu
March 1867, on a train platform…
Tháng 3 năm 1867, trên một sân ga...
Gavin knew who she was the moment he saw her. He also knew there was a good chance
he would have to kill her. Assuming, of course, she didn’t kill him first.
Gavin biết cô là ai ngay khi anh nhìn thấy cơ. Hắn cũng biết rất có thể sẽ phải giết nàng.
Đương nhiên, nàng không giết hắn trước.
Lady Preshea Villentia. The Mourning Star. Widowed too many times under suspicious
circumstances, too smart to be caught, and too beautiful to be ostracized. She was like
opiates

expensive,
intoxicating,
and
deadly
in
large
doses.
Phu nhân Preshea Villentia. Ngôi sao tang tóc. Góa bụa q nhiều lần trong hồn cảnh đáng
ngờ, quá thông minh để bị bắt và quá xinh đẹp để bị tẩy chay. Cô ấy giống như thuốc phiện
- đắt tiền, say xỉn và chết người với liều lượng lớn.
He wasn’t sure exactly how he knew it was Lady Villentia. They’d never been introduced.
They didn’t attend the same social functions (her circles being more rarefied than those of a
mere
army
captain).
Anh khơng chắc chắn chính xác làm thế nào anh biết đó là Phu nhân Villentia. Họ chưa bao
giờ được giới thiệu. Họ không tham dự các hoạt động xã hội giống nhau (vịng trịn của cơ
ấy hiếm hơn so với vòng tròn của một đại úy quân đội đơn thuần).


Also, she was standing with her back to him.
Ngoài ra, cơ đang đứng quay lưng về phía anh.
Yet he did know her.
Vậy mà hắn lại biết nàng.
He’d read the papers and dismissed their breathless descriptions as romanticized nonsense.
He’d seen the sketches and assumed a great deal of artistic license. To his chagrin, he
realized now that neither had done her justice.
Ông đã đọc các tờ báo và bác bỏ những mơ tả nghẹt thở của họ là lãng mạn hóa vô nghĩa.
Anh ta đã xem các bản phác thảo và nhận được rất nhiều giấy phép nghệ thuật. Trước sự
thất vọng của mình, bây giờ anh nhận ra rằng cả hai đều không thực hiện công lý của cô.
Page 1 of 183


She moved into profile.Cô chuyển sang trang cá nhân.
The lady was a porcelain doll, perfect in every detail, delicate as fine china and no doubt
more costly. Yet she directed the porters with the sure command of any field marshal.
Người phụ nữ là một con búp bê sứ, hoàn hảo trong từng chi tiết, tinh tế như đồ Trung Quốc
tinh xảo và khơng nghi ngờ gì là đắt tiền hơn. Tuy nhiên, cô chỉ đạo những người khuân vác
với sự chỉ huy chắc chắn của bất kỳ nguyên soái nào.
She must be attending the same house party. There was no other reason for a woman of
such exalted skills to disembark at a country station. It was reasonable to assume her
ultimate destination was the Snodgrove gathering. And equally reasonable to assume, Lady
Villentia being an assassin, that she was there to kill the duke. Which meant Gavin was there
to
stop
her.
Cô ấy chắc hẳn đang tham dự cùng một bữa tiệc tại nhà. Khơng có lý do nào khác để một
người phụ nữ có kỹ năng cao quý như vậy xuống tàu tại một nhà ga nông thôn. Thật hợp lý
khi cho rằng điểm đến cuối cùng của cô là cuộc tụ họp Snodgrove. Và cũng hợp lý không
kém khi giả định, Lady Villentia là một sát thủ, rằng cơ ấy ở đó để giết cơng tước. Điều đó

có nghĩa là Gavin đã ở đó để ngăn cô ấy lại.
She turned into the light.
Cô biến thành ánh sáng.
It wasn’t that a chorus of angels opened up and sang. Nor did pixies sprinkle fairy dust in his
vision. For the day was all gloom and grey, and the engine of the train was as smelly and
loud as may be. Gavin, however, was horrified to feel his world start to shift, right under his
massive boots. Usually, he was brick-wall steady, and brick-wall solid. But now his entire
body,
like
a
magnet
to
iron,
centered
on
Lady
Villentia.
Không phải là một dàn đồng ca của các thiên thần đã mở ra và hát. Tiên nữ cũng không rắc
bụi tiên trong tầm mắt của hắn. Trong ngày hơm đó tất cả đều ảm đạm và xám xịt, và động
cơ của đồn tàu bốc mùi và ồn ào như có thể. Gavin, tuy nhiên, đã kinh hoàng khi cảm thấy
thế giới của mình bắt đầu thay đổi, ngay dưới đơi giày khổng lồ của mình. Thơng thường,
ơng là người vững vàng trên tường gạch, và tường gạch vững chắc. Nhưng bây giờ toàn
bộ cơ thể của hắn, giống như một thỏi nam châm châm sắt, tập trung vào phu nhân Villentia.
Lust, is it? Isna that convenient? Hell’s waistcoat.
Dục vọng, phải không? Khơng tiện như vậy sao? Áo chồng dạ dày địa ngục.
Her figure was neat and slender under a green carriage dress of pure simplicity with
gleaming jet buttons down the front. She wore a little velvet hat, as dark and glossy as her
hair. She lifted one hand to test its presence, showing black leather gloves.
Vóc dáng của cơ gọn gàng và mảnh mai dưới chiếc váy xe ngựa màu xanh lá cây đơn giản
thuần khiết với những chiếc cúc phản lực lấp lánh ở phía trước. Cơ đội một chiếc mũ nhung

nhỏ, tối và bóng như tóc. Cơ nhấc một tay lên để kiểm tra sự hiện diện của nó, cho thấy đôi
găng tay da màu đen.
“My, my, that one has stepped off the pages of a French fashion periodical.” Jack followed
Gavin’s gaze and was struck as well, although perhaps not quite so dumbstruck.
“Ơi chao, cái đó đã bước ra khỏi trang của một tạp chí thời trang định kỳ của Pháp.” Jack
nhìn theo ánh mắt của Gavin và cũng bị ấn tượng, mặc dù có lẽ khơng đến nỗi chết lặng.
Page 2 of 183


“Nay. Too wee for that,” Gavin was moved to grumble.
“Không. Quá tệ cho việc đó,” Gavin chuyển sang càu nhàu.
Jack laughed, a spark of joy that caught the lady’s attention. Fortunately, Jack then lowered
his voice. “Yes, yes, you like more to grab hold of.”
Jack cười lớn, một tia vui mừng thu hút sự chú ý của người phụ nữ. May mắn thay, Jack
sau đó đã hạ giọng. “Ừ, ừ, cậu thích nắm giữ hơn.”
Gavin was known amongst his friends for his abhorrence of tiny females. But such a widely
stated preference suddenly seemed absurd.
Gavin được bạn bè biết đến vì sự ghê tởm của những con cái nhỏ bé. Nhưng sự ưu tiên
được tuyên bố rộng rãi như vậy đột nhiên có vẻ vơ lý.
Every part of Lady Villentia was covered but for her heart-shaped face – white and
emotionless. A ceramic doll in truth and likely just as cold. Except there… For one unguarded
moment beneath all that beauty, her eyes flashed a depth of misery he’d seen only in the
worst slums.
Mọi bộ phận của Lady Villentia đều được che đậy ngoại trừ khn mặt hình trái tim – trắng
bệch và vơ cảm. Sự thật là một con búp bê bằng gốm và có lẽ cũng lạnh lùng như vậy.
Ngoại trừ ở đó… Trong một khoảnh khắc bất cẩn bên dưới vẻ đẹp đó, đơi mắt cơ lóe lên
nỗi đau khổ sâu sắc mà anh chỉ thấy ở những khu ổ chuột tồi tệ nhất.
She blinked and it was gone.
Cô chớp mắt và nó biến mất.
Jack continued, “That one looks more wax than human. Were it not daylight, I’d think her

vampire.”
Jack tiếp tục, “Con đó trơng giống sáp hơn con người. Nếu không phải ban ngày, tôi sẽ nghĩ
cô ấy là ma cà rồng.”
Gavin did not point out the idiocy of that statement. Even were it night, no female vampire
traveled. Queens could not leave their hives. He had to presume Jack knew this, or his friend
was thicker than treacle.
Gavin không chỉ ra sự ngu ngốc của câu nói đó. Ngay cả trong đêm, khơng có nữ ma cà
rồng nào đi du lịch. Nữ hồng khơng thể rời khỏi tổ ong của họ. Anh ta phải cho rằng Jack
biết điều này, hoặc bạn của anh ta còn đặc hơn cả mật đường.
Luggage accumulated, they all moved towards the exit. Yet they were a thousand miles
apart for lack of introduction.
Hành lý tích lũy, tất cả đều di chuyển về phía lối ra. Tuy nhiên, họ đã cách xa nhau hàng
ngàn dặm vì thiếu sự giới thiệu.
Lady Villentia even walked beautifully. Gavin found himself, preferences be damned,
imagining what it might like to unbutton that dress. One jet bead at a time, from top to bottom,
until he knelt at those tiny feet.
Page 3 of 183


