Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (3.02 MB, 26 trang )
<span class="text_page_counter">Trang 1</span><div class="page_container" data-page="1">
<i><b>Câu 1: Chia sẻ về một cuốn sách mà đồng chí yêu thích, một cuốnsách đã làm thay đổi nhận thức hoặc cuộc sống của đồng chí?</b></i>
</div><span class="text_page_counter">Trang 2</span><div class="page_container" data-page="2"><i><b>Cảm nhận sách:</b></i>
Bạn muốn thay đổi nhưng sợ rằng mình khơng cịn trẻ, khơng cịn cơ hội? Bạn muốn bắt đầu một chuyến phiêu lưu nhưng chưa chuẩn bị đủ hành trang, khơng có sự giúp đỡ?
Bạn muốn tìm lại cảm giác sơi nổi, hứng thú của tuổi trẻ chứ không chấp nhận bị cầm tù trong hiện tại tẻ ngắt?
Hịa mình vào thế giới ngơn từ của Cảnh Thiên trong những ngày chung tay cùng cả nước chống dịch Covid - 19, không muộn phiền, khơng lo âu, khơng vội vã, đó là dịp để mình được đọc, được suy ngẫm, được trải nghiệm nhiều dư vị cuộc sống với những suy nghĩ lắng đọng cùng những xúc cảm dạt dào, khó quên. Hãy mở trang đầu tiên để đi vào thế giới bình dị
<i>cùng những mẩu chuyện, trong "Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ" - một</i>
cuốn sách về kỹ năng sống, hướng người trẻ đến những khát vọng sống mãnh liệt hơn, một lời khuyên về cách ta đọc một cuốn sách đích thực.
Chủ đề viết về người trẻ có lẽ đã khơng cịn xa lạ với độc giả trong thời đại 4.0. Tuy nhiên, cũng chính sự phát triển nhanh chóng của công nghệ hiện đại trong thời đại này đã làm cho người trẻ chúng ta đôi lúc sợ sệt mà chùn bước, thấy khó khăn mà chững lại, khơng dám mạnh dạn, không dám đương đầu, không dám thử thách bước theo chặng đường riêng của chính mình.
Tiếp nối chuỗi sách viết về tuổi trẻ, về tương lai, Cảnh Thiên đem lại
<i>cho độc giả yêu thích thể loại sách này một tựa sách mang tên “Đừng lựachọn an nhàn khi còn trẻ”. Với lối viết và văn phong giản dị, tinh tế pha</i>
trộn chút hài hước, những mẩu chuyện của Cảnh Thiên khơng có những tình huống gay cấn, mà là những mẩu chuyện đời thường bình dị, sâu sắc xen lẫn giọng điệu mỉa mai khiến ta bật cười, thế giới mà Cảnh Thiên tạo ra là những âm thanh vui tươi, có chút bơng đùa châm chọc, là mảng màu lung linh, nhẹ
nhàng để khi nhắm lại rồi nhận lấy những dịu dàng đang len lỏi vào trong tâm hồn, khẽ lay động cảm giác lâng lâng hạnh phúc.
Xoay quanh những góc nhìn của cuốn sách là những vang âm nơi tuổi trẻ vọng về, nơi cánh chim đã vỗ cánh thêm đôi lần trên bầu trời khát vọng.
</div><span class="text_page_counter">Trang 3</span><div class="page_container" data-page="3">Có thể tóm tắt ý nghĩa cuốn sách bằng những câu từ ngắn gọn, rằng tuổi trẻ là muôn phần hợp lại, là chằng chịt giữa muôn mối dây, là băn khoăn tìm hướng đi giữa mn câu hỏi. Xung quanh ta là bao mặt gương soi, và mặt gương nào cũng cho ta thấy một phần mình. Vậy thì dám lựa chọn, dám buông bỏ, dám đứng lên, dám chấp nhận chính là SỐNG với trọn vẹn ý nghĩa của từ này. Khơng bỏ sót một sát na, khơng lùi bước trước một ngã rẽ mù tối là đem lại cho sự tồn tại của bản thân ý nghĩa; và như thế sẽ ít phải ngoảnh lại, và hối hận, phải nuối tiếc vì những năm tháng an nhàn của tuổi trẻ.
<i>“Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ” là cuốn sách dành cho tất cả</i>
các bạn trẻ hiện nay. Những bạn trẻ nào đang cảm thấy hoang mang về
<i>chính bản thân mình thì nên đọc nó! “Đừng lựa chọn an nhàn khi bạn còntrẻ” - tên sách như một câu Slogan, một lời khuyên hay một lời nhắc nhở</i>
đến giới trẻ, rằng đôi khi sự thảnh thơi chưa chắc mang lại hạnh phúc, có khi bận rộn một chút ta lại được sống với đam mê của chính mình!
