Tải bản đầy đủ (.doc) (6 trang)

Cảm phục những tấm gương người trẻ vượt lên số phận

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (98.82 KB, 6 trang )

Báo “ NGƯỜI ĐƯA TIN”Cảm phục những tấm gương người trẻ vượt lên số phận
12.04.2013 | 11
Nguyễn Thiện Huy - chàng SV tí hon 1.2m
“Cuộc sống luôn thử thách con người, con người sống phải có ý thức và nghị lực. Phải vượt lên chính bản thân
mình để làm điều có ích cho xã hội”. Suy nghĩ này đã giúp chàng trai tí hon 22 tuổi nhưng chỉ cao 1,2m quyết
tâm vượt khó, trở thành sinh viên ĐH.
inh ra trong một gia đình nghèo có 4 anh chị em ở xóm 2 xã Cẩm Lộc, Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, hồi nhỏ Huy cũng
bình thường như bao đứa trẻ khác.Đến năm học lớp 5 thì chiều cao của Huy không còn phát triển nữa. Huy cho
biết em rất mặc cảm vì ngày trước đi học ngày nào bạn bè trêu chọc là người lùn, là tí hon, nhiều lúc Huy đã
quyết định bỏ học. Nhưng với nghị lực phi thường và lòng ham học, Huy vừa học xong năm nhất trường ĐH
Đông Á Đà Nẵng.
“Cô bé xương thủy tinh” và ước mơ trở thành nhà văn
Nguyễn Cẩm Vân, học sinh lớp 6A4 trường THCS Nguyễn Văn Trỗi, TP. Thanh Hóa, nhìn thân hình gầy còm,
ốm yếu của Cẩm Vân, không ai nghĩ rằng năm nay em đã 14 tuổi. Sau mỗi lần bị ngã gãy xương thì xương trong
cơ thể em lại bị ngắn thêm một ít. Nhiều chỗ, xương bị cong teo khiến cho bây giờ thân hình em co dúm lại, gầy
còm, chân tay teo tóp. 14 tuổi mà nhìn em như một đứa trẻ mới lên 3. Căn bệnh xương thủy tinh hành hạ khiến
Cẩm Vân đau ốm triền miên, không ăn uống được gì.
ù Hữu Hoàng sinh năm 1992 tại nước Đức. Bố mẹ em đều là người Việt, hiện tại gia đình em đang sống tại một
căn nhà trong ngõ nhỏ trên đường Cầu Giấy, Hà Nội. Cù Hữu Hoàng mắc chứng nhược cơ bẩm sinh, đôi chân
em không thể hoạt động được nữa. Số phận không may mắn nhưng Hoàng chưa từng buồn hay tuyệt vọng vì
bệnh tật.
Trong suốt 3 năm học phổ thông trung học, Cù Hữu Hoàng luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi. Năm lớp 11, Hoàng
đoạt giải nhất môn vật lý cụm Từ Liêm - Cầu Giấy, Hà Nội.
Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, Hoàng đoạt danh hiệu thủ khoa khối A trường ĐH Công nghệ Hà Nội với 27,5.
Trong 3 môn thi, Hoàng đạt điểm cao nhất là môn Hóa học. Thế nhưng, môn Vật lý mới là môn yêu thích và là
sở trường của Hoàng. Kỳ thi đại học vừa rồi cũng chỉ là thử sức, bởi Hoàng còn có một dự định khác.
Trước đó, Hoàng đã là một trong những sinh viên xuất sắc nhất toàn quốc được trường ĐH FPT trao học bổng
toàn phần Nguyễn Văn Đạo. Đầu năm 2012, Cù Hữu Hoàng là thành viên của lớp SEO 607 đã được vinh danh
với danh hiệu Cóc vàng - một danh hiệu đáng mơ ước cho tất cả sinh viên ĐH FPT. Khi đó, Hoàng đã đạt thành
tích học tập xuất sắc với điểm trung bình các học kỳ là 8,93 và điểm học kỳ gần nhất là 9,0.