Lady Villentia thậm chí cịn bước đi rất đẹp. Gavin thấy mình, sở thích chết tiệt, tưởng tượng
xem việc cởi khuy chiếc váy đó sẽ như thế nào. Lần lượt từng hạt một, từ trên xuống dưới,
cho đến khi anh quỳ xuống dưới đơi chân nhỏ bé đó.
Are ye daft? he reprimanded himself. Assassin?
Bạn có ngu khơng? anh tự khiển trách mình. Kẻ ám sát?
A private dirigible awaited them outside the station. The Duke of Snodgrove, a consummate
host, had seen fit to provide the most modern conveyance. Gavin could have wished him to
perdition. He detested floating, and had hoped for something faster after so long a train ride.
Dirigibles were all well and good if one wanted to waft about the countryside, taking in views.
Gavin
wanted

his
tea.
Một chiếc khinh khí cầu riêng đang đợi họ bên ngồi nhà ga. Cơng tước Snodgrove, một
người dẫn chương trình tài năng, đã thấy phù hợp để cung cấp phương tiện vận chuyển
hiện đại nhất. Gavin có thể đã ước anh ta bị diệt vong. Anh ghét việc trơi nổi và đã hy vọng
điều gì đó nhanh hơn sau một chuyến tàu dài. Tất cả các điều khiển được đều tốt và tốt nếu
một người muốn bay về vùng nơng thơn, thu vào tầm nhìn. Gavin muốn uống trà.
And not to have to kill Lady Villentia.
Và không phải giết Lady Villentia.
But tea first.Nhưng trà trước đã.
The lady in question regarded the Snodgrove crest with her head cocked, showing a slender
white
neck.
Người phụ nữ được đề cập nhìn vào đỉnh Snodgrove với cái đầu nghiêng, để lộ chiếc cổ
thon dài màu trắng.
At their approach, she turned with a practiced smile. “I believe we may be traveling together,
gentlemen. To Bickerstung Manor?”
ọ đến gần, cô quay lại với một nụ cười thành thạo. “Tơi tin rằng chúng ta có thể đi du lịch
cùng nhau, thưa các quý ông. Đến trang viên Bickerstung?”
Gavin and Jack responded as expected, with bows of agreement. Gavin thought her smile
slightly painful, both for her to give and for him to receive. The sorrow in it hurt the space
between
his
eyes.
Verra
inconvenient.
Gavin và Jack đáp lại như mong đợi, với những cái cúi đầu đồng tình. Gavin nghĩ nụ cười
của cô hơi đau đớn, cả để cô cho đi và để anh nhận lại. Nỗi buồn trong đó làm tổn thương
khoảng trống giữa hai mắt anh. Verra bất tiện.
The jet buttons winked at him.

Các nút máy bay phản lực nháy mắt với anh ta.
It was for her to continue. “Might we dispense with the formalities? Otherwise, it will make
for an awkward float. I believe our host is under the mistaken impression that we are already
acquainted.” She spoke with such precision. Her pert lips slaughtered each word as it left
her mouth.
Page 4 of 183


Đó là để cơ ấy tiếp tục. “Chúng ta có thể bỏ qua các thủ tục được không? Nếu không, nó sẽ
tạo ra một sự nổi khó xử. Tơi tin rằng chủ nhà của chúng ta đang có ấn tượng sai lầm rằng
chúng ta đã quen nhau rồi.” Cô ấy nói với sự chính xác như vậy. Đơi mơi ngọt ngào của cơ
cắt đứt từng lời khi nó thốt ra khỏi miệng cô.
Gavin recovered his voice. “Oh, aye? And why is that, lass?”
Gavin đã lấy lại được giọng nói của mình. “Ồ, vâng? Và tại sao vậy, cơ gái?”
“I believe he thinks everyone knows me.”
“Tôi tin rằng anh ấy nghĩ mọi người đều biết tôi.”
At which juncture Jack, the nincompoop, blurted, “Good God, you’re the Mourning Star,
aren’t you?”
Vào thời điểm đó, Jack, kẻ ngu ngốc, buột miệng, "Chúa ơi, bạn là Ngôi sao tang, phải
không?"
* * ** * *
Preshea refused to hope that her target was the larger gentleman. He looked like some
minor Greek god, all rock-hewn inertia. Admittedly, since it was drizzling, a damp god.
Preshea từ chối hy vọng rằng mục tiêu của cô là quý ông to lớn hơn. Anh ta trông giống như
một vị thần Hy Lạp nhỏ bé nào đó, hồn tồn có qn tính bằng đá. Phải thừa nhận rằng,
vì trời đang mưa phùn, trời ẩm ướt.
Yet she had hoped. When he spoke and his accent proved to be nested firmly in the
Highlands, a part of her was crushed with disappointment. This was not her target. This was
the target’s inconvenient Scottish friend.
Tuy nhiên cô đã hy vọng. Khi anh cất tiếng và giọng anh có vẻ đặc sệt của vùng Cao nguyên,

một phần trong cô tràn ngập thất vọng. Đây không phải là mục tiêu của cơ. Đây chính là
người bạn Scotland bất tiện của mục tiêu.
Which meant she must focus on the other man, the lanky one with the foolish smile. Pity –
she gave a small sigh – I’d have enjoyed climbing Mount Olympus.
Điều đó có nghĩa là cơ phải tập trung vào người đàn ông kia, người uể oải với nụ cười ngốc
nghếch. Đáng tiếc - cô ấy thở dài nhẹ - tôi rất thích leo lên đỉnh Olympus.
Olympus winced when his friend titled her with that ridiculous moniker. Sensitive mountain.
Olympus nhăn mặt khi bạn anh đặt tên cho cô bằng biệt danh lố bịch đó. Núi nhạy cảm.
She issued a tinkling laugh, not too brittle, just enough to subtly hint that she was hurt but
not angered – playing upon sympathies.
Cô phát ra một tiếng cười leng keng, khơng q giịn, vừa đủ để tinh tế ám chỉ rằng cô bị
tổn thương nhưng không tức giận - chơi theo sự đồng cảm.
“Jack, dinna be an idiot,” barked the Scotsman.
Page 5 of 183