Với kết cấu nội dung thành những mẩu chuyện ngắn, ở mỗi mẩu chuyện đều chứa đựng hơi thở của những bài học cuộc sống, là một tấm gương soi về hiện tại, quá khứ và tương lai chúng ta - những người trẻ đang trên chặng đường băng, chạy đà hoặc cất cánh. Cuốn cách kết cấu thành tám chương nhỏ, trong mỗi một chương lại có những bài học khác
<i>nhau. Đó là “Tài năng khổ luyện mà thành mới là đạo lý đích thực”; “Bạntính chơn vùi tuổi trẻ trong sự an nhàn hay sao?”; “Điều khiến người khácchê cười không phải là ước mơ của bạn, mà là thực lực của bạn”; “Khibạn phí hồi thời gian, biết bao người nỗ lực phấn đấu”; “Cải sửa bảnthân- khơng bao giờ là q trễ”; “Ngước nhìn trời sao, trưởng thành côđộc”; “Nỗ lực, kiên cường, sống một </i>
<i>đời như ý nguyện”; “Không giữ nổi thanh xuân, chúng ta vẫn có thể trởthành phiên bản tốt nhất của bản thân”….Không mất quá nhiều thời gian</i>
để đọc sách, bởi dung lượng sách vừa đủ để chúng ta vừa nhâm nhi một tách café vào buổi sớm mai trong lành, vừa đọc, vừa ngẫm.
Cuốn sách này tôi đọc vào cuối năm ngối, lúc cảm thấy bản thân mình cần phải nạp một điều gì mạnh mẽ. Chỉ đọc qua lời giới thiệu, xúc giác đã thúc giục tôi lựa chọn luôn, không cân nhắc. Cái nắm tay dẫn tôi đi không chỉ là lời nhận xét cuốn sách "như một thời thanh xuân thu nhỏ", mà
</div><span class="text_page_counter">Trang 4</span><div class="page_container" data-page="4">chủ yếu là kết cấu dưới nhiều góc nhìn. Những góc nhìn ấy đã mở thơng, đã khơi sáng trong chính tôi những giá trị cốt lõi của hiện thực, của nhân duyên, của hồng trần!
<i><b>Tuổi trẻ, thời gian và năng lượng là những gì chúng ta cần và trânquý để làm hành trang chinh phục thành cơng. </b></i>
<i>"Hai nghìn năm trước, có một người Hi Lạp tên là Hê-ra-clít, đãkhóc suốt đời vì những dịng sơng trơi đi q nhanh” (Hồng Phủ Ngọc</i>
Tường). Bên những dịng sơng, cách đây hàng triệu năm, con người xây dựng cuộc sống, những nền văn minh nhân loại. Bên những dịng sơng, hai nghìn năm trước, một người đàn ơng tìm ra triết lí: khơng ai tắm hai lần trên cùng một dịng sơng! Bên một dịng sơng, ngày nay, bản thân tơi và chúng ta nhận ra triết lí sống của chính mình - một cách rõ ràng, trong một hoàn cảnh cụ thể - dù nó đã cũ rích với cả thế giới, về dịng sơng khơng ngừng chảy, về tuổi trẻ không ngừng trôi, về tuổi thanh xuân lướt qua như những trang sách.
Tuổi trẻ của mỗi người là hữu hạn, chúng ta chẳng thể nào đo đếm được tuổi trẻ của chúng ta dài đến bao nhiêu. Rất nhiều những câu hỏi đặt
<i>ra cịn bỏ lửng tại sao lại khơng hết mình sống một lần cho đáng? “Đừnglựa chọn an nhàn khi cịn trẻ” đã bao trùm hết tồn bộ thông điệp mà tác</i>
giả Cảnh Thiên muốn truyền tải đến thế hệ trẻ chúng ta. Chúng ta có tư duy, chúng ta sáng tạo, chúng ta có tinh thần cầu tiến. Vậy hà cớ gì lại chấp nhận sống bình lặng quá sớm như vậy phải không?