"Khi hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ khuất sau lưng ta" - đó là phương châm sống quen thuộc của các


vận động viên khuyết tật Việt Nam, giúp họ vượt lên số phận và khiếm khuyết của bản thân để thi đấu và
chiến thắng, mang vinh quang về cho Tổ quốc. Họ vẫn vững bước tiến về phía trước tạo nên những kỳ
tích bằng nghị lực của mình.

Chiến thắng bằng nghị lực
Ðã có rất nhiều vận động viên khuyết tật gây dấu ấn trong làng thể thao và trong lòng người hâm mộ Việt Nam.
Thành tích của họ không những mang lại vinh quang cho quê hương, đất nước, mà cao hơn chính là chiến thắng
của nghị lực, vượt lên hoàn cảnh và số phận. Cây vợt Nguyễn Văn Thương, thành viên Câu lạc bộ cầu lông
khuyết tật Hà Nội là một người như vậy. Sinh sống tại miền quê quan họ Bắc Ninh, hằng tuần đều đặn bốn buổi,
không quản nắng mưa, anh vẫn vượt hơn 30 km để sang Hà Nội tham gia các buổi tập luyện, thi đấu của câu lạc
bộ tại các giải đấu. Mặc dù đôi chân bị khuyết tật, không như những người bình thường khác, nhưng anh lại lựa
1
chọn môn thể thao đòi hỏi sự vận động và di chuyển liên tục là cầu lông. Ðiều này chỉ có thể được lý giải từ
niềm đam mê mãnh liệt. Anh Thương cho biết: - Không may bị bại liệt từ hồi hai tuổi, việc đi lại với tôi vốn đã
rất khó khăn bởi cái chân tập tễnh. Tôi bắt đầu ham thích cầu lông từ năm 12 tuổi, khi thấy các bạn chơi ở sân
trường. Thời gian đầu mới tập thật vô cùng vất vả và đau nhức. Song tôi tự nhủ mình cần phải cố gắng hơn nữa,
lấy sự dẻo dai, khéo léo để bù lại đôi chân tật nguyền. Dần dần, sự kiên trì đã được báo đáp bằng những giải
thưởng cho lứa tuổi thiếu niên ở địa phương. Ðược sự ủng hộ của gia đình, bè bạn, tôi có thêm động lực để theo
đuổi môn thể thao này.
Sau nhiều năm bền bỉ, anh Thương đã sở hữu bảng thành tích mà nhiều vận động viên phải ngưỡng mộ: 42 huy
chương các loại với 14 Huy chương vàng (HCV), chín Huy chương bạc (HCB), 18 Huy chương đồng (HCÐ),
trong đó có một HCB và một HCÐ tại Giải ASEAN Para Games 2. Khi được hỏi về mơ ước của mình, anh
Thương chỉ mong muốn quê hương Bắc Ninh thành lập được một câu lạc bộ cầu lông dành cho người khuyết tật
như ở Hà Nội, để biết bao người kém may mắn song có cùng sở thích và đam mê cầu lông như anh cũng có cơ
hội được tập luyện và phát triển
Giống anh Thương ở đôi chân không lành lặn, nhưng chàng trai trẻ Cao Ngọc Hùng của mảnh đất nắng gió
Quảng Bình lại đến với thể thao bằng một cơ duyên khác. Bị tàn tật từ nhỏ, đến tuổi thiếu niên, như bao bạn bè
cùng trang lứa, Hùng rất yêu thích thể thao. Năm 2005, gia đình lâm vào cảnh khó khăn, cuộc sống trở nên chật
vật hơn, song cậu bé Hùng bấy giờ đã 15 tuổi vẫn quyết chí theo nghiệp vận động viên, trong đó có một phần
nguyên do khác là tự lo cho mình, nhằm phụ giúp ba mẹ trang trải cuộc sống. Suốt mấy năm trời, Hùng cứ cần

mẫn ngày ngày đi bán hàng, đêm về lại phụ giúp chị gái, có bất cứ khoảng thời gian trống nào là dành để tập
luyện. Nhờ sự giúp đỡ của người thầy, huấn luyện viên đội tuyển điền kinh khuyết tật Ðặng Văn Phúc, cùng sự