"Jack, dinna là một thằng ngốc," người Scotland sủa.
Preshea assessed him from under her lashes. He held himself like a soldier, with the
confidence of a man who has nothing to gain or lose in any given social situation. He was,
without doubt, a danger to her schemes.
Preshea đánh giá anh ta từ dưới hàng mi của cơ. Anh ta giữ mình như một người lính, với
sự tự tin của một người đàn ơng khơng có gì để được hay mất trong bất kỳ tình huống xã
hội nào. Khơng nghi ngờ gì nữa, anh ta là mối nguy hiểm cho âm mưu của cô.
“Pray do not concern yourselves. I’m aware of the regretful stylings of the popular press.” In
point of fact, Preshea was proud of Mourning Star. It had taken two dead husbands before
they called her anything special at all, and when it stuck through the next two, she knew
herself to be infamous. It could have been worse; some of her American counterparts got
monikers like Black Widow. Absolutely ghastly.
"Hãy cầu nguyện, đừng bận tâm đến chính mình. Tơi nhận thức được phong cách đáng tiếc
của báo chí đại chúng". Trên thực tế, Preshea tự hào về Mourning Star. Phải mất hai người

chồng đã chết trước khi họ gọi cô là bất cứ điều gì đặc biệt, và khi nó kéo dài qua hai người
chồng tiếp theo, cơ biết mình khét tiếng. Nó có thể tồi tệ hơn; một số đối tác Mỹ của cơ có
biệt danh như Black Widow. Hồn tồn ghê rợn.
The Scotsman gave his companion another quelling look and then doffed his hat. “Captain
Ruthven, at your service, Lady Villentia.” His hair was brown. However, dry and in the
sunlight, it might be flecked with gold. He gestured with one massive hand. “This feckless
blighter is Mr Jackson.”
Người đàn ông Scotland cho người bạn đồng hành của mình một cái nhìn què quặt khác và
sau đó cởi mũ ra. "Đội trưởng Ruthven, phục vụ ngài, phu nhân Villentia." Tóc anh màu nâu.
Tuy nhiên, khơ và dưới ánh sáng mặt trời, nó có thể bị đốm vàng. Anh ta ra hiệu bằng một
bàn tay to lớn. "Tên khốn kiếp này chính là ơng Jackson."
Preshea bowed her head graciously. “Captain Ruthven, Mr Jackson, delighted. Shall we get
on? If we make good time, we may arrive before tea. Captain, if you wouldn’t mind, my
bags?”
Preshea cúi đầu ân cần. "Thuyền trưởng Ruthven, ông Jackson, rất vui mừng. Chúng ta tiếp
tục nhé? Nếu chúng ta dành thời gian tốt, chúng ta có thể đến trước khi uống trà. Đội trưởng,
nếu anh không phiền, hành lý của tôi?"
The Scotsman gave her a measured look. She widened her eyes, keeping them soft and
limpid, knowing that even the best of men were prone to sink into them. He did not succumb,
did not even look dazed, only inclined his head and went to supervise the loading of the
luggage.
Người Scotland cho cô một cái nhìn cân nhắc. Cơ mở to mắt, giữ cho chúng mềm mại và
khập khiễng, biết rằng ngay cả những người đàn ơng tốt nhất cũng dễ bị chìm vào chúng.
Anh khơng chịu thua, thậm chí khơng có vẻ chống váng, chỉ nghiêng đầu và đi giám sát
việc bốc hành lý.
This, as Preshea intended, ensured that Mr Jackson must assist her into the dirigible and
see her settled.
Page 6 of 183



Điều này, như Preshea dự định, đảm bảo rằng ông Jackson phải hỗ trợ cô vào hệ thống
điều chỉnh và thấy cô ổn định.
“Traveling without your maid, Lady Villentia?”
"Đi du lịch mà khơng có hầu gái, Phu nhân Villentia?"
“Afraid for your reputation, Mr Jackson? Or mine? How thoughtful. I’m afraid the deed is
done. That very reputation ensures I’m rarely impinged upon.”
"Lo sợ cho danh tiếng của ông, ông Jackson? Hay của tôi? Thật chu đáo. Tôi sợ hành động
đã được thực hiện. Chính danh tiếng đó đảm bảo tơi hiếm khi bị ảnh hưởng".
Reminding him of her history might be going a step too far, but the young man laughed as if
she had made a rollicking joke. “I’m not afraid of you.”
Nhắc nhở anh về lịch sử của cơ có thể đi một bước quá xa, nhưng chàng trai trẻ cười như
thể cơ đã làm một trị đùa vui nhộn. "Ta không sợ ngươi."
She smiled then and watched his eyes dilate. Too easy. Why is it always so easy? “I should
hope not, Mr Jackson. A gentleman like yourself would never be influenced by the base
opinions
of
scandalmongers.”
Sau đó cơ mỉm cười và nhìn đơi mắt anh giãn ra. Q dễ dàng. Tại sao nó ln ln dễ
dàng như vậy? "Tơi hy vọng là không, ông Jackson. Một quý ông như anh sẽ không bao giờ
bị ảnh hưởng bởi những ý kiến cơ bản của những kẻ gây scandal."
“Exactly so, my lady.” He puffed with pride.
“Chính xác là vậy, thưa q cơ.” Anh thở dốc đầy tự hào.
“So, shall we be friends?”
“Vậy chúng ta sẽ là bạn bè nhé?”
Mr Jackson was delighted by this premature offer. “At once!”
Ông Jackson rất vui mừng trước lời đề nghị sớm này. "Một lần!"
The Scotsman joined them. His large frame shook the dirigible, tilting it towards the ground
as he hauled himself inside.
Người Scotland đã tham gia cùng họ. Thân hình to lớn của anh làm rung chuyển chiếc khinh
khí cầu, nghiêng nó xuống đất khi anh kéo mình vào trong.

“I canna believe this contraption will float with Jack and me weighing it down. Helmsman?”
“Tôi không thể tin rằng thiết bị kỳ lạ này sẽ trôi nổi cùng với tôi và Jack. Người cầm lái?”
“No fear, milord.” The helmsman was visible out the back window, directing the aircraft. He
drew up the mooring rope. They bobbed easily into the air.
“Đừng sợ, thưa ngài.” Người lái máy bay có thể nhìn thấy qua cửa sổ phía sau, chỉ đạo
máy bay. Anh ta kéo dây neo lên. Chúng bay lên không trung một cách dễ dàng.
Page 7 of 183


Captain Ruthven took great care with his movements. Here was a man accustomed to his
size and circumspect about applying it. He would be deadly in a fight when he finally let
those coiled muscles free. Let us hope it never comes to that. But oh, it would be glorious to
see.
Thuyền trưởng Ruthven hết sức cẩn thận trong mọi hành động của mình. Đây là một người
đàn ơng đã quen với kích thước cơ thể của mình và thận trọng khi áp dụng nó. Anh ta sẽ
chết người trong một cuộc chiến khi cuối cùng anh ta cũng thả lỏng những cơ bắp cuộn trịn
đó. Chúng ta hãy hy vọng điều đó không bao giờ xảy ra. Nhưng ồ, thật vinh quang khi được
chứng kiến.
He settled, with ill-disguised discomfort, onto the reverse bench next to his friend. Both men
were big, although the captain had a good deal more mass than Mr Jackson. The dirigible
bench did not easily accommodate the pair.
Anh ta ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh bạn mình với vẻ khó chịu khơng che giấu được.
Cả hai người đều to lớn, mặc dù thuyền trưởng có khối lượng lớn hơn ông Jackson rất
nhiều. Chiếc ghế dài có thể điều khiển được không dễ dàng chứa được cặp đôi này.
“Well, then, gentlemen, how do you know our host?”
“Ồ, vậy các quý ông, làm sao các ông biết chủ nhà của chúng tôi?”
This pleasant opening set Mr Jackson chattering – first about the Blingchesters, who would
also be in attendance (the Scotsman rolled his eyes and called them “England’s foremost
cadgers”) and then about the reason for his invitation. His ladylove. The woman Preshea
had been hired to prevent his marrying.

Phần mở đầu thú vị này khiến ơng Jackson nói hun thun – đầu tiên là về đội
Blingchesters, những người cũng sẽ tham dự (người Scotland đảo mắt và gọi họ là “những
tay ăn xin xuất sắc nhất nước Anh”) và sau đó là về lý do cho lời mời của ông. Người yêu
của anh. Người phụ nữ Preshea đã được thuê để ngăn cản việc kết hôn của anh.
“And what is her name?” Preshea deployed politeness.
“Và tên cơ ấy là gì?” Preshea triển khai phép lịch sự.
A long pause.Một khoảng dừng dài.
Captain Ruthven grinned. “Dinna say you’ve forgotten?”
Thuyền trưởng Ruthven cười toe toét. “Dinna nói rằng bạn đã quên?”
Mr Jackson whacked his friend with a rolled-up newspaper. “I was marshaling my thoughts,
the better to do her justice.”
Ơng Jackson đã đánh bạn mình bằng một tờ báo cuộn lại. “Tôi đang sắp xếp lại suy nghĩ
của mình để đảm bảo cơng lý cho cơ ấy tốt hơn.”
“Weel, now you’re in for it, Lady Villentia.”
“Weel, giờ cô đã sẵn sàng rồi, quý cô Villentia.”
Page 8 of 183