Xuyên suốt đầu sách là nhiều bài học đắt giá mà bất kì người trẻ nào cũng cần hiểu được, rằng tài năng khổ luyện mà thành mới là chân lí đích thực. Đừng vì chút trở ngại ban đầu mà gục ngã quá nhanh, chính sự vấp ngã đó mới làm ta trưởng thành. Bạn và tôi đều biết được, lúc con người chúng ta muốn an nhàn là thời điểm mà người khác đang phấn đấu, nỗ lực. Ln hồn thiện bản thân, trễ cịn hơn khơng bao giờ. Kiên cường sống cuộc đời theo ý nguyện. Đừng để tuổi già ngồi tiếc nuối tuổi trẻ đã qua. Ai cũng muốn an nhàn, ai cũng muốn rảnh rang, nhưng tuổi trẻ an nhàn hay lười biếng sẽ phải trả giá bằng tuổi già vất vả, phải bươn chải khi khơng có đủ sức khỏe hay thời gian để bươn chải nữa. Thời gian chẳng chờ đợi một ai cả, nhưng ai cũng có thể sử dụng thời gian thật hiệu quả, thực tế. Tài năng có thể là món q khơng phải ai cũng nhận được. Nhưng nỗ lực
</div><span class="text_page_counter">Trang 5</span><div class="page_container" data-page="5"><i>không ngừng là việc ai cũng thể lựa chọn. “Mài kiếm 10 năm, dùng trong 1khắc”, thế nên khi chúng ta còn nhiều lựa chọn trong đời, hãy dành sự an</i>
nhàn ở lần chọn lựa cuối cùng. Bản thân tôi và chúng ta có thói quen nằm ườn cả ngày để cày phim, để chat, để “bắt trend” theo xu hướng “hot” của giới trẻ thời đại và thần tượng quốc tế; thay vì đó tại sao chúng ta khơng vận động mỗi ngày, mình cịn trẻ cịn phải trải nghiệm. Có thể thay vì lướt facebook, chúng ta hãy dành thời gian học nghiêm túc một ngoại ngữ, để học cách nấu ăn, học cách giao tiếp với xã hội, hoặc giản đơn là để trí não được vận hành trong những trang sách mình muốn đọc và khám phá…
<i>“Đừng lựa chọn an nhàn khi bạn cịn trẻ” muốn nói chúng ta phải biết</i>
nhìn xa trơng rộng. Muốn được thành cơng trong tương lai thì phải nỗ lực, chịu khó. Không phải ai thành công cũng dễ dàng đạt được cả. Cuốn sách đã thuyết phục người đọc bằng cách đưa ra các dẫn chứng về sự gian lao của những người thành công đi trước. Đưa ra các châm ngơn thiết thực. Nó thực sự rất hay vì đọc đúng tâm lí của giới trẻ, trong đó có cả chính tơi!
<i>“Nếu bạn lựa chọn an nhàn trong 10 năm, tương lai sẽ buộc bạn phải vấtvả trong 50 năm để bù đắp lại. Nếu bạn bươn chải vất vả trong 10 năm,thứ mà bạn chắc chắn có được là 50 năm hạnh phúc”. Tơi thấy được chính</i>
mình, thấy con người mình, thấy sự chuyển động của mình ở đó. Đây sẽ là cuốn sách chúng ta có tương lai tốt hơn sách với những câu chuyện có
<i>thực. Từ đó chúng ta rút ra các bí quyết để thành cơng. “Tôi tin rằng, chodù làm công việc nào, ở chức vị nào, chỉ cần làm điều mình thích, thìchúng ta nhất định sẽ vui vẻ, đây chính là ý nghĩa của sự nỗ lực”. Động</i>
lực là chìa khóa của thành cơng. Chỉ cần có động lực, bản thân tự khắc sẽ cố gắng đạt được ước nguyện. Đôi lúc bạn chùn bước nhưng khi nghĩ đến
<i>kết quả sẽ đạt được, bạn lại tiếp tục vững bước hơn để đi tiếp. “Thanhxuân là để trau dồi, hoàn thiện. Hãy chịu cực ở tuổi trẻ mà hưởng nhàn ởtuổi già”. “Thời gian qua kẽ tay/ Làm khô những chiếc lá” (Văn Cao), bởi</i>
chính quy luật nội tại bất di bất dịch ấy mà ai trong số chúng ta cũng đều
<i>phải chấp nhận “Điều quý nhất không phải là tiền bạc mà là thời gian”.</i>
Một câu nói rất giản đơn nhưng lại là chân lí của cả một đời người, rằng
<i>“tuyệt đối khơng được lơ là, không được nghĩ rằng cuộc đời vẫn còn dàilâu, vẫn còn đủ thời gian để thực hiện rất nhiều việc. Kì thực cốt yếu củacuộc sống là nắm bắt từng giây từng phút để làm những việc mà bạn thấyquan trọng. Chỉ như vậy, bạn mới có thể thực sự trải nghiệm được tinh túy</i>
</div><span class="text_page_counter">Trang 6</span><div class="page_container" data-page="6"><i>của cuộc sống”. Bất kỳ ai trong số chúng ta cũng có thể thốt lên hay viết ra</i>
nhưng rất hiếm có ai hiểu được và thực hiện được điều giản đơn ấy.