nỗ lực không ngừng của bản thân, Hùng đã trở nên nổi tiếng trong làng vận động viên khuyết tật. Ở đấu trường
quốc tế, Hùng từng được xem là hiện tượng khi cùng lúc giành ba HCV (ném lao, đẩy tạ và ném đĩa) tại Giải
khuyết tật trẻ châu Á - Thái Bình Dương. Tính đến nay, Hùng đã nhiều lần phá kỷ lục quốc gia và đại hội sau ba
kỳ ASEAN Para Games và đạt hạng tư tại Pa-ra-lim-pích 2012 ở Luân Ðôn. Không những vậy, Hùng còn tham
gia huấn luyện cho các vận động viên khác. Tấm gương vượt khó, không đầu hàng số phận của Hùng đã truyền
cảm hứng và tiếp thêm sức lực cho nhiều thanh niên, thiếu niên không may tật nguyền hoặc thiểu năng khác. Tại
Ðại hội thể thao người khuyết tật Việt Nam năm 2012, các vận động viên và khán giả hẳn vẫn còn nhớ hình ảnh
Hùng đưa cậu bé khuyết tật Ðức Dương ra thi đấu môn ném đĩa và giành HCV. Cùng với Ðức Dương là rất
nhiều em nhỏ khác đã và đang tham gia sinh hoạt tại Câu lạc bộ thể thao người khuyết tật và đội bóng đá do
"thầy" Hùng lập ra, hướng dẫn và động viên các em. Tấm lòng ấy thật đáng quý, bởi hơn ai hết chính Hùng hiểu
được giá trị của sự giúp đỡ, khuyến khích về mặt tinh thần đối với người khuyết tật. Ðược quan tâm, tôn trọng sẽ
giúp họ phát huy được năng lực bản thân và hòa nhập với cộng đồng.
2
* Những người không chịu thua số phận
Cuộc sống không phải luôn mỉm cười với bất kỳ ai. Một danh nhân đã nói: “Không có số phận, chỉ có
những quyết định của con người làm nên số phận mà thôi”. Thật vậy, trong cuộc sống có biết bao tấm gương
vượt lên số phận như thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký, thương binh Nguyễn Trọng Hợp,… Họ đã vượt lên và chiến
thắng số phận, khiến bao người phải cảm phục.
Trong lịch sử văn học Việt Nam, có lẽ Nguyễn Đình Chiểu là nhà thơ bất hạnh nhất. Trên đường lên kinh ứng
thí, nghe tin mẹ mất, ông chẳng màng mười năm đèn sách mà quay ngay về nhà để chịu tang mẹ. Cậu bé Nguyễn
Đình Chiểu mất ba từ thuở bé, giờ đến tuổi trưởng thành mẹ lại ra đi. Do quá thương nhớ mẹ, Nguyễn Đình
Chiểu đã khóc thật nhiều, và sau khi trải qua một cơn bạo bệnh, đôi mắt ông trở nên mù lòa. Mẹ mất, gia cảnh sa
sút. Thế là gia đình vốn có hôn ước với ông nay đã trở mặt, bội tín. Cuộc đời ông rơi vào bế tắc với bao đau khổ,
cùng cực. Đối với người khác, như vậy là quá đủ để chấm dứt cuộc đời hay sống buông thả, thờ ơ mặc dòng đời
đẩy đưa. Nhưng Nguyễn Đình Chiểu không như thế. Ông vẫn quay về quê nhà bốc thuốc chữa bệnh cho dân, lấy
sức lấy tài của mình để mở lớp dạy học, đào tạo nhân tài cho đất nước. Khi thực dân Pháp xâm lược nước ta,
bằng lòng yêu nước nồng nàn, ông tích cực tham gia sáng tác những “vũ khí văn học” lợi hại để khích lệ tinh
thần chiến đấu của nhân dân. Thực dân Pháp đã nhiều lần mua chuộc Nguyễn Đình Chiểu bằng những hứa hẹn

về việc chữa khỏi đôi mắt của ông và cho ông một cuộc sống giàu sang, sung sướng. Nhưng với ý chí kiên trung,
bất khuất, ông đã không nghiêng mình trước những cám dỗ ấy. Thế nên, ông trở thành nhà thơ tiêu biểu của
Nam Bộ và của cả nước ta thời bấy giờ. Với những nỗ lực của mình, Nguyễn Đình Chiểu đã chứng tỏ với mọi
người rằng ông là người tàn chứ không phế.