“Oh, dear, what have I wrought?”
“Ơi trời, tơi đã làm được gì thế này?”
Mr Jackson found his voice. “Lady Violet is Duke Snodgrove’s eldest daughter. She’s
absolutely topping. A divine mango from heaven. Or do I mean banana from heaven? Well,
she’s both. An elegant bastion of womanhood.”
Ơng Jackson đã tìm thấy giọng nói của mình. “Phu nhân Violet là con gái lớn của Cơng tước
Snodgrove. Cơ ấy hồn tồn đứng đầu. Một quả xoài thần thánh từ thiên đường. Hay ý tôi
là chuối từ thiên đường? Chà, cô ấy là cả hai. Một pháo đài thanh lịch của nữ tính.”
The flowery turn to his phrasing indicated a worrying degree of affection for the lady. Was it
possible that this fortune hunter actually believed himself in love with the chit? That would
be
a

complication.
Cách diễn đạt hoa mỹ của anh ta cho thấy mức độ yêu mến đáng lo ngại dành cho người
phụ nữ. Phải chăng người thợ săn vận may này thực sự tin rằng mình u cơ nàng? Đó sẽ
là một sự phức tạp.
Preshea probed gently. “I myself have never met the lady. She sounds pleasant indeed.”
Preshea nhẹ nhàng thăm dò. “Bản thân tơi chưa bao giờ gặp người phụ nữ đó. Cơ ấy nghe
có vẻ dễ chịu thật.”
“Prepare to be delighted,” promised the lovesick swain.
“Chuẩn bị vui mừng đi,” chàng trai si tình hứa hẹn.
“Well, if she is so fortunate as to secure your attention, I cannot help but be so.”
“Chà, nếu cô ấy may mắn thu hút được sự chú ý của bạn thì tơi khơng thể khơng làm như
vậy.”
Mr Jackson chuckled. “I’m known as an expert judge of character.”
Ông Jackson cười khúc khích. “Tơi được biết đến như một chun gia đánh giá tính cách.”
Captain Ruthven made a pained face.
Thuyền trưởng Ruthven làm ra vẻ mặt đau khổ.
Preshea was moved to be coy. “The good captain disagrees with this assessment?”
Preshea cảm động nên tỏ ra rụt rè. “Đội trưởng tốt bụng không đồng ý với đánh giá này?”
“Jack is pally with everyone.”
“Jack thân thiện với mọi người.”
“Thus making himself agreeable through lack of discretion. You object to this approach?”
“Như vậy, khiến bản thân trở nên dễ chịu do thiếu thận trọng. Bạn phản đối cách tiếp cận
này?

Page 9 of 183


“Nay. ’Tis one of his charms. I myself am na one to jump in so.”
“Khơng. 'Đó là một trong những nét quyến rũ của anh ấy. Bản thân tôi cũng không phải là
người nhảy vào cuộc.”

Jack
turned.
“And
thus
you
limit
Jack quay lại. “Và do đó bạn hạn chế sự thích thú của mình.”

your

enjoyment.”

“You two are unlikely companions.” Preshea steered them onto a topic she knew would
prove pleasurable and no doubt endear her to both. “How did you meet?”
"Hai người khơng có khả năng là bạn đồng hành." Preshea hướng họ vào một chủ đề mà
cô biết sẽ chứng minh sự thú vị và chắc chắn cô yêu mến cả hai. "Hai người gặp nhau như
thế nào?"
Mr Jackson jumped on the opening. “We share a club. This may shock you, but I’m as likely
as not to get myself in a pickle. I was deep in the soup over a cheese bun. Ruthven rescued
me
and
has
continued
to
do
so
ever
since.
Stalwart
chap.”

Ông Jackson nhảy lên mở cửa. "Chúng tôi chia sẻ một câu lạc bộ. Điều này có thể gây sốc
cho bạn, nhưng tơi có khả năng khơng bị cuốn vào dưa chua. Tơi chìm đắm trong món súp
trên một chiếc bánh pho mát. Ruthven đã cứu tôi và tiếp tục làm như vậy kể từ đó. Mập
mạp."
“Oh, indeed?” Preshea cast a friendly look at the big Scotsman. Was the captain like this
with Mr Jackson alone, or with all his friends? A white knight could sometimes be
manipulated to see her as worthy of saving. Although victim was not a role she enjoyed
playing.
"Ồ, thật vậy sao?" Preshea đưa một cái nhìn thân thiện về phía người Scotland to lớn.
Thuyền trưởng như thế này với ông Jackson một mình, hay với tất cả bạn bè của ông? Một
hiệp sĩ trắng đôi khi có thể bị thao túng để thấy cô ấy xứng đáng được cứu. Mặc dù nạn
nhân không phải là một vai diễn mà cô ấy thích đóng.
“It began out o’ goodness and has become dire habit,” admitted Captain Ruthven. Preshea
wondered if he was attending this house party in order to assist with his friend’s suit or to
persuade him against it. She also wondered if he were prone to airsickness; he was looking
peaky.
"Nó bắt đầu từ sự tốt lành và đã trở thành thói quen thảm khốc", thuyền trưởng Ruthven
thừa nhận. Preshea tự hỏi liệu anh ta tham dự bữa tiệc gia đình này để hỗ trợ bộ đồ của
bạn mình hay để thuyết phục anh ta chống lại nó. Cơ cũng tự hỏi liệu anh có dễ bị say máy
bay khơng; Anh ấy trơng đỉnh cao.
Mr Jackson nudged the captain in a jolly way, bumping the Scotsman against the side of the
cabin.
Ông Jackson huých thuyền trưởng một cách vui vẻ, va vào người Scotland vào bên hông
cabin.
The two gentlemen were quite squeezed. It was a ridiculous nicety that Preshea should sit
alone, when she was half the size of either and not prone to a feeble stomach. Even as she
told herself she was not concerned by the captain’s pallor, she found herself making an offer.
Hai quý ông khá siết chặt. Thật nực cười khi Preshea nên ngồi một mình, khi cơ ấy chỉ bằng
một nửa kích thước của cả hai và khơng dễ bị dạ dày yếu ớt. Ngay cả khi cô tự nhủ rằng cô
không quan tâm đến sự xanh xao của thuyền trưởng, cơ vẫn thấy mình đưa ra một lời đề

nghị.
Page 10 of 183


“Mr Jackson, why not sit next to me? It seems preposterous to insist on etiquette when the
two
of
you
are
so
much
more
than
that
bench
allows.”
"Ông Jackson, tại sao khơng ngồi cạnh tơi? Có vẻ vơ lý khi khăng khăng tuân theo nghi thức
xã giao khi hai người nhiều hơn mức mà băng ghế cho phép."
“What a kind thought! But poor old Ruthven here is a bad floater – he should sit facing.”
"Thật là một suy nghĩ tử tế! Nhưng Ruthven già tội nghiệp ở đây là một kẻ nổi xấu - anh ta
nên ngồi đối diện.
Captain
Ruthven
looked
properly
horrified.
“I
couldna
Thuyền trưởng Ruthven trơng có vẻ kinh hồng. "Có lẽ tơi khơng thể."


possibly.”

“Don’t be silly. You’re positively green, old chap. You know facing will help.”
"Đừng ngớ ngẩn. Bạn đang tích cực màu xanh lá cây, chap già. Bạn biết đối mặt sẽ giúp
ích."
After further protestations, the big Scotsman shifted to sit next to Preshea. Mr Jackson slid
over until he was across from her. This allowed both men to stretch their long legs. Preshea
was not opposed – it put her face to face with her target. Unfortunately, it also put that
mountain of warm muscles intimately close to her. She held herself aloof, noting that the
Scotsman
attempted
to
do
the
same.
Sau khi phản đối thêm, người Scotland to lớn chuyển sang ngồi cạnh Preshea. Ông Jackson
trượt qua cho đến khi ông đối diện với cô. Điều này cho phép cả hai người đàn ông duỗi đôi
chân dài của họ. Preshea khơng phản đối - nó đặt mặt đối mặt với mục tiêu của mình. Thật
khơng may, nó cũng đặt núi cơ bắp ấm áp đó gần gũi với cơ. Cơ giữ mình xa cách, lưu ý
rằng người Scotland đã cố gắng làm điều tương tự.
He smells like Christmas – fresh pine boughs and spices. What right has a man to smell so
good?
Anh ấy có mùi như Giáng sinh - cành thơng tươi và gia vị. Một người đàn ơng có quyền gì
để có mùi thơm như vậy?
Mr Jackson remained endearingly concerned for his friend. “If the lady doesn’t mind, I’ll pop
open
the
window.”
Ông Jackson vẫn rất quan tâm đến người bạn của mình. "Nếu phu nhân khơng phiền, tơi sẽ
mở cửa sổ."