Tuổi trẻ luôn tràn đầy năng lượng, chan chứa ước mơ và khát khao chinh phục mơ ước đó. Đừng đánh mất đi ước mơ của mình dù trong những tháng ngày muộn phiền và tẻ nhạt nhất. Mỗi chúng ta cần phải biết ước mơ và thực hiện chúng mỗi ngày. Đừng để nó mãi chỉ là ý nghĩ hoặc đơn thuần là
những dòng chữ cứng đơ trên trang giấy. Hãy bình tĩnh đi tới đích, chỉ có tiến chứ khơng thể lùi được. Cho dù trên hành trình đó bản thân tơi hay bạn phải đi một mình, cơ đơn trống trải chẳng ai bầu bạn thì chúng ta cũng phải học cách mạnh mẽ. Vững bước và tiến lên!
<i><b>Đau đớn, tuyệt vọng, khó khăn, gục ngã, thất bại, áp lực, chê bai,chỉ trích… luôn song hành cùng ta suốt cuộc đời này. </b></i>
Tuổi trẻ của mỗi chúng ta giống như một dịng sơng. Dịng sơng nào cũng chảy, lúc cuộn xiết, lúc lặng lờ. Ngay cả những dịng sơng băng tưởng chừng đơng cứng nhưng kì thực nước bên dưới mặt băng vẫn chuyển động và chính trong lớp băng dày kia, từng tinh thể nước cũng không chịu chết đơ. Dịng sơng chảy khơng ngừng, cũng như tuổi trẻ chúng ta khơng ngừng chảy. Dịng này đẩy dòng kia, sự này đẩy sự kia, người này đẩy người kia… bất tận… Người ta vẫn phải sống, như một thói quen, sáng mở mắt thức dậy, đêm nhắm mắt đi ngủ; mới thôi, mà đã một
</div><span class="text_page_counter">Trang 7</span><div class="page_container" data-page="7">ngày. Người ta có thể tháo pin chiếc đồng hồ treo tường nhưng chẳng ai làm thế được với chiếc đồng hồ của tạo hoá. Thời gian tàn nhẫn và cuộc đời mỗi con người cũng đâu phải chỉ tồn hoa hồng. Tuổi trẻ của mỗi chúng ta đơi khi phải hy sinh, mất mát, thậm chí là đánh đổi, trả giá để biến ước mơ thành hiện thực
Lại nói, tuổi trẻ mỗi người cũng giống như một dịng sơng. Có lúc hối hả, có lúc lắng lịng, tha thẩn. Nhưng chẳng bao giờ ngừng. Dù một nỗi đau lớn tới đâu, tưởng chừng có thể làm điên đảo cuộc đời, thực ra cũng chỉ “nổi” một thời gian, rồi “chìm” dần, chìm dần. Cơ bạn tơi từng viết:
<i>“người ta bảo thời gian có thể làm lành hay xố đi những nỗi đau, nhưngthật ra thời gian không diệu kì như thế. Nó chỉ giúp ta quen dần với nỗiđau, bớt nhức nhối…” Cũng đúng là như thế! Tôi từng nghĩ rằng nỗi đau</i>
giống như đá tảng, đá viên đè nặng trong lịng, nằm lổn nhổn trong lịng sơng. Mới đầu, những góc cạnh của nó cào tâm can ta đau nhói, rạch rẽ những dịng nước. Nhưng thời gian sẽ bào mịn những góc cạnh ấy, làm nó trở nên trơn nhẵn, không cứa ta đau nữa.
Phải cần rất rất lâu dịng nước mới bào nó mịn thành cát bụi, thời gian dài gấp nhiều lần một kiếp người. Thế nên đá tảng trong lòng người, cho tới cuối đời cũng khơng biến mất hồn tồn, nó chỉ nằm lặng lẽ và ngoan ngoãn trong ta mà thơi. Và tơi dám ngộ nhận rằng, chính những hịn đá kia đã làm bản lĩnh sống của ta dày dặn hơn, làm cuộc sống có những lúc chùng xuống, sâu!