Nguyễn Ngọc Ký, cái tên rất đỗi thân thuộc với nhiều thế hệ thanh niên Việt Nam, đã trở thành biểu tượng của
lòng quyết tâm và sự kiên trì. Cậu bé Ký bị bại liệt cả hai tay khi mới bốn tuổi. Đôi cánh tay ấy buông thõng như
hai sợi dây đeo bên vai cậu. Không được may mắn như bao bạn khác, cậu bé chỉ dám đứng bên cửa sổ nghe lõm
cô giáo giảng bài. Cô giáo thương tình quá nên cho phép Ký vào lớp. Cậu bắt đầu những chuỗi ngày luyện tập
gian khổ: luyện viết bằng chân. Có những lúc đôi chân co quắp lại, đau điếng vì bị chuột rút, những ngón chân
sưng phồng lên nhưng vẫn phải kẹp chặt mẩu bút,… Tất cả những điều đó vẫn không làm cậu học trò nhỏ chùn
bước. Cuối cùng, cậu đạt được giải Vở sạch chữ đẹp của trường, rồi của quận. Thật đáng nể! Nhờ chính đôi chân
và lòng quyết tâm, cậu bé Ký năm xưa giờ đã vào được đại học và trở thành nhà giáo ưu tú. Không những thế,
thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký còn sáng tác những chín đầu sách văn học. Mỗi ngày sống và làm việc, thầy giáo Ký
đã dùng đôi chân thay đôi tay với bao nhọc nhằn, gian khó, từng bước viết nên huyền thoại về cuộc đời mình.
Và còn nhiều nhiều nữa những tấm gương đẹp như thế. Họ bất hạnh vì bệnh tật, tai nạn hay bẩm sinh. Họ không
có khả năng lao động chân tay hiệu quả như bao người khác. Không ít người trong số họ đã buông xuôi, tuyệt
vọng. Quả thật, áp lực tâm lý đối với những người bị tật nguyền là rất lớn. Đó là những mặc cảm, tự ti về khiếm
khuyết trên cơ thể mình, là những gánh nặng mà họ đem đến cho gia đình và xã hội. Tuy nhiên, những người
vượt lên được số phận chỉ cho rằng những khiếm khuyết của mình khiến mình đặc biệt hơn những người khác
nhưng không đáng kể. Bức tường mặc cảm không tài nào ngăn được họ hòa nhập với thế giới xung quanh như
bao người bình thường khác. Họ phấn đấu, nỗ lực hết mình để chứng tỏ bản lĩnh bởi họ không muốn sống quỵ
lụy, yếu đuối và phụ thuộc vào người khác. Từ gánh nặng của xã hội, họ gắng sức phấn đấu, trở thành những
công dân có ích, xóa đi những khoảng cách, rào cản giữa người bình thường và người khuyết tật. Khó khăn đấy,
vất vả đấy nhưng họ vẫn gắng hết mình chiến thắng số phận vì họ biết rằng: “Chúng ta chỉ thực sự thất bại khi
chúng ta từ bỏ mọi cố gắng”. Những thành công mà họ đạt được không dễ dàng, mà ẩn chứa trong đó là bao mồ
hôi, nước mắt, bao khó khăn, tủi cực,… Điều đó càng khiến chúng ta thêm khâm phục họ, những con người
không chịu thua số phận.