Preshea did not mind. The weather was unpleasant, but she welcomed fresh air. Not for the
sake of the dirigible’s motion, for she was an excellent floater, having attended a finishing
school in the skies. No, she wished to blow away Captain Ruthven’s intoxicating scent.
Preshea không bận tâm. Thời tiết thật dễ chịu, nhưng cơ chào đón khơng khí trong lành.
Khơng phải vì lợi ích của chuyển động của dirigible, vì cơ ấy là một người nổi xuất sắc, đã
theo học một trường học hồn thiện trên bầu trời. Khơng, cơ muốn thổi bay mùi hương say
sưa của thuyền trưởng Ruthven.
Preshea Buss! she yelled in her own head, using her maiden name, the one that hurt the
most. No living man has ever brought you anything good. They are to be used, not enjoyed.
Focus
on
the
target.
Buss Preshea! cô hét lên trong đầu, sử dụng tên thời con gái của mình, cái tên khiến cơ đau
lịng nhất. Khơng có người đàn ơng sống nào đã từng mang lại cho bạn bất cứ điều gì tốt
đẹp. Chúng là để sử dụng chứ không phải để tận hưởng. Tập trung vào mục tiêu.
Page 11 of 183


Captain Ruthven recovered a little of his color. “Beg pardon, Lady Villentia. I’m a sorry
traveler. I’d sooner ride, but Jack tells me it isna the done thing.”
Thuyền trưởng Ruthven đã lấy lại được chút sắc mặt. “Xin thứ lỗi, quý cô Villentia. Tôi là
một du khách xin lỗi. Tôi muốn đi sớm hơn, nhưng Jack nói với tơi rằng chuyện đó chưa
xong đâu.”
“Gentlemen ride once they are in the country, Ruthven, old hat. They do not ride to the
country.”
“Các quý ông hãy cưỡi ngựa khi họ về đến miền quê, Ruthven, ông già ạ. Họ không cưỡi
ngựa về nước.”
“Which seems daft.” The captain looked to Preshea for support. “Isna the purpose of country
life

riding?”
“Điều đó có vẻ ngớ ngẩn.” Thuyền trưởng tìm đến Preshea để được hỗ trợ. “Mục đích của
cuộc sống nông thôn là cưỡi ngựa phải không?”
Mr Jackson issued a gormless grin. “Yes, but one gets there by dirigible. What do you take
us
for?
Barbarians?”
Ông Jackson nở một nụ cười nham hiểm. “Đúng, nhưng người ta đến đó bằng khinh khí
cầu. Bạn đưa chúng tơi làm gì? Những kẻ man rợ?”
Captain Ruthven’s eyes were intent. “Thus I send my lovely Rusticate into Berkshire
separately with my batman, and you find me here, crowding lasses in dirigibles. I canna
apologize
enough.”
Đôi mắt của thuyền trưởng Ruthven đầy chủ ý. “Vì vậy, tơi gửi Rusticate đáng yêu của mình
đến Berkshire riêng biệt với người dơi của tơi, và bạn sẽ tìm thấy tơi ở đây, tập trung những
cơ gái trong những chiếc khinh khí cầu. Tơi không thể xin lỗi đủ được.”
“My
dear
sir,
you
are
hardly
responsible
for
your
“Thưa ngài, ngài hầu như khơng chịu trách nhiệm về kích thước của mình.”

size.”

Mr Jackson said, “Ruthven forgets that since he resigned his commission, Mawkins is his

valet,
not
his
batman.”
Ơng Jackson nói, “Ruthven qn rằng kể từ khi ông ấy từ chức, Mawkins là người hầu của
ông ấy chứ không phải người dơi của ông ấy.”
Preshea
had
Preshea đã nhận thấy sự hớ hênh.

noticed

the

gaffe.

The Scotsman winced, which could be from the mistake in etiquette, or something more
sinister. Was he still in military employ, perhaps in some secret capacity? Or is my training
making
me
unreasonably
suspicious?
Người Scotland nhăn mặt, có thể là do sai sót trong phép xã giao, hoặc điều gì đó nham
hiểm hơn. Có phải anh ta vẫn cịn làm việc trong qn đội, có lẽ ở một chức vụ bí mật nào
đó? Hay q trình đào tạo của tơi khiến tơi nghi ngờ một cách vơ lý?
She
probed.
“You
were
Cơ thăm dị. “Vậy anh từng ở trong kỵ binh à?”


in

the

cavalry,

“Nay.
Coldsteam
Guards.
But
I’m
an
admirer
of
“Không. Đội bảo vệ Coldsteam. Nhưng tôi là người ngưỡng mộ thịt ngựa.”

then?”
horseflesh.”
Page 12 of 183


An Irregular, was he? That meant he would be exceptionally comfortable with the
supernatural.
Anh ta là một người bất thường phải khơng? Điều đó có nghĩa là anh ấy sẽ đặc biệt thoải
mái với những điều siêu nhiên.
“And
you,
“Cịn em, cơ gái? Bạn lái xe?"


lass?

Do

you

ride?”

“I can, but not well, I’m ashamed to admit.” Preshea was vaguely aware she ought to object
to being called lass. After all, she had worked hard to become a proper lady. But she rather
liked it, especially when delivered in that rumbling burr of his. The voice equivalent of mulled
wine,
warm
and
heavily
spiced.
“Tơi có thể, nhưng khơng tốt lắm, tơi xấu hổ phải thừa nhận.” Preshea mơ hồ nhận ra rằng
cô nên phản đối việc bị gọi là cô gái. Suy cho cùng, cô ấy đã nỗ lực rất nhiều để trở thành
một q cơ đúng nghĩa. Nhưng cơ lại thích nó hơn, đặc biệt là khi được giao trong cái âm
thanh ầm ầm của anh. Giọng nói tương đương với rượu ngâm, ấm áp và nặng mùi gia vị.
She moved quickly on from that thought. “My skill set is in quite the opposite direction. It is
unladylike
to
brag,
but
I
could
steer
this
dirigible,

if
needed.”
Cơ nhanh chóng thốt khỏi suy nghĩ đó. “Bộ kỹ năng của tơi lại theo hướng hồn tồn ngược
lại. Khoe khoang thì khơng được q phái cho lắm, nhưng tơi có thể điều khiển chiếc khinh
khí cầu này nếu cần.”
Both men looked more admiring than shocked. Good, I have judged them correctly. These
were that unusual breed of male that admired a capable female.
Cả hai người đàn ông trông có vẻ ngưỡng mộ hơn là sốc. Tốt, tơi đã đánh giá họ một cách
chính xác. Đây là giống đực khác thường ngưỡng mộ một con cái có năng lực.
Preshea found herself in an unexpected predicament. Enjoying the float, fighting an
inclination for the wrong man, and having a genuine affection for both. They seemed so very
decent. This is ridiculous. I don’t like people. I certainly don’t like men! It was highly
inconvenient. However, she would ignore it as she had ignored all such inconveniences over
the
years.
Preshea thấy mình đang ở trong một tình thế khó khăn bất ngờ. Thích thú với việc đi thuyền,
đấu tranh với sai người và có tình cảm chân thành với cả hai. Họ có vẻ rất tử tế. Chuyện
này thật vớ vẩn. Tơi khơng thích mọi người. Tơi chắc chắn khơng thích đàn ơng! Nó rất bất
tiện. Tuy nhiên, cơ ấy sẽ bỏ qua nó vì cơ ấy đã bỏ qua tất cả những bất tiện như vậy trong
nhiều năm qua.
* * ** * *
Gavin watched as the footman handed Lady Villentia down from the dirigible. Jack jumped
down
after.
Gavin
followed.
Gavin quan sát người hầu đưa Lady Villentia xuống từ chiếc khinh khí cầu. Jack nhảy xuống
theo sau. Gavin đã theo dõi.
He heard the poor footman whisper under his breath, “Crikey,” and gave a tiny nod of
sympathy.