Thế nên, những nỗi đau, những mất mát là không thể tránh khỏi, một phần tất yếu của cuộc sống. Mỗi lần mất, biết yêu hơn cái được, cái còn. Mỗi lần đau, là một lần để cố gắng tự chữa lành vết thương và sẽ không làm tổn thương người khác. Tôi chẳng dám, chẳng muốn, chẳng cam tâm để tới nửa cuộc đời, một lớp cát sỏi phủ trong thềm lịng. Lạo xạo. Lao đao…Những lúc đó, hãy để mình được “cơ độc”, bởi trong chính sự cơ độc, ta sẽ tìm thấy phiên bản chân thực nhất của chính mình, để nhìn lại bản thân, nhìn lại hành trình, đánh giá đúng sai, tiếp tục hay bng bỏ. Chính trong cơ độc thì ngọn lửa trí tuệ sẽ tỏa sáng, cũng giống như tác giả
<i>đã chiêm nghiệm “hưởng thụ sự cô độc không phải là cắt đứt mọi sự giaotiếp, khơng phải là trốn vào một góc, mà là học được cách tĩnh lặng trong</i>
</div><span class="text_page_counter">Trang 8</span><div class="page_container" data-page="8"><i>xơ bồ, tìm về khoảng khơng gian n tĩnh thuộc về mình giữa cuộc sống vộivã”.</i>
Chúng ta đều biết, bươm bướm không thể bay qua đại dương, nhưng chẳng ai can tâm trách nó bởi khung trời mơ ước của loài bướm kia là hoa thơm, mật ngọt. Mỗi chúng ta cũng vậy! Tuổi trẻ muốn làm nhiều, muốn thử thách nhiều, song trong chính những thử thách ấy, đôi lúc ta đã thất bại
<i>bởi “Ai chiến thắng mà không hề chiến bại/ Ai nên khôn mà chẳng dại đôilần” (Tố Hữu). Trước những lần vấp ngã, chúng ta sợ, có sợ! Chúng ta</i>
chùng bước, ngoảnh lại! Hay chúng ta bước tiếp? Biết bao câu hỏi đặt ra trong sự huyễn hoặc của chính bản thân mình, về một ma trận những câu hỏi vòng vo mà ngay bản thân chúng ta cũng khơng thể truy tìm được lời đáp giải cặn kẽ. Thế nhưng chính tác giả Cảnh Thiên đã giúp chúng ta trong cơng cuộc kiếm tìm sự hiện hữu cho ơ chữ cuộc đời đầy bí mật ấy,
<i>rằng “Con đường đi đến thành cơng có vơ số trở ngại và khó khăn, chỉ cầnmột vấn đề khơng thể giải quyết là rất có thể mọi cơng sức trước đó đều đổsơng đổ bể. Hấp tấp muốn mau chóng thành cơng rất dễ khiến chúng ta đivào mê lộ”.</i>
Không dễ dàng để ta chấp nhận thất bại và sống chung với những thất bại đó, bởi khoảnh khắc hạnh phúc phôi pha rất mau, nhưng những linh hồn ngây thơ mong chờ hạnh phúc lớn hơn, rồi lớn hơn, nên cứ bước mải miết về phía trước. Còn nỗi buồn ư? Người ta muốn chết lặng, chết chìm ngay khi thất bại, đau khổ, tuyệt vọng: một số bứt đứt mọi mối dây để quay lưng
<i>chạy trốn, cịn phần lớn thì bị những mối dây đời ràng buộc, xơ kéo. Khi đó“bạn chỉ thực sự tàn tật khi linh hồn bị đánh bại. Chỉ cần linh hồn khơng bịđánh bại thì chắc chắn sẽ có hi vọng để thành cơng, bạn có thể biến nướcmắt thành kim cương, tạo dựng được cuộc đời đầy rực rỡ, huy hồng củabản thân”.</i>
Tơi từng đọc những bài tản văn của nữ sĩ Trung Quốc Bạch Lạc Mai, đọc rất nhiều, ngẫm rất nhiều về một thế giới hư hư ảo ảo của thiền định. Ở đó, có những đau khổ, có những sát na, có những chóng vánh của tham, sân, si, có những cửu biệt trùng phùng và những hợp tan, tao ngộ… song hết thảy đều thực sự vơ tình. Trong chính cái vơ tình ta đã thấy cái hữu ý, bởi hết đau khổ, sẽ là bình minh. Qua cơn dâu bể sóng gió đời người, tai kiếp tuổi trẻ sẽ qua đi. Hết thảy mất đi đều có căn nguyên của nó, chúng ta
</div><span class="text_page_counter">Trang 9</span><div class="page_container" data-page="9">không thể quy chụp và làm khác được, chỉ có cách sống sao cho khỏi “hoang phí”, đến lúc khơng phải “xót xa”, “ân hận” vì những năm tháng
<i>sống “ti tiện, đớn hèn” (Chữ của Nikolai A.Ostrovsky). </i>
Năm tôi 16, bước chân vào mái trường Trung học phổ thông, tơi được tiếp xúc nhiều hơn với viết lách, đó cũng là khoảng thời gian tơi đọc nhiều và có thú vui sưu tầm cho mình những “nàng thơ” riêng. Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên lật từng trang sách “Rừng Nauy” của Mukarami, tơi đã đọc nó, một lần, hai lần, ba lần… và giờ tôi vẫn đọc nó, để thấy sự hoang hoải, cơ đơn của cả thế hệ thanh niên Nhật Bản. Họ mất phương hướng, họ lẩn trốn vào tình dục, họ sẵn sàng tìm đến cái chết. Tuổi trẻ của họ vơ nghĩa đến thế hay sao? Hay bản thân mỗi chúng ta cũng đang hoang hoải trong chính những mơng lung của cuộc sống khi chưa tìm cho mình một
