Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (204.87 KB, 2 trang )
<span class="text_page_counter">Trang 1</span><div class="page_container" data-page="1">
Ếch mẹ ngồi bên bờ ao khóc thút thít, thì ra là những đứa con nhỏ của nó đã bị dịng nước cuốn đi mất rồi. Cóc mẹ nhìn thấy thế mới nói: “Cơ Ếch à, đừng khóc nữa, phải giữ gìn sức khỏe của mình nữa đấy.” Nói xong, Cóc mẹ bỗng chỉ ra phía xa và nói: “Nhìn kìa, mau nhìn kìa!” Ếch mẹ nhìn theo hướng ngón tay của Cóc mẹ. A! Nó nhìn thấy cịn một chú Nịng nọc may mắn vẫn chưa bị nước cuốn đi, đang bơi ở cạnh một cành cây nhỏ. Ếch mẹ vô cùng mừng rỡ, liền nhảy xuống nước, ôm lấy đứa con bé bỏng của mình. Kể từ hơm đó, Nịng nọc trở thành động lực sống của Ếch mẹ, nó được mẹ yêu quý vơ cùng.
Thời tiết đầu mùa xn vẫn cịn hơi lạnh, Ếch mẹ sợ con mình bị ốm nên quyết định may cho Nịng nọc một bộ quần áo. Ngày hơm đó, Ếch mẹ đến tiệm vải chọn một miếng vải màu xanh lá cây nhạt, trở về nhà, nó đo cơ thể của Nòng nọc một cách cẩn thận và tự mình cắt vải, may quần áo cho con.
Ếch mẹ phải mất nửa tháng mới may xong bộ quần áo đó. Nó vui vẻ gọi con đến và bảo Nịng nọc ướm thử quần áo lên người. Nhưng Nòng nọc khơng sao chui vào được bộ quần áo đó, nó lo lắng nói với mẹ: “Mẹ ơi, hai cái chân của con biết xỏ vào đâu bây giờ?” Ếch mẹ nhìn lại, trời, bộ quần áo mới bị thiếu mất hai ống quần. Thì ra, nửa tháng trước, khi Ếch mẹ đo quần áo cho con, Nòng nọc mới chỉ có cái đầu trịn và cái đi dài, cịn bây giờ, nó đã mọc thêm hai cái chân rồi.
</div><span class="text_page_counter">Trang 2</span><div class="page_container" data-page="2">Sưu tầm
</div>