Tấm gương sáng ngời của những mảnh đời bất hạnh đã giúp chúng ta soi lại chính mình. Cuộc sống đối với một
số người là muôn vàn gian lao, thử thách. Ngược lại, đối với một số người khác, cuộc sống như tấm thảm nhung
3

êm ái trải đầy hoa hồng. Chúng ta chính là những con người may mắn ấy. Chúng ta còn được sống giữa vòng tay
ấm áp, yêu thương của gia đình. Hơn nữa, khác hẳn họ, chúng ta được sinh ra và lớn lên giữa thời bình, không
thiếu thốn về kinh tế. Nhưng thật sự chúng ta đã biết quý trọng cuộc sống ấy chưa? Thật đáng tiếc nếu chúng ta
sống quá an phận, tự để mình mờ nhạt và chìm vào quên lãng giữa cuộc sống xã hội hiện đại ngày nay. Có phải
chúng ta vẫn học qua loa, đối phó mà không bận tâm rằng ngay lúc ấy có biết bao cô cậu bé đứng bên cửa sổ lớp
học, thèm được nghe cô giáo giảng bài. Qua những tấm gương vượt qua số phận, chúng ta chợt cảm thấy mình
quá bé nhỏ, tầm thường. Chúng ta học tập ở họ không chỉ ở lòng kiên trì, nhẫn nại, say mê học tập mà còn ở lối
sống lạc quan, yêu đời.
Những tấm gương, những huyền thoại về những con người bất hạnh nhưng phi thường đã gieo trong tim ta niềm
tin yêu cuộc sống. Lặng lẽ như nụ chồi từ bóng tối vươn ra ánh sáng, họ đã vượt lên chính mình để có một ngày
mai tươi sáng hơn.
Bài tham khảo
Có những con người không may mắn khi chào đời . Tạo hóa đã thật bất công với họ . Trong số ấy không ít người
chấp nhận số phận, thở ngắn than dài ngậm ngùi cho qua ngày tháng . Nhưng , vẫn có rất nhiều người trong số
họ đã ko chấp nhập sự bằng lòng , họ đã dũng cảm và bền bỉ vượt lên sự an bài của tạo hóa. Thật đáng quý !
Một Nguyễn Ngọc Kí liệt cả hai tay vẫn kiên trì tìm cách viết bằng chân. Từ chỗ viết dc , đến viết đẹp là cả một
quá trình . Không dừng lại ở đó , anh còn quyết tâm thực hiện giấc mơ đại học . Và , giấc mơ ấy đã trở thành
hiện thực của đời anh . Để hôm nay , anh trở thành thầy giáo Nguyễn Ngọc Kí trên giảng đường Sư phạm . Đó
còn là một Nguyễn Minh Phú , nạn nhân cảu chật độc màu da cam , mất cả hai tay tử khi cất tiếng khóc chào
đời , không chịu thua số phận, vươn lên học tốt và học giỏi , giúp đỡ gia đình . Họ là những tấm gương vượt lên
số phận , học tập thành công đáng để cho ta ngưỡng mộ , tự hào
Ở họ cái đáng quý nhất chính là nghị lực , ý chí vươn lên ko ngừng . Sự thua thiệt vốn rất dễ dẫn đến con ngươi
mặc càm tự ti . Từ đó , không còn ham muốn , ước mơ , hoài bão . Con người sống lay lắt , trông chờ vào lòng
thương hại của người khác . không, không phải là sống mà chỉ là tồn tại . Những tấm gương ấy đã không nằm
trong số đó . Tạo hóa đã không công bằng với họ nưung ko có nghĩa lả lấy tất cả của họ . Họ vẫn còn một trái
tim , một khối óc . Họ vẫn có thể sống đàng hoàng , tự tin như bao nhiêu người khác nếu họ biết vươn lên , chiến
thắng số phận . Vâng , chính tình yêu và niềm tin vào cuộc đời đã tiế[ thêm ý chí và nghị lực . Để rồi chính sức
mạnh ấy đã không phụ lòng những ngưởi thua thiệt . Hạnh phúc đã mỉm cười với họ . Dẫu hạnh phúc có đến
muộn hơn , chật vật hơn nhưng dư vị của nó vẫn không vì vậy mà kém ngọt ngào hơn người khác.