<i>lối đi, một ngã rẽ phù hợp. Để thấy rằng, “Đừng lựa chọn an nhàn khi cịntrẻ” đã định hướng tơi nhiều hơn về lẽ sống, về thực tại thế hệ trẻ chúng ta</i>
trong kỷ nguyên công nghệ số này, khi hết thảy đều có thể tạo ra, đều có thể mất đi, đều có thể hủy diệt. Cuộc sống như một sợi dây, bất chợt căng ra, rồi đứt phựt! Sự sống đôi khi không thể chịu đựng được nữa! Khi ấy,
<i>hãy tỉnh táo để sống! “Hãy để nụ cười tấu lên nhịp điệu ung dung tự tại.Để đối diện trắc trở. Để tiếp nhận hạnh phúc. Để thưởng thức sự cô độc.Để chiến thắng nỗi bi thường. Dùng tâm thế lạc quan để đối diện với tấtthảy khó khăn của cuộc sống”</i>
Tơi khơng cho rằng mình lạc quan. Thứ phẩm chất thiên bẩm ấy không được bồi đắp mà bị bào mịn sau bao lần vấp ngã. Nhưng gia đình tơi, bạn bè tôi, cô thầy tôi, những người quanh tôi… khiến tơi khơng thể nằm sấp khóc ăn vạ như thuở bé. Tôi lại phải đứng dậy, bước đi, mắt ráo hoảnh, lịng mưa dầm. Như dịng sơng cũng tốt. Được trôi đi qua những vùng đất, những bến bờ, những cảnh sắc. Người ta đứng yên một chỗ cũng chẳng phải là sống. Tôi muốn sống như sông, hữu thuỷ hữu chung mà cũng vô thuỷ vô chung, vô định mà cũng cố định, dịu dàng mà cũng ngang
<i>tàng… “Đối diện với gian nan khốn khổ không thể tránh khỏi, nghĩ thấuchính là thiên đường. Nghĩ quẩn chính là địa ngục”. Chúng ta có thể lựa</i>
chọn trốn tránh nhưng trốn một lần khơng có nghĩa là trốn được cả đời, vậy nên chỉ còn cách là đối diện với chúng. Chúng ta đã bao giờ tự hỏi tại sao cá lại thích nước hay chưa? Nước là thủy cung của cá, là nơi cá được tự do bơi lội, vẫy vùng, nhưng cũng trong những tinh thể không màu, không mùi, không vị ấy, cá đã giấu đi những giọt nước mắt của mình, để người đời khơng ai thấy được rằng cá đang khóc. Giữa cuộc đời đầy rẫy những
</div><span class="text_page_counter">Trang 10</span><div class="page_container" data-page="10">xô bồ, những hối hả, những chuyện “đổi trắng thay đen” chúng ta cũng giống như loài cá, tự do, nhưng cũng rất cần nơi dựa, để đổi thay, để tồn
<i>tại. “Bạn không thể thay đổi ngày hơm qua nhưng có thể thay đổi hơm nayvà ngày mai”, bạn có thể thất bại nhưng thành công sẽ đến với người</i>
không từ bỏ. May mắn luôn mỉm cười với người chăm chỉ và biết nắm bắt cơ hội. Khi còn trẻ, ta đừng mãi vui chơi mà quên đi đam mê, ước mơ và trách nhiệm của mình. Hãy sẵn sàng đương đầu với thử thách, với bận rộn, với những cơ hội mới. Hãy tập thói quen đúng giờ, quản lý tốt thời gian của mình, trân trọng từng giây từng phút để tuổi trẻ khơng phí hồi, thanh
<i>xn khơng trơi đi một cách vô nghĩa bởi “Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắmlại” (Xuân Diệu).</i>
<i><b> Tuổi trẻ của mỗi chúng ta phải biết yêuthương, biết chân ái, biết cảm thông.</b></i>
<i>“Biết đau nỗi đau của người khác và của chính mình là dấu hiệu củalịng nhân ái” (Trịnh Công Sơn). Con người từ thuở khởi nguyên đã biết</i>
yêu cái đẹp, trọng cái thiện và cũng đã nhận chân được một điều - trong vạn vật, cái thiện khơng nhiều nhặn gì. Trước những tác động tiêu cực của thời kì hiện đại, nhiều khi chúng ta phải đối diện với chuyện vàng thau lẫn lộn, những giá trị của phẩm chất, nhân cách, đạo đức, văn hóa… nhất thời bị đảo lộn, mờ nhịe. Chính vì vậy, khn mặt của lịng nhân ái đơi khi mơ hồ, khó nhận diện, tuổi trẻ chúng ta đơi khi mơ hồ trong chính những định
<i>nghĩa vơ hình ấy. “Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ” cũng đã mở rộng</i>
cho chúng ta thêm về định nghĩa tình yêu, về tình thương, về sự thấu hiểu. Thấu hiểu, biết đau nỗi đau của người khác và của mình chính là phản ứng tự nhiên của tình yêu sâu đậm dành cho con người, là hoạt động trân quý của trái tim giàu tình thương yêu. Vì sao mà đau? Chỉ khi quá yêu ta mới biết xót xa cho đối tượng mà ta thương yêu đang bị chà đạp. Tình cảm là điều kì lạ, và con người cũng là một sinh thể quá đỗi lạ lùng. Khi yêu, ta sống vì người thương ấy, sống như thể hịa nhập cả thể xác và tinh thần của mình với họ, nên khi họ đau ta cũng đau.