I
ken
how
you
feel,
lad.
Anh nghe thấy người hầu tội nghiệp thì thầm, “Crikey,” và khẽ gật đầu thông cảm. Tôi hiểu
cậu cảm thấy thế nào, chàng trai.
Page 13 of 183


The Duke and Duchess of Snodgrove stood waiting
Công tước và Nữ cơng tước xứ Snodgrove đứng chờ đón họ.

to

receive

them.

“Welcome. You are the last to arrive.” The duke was one of those remarkable politicians who
looked
exactly
like
his
caricature

tall,
stooped,
and

lined.
"Hoan nghênh. Anh là người cuối cùng đến." Cơng tước là một trong những chính trị gia
đáng chú ý trông giống hệt như bức tranh biếm họa của ông - cao, khom lưng và xếp hàng.
“With tea near to serving.” His lady wife had an eye to the practicalities. “You are timely.”
The Duchess of Snodgrove was the opposite of her husband. Her features were delicate
and her form well padded. She looked like the human representation of a comfortable settee.
"Trà gần phục vụ." Phu nhân của hắn đã để mắt tới thực tiễn. "Ngươi thật đúng lúc." Nữ
công tước xứ Snodgrove trái ngược với chồng. Các đặc điểm của cơ ấy rất tinh tế và hình
thức của cơ ấy được độn tốt. Cô ấy trông giống như đại diện con người của một chiếc ghế
dài thoải mái.
Lady Villentia gave an elegant curtsey of the exact correct depth for a duke and his duchess.
Gavin was impressed. He might act and sound provincial (it worked in his favor, to be
constantly underestimated), but he’d attended Eton and knew all the forms. Her delivery was
perfection
itself.
Phu nhân Villentia đã đưa ra một curtsey thanh lịch với độ sâu chính xác chính xác cho một
công tước và nữ công tước của anh ta. Gavin rất ấn tượng. Anh ta có thể hành động và
nghe có vẻ tỉnh táo (nó có lợi cho anh ta, liên tục bị đánh giá thấp), nhưng anh ta đã tham
dự Eton và biết tất cả các hình thức. Bản thân việc sinh nở của cơ ấy là sự hồn hảo.
“It is your dirigible that has seen us safely here. Thank you for the kind attention, Your
Grace.” She slid as smoothly into the role of guest as she had into that of fellow traveler.
"Đó là chiếc máy bay của anh đã nhìn thấy chúng tơi an tồn ở đây. Cảm ơn Ngài vì sự
quan tâm tử tế, Ân điển của Ngài." Cơ ấy trượt nhẹ nhàng vào vai trị khách mời như cơ ấy
đã có vào vai trị của người bạn đồng hành.
Overly perfect.Quá hoàn hảo.
“Not at all.” Their host turned to his wife. “My dear, you know Lady Villentia?”
"Không có gì." Chủ nhà của họ quay sang vợ. "Em yêu, em biết phu nhân Villentia không?"
“I
know
of

her,
of
course.”
The
duchess’s
tone
"Ta đương nhiên biết nàng." Giọng điệu của nữ công tước lạnh lùng.

was

frosty.

Interesting. The addition of the widow to our party must be the husband’s idea. Gavin was
seized with a crushing thought: Is Lady Villentia Snodgrove’s mistress? He shook it off. The
Duke
of
Snodgrove
was
known
for
his
devout
leanings.
Thú vị. Việc bổ sung góa phụ vào đảng của chúng tơi phải là ý tưởng của người chồng.
Gavin bị thu hút với một suy nghĩ nghiền nát: Có phải tình nhân của Lady Villentia Snodgrove
khơng? Anh lắc nó đi. Cơng tước xứ Snodgrove được biết đến với khuynh hướng sùng đạo.
How is Lady Villentia acquainted with such a man? And is she really here to kill him by his
own
invitation?
Perhaps

she
has
a
different
target?
Làm thế nào mà Lady Villentia làm quen với một người đàn ông như vậy? Và cô ấy thực sự
ở đây để giết anh ta theo lời mời của chính anh ta? Có lẽ cơ ấy có một mục tiêu khác?
Page 14 of 183


Gavin dared not allow himself to hope, but he must entertain the possibility. If danger to the
duke were coming from another source, he could not focus solely on the known assassin.
Much as her buttons might wink and her eyes hide a well of sorrow.
Gavin khơng dám cho phép mình hy vọng, nhưng anh phải giải trí khả năng. Nếu nguy hiểm
cho công tước đến từ một nguồn khác, anh ta không thể chỉ tập trung vào sát thủ đã biết.
Giống như cúc áo của cơ ấy có thể nháy mắt và đôi mắt cô ấy che giấu một giếng đau buồn.
“I see you have already met your fellow guests. Captain Ruthven, Mr Jackson.” This time,
the
duke’s
voice
was
cold.
"Ta thấy ngươi đã gặp được đồng bạn rồi. Thuyền trưởng Ruthven, ông Jackson." Lần này,
giọng nói của cơng tước lạnh lùng.
So, Jack may be the son of a family friend, but his suit is na welcome. And I’m guilty by
association, or by birth. There were always some who simply did not like Scotsmen.
Vì vậy, Jack có thể là con trai của một người bạn của gia đình, nhưng bộ đồ của anh ấy
được chào đón. Và tơi có tội do liên kết, hoặc do sinh ra. Ln có một số người chỉ đơn giản
là khơng thích người Scotland.
Gavin watched closely as the duke gave the widow the tiniest of nods. Is the duke her

employer? Is it possible he knows of his own danger and has hired her as protection? Nay.
Such a man wouldna take a lass to bodyguard. There must be somewhat else between
them.
Gavin quan sát kỹ khi cơng tước gật đầu với góa phụ nhỏ nhất. Cơng tước có phải là chủ
nhân của cơ ấy khơng? Chẳng lẽ hắn biết nguy hiểm của chính mình, đã th nàng làm bảo
vệ? Khơng. Một người đàn ông như vậy sẽ không đưa một lass đến vệ sĩ. Giữa bọn họ hẳn
là có cái gì khác.
Lady Villentia (a consummate professional) did not acknowledge Snodgrove’s nod.
Phu nhân Villentia (một chuyên gia tuyệt vời) không thừa nhận cái gật đầu của Snodgrove.
Naught for it, thought Gavin, I’ll have to find out the truth myself. No hardship to throw myself
on
such
a
sword

she
cuts
with
a
bonnie
sting.
Nghịch ngợm vì điều đó, Gavin nghĩ, mình sẽ phải tự mình tìm ra sự thật. Khơng có khó
khăn để ném mình vào một thanh kiếm như vậy - cơ ấy cắt bằng một vết chích bonnie.
But before he could intercede, Jack offered Lady Villentia his arm, to the duke’s obvious
delight.
Nhưng trước khi anh kịp can thiệp, Jack đã đưa cánh tay cho Lady Villentia trước sự vui
mừng rõ ràng của công tước.
Interesting.Hấp dẫn.
Gavin
followed

Gavin theo họ vào nhà.

them

all

into

the

house.