Những tấm gương vượt lên số phận , thànnh công trong học tập ấy không chỉ giúp chúng ta thấm thía giá trị của

ý chí và nghị lực mà còn hiểu sâu hơn ý nghĩa về một cuộc sống có ý nghĩa . Có lẽ hơn ai hết , họ hiểu cuộc sống
chỉ thực sự có ý nghĩa khi ta biết sống có ích , sống đẹp với nó. Sự thua thiệt lúc này lại trở thành phép thử đối
với tình yêu cuộc sống trong mỗi trái tim con người ấy. Vậy nên họ đã không chịu an bải trưước số phận . Họ đã
chứng tỏ được rằng , cuộc đời cuộc đời vẫn rất cấn đến sựa có mặt của họ trên thế gian này . Những gì họ đã
làm, đang làm và sẽ làm vẫn đang từng ngày , từng phút . từng giây góp mặt cho đời . Sự đóng góp của họ thật
đáng để chúng ta soi ngắm lại chính mình .
Thật buồn khi trong chúng ta , những học sinh , sinh viên đuợc tạo hóa ban tặng , ưu ái nhiều điều , vậy mà , một
số họ lại chỉ biết ăn chơi , hưởng thụ . Xem nhẹ việc học tập , trau dồi đạo đức , nhân cách làm người , họ lao
vào các chôu tò ra rất tự hào khi thấy mình sành điệu . Được khuyên nhủ , nhắc nhở , họ lại cuời nhạo vào những
tấm gương cao đẹp ấy và buông ra những lời bất nhẫn . Thật đáng tiếc!
Hiểu vậy, biết để mỗi người trong chúng ta , nhất là thế hệ trẻ càng phải hiểu mình phải sống ra sao , sống thế
nào cho xứng với chân giá trị làm người . Soi vào những tấm gương cao cả ấy để không ngừng hoàn thiện bản
thân . Con đừơng dẫn đến thành công không bằng phẳng bao giờ . Vậy nên , càng phải thấm rằng : “ Trên đường
dẫn đến thành công không có vết chân của kẻ lười biếng “ . Trên vạn dặm , hãy biết chọn một dặm đường và đi
cho đến . Để một lúc nào đó quay lại nhìn lại . ta hiểu rằng , cuộc đời này đã có gương mặt của ta .
Tươn lai đang đợi chờ ta phía trước . Để có một tương lai rạng rỡ , mỗi chúng ta hãy sống nhiệt tình và trọn vẹn
4
với hiện tai . Dẫu những ngày ta đang sống còn gian khổ , , khó khăn đến mức nào thì cũng hãy vững tin mà
sống . Bạn hãy tự đi trên đôi bàn chân của chính mình , chắc chắn bạn sẽ tới cái đích mà bạn muốn!
__________________
Đề 9: Nước ta có nhiều tấm gương vượt lên số phận, học tập thành công(như anh Nguyễn Ngọc Kí bị hỏng tay,
dùng chân viết chữ; anh Hoa Xuân Tứ bị cụt tay, dùng vai viết chữ; anh Đỗ Trọng Khơi bị bại liệt đã tự học, trở
thành nhà thơ; anh Trần Văn Thước bị tai nạn lao động, liệt toàn thân đã tự học, trở thành nhà văn, ) Lấy nhan
đề "Những người không chịu thua số phận", em hãy viết bài văn nêu suy nghĩ của mình về những con người ấy.
=> Gợi ý:
I. Mở bài:
Lá xanh tươi rồi cũng sẽ về với cội, cuộc sống con người hối hả rồi cũng sẽ lắng vào dòng cát bụi thời gian. Nên
lá kia đâu thể mãi màu xanh tháng năm. Nên tuổi đời con người đâu thể “Hai lần thắm lại”. Cho nên là người thì
phải sống một cuộc đời có ý nghĩa. Phải có ý chí, nghị lực để vượt lên hoàn cảnh, vượt lên những khó khăn, gian
nan phía trước. Giống như anh Nguyễn Ngọc Ký, anh Hoa Xuân Tứ, anh Đỗ Trọng Khôi… họ đều là những

người không may mắn nhưng họ vẫn tự mình vươn lên. Họ là “những người không chịu thua số phận”, là những
tấm gương sáng cho tất cả chúng ta học tập.