<i>“Trầm tĩnh là một sự rèn luyện, là một sự lĩnh hội, là một sự khoandung và vượt lên cuộc sống”. Ngày trước tôi đã nghĩ điều này chỉ là lầm</i>
tưởng, vì lồi người ln huyễn hoặc nhau, huyễn hoặc chính mình, và hay tự cho là đúng. Nhưng khi nhiều trải nghiệm hơn, tơi biết chính mình mới
</div><span class="text_page_counter">Trang 11</span><div class="page_container" data-page="11">lầm, vì tơi đã thấy quyền năng của tình u. Nó khiến Monet phải dằn vặt, đau khổ và từ bỏ con người ni nấng mình, nó khiến Van Gogh phải cắt một tai, và nó khiến Kevin Carter - phóng viên ảnh người Nam Phi phải tự sát sau bức ảnh “Kền kền chờ đợi”. Chỉ khi yêu sâu đậm, con người mới có
<i>thể “đau nỗi đau của người khác”. Niềm hạnh phúc khi có được tình u</i>
khắc cốt ghi tâm với cuộc đời và những giằng xé khi chứng kiến những người mình u thương đau đớn đã nở bơng hoa của lòng nhân ái. Ở đây, cái nhầm tưởng “mình đúng” của tơi đã tan đi, chỉ cịn lại sự hóa thân, niềm khao khát bảo vệ khiến con người trở nên nhạy cảm, để hiểu được mối nguy, để thấu được nỗi đau của người khác. Đó đơn giản được gọi tên là lịng nhân ái. Chính điều đó đã hướng tơi đến thế giới ngơn từ của Cảnh
<i>Thiên trong “Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ”, để mở lịng tơi, vì “chodù ngày hơm qua, ngày hơm nay bạn gặp phải điều gì, những người vàviệc gì đã bỏ bạn mà đi, bạn cần hiểu rằng cuộc sống vẫn đang tiếp diễn,bạn phải tính tốn và chuẩn bị cho tương lai của mình”</i>
Biết đau nỗi đau của người khác và của chính mình vẫn là chưa đủ, vẫn như một thức hoa đẹp nhưng thiếu hương thơm đậm đà, chất nền tiết ra ở sâu những vỉa tầng của đài và nhụy. Đau, đó cịn là tình u, là sự thấu cảm. Nhân ái phải cịn là việc hiểu được nguyên nhân nỗi khổ để căm phẫn mà đấu tranh chống lại cái xấu, cái ác đang hồnh hành. Tơi bỗng nhớ đến họa sĩ vẽ bức “Thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai”, vì tình yêu với hội họa mà bắt người mẫu đeo bông tai cả bên phía tai bị khuất đi, để đơi tai bị đâm toạc ấy chảy máu,
khắc họa được vẻ đẹp vừa ngây thơ vừa thẫn thờ của cô gái. Đó là lịng nhân ái kiểu gì, bạn nhỉ?