Let the game begin.Hãy bắt đầu trò chơi.
CHAPTER TWOCHƯƠNG HAI
A
Most
Một nhiệm vụ kém cỏi nhất

Inferior

Assignment
Page 15 of 183


The
previous
night,
in
a
very

Đêm hôm trước, tại một nơi rất đẹp ở London…

nice

part

of

London…

Preshea moved unnoticed through the abode of the most popular supernatural in the British
Empire.
Preshea di chuyển mà không được chú ý qua nơi ở của siêu nhiên nổi tiếng nhất ở Đế quốc
Anh.
It shouldn’t be so easy to break into the home of a vampire. Especially not this vampire.
Việc đột nhập vào nhà của ma cà rồng không dễ dàng như vậy. Đặc biệt không phải là con
ma cà rồng này.
Lord Akeldama was known by a select few to be a consummate spymaster, and by everyone
else as a renowned fashion icon. The two were intimately connected, of course, but even
fewer
realized
that.
Lãnh chúa Akeldama được một số ít người được chọn biết đến là một chuyên gia gián điệp
tài năng và được mọi người khác biết đến như một biểu tượng thời trang nổi tiếng. Tất
nhiên, cả hai đều có mối liên hệ mật thiết với nhau, nhưng thậm chí cịn ít người nhận ra
điều đó hơn.
His house, a model of decadence and luxury, echoed with emptiness.
Ngơi nhà của anh, một hình mẫu của sự suy đồi và xa hoa, vang vọng sự trống rỗng.
Where are his guards?Vệ sĩ của hắn đâu?
There were no stealth bouquets or subversive finials. There wasn’t even a yappy dog. Or a

yappy
drone,
for
that
matter.
Khơng có những bó hoa lén lút hay những màn kết thúc mang tính chất lật đổ. Thậm chí
cịn khơng có một con chó vui vẻ nào. Hoặc một máy bay không người lái vui vẻ, cho vấn
đề đó.
Oh, yes! Gibson Moontjoy opens that new opera tonight. What is it called? The Baker of
Little
Beasley?
Ồ, vâng! Gibson Moontjoy sẽ mở màn vở opera mới tối nay. Đó là những gì được gọi là?
Người làm bánh ở Little Beasley?
Preshea
gave
a
delicate
shudder.
She
Preshea rùng mình một cách tinh tế. Cơ ấy ghét vở opera.

loathed

the

opera.

She slid into the vampire’s main hallway. The gas was turned down, making sinister shadows
out of dancing cherub statuary. Preshea became one with their devilish waltz.
Cô trượt vào hành lang chính của ma cà rồng. Khí gas được vặn nhỏ dần, tạo ra những cái

bóng nham hiểm từ bức tượng thiên thần đang nhảy múa. Preshea hịa mình vào điệu valse
quỷ quái của họ.
One might think a creature that set no traps had no secrets. But Lord Akeldama held
everyone’s
secrets,
even
Preshea’s.
Người ta có thể nghĩ rằng một sinh vật khơng đặt bẫy thì khơng có bí mật. Nhưng Lãnh chúa
Akeldama nắm giữ bí mật của mọi người, kể cả của Preshea.
Foolish old fangs.Những chiếc răng nanh già ngu ngốc.
Page 16 of 183


She chose the sitting room over the drawing room. This was a private matter, after all. Lord
Akeldama
kept
his
drawing
room
for
more
showy
pursuits.
Cơ chọn phịng khách thay vì phịng vẽ. Dù sao thì đây cũng là một vấn đề riêng tư. Lãnh
chúa Akeldama giữ lại phòng khách của mình để theo đuổi những mục đích phơ trương
hơn.
The sitting room was beautiful – mahogany and brocade furnishings, heavy velvet curtains,
and a Persian rug. Everything was trimmed with a surfeit of fringe. She could not make out
the colors. The only light came from an old streetlamp through a large bay window. It turned
everything

brown
and
yellow.
Phòng khách rất đẹp – đồ nội thất bằng gỗ gụ và gấm, những tấm rèm nhung dày và một
tấm thảm Ba Tư. Tất cả mọi thứ đã được cắt tỉa với một lượng lớn rìa. Cô không thể phân
biệt được màu sắc. Ánh sáng duy nhất đến từ một ngọn đèn đường cũ xuyên qua một cửa
sổ lồi lớn. Nó biến mọi thứ thành màu nâu và vàng.
Preshea settled into the window seat, drawing the curtains closed behind her. She curled up
her soft booted feet and pulled off her gloves (both were leather; anything less interfered
with dexterity). Lady Villentia had no qualms about paying good money for shoes and gloves
– hers must be attractive and functional (unlike those of most gentlewomen). She also
relished the fact that something had died in order for her to dress properly.
Preshea ngồi vào ghế cạnh cửa sổ, kéo rèm lại sau lưng. Cơ cuộn trịn đơi chân mang ủng
mềm mại của mình và tháo găng tay ra (cả hai đều bằng da; bất cứ thứ gì ít ảnh hưởng đến
sự khéo léo hơn). Quý cô Villentia không ngần ngại trả nhiều tiền cho giày và găng tay giày của bà phải hấp dẫn và tiện dụng (không giống như của hầu hết các q bà). Cơ cũng
thích thú khi có thứ gì đó đã chết để cơ có thể ăn mặc chỉnh tề.
She tucked her clothing under and around. Thank heavens fashion plates were calling for
narrower skirts next season. Preshea was petite, and the ridiculously wide silhouette of the
last five years did her no favors. Oh, she wore de mode and wore it well. Such fullness was
excellent for hiding things (be they goods or services) but she had never liked it, and never
wore the cage crinoline. She abhorred the idea of being caged in any way.
Cô nhét quần áo của mình vào trong và xung quanh. Cảm ơn trời đã kêu gọi những chiếc
váy hẹp hơn trong mùa giải tới. Preshea nhỏ nhắn, và thân hình to lớn đến lố bịch trong 5
năm qua khiến cô không được ưa chuộng. Ôi cô ấy mặc de mode và mặc đẹp lắm. Sự đầy
đặn như vậy thật tuyệt vời để che giấu mọi thứ (dù là hàng hóa hay dịch vụ) nhưng cơ chưa
bao giờ thích nó và cũng chưa bao giờ đeo khung làm cái vái phùng trong lồng. Cô ghê tởm
ý tưởng bị nhốt trong lồng theo bất kỳ cách nào.
Tonight, Preshea’s evening gown was of bombazine with braid trim, but not because she
was still in mourning (she grieved only when it suited her purposes). No, it was because lady
intelligencers required dresses of nonreflective fabrics that did not wrinkle. Preshea’s was

the highest quality bombazine, with intricate detail around the neck and cuffs. She was no
fading
flower,
even
when
fading
into
shadows.
Tối nay, chiếc váy dạ hội của Preshea được làm bằng vải bomber có viền bím, nhưng khơng
phải vì cơ ấy vẫn đang để tang (cơ ấy chỉ đau buồn khi nó phù hợp với mục đích của cơ ấy).
Khơng, đó là vì các q cơ tình báo yêu cầu những chiếc váy làm bằng vải không phản
quang, không bị nhăn. Của Preshea là loại bomazine chất lượng cao nhất, với các chi tiết
phức tạp quanh cổ và cổ tay áo. Cô ấy không phải là bơng hoa tàn lụi, ngay cả khi mờ dần
trong bóng tối.
Page 17 of 183


Curled in the corner of the bay window, she would look like a statue from the street, were
anyone able to see in. But she was confident that the lamp reflecting off the ripples in the
glass, plus the heavy curtains behind her, made her invisible from inside or out.
Cuộn tròn trong góc cửa sổ lồi, cơ ấy sẽ trơng giống như một bức tượng từ đường phố, nếu
bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy. Nhưng cơ tự tin rằng ngọn đèn phản chiếu những gợn sóng
trên kính, cộng với rèm cửa nặng nề phía sau cơ, khiến cơ vơ hình từ trong ra ngoài.
Two gentlemen alighted from a carriage and walked up the front stairs. The conveyance was
expensive and discreet – not Lord Akeldama’s (he favored the first but not the second).
Hai quý ông bước xuống từ một chiếc xe ngựa và đi lên cầu thang phía trước. Việc vận
chuyển rất tốn kém và kín đáo - khơng phải của Lord Akeldama (ơng thích chiếc thứ nhất
nhưng khơng phải thứ hai).
One of the men wore equally expensive and discreet evening dress. A gentleman of quality
and means but not flash. He wore discretion awkwardly, as ill fitting as a cheap waistcoat.