II. Thân bài:
1. Giải thích:
- “Số phận” ở đây được hiểu là những nỗi khốn khổ về hoàn cảnh hoặc bất hạnh ( tàn tật, khiếm khuyết,…) về
thể xác của một ai đó. Xưa nay, số phận thường được nhiều người coi là sự an bài của ông trời, do trời định đoạt
“Ngẫm hay muôn sự tại trời” (Nguyễn Du, “Truyện Kiều”) nên người có số phận bất hạnh thường có tâm lí cam
chịu, trời phạt đành chịu…
- “Những người không chịu thua số phận” là những con người có ý chí, nghị lực, niềm tin vào cuộc sống. Họ
không đầu hàng trước số phận mà mạnh mẽ vươn lên để sống một cuộc sống có ích và ý nghĩa.
2. Biểu hiện:
- Những con người không chịu thua số phận là những con người:
+ Có nhận thức đúng đắn về số phận ( họ nhận ra rằng số phận nằm trong tay mỗi con người và họ quyết tâm
vượt lên hoàn cảnh, vượt lên chính mình để tạo dựng cuộc sống tốt đẹp cho mình và người thân, để trở thành
người có ích…)
+ Có nhiều đóng góp cho xã hội ( họ tự phục vụ mình, làm ra của cải nuôi sống bản thân, giảm bớt gánh nặng
cho gia đình, cho xã hội, cống hiến cho xã hội…)
+ Họ là những tấm gương sáng ( tấm gương vươn lên trên nỗi bất hạnh của mình để cất lên những tiếng ca ca
ngợi cuộc đời, nhen lên niềm tin lẽ sống cho mọi người…)
- Nhắc đến “những người không chịu thua số phận”, trong chúng ta, ai cũng vô cùng cảm phục khi nói về những
tấm gương giàu nghị lực như:
+ Thầy giáo Nguyễn Ngọc Kí, mặc dù bị liệt hai tay từ nhỏ nhưng thầy vẫn quyết tâm đến trường, kiên trì học
viết bằng chân, học hết đại học, trở thành Nhà giáo Ưu tú, nhà văn, nhà thơ. Từ nghị lực và ý chí vượt khó vươn
lên của bản thân, thầy Nguyễn Ngọc Kí đã viết lên trang huyền thoại cho chính cuộc đời mình và trở thành tấm
gương của biết bao thế hệ học sinh, thanh niên Việt Nam.
+ Hiệp sĩ công nghệ thông tin Nguyễn Công Hùng, từ khi còn nhỏ đã mắc căn bệnh hiểm nghèo khiến anh bị liệt
toàn thân, nhưng anh vẫn cố gắng học tập, mở trung tâm tin học dành cho người khuyết tật, giúp đỡ họ có một
hướng đi trong cuộc đời mình, có niềm tin vào cuộc sống. Anh làm cho mọi người cảm phục bởi ý chí phi
thường vươn lên trong cuộc sống, sống có ích, có cống hiến cho xã hội…
+ Hay Nick Vujicic – chàng trai người Úc sinh ra với cơ thể không tay không chân, nhưng điều đó không khiến

anh nản chí. Vượt qua những khiếm khuyết trên cơ thể mình, anh trở thành một diễn giả nổi tiếng khắp thế giới,
được mọi người biết đến như một tấm gương của sự vượt khó…
=> Họ chính là những tấm gương tiêu biểu cho một lẽ sống đẹp, không chịu khuất phục sự nghiệt ngã của số
phận.
5
3. Nguyên nhân: Nhờ đâu họ có sức mạnh để vượt lên số phận?
- Bởi vì họ có ý chí nghị lực, có niềm tin yêu mãnh liệt vào cuộc sống. Họ đã tạo dựng cuộc sống từ muôn vàn
khó khăn,gian khổ, thử thách bằng sự kiên trì,nhẫn nại và quyết tâm chiến thắng số phận của mình. Họ là những
bông hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời.
- Bên cạnh đó, nhờ có sự động viên khích lệ của gia đình, bạn bè xã hội nên họ có đủ dũng cảm, tự tin để vượt
qua hoàn cảnh, số phận và những chông gai ở phía trước.