Thời đại của chúng ta là thời đại các giá trị cịn đang định hình tiến đến cái hồn chỉnh. Khơng biết có phải mình tơi thấy nhiều người có sự “nhân ái giả tạo”. Bố chồng ốm, người con dâu tất tả thuốc thang, đôi mắt mở to đầy quan tâm; khơng hiểu sao nữa tơi chỉ thấy ở đó một sự quan tâm trống rỗng, một sự quan tâm mà tôi không phân biệt nổi là muốn được mọi người nghĩ rằng tận tâm, hay đơn giản là phản ứng quá đỗi bình thường của con người ngày nay. Hay là đứa bạn sốt sắng, sốt sắng quá mức và dồn dập nhưng trong đáy mắt chẳng có một tẻo teo quan tâm nào đối với người bạn bị mất tiền. Tôi nhạy cảm quá chăng, hay tôi quá đỗi bi quan?
</div><span class="text_page_counter">Trang 12</span><div class="page_container" data-page="12">Phải hiểu được bản thân mình, biết mình là ai, hiểu được tính cách mà sống thật, lúc ấy ta mới có thể quan tâm mà khơng vụ lợi, khơng suy tính, cũng khơng vơ cảm như trước nữa. Hiểu mình là cái đầu tiên và quan trọng nhất. Có lẽ, do con người vẫn hay áp đặt bản thân, đổ bóng lên người khác, nên mình từng “biết đau” thì mới hiểu nỗi đau của người khác, mình u sâu đậm lồi người thì mới đủ chín để thấu cảm.
Tơi vẫn ln băn khoăn khi soi mình vào lịng nhân ái, hoặc nhìn cái bóng nhân ái giả hiệu loang dần ra. Tôi biết tôi chưa đủ nhân ái hay nhân hậu, tơi vẫn sống q nhiều cho mình mà chưa đủ quan tâm đến người khác. Tôi mù đường trong công cuộc tìm kiếm bản thể. Tơi cũng q lạnh lùng trước những việc, những kẻ mà tôi cho là “không thật” dù tình cảnh của họ khá đáng thương. Đáng trọng chính là như thế ! Đáng sống chính là như thế !
Bằng những từ ngữ, ngôn từ lôi cuốn người đọc, cách diễn đạt trau
<i>chuốt và rất dễ hình dung. Thực sự mà nói “Đừng lựa chọn an nhàn khibạn còn trẻ” là quyển sách đầy hấp dẫn và có sức thuyết phục lớn. Quyển</i>
sách đã giúp tơi nhận diện một cách chân thực những gương mặt khác của giới trẻ hiện nay cũng như nhận diện chính mình. Họ ln có những ước mơ xa hoa, giàu có và họ luôn nghĩ rằng rất dễ thành công. Do đó, họ ln khơng nỗ lực phấn đấu, rèn luyện. Khi đọc cuốn sách này, có thể đơi tay bạn sẽ dừng lại đôi chút, để đọc thật chậm, thật kĩ. Và trong khoảnh khắc, chúng ta sẽ thấy hình
bóng mình trong những câu chuyện, trong từng câu, từng chữ mà tác giả mang đến, như lời giải đáp những suy tư trong lịng. Cuốn sách này khiến tơi muốn đọc đi, đọc lại nhiều lần. Vì nó thành thực, chân thật như hơi thở, như suy nghĩ mỗi người.
Đọc xong cuốn sách, như thấy mình đi vào những cánh cửa rồi trở ra, và trong lòng bỗng xuất hiện nhiều cảm xúc trái ngược - vừa thấy mình tràn đầy sinh lực và dũng khí, muốn hít thở thật sâu, cười thật rạng rỡ, bước thật mạnh bạo; vừa cảm thấy hối tiếc khơn cùng, dường như mình đã bỏ lỡ rất nhiều dù mình mới chớm bước qua tuổi 22, hoặc có những điều với mình là quá sức để thực hiện, hoặc đơn giản do mình thờ ơ, an nhàn để trôi tuột đi như tiếng suối chảy róc rách nơi vách núi...
<i>“Có những cuốn sách cho người trẻ kiến thức, có những cuốn sáchcho người trẻ tư duy và động lực. Một cuốn sách hay là khi chính bản thân</i>
</div><span class="text_page_counter">Trang 13</span><div class="page_container" data-page="13"><i>mình tìm thấy hồn cảnh của mình trong cuốn sách đó, tiếp thêm cho mìnhđộng lực để hồn thành nốt ước mơ dang dở của tuổi trẻ”. “Đừng lựachọn an nhàn khi còn trẻ” là cuốn sách phù hợp với mỗi chúng ta. Cuốn</i>
sách này phù hợp với tất cả các bạn trẻ. Nhưng sẽ thật quý biết bao khi bạn lựa chọn cuốn sách này khi đã có mục tiêu trong đầu và bắt đầu hành
<i>động.“Waiting for life is waiting for die” - Chờ đợi cuộc sống là chờ đợi cáichết. Quá khứ thuộc về tử thần, tương lai thuộc về chúng ta!</i>
</div>