Một trong những người đàn ông mặc trang phục dạ hội đắt tiền và kín đáo khơng kém. Một
q ơng có phẩm chất và phương tiện nhưng khơng hào nhống. Anh mặc một cách vụng
về, không vừa vặn như một chiếc áo khoác thắt lưng rẻ tiền.
The other gentleman was Lord Akeldama – an undersized absurdity, all pompadour and no
circumstance. He sported a monocle he didn’t need, an accent not his own, and an attitude
forever tempting disregard. He was also the deadliest creature Preshea knew. And she knew
a
great
number
of
deadly
creatures,
including
herself.
Người đàn ơng cịn lại là Lord Akeldama - một kẻ ngớ ngẩn quá mức, tất cả đều là
pompadour và khơng có hồn cảnh. Anh ta đeo một chiếc kính một mặt mà anh ta khơng
cần, một giọng nói khơng phải của riêng anh ta, và một thái độ mãi mãi coi thường cám dỗ.
Anh ta cũng là sinh vật nguy hiểm nhất mà Preshea biết. Và cô biết rất nhiều sinh vật chết
người, bao gồm cả chính cơ.
Soon enough, they entered her sitting room. Their conversation was a flow of erudite
commentary,
moist
with
the
syrup
of
a
superior
education.
Chẳng mấy chốc, họ bước vào phịng khách của cơ. Cuộc trị chuyện của họ là một dịng

chảy bình luận un bác, ẩm ướt với xi-rô của một nền giáo dục cao cấp.
She recognized Lord Akeldama’s melodic tenor with excess cadence. “Please sit, my lord.”
Cô nhận ra giọng nam cao du dương của Lord Akeldama với nhịp điệu dư thừa. "Xin mời
ngồi, thưa ngài."
Deferential, thought Preshea. His visitor is a man of property and power or the old vampire
wouldn’t
bother
with
such
niceties.
Cung kính, Preshea nghĩ. Vị khách của anh ta là một người đàn ơng có tài sản và quyền lực
hoặc ma cà rồng già sẽ không bận tâm đến những điều tốt đẹp như vậy.
“I prefer to stand.” This voice was deep and tinged with a quiver of fear or age.
"Tơi thích đứng hơn." Giọng nói này trầm và nhuốm màu run rẩy của nỗi sợ hãi hoặc tuổi
tác.
There
came
the
clink
of
glass
decanter
on
silver
Có tiếng lạch cạch của bình thủy tinh trên khay bạc. "Rượu vang?"

tray.

“Claret?”


Page 18 of 183


“I
think
not.
How
"Tôi nghĩ là không. Chuyện này mất bao lâu?"

long

will

this

take?”

“Not long.”"Không lâu."
“Where is she?”"Cô ấy ở đâu?"
“It’s
not
yet
two.
Dear
Lady
Villentia
is
never
"Vẫn chưa phải là hai. Phu nhân Villentia thân mến không bao giờ đến muộn."


late.”

Preshea smiled at Lord Akeldama’s confidence. As a matter of fact, sometimes Lady Villentia
is
intentionally
early.
Preshea mỉm cười trước sự tự tin của Huân tước Akeldama. Trên thực tế, đôi khi Phu nhân
Villentia cố tình đến sớm.
“Women are always late.”"Phụ nữ ln đến muộn."
“Perfection takes time.”"Sự hồn hảo cần có thời gian."
“Will she do this for me?” He was nervous about her reputation. Or Lord Akeldama’s. Or
both.
"Cô ấy sẽ làm điều này cho tôi chứ?" Anh lo lắng về danh tiếng của cô. Hoặc của Chúa tể
Akeldama. Hoặc cả hai.
“If we provide the right incentive, all things are possible, even perfection.” The vampire liked
to
play
with
his
food.
"Nếu chúng ta cung cấp động lực đúng đắn, tất cả mọi thứ đều có thể, thậm chí là hồn
hảo." Ma cà rồng thích chơi với thức ăn của mình.
“Isn’t
she
required
"Cơ ấy không bắt buộc phải nghe lời anh sao?"
Behind
her
curtain,
Đằng sau tấm màn, môi Preshea cong lên.


to
Preshea’s

obey

you?”

lip

curled.

“You misconstrue, my dear lord. That brightest of jewels is no longer under my indenture. I
have requested that she attend us, not ordered it. She will come because she is bored.”
“Ngài hiểu sai rồi, thưa ngài. Viên ngọc sáng nhất đó khơng cịn nằm trong khế ước của tôi
nữa. Tôi đã yêu cầu cô ấy tham dự với chúng tôi chứ không phải ra lệnh. Cơ ấy sẽ đến vì
cơ ấy buồn chán.”
Preshea, annoyed that he knew her so well, nevertheless conceded that this was a fair
assessment.
Preshea, khó chịu vì anh biết cơ q rõ, tuy nhiên thừa nhận rằng đây là một đánh giá công
bằng.
“You
could
not
"Bạn không thể thay đổi các quy tắc?"

change

the


rules?”

“My dearest boy! Seven years and seven years only – apprenticing, articling, binding, or
indenture. You know that, you wrote it into law. For the protection of werewolf clavigers and
vampire drones, if I remember. It applies to intelligencers as well.”
Page 19 of 183


“Con trai thân yêu của mẹ ơi! Chỉ bảy năm và bảy năm – học việc, hợp tác, ràng buộc hoặc
khế ước. Bạn biết điều đó, bạn đã viết nó thành luật. Để bảo vệ người sói và máy bay khơng
người lái ma cà rồng, nếu tơi nhớ. Nó cũng áp dụng cho các nhà tình báo.”
“You have been known to bend the rules to your own ends in the past.”
“Trước đây, bạn được biết đến là người bẻ cong các quy tắc theo mục đích riêng của mình.”
“What a charming compliment. However, I would never presume. Lady Villentia values her
freedom.
She
has
certainly
earned
it.”
“Thật là một lời khen quyến rũ. Tuy nhiên, tôi sẽ khơng bao giờ đốn được. Lady Villentia
coi trọng sự tự do của mình. Cơ ấy chắc chắn đã kiếm được nó.”
“Flat on her back.”“Nằm phẳng trên lưng cơ ấy.”
Ah.
A
man
who
believes
Ah. Một người đàn ơng tin vào lịng sùng đạo.


in

performance

piety.

“Now, now. No call for vulgarity. Isn’t that the exact skill you wish activated on your behalf?”
"Ngay bây giơ. Không kêu gọi sự thơ tục. Đó khơng phải là kỹ năng chính xác mà bạn mong
muốn được kích hoạt thay mặt mình sao?”
She heard a sharp clink. A glass set down hard on a tabletop. The visitor had taken claret
after
all.
“I
did
not
think
I
would
have
to
woo
her.”
Cô nghe thấy một tiếng cạch sắc bén. Một chiếc cốc đặt mạnh xuống mặt bàn. Rốt cuộc thì
vị khách đã lấy rượu vang đỏ. “Tơi khơng nghĩ mình sẽ phải tán tỉnh cô ấy.”
“Out of practice, are we? Don’t you worry, my boy, I am never out of practice with wooing.
And in this instance, I am moved – quite moved – by your plight.” Condescension entered
the vampire’s tone. “You may even find her demands pleasurable.”
“Chúng ta khơng cịn luyện tập nữa phải không? Đừng lo lắng, chàng trai của tôi, tôi chưa
bao giờ ngừng luyện tập tán tỉnh. Và trong trường hợp này, tơi cảm động – khá xúc động –
trước hồn cảnh của bạn.” Sự trịch thượng đi vào giọng nói của ma cà rồng. “Bạn thậm chí

có thể thấy những yêu cầu của cô ấy thật thú vị.”
The visitor sputtered.Người khách lắp bắp.
Preshea decided that she was going to enjoy this. Whatever Lord Akeldama’s friend wanted,
he
wanted
it
badly
enough
to
deal
with
two
very
tricky
devils.
Preshea quyết định rằng cô ấy sẽ thích thú với điều này. Bất kể bạn của Lãnh chúa
Akeldama muốn gì, anh ta cũng muốn nó đến mức đủ để đối phó với hai con quỷ rất xảo
quyệt.
“Of course, there is always the possibility” —the vampire was like a fussy eater, picking at
his
meal—
“she
may
find
your
troubles
unworthy.”
“Tất nhiên, ln có khả năng” - gã ma cà rồng giống như một kẻ kén ăn, gắp đồ ăn của mình
- “cơ ấy có thể thấy những rắc rối của anh là khơng đáng.”
“This

is
an
affair
“Đây là một vấn đề vô cùng đau khổ.”

of

great

distress.”

“To you.”“Gửi tới bạn.”
Page 20 of 183



×