4. Ý nghĩa:
- Nếu như chim mang tiếng hót cho đời thêm vui, nếu như hoa mang vẻ đẹp cho đời thêm sắc, thì nghị lực,
không chịu thua số phận đã mang lại cho họ những điều đáng quý. “Không chịu thua số phận” giúp họ có tinh
thần, quyết tâm vượt lên hoàn cảnh, vượt lên chính mình để sống có ích, sống có cống hiến cho xã hội, giảm bớt
gánh nặng cho gia đình… “Tàn” nhưng không “phế”, bằng khả năng của mình họ đã có nhiều thành công và
khẳng định được mình trong xã hội.
- Hơn hết, họ là những tấm gương sáng để lại trong chúng ta bài học sâu sắc về nghị lực và ý chí vươn lên.
Chính những tấm gương về họ dạy cho chúng ta phải biết vượt qua những khó khăn trong cuộc sống để thực
hiện hoài bão ước mơ. Không ai khác, họ là thần tượng của mọi người, đặc biệt là thế hệ trẻ ngày hôm nay.
5. Phản đề: Cuộc đời thì có 2 mặt: đúng – sai, phải - trái…cho nên, bên cạnh ca ngợi những tấm gương vượt khó
thì chúng ta cũng cần phê phán những cá nhân không kiên cường, nhụt chí trước những chông gai cuộc sống.
Mõi khi gặp khó khăn thường rất dễ nản lòng, chưa thật sự cố gắng đã đầu hàng số phận, dễ buông xuôi hoặc ý
lại, hoặc phải ứng tiêu cực…( Học sinh lấy một vài dẫn chứng tiêu biểu ). Đó là những người hèn nhát, không
dám đối diện với sự thật nên khó thành công trong mọi việc.
6. Ý kiến đánh giá, bình luận:
- Không đao to búa lớn, chính cuộc đời họ - “những người không chịu thua số phận” là thông điệp cao cả về lối
sống có ích. Làm thơ, viết văn, dạy học… bằng những công việc thầm lặng, họ đã cống hiến cho xã hội như cây
xanh làm đẹp cho đời, điểm tô cho cuộc sống
- Họ là bài học lớn cho thể hệ trẻ hôm nay, trong hoàn cảnh đầy đủ tiện nghi sung túc, được sống trong sự yêu

thương, quan tâm của cha mẹ, xã hội thì không ít học sinh, thanh niên tự đánh mất mình, lao vào tệ nạn xã hội,
lối sống vô nghĩa ăn chơi, hưởng thụ, không biết cố gắng phấn đấu, để trở thành người cho ích cho xã hội, đất
nước.
- Họ là những tấm gương khiến chúng ta vô cùng khâm phục, trân trọng, quý mến…
- Trách nhiệm của chúng ta:
+ Những người tàn tật cần được quan tâm, giúp đỡ hơn nữa. ( Phần lớn những người may mắn như chúng ta đã
bao giờ cho rằng giúp đỡ những người tàn tật là vấn đề cần được quan tâm hơn nữa không? Và chúng ta đã làm
được những gì cho họ? )
+ Giúp đỡ người tàn tật là trách nhiệm của cả cộng đồng ( Giúp đỡ họ không chỉ là trách nhiệm của những tổ
chức nhân đạo, các cơ quan chính quyền mà còn là trách nhiệm của tất cả mọi người chúng ta ).
+ Giúp đỡ người tàn tật là biểu hiện sâu sắc nhất của lòng nhân ái.
III. Kết bài:
- “Những người không chịu thua số phận” mãi mãi được mọi người yêu quý, khâm phục và kính trọng.
- Rút ra được nhiều bài học bổ ích về lẽ sống, về ý chí, nghị lực, niềm tin, khát vọng… ( trong bất kì hoàn cảnh
nào, dù số phận có nghiệt ngã đến mấy vẫn quyết tâm vươn lên, vượt qua mọi thử thách để sống có ích).
- Ngưỡng mộ họ, sẵn sàng sẻ chia, giúp đỡ để họ bớt đi những đau đớn, nhọc nhằn.a
6

×